Mạc phủ gần đây khách đến đầy nhà, quan viên trong triều lui tới không dứt. Cố Hành Giản đi Hưng Nguyên phủ làm công vụ, chức Tể tướng tất nhiên do phó tướng Mạc Hoài Tông thay thế làm việc, bởi vậy đủ loại quan lại thường vào ra Mạc phủ thảo luận chính sự.

Mạc Hoài Tông vì lung lạc quan viên trong triều, bày yến tiệc trong nhà, cố ý gọi đầu bếp tửu lầu, lấy Thời Lệnh hoa nhập món ăn. Nếu là tiệc rượu, Mạc phủ cũng đưa thiếp đến Yến quán, thỉnh Diêu Thất Nương tới đàn khúc trợ hứng. Diêu Thất Nương thường vào ra nhà quan to hiển quý, vui vẻ đáp ứng.

Tiệc rượu say sưa, gã sai vặt trong nhà chạy đến chỗ Mạc Hoài Tông nói hai câu bên tai. Mạc Hoài Tông sắc mặt như thường, đứng dậy nói với mọi người: “Chư vị tận hứng, ta đi đổi y phục rồi quay lại.”

Mọi người đáp lễ, tiếp tục nâng ly cạn chén, nhiệt liệt ầm ĩ.

Mạc Hoài Tông đi theo gã sai vặt đến hậu đường, Mạc Lăng Vi mặc thường phục ngồi ở đó chờ ông ta.

“Nương nương, sao ngài lại đến?” Mạc Hoài Tông hành lễ nói.

Mạc Lăng Vi nói: “Nơi này không có người ngoài, phụ thân không cần đa lễ. Chúng ta đi nhĩ phòng bên cạnh nói chuyện, để Tiểu Ngư canh chừng ngoài cửa.”

Mạc Hoài Tông nhìn thần sắc nàng khó chịu, đưa tay làm động tác thỉnh, đi theo Mạc Lăng Vi đến phòng bên cạnh.

Nhĩ phòng không bài trí gì, chỉ có một bộ bàn ghế gỗ lê vàng đơn giản và một tủ cổ. Mạc Lăng Vi đóng cửa lại, xoay người nói với Mạc Hoài Tông: “Phụ thân, ngài nói thật với nữ nhi, có phải ngài bày mưu đặt kế để phụ tá bên cạnh Ân Bình Quận Vương cấu kết với người Kim hay không?”

Mạc Hoài Tông nhíu mày: “Nương nương nói lời này là có ý gì?”

Mạc Lăng Vi đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ngài đừng giấu ta! Hoàng Hậu nương nương tìm ta nói chuyện, theo lời Ân Bình Quận Vương thuật lại, Cao Ích hành động thất bại ở Hưng Nguyên phủ, Hoàn Nhan Tông Bật bị bắt, Phổ An Quận Vương lại bình yên vô sự. Hơn nữa thủ hạ Hoàn Nhan Tông Bật còn nghe lời Cao Ích bắt cóc Hạ Sơ Lam, chọc giận Cố Hành Giản. Ngài cảm thấy lấy cách làm người của Cố Hành Giản, sau khi hắn về đô thành, tra được việc này có liên hệ với ngài, có thể cam tâm tình nguyện bỏ qua hay không?” [1]

Tâm Mạc Hoài Tông trầm xuống, không trách được Ân Bình Quận Vương đã nhiều ngày đóng cửa từ chối tiếp khách, hao ra là Cao Ích bị bại lộ.

Ông ta đích xác trước khi Cao Ích rời đô thành lén gặp hắn, muốn hắn không tiếc vận dụng tất cả sức lực của người Kim loại trừ Triệu Lang. Nhưng ông ta không biết Cao Ích cụ thể làm như thế nào, càng không nghĩ tới Cao Ích còn dám làm liên lụy đến Cố Hành Giản. Cố Hành Giản vốn còn chưa đứng về phía ai trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lần này khẳng định muốn duy trì Phổ An Quận Vương.

“Cao Ích kẻ ngu xuẩn này!” Mạc Hoài Tông cả giận, đi tới đi lui trong phòng.

Mạc Lăng Vi nghe ông ta nói như vậy, liền biết Hoàng Hậu suy đoán là đúng, giữ chặt cánh tay ông ta: “Phụ thân, ngài thật sự cấu kết với người Kim? Đây chính là tội lớn phản quốc! Nếu bị Hoàng Thượng biết……”

Mạc Hoài Tông nhìn về phía nàng, bình tĩnh nói: “Nương nương hoảng cái gì? Sự tình là Cao Ích làm, chuyện ta với hắn gặp mặt cũng rất bí ẩn, không có người nào biết. Huống chi Cố Hành Giản bắt được Cao Ích sao? Đến lúc đó chúng ta chỉ cần đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người hắn, Hoàng Thượng cho dù trách tội, cũng sẽ chỉ trách một mình hắn. Ân Bình Quận Vương nhiều nhất nhận tội danh trị thuộc hạ không nghiêm, sẽ không xử phạt quá nặng.”

Mạc Lăng Vi nhìn dáng vẻ đã định liệu trước của phụ thân, chậm rãi buông tay ra, chỉ hỏi: “Anh Quốc Công có biết việc này?”

“Sao có thể để cho ông ta biết? Ông ta tuy rằng duy trì Ân Bình Quận Vương, nhưng tuyệt đối sẽ không hợp tác với người Kim. Tính tình đó của ông ta, muốn ông ta hợp tác với người Kim, ông ta tình nguyện để Phổ An Quận Vương làm hoàng đế.” Mạc Hoài Tông lắc đầu nói.

Mạc Lăng Vi cảm thấy mấy năm nay nàng vào cung không ở trong nhà, phụ thân có chút thay đổi. Rõ ràng là giống Anh Quốc Công thuộc phái chủ chiến, vốn nên phản đối làm bạn với người Kim nhất, nhưng vì lợi ích của mình, không tiếc vi phạm nguyên tắc lập trường. Nhưng nàng là nữ nhi Mạc gia, hiện tại lại cột vào một khối với Ân Bình Quận Vương, vui buồn cũng đành, chỉ có thể tận lực giữ gìn lợi ích của gia tộc.

“Phụ thân, ngài dùng biện pháp gì giúp Ân Bình Quận Vương, nữ nhi đều duy trì. Chỉ là người Kim âm hiểm xảo trá, trước sau đối với Đại Tống như hổ rình mồi. Ngài không cần lại làm chuyện như vậy. Hơn nữa ngài làm những việc này, bị Anh Quốc Công bên kia biết, Tú Đình về sau nên làm gì đây?”

Mạc Hoài Tông ngồi ở trên ghế, trầm ngâm một lát: “Chuyện này không cần nói cho Hoàng Hậu và Anh Quốc Công.”

“Nữ nhi sẽ không nói. Chỉ là Hoàng Hậu muốn nữ nhi tới hỏi ngài một chút, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào? Nếu Phổ An Quận Vương hoàn thành án ở Hưng Nguyên phủ trở lại đô thành, Hoàng Thượng tất nhiên ngợi khen, kia đến lúc đó thế cục trong triều không phải như hiện giờ nữa. Hơn nữa hiện tại bên cạnh hắn có Cố Hành Giản và Tiêu Dục duy trì……” Mạc Lăng Vi ngồi ở bên cạnh ông ta nói.

Cố Hành Giản chấp chưởng trung thư nhiều năm, cây lớn rễ sâu, lục bộ các tư đều bị hắn chặt chẽ nắm giữ ở trong tay. Lúc trước Mạc Hoài Tông xử lý chính vụ đã cảm thấy bị cản tay khắp nơi, chức vị phó tướng như không tồn tại. Nếu Cố Hành Giản thật sự muốn nâng đỡ Phổ An Quận Vương đăng vị, đối với bọn họ mà nói sẽ cực kì phiền toái.

Người kia đã từng lấy sức lực của riêng bản thân lật đổ tiền Tể tướng cắm rễ sâu trong triều đình nhiều năm trước, thật sự là đối thủ.rất đáng sợ

Kỳ thật nếu không có chuyện lần này, Triệu Cửu bại thì bại, không liên lụy đến Mạc gia và Anh Quốc Công phủ. Bọn họ về sau nhiều nhất lại bị Cố Hành Giản áp chế, vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng Mạc Hoài Tông bị áp chế quá lâu rồi, ông ta bức thiết muốn xoay người, muốn cho Cố Hành Giản biết lúc trước cự tuyệt hảo ý của ông ta, là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Nhưng Cố Hành Giản người này thật sự không nhược điểm gì, hắn quyền khuynh triều dã, lại không tìm thấy chứng cứ hắn lộng quyền, tài sản của hắn cũng không có bất luận vết nhơ gì. Có thể nói từ trên người hắn gần như không tìm thấy chỗ có thể đánh bại, đây là chuyện làm cho Mạc Hoài Tông đau đầu.

“Cố Hành Giản rất khó đối phó, chúng ta có nên ra tay từ người nhà của hắn không? Tỷ như Cố Cư Kính?” Mạc Lăng Vi thử hỏi. Cố Cư Kính mấy năm nay buôn bán oai phong một cõi, ít nhiều là nhờ có một đệ đệ là Tể tướng. Ngày thường Cố Cư Kính hành sự cũng rất cẩn thận, không để người bắt được nhược điểm và lời nói. Chẳng qua rốt cuộc là một thương nhân, không có thủ đoạn về chính trị, muốn bố trí một tội danh cũng không tính là việc khó.

“Con về trước cung đi, nói cho Hoàng Hậu nương nương tạm thời đừng nóng nảy. Ta sẽ nghĩ kỹ biện pháp.” Mạc Hoài Tông cuối cùng nói.

Tiệc rượu phía trước còn rất náo nhiệt, không có người biết Mạc Lăng Vi tới. Diêu Thất Nương sửa sang lại xiêm y một chút trở về chỗ cũ, tỏ vẻ không có việc gì mà tiếp tục đàn tấu khúc.

***

Triệu Lang và Hoàn Nhan Xương đàm phán vô cùng thuận lợi, lần này Kim Quốc ở vào thế yếu, cũng không dám nói điều kiện gì, chỉ có thể tiếp nhận toàn bộ yêu cầu của Đại Tống, đồng ý trả lại toàn bộ tiền đồng. Hoàn Nhan Xương mang Hoàn Nhan Lượng và Hoàn Nhan Tông Bật về Kim Quốc, việc này tính là đã hạ màn.

Ngô Lân và Tiêu Dục phân biệt viết sổ con cho hoàng đế, kể rõ án Hưng Nguyên phủ từ đầu đến cuối, cố ý nhắc tới Khang Phúc quận chúa trở về. Rất nhanh đô thành bên kia đã có hồi âm, hoàng đế muốn Tiêu Dục hộ tống Triệu Lang và Khang Phúc quận chúa trở về phục mệnh.

Hoàng mệnh trong người, Tiêu Dục cũng không dám trì hoãn, trực tiếp khởi hành từ Hưng Nguyên phủ. Những chuyện còn lại chỉ có thể giao cho Cố Hành Giản đi giải quyết tốt hậu quả.

Tân tri châu Thành Châu cũng rất nhanh đến nhận chức, là vị quan vừa qua tuổi 30 còn trẻ. Người đến loại địa phương này giống nhau đều là gia cảnh bần hàn, ở trong triều không có bối cảnh gì. Hắn nhìn thấy Cố Hành Giản có chút kích động, nói chuyện cũng nói lắp. Rốt cuộc lấy tư lịch bối cảnh của hắn, lại lăn lộn thêm hai mươi năm cũng không nhất định có thể nhìn thấy Tể tướng đương triều.

Cố Hành Giản đem việc kiến thiết xưởng hương liệu nói rõ cho hắn, hơn nữa nói: “Ngươi còn trẻ, nếu hoàn thành việc này, công đức cho xã tắc, tiền đồ vô lượng.”

Tân tri châu nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Hành Giản, kích động nói: “Hạ quan nhất định tận lực làm tốt việc này.”

Cố Hành Giản lại giải thích rõ những công việc tri châu trước còn lưu lại, mới rời khỏi phủ nha. Khi hắn trở lại trạm dịch, nhìn thấy bên ngoài cửa mười mấy thôn dân đứng, trong tay vác rổ, trên người cõng túi, bị thủ vệ binh lính ngăn cản, không thể đi vào.

Cố Hành Giản đi qua, thôn dân vội vàng vây quanh hắn quỳ xuống, thôn trưởng nói: “Tướng gia, chúng ta là người trong thôn tới cảm tạ ân cứu mạng của các vị. Phổ An Quận Vương ở trong thôn chúng ta nhiều ngày như vậy, chúng ta cũng không biết, thật sự có tội! Chúng ta nhất định giáp mặt xin lỗi điện hạ.”

“Mau đứng lên. Điện hạ đã về đô thành, ngài sẽ không trách các ngươi.” Cố Hành Giản giơ tay nói.

Lâm Tử Câm quỳ gối trong số các thôn dân, trộm nhìn nam nhân cao gầy mảnh khảnh đứng ở trước mặt, tim đập như sấm. Nàng không thể nào nghĩ đến người này lai là Tể tướng đại danh đỉnh đỉnh, trách không được một thân quý khí, đã thấy là khó quên. Mà đầy tớ gọi là A Lương kia, mỗi ngày bị nàng quát mắng, thế mà lại là quận vương đường đường.

Nàng chỉ cảm thấy những ngày đã trải qua như là nằm mơ.

Cố Hành Giản bảo thôn dân đi vào trạm dịch ngồi xuống, cũng không biết bọn họ đã đợi bao lâu, bảo người chuẩn bị nước trà và điểm tâm phân cho bọn họ. Hắn đối đãi bá tánh bình dân không bao giờ ra vẻ, rất bình dị gần gũi.

Lâm Tử Câm lôi kéo tay áo thôn trưởng, thôn trưởng đẩy nàng tới trước mặt Cố Hành Giản, nói: “Tướng gia, đây là tiểu nữ, vừa mới mười lăm tuổi. Lần này ít nhiều nhờ ngài và điện hạ ra tay cứu giúp, nếu không nàng còn không biết sẽ như thế nào…… Ngài nếu không chê, không bằng mang nàng theo bên cạnh hầu hạ ngài đi?”

Cố Hành Giản nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Lâm Tử Câm. Hóa ra là cô nương này, từng gặp mặt một lần trước cửa phủ nha.

Lâm Tử Câm đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tử Câm nguyện ý làm nô tì cho tướng gia, mong rằng tướng gia thành toàn.”

Tư An đang phân phát nước uống, nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy nữ hài nhi xinh xắn đứng dưới ánh nắng ngày xuân, diễm lệ như hoa đào.

“Không được! Tướng gia đã có phu nhân chúng ta!” Tư An cũng không rảnh lo phân phát nước uống nữa, chen qua nói.

Thôn trưởng cười hiền từ nói: “Vị cô nương này nói đùa. Tướng gia đường đường là Tể tướng, bên cạnh nhiều thêm mấy người hầu hạ có gì là không thể? Huống chi tướng gia chịu thu tiểu nữ, đó là tạo hóa của tiểu nữ, nàng cảm kích còn không kịp, tuyệt sẽ không tranh sủng cùng phu nhân.”

Các thôn dân vội vàng mồm năm miệng mười phụ họa, đều nói Cố Hành Giản nhận lấy Lâm Tử Câm. Sùng Minh đứng ở bên cạnh xem kịch vui, cũng không tới hỗ trợ, còn có một thôn dân cố ý đẩy Lâm Tử Câm một chút, nàng liền té về phía trước gần Cố Hành Giản, gần gũi đến mức có thể ngửi được hơi thở trên người hắn.

Hương vị dày nặng cổ xưa, làm người an tâm muôn vàn.

Cố Hành Giản nhíu mày, vừa muốn nói, lại nghe thấy một thanh âm trong trẻo từ bên ngoài đám người vang lên: “Tướng gia muốn thu người, dù sao cũng phải hỏi ý của ta một chút đi?”

_________________________

Thành ngữ gốc là ‘Thiện bãi cam hưu’ có nghĩa là cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện