Editor: Masha
Khi Phượng Tử Minh chạy về Thiệu Hưng, thư lại đã đợi ở quan nha hồi lâu.
Hắn đơn giản trình bày với Phượng Tử Minh một chút chuyện phát sinh, sau đó nói: “Hạ Tiêu hai nhà vốn là quan hệ thông gia, ầm ĩ đến mức này, ở Thiệu Hưng oanh động rất lớn. Tiêu gia muốn đi Tư Lý Viện khiếu nại, bị hạ quan ngăn cản.”
Phượng Tử Minh nói: “Ngươi có hỏi qua Tiêu gia, có thể hòa giải không?”
Thư lại lắc đầu: “Hạ quan khuyên cũng khuyên qua, nói đến rã miệng, nhưng thái độ Tiêu gia rất kiên quyết, một hai phải cáo tội Hạ gia. Hạ gia nhị phu nhân đả thương người cũng thế, đến lúc đó châu phủ lập án, trình báo lên trên nữa. Đây chính là nhà ngoại tướng gia, nhất định rất nhiều người chú ý. Chuyện Hạ công tử sẽ rất huyên náo. Ngài nói tướng gia khó giữ được vị đại cữu tử này đi?”
Phượng Tử Minh cau mày. Hắn vốn muốn bảo hộ Hạ gia, Hạ gia nói như thế nào cũng coi như là thân thích của hắn. Nhưng hắn nhậm chức quan phụ mẫu Thiệu Hưng, lại không thể làm việc thiên vị trái pháp luật. Hắn nói với thư lại: “Ngày mai ngươi gọi người hai nhà đến phủ nha, ta lại nói chuyện với bọn họ.”
Thư lại muốn nói làm như vậy chỉ sợ cũng vô dụng, nhưng hắn cũng biết quan hệ giữa đại nhân và Hạ gia, ít nhiều hắn muốn giúp một tay, liền đồng ý.
Mà lúc này Hạ gia, cửa lớn đóng chặt, trước cửa ngay cả chim chóc cũng không có, vô cùng quạnh quẽ.
Trong Tùng Hoa viện, Hạ Bách Mậu đi qua đi lại ở nhà chính, chỉ cảm thấy trong ngực lửa giận thiêu đốt. Tiêu gia cố ý trả thù bọn họ. Bọn họ chỉ muốn tới cửa nói rõ ràng, thiếu niên hơn mười tuổi tự mình xông đến, sau đó liền nằm trên mặt đất. Ai biết bọn họ có phải cố ý lừa bịp tống tiền hay không? Lúc này, thị nữ đưa Lý đại phu tiến vào, Hạ Bách Mậu vội vàng hỏi: “Lý đại phu, thế nào?”
Lý đại phu vuốt râu nói: “Công tử quỳ hai ngày, đầu gối bị đau mà sinh bệnh, hơn nữa chưa ăn cơm mới bị ngất. Cho uống chút canh hay cháo ấm, sẽ không có việc gì. Còn lão phu nhân tuổi lớn, hoàn toàn là tức giận công tâm, cũng không thể để bà chịu kích thích nữa, nếu không sẽ có nguy hiểm, dễ bị chứng phong.”
Hạ Bách Mậu nhất nhất ghi nhớ, nói với Lý đại phu: “Làm phiền.”
Lý đại phu lại nói: “Ngài đừng trách ta lắm miệng. Hạ gia và ta là nhiều năm giao tình, hiện tại thời buổi rối loạn, Nhị gia cần chiếu cố thân thể của mình. Gấp gáp cũng không phải biện pháp, tam cô nương nói như thế nào cũng là phu nhân tướng gia, sau lưng Hạ gia còn có tướng gia chống lưng mà.”
“Ai, việc xấu trong nhà làm ông chê cười. Ta bảo bọn họ đưa ông đi ra ngoài.” Hạ Bách Mậu đi tay nói.
Lý đại phu chắp tay, theo thị nữ rời đi.
Hạ Bách Mậu ngồi ở nhà chính, lẳng lặng nhớ lại những lời Hạ Khiêm. Hạ Khiêm nói hắn đích xác có chút ý niệm với Hạ Sơ Lam, nhưng biết hai người là thân huynh muội, chưa bao giờ dám có ý tưởng không an phận. Nhưng Tiêu Âm khi còn ở Hạ gia đã phát hiện manh mối, lúc ấy hắn tự mình lấy ruộng đất và trang viên dưới danh nghĩa của hắn làm trao đổi, mới ngăn chặn được miệng nàng.
Về sau hai người hòa li, hắn cho rằng chuyện này đã xong, nào biết Tiêu Âm nhân cơ hội tố giác, còn liều mạng muốn đem sự tình huyên náo ầm ĩ. Hắn muốn tham gia khoa cử, phẩm hạnh thí sinh trực tiếp ảnh hưởng đến tư cách tham gia khảo thí, không khác gì muốn chặt đứt tiền đồ của hắn.
Lúc Hạ Khiêm giải thích, Hạ Bách Mậu nổi nóng không chịu nghe. Sau Hạ Khiêm quỳ hôn mê, Hạ Bách Mậu mới bình tĩnh suy nghĩ, phát hiện tất cả sự kiện kỳ thật là âm mưu của Tiêu gia. Tiêu Âm từ sau khi biết bí mật của Hạ Khiêm, đã lập kế hoạch. Ông đang tự hỏi vì sao Tiêu gia bỗng chốc có nhiều tiền như vậy, đoán chừng là mang ruộng đất và trang viên của Hạ Khiêm đi chất kho cầm cố. Những sổ sách đó vẫn dưới tên của Hạ Khiêm, chất kho đương nhiên sẽ cho Tiêu Âm mượn rất nhiều tiền, đến lúc đó không trả tiền cũng là Hạ gia, không quan hệ với nàng.
Gã sai vặt tới truyền lời: “Lão gia, Phượng tri phủ đã đã trở lại, muốn ngài và người của Tiêu gia ngày mai đi phủ nha một chuyến.”
Hạ Bách Mậu hơi an tâm, Phượng Tử Minh như thế nào cũng tính cũng là nửa người Hạ gia, không có đạo lý giúp đỡ Tiêu gia. Ông tính toán đến lúc đó lại khuyên nhủ Tiêu Âm cho tốt, không cần đem sự tình nháo lớn, nếu không tranh chấp cá chết lưới rách, đối với hai bên đều bất lợi.
“Lão gia, không tốt, nhị cô nương sợ là muốn sinh!” Thị nữ bên cạnh Hạ Sơ Huỳnh chạy vào, sốt ruột nói.
Vốn còn hai tháng nữa, hiện tại bỗng nhiên sinh non? Hạ Bách Mậu lại khẩn trương. Cũng may bà đỡ này nọ đã sớm chuẩn bị tốt, an trí ở gần Hạ gia, ông vội vàng bảo người đi gọi, tự mình đi đến chỗ ở của Hạ Sơ Huỳnh.
Hạ Sơ Huỳnh đau từng cơn, nàng chưa từng sinh hài tử, tất nhiên vạn phần khẩn trương, tay lôi kéo màn, mồ hôi đầy mặt, đau đến kêu không ngừng.
Trong phòng thị nữ và vú già loạn thành một đoàn, va chạm vào nhau, ầm ĩ cả phòng. Hàn thị đi vào quát một tiếng: “Hoảng cái gì!” Các nàng lúc này mới trấn định lại, dựa theo Hàn thị phân phó hành sự.
Mãi cho đến buổi tối, Hạ Sơ Huỳnh mới bình an sinh hạ một nữ anh. Bà đỡ ôm hài tử nhăn nheo dúm dó ra báo tin vui, Hạ Bách Mậu cao hứng ôm ngoại tôn nữ, sai người chạy nhanh đi Bắc viện nói cho lão phu nhân. Trong nhà thêm hài tử, tóm lại là đại hỉ sự.
Hàn thị duỗi tay sờ sờ mặt hài tử, còn chưa nhìn ra mặt mũi. Bà chạy nhanh vào xem nữ nhi.
Hạ Sơ Huỳnh mới vừa sinh xong, rất suy yếu, nhìn thấy Hàn thị và bà đỡ ôm hài tử tiến vào, vội vàng duỗi tay nói: “Mau để con nhìn xem.”
Bà đỡ đặt hài tử bên cạnh nàng, vật nhỏ hồng hồng nhăn nhăn, mắt nhỏ nhắm chặt.
Hạ Sơ Huỳnh cúi đầu hôn mặt hài tử, bỗng nhiên rơi lệ. Hàn thị ngồi ở mép giường, lấy khăn lau cho nàng: “Làm mẹ rồi, con còn khóc cái gì!”
Hạ Sơ Huỳnh nghĩ đến hài tử sinh ra đã không có cha, không khỏi bi thương. Nàng thực nhanh thu hồi cảm xúc, hỏi Hàn thị: “Nương, đại ca không sao chứ?”
Nhắc đến Hạ Khiêm, Hàn thị liền tức giận: “Con nhắc hắn làm gì? Thanh danh Hạ gia đều bị hắn làm bại hoại sạch sẽ. Tự nhiên lại sinh ra tâm tư xấu xa đó? Ta không phát hiện sớm, ta nếu phát hiện, cũng sẽ không để Tiêu Âm tiểu tiện nhân kia bắt được nhược điểm.”
Hạ Sơ Huỳnh trầm mặc một chút, lúc ấy nghe được chân tướng sự tình, bọn họ đều rất khiếp sợ, tổ mẫu càng tức giận đến hôn mê bất tỉnh. Ai có thể ngờ đại ca lại cất giấu tâm tư như vậy đâu? Hắn ngày thường ít khi nói cười, phần lớn thời điểm đều vùi đầu khổ đọc ở Hàm Anh Viện, cũng không cảm thấy hắn đối xử đặc biệt gì với Hạ Sơ Lam. Nhưng hắn chính miệng thừa nhận, hắn rất ái mộ Hạ Sơ Lam.
Hắn cho rằng đưa những điền trang đó là có thể lấp kín miệng Tiêu Âm, lại không ngờ rằng tất cả mới là bắt đầu.
Hạ Sơ Huỳnh kỳ thật biết tâm tình Tiêu Âm. Tiêu Âm làm như vậy hoàn toàn là muốn trả thù Hạ gia. Ngẫm lại nàng ở Hạ gia ép dạ cầu toàn, hạ thấp bản thân như hạt bụi, kết quả phát hiện hết thảy đều là trận chê cười, đã từng yêu liền biến thành hận.
Tựa như lúc trước trong lòng Hạ Sơ Huỳnh tràn đầy tình yêu với Bùi Vĩnh Chiêu, nhưng sau khi biết Bùi Vĩnh Chiêu làm những chuyện dơ bẩn và tâm tư đáng xấu hổ, vô luận Bùi Vĩnh Chiêu tới cửa bao nhiêu lần, nàng cũng không muốn tha thứ cho hắn.
Tiêu Âm và nàng còn không quá giống nhau. Nàng ở Hạ gia có cha mẹ che chở, cho dù không có Bùi Vĩnh Chiêu cũng có thể sống rất tốt. Tiêu gia vốn dĩ là nhà giàu phương bắc, Tiêu Âm hẳn là kiều nữ cẩm y ngọc thực, nhưng sau khi Nam độ nhà nàng sa sút, phải phụ thuộc. Loại chênh lệch và áp lực này có lẽ đã sớm tồn tại trong đáy lòng nàng.
“Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cha con đã phái người đi đô thành tìm tam nha đầu, chờ nàng trở lại hẳn sẽ có đối sách.” Hàn thị nói.
Hạ Sơ Huỳnh chần chờ nói: “Nhưng đại ca có loại tâm tư này với nàng, nàng và đại bá mẫu sẽ không để ý sao?”
“Ta đi Thạch Lân Viện giải thích với đại bá mẫu con, nàng cũng không nói gì. Hiện tại Tiêu gia rõ ràng nhằm vào Hạ gia chúng ta, chúng ta cần hợp sức cả nhà, nhất trí đối ngoại. Trừ phi tam nha đầu muốn nhìn Tiêu gia chỉnh chết Hạ gia, nếu không nàng sẽ không mặc kệ. Chuyện của Thiền Nhi, nàng còn vội giúp mà? Chúng ta rốt cuộc là người một nhà.”
Hạ Sơ Huỳnh gật đầu. Nàng thật sự mệt mỏi, không còn sức lực để nói nữa, vừa vỗ về hài tử vừa ngủ mất.
Ngày thứ hai, Hạ Bách Mậu dậy thật sớm, Hàn thị hầu hạ ông mặc quần áo, sau đó nói: “Lão gia, đến quan phủ, ngài ngàn vạn lần đừng gấp, chậm rãi nói chuyện.”
Hạ Bách Mậu hiện giờ ở thế như nước với lửa với Tiêu gia: “Hôm nay ta phải nhờ tri phủ phái người đi Tiêu gia nghiệm thương, nhìn xem tên nhãi ranh bỗng nhiên lao tới rốt cuộc đã chết chưa! Dám dùng loại thủ đoạn hạ lưu này vu hãm người, đê tiện đáng xấu hổ!”
Hàn thị xoa xoa ngực ông, ôn nhu an ủi. Trước kia bà làm không ít việc sai lầm, nhưng Hạ Bách Mậu vẫn luôn che chở bà. Nương và đại tẩu cũng không vì chuyện Hàn gia mà trách tội bà. Bà không phải sắt đá, cũng biết đạo lý có qua có lại. Mặc kệ lúc này Hạ gia sắp sửa đối mặt khó khăn gì, bà sẽ không lùi bước, sẽ đi theo Hạ Bách Mậu cùng gánh vác.
Hạ Bách Mậu ngồi cỗ kiệu đi quan nha, sắc trời còn sớm, nhưng người của Tiêu gia đã sớm đến. Tiêu Âm cúi đầu đứng ở công đường, đương gia Tiêu gia, hiện giờ khí thế khác hẳn. Áo long thỏ bọc ngoài, bên trong là áo ngoài màu lục thêu bách hoa và váy bát phúc. Người quả nhiên có chỗ dựa mới có thể thẳng sống lưng, tư sắc bình thường của nàng cũng trở nên sáng chói hơn nhiều.
Phượng Tử Minh mặc quan bào ngồi trên công đường, nhìn người bên dưới, chậm rãi nói: “Chuyện hai nhà các ngươi bản quan đã nghe nói. Có câu cửa miệng, tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn gối. Đã có duyên kết thân, hà tất phải dày vò đến nông nỗi thẩm vấn nơi công đường?”
Hạ Bách Mậu lập tức nói: “Đại nhân, tiểu dân muốn giải quyết riêng, nhưng Tiêu gia nhất định nói nội tử tiểu dân đả thương người, cắn chặt không bỏ. Ngài có nên phái người đi Tiêu gia nghiệm thương không? Nhìn xem rốt cuộc có giống lời bọn họ nói nghiêm trọng như vậy.”
Tiêu Âm nghe vậy cười cười: “Đệ đệ ta bị đánh vỡ đầu, chảy máu tại chỗ, hiện giờ người còn đang nằm trên giường, đại nhân cứ việc phái người đi nghiệm thương. Nhưng dân nữ cũng hy vọng đại nhân có thể theo lẽ công bằng xử trí, đừng bởi vì có quan hệ với Hạ gia, Hạ gia còn có Tể tướng làm con rể, thiên vị che chở. Nếu không dân nữ liền bẩm báo Đề Hình Tư, Đăng Văn Cổ viện, dưới bầu trời này luôn có nơi nói rõ lí lẽ.”
“Tiêu Âm, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hạ Bách Mậu vừa nghe nàng muốn đem sự tình nháo lớn, liền nóng nảy.
Tiêu Âm nhàn nhạt nói: “Là Hạ gia các ngươi khinh người quá đáng.”
Phượng Tử Minh nhìn thấy bọn họ giương cung bạt kiếm như vậy, vẫn khuyên giải một hồi, cuối cùng tất nhiên không hề hiệu quả, trước cho người hai nhà đi trở về. Chờ ra cửa phủ nha, Hạ Bách Mậu giãy giụa một phen, vẫn đuổi theo Tiêu Âm nói: “Tiêu Âm, rốt cuộc thế nào, ngươi mới bằng lòng buông tha Đại Lang, buông tha Hạ gia? Ngươi muốn bao nhiêu bạc, nói thẳng đi.”
Tiêu Âm quay đầu lại nhìn hắn: “Hạ lão gia cảm thấy hiện tại ta thiếu bạc sao?”
Hiện tại tiệm vải, tiệm trang sức, tiệm trà của Tiêu gia buôn bán rất tốt, nói là mỗi ngày hốt bạc cũng không quá.
“Vậy ngươi muốn gì?” Hạ Bách Mậu nhíu mày nói.
“Ta muốn sinh ý của Hạ gia ở Thiệu Hưng, muốn các ngươi trở về Tuyền Châu, đừng để ta nhìn thấy. Chuyện này ngươi có thể làm được sao?” Tiêu Âm không chút khách khí nói.
Hạ Bách Mậu nhìn người trước mắt này đã từng sớm chiều gặp mặt, rõ ràng rất quen thuộc, giờ phút này lại lộ ra vài phần xa lạ không hiểu được. Tiêu Âm cũng không chờ ông đáp lời, ngồi lên cỗ kiệu đi rồi.
Hôm nay vẫn là tháng giêng, trên đường vô cùng náo nhiệt, người tụ họp nhiều, tràn ngập không khí ngày tết. Cỗ kiệu không ổn định, hơi lắc lư. Tiêu Âm nhắm mắt lại, nghe được âm thanh hài tử bên đường vui cười xẹt qua.
Nàng theo bản năng sờ bụng mình, tay không tự giác siết chặt.
Lúc này, nàng không chỉ muốn Hạ Khiêm thân bại danh liệt, còn muốn đem tất cả thống khổ của nàng cấp người Hạ gia. Kỳ thật nếu chỉ có chuyện Hạ Sơ Lam, Tiêu Âm còn không đến mức hận Hạ gia như vậy. Hạ Khiêm không thích nàng, lúc trước là Tiêu gia bọn họ cứng rắn muốn giữ hôn sự với Hạ gia.
Nàng hận Tiêu gia như thế còn có nguyên nhân khác.
Một đoạn thời gian trước, một lão hữu trước kia của Tiêu phụ phái người tìm được nàng, đem một phong thơ năm đó Tiêu phụ viết cho Hạ Bách Thịnh giao đến tay nàng.
Hóa ra trước khi Biện Kinh bị phá, Tiêu phụ muốn rời đi, viết thư báo cho Hạ Bách Thịnh muốn dời tài sản về phía Nam, nhờ Hạ Bách Thịnh thay ông ta bảo quản, chờ sau khi toàn gia di dời lại làm ăn buôn bán. Hạ Bách Thịnh giả nhân giả nghĩa đáp ứng, còn chủ động phái thuyền hàng rất cũ tới vận chuyển. Thời cuộc gấp gáp, Tiêu phụ cũng bất chấp tất cả, đem hơn phân nửa gia tài lên thuyền hàng Nam hạ. Nhưng trên đường thuyền gặp sự cố, tổn hại quá nửa. Vốn nghĩ là do thiên tai nhân họa, tạo hóa trêu người, nhưng Hạ Bách Thịnh sau đó đột nhiên bắt đầu phát tài.
Lão hữu Tiêu phụ còn tìm ra phiếu thế chân năm đó Hạ Bách Thịnh mượn nợ ở chất kho, trên phiếu liệt kê đồ vật, rõ ràng là đồ của Tiêu gia nàng!
Nàng tin tưởng Hạ Bách Thịnh mượn cớ trầm thuyền, ngầm chiếm gia sản Tiêu gia, sau đó âm thầm bán của cải lấy tiền mặt thành tiền vốn để buôn bán, Hạ gia mới có hôm nay.
Nàng sao có thể không hận? Từ nhỏ nàng đã hâm mộ Hạ Sơ Lam được phu thê Hạ Bách Thịnh dưỡng như công chúa. Hạ Sơ Lam có cẩm y hoa phục, nàng chỉ có vải thô áo mỏng. Nàng thường xuyên an ủi mình, đây đều là mệnh, chẳng trách ai. Nhưng kết quả mới phát hiện, căn bản không phải mệnh!
Toàn bộ người Hạ gia đê tiện vô sỉ tiểu nhân, vốn nên chịu báo ứng.
Hai ngày sau, Thiệu Hưng hạ một trận tuyết nhỏ. Tuyết như hạt muối, rơi trên mặt đất liền tan ra. Chỉ là sau khi hạ tuyết, thời tiết trở nên âm hàn, việc bán than đặc biệt tốt. Tiêu Âm viết đơn kiện xong, đang muốn đi ra cửa đưa đến Tư Lý Viện, lại nhìn thấy Hạ Sơ Lam đứng trước cửa.
Bầu trời âm u, nhưng nàng đứng ở nơi đó, dường như mang theo quầng sáng lung linh. Từ trước Tiêu Âm chỉ cảm thấy nàng đẹp, hiện tại đẹp đến kinh người. Khí chất ung dung hoa quý, không hổ là Tể tướng phu nhân.
Hạ Sơ Lam nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Khi Phượng Tử Minh chạy về Thiệu Hưng, thư lại đã đợi ở quan nha hồi lâu.
Hắn đơn giản trình bày với Phượng Tử Minh một chút chuyện phát sinh, sau đó nói: “Hạ Tiêu hai nhà vốn là quan hệ thông gia, ầm ĩ đến mức này, ở Thiệu Hưng oanh động rất lớn. Tiêu gia muốn đi Tư Lý Viện khiếu nại, bị hạ quan ngăn cản.”
Phượng Tử Minh nói: “Ngươi có hỏi qua Tiêu gia, có thể hòa giải không?”
Thư lại lắc đầu: “Hạ quan khuyên cũng khuyên qua, nói đến rã miệng, nhưng thái độ Tiêu gia rất kiên quyết, một hai phải cáo tội Hạ gia. Hạ gia nhị phu nhân đả thương người cũng thế, đến lúc đó châu phủ lập án, trình báo lên trên nữa. Đây chính là nhà ngoại tướng gia, nhất định rất nhiều người chú ý. Chuyện Hạ công tử sẽ rất huyên náo. Ngài nói tướng gia khó giữ được vị đại cữu tử này đi?”
Phượng Tử Minh cau mày. Hắn vốn muốn bảo hộ Hạ gia, Hạ gia nói như thế nào cũng coi như là thân thích của hắn. Nhưng hắn nhậm chức quan phụ mẫu Thiệu Hưng, lại không thể làm việc thiên vị trái pháp luật. Hắn nói với thư lại: “Ngày mai ngươi gọi người hai nhà đến phủ nha, ta lại nói chuyện với bọn họ.”
Thư lại muốn nói làm như vậy chỉ sợ cũng vô dụng, nhưng hắn cũng biết quan hệ giữa đại nhân và Hạ gia, ít nhiều hắn muốn giúp một tay, liền đồng ý.
Mà lúc này Hạ gia, cửa lớn đóng chặt, trước cửa ngay cả chim chóc cũng không có, vô cùng quạnh quẽ.
Trong Tùng Hoa viện, Hạ Bách Mậu đi qua đi lại ở nhà chính, chỉ cảm thấy trong ngực lửa giận thiêu đốt. Tiêu gia cố ý trả thù bọn họ. Bọn họ chỉ muốn tới cửa nói rõ ràng, thiếu niên hơn mười tuổi tự mình xông đến, sau đó liền nằm trên mặt đất. Ai biết bọn họ có phải cố ý lừa bịp tống tiền hay không? Lúc này, thị nữ đưa Lý đại phu tiến vào, Hạ Bách Mậu vội vàng hỏi: “Lý đại phu, thế nào?”
Lý đại phu vuốt râu nói: “Công tử quỳ hai ngày, đầu gối bị đau mà sinh bệnh, hơn nữa chưa ăn cơm mới bị ngất. Cho uống chút canh hay cháo ấm, sẽ không có việc gì. Còn lão phu nhân tuổi lớn, hoàn toàn là tức giận công tâm, cũng không thể để bà chịu kích thích nữa, nếu không sẽ có nguy hiểm, dễ bị chứng phong.”
Hạ Bách Mậu nhất nhất ghi nhớ, nói với Lý đại phu: “Làm phiền.”
Lý đại phu lại nói: “Ngài đừng trách ta lắm miệng. Hạ gia và ta là nhiều năm giao tình, hiện tại thời buổi rối loạn, Nhị gia cần chiếu cố thân thể của mình. Gấp gáp cũng không phải biện pháp, tam cô nương nói như thế nào cũng là phu nhân tướng gia, sau lưng Hạ gia còn có tướng gia chống lưng mà.”
“Ai, việc xấu trong nhà làm ông chê cười. Ta bảo bọn họ đưa ông đi ra ngoài.” Hạ Bách Mậu đi tay nói.
Lý đại phu chắp tay, theo thị nữ rời đi.
Hạ Bách Mậu ngồi ở nhà chính, lẳng lặng nhớ lại những lời Hạ Khiêm. Hạ Khiêm nói hắn đích xác có chút ý niệm với Hạ Sơ Lam, nhưng biết hai người là thân huynh muội, chưa bao giờ dám có ý tưởng không an phận. Nhưng Tiêu Âm khi còn ở Hạ gia đã phát hiện manh mối, lúc ấy hắn tự mình lấy ruộng đất và trang viên dưới danh nghĩa của hắn làm trao đổi, mới ngăn chặn được miệng nàng.
Về sau hai người hòa li, hắn cho rằng chuyện này đã xong, nào biết Tiêu Âm nhân cơ hội tố giác, còn liều mạng muốn đem sự tình huyên náo ầm ĩ. Hắn muốn tham gia khoa cử, phẩm hạnh thí sinh trực tiếp ảnh hưởng đến tư cách tham gia khảo thí, không khác gì muốn chặt đứt tiền đồ của hắn.
Lúc Hạ Khiêm giải thích, Hạ Bách Mậu nổi nóng không chịu nghe. Sau Hạ Khiêm quỳ hôn mê, Hạ Bách Mậu mới bình tĩnh suy nghĩ, phát hiện tất cả sự kiện kỳ thật là âm mưu của Tiêu gia. Tiêu Âm từ sau khi biết bí mật của Hạ Khiêm, đã lập kế hoạch. Ông đang tự hỏi vì sao Tiêu gia bỗng chốc có nhiều tiền như vậy, đoán chừng là mang ruộng đất và trang viên của Hạ Khiêm đi chất kho cầm cố. Những sổ sách đó vẫn dưới tên của Hạ Khiêm, chất kho đương nhiên sẽ cho Tiêu Âm mượn rất nhiều tiền, đến lúc đó không trả tiền cũng là Hạ gia, không quan hệ với nàng.
Gã sai vặt tới truyền lời: “Lão gia, Phượng tri phủ đã đã trở lại, muốn ngài và người của Tiêu gia ngày mai đi phủ nha một chuyến.”
Hạ Bách Mậu hơi an tâm, Phượng Tử Minh như thế nào cũng tính cũng là nửa người Hạ gia, không có đạo lý giúp đỡ Tiêu gia. Ông tính toán đến lúc đó lại khuyên nhủ Tiêu Âm cho tốt, không cần đem sự tình nháo lớn, nếu không tranh chấp cá chết lưới rách, đối với hai bên đều bất lợi.
“Lão gia, không tốt, nhị cô nương sợ là muốn sinh!” Thị nữ bên cạnh Hạ Sơ Huỳnh chạy vào, sốt ruột nói.
Vốn còn hai tháng nữa, hiện tại bỗng nhiên sinh non? Hạ Bách Mậu lại khẩn trương. Cũng may bà đỡ này nọ đã sớm chuẩn bị tốt, an trí ở gần Hạ gia, ông vội vàng bảo người đi gọi, tự mình đi đến chỗ ở của Hạ Sơ Huỳnh.
Hạ Sơ Huỳnh đau từng cơn, nàng chưa từng sinh hài tử, tất nhiên vạn phần khẩn trương, tay lôi kéo màn, mồ hôi đầy mặt, đau đến kêu không ngừng.
Trong phòng thị nữ và vú già loạn thành một đoàn, va chạm vào nhau, ầm ĩ cả phòng. Hàn thị đi vào quát một tiếng: “Hoảng cái gì!” Các nàng lúc này mới trấn định lại, dựa theo Hàn thị phân phó hành sự.
Mãi cho đến buổi tối, Hạ Sơ Huỳnh mới bình an sinh hạ một nữ anh. Bà đỡ ôm hài tử nhăn nheo dúm dó ra báo tin vui, Hạ Bách Mậu cao hứng ôm ngoại tôn nữ, sai người chạy nhanh đi Bắc viện nói cho lão phu nhân. Trong nhà thêm hài tử, tóm lại là đại hỉ sự.
Hàn thị duỗi tay sờ sờ mặt hài tử, còn chưa nhìn ra mặt mũi. Bà chạy nhanh vào xem nữ nhi.
Hạ Sơ Huỳnh mới vừa sinh xong, rất suy yếu, nhìn thấy Hàn thị và bà đỡ ôm hài tử tiến vào, vội vàng duỗi tay nói: “Mau để con nhìn xem.”
Bà đỡ đặt hài tử bên cạnh nàng, vật nhỏ hồng hồng nhăn nhăn, mắt nhỏ nhắm chặt.
Hạ Sơ Huỳnh cúi đầu hôn mặt hài tử, bỗng nhiên rơi lệ. Hàn thị ngồi ở mép giường, lấy khăn lau cho nàng: “Làm mẹ rồi, con còn khóc cái gì!”
Hạ Sơ Huỳnh nghĩ đến hài tử sinh ra đã không có cha, không khỏi bi thương. Nàng thực nhanh thu hồi cảm xúc, hỏi Hàn thị: “Nương, đại ca không sao chứ?”
Nhắc đến Hạ Khiêm, Hàn thị liền tức giận: “Con nhắc hắn làm gì? Thanh danh Hạ gia đều bị hắn làm bại hoại sạch sẽ. Tự nhiên lại sinh ra tâm tư xấu xa đó? Ta không phát hiện sớm, ta nếu phát hiện, cũng sẽ không để Tiêu Âm tiểu tiện nhân kia bắt được nhược điểm.”
Hạ Sơ Huỳnh trầm mặc một chút, lúc ấy nghe được chân tướng sự tình, bọn họ đều rất khiếp sợ, tổ mẫu càng tức giận đến hôn mê bất tỉnh. Ai có thể ngờ đại ca lại cất giấu tâm tư như vậy đâu? Hắn ngày thường ít khi nói cười, phần lớn thời điểm đều vùi đầu khổ đọc ở Hàm Anh Viện, cũng không cảm thấy hắn đối xử đặc biệt gì với Hạ Sơ Lam. Nhưng hắn chính miệng thừa nhận, hắn rất ái mộ Hạ Sơ Lam.
Hắn cho rằng đưa những điền trang đó là có thể lấp kín miệng Tiêu Âm, lại không ngờ rằng tất cả mới là bắt đầu.
Hạ Sơ Huỳnh kỳ thật biết tâm tình Tiêu Âm. Tiêu Âm làm như vậy hoàn toàn là muốn trả thù Hạ gia. Ngẫm lại nàng ở Hạ gia ép dạ cầu toàn, hạ thấp bản thân như hạt bụi, kết quả phát hiện hết thảy đều là trận chê cười, đã từng yêu liền biến thành hận.
Tựa như lúc trước trong lòng Hạ Sơ Huỳnh tràn đầy tình yêu với Bùi Vĩnh Chiêu, nhưng sau khi biết Bùi Vĩnh Chiêu làm những chuyện dơ bẩn và tâm tư đáng xấu hổ, vô luận Bùi Vĩnh Chiêu tới cửa bao nhiêu lần, nàng cũng không muốn tha thứ cho hắn.
Tiêu Âm và nàng còn không quá giống nhau. Nàng ở Hạ gia có cha mẹ che chở, cho dù không có Bùi Vĩnh Chiêu cũng có thể sống rất tốt. Tiêu gia vốn dĩ là nhà giàu phương bắc, Tiêu Âm hẳn là kiều nữ cẩm y ngọc thực, nhưng sau khi Nam độ nhà nàng sa sút, phải phụ thuộc. Loại chênh lệch và áp lực này có lẽ đã sớm tồn tại trong đáy lòng nàng.
“Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cha con đã phái người đi đô thành tìm tam nha đầu, chờ nàng trở lại hẳn sẽ có đối sách.” Hàn thị nói.
Hạ Sơ Huỳnh chần chờ nói: “Nhưng đại ca có loại tâm tư này với nàng, nàng và đại bá mẫu sẽ không để ý sao?”
“Ta đi Thạch Lân Viện giải thích với đại bá mẫu con, nàng cũng không nói gì. Hiện tại Tiêu gia rõ ràng nhằm vào Hạ gia chúng ta, chúng ta cần hợp sức cả nhà, nhất trí đối ngoại. Trừ phi tam nha đầu muốn nhìn Tiêu gia chỉnh chết Hạ gia, nếu không nàng sẽ không mặc kệ. Chuyện của Thiền Nhi, nàng còn vội giúp mà? Chúng ta rốt cuộc là người một nhà.”
Hạ Sơ Huỳnh gật đầu. Nàng thật sự mệt mỏi, không còn sức lực để nói nữa, vừa vỗ về hài tử vừa ngủ mất.
Ngày thứ hai, Hạ Bách Mậu dậy thật sớm, Hàn thị hầu hạ ông mặc quần áo, sau đó nói: “Lão gia, đến quan phủ, ngài ngàn vạn lần đừng gấp, chậm rãi nói chuyện.”
Hạ Bách Mậu hiện giờ ở thế như nước với lửa với Tiêu gia: “Hôm nay ta phải nhờ tri phủ phái người đi Tiêu gia nghiệm thương, nhìn xem tên nhãi ranh bỗng nhiên lao tới rốt cuộc đã chết chưa! Dám dùng loại thủ đoạn hạ lưu này vu hãm người, đê tiện đáng xấu hổ!”
Hàn thị xoa xoa ngực ông, ôn nhu an ủi. Trước kia bà làm không ít việc sai lầm, nhưng Hạ Bách Mậu vẫn luôn che chở bà. Nương và đại tẩu cũng không vì chuyện Hàn gia mà trách tội bà. Bà không phải sắt đá, cũng biết đạo lý có qua có lại. Mặc kệ lúc này Hạ gia sắp sửa đối mặt khó khăn gì, bà sẽ không lùi bước, sẽ đi theo Hạ Bách Mậu cùng gánh vác.
Hạ Bách Mậu ngồi cỗ kiệu đi quan nha, sắc trời còn sớm, nhưng người của Tiêu gia đã sớm đến. Tiêu Âm cúi đầu đứng ở công đường, đương gia Tiêu gia, hiện giờ khí thế khác hẳn. Áo long thỏ bọc ngoài, bên trong là áo ngoài màu lục thêu bách hoa và váy bát phúc. Người quả nhiên có chỗ dựa mới có thể thẳng sống lưng, tư sắc bình thường của nàng cũng trở nên sáng chói hơn nhiều.
Phượng Tử Minh mặc quan bào ngồi trên công đường, nhìn người bên dưới, chậm rãi nói: “Chuyện hai nhà các ngươi bản quan đã nghe nói. Có câu cửa miệng, tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn gối. Đã có duyên kết thân, hà tất phải dày vò đến nông nỗi thẩm vấn nơi công đường?”
Hạ Bách Mậu lập tức nói: “Đại nhân, tiểu dân muốn giải quyết riêng, nhưng Tiêu gia nhất định nói nội tử tiểu dân đả thương người, cắn chặt không bỏ. Ngài có nên phái người đi Tiêu gia nghiệm thương không? Nhìn xem rốt cuộc có giống lời bọn họ nói nghiêm trọng như vậy.”
Tiêu Âm nghe vậy cười cười: “Đệ đệ ta bị đánh vỡ đầu, chảy máu tại chỗ, hiện giờ người còn đang nằm trên giường, đại nhân cứ việc phái người đi nghiệm thương. Nhưng dân nữ cũng hy vọng đại nhân có thể theo lẽ công bằng xử trí, đừng bởi vì có quan hệ với Hạ gia, Hạ gia còn có Tể tướng làm con rể, thiên vị che chở. Nếu không dân nữ liền bẩm báo Đề Hình Tư, Đăng Văn Cổ viện, dưới bầu trời này luôn có nơi nói rõ lí lẽ.”
“Tiêu Âm, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hạ Bách Mậu vừa nghe nàng muốn đem sự tình nháo lớn, liền nóng nảy.
Tiêu Âm nhàn nhạt nói: “Là Hạ gia các ngươi khinh người quá đáng.”
Phượng Tử Minh nhìn thấy bọn họ giương cung bạt kiếm như vậy, vẫn khuyên giải một hồi, cuối cùng tất nhiên không hề hiệu quả, trước cho người hai nhà đi trở về. Chờ ra cửa phủ nha, Hạ Bách Mậu giãy giụa một phen, vẫn đuổi theo Tiêu Âm nói: “Tiêu Âm, rốt cuộc thế nào, ngươi mới bằng lòng buông tha Đại Lang, buông tha Hạ gia? Ngươi muốn bao nhiêu bạc, nói thẳng đi.”
Tiêu Âm quay đầu lại nhìn hắn: “Hạ lão gia cảm thấy hiện tại ta thiếu bạc sao?”
Hiện tại tiệm vải, tiệm trang sức, tiệm trà của Tiêu gia buôn bán rất tốt, nói là mỗi ngày hốt bạc cũng không quá.
“Vậy ngươi muốn gì?” Hạ Bách Mậu nhíu mày nói.
“Ta muốn sinh ý của Hạ gia ở Thiệu Hưng, muốn các ngươi trở về Tuyền Châu, đừng để ta nhìn thấy. Chuyện này ngươi có thể làm được sao?” Tiêu Âm không chút khách khí nói.
Hạ Bách Mậu nhìn người trước mắt này đã từng sớm chiều gặp mặt, rõ ràng rất quen thuộc, giờ phút này lại lộ ra vài phần xa lạ không hiểu được. Tiêu Âm cũng không chờ ông đáp lời, ngồi lên cỗ kiệu đi rồi.
Hôm nay vẫn là tháng giêng, trên đường vô cùng náo nhiệt, người tụ họp nhiều, tràn ngập không khí ngày tết. Cỗ kiệu không ổn định, hơi lắc lư. Tiêu Âm nhắm mắt lại, nghe được âm thanh hài tử bên đường vui cười xẹt qua.
Nàng theo bản năng sờ bụng mình, tay không tự giác siết chặt.
Lúc này, nàng không chỉ muốn Hạ Khiêm thân bại danh liệt, còn muốn đem tất cả thống khổ của nàng cấp người Hạ gia. Kỳ thật nếu chỉ có chuyện Hạ Sơ Lam, Tiêu Âm còn không đến mức hận Hạ gia như vậy. Hạ Khiêm không thích nàng, lúc trước là Tiêu gia bọn họ cứng rắn muốn giữ hôn sự với Hạ gia.
Nàng hận Tiêu gia như thế còn có nguyên nhân khác.
Một đoạn thời gian trước, một lão hữu trước kia của Tiêu phụ phái người tìm được nàng, đem một phong thơ năm đó Tiêu phụ viết cho Hạ Bách Thịnh giao đến tay nàng.
Hóa ra trước khi Biện Kinh bị phá, Tiêu phụ muốn rời đi, viết thư báo cho Hạ Bách Thịnh muốn dời tài sản về phía Nam, nhờ Hạ Bách Thịnh thay ông ta bảo quản, chờ sau khi toàn gia di dời lại làm ăn buôn bán. Hạ Bách Thịnh giả nhân giả nghĩa đáp ứng, còn chủ động phái thuyền hàng rất cũ tới vận chuyển. Thời cuộc gấp gáp, Tiêu phụ cũng bất chấp tất cả, đem hơn phân nửa gia tài lên thuyền hàng Nam hạ. Nhưng trên đường thuyền gặp sự cố, tổn hại quá nửa. Vốn nghĩ là do thiên tai nhân họa, tạo hóa trêu người, nhưng Hạ Bách Thịnh sau đó đột nhiên bắt đầu phát tài.
Lão hữu Tiêu phụ còn tìm ra phiếu thế chân năm đó Hạ Bách Thịnh mượn nợ ở chất kho, trên phiếu liệt kê đồ vật, rõ ràng là đồ của Tiêu gia nàng!
Nàng tin tưởng Hạ Bách Thịnh mượn cớ trầm thuyền, ngầm chiếm gia sản Tiêu gia, sau đó âm thầm bán của cải lấy tiền mặt thành tiền vốn để buôn bán, Hạ gia mới có hôm nay.
Nàng sao có thể không hận? Từ nhỏ nàng đã hâm mộ Hạ Sơ Lam được phu thê Hạ Bách Thịnh dưỡng như công chúa. Hạ Sơ Lam có cẩm y hoa phục, nàng chỉ có vải thô áo mỏng. Nàng thường xuyên an ủi mình, đây đều là mệnh, chẳng trách ai. Nhưng kết quả mới phát hiện, căn bản không phải mệnh!
Toàn bộ người Hạ gia đê tiện vô sỉ tiểu nhân, vốn nên chịu báo ứng.
Hai ngày sau, Thiệu Hưng hạ một trận tuyết nhỏ. Tuyết như hạt muối, rơi trên mặt đất liền tan ra. Chỉ là sau khi hạ tuyết, thời tiết trở nên âm hàn, việc bán than đặc biệt tốt. Tiêu Âm viết đơn kiện xong, đang muốn đi ra cửa đưa đến Tư Lý Viện, lại nhìn thấy Hạ Sơ Lam đứng trước cửa.
Bầu trời âm u, nhưng nàng đứng ở nơi đó, dường như mang theo quầng sáng lung linh. Từ trước Tiêu Âm chỉ cảm thấy nàng đẹp, hiện tại đẹp đến kinh người. Khí chất ung dung hoa quý, không hổ là Tể tướng phu nhân.
Hạ Sơ Lam nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Danh sách chương