Dịch: Gia Cát Nô

"BGM cái gì mà BGM, không phải là sợ quá rồi nói lung tung đấy chứ?"

Mục Văn Linh không đành lòng nhìn cảnh tượng kia, dù cho Trần Hán Thăng không được làm, thì đuổi đi là xong. Thế mà, hai người kia còn muốn nhiều người như vậy nhìn hắn nhục nhã? Thích Vi cảm thấy bất bình thay cho Trần Hán Thăng: "Tiệc dạ hội chào đón tân sinh, một mình hắn kiếm về 1000 tệ tiền tài trợ, đã thực hiện đầy đủ chức tránh của một phó bộ trưởng. Hiện tại, chẳng có lý do gì lại bị đá ra khỏi hội học sinh. Đám người kia thật sự quá đáng."

"Nhưng Trần Hán Thăng, cậu nên rời khỏi hội trường đi. Đây chắc chắn là Hồ Tu Bình cùng Tả Tiểu Lực lên kế hoạch trả thù cậu đấy."

Tại thời điểm, hai người đang khuyển bảo Trần Hán Thăng "tránh đi", thì Tả Tiểu Lực nở nụ cười xảo trá.

Dù cho hôm nay, Trần Hán Thăng muốn rời đi, ông mày cũng sẽ giữ chặt lấy không cho đi đấy.

Bỗng nhiên, giờ phút này, tại cửa vào trung tâm hội trường có một người xuất hiện, đó chính là cựu phó bộ trưởng Chu Hiểu đang đi vào.

Tên này xuất hiện, làm cho mọi người trong hội học sinh tò mò. Rất nhiều người đã đánh hơi được cuộc họp hôm nay có điều bất thường. Nhưng giờ này, Chu Hiểu xuất hiện, mọi người có thể xác định được mục tiêu chính là Trần Hán Thăng.

Chu Hiểu mặc kệ người khác nghĩ gì. Tên này lững thững lại gần Trần Hán Thăng, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Trần Hán Thăng, nếu mày không có bản lĩnh thì giờ này hãy chạy trốn như một kẻ hèn nhát đi."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, thằng chó Chu Hiểu này chắc vẫn còn sợ mình, không ngờ còn định giở trò kích tưởng thấp kém này.

"Lại thêm một thằng vai phụ. Ông mày mà có long bào để mặc, thì giờ này có phải oai phong lẫm liệt lắm sao."

Trần Hán Thăng tiếc nuối.

Trên sân khấu, Tả Tiểu Lực nhìn lên đồng hồ đeo tay, sau đấy nói nhỏ với Hồ Tu Bình, cuối cúng lớn tiếng nói ra: "Đóng cửa, hội nghị bắt đầu."

Trần Hán Thăng ương bướng không nghe khuyên bảo, Mục Văn Linh đành thở dài bước lên đài chủ tịch. Theo tiếng đóng cửa của hội trường trung tâm, cô nghĩ trưa nay Trần Hán Thăng nhất định sẽ ăn đủ sự nhục nhã.

Khóe miệng Chu Hiểu hơi nhếch lên, hai tay khoanh trước ngực, như một vị đại năng thấu hiểu mọi sự trên đời.

"Hội nghị hôm nay có hai vấn để cần được thảo luận."

Tả Tiểu Lực chủ trì hội nghị lần này, lên tiếng nói: "Vấn đề thứ nhất, chúng ta bàn về cuộc thi biện luận trong nội bộ khoa Nhân Văn cuối tuần, để chọn ra những người ăn nói lưu loát, tư duy nhanh nhẹn, đại diện cho khoa tham gia cuộc thi toàn Viện."

"Như mọi người đều biện, cuộc thi biện luận là cuộc thi quy mô lớn trong các hoạt động của Tài Viện. Khoa Nhân Văn từ trước đến giờ đều giữ một trong 4 vị trí đầu toàn Viện, hi vọng lần này chúng ta không chỉ bảo vệ vị trí này mà còn cố gắng đặt mục tiêu vào vị trí số 1."

Nói xong, Tả Tiểu Lực vỗ tay đầu tiên, nhưng tiếng vỗ tay theo lại cực kỳ thưa thớt. Bởi vì mọi người đều đang chờ mong trò vui ở phía sau.

Phó chủ tịch Tả thấy tình huống như vậy, thì trong lòng rất tức giận. Bởi vì đây "hoạt động" làm nền, tạo không khí trong hội trường, để hoạt động sau bùng nổ.

