"Cứu hỏa a! Cứu hỏa a! Cứu hỏa a!"



Phòng của Thương Thanh Đại cuối cùng cũng bị mở ra, vài tên sai vặt mang thùng nước vọt vào, nhìn thấy cửa sổ mở toang, trong phòng cũng không có hình bóng Đại tiểu thư.



"Mau đuổi theo Đại tiểu thư, nơi này chúng ta sẽ ở lại dập lửa!" Mấy tên sai vặt vội vàng phân công nhau, liền có mấy người đuổi theo từ hướng cửa sổ.



Bọn sai vặt và nha hoàn ở lại dập lửa loạn thành một đoàn, ai cũng không có chú ý tới, có một gã sai vặt thấp đầu, trộm đi về hướng cửa hông Linh Xu Viện.



"Tiểu..." A Mãn vội vàng tới hỗ trợ vô ý đụng vào gã sai vặt, khi hắn thấy rõ người này là ai, vừa định mở miệng, liền bị cách ăn mặc của Thương Thanh Đại làm cho ấp úng, nàng nhanh tay bịt miệng hắn lại.



"Câm miệng! Ngươi không có thấy ta, nghe hiểu chưa!" Thương Thanh Đại hung hăng trừng A Mãn, buông tay ra, bước nhanh về cửa hông chạy.



Bóng cây loang lổ, gió đêm hiu quạnh.



Thương Thanh Đại chạy tới rừng cây, bất giác bước chân càng lúc càng nhanh, thầm nghĩ mau chút cùng Đỗ Nhược hội hợp, rời xa Bá Lăng, từ đó tiêu dao giang hồ, không bao giờ... quản thị phi nơi này nữa.



Dù sao, vì không dám khi quân phạm tội, Thương Đông Nho tuyệt đối không dám nói Thương Thanh Đại chạy thoát, chỉ có thể nói Thương Thanh Đại chết trong trận hỏa hoạn đó, nếu không, cả Linh Xu Viện đều phải bị liên lụy.



"A Nhược, chờ ta!" Ý cười trên mặt Thương Thanh Đại dần dần ấm lên, khi bên trong tầm mắt xuất hiện ánh đèn thôn quê, Thương Thanh Đại cảm thấy kích động, vốn đã mỏi nhừ nhưng hai chân lại như có thêm khí lực, nàng bước nhanh về hướng ánh đèn.



"Tạch!"



Con đường phía trước bên trong bụi rậm đột nhiên xuất hiện mấy thanh trường kiếm, ngăn cản Thương Thanh Đại tiến về con đường phía trước.



"Các ngươi..."



Một đạo kiếm quang chiếu vào trên mặt cái bóng đen kia, Thương Thanh Đại không thể tin được nhìn người này, kinh hô: "Là ngươi?!"



"Thương tiểu thư, ngươi ta làm chút giao dịch, như thế nào?"



Thương Thanh Đại nắm chặt hai tay thành quyền, suy sụp buông lỏng, giọng lạnh lùng nói: "Giao dịch gì?!"



Bóng đen vỗ vỗ tay tán thưởng một câu, "Sảng khoái!"



Cùng lúc đó, sau khi hội hợp cùng cha nương, Đỗ Nhược không ngừng nắm chặt tay bồi hồi, thỉnh thoảng nhìn ra xung quanh bên ngoài, lo lắng chờ đợi Thương Thanh Đại trở về.



Ánh trăng cô tịch chiếu xuống sân nhỏ trong khách điếm thôn dã, cuối đường nhỏ dần dần xuất hiện một hình bóng quen thuộc.



"Phu tử!" Đỗ Nhược kích động gọi một tiếng, bước nhanh nghênh đón, nàng cầm thật chặt tay phải lạnh lẽo của Thương Thanh Đại, kích động nói, "Chúng ta đi!"



Thương Thanh Đại mím môi ảm đạm cười, không tiếng động đi theo Đỗ Nhược về đại đường khách điếm.



Đỗ Nhược cười nói: "Phu tử cũng đến đây, chúng ta nên đi!"



"Từ từ." Thương Thanh Đại đột nhiên đè lại tay Đỗ Nhược, đáy mắt nén nước mắt nhìn thoáng qua mọi người, "Ta còn có một thức ngân châm gia truyền, chưa dạy cho A Nhược, thỉnh chư vị tránh đi một lát."



Đỗ Nhược bối rối nhìn Thương Thanh Đại, "Phu tử? Cái đó để ngày sau hãy dạy."



Thương Thanh Đại đột nhiên giơ tay trái lên, chỉ thấy lòng bàn tay đều là huyết sắc, giống như bị trọng thương, "Ta sợ tay trái của ta phế đi, rốt cuộc dùng không được châm pháp thứ mười tám, cho nên hôm nay phải dạy ngươi!"



"Đây là..." Đỗ Nhược đau lòng nhìn lòng bàn tay của nàng, muốn kéo tay nàng, lại bị Thương Thanh Đại tránh thoát ra, nàng không khỏi gấp giọng nói, "Phu tử, ta cầm máu cho ngươi trước đi!"



"A Nhược, ngươi còn nghe lời ta hay không?!" Thương Thanh Đại quát chói tai một tiếng, dường như thật sự nổi giận.



Đỗ Nhược vội vàng quỳ xuống, "Ta... Ta... Nghe!"



Hai mắt Thương Thanh Đại đẫm lệ nhìn về chưởng quầy của khách điếm, "Làm phiền mọi người đi ra ngoài một chút!"



"Nhược nhi, ngươi hay là nghe lời Thương phu tử đi." Đỗ Như Phong cũng biết thủ thuật là mấu chốt của y giả, hôm nay Thương phu tử nếu không phải tự biết tay trái có thương nặng, cũng sẽ không đề ra yêu cầu như vậy, hắn đành phải khuyên Đỗ Nhược một câu, gọi người nhà rời khỏi đại đường.



Hôm nay đến nhà trọ sơn dã ngoại trừ một nhà Đỗ Nhược, cũng không có người khác, chưởng quầy cho tiểu nhị một cái ánh mắt, cũng lẳng lặng rời khỏi đại đường.



A Lương kéo góc áo Uyển nhi, dẫn nàng chạy ra khỏi sảnh.



"A Nhược, ngươi cẩn thận nghe ta nói, ngân châm thức thứ mười tám có tên là Khiên Cơ." Thương Thanh Đại quyến luyến ánh mắt dao động trên mặt Đỗ Nhược, nàng gượng cười, cúi đầu mở ra túi châm mang theo bên mình.



Đỗ Nhược cảm thấy phu tử thật kỳ quái, tất cả tâm tư đều đặt trên vết thương tay trái của phu tử, "Phu tử, tay ngươi nếu không cầm máu..."



"A Nhược, lòng phải ngay thẳng, nhìn ta!" Tay trái, tay phải Thương Thanh Đại cứng nhắc cầm ngân châm, nước mắt đã theo khóe mắt chảy xuống, rơi trên mặt đất.



"Phu tử... Có phải phát sinh chuyện gì hay không..."



"A Nhược..."



Thương Thanh Đại cũng không cho nàng có cơ hội nói chuyện, nàng đột nhiên nghiêng thân, hung hăng hôn một ngụm lên cánh môi Đỗ Nhược, cùng lúc đó, hai tay trái phải cầm ngân châm chuẩn xác đâm vào huyệt vị sau gáy Đỗ Nhược.



"Phu... Phu..." Đỗ Nhược giãy giụa khỏi Thương Thanh Đại, chỉ cảm thấy trước mắt nàng càng ngày càng mơ hồ, chính mình cũng càng ngày càng không có khí lực.



"Hãy quên ta, quên Thương Thanh Đại."



Nước mắt Thương Thanh Đại tuôn rơi, nàng hít một hơi, đột nhiên đứng lên, xoay người đi.



"Quên... Quên... Chớ đi... Đừng..." Đỗ Nhược theo bản năng muốn đuổi theo nhưng mới đi được nửa bước, nàng liền cảm thấy trước mắt tối sầm, vô lực ngã xụi lơ trên mặt đất.



Mẫu thân từng nói, trên đời này tâm bệnh là khó trị nhất. Nhưng phương thuốc trị liệu tâm bệnh tốt nhất, chính là quên hết.



Ngân châm thức thứ mười tám, tên là Khiên Cơ, một khi thi triển, sẽ quên hết thảy trước kia, một lần nữa bắt đầu.



Thương Thanh Đại lã chã quay đầu lại, nhìn Đỗ Nhược hôn mê trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi... A Nhược... Con đường này... Ta không thể mang ngươi cùng nhau đi..." Nói xong, nàng xoa xoa đôi mắt sưng đau, hủy sạch nước mắt trên mặt, từng bước bước ra đại đường.



Mấy người ở bên ngoài lo lắng chờ đợi nhìn thấy chỉ có một mình nàng đi ra, vội vàng hỏi: "Nhược nhi đâu?"



"Mang nàng đi thôi." Thương Thanh Đại run giọng nói.



Đỗ Trọng trước hết chạy vào đại sảnh, trên mặt đất ôm lấy muội muội, thất kinh hỏi: "Phu tử, ngươi làm cái gì muội muội?"



Thương Thanh Đại buồn bã cười, "Nàng sẽ không sao, đợi hồi tỉnh, các ngươi cần phải đi."



Trần Thủy Tô tiến lên, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng, "Phu tử, không theo chúng ta cùng nhau đi sao?"



Thương Thanh Đại lắc đầu, nhìn bầu trời đêm đen, lạnh nhạt nói: "Ta bỗng nhiên... Không nghĩ đi nữa..."



"Phu tử..." Tuy rằng Trần Thủy Tô không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, nếu tiểu Nhược tỉnh lại không nhìn thấy phu tử, nhất định sẽ liều lĩnh quay lại tìm phu tử.



"Đi!"



Thương Thanh Đại quát chói tai một tiếng.



"Vậy... Vậy... Phu tử... Bảo trọng." Trần Thủy Tô vội vàng buông tay, sợ tới mức chạy tới bên người Đỗ Trọng, "Trọng ca ca, chúng ta vẫn là đi thôi..."



"Đi! Đi càng xa càng tốt!" Thương Thanh Đại lại lớn tiếng quát một câu.



Đỗ Như Phong nhìn nhìn Mạc thị, đành phải tiếp đón người nhà, chuẩn bị rời đi. Hắn coi như cũng có kinh nghiệm tang thương, Thương phu tử nếu lựa chọn lưu lại, còn truyền bí mật gia truyền cho Đỗ Nhược, tất nhiên là có lý do không đi cùng được.



Hắn cũng biết lý do tối nay sẽ hỏi không được, nếu Thương phu tử đã muốn bọn họ mau chóng rời đi, kéo dài thêm, chắc chắn nguy hiểm, cho nên tốt nhất chính là nghe lời rời đi.



Cho nên, hắn vội vàng thúc giục người nhà lên xe ngựa, cùng Đỗ Trọng ngồi lên phía trước điều khiển xe ngựa dần dần đi xa.



"A Nhược..." Cuối cùng Thương Thanh Đại không nhịn được quay đầu, nhìn xe ngựa mà không kềm được đuổi theo vài bước, cuối cùng dứt khoát dừng bước chân, khàn khàn gọi một tiếng, "Bảo trọng..."



Phía sau vang lên một trận tiếng động vũ khí, vài tên gia tướng đi tới phía sau Thương Thanh Đại.



"Thỉnh Thương tiểu thư theo chúng ta trở về đi." Gia tướng công kích cúi đầu với Thương Thanh Đại.



"Để ta nghỉ ngơi trong chốc lát..." Thương Thanh Đại nhịn xuống nước mắt, nhưng nước mắt lại như trước càng không ngừng trào ra hốc mắt, từng giọt đều là mũi khoan vào tim, không khỏi ngã ngồi trên mặt đất, khóc không thành tiếng.



Nhìn không thấy A Nhược, rốt cuộc nhìn không thấy A Nhược...



"Chỉ cần phu tử không đánh chết ta, ta liền vẫn là đệ tử của phu tử."



...



"Mặc kệ phu tử đi nơi nào, ta sẽ theo ngươi đi nơi đó, trên trời hay dưới đất đều như thế! Phu tử, đến, cho dù ngã xuống, ta cũng cùng ngươi..."



...



"Mặc kệ phu tử có già bao nhiêu, ta vẫn cùng phu tử, chiếu cố phu tử."



...



"Ta... Muốn phu tử làm thê tử của ta, làm thê tử duy nhất cả đời của ta."



...



"Một đời này, ta chỉ đối tốt với một mình ngươi."



...



"Hôm nay có mẫu thân làm chứng, vòng bạc làm vật ước hẹn, Đỗ Nhược ta cam đoan, một đời đều đối tốt với phu tử. Phu tử, ngươi có bằng lòng hứa với ta một đời không rời hay không?"



...



Chỉ là một đời này, thật sự là quá ngắn, quá ngắn.



Nàng còn không kịp cùng Đỗ Nhược tế thế giang hồ, phải ngoan ngoãn nhập cung làm con chim hoàng yến, từ nay về sau không thể gặp lại.



"Thương tiểu thư, nếu lại không quay về, sự tình sẽ bị nháo lớn."



Giọng nói quen thuộc vang lên, Yến Vân Thâm vươn tay đến trước mặt nàng.



Thương Thanh Đại lạnh lùng trừng mắt hắn, cắn răng nói: "Ta tự mình đứng lên!" Nói xong, nàng đẩy tay Yến Vân Thâm ra, đứng lên, "Là ta nhìn lầm ngươi rồi!"



Không! Hẳn là nàng quá mức khờ dại, lại tin tưởng hoàng gia còn có người tốt!



Yến Vân Thâm lạnh nhạt cười, "Thương tiểu thư có thể hận ta, oán ta, nhưng ngươi cũng chỉ có thể tin ta, có thể âm thầm hộ tống bọn họ rời xa Bá Lăng, từ nay về sau sống bình an."



Con ngươi Thương Thanh Đại đỏ bừng gắt gao trừng mắt hắn, "Hy vọng ngươi giữ lời!"



"Sinh mệnh Thường nhi còn trong tay ngươi, ta sao dám nói không giữ lời?" Yến Vân Thâm nhẹ nhàng thở dài, nhìn nhìn sắc trời, "Thương tiểu thư, sắc trời cũng không sớm, cần phải trở về."



"..." Thương Thanh Đại bất động, khó thở, nàng giương mắt nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, giờ khắc này, dĩ nhiên nhìn không thấy bất luận ai nữa, càng không nghe thấy tiếng bánh xe ngựa nữa.



"Thỉnh."



Yến Vân Thâm lại lên tiếng, tránh qua một bên, ý bảo Thương Thanh Đại theo hắn quay về thành Bá Lăng.



Thương Thanh Đại âm thầm nắm tay, móng tay lặng yên đâm vào lòng bàn tay đẫm máu, từng giọt máu tươi từ khẽ tay thấm ra, từng giọt rơi xuống đất, nàng từng bước đi qua bên người Yến Vân Thâm, ngước mắt nhìn phương hướng thành Bá Lăng, đột nhiên mở miệng.



"Ngươi không sợ ta tiến cung, đã bị t đệ Tề gia giết chết sao?"



"Thương tiểu thư nếu vừa vào cung thì chết, trên đời này sẽ có một số người cũng sống không lâu."



Thương Thanh Đại lạnh lùng cười, cười đến thê lương, "A, điện hạ thật sự đánh giá bản lãnh Thương Thanh Đại rất cao."



Yến Vân Thâm từ từ nói: "Ta chưa từng nhìn lầm người, Thương tiểu thư là người trọng tình trọng nghĩa, điểm ấy vĩnh viễn cũng không sai."



Thương Thanh Đại căm hận nói: "Vậy điện hạ chờ xem, rốt cuộc có nhìn lầm người hay không?"



Yến Vân Thâm thản nhiên nói: "Bổn vương, mỏi mắt mong chờ."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện