Cho ngươi hấp thụ một chút...
Một khắc nàng gọi tên Thiếu U, Yến Triều Sinh trong lòng nguội lạnh.
Chính điều này cũng khiến hắn tỉnh táo lại, bản thân mình rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào. Cùng nàng rơi xuống hồ băng, hắn nghĩ thầm, nếu có cơ hội lựa chọn lại, hắn tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Hắn không nên tham lam một chút ấm áp hão huyền, vì sao hắn lại vì thứ không có thật này mà đi vào mộ Quỷ vương.
Nhìn nàng vừa tỉnh lại đã không quên dựa vào người Thiếu U, trong lòng hắn càng trào phúng.
Muốn yêu đương thì cút ra xa chút, đừng làm chướng mắt hắn.
Hắn thừa nhận bản thân hối hận, không còn bị những thì giả dối đó mê muội đầu óc, điều hiện tại Yến Triều Sinh muốn làm nhất, chính là sống sót.
Mặc kệ bọn họ có chết hay không, muốn sinh tử tình thâm ở chỗ này thế nào, hắn cần phải đi ra ngoài. Cho nên khi nghe Thiếu U nhắc tới Quỷ thạch ô mai, phản ứng đầu tiên của hắn đó là đi tìm.
Lúc mượn kiếm của Thiếu U, Yến Triều Sinh kỳ thật cũng không chắc chắn. Muốn phá vỡ hòn đá ngầm quái dị này, hắn thật sự cần vảy hộ tâm đã bị hắn móc ra máu chảy đầm đìa kia.
Nhưng không biết vì cái gì, khi chạm phải ánh mắt của Lưu Song, hắn lại không muốn lấy vảy hộ tâm ra để nàng thấy nữa.
Ngu xuẩn, vô cùng ngu xuẩn.
Yến Triều Sinh không biết Thiếu U sẽ cho mượn kiếm hay không, trong ấn tượng của hắn, ai nấy trong đám Tiên quân đều xem Tiên kiếm của mình như trân bảo, không ít Tiên kiếm sau mấy vạn năm sinh ra linh trí, giống như phụ tá đắc lực của bọn họ.
Song vị Tức Mặc thiếu chủ này lại không chút do dự, đưa Tiên kiếm cho hắn.
Một khắc Yến Triều Sinh cầm nó trong tay, trên mặt hắn có thứ gì đó không thể biểu lộ được và trong lòng hắn có điều gì đó không thể diễn tả được. Đây là một Tiên quân chân chính, là trăng sáng trời quan, trong sáng như nhật nguyệt.
Y chưa từng có những tâm tư xấu xa như hắn, không từ thủ đoạn để bò lên cao như hắn.
Những người hắn coi thường này, kỳ thật trong lòng cũng có nhiều ngưỡng mộ. Y càng rộng lượng, góc khuất trong tim hắn càng thêm tối tăm.
Yến Triều Sinh cầm kiếm, nhìn thoáng qua thiếu nữ đang khoác Tiên y của Tức Mặc Thiếu U.
Nàng chớp mắt, có lẽ đang cho rằng hắn sẽ gây bất lợi cho nàng, trong mắt nàng mang theo mười phần cảnh giác cùng hoảng sợ.
Nhưng nàng đúng là nhạy bén, hắn thật sự hối hận không thôi, đúng là điên mới đến cái nơi tồi tàn này.
Bọn họ không tìm được Quỷ thạch ô mai.
Lúc băng nứt, Yến Triều Sinh cách Lưu Song rất gần, theo bản năm vươn tay nắm chặt lấy nàng. Yến Triều Sinh ở trong trời tuyết lạnh lẽo mấy canh giờ, lúc đó nàng đang ngủ ngon lành bên cạnh Thiếu U, còn có Tiên y hộ thể của người kia, nhiệt độ cơ thể của nàng rất ấm áp.
Ngón tay hắn lơ đãng lướt qua da thịt gần cổ nàng, thấy đôi mắt nàng trừng lớn, rất giống một con nai con bị bắn trúng gần chết.
Vô cùng hoảng sợ.
Trong lòng hắn sinh ra một sự tức giận không nói nên lời, hận không thể dìm nàng xuống hồ băng. Ở trong lòng nàng, hắn xấu xa đến vậy sao? Hắn chỉ có thể lạnh nhạt nói: "Triệu hồi dù Giáng Châu của cô ra, ít nhất có thể giữ được một thời gian."
Ba người vất vả duy trì được một lát, cá Hoành Công lại đuổi theo, Yến Triều Sinh trong lòng không ngừng trầm xuống, hôm nay chỉ sợ sẽ phải chết ở đây.
Dù cho hắn có mở Yêu đồng ra, cũng không làm nên chuyện gì, hắn có chút không cam long.
Không ngờ Tức Mặc Thiếu U lại xả thân ngăn cản cá Hoành Công, dùng Tiên kiếm tạm thời đưa bọn họ tránh đi, lại nhìn thấy Lưu Song không màng gì lao về phía Tức Mặc Thiếu U.
Hắn không rõ trong lòng lạnh lẽo nhiều hơn, hay là trào phúng nhiều hơn.
Giờ phút này Yêu điểu cứu bọn họ đang bay lượn trên đỉnh đầu, đều là Yêu mạch, Yến Triều Sinh dĩ nhiên hiểu nó đang nói gì.
Nó muốn bọn họ xuống dưới nước, vớt một quả trứng.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn, hoàn toàn không tính toán gì, cũng không muốn phiên dịch thay nó. Hiện tại hắn đang bực bội cực kỳ, chỉ muốn cách xa kẻ tai họ Xích Thủy Lưu Song này ra một chút.
Nếu lần sau hắn...
Còn chưa nghĩ xong, thiếu nữ bên cạnh đã nhảy xuống hồ băng.
Không chỉ Yến Triều Sinh, Thiếu U cũng không phản ứng kịp: "Xích Thủy Tiên tử."
Nàng xuyên qua làn nước, bơi về phía quả trứng, Thanh điểu càng nóng long kêu, bay quan nơi nàng vừa nhảy xuống nôn nóng không thôi.
Thiếu nữ toàn thân ướt đẫm, run rẩy ôm một quả trứng trong lòng, bay lên Tiên kiếm. Thanh điểu bay đến quanh nàng, không ngừng kêu những tiếng thê lương.
Yến Triều Sinh nhìn qua.
Thiếu nữ trên người nhỏ nước, ngẩn ngơ nhìn quả trứng trong tay, bộ dạng bi thương như trời sập.
Thiếu U nhìn chăm chú một lát, nói: "Nó không có sự sống."
Yến Triều Sinh thờ ơ lạnh nhạt, không hề muốn lại gần bọn họ. Nàng có làm cái gì cũng không liên quan tới hắn.
Nàng giơ ngón tay lên đưa Tiên khí vào trong, quả trứng hoa lòe loẹt kia được nàng độ Tiên khí vào mà tử khí vẫn nồng nặc.
Nàng nôn nóng không thôi: "Thanh Loan."
Yêu điểu trên đỉnh đầu cũng khổ sở kêu một tiếng rồi lại một tiếng.
Nàng tựa hồ nhớ ra gì đó, chần chừ mà ngẩng đầu rồi lại nhìn bản thân.
Yến Triều Sinh lạnh lùng, mặt không cảm xúc nhìn lấy nàng. Hắn nhíu mày, làm cái gì mà nhìn hắn như vậy?
Từ lúc nàng tỉnh lại, chưa từng dùng ánh mắt đầy mong đợi mà nhìn hắn như vậy.
Quả nhiên, qua chốc lát, nàng nhích lại gần, ôm lấy quả trứng xấu xí kia, cẩn thận hỏi hắn: "Ngươi có muốn cứu nó không?"
"Không muốn." Hắn lạnh lùng nói từng chữ, chỉ muốn nàng cách xa hắn một chút, càng xa càng tốt. Tai tinh!
"Ngươi nhìn nó xem, không cảm thấy thân thiết sao?"
Yến Triều Sinh cười lạnh.
Thân thiết? Một quả trứng chết, nàng đang châm chọc hắn với nó đều mang Yêu mạch sao? Huống hồ gì nàng chỉ đang làm một chuyện mơ mộng hão huyền, sao lại cho rằng một tiểu đệ tử ngay cả tu vi còn không có lại có thể cứu một quả trứng đã mất đi sự sống cơ chứ.
Sao nàng không hỏi Tức Mặc Thiếu U có thể cứu nó hay không?
Yến Triều Sinh mặt không cảm xúc nói: "Thiếu chủ không có việc gì nữa thì giao quả trứng đó cho Yêu điểu kia đi." Lời này nhiều ít có ý châm chọc, Yêu điểu kia đại khái cũng biết, quả trứng này đã từng bị nuốt vào bụng cá Hoành Công, đã mất đi sự sống, đôi Yêu đồng đó giờ phút này đang chảy ra huyết lệ.
Yến Triều Sinh nhìn chăm chú giọt huyết lệ kia, bình tĩnh cụp mắt.
Trên đường đi, hắn đã từng nhìn thấy không ít Yêu tộc sinh ly tử biệt như vậy, khi còn nhỏ luôn mong muốn có mẫu thân của riêng mình, muốn có người bảo vệ mình, sau này khi trưởng thành mới nhận ra, món đồ đã không có, có mong cầu cũng xa vời, sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Những chuyện không thể xoay chuyển trời đất lại khó xúc động hắn.
Thiếu nữ vỗ nhẹ một bên cổ của mình, nói: "Chỗ này là sinh mạch, ngươi cứu nó, ta đem tất cả tu vi cho ngươi. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng ba trăm năm, trở về môn phái ngươi có thể tham gia tranh đấu. Thế... Thế nào?"
Nói xong lời cuối cùng, nàng ngày càng khẩn trương, trông mong nhìn hắn.
"Thiếu chủ đang cầu xin ta?"
Nàng lập tức gật đầu: "Đúng đúng!"
Yến Triều Sinh trầm mặc, liếc nhìn cổ tay nàng, cong môi nói: "Ba trăm năm tu vi trao đổi?"
"Đổi, tuyệt đối không lừa ngươi. Tức Mặc thiếu chủ làm chứng."
Thiếu U nhíu mày, không nhiều lời.
"Ta suy xét một chút." Yến Triều Sinh nhàn nhạt nói.
Nàng lập tức đem quả trứng lại, nhanh đến mức Yến Triều Sinh cho rằng, nàng nghĩ hắn sẽ đồng ý.
Yến Triều Sinh sẽ không đồng ý.
Yêu tộc muốn cứu đồng loại, xác thật có cách, đó là rút tâm mạch ra, rồi lấy tâm mạch của hắn để tiếp tục sự sống cho quả trứng xấu xí này.
Có thể tiếp tục bao lâu khó có thể nói, nhưng một khi quả trứng này vỡ, tâm mạch của hắn cũng sẽ vỡ theo, đến lúc đó sống chết do số.
Hắn sẽ không cứu cái trứng này, hắn sẽ không lại tự mình đa tình mà cho rằng, Xích Thủy Lưu Song đối xử tốt với hắn là vì có ý với hắn.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nghĩ, nàng hại mình thê thảm như vậy, chơi nàng một vố, được không nhỉ?
*
Lưu Song thường xuyên liếc mắt nhìn Yến Triều Sinh, thứ hắn đang bóp chặt là một quả trứng Thanh Loan.
Nàng nhìn đến lo lắng đề phòng, cảm thấy hắn sẽ trở tay ném quả trứng này xuống.
Lúc này con chim khổng lồ màu xanh lơ chở bọn họ đi qua trung tâm mộ Quỷ vương, mộ Quỷ vương lại có tuyết rơi, chẳng qua lần này không còn lo lắng sẽ có cá Hoành Công nuốt chửng bọn họ nữa, từ miệng Thiếu U, Lưu Song cuối cùng cũng biết huyết mạch Thanh Loan ra sao, con Yêu điểu này là hậu đại của Thanh Văn (?) (青鴍).
Nguyên bản là Thần điểu, sau lại cùng Hoàng Kỳ (?) (黄鷔) tác loạn ở nhân gian, dẫn tới phong vân biến sắc, vô số phàm nhân nước mất nhà tan, các Tiên nhân liên thủ trấn áp, sau này sa đọa thành Yêu điểu.
Bọn chúng lúc đầu ở Bất Chu sơn phía tây, sau khi trở thành Yêu điểu thì thế gian không có chỗ dung thân cho bọn chúng, không biết phải đi đâu.
Không ngờ đi đến mộ Quỷ vương thì nhìn thấy Thanh Văn.
Trách không được, Lưu Song nghĩ thầm, tiểu Thanh Loan mới bảy trăm tuổi đã lợi hại như vậy, có thể theo Yến Triều Sinh lên chiến trường, trời sinh vốn là Thượng cổ Thần điểu lực công phá kinh người, dù cho sau này đọa thành Yêu điểu, sức mạnh huyết mạch vốn có không thể khinh thường.
Phàm nhân nhắc tới Thanh Văn đều biến sắc, thống hận mắng chửi.
Tuy rằng tiểu Thanh Loan của nàng chưa từng làm chuyện xấu, nhưng mọi người đều đòi đánh. Lưu Song kiếp trước có hỏi qua huyết mạch của Thanh Loan, Yến Triều Sinh không mặn không nhạt nói: "Yêu điểu bình thường thôi."
Không đề cập đến thân thế của Thanh Loan.
Lưu Song chỉ biết Thanh Loan và Xích Diều là được Yến Triều Sinh cứu về, nhưng chưa bao giờ biết, vào bảy trăm năm trước, lúc gặp được Thanh Loan, nó không có sức sống.
Lúc này, trong lòng nàng trầm xuống.
Nếu trước đó nàng giết Yến Triều Sinh thành công, thì giờ phút này Thanh Loan cũng sẽ không có cơ hội sống, không chỉ Thanh Loan, sau này còn có Xích Diều, Túc Luân, thậm chí là Trường Hoan.
Bọn họ đều nhờ Yến Triều Sinh mà sống sót, Túc Luân từng nói: "Nếu không có Yêu quân, có lẽ thần đã sớm không biết hồn về nơi nào."
Hay, chuyện xảy ra ở Thương Lam Tiên cảnh, không liên quan tới Yến Triều Sinh.
Thụ gia gia từng nói, từng có Yêu vô tình đột nhập vào Thương Lam, Tiên quân tới để tru sát con Yêu kia, chỉ biết dùng ngọn lửa cực lớn để đốt Thương Lam, không quan tâm sống chết của những tiểu Yêu vừa mới mở linh thức.
Nhờ vị Yêu Quỷ đại nhân đã chắn ngọn lửa kia, mang con Yêu kia đi, Thương Lam mới không xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy sau đó khi Yến Triều Sinh bị thương rơi xuống Thương Lam, Thụ gia gia liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, mới nói cho Lưu Song biết Yến Triều Sinh là ai.
Nói như vậy, nếu không có Yến Triều Sinh, rất có khả năng, rất nhiều người sẽ chết.
Nhưng nếu Yến Triều Sinh tồn tại, vận mệnh Không Tang sẽ ra sao?
Lưu Song cau mày, lần đầu tiên cảm thấy khó xử như vậy. Nếu không tru sát hắn, Không Tang nguy hiểm, nếu giết, sinh linh Thương Lam, còn có Trường Hoan như người thân của nàng làm sao bây giờ?
Lưu Song lâm vào lương nan.
Hiện giờ có vẻ chỉ còn một cách duy nhất, đó là hóa giải mối hận Không Tang của hắn, sau đó đuổi hắn ra khỏi Không Tang, từ đó hắn thích đến chỗ nào học nghệ thì đến chỗ đó, chỉ cần không kết oán với Không Tang, Tiên cảnh sẽ không bị hủy diệt.
Không phải sau này Phong thị, Côn Luân vẫn còn tốt sao, Yến Triều Sinh thậm chí còn từng giúp đỡ Côn Luân.
Nói như vậy, hắn yêu ghét rõ rang, nếu không oán không thù với hắn, hắn sẽ không rảnh rỗi không có việc gì mà tiêu diệt Không Tang.
Lưu Song nghĩ đến mà nghẹn ngào, nếu nàng trọng sinh lại sớm hơn một chút thì tốt rồi, nhất định sẽ không vu hãm hắn, cũng không hại hắn mất đi tu vi,
Mối thù của hắn với Bạch Vũ Huyên còn lớn hơn, làm sao mới có thể khiến hắn không oán hận nữa, đuổi hắn ra khỏi Không Tang, để hắn chạy thật xa?
Nàng nghĩ ngợi kỹ càng, ánh mắt sang lên.
Trước hết nghĩ cách trả lại tu vi cho Yến Triều Sinh, rảnh rỗi thì nàng cùng Bạch Vũ Huyên sẽ đi nói lời xin lỗi, sau đó, đem người mình ghét nhất là Mật Sở gả cho hắn!
Để hắn cùng Mật Sở tự lập môn hộ, như vậy, hắn đến được với bạch nguyệt quang kiếp trước đã bỏ lỡ, nhất định sẽ cảm thấy mỹ mãn, Mật Sở tốt xấu gì cũng là người của Không Tang, hắn sẽ không đến mức đi hủy diệt nhà mẹ đẻ của phu nhân mình.
Lưu Song càng nghĩ càng cảm thấy thật là một chủ ý tuyệt diệu.
Một lần tiễn được hai ôn thần, quả thực không thể hoàn mỹ hơn. Để Mật Sở theo hắn đến Quỷ vực sống bi thảm, lại bảo vệ được Không Tang, một công đôi việc.
Việc cấp bách là phải khiến Yến Triều Sinh cứu tiểu Thanh Loan trước.
Thanh Văn chở bọn họ không biết bay bao lâu, trước mắt xuất hiện một đoạn cầu.
Nó dùng đầu đẩy Thiếu U, ý bảo Thiếu U bước lên đoạn cầu.
Dưới đoạn cầu toàn là quỷ khí bay tứ tung, một chỗ khác hoàn toàn không thấy rõ cái gì.
Thiếu U trầm ngâm một lát, thu kiếm, bước lên đoạn cầu.
Thanh Văn dung thân mình to lớn ngăn Lưu Song cùng Yến Triều Sinh lại, ý bảo bọn họ không cần cùng đi qua.
Lưu Song nhìn hình bóng Thiếu U ngày càng xa, cuối cùng biết mất không thấy nữa, nàng nghĩ thầm, mẫu thân của Thanh Loan, có thể tin tưởng... được?
Nàng lấy Thái Sơ kính ra, mặt gương chứa đầy nước sáng lên, Lưu Song nhẹ nhàng thở phào, bất luận như thế nào, lúc này vẫn có thể thoát thân rời đi.
Nếu không phải vận khí tốt gặp được Thanh Văn, bọn họ cũng không có khả năng tìm được nơi này.
Yến Triều Sinh ngồi khoanh chân dưới đất, nhắm mắt tu luyện.
Trứng chim bị hắn tùy tay đặt ở một bên, giống như tùy ý ném một thứ đồ dơ bẩn, Thanh Văn cũng không biết vì sao chỉ uể oải ở bên cạnh hắn, không hề tỏ vẻ phẫn nộ, giống với Lưu Song, dung móng vuốt nhẹ nhàng khảy khảy trứng chim nhỏ đến bên cạnh Yến Triều Sinh.
Cẩn thận cực kỳ, vô cùng lấy lòng.
Nó khóc như mưa, nghe rất thương tâm.
Lưu Song xem đến có chút tò mò, Thanh Văn làm sao lại biết Yến Triều Sinh có thể cứu con của nó?
Đáng tiếc, Yến Triều Sinh ngồi khoanh chân không hề dao động, hắn mở to mắt, lạnh nhạt mà nói: "Đừng kêu nữa, ồn quá."
Thanh Văn ngậm miệng.
Lưu Song xem đến ngơ ngác, thì ra Yến Triều Sinh còn có thể giao tiếp với Thanh Văn.
Nghĩ đến không thể giết Yến Triều Sinh, mà phải tác hợp hắn với Mật Sở, rồi đuổi hắn khỏi Tiên cảnh, Lưu Song nhặt trứng chim lên, đặt vào lòng hắn.
Yến Triều Sinh chuyển mắt nhìn nàng, ngữ khí lạnh căm nói: "Làm gì vậy?"
"Ngươi nghĩ kĩ chưa? Có cứu con của Thanh Văn không?"
"Tâm trạng không tốt." Hắn lạnh lùng nói, "Không cứu."
Lưu Song theo bản năng muốn hỏi hắn vì sao tâm tình lại không tốt, nghĩ lại, chính nàng tâm trạng cũng không tốt, Thiếu U nhìn qua tâm tình cũng chẳng ra gì. Ai ở mộ Quỷ vương cũng không thể vui mừng khôn xiết nổi, nàng lập tức tỏ vẻ hiểu ra.
Nhưng nàng có thể chờ, nhưng Thanh Loan thì không, nếu không cứu, nó chết thật, biến thành ngốc điểu thì làm sao bây giờ?
Thanh Văn ở một bên sắp khóc.
Lưu Song tim đập thình thịch, kéo cổ áo hắn: "Nếu không ngươi hấp thụ một trăm năm tu vi trước được không?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn không hé rang.
Lưu Song không rõ hắn đang nghĩ gì, cho rằng không đủ, nhịn đau nói: "Hai trăm năm, tạm thời không thể nhiều hơn, nhiều hơn thì ta không thể mang các ngươi rời khỏi đây."
"Thiếu chủ nghiêm túc?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Được thôi."
Lưu Song chậm rì rì dịch tới, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là nghển cổ để được giết thực thụ.
Độ tu vi, có hai cách, một cách là không tự nguyên, hấp thụ tu vi của người khác, dùng tà ma ngoại đạo mạnh mẽ hấp thụ, loại này thường sẽ bị trời phạt, còn một loại khác, đó là xuyên qua sinh mạch, tự nguyện độ cho người khác, cùng với sức mạnh của huyết mạch.
Sinh mạch ở bên trái phần cổ, gắn với linh tủy và trái tim, sản sinh linh lực không ngừng.
Quá khứ quá nhiều biến cố, trời xui đất khiến làm Yến Triều Sinh không nguyện ý cứu Thanh Loan nữa. Dù sao cũng chỉ có ba trăm năm huyết mạch và tu vi, còn có thể tu luyện trở về, Thanh Loan không thể vì nàng mà bị hại chết.
Nói thật, Lưu Song bây giờ rất gấp.
Nàng tới gần Yến Triều Sinh, hơi hơi nghiêng đầu, cảm giác ánh mắt của hắn đang dừng bên gáy mình, lại không nói một lời.
Nàng nhắm mắt thúc giục nói: "Muốn lấy linh lực thì nhanh lên."
Tránh để chút nữa Thiếu U trở về lại ngăn cản nàng.
Quá sốt ruột, hơi thở của hắn sát lại gần, ghé vào da thịt nàng, Lưu Song thừa nhận, cả người nàng đều không ổn, muốn một chân đá văng hắn, cũng muốn đổi ý, nhưng nếu Thanh Loan chết từ trong trứng, thật sự nàng không thể lùi bước.
Sau một lúc lâu, thiếu niên vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng mở mắt nhíu mày nhìn hắn, sao vậy? Cho người ta lấy linh lực còn tưởng đang tra tấn, đuôi mắt hắn có chút ửng đỏ nhợt nhạt, lạnh lùng trừng lại.
"Ngươi còn bất động, không phải muốn lật lọng đó chứ?" Lưu Song nói.
Hắn trào phúng nói: "Thiếu chủ ba trăm năm tu vi còn bỏ được, đệ tử sao dám lật lọng, chẳng qua đệ tử sợ thiếu chủ đối ý, bôi nhọ trả thù giống khi trước."
Thời điểm này còn nhắc tới lịch sử đen tối của nguyên chủ.
Lưu Song khụ một tiếng: "Thật sự sẽ không hại ngươi nữa."
Nàng lấy ra một viên Lưu ảnh châu, để nó trước chính mình cùng Yến Triều Sinh, nói: "Hôm nay tại đây chứng kiến, ta là vì ép đệ tử môn hạ Yến Triều Sinh cứu một quả trứng, cho hắn lấyy hai trăm năm tu vi của ta, xin ghi nhớ điều này."
Lưu Song thu hồi Lưu ảnh châu, đưa cho Yến Triều Sinh: "Bây giờ ngươi yên tâm đi."
Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, nhắm mắt lại: "Lấy linh lực đi."
Yến Triều Sinh rũ mắt, thấy thiếu nữ đặt hai tay vo thành nắm đấm lên đầu gối mình, lại liếc mắt nhìn cái cổ trắng nõn mềm mại của nàng.
Hắn cúi đầu, định chạm vào da thịt nàng thì dừng lại, ánh mắt biến ảo, không biết suy nghĩ cái gì.
Lưu Song lúc này đã đợi một lúc lâu, vẫn không thấy hắn làm gì, nàng bắt đầu tức giận, bệnh đa nghi vẫn dây dưa không hết? Nàng mở mắt ra, định trừng lại.
Phần cổ nàng hơi ớn lạnh, có thứ gì lạnh lạnh dừng ở trên da thịt nàng.
Từ góc độ của nàng nhìn qua, mái tóc đen của Yến Triều Sinh như thác nước, đầu vùi vào cổ nàng. Nàng sửng sốt một lúc lâu, cắn răng để không run lên vì lạnh.
Một lát sau, nàng cảm thấy không phải, nghi hoặc nói: "Tu vi truyền qua chưa?" Không phải chứ, nàng không cảm thấy suy yếu.
Yến Triều Sinh ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
"Nếu thiếu chủ không muốn độ tu vi, không cần miễn cưỡng, đệ tử linh lực thấp kém, không đủ mạnh để lấy linh lực của thiếu chủ."
Lưu Song: "..." Chẳng lẽ nàng lại khẩu thị tâm phi như thế, ngoài miệng nói nguyện ý đổi, kỳ thật là không muốn để Yến Triều Sinh lấy linh lực để cứu Thanh Loan? Không phải, nàng thật sự muốn cứu tiểu Thanh Loan của mình.
Yến Triều Sinh quay lưng lại, hầu kết giật giật.
-----------------HẾT CHƯƠNG 35-----------------
Một khắc nàng gọi tên Thiếu U, Yến Triều Sinh trong lòng nguội lạnh.
Chính điều này cũng khiến hắn tỉnh táo lại, bản thân mình rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào. Cùng nàng rơi xuống hồ băng, hắn nghĩ thầm, nếu có cơ hội lựa chọn lại, hắn tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Hắn không nên tham lam một chút ấm áp hão huyền, vì sao hắn lại vì thứ không có thật này mà đi vào mộ Quỷ vương.
Nhìn nàng vừa tỉnh lại đã không quên dựa vào người Thiếu U, trong lòng hắn càng trào phúng.
Muốn yêu đương thì cút ra xa chút, đừng làm chướng mắt hắn.
Hắn thừa nhận bản thân hối hận, không còn bị những thì giả dối đó mê muội đầu óc, điều hiện tại Yến Triều Sinh muốn làm nhất, chính là sống sót.
Mặc kệ bọn họ có chết hay không, muốn sinh tử tình thâm ở chỗ này thế nào, hắn cần phải đi ra ngoài. Cho nên khi nghe Thiếu U nhắc tới Quỷ thạch ô mai, phản ứng đầu tiên của hắn đó là đi tìm.
Lúc mượn kiếm của Thiếu U, Yến Triều Sinh kỳ thật cũng không chắc chắn. Muốn phá vỡ hòn đá ngầm quái dị này, hắn thật sự cần vảy hộ tâm đã bị hắn móc ra máu chảy đầm đìa kia.
Nhưng không biết vì cái gì, khi chạm phải ánh mắt của Lưu Song, hắn lại không muốn lấy vảy hộ tâm ra để nàng thấy nữa.
Ngu xuẩn, vô cùng ngu xuẩn.
Yến Triều Sinh không biết Thiếu U sẽ cho mượn kiếm hay không, trong ấn tượng của hắn, ai nấy trong đám Tiên quân đều xem Tiên kiếm của mình như trân bảo, không ít Tiên kiếm sau mấy vạn năm sinh ra linh trí, giống như phụ tá đắc lực của bọn họ.
Song vị Tức Mặc thiếu chủ này lại không chút do dự, đưa Tiên kiếm cho hắn.
Một khắc Yến Triều Sinh cầm nó trong tay, trên mặt hắn có thứ gì đó không thể biểu lộ được và trong lòng hắn có điều gì đó không thể diễn tả được. Đây là một Tiên quân chân chính, là trăng sáng trời quan, trong sáng như nhật nguyệt.
Y chưa từng có những tâm tư xấu xa như hắn, không từ thủ đoạn để bò lên cao như hắn.
Những người hắn coi thường này, kỳ thật trong lòng cũng có nhiều ngưỡng mộ. Y càng rộng lượng, góc khuất trong tim hắn càng thêm tối tăm.
Yến Triều Sinh cầm kiếm, nhìn thoáng qua thiếu nữ đang khoác Tiên y của Tức Mặc Thiếu U.
Nàng chớp mắt, có lẽ đang cho rằng hắn sẽ gây bất lợi cho nàng, trong mắt nàng mang theo mười phần cảnh giác cùng hoảng sợ.
Nhưng nàng đúng là nhạy bén, hắn thật sự hối hận không thôi, đúng là điên mới đến cái nơi tồi tàn này.
Bọn họ không tìm được Quỷ thạch ô mai.
Lúc băng nứt, Yến Triều Sinh cách Lưu Song rất gần, theo bản năm vươn tay nắm chặt lấy nàng. Yến Triều Sinh ở trong trời tuyết lạnh lẽo mấy canh giờ, lúc đó nàng đang ngủ ngon lành bên cạnh Thiếu U, còn có Tiên y hộ thể của người kia, nhiệt độ cơ thể của nàng rất ấm áp.
Ngón tay hắn lơ đãng lướt qua da thịt gần cổ nàng, thấy đôi mắt nàng trừng lớn, rất giống một con nai con bị bắn trúng gần chết.
Vô cùng hoảng sợ.
Trong lòng hắn sinh ra một sự tức giận không nói nên lời, hận không thể dìm nàng xuống hồ băng. Ở trong lòng nàng, hắn xấu xa đến vậy sao? Hắn chỉ có thể lạnh nhạt nói: "Triệu hồi dù Giáng Châu của cô ra, ít nhất có thể giữ được một thời gian."
Ba người vất vả duy trì được một lát, cá Hoành Công lại đuổi theo, Yến Triều Sinh trong lòng không ngừng trầm xuống, hôm nay chỉ sợ sẽ phải chết ở đây.
Dù cho hắn có mở Yêu đồng ra, cũng không làm nên chuyện gì, hắn có chút không cam long.
Không ngờ Tức Mặc Thiếu U lại xả thân ngăn cản cá Hoành Công, dùng Tiên kiếm tạm thời đưa bọn họ tránh đi, lại nhìn thấy Lưu Song không màng gì lao về phía Tức Mặc Thiếu U.
Hắn không rõ trong lòng lạnh lẽo nhiều hơn, hay là trào phúng nhiều hơn.
Giờ phút này Yêu điểu cứu bọn họ đang bay lượn trên đỉnh đầu, đều là Yêu mạch, Yến Triều Sinh dĩ nhiên hiểu nó đang nói gì.
Nó muốn bọn họ xuống dưới nước, vớt một quả trứng.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn, hoàn toàn không tính toán gì, cũng không muốn phiên dịch thay nó. Hiện tại hắn đang bực bội cực kỳ, chỉ muốn cách xa kẻ tai họ Xích Thủy Lưu Song này ra một chút.
Nếu lần sau hắn...
Còn chưa nghĩ xong, thiếu nữ bên cạnh đã nhảy xuống hồ băng.
Không chỉ Yến Triều Sinh, Thiếu U cũng không phản ứng kịp: "Xích Thủy Tiên tử."
Nàng xuyên qua làn nước, bơi về phía quả trứng, Thanh điểu càng nóng long kêu, bay quan nơi nàng vừa nhảy xuống nôn nóng không thôi.
Thiếu nữ toàn thân ướt đẫm, run rẩy ôm một quả trứng trong lòng, bay lên Tiên kiếm. Thanh điểu bay đến quanh nàng, không ngừng kêu những tiếng thê lương.
Yến Triều Sinh nhìn qua.
Thiếu nữ trên người nhỏ nước, ngẩn ngơ nhìn quả trứng trong tay, bộ dạng bi thương như trời sập.
Thiếu U nhìn chăm chú một lát, nói: "Nó không có sự sống."
Yến Triều Sinh thờ ơ lạnh nhạt, không hề muốn lại gần bọn họ. Nàng có làm cái gì cũng không liên quan tới hắn.
Nàng giơ ngón tay lên đưa Tiên khí vào trong, quả trứng hoa lòe loẹt kia được nàng độ Tiên khí vào mà tử khí vẫn nồng nặc.
Nàng nôn nóng không thôi: "Thanh Loan."
Yêu điểu trên đỉnh đầu cũng khổ sở kêu một tiếng rồi lại một tiếng.
Nàng tựa hồ nhớ ra gì đó, chần chừ mà ngẩng đầu rồi lại nhìn bản thân.
Yến Triều Sinh lạnh lùng, mặt không cảm xúc nhìn lấy nàng. Hắn nhíu mày, làm cái gì mà nhìn hắn như vậy?
Từ lúc nàng tỉnh lại, chưa từng dùng ánh mắt đầy mong đợi mà nhìn hắn như vậy.
Quả nhiên, qua chốc lát, nàng nhích lại gần, ôm lấy quả trứng xấu xí kia, cẩn thận hỏi hắn: "Ngươi có muốn cứu nó không?"
"Không muốn." Hắn lạnh lùng nói từng chữ, chỉ muốn nàng cách xa hắn một chút, càng xa càng tốt. Tai tinh!
"Ngươi nhìn nó xem, không cảm thấy thân thiết sao?"
Yến Triều Sinh cười lạnh.
Thân thiết? Một quả trứng chết, nàng đang châm chọc hắn với nó đều mang Yêu mạch sao? Huống hồ gì nàng chỉ đang làm một chuyện mơ mộng hão huyền, sao lại cho rằng một tiểu đệ tử ngay cả tu vi còn không có lại có thể cứu một quả trứng đã mất đi sự sống cơ chứ.
Sao nàng không hỏi Tức Mặc Thiếu U có thể cứu nó hay không?
Yến Triều Sinh mặt không cảm xúc nói: "Thiếu chủ không có việc gì nữa thì giao quả trứng đó cho Yêu điểu kia đi." Lời này nhiều ít có ý châm chọc, Yêu điểu kia đại khái cũng biết, quả trứng này đã từng bị nuốt vào bụng cá Hoành Công, đã mất đi sự sống, đôi Yêu đồng đó giờ phút này đang chảy ra huyết lệ.
Yến Triều Sinh nhìn chăm chú giọt huyết lệ kia, bình tĩnh cụp mắt.
Trên đường đi, hắn đã từng nhìn thấy không ít Yêu tộc sinh ly tử biệt như vậy, khi còn nhỏ luôn mong muốn có mẫu thân của riêng mình, muốn có người bảo vệ mình, sau này khi trưởng thành mới nhận ra, món đồ đã không có, có mong cầu cũng xa vời, sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Những chuyện không thể xoay chuyển trời đất lại khó xúc động hắn.
Thiếu nữ vỗ nhẹ một bên cổ của mình, nói: "Chỗ này là sinh mạch, ngươi cứu nó, ta đem tất cả tu vi cho ngươi. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng ba trăm năm, trở về môn phái ngươi có thể tham gia tranh đấu. Thế... Thế nào?"
Nói xong lời cuối cùng, nàng ngày càng khẩn trương, trông mong nhìn hắn.
"Thiếu chủ đang cầu xin ta?"
Nàng lập tức gật đầu: "Đúng đúng!"
Yến Triều Sinh trầm mặc, liếc nhìn cổ tay nàng, cong môi nói: "Ba trăm năm tu vi trao đổi?"
"Đổi, tuyệt đối không lừa ngươi. Tức Mặc thiếu chủ làm chứng."
Thiếu U nhíu mày, không nhiều lời.
"Ta suy xét một chút." Yến Triều Sinh nhàn nhạt nói.
Nàng lập tức đem quả trứng lại, nhanh đến mức Yến Triều Sinh cho rằng, nàng nghĩ hắn sẽ đồng ý.
Yến Triều Sinh sẽ không đồng ý.
Yêu tộc muốn cứu đồng loại, xác thật có cách, đó là rút tâm mạch ra, rồi lấy tâm mạch của hắn để tiếp tục sự sống cho quả trứng xấu xí này.
Có thể tiếp tục bao lâu khó có thể nói, nhưng một khi quả trứng này vỡ, tâm mạch của hắn cũng sẽ vỡ theo, đến lúc đó sống chết do số.
Hắn sẽ không cứu cái trứng này, hắn sẽ không lại tự mình đa tình mà cho rằng, Xích Thủy Lưu Song đối xử tốt với hắn là vì có ý với hắn.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nghĩ, nàng hại mình thê thảm như vậy, chơi nàng một vố, được không nhỉ?
*
Lưu Song thường xuyên liếc mắt nhìn Yến Triều Sinh, thứ hắn đang bóp chặt là một quả trứng Thanh Loan.
Nàng nhìn đến lo lắng đề phòng, cảm thấy hắn sẽ trở tay ném quả trứng này xuống.
Lúc này con chim khổng lồ màu xanh lơ chở bọn họ đi qua trung tâm mộ Quỷ vương, mộ Quỷ vương lại có tuyết rơi, chẳng qua lần này không còn lo lắng sẽ có cá Hoành Công nuốt chửng bọn họ nữa, từ miệng Thiếu U, Lưu Song cuối cùng cũng biết huyết mạch Thanh Loan ra sao, con Yêu điểu này là hậu đại của Thanh Văn (?) (青鴍).
Nguyên bản là Thần điểu, sau lại cùng Hoàng Kỳ (?) (黄鷔) tác loạn ở nhân gian, dẫn tới phong vân biến sắc, vô số phàm nhân nước mất nhà tan, các Tiên nhân liên thủ trấn áp, sau này sa đọa thành Yêu điểu.
Bọn chúng lúc đầu ở Bất Chu sơn phía tây, sau khi trở thành Yêu điểu thì thế gian không có chỗ dung thân cho bọn chúng, không biết phải đi đâu.
Không ngờ đi đến mộ Quỷ vương thì nhìn thấy Thanh Văn.
Trách không được, Lưu Song nghĩ thầm, tiểu Thanh Loan mới bảy trăm tuổi đã lợi hại như vậy, có thể theo Yến Triều Sinh lên chiến trường, trời sinh vốn là Thượng cổ Thần điểu lực công phá kinh người, dù cho sau này đọa thành Yêu điểu, sức mạnh huyết mạch vốn có không thể khinh thường.
Phàm nhân nhắc tới Thanh Văn đều biến sắc, thống hận mắng chửi.
Tuy rằng tiểu Thanh Loan của nàng chưa từng làm chuyện xấu, nhưng mọi người đều đòi đánh. Lưu Song kiếp trước có hỏi qua huyết mạch của Thanh Loan, Yến Triều Sinh không mặn không nhạt nói: "Yêu điểu bình thường thôi."
Không đề cập đến thân thế của Thanh Loan.
Lưu Song chỉ biết Thanh Loan và Xích Diều là được Yến Triều Sinh cứu về, nhưng chưa bao giờ biết, vào bảy trăm năm trước, lúc gặp được Thanh Loan, nó không có sức sống.
Lúc này, trong lòng nàng trầm xuống.
Nếu trước đó nàng giết Yến Triều Sinh thành công, thì giờ phút này Thanh Loan cũng sẽ không có cơ hội sống, không chỉ Thanh Loan, sau này còn có Xích Diều, Túc Luân, thậm chí là Trường Hoan.
Bọn họ đều nhờ Yến Triều Sinh mà sống sót, Túc Luân từng nói: "Nếu không có Yêu quân, có lẽ thần đã sớm không biết hồn về nơi nào."
Hay, chuyện xảy ra ở Thương Lam Tiên cảnh, không liên quan tới Yến Triều Sinh.
Thụ gia gia từng nói, từng có Yêu vô tình đột nhập vào Thương Lam, Tiên quân tới để tru sát con Yêu kia, chỉ biết dùng ngọn lửa cực lớn để đốt Thương Lam, không quan tâm sống chết của những tiểu Yêu vừa mới mở linh thức.
Nhờ vị Yêu Quỷ đại nhân đã chắn ngọn lửa kia, mang con Yêu kia đi, Thương Lam mới không xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy sau đó khi Yến Triều Sinh bị thương rơi xuống Thương Lam, Thụ gia gia liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, mới nói cho Lưu Song biết Yến Triều Sinh là ai.
Nói như vậy, nếu không có Yến Triều Sinh, rất có khả năng, rất nhiều người sẽ chết.
Nhưng nếu Yến Triều Sinh tồn tại, vận mệnh Không Tang sẽ ra sao?
Lưu Song cau mày, lần đầu tiên cảm thấy khó xử như vậy. Nếu không tru sát hắn, Không Tang nguy hiểm, nếu giết, sinh linh Thương Lam, còn có Trường Hoan như người thân của nàng làm sao bây giờ?
Lưu Song lâm vào lương nan.
Hiện giờ có vẻ chỉ còn một cách duy nhất, đó là hóa giải mối hận Không Tang của hắn, sau đó đuổi hắn ra khỏi Không Tang, từ đó hắn thích đến chỗ nào học nghệ thì đến chỗ đó, chỉ cần không kết oán với Không Tang, Tiên cảnh sẽ không bị hủy diệt.
Không phải sau này Phong thị, Côn Luân vẫn còn tốt sao, Yến Triều Sinh thậm chí còn từng giúp đỡ Côn Luân.
Nói như vậy, hắn yêu ghét rõ rang, nếu không oán không thù với hắn, hắn sẽ không rảnh rỗi không có việc gì mà tiêu diệt Không Tang.
Lưu Song nghĩ đến mà nghẹn ngào, nếu nàng trọng sinh lại sớm hơn một chút thì tốt rồi, nhất định sẽ không vu hãm hắn, cũng không hại hắn mất đi tu vi,
Mối thù của hắn với Bạch Vũ Huyên còn lớn hơn, làm sao mới có thể khiến hắn không oán hận nữa, đuổi hắn ra khỏi Không Tang, để hắn chạy thật xa?
Nàng nghĩ ngợi kỹ càng, ánh mắt sang lên.
Trước hết nghĩ cách trả lại tu vi cho Yến Triều Sinh, rảnh rỗi thì nàng cùng Bạch Vũ Huyên sẽ đi nói lời xin lỗi, sau đó, đem người mình ghét nhất là Mật Sở gả cho hắn!
Để hắn cùng Mật Sở tự lập môn hộ, như vậy, hắn đến được với bạch nguyệt quang kiếp trước đã bỏ lỡ, nhất định sẽ cảm thấy mỹ mãn, Mật Sở tốt xấu gì cũng là người của Không Tang, hắn sẽ không đến mức đi hủy diệt nhà mẹ đẻ của phu nhân mình.
Lưu Song càng nghĩ càng cảm thấy thật là một chủ ý tuyệt diệu.
Một lần tiễn được hai ôn thần, quả thực không thể hoàn mỹ hơn. Để Mật Sở theo hắn đến Quỷ vực sống bi thảm, lại bảo vệ được Không Tang, một công đôi việc.
Việc cấp bách là phải khiến Yến Triều Sinh cứu tiểu Thanh Loan trước.
Thanh Văn chở bọn họ không biết bay bao lâu, trước mắt xuất hiện một đoạn cầu.
Nó dùng đầu đẩy Thiếu U, ý bảo Thiếu U bước lên đoạn cầu.
Dưới đoạn cầu toàn là quỷ khí bay tứ tung, một chỗ khác hoàn toàn không thấy rõ cái gì.
Thiếu U trầm ngâm một lát, thu kiếm, bước lên đoạn cầu.
Thanh Văn dung thân mình to lớn ngăn Lưu Song cùng Yến Triều Sinh lại, ý bảo bọn họ không cần cùng đi qua.
Lưu Song nhìn hình bóng Thiếu U ngày càng xa, cuối cùng biết mất không thấy nữa, nàng nghĩ thầm, mẫu thân của Thanh Loan, có thể tin tưởng... được?
Nàng lấy Thái Sơ kính ra, mặt gương chứa đầy nước sáng lên, Lưu Song nhẹ nhàng thở phào, bất luận như thế nào, lúc này vẫn có thể thoát thân rời đi.
Nếu không phải vận khí tốt gặp được Thanh Văn, bọn họ cũng không có khả năng tìm được nơi này.
Yến Triều Sinh ngồi khoanh chân dưới đất, nhắm mắt tu luyện.
Trứng chim bị hắn tùy tay đặt ở một bên, giống như tùy ý ném một thứ đồ dơ bẩn, Thanh Văn cũng không biết vì sao chỉ uể oải ở bên cạnh hắn, không hề tỏ vẻ phẫn nộ, giống với Lưu Song, dung móng vuốt nhẹ nhàng khảy khảy trứng chim nhỏ đến bên cạnh Yến Triều Sinh.
Cẩn thận cực kỳ, vô cùng lấy lòng.
Nó khóc như mưa, nghe rất thương tâm.
Lưu Song xem đến có chút tò mò, Thanh Văn làm sao lại biết Yến Triều Sinh có thể cứu con của nó?
Đáng tiếc, Yến Triều Sinh ngồi khoanh chân không hề dao động, hắn mở to mắt, lạnh nhạt mà nói: "Đừng kêu nữa, ồn quá."
Thanh Văn ngậm miệng.
Lưu Song xem đến ngơ ngác, thì ra Yến Triều Sinh còn có thể giao tiếp với Thanh Văn.
Nghĩ đến không thể giết Yến Triều Sinh, mà phải tác hợp hắn với Mật Sở, rồi đuổi hắn khỏi Tiên cảnh, Lưu Song nhặt trứng chim lên, đặt vào lòng hắn.
Yến Triều Sinh chuyển mắt nhìn nàng, ngữ khí lạnh căm nói: "Làm gì vậy?"
"Ngươi nghĩ kĩ chưa? Có cứu con của Thanh Văn không?"
"Tâm trạng không tốt." Hắn lạnh lùng nói, "Không cứu."
Lưu Song theo bản năng muốn hỏi hắn vì sao tâm tình lại không tốt, nghĩ lại, chính nàng tâm trạng cũng không tốt, Thiếu U nhìn qua tâm tình cũng chẳng ra gì. Ai ở mộ Quỷ vương cũng không thể vui mừng khôn xiết nổi, nàng lập tức tỏ vẻ hiểu ra.
Nhưng nàng có thể chờ, nhưng Thanh Loan thì không, nếu không cứu, nó chết thật, biến thành ngốc điểu thì làm sao bây giờ?
Thanh Văn ở một bên sắp khóc.
Lưu Song tim đập thình thịch, kéo cổ áo hắn: "Nếu không ngươi hấp thụ một trăm năm tu vi trước được không?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn không hé rang.
Lưu Song không rõ hắn đang nghĩ gì, cho rằng không đủ, nhịn đau nói: "Hai trăm năm, tạm thời không thể nhiều hơn, nhiều hơn thì ta không thể mang các ngươi rời khỏi đây."
"Thiếu chủ nghiêm túc?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Được thôi."
Lưu Song chậm rì rì dịch tới, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là nghển cổ để được giết thực thụ.
Độ tu vi, có hai cách, một cách là không tự nguyên, hấp thụ tu vi của người khác, dùng tà ma ngoại đạo mạnh mẽ hấp thụ, loại này thường sẽ bị trời phạt, còn một loại khác, đó là xuyên qua sinh mạch, tự nguyện độ cho người khác, cùng với sức mạnh của huyết mạch.
Sinh mạch ở bên trái phần cổ, gắn với linh tủy và trái tim, sản sinh linh lực không ngừng.
Quá khứ quá nhiều biến cố, trời xui đất khiến làm Yến Triều Sinh không nguyện ý cứu Thanh Loan nữa. Dù sao cũng chỉ có ba trăm năm huyết mạch và tu vi, còn có thể tu luyện trở về, Thanh Loan không thể vì nàng mà bị hại chết.
Nói thật, Lưu Song bây giờ rất gấp.
Nàng tới gần Yến Triều Sinh, hơi hơi nghiêng đầu, cảm giác ánh mắt của hắn đang dừng bên gáy mình, lại không nói một lời.
Nàng nhắm mắt thúc giục nói: "Muốn lấy linh lực thì nhanh lên."
Tránh để chút nữa Thiếu U trở về lại ngăn cản nàng.
Quá sốt ruột, hơi thở của hắn sát lại gần, ghé vào da thịt nàng, Lưu Song thừa nhận, cả người nàng đều không ổn, muốn một chân đá văng hắn, cũng muốn đổi ý, nhưng nếu Thanh Loan chết từ trong trứng, thật sự nàng không thể lùi bước.
Sau một lúc lâu, thiếu niên vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng mở mắt nhíu mày nhìn hắn, sao vậy? Cho người ta lấy linh lực còn tưởng đang tra tấn, đuôi mắt hắn có chút ửng đỏ nhợt nhạt, lạnh lùng trừng lại.
"Ngươi còn bất động, không phải muốn lật lọng đó chứ?" Lưu Song nói.
Hắn trào phúng nói: "Thiếu chủ ba trăm năm tu vi còn bỏ được, đệ tử sao dám lật lọng, chẳng qua đệ tử sợ thiếu chủ đối ý, bôi nhọ trả thù giống khi trước."
Thời điểm này còn nhắc tới lịch sử đen tối của nguyên chủ.
Lưu Song khụ một tiếng: "Thật sự sẽ không hại ngươi nữa."
Nàng lấy ra một viên Lưu ảnh châu, để nó trước chính mình cùng Yến Triều Sinh, nói: "Hôm nay tại đây chứng kiến, ta là vì ép đệ tử môn hạ Yến Triều Sinh cứu một quả trứng, cho hắn lấyy hai trăm năm tu vi của ta, xin ghi nhớ điều này."
Lưu Song thu hồi Lưu ảnh châu, đưa cho Yến Triều Sinh: "Bây giờ ngươi yên tâm đi."
Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, nhắm mắt lại: "Lấy linh lực đi."
Yến Triều Sinh rũ mắt, thấy thiếu nữ đặt hai tay vo thành nắm đấm lên đầu gối mình, lại liếc mắt nhìn cái cổ trắng nõn mềm mại của nàng.
Hắn cúi đầu, định chạm vào da thịt nàng thì dừng lại, ánh mắt biến ảo, không biết suy nghĩ cái gì.
Lưu Song lúc này đã đợi một lúc lâu, vẫn không thấy hắn làm gì, nàng bắt đầu tức giận, bệnh đa nghi vẫn dây dưa không hết? Nàng mở mắt ra, định trừng lại.
Phần cổ nàng hơi ớn lạnh, có thứ gì lạnh lạnh dừng ở trên da thịt nàng.
Từ góc độ của nàng nhìn qua, mái tóc đen của Yến Triều Sinh như thác nước, đầu vùi vào cổ nàng. Nàng sửng sốt một lúc lâu, cắn răng để không run lên vì lạnh.
Một lát sau, nàng cảm thấy không phải, nghi hoặc nói: "Tu vi truyền qua chưa?" Không phải chứ, nàng không cảm thấy suy yếu.
Yến Triều Sinh ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
"Nếu thiếu chủ không muốn độ tu vi, không cần miễn cưỡng, đệ tử linh lực thấp kém, không đủ mạnh để lấy linh lực của thiếu chủ."
Lưu Song: "..." Chẳng lẽ nàng lại khẩu thị tâm phi như thế, ngoài miệng nói nguyện ý đổi, kỳ thật là không muốn để Yến Triều Sinh lấy linh lực để cứu Thanh Loan? Không phải, nàng thật sự muốn cứu tiểu Thanh Loan của mình.
Yến Triều Sinh quay lưng lại, hầu kết giật giật.
-----------------HẾT CHƯƠNG 35-----------------
Danh sách chương