Tên này liếc một vòng quanh hội trường: "Chuyện gì vậy? Sao chỉ có vài người vỗ tay? Có phải trưa nay chưa được ăn cơm nên không vỗ được tay có phải không?"

Thật ra, trừ các bạn sáng nay không có tiết, thì hầu hết đang ngồi đây đều chưa ăn gì. Nhưng mọi người ngồi đây có thể nhìn ra được, cảm xúc của Tả Tiểu Lực có điểm kỳ lạ. Mà ai cũng sợ bị thù hằn, nên thành viên hội học sinh lại lần nữa vỗ tay, và lần này đã to và vang dội hơn lần trước rất nhiều.

Lúc này, Tả Tiểu Lực mới hài lòng gật đầu. Từ khi Trần Hán Thăng bước vào hội học sinh, tên này cơm ăn không ngon, ngủ không yên. Thật vất vả mới thuyết phục được Hồ Tu Bình, lợi dụng việc Quan Thục Mạn có việc nên chậm trễ việc phê duyệt, thuận tiện đưa lên một phần văn bản.

Nếu là thói quen từ trước đến nay của đoàn ủy. Bên này sẽ không can dự đến chuyện nội bộ của hội học sinh, thường là đóng dấu mà không cần đọc.

"Chuyện thứ hai."

Tả Tiểu Lực đột nhiên nhìn về phía Trần Hán Thăng, những người khác cũng vội vàng nhìn theo.

"Hội học sinh của chúng ta có một thành viên, làm việc kiêu ngạo, không tuân theo quy củ, còn lạm dụng quyền lợi được trao, làm ảnh hưởng không tốt đến sự đoàn kết của hội."

"Trải qua sự bàn bạc của các vị phó chủ tịch. Chúng ta quyết định khai trừ vị trí phó bộ trưởng bộ đối ngoại của Trần Hán Thăng trong hội học sinh. Hi vọng bạn học này sau này cố gắng học tập, đề cao sự nhận thức của bản thân, cố gắng không bôi đen công sức của bao thế hệ Học Viện Tài Chính Kinh Tế của chúng ta."

"Xôn xao..."

Hơn 60 sinh viên trong hội trường đột nhiên ồn ào. Dù có mợi người có nghi ngờ trước đó, nhưng cũng không thể ngờ được kết quả lại đột ngột thế này.

Một vị phó bộ trưởng không hề từ chức, mà nói đuổi là đuổi?

Rất nhiều con mắt tập trung lên người Trần Hán Thăng, có người tiếc nuối, có người đông tình, cũng có hờ hững chế giễu, đủ loại cảm xúc đan xen. Thích Vi vỗ vỗ mu bàn tay Trần Hán Thăng, hi vọng có thể an ủi.

Tả Tiểu Lực cùng Chủ Hiểu nhìn thấy cảnh tượng này thì liếc mắt nhìn nhau. Cách thức tự mình ra tay đâm chết kẻ thù, con mẹ nó cảm giác thật là sướng.

Đáng tiếc, trên mặt Trần Hán Thăng không hề tỏ ra khổ sở như trong tưởng tượng của hai người.

Mặt khác, thằng này còn đứng dậy định làm cái gì?

Chẳng lẽ còn muốn chơi trò hổ báo cáo chồn, hắn nên nhớ nơi này có khoảng 60 nha.

Trần Hán Thăng tất nhiên không muốn dùng bạo lực rồi. Hắn đứng lên giống như khúc nhạc nền vang lên trong bộ phim, nhất định phải làm ra hành động gì đó ra vẻ phối hợp chứ.

"Phó chủ tịch Tả, phó chủ tịch Hồ."

Trần Hán Thăng chậm rãi đi về phía sân khấu, vừa đi vừa nói: "Tôi có chút chuyện không hiểu? Có thể hỏi hai câu được không?"

Thật ra, nếu như Tả Tiểu Lực có thể, tên này rất muốn một phát đá Trần Hán Thăng cho thằng này nằm luôn xuống sàn. Con lợn này vừa nói xong câu "có thể hay không" đã tới bên cạnh mình.

"Please"

Hồ Tu Bình trả lời bằng tiếng anh, như một tên trí thức. Bởi vì từ góc độ Trần Hán Thăng chẳng còn cách gì có thể cứu vớt được ván này nữa rồi.

Trần Hán Thăng hắng giọng một cái rồi nói: "Tôi là phó bộ trưởng của hội học sinh. Bản thân lại không muốn từ chức. Vậy mà các người lại sử lý tôi như vậy, có phải là trái với quy định không?"

Tả Tiểu Lực nhịn không được vội nói ra: "Tôi vừa mới nói rất rõ ràng rồi đó. Đây là quyết định của đoàn ủy."

"Miệng nói thì không thể là bằng chứng được. Tôi muốn nhìn chứng cứ."

Trần Hán Thăng nói thẳng.

"Ha ha ha, thật sự là hiếm có."

Hồ Tư Bình nghĩ thầm, đây quả nhiên là điển hình chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà, lần đầu tiên thấy người đòi chứng cứ.

"Có phải chỉ cần chúng tôi cho cậu xem chứng cứ. Cậu sẽ cam tâm tình nguyện rút lui."

Hồ Tu Bình nghiêm túc hỏi.

Nếu như hắn không phải muốn làm ăn trong trường, cùng triển khai công việc bên trong học Viện, đời nào hắn chịu đứng chung với bọn này. Nhưng mà những chức vụ này thật sự có tác dụng, hơn nữa còn rất rõ ràng, giống như vụ việc "Thương Nghiên Nghiên" bị đánh có thể nhìn ra lợi hại của những vị trí này.

"Chỉ cần các người đưa ra chứng cứ. Tôi không chỉ dâng hai tai vị trí này trả lại, mà trước mắt mọi người nói lời xin lỗi."

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.

BGM đã đến giai đoạn thứ hai, âm thanh bắt đầu dồn dập, có chiều hướng vút cao.

"Tốt, tôi đi lấy chứng cứ."

Hồ Tu Bình quay người, hướng về văn phòng đoàn ủy bước đi. Ban đầu thằng này cũng không có nhiều khó chịu đối với Trần Hán Thăng, nhưng người này lại quá không biết điều. Ngang nhiên chiếm đoạt danh tiếng của mình trong bữa dạ tiệc chào đón tân sinh viên.

Vậy thì làm sao mình có thể bước lên chiếc ghế chủ tịch hội sinh viên được chứ?

Hồ Tu Bình vừa bước ra ngoài. Trong hội trường trung tâm bắt đầu vang lên những tiếng nghị luận. Tả Tiểu Lực vui vẻ nhìn Trần Hán Thăng, nghĩ thầm mày thành thật trở thành trò cười có phải tốt hơn không, còn muốn giãy dụa sao?

Hội trường trung tâm cách văn phòng đoàn ủy cũng không xa mấy. Một lát sau Hồ Tu Bình đã quay trở lại, trên mặt biểu hiện ra có vẻ kỳ lạ.

"Tiểu Lực, cậu ra đây một chút."

Hồ Tu Bình cảm thấy cần phải bàn lại việc này.

Tả Tiểu Lực bước nhanh ra cửa: "Nam nhi đại trượng phu, làm việc chỉ cầu thoải mái, không muốn lề mề chậm chạp. Tôi tới trước đọc qua cho mọi người cùng nghe."

"Liên quan tới việc đồng chí Trần Hán Thăng không thích hợp vị trí phó bộ trưởng bộ ngoại giao. Gồm những nguyên nhân sau: Bạn học Trần Hán Thăng từ khi đảm nhiệm vị trí phó bộ trưởng đến nay, tác phong tùy hứng, không tôn trọng kỷ luật, khinh nghiệm không đủ, làm dụng quyền lợi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính đoàn kết của hội học sinh đã ổn định từ trước đến nay. Hiện tại, quyết định khai trừ đồng chí Trần Hán Thăng ra khỏi hội học sinh."

"Đồng ý hay không đồng ý, mời phê chỉ thị,..."

Tả Tiểu Lực đột nhiên ngừng lại, không thể tin nổi nhìn Hồ Tu Bình: "Đỏ, dấu đỏ đâu?"

Hồ Tu Bình vỗ đùi: "Đã nói cậu ra ngoài này một chút rồi."

Trần Hán Thăng không biết từ khi nào đã tới trước mặt Tả Tiểu Lực, cướp lấy tờ đơn trong tay tên này, lớn tiếng đọc to "chứng cớ": "Đồng ý hay không mời phê chỉ thị. Đoàn ủy trả lời chỉ có hai chữ."

"Không ổn."

Lúc này trong lòng Trần Hán Thăng, đại biểu cho việc thể hiện, âm nhạc đã bước vào giai đoạn cao trào.

Thiêu đốt tất cả BGM!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện