Editor: Masha

Hạ Khiêm giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến nơi này. Hắn là người có ngạo khí, lúc trước Cố Hành Giản xa tận chân trời, tuy hắn muốn thông qua Cố Nhị gia để kết giao, nhưng cũng nghĩ sẽ thi bằng thực học của mình.

Sau khi Cố Hành Giản trở thành muội phu hắn, hắn lại không muốn mượn sức muội phu nữa. Chỉ là sự tình lần này, không phải Cố Hành Giản thì không ai có thể giải quyết. Hắn cúi xuống bái một cái, sau đó duy trì tư thế bất động.

Cố Hành Giản bất động thanh sắc đứng tại chỗ, Hạ Khiêm chỉ có thể nhìn thấy trên mặt đất một bóng dáng thanh lãnh, dường như hòa tan vào màn đêm mùa đông.

Hắn hít một hơi thật sâu nói: “Ta biết bản thân gây họa, nhưng xin thỉnh tướng gia giúp ta.”

Lục Bình kinh ngạc nhìn Hạ Khiêm. Chuyện tới bây giờ, tướng gia không tìm đại công tử tính sổ đã là phá lệ khai ân, đại công tử lại còn nghĩ tướng gia có thể giúp hắn? Cố Hành Giản không tiếng động đến gần vài bước, Hạ Khiêm cảm giác được sự áp bách từ đỉnh đầu truyền xuống. Hai tay hắn run rẩy giấu trong tay áo, tâm trí cũng vậy. Sao hắn có thể không sợ hãi người này! Cho dù hắn chưa chân chính nhập sĩ, cũng từng nghe Cố Hành Giản thời trẻ diệt trừ người đối lập, lật đổ Tể tướng tiền nhiệm như thế nào. Những chuyện đó được giấu sau tài hoa và học thức của hắn, như bóng với hình, âm u đáng sợ.

Nhưng hắn không thể không đến. Nếu hắn không thể tham gia kỳ thi mùa xuân, không thể làm quan, có khác gì đã chết đâu. Nếu đã quyết tâm liền chết, hắn cũng không sợ đối mặt Cố Hành Giản.

Cố Hành Giản lạnh lùng nói: “Ngươi mơ ước thê tử của ta, còn muốn ta giúp ngươi?”

Hạ Khiêm hơi siết chặt tay: “Ta đối với Tam muội đích xác có tâm tư không đơn thuần, nhưng ta chưa bao giờ làm chuyện vượt khuôn phép. Chẳng lẽ việc thích một người tự bản thân có thể khống chế sao? Nếu như có thể khống chế, ta cũng không thế này. Ngài từ trước không gần nữ sắc, cưới Tam muội lại đối với nàng sủng ái có thêm. Cảm tình của ngài đối với nàng, bản thân ngài cũng không thể khống chế đi?”

Cố Hành Giản giãn khóe miệng. Ấn tượng của hắn đối với Hạ Khiêm luôn rất mờ nhạt, Hạ Khiêm đích xác cũng không phải người có phong thái xuất chúng, tài tình nhạy bén, có thể làm người khác ấn tượng khắc sâu. Không ngờ có thể nói ra được những lời này.

Cố Hành Giản bỗng nhiên nhớ tới bản thân năm đó vì một đạo điều lệnh, nửa đêm trốn vào phủ đệ Tể tướng đương nhiệm, khẳng khái trần từ, cũng là vì tiền đồ của mình ra sức một lần. Đại khái đồng dạng là nam nhân, hơn nữa đều xuất thân bình dân, hắn đối với Hạ Khiêm có vài phần khoan dung.

Nhưng khoan dung cũng không đủ để triệt tiêu phẫn nộ của hắn. Hắn không thể nào chịu đựng nữ nhân của mình bị người khác nhớ thương.

Hắn đi thẳng xẹt qua bên cạnh Hạ Khiêm, đi về phía trước.

Hạ Khiêm chưa từ bỏ ý định lại đuổi theo: “Dù cho việc này do ta gây ra, nhưng Tam muội cũng sẽ bị người ta nhàn thoại. Thanh danh của nàng ở phố phường vốn đã không tốt, có lẽ còn có người mượn đề tài này làm nàng khó xử. Ngài là phu quân nàng, lại là Tể tướng, ngài không che chở nàng sao? Hơn nữa ngài nếu nguyện ý giúp ta, ngày sau ta chắc chắn báo đáp……”

Cố Hành Giản đi rất nhanh, Hạ Khiêm đuổi theo đến hành lang, cuối cùng thấy hắn đi vào Ngọc Trà Cư, không thể theo vào.

Hắn chán nản đứng ngoài Ngọc Trà Cư, nhìn thấy bên tường cây sơn trà nở đầy hoa như tuyết trắng xóa một màu. Thời điểm hoa sơn trà nở rộ nhất là tháng một đến tháng ba, tỏa hương thơm nức, hình thái tuyệt đẹp, rất dễ dàng liên tưởng đến nàng.

Nhưng vô luận là hắn hay là Lục Ngạn Viễn, đã định không có được Hạ Sơ Lam. Nàng chỉ có thể thuộc về Cố Hành Giản.

Cố Hành Giản trở về phòng, cởi áo choàng và áo ngoài treo lên giá, rửa tay xong, nhẹ nhàng đi đến bên giường, vén màn lên. Nàng đang ngủ say, tóc như tảo biển tỏa ra trên giường, làn da trắng trong như tuyết, chỉ là trên trán quấn băng rất nổi bật. Lúc đi trên đường, hắn có dò hỏi Lục Bình vì sao nàng bị thương, Lục Bình cũng không rõ.

Hắn vén chăn lên, nằm bên cạnh nàng. Nàng thực tự nhiên nhích lại gần, thoải mái làm tổ ở trong lòng hắn.

Cố Hành Giản nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trong đầu còn tiếng vọng lời Hạ Khiêm nói.

Hạ Khiêm thế nào hắn không thèm để ý, nhưng nha đầu này hắn không thể không để ý. Hạ Khiêm nói không sai, nếu nàng vẫn là nữ nhi Hạ gia, giữa nàng và huynh trưởng truyền ra gièm pha trái đạo đức, về sau tất sẽ ảnh hưởng đến việc thỉnh phong cáo mệnh cho nàng. Sắc phong mệnh phụ, sinh con là điều kiện hàng đầu, nhưng đức hạnh và hành vi thường ngày cũng là nguyên tắc xem xét rất quan trọng.

Việc này nếu không giải quyết thích đáng, ngôn quan cũng sẽ mượn cơ hội công kích hắn không quản lý tốt nhà ngoại và thê tử. Với người ngoài, thị phi đúng sai không quan trọng, quan trọng là Hạ Khiêm và Hạ Sơ Lam là huynh muội, là nhất thể.

Hắn không buồn ngủ chút nào, không ngừng suy nghĩ, đến hừng đông mới nhắm mắt dưỡng thần.

Những đêm trước Hạ Sơ Lam không ngủ an ổn, luôn cảm thấy bên người vắng vẻ. Bây giờ ấm áp quen thuộc đã trở lại, nàng mới ngủ ngon. Hắn không ở bên cạnh mấy đêm, nàng không quen chút nào.

Thời điểm tân hôn bởi vì cả hai còn chưa quen thuộc, chuyện phòng the cũng khắc chế. Hiện tại lại không còn gì cố kỵ, lăn lộn một đêm, trên người nàng như bị mấy chiếc xe ngựa nghiền qua.

Nhưng nàng còn nhớ đến chuyện của Tiêu Âm, vốn muốn dậy sớm, nhưng mí mắt không cách nào mở ra được.

Chờ nàng tỉnh lại, đã sắp vào trưa.

Tư An và bọn thị nữ tiến vào hầu hạ nàng rời giường, đùi nàng nhức mỏi, vịn người đỡ mới có thể xuống giường. Tư An bưng nước trà cho nàng, nàng súc miệng rồi, lại dùng nước gạo rửa mặt. Nàng hỏi Tư An: “Chàng đâu?” Ngay cả nàng cũng không phát hiện giọng điệu nàng mang theo chút thân mật.

“Tướng gia rất sớm đã dậy, dùng xong đồ ăn sáng, ở ngoài phòng đọc sách. Ngài không cho chúng ta đánh thức cô nương, nói muốn để cô nương ngủ thêm chốc lát.” Tư An nhỏ giọng nói.

Hạ Sơ Lam ngồi trước bàn trang điểm, lúc trước không cảm thấy, dùng qua đồ trong tướng phủ, giờ lại thấy bàn trang điểm này rất nhỏ, hơn nữa đồ trang sức đều rất cổ xưa. Tháng giêng muốn long trọng một chút, nàng tùy ý chọn một bộ vòng tay bằng vàng, lại chọn hai cây trâm hình con bướm cài trên búi tóc, đeo khuyên tai hình lá bằng vàng, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Bọn thị nữ đã bày biện đồ ăn ở gian ngoài, cháo trắng rau xào, đều là đồ ăn rất thanh đạm. Các nàng ngày thường luôn vui cười vài câu, nhưng Cố Hành Giản ở chỗ này, có vẻ nơm nớp lo sợ. Hắn khoác áo choàng, ngồi trên giường bên cạnh, trong tay cầm một quyển sách, tư thái ưu nhã. Nghe được tiếng vang, ngước mắt nhìn nàng: “Nàng tỉnh rồi. Ăn trước vài thứ.”

Hạ Sơ Lam ngoan ngoãn ngồi xuống ăn. Nàng sợ buổi trưa Thạch Lân Viện bên kia sẽ gọi nàng qua dùng cơm, không dám ăn quá nhiều, chỉ uống một chén nhỏ cháo trắng, ăn nửa cái trứng muối và một ít củ cải ướp.

Cố Hành Giản nhíu mày. Nàng ăn thật sự quá ít, khó trách cổ tay nàng, siết một chút mà như muốn gãy. Hắn đứng dậy ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy chén của nàng, múc nửa chén cháo, thuận tiện cũng gắp nửa cái trứng muối còn dư bỏ vào đĩa của nàng.

“Tướng gia, ta ăn không vô……” Hạ Sơ Lam nhẹ giọng nói.

“Nghe lời. Ăn nhiều chút mới có sức lực.” Cố Hành Giản kề bên tai nàng nói.

Tư An các nàng làm bộ không thấy hai người thân mật, đều cúi đầu. Mặt Hạ Sơ Lam đột nhiên đỏ lên, nhớ tới đêm qua khi cầu xin hắn, vẫn luôn nói bản thân không còn sức nữa, sau đó hắn ôm nàng lên phía trên người…… Nàng tức giận bóp chặt mu bàn tay hắn ở phía dưới bàn, Cố Hành Giản lại cười cười, duỗi tay vòng quanh eo nàng, dỗ dành nói: “Lại ăn chút.”

Thị nữ làm nhiệm vụ đêm qua quả thực không thể tin được tướng gia trước mắt và tướng gia từ trong phòng đi ra đêm qua là cùng một người, thật sự quá ôn nhu.

Hạ Sơ Lam chỉ có thể ăn thêm chút, thiếu chút nữa không chịu nổi. Nàng muốn phái người đi phủ nha hỏi thăm tình hình, Cố Hành Giản ngăn cản nói: “Không cần đi. Chuyện Tiêu gia để ta giải quyết.”

Hạ Sơ Lam vốn không muốn để hắn nhọc lòng chuyện trong nhà, nhưng nghĩ đến người họ Tôn kia, lại cảm thấy chuyện này chỉ sợ đằng sau liên lụy không nhỏ, không phải sức của một mình nàng có thể giải quyết. Nàng đang muốn hỏi một câu họ Tôn có lai lịch gì, ngoài cửa bỗng nhiên một thị nữ đến, trực tiếp hô: “Tam cô nương, nhị cô nương không tốt!”

Hạ Sơ Lam đứng dậy đi ra ngoài, thị nữ kia quỳ trên mặt đất, sốt ruột nói: “Nhị cô nương hai ngày trước sinh con, thân thể rất suy yếu. Vừa rồi bỗng nhiên bất tỉnh, chỉ có thở ra không hít vào. Nhị phu nhân đã bảo người đi gọi Lý đại phu, nhưng Lý đại phu hình như đã ra cửa đến vùng ngoại ô xem bệnh, nghe nói tướng gia hiểu y thuật, có thể mời ngài……”

Phụ nhân sinh sản nguy hiểm nhất, chỉ làm không tốt một chút sẽ mất mạng. Hạ Sơ Lam lập tức đi trở về phòng, còn chưa chờ nàng mở miệng, Cố Hành Giản đã nói: “Ta đi cùng nàng qua nhìn xem.”

Hạ Sơ Lam vốn còn sợ hắn có chút kiêng kị, không ngờ hắn đồng ý thoải mái như vậy, liền gọi Tư An thu thập chút đồ, cùng đi Tùng Hoa Viện.

Chỗ ở của Hạ Sơ Huỳnh đã sớm loạn thành một đoàn, thị nữ và vú già chạy ra chạy vào. Ai có thể ngờ đang êm đẹp, người bỗng nhiên ngất xỉu? Hạ Bách Mậu và Hàn thị đứng ở trong viện nôn nóng thương lượng gì đó, nhìn thấy Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản cùng nhau đến, vui mừng khôn xiết, vội vàng đến tiếp.

Cố Hành Giản trực tiếp hỏi: “Người ở nơi nào?”

“Ta, ta dẫn ngài đi vào.” Hàn thị khẩn trương, vội vàng đưa tay nói.

Cố Hành Giản tiếp nhận hòm thuốc từ trong tay Tư An, đi theo Hàn thị vào.

Hạ Bách Mậu mang theo vài phần áy náy nói với Hạ Sơ Lam: “Lam Nhi, chúng ta luôn thêm phiền toái cho con…… Nhưng chuyện Đại Lang chúng ta cũng không ngờ…… Con còn nguyện ý giúp A Huỳnh, ta cũng không biết nên cảm ơn các con thế nào cho tốt.”

“Nhị thúc đừng nói vậy. Đại ca là đại ca, nhị tỷ là nhị tỷ. Huống chi mạng người lớn hơn trời, chúng ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Ngài yên tâm, có tướng gia ở đây, nhị tỷ sẽ không có việc gì.” Hạ Sơ Lam trấn an nói.

Hạ Bách Mậu gật đầu, hai mắt nôn nóng nhìn về phía trong phòng.

Một lát sau, Cố Hành Giản từ bên trong đi ra, vừa đi vừa nói với Hàn thị: “Nàng hẳn không còn đáng ngại, chỉ là khí huyết không đủ làm cho hôn mê. Lấy miếng nhân sâm đè ở dưới lưỡi giữ hơi thở, chờ Lý đại phu trở về, lại bảo ông ấy viết một phương thuốc điều dưỡng. Nữ tử vừa mới sinh sản xong, tâm tình và tinh thần cũng phải chú ý, đừng để nàng ưu tư quá mức.”

Hàn thị liên tục gật đầu, không ngừng cúi người nói lời cảm tạ.

Cố Hành Giản đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam, nói với nàng: “Yên tâm, người đã tỉnh.”

“Cảm ơn phu quân.” Hạ Sơ Lam nhẹ giọng nói.

Cố Hành Giản lắc đầu, đưa lại hòm thuốc cho Tư An.

Hạ Bách Mậu muốn đi vào thăm, Hạ Sơ Lam đi vào cùng ông. Hạ Sơ Huỳnh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Hạ Bách Mậu và Hạ Sơ Lam đi vào, giãy giụa muốn ngồi dậy. Hạ Bách Mậu vội vàng ấn nàng xuống: “A Huỳnh, con mau nằm xuống. Vừa rồi dọa sợ ta và nương con, may mắn có tướng gia ở đây.”

Hạ Sơ Huỳnh cảm kích nhìn về phía Hạ Sơ Lam. Nàng không ngờ lấy thân phận cao quý như Cố Hành Giản, sẽ tự mình đến xem bệnh cho nàng, nhất định là xem ở mặt mũi Hạ Sơ Lam. Nàng thật hâm mộ Hạ Sơ Lam từ tận đáy lòng, gả cho một phu quân đối tốt với nàng như vậy. Cố Hành Giản ngoại trừ hơi lớn tuổi chút, thật tìm không ra một tật xấu nào.

Hạ Sơ Lam nói: “Nhị tỷ dưỡng thân thể cho tốt, đừng nghĩ quá nhiều, hết thảy sẽ tốt lên.”

Hạ Sơ Huỳnh không biết nói gì cho tốt, hai mắt đỏ bừng. Vừa rồi có một khắc, nàng cảm thấy mình thiếu chút nữa sẽ chết. Lúc này mới lý giải vì sao ba năm trước đây sau khi Hạ Sơ Lam tỉnh lại tính tình biến đổi lớn. Người chỉ có thời điểm cận tử vong, rất nhiều thứ mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ. Khi đó nàng không những không trấn an Hạ Sơ Lam, ngược lại có vài phần vui sướng khi người gặp họa, thật sự không nên.

Hạ Sơ Lam lại ôn tồn an ủi nàng hai câu. Hai chị em thật ra chưa từng tâm bình khí hòa như vậy mà trò chuyện.

Chờ Hạ Sơ Lam từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cố Hành Giản đứng ở trong viện, ôm một đứa bé trong ngực, Hàn thị và nhũ mẫu điều chỉnh tư thế cho hắn. Vừa rồi hắn thấy nhũ mẫu ôm bé con lại đây, bé gái mới sinh ra hai ngày, còn hơi nhăn nhúm, cũng không nhìn ra mặt mày, nhưng nho nhỏ một đoàn, mũi nhỏ mắt nhỏ, cực kì đáng yêu.

Hắn không khỏi sinh ra ý niệm muốn ôm một cái. Lúc trước hắn cũng không thích hài tử, cho nên không thế nào thân cận Cố Gia Thụy, làm cho Cố Gia Thụy cũng không thân thiết với Ngũ thúc là hắn. Cố Cư Kính lại nói, chờ hắn cưới vợ sinh con sẽ hiểu rõ tâm tình này. Hiện tại hắn đích xác cảm thấy tiểu hài tử cũng không phải hồng thủy mãnh thú gì, nếu hắn có một nữ nhi…… Nhất định cũng sẽ đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Hàn thị thấy hắn chủ động muốn ôm, đương nhiên đáp ứng, cùng nhũ mẫu tay cầm tay dạy hắn. Động tác của hắn có chút vụng về, thật cẩn thận, bởi vì bé con thật sự quá mềm, giống như không có xương, sợ mình ôm không xong.

Bé con mở to hai mắt nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không cao hứng, giống như muốn khóc. Cố Hành Giản không dám ôm bé tiếp, vội vàng trả bé lại cho nhũ mẫu.

Hắn và Hạ Sơ Lam cáo từ rời đi, Hàn thị tự mình đưa bọn họ rời khỏi Tùng Hoa Viện, nhìn bọn họ đi xa, mới quay trở lại.

Cố Hành Giản nói với Hạ Sơ Lam: “Nhị thẩm nàng gần đây hình như thay đổi không ít.”

“Đại khái là gần đây trải qua quá nhiều chuyện, ít nhiều gì cũng sẽ có chút thay đổi. Kỳ thật ta cũng thay đổi, sau khi biết thân thế của mình, liền quý trọng hơn nữa duyên phận với Hạ gia, cũng không cảm thấy quá khó chịu với nhị thẩm nữa.”

Cố Hành Giản cười nhẹ, ôm lấy bả vai nàng, đột nhiên hỏi: “Lam Lam, nàng có muốn bảo vệ Hạ Khiêm không?”

Hạ Sơ Lam dừng bước, nhìn về phía hắn: “Ngài có biện pháp giữ được con đường làm quan của hắn?”

“Ta vốn không muốn bảo vệ hắn, chỉ là chuyện này đối với thanh danh của nàng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi. Muốn hoàn toàn diệt trừ ảnh hưởng, chỉ có cách công khai thân phận của nàng, nói nàng là nữ nhi của Sùng Nghĩa công gởi nuôi ở Hạ gia, Tiêu Âm cũng không còn cách nào để nói.”

Hạ Sơ Lam không ngại công khai thân phận, dù sao nàng cũng không về Tiêu gia. Nhưng nàng lo lắng thân phận này bất lợi cho Cố Hành Giản.

Cố Hành Giản tựa như nhìn ra suy nghĩ của nàng, an ủi nói: “Ta không sao.” Hắn ở quan trường gần hai mươi năm, đắc thế hay thất thế đã rất quen thuộc. Huống chi quan hệ giữa hắn và hoàng đế vốn dĩ là một ván cờ. Cho dù tín nhiệm có hơi dao động, nhưng tạm thời ai cũng không rời được ai. Hơn nữa thân phận Hạ Sơ Lam vốn là ngoài ý muốn, trước khi hắn cưới vợ căn bản không hề biết.

Nếu nói có biến, vậy cũng phải chờ khi giang sơn đổi chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện