Hắc ưng đập mạnh hai cánh tạo ra từng đợt gió xoáy, đánh nát đá rơi trên đỉnh đầu. Triều Lộ không có dời bước, vẫn cứ đứng tại chỗ nhìn các nàng, giống một sợi u hồn trắng đã lưu trú thật lâu trong miếu cổ không muốn rời đi.

Thẩm Kỳ Khi đành phải chạy nhanh tiến lên, một phen giữ chặt cánh tay đối phương, gấp đến độ ứa ra mồ hôi: "Theo chúng ta đi đi, nơi này sắp sụp a!"

Triều Lộ rũ mắt nhìn tay nàng, mặc nàng lôi kéo mà đi, hắc ưng một đường che chở hai người, phía sau là đất đá rơi ào ào, dấy lên khói bụi mịt mù, cảm giác cực kỳ áp bách.

Rốt cuộc ba người cũng chạy ra gác chuông.

Thẩm Kỳ Khi còn chưa kịp thở phào một hơi, phía sau liền truyền đến tiếng vang thật to. Nàng quay đầu nhìn lại, toà kiến trúc đã bất kham gánh nặng, đột nhiên sụp xuống vỡ vụn, ngói xanh gạch đỏ cuối cùng hóa thành một mảnh bụi bặm toả khắp.

Nàng cảm khái vạn ngàn, thở dài: "Đáng tiếc di sản văn hóa a......"

Như thế nào nói sụp liền sụp mất!

Liễu Sương duỗi tay xoa xoa tóc nàng.

Thẩm Kỳ Khi nghiêng đầu nhìn về phía nàng: "Sư tỷ, chúng ta hiện tại còn có thể tìm được lối ra khỏi yểm cảnh sao?"

"Không cần tìm." Liễu Sương nói.

Thẩm Kỳ Khi không rõ nguyên do, nhưng rất nhanh nàng liền biết Liễu Sương nói vậy là có ý gì. Chỉ thấy Liễu Sương thấp giọng đọc một câu gì đó, một thanh trường kiếm màu đen có kim văn chậm rãi hiện ra phía sau Liễu Sương, kiếm kia ở không trung vẽ ra một đạo kiếm hoa xinh đẹp, theo sau lấy tốc độ cực nhanh xông lên trời, thế như chẻ tre mà xuyên qua màn mây, kéo theo ánh sáng trắng, nhìn thoáng qua giống như vệt sao băng.

Hai mắt Thẩm Kỳ Khi sáng ngời: "Đây là.....Huỳnh Hoặc?" Huỳnh Hoặc là một trong số bội kiếm của nữ chủ, năm đó Liễu Sương chính là dùng thanh kiếm này đánh hạ giang sơn, có thể nói là vũ khí thần cấp.

Huỳnh Hoặc cực nhanh xẹt qua màn trời, giây lát sau, một lần nữa về tới tay Liễu Sương. Thẩm Kỳ Khi tập trung nhìn, nguyên bản bầu trời đêm êm đẹp thế nhưng bị xé rách, lộ ra một lỗ hổng màu tím đen!

Liễu Sương một tay xách lên Thẩm Kỳ Khi, hai chân phi lên: "Đi."

Thẩm Kỳ Khi cảm giác thân mình nhẹ hẫng như muốn bay lên trời, nàng vội vàng kéo theo Triều Lộ, cứ như vậy phá tan tầng mây, bay về phía vết nứt kia!

Gió nghênh diện đánh tới thổi tung tóc nàng thành đầu sư tử, Thẩm Kỳ Khi gian nan nói: "Sư tỷ......bay....chậm một chút...."

Lời còn chưa dứt, các nàng đã xuyên qua vết nứt, một trận choáng váng nối gót tới. Nàng chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần liền phát hiện chính mình thế nhưng đã ra tới bên ngoài yểm cảnh.

Các nàng như khách không mời mà đến bỗng nhiên xuất hiện ở Tê Sơn, nhóm chưởng môn đang quan chiến trên đài cùng chúng tu sĩ đều là kinh hãi, nhao nhao đứng dậy, vô cùng kinh ngạc đánh giá ba người.

Một người lạnh giọng hỏi: "Các ngươi là đệ tử môn phái nào? Thí luyện chưa kết thúc, các ngươi làm sao ra được!"

"Hai nữ tử này nhìn thật quen mắt, bộ dáng kia....còn không phải là người trước đó bị Tư Đồ Vân bắt cóc sao?"

Có người nhanh chóng phát hiện không đúng, chỉ vào Liễu Sương, quát lên: "Chư vị! Thỉnh xem đôi mắt nàng! Nàng là ma!"

Những lời này quả thật như dầu nhập vào chảo nóng nổ tung một mảnh. Mọi người ngồi đấy đều biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Liễu Sương giống như nhìn đồ vật dơ bẩn, mang theo chán ghét cùng khinh miệt.

Một đại hán râu đen rút kiếm dựng lên, quát: "Nơi thí luyện há có thể thả cho ngươi làm càn! Mau bắt lấy ma tu này!"

Liễu Sương hơi hơi híp mắt, vị đại hán kiêu ngạo kia nháy mắt liền bị một luồng khí đen xốc bay đi ra ngoài, thật mạnh ngã trên mặt đất, đầu lệch sang bên sùi bọt mép.

Tình cảnh tức khắc hỗn loạn, mấy người thần sắc khẩn trương, vội vàng đi lên nâng dậy đại hán.

"Hoàng Kỳ huynh! Huynh không sao chứ?"

"Kiêu ngạo! Ma tu này cũng quá kiêu ngạo rồi!"

Có người nghi ngờ nói: "Nhưng mấy người kia không phải đệ tử Thanh Lễ Phái sao? Như thế nào sẽ......"

"Theo ta thấy, khẳng định là nàng cố ý bị Tư Đồ Vân mang đi, hết thảy đều là mưu kế của Ma Vực!" Một lão đầu bạc đang ngồi cất giọng nói, "Chư vị còn nhớ rõ tên ma tu bị bắt trước đó nói cái gì chứ? Có lẽ trong chúng ta có nội gián Ma Vực! Bọn họ mưu toan ở chỗ này nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt chính đạo!"

Lời hắn tuyên truyền giác ngộ, rất nhiều người đều là bộ dáng bừng tỉnh từ cõi mộng, nhìn quanh bốn phía, nửa tin nửa ngờ mà dịch ra vài bước, cùng người khác bảo trì khoảng cách.

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Xuất sắc, mau mau nội chiến đi!

Liễu Sương không biểu hiện gì, trong mắt hình như có vài phần trào phúng.

Đúng lúc này, các chủ Vân Khúc Các - Vân Minh Ý hoà hoãn nói: "Các vị tạm thời đừng nóng nảy, không bằng trước buông lòng nghi ngờ, liên thủ chế phục ma tu trước mắt mới phải."

Hà Dạ Vu nhẹ giọng nói: "Vân các chủ nói có lý. Ma tu kia đang ở trước mắt, chư vị ngàn vạn đừng bởi vậy ly tâm, tổn thương hòa khí, trúng kế Ma Vực."

"Ta xem hai vị này rõ ràng là đệ tử Thanh Lễ Phái." Quan chủ Trích Tinh Quan - Nhạc Tư Khung ngồi bên cạnh chợt ra tiếng, giọng điệu ám chọc, "Không bằng, mời Thẩm chưởng môn đang ngồi đây dẫn dầu cho ra giải thích?"

Mọi người sôi nổi chỉa tới ánh mắt phức tạp. Thẩm Kỳ Khi nghẹn cổ họng, tự nhiên căng thẳng lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Sương, thấy vẻ mặt đối phương bình tĩnh, theo bản năng mà thở ra nhẹ nhõm.

Trong yên tĩnh lâu dài, Thẩm Quyết đứng dậy, đẩy ra đám người như hổ rình mồi.

Hắn nhìn Liễu Sương, sắc mặt nặng nề, lại nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi ở bên cạnh nàng, lên tiếng hỏi: "......Kỳ Khi, ngươi đã sớm biết?"

Thẩm Kỳ Khi trầm mặc một lát, gật gật đầu.

Thẩm Quyết không nói, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, thở dài thật sâu, lại nhìn về phía hai người, ánh mắt đã là vô cùng thất vọng.

"Nhiều năm trước, ta đi ngang qua thôn quê, gặp ngươi thiên tư thông minh lại lãng phí ở việc vặt nhà nông, thật sự đáng tiếc, cho nên mang ngươi trở về, dốc lòng dạy dỗ. Mười mấy năm qua, ta trước sau xem ngươi như thân sinh, cho dù thành quả ngươi không tốt......ta cũng chưa từng nói qua cái gì." Thẩm Quyết chậm rãi nói từng câu từng chữ, "Không nghĩ tới, ngươi chung quy vẫn là đi sai lộ."

Liễu Sương không nói một lời, mặt vô biểu tình, năm ngón tay lại bất tri bất giác nắm chặt thành quyền.

Thẩm Kỳ Khi thấy thế, nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy tay nàng.

Liễu Sương run lên, ánh mắt dần dần thanh minh. Trước mắt bao người, nàng phản nắm tay Thẩm Kỳ Khi, ngữ khí kiên định: "Đồ nhi có thể có hôm nay, nhận được sư phụ chiếu cố, thật sự vô cùng cảm kích." Nàng hơi hơi nâng cằm lên, "Nhưng ta chính mình phân rõ thị phi đúng sai, con đường này, ta đã đi liền chưa từng hối hận."

Mọi người ồ lên.

Sắc mặt Thẩm Quyết tím xanh: "...Nghịch đồ!"

Hắn xoay người, trước toàn thể tu sĩ, trầm giọng nói, "Giỏi, giỏi! Ta Thẩm Quyết hành chính đạo, tồn thiên lý, không nghĩ tới lại dạy ra một kẻ ma tu cuồng vọng! Từ hôm nay về sau, Thanh Lễ Phái không còn hai người các ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện