Editor: Masha
Lục Thế Trạch và Mạc Hoài Tông mật đàm trong thư phòng, Lục Thế Trạch nói: “Ngô Lân gởi thư nói gần đây Hoàn Nhan Lượng thường xuyên điều động quân đội ở biên cảnh, Kim Quốc hình như có bất thường. Ta đã sớm nói người Kim không thể tin, cái bọn họ gọi là nghị hòa, bất quá để kéo dài thời gian mà thôi! Lần trước nên đánh tới kinh thành của bọn họ đi, để bọn hắn biết chúng ta lợi hại!”
“Quốc công gia tạm thời đừng nóng nảy.” Mạc Hoài Tông vuốt ghế dựa tay vịn, trầm ngâm nói, “Ngài dâng sổ con cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã phúc đáp chưa?”
“Hoàng Thượng xem thì có ích lợi gì? Bạc trong quốc khố vốn không đủ, các địa phương trong nước có tiền dự trữ, lần trước phát quân lương đều do chúng ta đi quyên tiền, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có thể phát nhiều bạc cho biên quan? Việc cấp bách là nên nghĩ cách gom góp chút quân lương và lương thảo, vận chuyển qua đó.”
Mạc Hoài Tông quan tâm lại là chuyện khác: “Trong thư của Ngô lão tướng quân có nhắc tới Phổ An Quận Vương không?”
Vị quận vương này từ khi đi biên cảnh, hành tung quỷ dị, không ai biết hắn rốt cuộc đang làm gì, nếu không Hoàng Thượng cũng sẽ không phái Cố Hành Giản tự thân xuất mã, đi đến Hưng Nguyên phủ. Mạc Hoài Tông biết một sự kiện, năm đó khi hai vị quận vương cùng ở trong cung, Hoàng Thượng càng thích Phổ An Quận Vương hơn.
Trung thu năm ấy, Mạc Hoài Tông tiến cung dự tiệc, giữa tiệc hoàng đế rời đi. Sau đó hắn đến Ngự Hoa Viên để tỉnh rượu, vô tình nhìn thấy Hoàng Thượng ôm Phổ An Quận Vương khóc lóc thảm thiết. Hóa ra Phổ An Quận Vương tặng một bài thơ cho hoàng đế nói về tình mẫu tử. Khi đó Thái Hậu còn bị bắt ở Kim Quốc, không ở trong cung. Hoàng Thượng căn bản không có lòng nào dự yến tiệc, cho nên rời tiệc sớm.
Phổ An Quận Vương lúc ấy còn nhỏ tuổi tiến đến an ủi, đã đánh tan tâm phòng bị của hoàng đế.
Từ đó về sau, hoàng đế thường xuyên khích lệ Phổ An Quận Vương thông tuệ, có hiếu tâm trước mặt mấy tể tướng và phó tướng. Lúc đó Cố Hành Giản còn chưa tiến vào trung tâm quyền lực, tất nhiên không biết việc này. Đáng tiếc không lâu sau Phổ An Quận Vương bị đuối nước, sau khi tỉnh lại liền có chút ngu dốt, không còn bộ dáng lúc trước.
Nhưng Mạc Hoài Tông biết, hoàng đế là người rất nhớ tình cũ. Ở trong lòng hoàng đế, vẫn hy vọng Phổ An Quận Vương có thể làm chuyện lớn, rốt cuộc đứa bé kia đã từng an ủi nỗi đau trong lòng ông.
Lục Thế Trạch uống ngụm trà, nghiêm mặt nói: “Phó tướng, ta và ngươi đã bàn bạc xong, muốn duy trì Ân Bình Quận Vương. Lý Bỉnh Thành và Ngạn Viễn nhân lần trước đi Bắc chinh kết duyên, muội muội Lý Bỉnh Thành gả vào Ân Bình Quận Vương phủ, về sau nếu Ân Bình Quận Vương đăng vị, Lý gia tất nhiên là ngoại thích, chúng ta cũng đi theo thơm lây. Vốn ta còn lo lắng, Cố Hành Giản sẽ vì vị thiếp thất đang mang thai của Ân Bình Quận Vương là thê muội của hắn mà thay đổi lập trường, duy trì Ân Bình Quận Vương. Hiện giờ thân thế của Hạ Sơ Lam bị vạch trần, ta ngược lại yên tâm. Hắn hẳn sẽ không cùng chúng ta làm bạn”
Trong lòng Mạc Hoài Tông trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt chỉ bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng trước sau vẫn muốn cho Phổ An Quận Vương cơ hội. Nếu ta và ngươi đã quyết định duy trì Ân Bình Quận Vương, vậy Phổ An Quận Vương vẫn là không cần trở về đô thành mới thỏa đáng, miễn cho hậu hoạn vô cùng.”
Lục Thế Trạch cả kinh. Mạc Hoài Tông đã tiến đến bên tai ông ta, nhỏ giọng nói vài câu.
“Như vậy được không?” Lục Thế Trạch cả đời hành quân đánh giặc, giết người như ngóe. Giờ phút này mới biết trình độ yêu thích giết chóc của văn thần trên triều đình hoàn toàn không thua võ tướng bọn họ. Tính tình của ông truyền thống cứng nhắc, tất nhiên khinh thường làm những việc mưu nghịch đó.
Mạc Hoài Tông nhẹ giọng trấn an: “Trong cung có Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương tọa trấn, chúng ta chỉ cần chỉ điểm cho Ân Bình Quận Vương, hắn tự nhiên biết nên làm như thế nào. Quốc công gia yên tâm, việc này giao cho ta.”
Lục Ngạn Viễn đứng ở bên ngoài, nghe được rành mạch đối thoại trong phòng. Vì hắn là thế tử Anh Quốc Công, thủ vệ tất nhiên không ngăn cản. Tuy rằng không biết Mạc Hoài Tông rốt cuộc nói gì, nhưng hắn có thể đoán được là kế mượn đao giết người. Ở trong mắt hắn, phụ thân và nhạc phụ vẫn luôn là chí sĩ trung quân ái quốc, không nghĩ tới họ vì lợi ích của bản thân lại mưu đồ trừ bỏ Phổ An Quận Vương? Hắn lạnh mặt xoay người, đi nhanh rời khỏi.
***
Cố Hành Giản đi cùng Lý Thông, ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, ven đường chưa từng trì hoãn, nhưng tới gần Hưng Nguyên phủ cũng đã mất ba tháng. Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, trời mưa liên miên không dứt. Phía nam lúc này đã rất ấm áp, mà khu vực thung lũng này vẫn mang theo vài phần lạnh ghê người.
Sau khi qua Quỳ Châu, thành trấn lớn quả nhiên giảm bớt rất nhiều, dân cư cũng càng ngày càng thưa thớt, có khi đi mấy ngày mới có thể gặp được một thôn trang nhỏ, bên trong tất cả đều là vài người già phụ nữ và trẻ em, người trẻ tuổi không phải xuất ngoại mưu sinh thì chính là đóng quân chinh chiến ở biên cảnh. Đất đai hoang vu, không người trồng trọt, cửa hàng cũng rất hiếm thấy.
Hạ Sơ Lam buông màn cửa sổ xe xuống, cảm thán nói: “Khó trách thương nhân đều không muốn tới nơi này làm buôn bán, Tiền vụ cũng không lấy ra tiền. Đường xá xa xôi không nói, bá tánh địa phương có thể ấm no đã không dễ, càng miễn bàn làm giao dịch buôn bán.”
Cố Hành Giản buông công văn trong tay nói: “Triều đình vốn cũng ban công văn xuống, muốn đi dời dân cư từ phương nam lại đây. Nhưng Kim Quốc thường xuyên gây nhiễu loạn, bá tánh tình nguyện ở nơi dân cư chen chúc, tấc đất tấc vàng, cũng không muốn lãnh trợ cấp chuyển đến nơi này.”
Hạ Sơ Lam biết triều đình đã từng ban sắc lệnh, phàm thương nhân hoặc bá tánh tự nguyện đi Lợi Châu an cư và làm buôn bán, mỗi người căn cứ tình huống khác nhau của bản thân, có thể lãnh số tiền trợ cấp khác nhau ở quan phủ địa phương. Năm đầu tiên ở Thiệu Hưng, đã từng bởi vì biên quan không người, triều đình còn cưỡng chế di chuyển một đám bá tánh qua. Nhưng hiệu quả cực nhỏ.
“Thung lũng thuộc về nơi biên quan, người bình thường tất nhiên không muốn tới. Đô phủ thành Tây Nam thật ra tốt hơn rất nhiều, tuy nói đường Thục khó đi, nhưng nơi đó từ thời Ngũ Đại đã vô cùng phồn hoa, không phải thiên hạ chi phú, Dương đứng thứ nhất Ích đứng thứ hai sao?”
Cố Hành Giản tán đồng gật đầu: “Không có chiến loạn, bá tánh tất nhiên có thể an cư lạc nghiệp. Thời kỳ Ngũ Đại, quân chủ đất Thục tuy rằng trước sau xa hoa lãng phí, nhưng trng nước không động can qua, quốc gia giàu có. Khi Thái Tổ chinh phạt Hậu Thục, Thục Quốc gần như không đấu mà hàng. Cho nên sự thịnh vượng ngay lúc đó gần như cứ kéo dài xuống dưới, trải qua mấy trăm năm, trường thịnh không suy. Sau sự biến Tịnh Khang, do Định Quốc Công liều chết bảo vệ, ngăn cản quân Kim vào Thục, nếu không nơi này cũng đã là đất của người Kim.”
“Định Quốc Công ngài nói chính là Ngô Đại tướng quân Ngô Giới?” Hạ Sơ Lam nói, “Ta thường nghe phụ thân kể sự tích của ông, trong lời kể rất là khâm phục. Nghe nói hiện tại là đệ đệ Định Quốc Công Ngô lão tướng quân thủ ở biên quan. Chúng ta đến Hưng Nguyên phủ, nói vậy phải giao thiệp với ông ấy đúng không? Thứ ta nói thẳng, ông là người phái chủ chiến, thống hận người Kim, hẳn không quá thích ngài.”
Cố Hành Giản không để bụng mà cười nói: “Ba đời Định Quốc Công trấn thủ biên cương, càng vất vả công lao càng lớn, kính trọng bội phục. Ngô lão tướng quân cho dù muốn khó xử vãn bối là ta cũng không có gì.”
Hạ Sơ Lam nhìn Cố Hành Giản, nghiêm túc nói: “Ta vốn cho rằng phái chủ hòa và ngài thật sự không quá giống nhau. Dân gian nhắc tới chủ hòa, phần lớn là bán nước cầu vinh, tiếng mắng tràn đầy. Nhưng ngài thay đổi cái nhìn của ta, chủ chiến hay chủ hòa đều là vì tốt cho quốc gia.”
“Không nói chuyện này nữa.” Cố Hành Giản sờ sờ khăn vấn trên đầu Hạ Sơ Lam. Khăn vấn đầu này quá lớn, đã rơi xuống che hai mắt nàng, nhìn rất buồn cười.
Cố Hành Giản giúp nàng quấn lại khăn vấn đầu, nàng thấp giọng nói: “Chàng đừng luôn sờ đầu ta, giống như ta là trẻ con vậy……”
“Như thế nào, ở trước mặt ta, nàng chẳng lẽ còn là đại nhân?” Cố Hành Giản buồn cười, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng. Nho nhỏ một đoàn, mềm mại, ôm thật vừa vặn. Hạ Sơ Lam kêu lên, nàng hiện tại mặc nam trang, vẫn là thư lại đi theo hắn, ôm ôm ấp ấp bị người thấy như vậy …… Nhưng Cố Hành Giản cũng không làm gì, chỉ là ôm nàng tiếp tục xem công văn.
Mỗi công văn cách một đoạn thời gian sẽ do người truyền tin truyền đạt đến trạm dịch các nơi, Sùng Minh sẽ đúng hạn đi lấy. Những công văn này cũng không phải công văn chính thức của tam tỉnh lục bộ, mà là Cố Hành Giản bảo các chủ sự tỉnh bộ trích lục quan trọng trong một đoạn thời gian, sau đó đưa tới. Nhưng cho dù như vậy, lượng công việc cũng không nhỏ. Cố Hành Giản thường phải xem đến nửa đêm, nhưng hắn dường như không biết mệt mỏi, lâu lâu còn muốn đè nặng nàng đòi hỏi.
Hắn thích nhất xé vải quấn ngực của nàng, đã xé hỏng rồi vài cái, mỗi lần bảo Tư An chuẩn bị cái mới, Hạ Sơ Lam đều ngượng ngùng.
Hắn ôm ấp thoải mái ấm áp, mùi đàn hương dày nặng có thể làm tâm an. Nàng vuốt Phật châu trên cổ tay, mặt châu bóng loáng mượt mà, còn có nhiệt độ cơ thể của hắn. mí mắt của nàng dần dần nặng hơn, dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ mất.
Lý Thông mang theo bọn họ đi một đường, chiếu cố có thêm, kế hoạch vốn là ở tách ra Hưng Nguyên phủ. Nhưng kế hoạch tạm thời có biến, thương đội phải đi vòng qua ba châu, chỉ có thể trước tiên cáo biệt.
Cố Hành Giản đối Lý thông bái nói: “Dọc theo đường đi ít nhiều nhờ Lý huynh chiếu cố, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Ngày sau nếu cần nhờ đến Cố mỗ, thỉnh đi Thanh Hà Phường phụ cận Khang Dụ Phường trong đô thành tìm Cố Cư Kính.”
Lý Thông nghe được tên Cố Cư Kính, thật sự lắp bắp kinh hãi. Người đó chính là đại thương mà toàn bộ thương đội bọn họ đều biết, buôn bán rất lớn, gia tài bạc triệu, còn có đệ đệ làm Tể tướng. Cố Ngũ này và Cố Cư Kính đều họ Cố, hẳn là thân thích đi? Hắn đáp lễ nói: “Dọc theo đường đi, chúng ta cũng cọ Cố tiên sinh không ít trà ngon, vẫn luôn ăn đồ ăn Giang Lưu nấu, xem như huề nhau. Giang hồ đường xa, có duyên gặp lại.”
Đám người Sùng Minh cũng đều hướng Lý thông cáo biệt, Lý thông nhất nhất hoàn lễ, cuối cùng ngừng ở trước mặt Trần Giang Lưu, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi làm đồ ăn rất ngon, tâm cũng rất cẩn thận chú ý. Trên đường nhờ ngươi dốc lòng chiếu cố, dạ dày bị đau của ta cũng khá hơn nhiều.”
Trần Giang Lưu thẹn thùng tươi cười, Lý Thông lại cúi đầu ghé sát vào hắn nói: “Nếu Cố Ngũ tiên sinh không dung được ngươi, ngươi cứ tới tìm ta. Lý Ký phụ cận Triều Thiên môn trong đô thành, rất dễ tìm.”
Trần Giang Lưu khom lưng cảm tạ hảo ý của Lý Thông, Cố Hành Giản không dấu vết mà nhìn qua bọn họ một cái.
Lý Thông lại phất phất tay với mọi người, mang theo thương đội lên đường.
Nơi đây là thành châu cách Hưng Nguyên phủ không xa. Thành châu làm giao giới của đát Thục, có rất nhiều thương nhân bán trà tụ tập tại đây, buôn bán thịnh vượng thay cho cảnh tượng ven đường tiêu điều. Sau khi bọn họ đến khách xá tìm nơi ngủ trọ, sắc trời còn sớm, Cố Hành Giản đề nghị ra ngoài đường nhìn xem.
Rất nhiều thương nhân Kim Quốc cũng làm buôn bán tại đây trên đường thường có thể nghe được tiếng Nữ Chân. Ven đường phía trước có một trà quán, hai người Kim đang cãi vã nói rất nhanh, không ít bá tánh vây xem.
Một thông dịch người Hán đứng bên cạnh bọn họ, đối mặt chủ quán hỏi thăm, tay chân luống cuống. Biên cảnh rất nhiều thông dịch đều chưa từng được huấn luyện chuyên môn, chỉ hiểu và phiên dịch được một ít từ thường dùng, miễn cưỡng giúp hai bên có thể câu thông. Hắn sốt ruột mà nói hai câu, đại khái là muốn hai người kia nhường một bước, nhưng hắn nói không quá lưu loát, kia hai người Kim kia không kiên nhẫn mà đẩy hắn ra, đang muốn vung tay đánh nhau.
Lúc này, Cố Hành Giản đi lên trước dùng Nữ Chân ngữ khuyên giải. Hắn nói rất lưu loát, hai người Kim và thông dịch đều nghe ngây người. Trong đó một kẻ hỏi: “Ngươi là người Kim hay là người Hán?”
Cố Hành Giản nói: “Đương nhiên là người Hán.”
“Người Hán rất ít người nói được Nữ Chân ngữ tốt như vậy. Đại khái trong mắt các ngươi, chỉ có văn hóa Trung Nguyên mới là chính thống. Nhưng Trung Nguyên các ngươi đã bị chúng ta chiếm lĩnh, hoàng thất đều trở thành tù nhân.” Trong đó một cái người Kim mang theo vài phần trào phúng nói. Người Kim bên cạnh nghe xong, cười vang lên, người Hán nghe không hiểu hai mặt nhìn nhau.
Thông dịch trẻ tuổi kia nghe hiểu, tức giận đến gò má đỏ lên, muốn tiến lên lý luận.
Cố Hành Giản giơ tay ngăn hắn lại, giận quá hóa cười, thong dong nói: “Ta nghe nói Kim Quốc các ngươi trên từ hoàng đế xuống đến bình dân, đều học theo đồ vật của người Hán. Ngay cả tiền đồng của chúng ta, cũng vẫn luôn bị trộm vận chuyển đến Kim Quốc. Tiền đồng ở Đại Tống chúng ta không phải đồ vật hiếm lạ gì, mỗi năm đều đúc mấy trăm vạn đồng, nhưng đến Kim Quốc các ngươi xem đó là bảo. Năm đó các ngươi bởi vì mơ ước Đại Tống phồn hoa, không tiếc xâm chiếm lãnh thổ Bắc bộ của chúng ta, nhưng cũng dừng bước tại đây, mấy chục năm không thể Nam hạ. Cướp đi đồ của người khác, cùng với bị người ngăn chặn ngoài cửa, có gì đáng để khoe ra? Huống chi đây vẫn là lãnh thổ Đại Tống, ngươi sao dám làm càn!”
Người Kim kia nháy mắt thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy nam tử người Hán trước mắt khí thế áp người, bản thân dường như bị lùn đi một đoạn. Lại xem người Hán mênh mông chung quanh, vội vàng xám xịt đào tẩu.
Thông dịch kia khom lưng nói với Cố Hành Giản: “May mắn có tiên sinh ở đây, lại nói được Nữ Chân ngữ tốt như vậy, nếu không ta cũng không biết đáp trả bọn họ như thế nào.”
Cố Hành Giản đáp lễ, nhàn nhạt nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến.” Sau đó rời khỏi đám người.
Lục Thế Trạch và Mạc Hoài Tông mật đàm trong thư phòng, Lục Thế Trạch nói: “Ngô Lân gởi thư nói gần đây Hoàn Nhan Lượng thường xuyên điều động quân đội ở biên cảnh, Kim Quốc hình như có bất thường. Ta đã sớm nói người Kim không thể tin, cái bọn họ gọi là nghị hòa, bất quá để kéo dài thời gian mà thôi! Lần trước nên đánh tới kinh thành của bọn họ đi, để bọn hắn biết chúng ta lợi hại!”
“Quốc công gia tạm thời đừng nóng nảy.” Mạc Hoài Tông vuốt ghế dựa tay vịn, trầm ngâm nói, “Ngài dâng sổ con cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã phúc đáp chưa?”
“Hoàng Thượng xem thì có ích lợi gì? Bạc trong quốc khố vốn không đủ, các địa phương trong nước có tiền dự trữ, lần trước phát quân lương đều do chúng ta đi quyên tiền, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có thể phát nhiều bạc cho biên quan? Việc cấp bách là nên nghĩ cách gom góp chút quân lương và lương thảo, vận chuyển qua đó.”
Mạc Hoài Tông quan tâm lại là chuyện khác: “Trong thư của Ngô lão tướng quân có nhắc tới Phổ An Quận Vương không?”
Vị quận vương này từ khi đi biên cảnh, hành tung quỷ dị, không ai biết hắn rốt cuộc đang làm gì, nếu không Hoàng Thượng cũng sẽ không phái Cố Hành Giản tự thân xuất mã, đi đến Hưng Nguyên phủ. Mạc Hoài Tông biết một sự kiện, năm đó khi hai vị quận vương cùng ở trong cung, Hoàng Thượng càng thích Phổ An Quận Vương hơn.
Trung thu năm ấy, Mạc Hoài Tông tiến cung dự tiệc, giữa tiệc hoàng đế rời đi. Sau đó hắn đến Ngự Hoa Viên để tỉnh rượu, vô tình nhìn thấy Hoàng Thượng ôm Phổ An Quận Vương khóc lóc thảm thiết. Hóa ra Phổ An Quận Vương tặng một bài thơ cho hoàng đế nói về tình mẫu tử. Khi đó Thái Hậu còn bị bắt ở Kim Quốc, không ở trong cung. Hoàng Thượng căn bản không có lòng nào dự yến tiệc, cho nên rời tiệc sớm.
Phổ An Quận Vương lúc ấy còn nhỏ tuổi tiến đến an ủi, đã đánh tan tâm phòng bị của hoàng đế.
Từ đó về sau, hoàng đế thường xuyên khích lệ Phổ An Quận Vương thông tuệ, có hiếu tâm trước mặt mấy tể tướng và phó tướng. Lúc đó Cố Hành Giản còn chưa tiến vào trung tâm quyền lực, tất nhiên không biết việc này. Đáng tiếc không lâu sau Phổ An Quận Vương bị đuối nước, sau khi tỉnh lại liền có chút ngu dốt, không còn bộ dáng lúc trước.
Nhưng Mạc Hoài Tông biết, hoàng đế là người rất nhớ tình cũ. Ở trong lòng hoàng đế, vẫn hy vọng Phổ An Quận Vương có thể làm chuyện lớn, rốt cuộc đứa bé kia đã từng an ủi nỗi đau trong lòng ông.
Lục Thế Trạch uống ngụm trà, nghiêm mặt nói: “Phó tướng, ta và ngươi đã bàn bạc xong, muốn duy trì Ân Bình Quận Vương. Lý Bỉnh Thành và Ngạn Viễn nhân lần trước đi Bắc chinh kết duyên, muội muội Lý Bỉnh Thành gả vào Ân Bình Quận Vương phủ, về sau nếu Ân Bình Quận Vương đăng vị, Lý gia tất nhiên là ngoại thích, chúng ta cũng đi theo thơm lây. Vốn ta còn lo lắng, Cố Hành Giản sẽ vì vị thiếp thất đang mang thai của Ân Bình Quận Vương là thê muội của hắn mà thay đổi lập trường, duy trì Ân Bình Quận Vương. Hiện giờ thân thế của Hạ Sơ Lam bị vạch trần, ta ngược lại yên tâm. Hắn hẳn sẽ không cùng chúng ta làm bạn”
Trong lòng Mạc Hoài Tông trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt chỉ bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng trước sau vẫn muốn cho Phổ An Quận Vương cơ hội. Nếu ta và ngươi đã quyết định duy trì Ân Bình Quận Vương, vậy Phổ An Quận Vương vẫn là không cần trở về đô thành mới thỏa đáng, miễn cho hậu hoạn vô cùng.”
Lục Thế Trạch cả kinh. Mạc Hoài Tông đã tiến đến bên tai ông ta, nhỏ giọng nói vài câu.
“Như vậy được không?” Lục Thế Trạch cả đời hành quân đánh giặc, giết người như ngóe. Giờ phút này mới biết trình độ yêu thích giết chóc của văn thần trên triều đình hoàn toàn không thua võ tướng bọn họ. Tính tình của ông truyền thống cứng nhắc, tất nhiên khinh thường làm những việc mưu nghịch đó.
Mạc Hoài Tông nhẹ giọng trấn an: “Trong cung có Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương tọa trấn, chúng ta chỉ cần chỉ điểm cho Ân Bình Quận Vương, hắn tự nhiên biết nên làm như thế nào. Quốc công gia yên tâm, việc này giao cho ta.”
Lục Ngạn Viễn đứng ở bên ngoài, nghe được rành mạch đối thoại trong phòng. Vì hắn là thế tử Anh Quốc Công, thủ vệ tất nhiên không ngăn cản. Tuy rằng không biết Mạc Hoài Tông rốt cuộc nói gì, nhưng hắn có thể đoán được là kế mượn đao giết người. Ở trong mắt hắn, phụ thân và nhạc phụ vẫn luôn là chí sĩ trung quân ái quốc, không nghĩ tới họ vì lợi ích của bản thân lại mưu đồ trừ bỏ Phổ An Quận Vương? Hắn lạnh mặt xoay người, đi nhanh rời khỏi.
***
Cố Hành Giản đi cùng Lý Thông, ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, ven đường chưa từng trì hoãn, nhưng tới gần Hưng Nguyên phủ cũng đã mất ba tháng. Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, trời mưa liên miên không dứt. Phía nam lúc này đã rất ấm áp, mà khu vực thung lũng này vẫn mang theo vài phần lạnh ghê người.
Sau khi qua Quỳ Châu, thành trấn lớn quả nhiên giảm bớt rất nhiều, dân cư cũng càng ngày càng thưa thớt, có khi đi mấy ngày mới có thể gặp được một thôn trang nhỏ, bên trong tất cả đều là vài người già phụ nữ và trẻ em, người trẻ tuổi không phải xuất ngoại mưu sinh thì chính là đóng quân chinh chiến ở biên cảnh. Đất đai hoang vu, không người trồng trọt, cửa hàng cũng rất hiếm thấy.
Hạ Sơ Lam buông màn cửa sổ xe xuống, cảm thán nói: “Khó trách thương nhân đều không muốn tới nơi này làm buôn bán, Tiền vụ cũng không lấy ra tiền. Đường xá xa xôi không nói, bá tánh địa phương có thể ấm no đã không dễ, càng miễn bàn làm giao dịch buôn bán.”
Cố Hành Giản buông công văn trong tay nói: “Triều đình vốn cũng ban công văn xuống, muốn đi dời dân cư từ phương nam lại đây. Nhưng Kim Quốc thường xuyên gây nhiễu loạn, bá tánh tình nguyện ở nơi dân cư chen chúc, tấc đất tấc vàng, cũng không muốn lãnh trợ cấp chuyển đến nơi này.”
Hạ Sơ Lam biết triều đình đã từng ban sắc lệnh, phàm thương nhân hoặc bá tánh tự nguyện đi Lợi Châu an cư và làm buôn bán, mỗi người căn cứ tình huống khác nhau của bản thân, có thể lãnh số tiền trợ cấp khác nhau ở quan phủ địa phương. Năm đầu tiên ở Thiệu Hưng, đã từng bởi vì biên quan không người, triều đình còn cưỡng chế di chuyển một đám bá tánh qua. Nhưng hiệu quả cực nhỏ.
“Thung lũng thuộc về nơi biên quan, người bình thường tất nhiên không muốn tới. Đô phủ thành Tây Nam thật ra tốt hơn rất nhiều, tuy nói đường Thục khó đi, nhưng nơi đó từ thời Ngũ Đại đã vô cùng phồn hoa, không phải thiên hạ chi phú, Dương đứng thứ nhất Ích đứng thứ hai sao?”
Cố Hành Giản tán đồng gật đầu: “Không có chiến loạn, bá tánh tất nhiên có thể an cư lạc nghiệp. Thời kỳ Ngũ Đại, quân chủ đất Thục tuy rằng trước sau xa hoa lãng phí, nhưng trng nước không động can qua, quốc gia giàu có. Khi Thái Tổ chinh phạt Hậu Thục, Thục Quốc gần như không đấu mà hàng. Cho nên sự thịnh vượng ngay lúc đó gần như cứ kéo dài xuống dưới, trải qua mấy trăm năm, trường thịnh không suy. Sau sự biến Tịnh Khang, do Định Quốc Công liều chết bảo vệ, ngăn cản quân Kim vào Thục, nếu không nơi này cũng đã là đất của người Kim.”
“Định Quốc Công ngài nói chính là Ngô Đại tướng quân Ngô Giới?” Hạ Sơ Lam nói, “Ta thường nghe phụ thân kể sự tích của ông, trong lời kể rất là khâm phục. Nghe nói hiện tại là đệ đệ Định Quốc Công Ngô lão tướng quân thủ ở biên quan. Chúng ta đến Hưng Nguyên phủ, nói vậy phải giao thiệp với ông ấy đúng không? Thứ ta nói thẳng, ông là người phái chủ chiến, thống hận người Kim, hẳn không quá thích ngài.”
Cố Hành Giản không để bụng mà cười nói: “Ba đời Định Quốc Công trấn thủ biên cương, càng vất vả công lao càng lớn, kính trọng bội phục. Ngô lão tướng quân cho dù muốn khó xử vãn bối là ta cũng không có gì.”
Hạ Sơ Lam nhìn Cố Hành Giản, nghiêm túc nói: “Ta vốn cho rằng phái chủ hòa và ngài thật sự không quá giống nhau. Dân gian nhắc tới chủ hòa, phần lớn là bán nước cầu vinh, tiếng mắng tràn đầy. Nhưng ngài thay đổi cái nhìn của ta, chủ chiến hay chủ hòa đều là vì tốt cho quốc gia.”
“Không nói chuyện này nữa.” Cố Hành Giản sờ sờ khăn vấn trên đầu Hạ Sơ Lam. Khăn vấn đầu này quá lớn, đã rơi xuống che hai mắt nàng, nhìn rất buồn cười.
Cố Hành Giản giúp nàng quấn lại khăn vấn đầu, nàng thấp giọng nói: “Chàng đừng luôn sờ đầu ta, giống như ta là trẻ con vậy……”
“Như thế nào, ở trước mặt ta, nàng chẳng lẽ còn là đại nhân?” Cố Hành Giản buồn cười, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng. Nho nhỏ một đoàn, mềm mại, ôm thật vừa vặn. Hạ Sơ Lam kêu lên, nàng hiện tại mặc nam trang, vẫn là thư lại đi theo hắn, ôm ôm ấp ấp bị người thấy như vậy …… Nhưng Cố Hành Giản cũng không làm gì, chỉ là ôm nàng tiếp tục xem công văn.
Mỗi công văn cách một đoạn thời gian sẽ do người truyền tin truyền đạt đến trạm dịch các nơi, Sùng Minh sẽ đúng hạn đi lấy. Những công văn này cũng không phải công văn chính thức của tam tỉnh lục bộ, mà là Cố Hành Giản bảo các chủ sự tỉnh bộ trích lục quan trọng trong một đoạn thời gian, sau đó đưa tới. Nhưng cho dù như vậy, lượng công việc cũng không nhỏ. Cố Hành Giản thường phải xem đến nửa đêm, nhưng hắn dường như không biết mệt mỏi, lâu lâu còn muốn đè nặng nàng đòi hỏi.
Hắn thích nhất xé vải quấn ngực của nàng, đã xé hỏng rồi vài cái, mỗi lần bảo Tư An chuẩn bị cái mới, Hạ Sơ Lam đều ngượng ngùng.
Hắn ôm ấp thoải mái ấm áp, mùi đàn hương dày nặng có thể làm tâm an. Nàng vuốt Phật châu trên cổ tay, mặt châu bóng loáng mượt mà, còn có nhiệt độ cơ thể của hắn. mí mắt của nàng dần dần nặng hơn, dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ mất.
Lý Thông mang theo bọn họ đi một đường, chiếu cố có thêm, kế hoạch vốn là ở tách ra Hưng Nguyên phủ. Nhưng kế hoạch tạm thời có biến, thương đội phải đi vòng qua ba châu, chỉ có thể trước tiên cáo biệt.
Cố Hành Giản đối Lý thông bái nói: “Dọc theo đường đi ít nhiều nhờ Lý huynh chiếu cố, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Ngày sau nếu cần nhờ đến Cố mỗ, thỉnh đi Thanh Hà Phường phụ cận Khang Dụ Phường trong đô thành tìm Cố Cư Kính.”
Lý Thông nghe được tên Cố Cư Kính, thật sự lắp bắp kinh hãi. Người đó chính là đại thương mà toàn bộ thương đội bọn họ đều biết, buôn bán rất lớn, gia tài bạc triệu, còn có đệ đệ làm Tể tướng. Cố Ngũ này và Cố Cư Kính đều họ Cố, hẳn là thân thích đi? Hắn đáp lễ nói: “Dọc theo đường đi, chúng ta cũng cọ Cố tiên sinh không ít trà ngon, vẫn luôn ăn đồ ăn Giang Lưu nấu, xem như huề nhau. Giang hồ đường xa, có duyên gặp lại.”
Đám người Sùng Minh cũng đều hướng Lý thông cáo biệt, Lý thông nhất nhất hoàn lễ, cuối cùng ngừng ở trước mặt Trần Giang Lưu, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi làm đồ ăn rất ngon, tâm cũng rất cẩn thận chú ý. Trên đường nhờ ngươi dốc lòng chiếu cố, dạ dày bị đau của ta cũng khá hơn nhiều.”
Trần Giang Lưu thẹn thùng tươi cười, Lý Thông lại cúi đầu ghé sát vào hắn nói: “Nếu Cố Ngũ tiên sinh không dung được ngươi, ngươi cứ tới tìm ta. Lý Ký phụ cận Triều Thiên môn trong đô thành, rất dễ tìm.”
Trần Giang Lưu khom lưng cảm tạ hảo ý của Lý Thông, Cố Hành Giản không dấu vết mà nhìn qua bọn họ một cái.
Lý Thông lại phất phất tay với mọi người, mang theo thương đội lên đường.
Nơi đây là thành châu cách Hưng Nguyên phủ không xa. Thành châu làm giao giới của đát Thục, có rất nhiều thương nhân bán trà tụ tập tại đây, buôn bán thịnh vượng thay cho cảnh tượng ven đường tiêu điều. Sau khi bọn họ đến khách xá tìm nơi ngủ trọ, sắc trời còn sớm, Cố Hành Giản đề nghị ra ngoài đường nhìn xem.
Rất nhiều thương nhân Kim Quốc cũng làm buôn bán tại đây trên đường thường có thể nghe được tiếng Nữ Chân. Ven đường phía trước có một trà quán, hai người Kim đang cãi vã nói rất nhanh, không ít bá tánh vây xem.
Một thông dịch người Hán đứng bên cạnh bọn họ, đối mặt chủ quán hỏi thăm, tay chân luống cuống. Biên cảnh rất nhiều thông dịch đều chưa từng được huấn luyện chuyên môn, chỉ hiểu và phiên dịch được một ít từ thường dùng, miễn cưỡng giúp hai bên có thể câu thông. Hắn sốt ruột mà nói hai câu, đại khái là muốn hai người kia nhường một bước, nhưng hắn nói không quá lưu loát, kia hai người Kim kia không kiên nhẫn mà đẩy hắn ra, đang muốn vung tay đánh nhau.
Lúc này, Cố Hành Giản đi lên trước dùng Nữ Chân ngữ khuyên giải. Hắn nói rất lưu loát, hai người Kim và thông dịch đều nghe ngây người. Trong đó một kẻ hỏi: “Ngươi là người Kim hay là người Hán?”
Cố Hành Giản nói: “Đương nhiên là người Hán.”
“Người Hán rất ít người nói được Nữ Chân ngữ tốt như vậy. Đại khái trong mắt các ngươi, chỉ có văn hóa Trung Nguyên mới là chính thống. Nhưng Trung Nguyên các ngươi đã bị chúng ta chiếm lĩnh, hoàng thất đều trở thành tù nhân.” Trong đó một cái người Kim mang theo vài phần trào phúng nói. Người Kim bên cạnh nghe xong, cười vang lên, người Hán nghe không hiểu hai mặt nhìn nhau.
Thông dịch trẻ tuổi kia nghe hiểu, tức giận đến gò má đỏ lên, muốn tiến lên lý luận.
Cố Hành Giản giơ tay ngăn hắn lại, giận quá hóa cười, thong dong nói: “Ta nghe nói Kim Quốc các ngươi trên từ hoàng đế xuống đến bình dân, đều học theo đồ vật của người Hán. Ngay cả tiền đồng của chúng ta, cũng vẫn luôn bị trộm vận chuyển đến Kim Quốc. Tiền đồng ở Đại Tống chúng ta không phải đồ vật hiếm lạ gì, mỗi năm đều đúc mấy trăm vạn đồng, nhưng đến Kim Quốc các ngươi xem đó là bảo. Năm đó các ngươi bởi vì mơ ước Đại Tống phồn hoa, không tiếc xâm chiếm lãnh thổ Bắc bộ của chúng ta, nhưng cũng dừng bước tại đây, mấy chục năm không thể Nam hạ. Cướp đi đồ của người khác, cùng với bị người ngăn chặn ngoài cửa, có gì đáng để khoe ra? Huống chi đây vẫn là lãnh thổ Đại Tống, ngươi sao dám làm càn!”
Người Kim kia nháy mắt thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy nam tử người Hán trước mắt khí thế áp người, bản thân dường như bị lùn đi một đoạn. Lại xem người Hán mênh mông chung quanh, vội vàng xám xịt đào tẩu.
Thông dịch kia khom lưng nói với Cố Hành Giản: “May mắn có tiên sinh ở đây, lại nói được Nữ Chân ngữ tốt như vậy, nếu không ta cũng không biết đáp trả bọn họ như thế nào.”
Cố Hành Giản đáp lễ, nhàn nhạt nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến.” Sau đó rời khỏi đám người.
Danh sách chương