Thẩm Quyết nhíu mày, trách mắng: "Hồ nháo!"

Thẩm Kỳ Khi ngẩng đầu trộm liếc mắt một cái, thấy hắn không có biểu tình hoài nghi gì cả, vậy thì chắc là kỹ thuật diễn qua cửa rồi.

Nàng cắn môi, ủy ủy khuất khuất, bắt đầu tăng thêm diễn xuất: "Cha, ta như thế nào hồ nháo, ta không có làm gì hết nha!"

Thẩm Quyết dĩ nhiên không tin, lắc đầu, thần sắc dần dần thất vọng: "Kỳ Khi, mặc kệ thế nào Tiểu Sương vẫn là sư tỷ ngươi. Ngươi cho dù không thích nàng, cũng nên hiểu được tôn trọng, nàng không phải để cho ngươi gọi tới đuổi đi."

Trong đại sảnh không khí an tĩnh đến đình trệ, chỉ nghe được tiếng hô hấp, một cổ uy áp vô hình lan tràn mở ra, ép tới nàng thở không nổi.

Có ai cha ruột mà hung dữ với con gái mình thế này!

Ánh mắt Thẩm Quyết làm lưng nàng đau như bị kim chích, Thẩm Kỳ Khi khẩn trương đến co quắp ngón chân, chuẩn bị căng da đầu tiếp tục diễn.

Nàng quơ tay ra sau lưng tự nhéo thật mạnh một cái, tức khắc trên mắt bài trừ ra vài giọt nước mắt cá sấu.

Thẩm Quyết khoanh tay đứng, khuôn mặt lạnh băng, lại thấy Thẩm Kỳ Khi chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hồng, sâu kín mà ngóng nhìn hắn.

Thẩm Quyết tâm đầu chấn động, theo bản năng tiến lên một bước: "Ngươi đây là......"

Hắn vừa động, Thẩm Kỳ Khi ngược lại lui một bước, cắn chặt môi, rầu rĩ nói: "Cha, ta biết ngài yêu quý nàng, từ nhỏ đến lớn đều hướng về nàng. Phải, Liễu sư tỷ thiên tư xuất sắc, quang mang vạn trượng, lúc trước nàng đặt chân đến nơi này, Thanh Lễ phái từ trên xuống dưới tất cả mọi người khen nàng tương lai đầy hứa hẹn, chưởng môn đời kế tiếp chắc chắn là nàng."

"Ngài biết không? Thời gian qua, người khác luôn thích lấy sư tỷ ra so với ta, nói nàng là thiên chi kiêu tử, ta chính là thủ hạ bại tướng, cẩm y ngọc thực đại tiểu thư, sau này còn phải cả đời nâng đỡ nàng." Nàng hai mắt rưng rưng, cắn răng lẩm bẩm, "Dựa vào cái gì ta phải nhường người ngoài đoạt tẫn ta nổi bật? Dựa vào cái gì ta phải chịu thua?"

"Ngay cả ngài cũng đối nàng thiên vị có thêm, bất luận cái gì đồ vật đều trước cho nàng tốt nhất, dư lại mới để cho ta, còn làm ta nhiều đảm đương đảm đương, nhiều giúp giúp nàng vội. Mỗi lần xuất quan, câu đầu tiên ngài luôn hỏi nàng như thế nào như thế nào...... Ngài có nghĩ tới cảm thụ của ta sao?"

Thẩm Quyết ngẩn ngơ.

"Nói ta keo kiệt cũng được ghen ghét cũng được, ta chính là thích cùng nàng tranh cùng nàng đoạt, ta không tin mình đấu không lại Liễu Sương!...... Nhưng lòng ta hiểu rõ, biết chính mình không có thiên phú, vĩnh viễn so ra kém nàng. Nếu ta không tranh không đoạt, không biểu hiện trương dương một ít, mắt ngài còn nhìn tới ta sao?"

Thẩm Kỳ Khi mỗi câu khẩn thiết, nói xong liền buồn bực nhắm lại mắt, một giọt thanh lệ phù hợp tình huống xẹt qua gò má tái nhợt, đem thống hận cùng áp lực biểu diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, cực kỳ giống đại nữ nhi bị vắng vẻ sau khi cha mẹ sinh bé thứ hai.

Thẩm Quyết nhìn khuôn mặt tám phần tương tự mình, trong lòng không khỏi động dung.

Rốt cuộc là thân cốt nhục, trên người chảy cùng dòng máu, ôm ở trong tay nuôi lớn, như thế nào có thể không đau lòng.

Mười mấy năm trước hắn vân du tứ hải, ở nghèo túng tiểu sơn thôn phát hiện một nữ hài nhi thiên tư tuyệt diễm, liền đoạt lại nàng từ trong tay một đám hương dã mãng phu, sau đó đặt tên Liễu Sương.

Hắn vốn nghĩ muốn làm Liễu Sương cảm nhận được người khác tặng cho ấm áp, cho nên lời nói việc làm đều mang chút thiên vị, hơn nữa gần đây trầm mê tu luyện, ngược lại dần dần cùng con gái ruột xa lạ.

Thẩm Quyết không khỏi bùi ngùi thở dài, thừa nhận nói: "Những năm gần đây, ta đích xác sơ sót cảm thụ của ngươi."

Thẩm Kỳ Khi bụm mặt khóc nức nở, khóc đến làm người lo lắng.

Kỳ thật là nàng tự nhéo quá đau, thành ra nước mắt khó nén, tuôn ra như đê vỡ.

Vừa rồi nàng toàn bịa lời nói, cũng coi như là gián tiếp nói ra tiếng lòng nhiều năm qua của nguyên chủ. Thẩm Quyết bề ngoài thoạt nhìn mặt lạnh vô tình, khắc kỉ phục lễ, nhưng cũng không phải cục đá cứng ngắc dốt đặc cán mai, dùng chiêu ôn nhu mềm mại là có thể đánh ra bạo kích.

Thẩm Kỳ Khi quay đầu đi, phảng phất thương tâm tới rồi cực hạn. Nàng tấn công chiêu cuối, nức nở nói: "Ta nhớ nương...."

Thẩm Quyết nhớ lại thê tử ôn nhu đã qua đời, tay cầm thành quyền, cứng họng không tiếng động.

Cứng đờ một hồi sau, hắn nhẹ giọng nói: "Kỳ Khi......"

"Cha, ta lúc này thật không đối nàng làm cái gì." Thẩm Kỳ Khi cắt lời, hít hít cái mũi, "Ngài tin thì tin không tin thì thôi, ta về sau sẽ không lại khó xử sư tỷ, ta đã nghĩ thông suốt."

Thẩm Quyết ngơ ngẩn rồi lại khẩn trương nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi......đã nghĩ thông suốt?"

"Đúng vậy." Thẩm Kỳ Khi ngưỡng lên gương mặt đầy nước mắt, nói năng có khí phách, "Ta cùng với sư tỷ giải hòa......cũng cùng chính mình giải hòa."

Dứt lời, nàng trịnh trọng hành lễ, cúi đầu đi ra Trường Thanh điện.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh, Thẩm Quyết trong tim buồn bã mất mát, nhưng cũng không có ngăn trở.

Ra cửa thật xa, rời khỏi phạm vi Trường Thanh điện, Thẩm Kỳ Khi quyết đoán lau chùi nước mắt, vui mừng ra mặt.

Má ơi, ta thật đúng là một tiểu diễn viên thiên tài! Một loạt thao tác mãnh như hổ, thế nhưng đã thành công lừa gạt được Thẩm Quyết!

Tiểu thiên tài Thẩm Kỳ Khi ngân nga ca hát, ngự kiếm, một đường bay đến Bách Thảo Viên, đi gặp Liễu sư tỷ - tay sai công cụ của nàng.

Trường Dược đạo nhân ngồi ở dưới mái hiên phe phẩy quạt hương bồ, một trận gió nhẹ thổi qua, Thẩm Kỳ Khi cũng tới rồi, quen cửa quen nẻo đi vào, câu đầu tiên đó là: "Sư tỷ ——"

Trường Dược đạo nhân nghe vậy ngồi dậy, dựng lông mày: "Sư tỷ sư tỷ, ngươi là trùng theo đuôi nàng sao! Trong mắt ngươi còn có ta cái này sư phụ hay không!"

"Sư phụ hảo!" Thẩm Kỳ Khi cười tủm tỉm sửa lại miệng, môi hồng răng trắng, xinh đẹp đến làm người không đành lòng quở trách, "Sư phụ đối ta cùng sư tỷ ân trọng như núi, đương nhiên cũng quan trọng!"

Trường Dược đạo nhân cảm thấy mỹ mãn, lại hỏi: "Vậy sư tỷ ngươi thì sao?"

Thẩm Kỳ Khi lòng mang quỷ thai, nhỏ giọng nói: "Nàng...... Nàng càng quan trọng một chút."

Trường Dược đạo nhân bật cười lắc đầu, phất tay áo nói: "Thôi thôi, không lớn không nhỏ! Vào đi, nàng ở trong phòng đấy!" Dứt lời lại nằm xuống tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Thẩm Kỳ Khi lập tức tiến vào trong phòng, thấy Liễu Sương đang đưa lưng về phía nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bóng dáng thanh lệ thon dài, trong tay nắm thứ gì đó. Nàng nổi lên tâm tư đùa dai, giấu đi hơi thở, nhón chân đi đến phía sau Liễu Sương, dùng đôi tay che lại đôi mắt nàng.

Lòng bàn tay ấm áp mềm mại kề sát vào, tầm mắt bị chắn bởi một mảnh hắc ám. Liễu Sương cười cười, thấp giọng hỏi: "Ai?"

Thẩm Kỳ Khi kéo dài thanh âm, ra vẻ nặng nề: "Ngươi đoán?"

Liễu Sương "A" một tiếng, trầm tư một lát, lắc đầu: "Ta đoán không ra."

Thẩm Kỳ Khi thập phần đắc ý, lại đột nhiên phát hiện bả vai đối phương đang run rẩy, bừng tỉnh nhận ra: "Ngươi gạt người, ngươi đã sớm đoán được!"

Liễu Sương nghẹn cười, ngữ khí vô tội: "Ta không có."

"Ngươi có!" Thẩm Kỳ Khi khôi phục thanh âm, buông tay xuống, căm giận bóp lấy bả vai nàng, "Ngươi đều nhịn cười thành như vậy!"

Liễu Sương ngửa đầu nhìn nàng, thành khẩn nói: "Được rồi, ta có."

Thẩm Kỳ Khi hừ một tiếng, hết nhéo mũi tới bẹo má nàng, xoa tới xoa đi, "Ngươi giễu cợt ta!"

Xoa xoa, đầu ngón tay xẹt qua hơi lạnh da thịt, động tác nhẹ nhàng tinh tế miêu tả qua từng đường nét, mũi cao thẳng, môi cong đạm phấn,....Thẩm Kỳ Khi cúi đầu đối diện ánh mắt nàng, trong lòng nổi trống rung động, nóng bỏng lại áp lực.

Liễu Sương nhận sai, ánh mắt giao nhau, đột nhiên duỗi tay chạm nhẹ gò má Thẩm Kỳ Khi, nghi hoặc nói: "Ngươi vừa rồi đã khóc?"

Thẩm Kỳ Khi giống bị bỏng đến, nhẹ giọng nói: "Không có......"

Liễu Sương nhìn nàng, ánh mắt lạnh xuống: "Ai chọc ngươi khóc?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện