Chiều hoàng hôn, một chiếc xe ngựa lặng yên đi tới trước cửa Linh Xu Viện.



Nhấc một góc màn xe lên, Yến Vân Thâm nhô đầu ra, nói với gã sai vặt: "Đi vào thông báo một tiếng."



Gã sai vặt nghe lệnh ôm quyền gật đầu, nhảy xuống xe ngựa, lập tức đi vào Linh Xu Viện thông báo.



Không bao lâu, Thương Đông Nho liền mang Tề Tương Nương mỉm cười đi ra đón.



"Không biết Tống Vương điện hạ giá lâm, không kịp từ xa đón tiếp, Đông Nho trước xin chịu tội với điện hạ!" Thương Đông Nho cung kính ôm quyền cúi đầu với Yến Vân Thâm.



"Bái kiến điện hạ." Tề Tương Nương cũng đi theo tươi cười cúi đầu.



Yến Vân Thâm cũng không định xuống xe, hắn lạnh lùng đảo qua Thương Đông Nho cùng Tề Tương Nương, "Bổn vương nghe nói Thương tiểu thư bình yên trở lại, hôm nay đặc biệt mở yến hội trong phủ thiết yến, giúp Thương tiểu thư đón gió tẩy trần."



"Này..." Thương Đông Nho khó xử nhìn thoáng Tề Tương Nương, nghĩ rằng hai ngày nữa trong cung sẽ có người tới đón Thanh Đại tiến cung, nếu phía sau Tống Vương cùng Thanh Đại nháo ra chuyện gì thị phi, bệ hạ trách tội xuống, bọn họ không dám a.



Yến Vân Thâm tàn khốc trừng hai người, "Sao? Bổn vương tự mình đến còn phải thỉnh Đại tiểu thư Linh Xu Viện ra sao?"



"Không phải... Không phải ý tứ như thế..." Thương Đông Nho nhìn nhìn Tề Tương Nương.



Tề Tương Nương tiếp lời nói: "Đúng... Đúng... Thanh Đại hôm nay thân mình không khỏe, đang ở..."



"Điện hạ, Thanh Đại tốt lắm, điện hạ có tâm." Thương Thanh Đại đột nhiên xuất hiện, nàng chậm rãi đi tới xe ngựa, "Nếu điện hạ đã mở kim khẩu, Thanh Đại có thể nào nghịch ý điện hạ?" Nói xong, Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua sắc mặt Thương Đông Nho, trong giọng mang theo trào phúng, "Điện hạ là Hoàng tộc, phụ thân, ngươi không phải luôn nhắc Thanh Đại cùng điện hạ phải qua lại gần gũi sao?"



"Ngươi..." Thương Đông Nho bị nghẹn nói không ra lời.



Yến Vân Thâm lẳng lặng nhìn bọn họ giương thương múa kiếm, thản nhiên nói: "Nếu Thương viện chủ lo lắng bổn vương, có thể phái theo vài tên đệ tử cùng nhau dự tiệc."



"Đông Nho cũng không phải có ý này..."



"Nếu điện hạ đã mở miệng, vậy Thanh Đại liền cả gan, mang theo vài tên đệ tử cùng dự tiệc."



Thương Thanh Đại khó kiếm được cớ, có thể nào bỏ qua cơ hội tốt để Đỗ Nhược quay về Hành Y Đường?



Tề Tương Nương vội vàng nói: "Một khi đã như vậy, vậy liền cho..."



"Bổn vương lâu rồi không gặp nha đầu Đỗ Nhược kia, cho Đỗ Nhược đi theo đến đi." Trăm triệu lần không nghĩ tới, Yến Vân Thâm nhưng lại tự đề cập đến Đỗ Nhược, hắn nhìn thoáng qua ý cười trên mặt Thương Thanh Đại, cười nói: "Thương tiểu thư, thỉnh."



"Ai..."



"Nếu Thương viện chủ cùng phu nhân vẫn không tin được bổn vương, cũng có thể đi theo tới, nhưng mà xe ngựa này của bổn vương nhỏ, không tiện chở nhiều người như vậy." Yến Vân Thâm nói xong, đợi Thương Thanh Đại lên xe ngựa, liền thả màn xe xuống, thúc giục gã sai vặt, "Nhanh đi thỉnh Đỗ cô nương đến, bằng không đồ ăn sẽ lạnh."



"Vâng."



Thương Đông Nho cùng Tề Tương Nương chỉ có thể sốt ruột, Tống Vương điện hạ lại là người bọn hắn hiện tại có thể nào thể đắc tội?



Yến Vân Thâm thâm ý nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, vội vàng thấp giọng giải thích một câu, "Tiểu Nhược có chút chuyện làm cho bổn vương, cho nên, bổn vương đành phải dùng Thương tiểu thư làm cớ, còn thỉnh Thương tiểu thư chớ trách bổn vương đường đột."



Thương Thanh Đại lắc đầu cười nói: "Thanh Đại cũng có chuyện giao cho A Nhược làm, hiện giờ cùng điện hạ giống nhau, nên thật ra phải là cảm ơn điện hạ."



"Nga?" Yến Vân Thâm ngạc nhiên một chút, "Khi nào bắt đầu, tiểu Nhược lại trở thành người tài được giành giật như thế?"



Thương Thanh Đại mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Nếu ngày sau Thanh Đại có việc muốn nhờ điện hạ, không biết điện hạ có thể đáp ứng hay không?"



"Vậy phải xem việc đó bổn vương có năng lực làm được không." Yến Vân Thâm nói xong, cũng muốn nhờ một chuyện, "Nếu bổn vương về sau có việc muốn nhờ Thương tiểu thư, Thương tiểu thư có đáp ứng hay không?"



Thương Thanh Đại gật đầu, "Tự nhiên nguyện ý."



"Phu tử."



Đỗ Nhược vén rèm xe ngựa đi lên, thấy Yến Vân Thâm, vội vàng cúi đầu, "Bái kiến điện hạ."



"Miễn lễ." Yến Vân Thâm gật đầu cười với Đỗ Nhược, nhìn nàng lên xe ngựa, liền hạ lệnh gã sai vặt đánh xe rời đi.



Thương Đông Nho lo lắng nhìn xe ngựa đi xa, liên tục lắc đầu, nếu Thanh Đại tiến cung lan truyền ra Tống Vương đoạt người, việc này làm sao mới tốt đây?



"Tương Nương, ngươi mau nghĩ ra cách a!"



"Còn có thể làm sao bây giờ? Cũng không thể thật sự đi đến Tống Vương phủ?"



Tề Tương Nương biết, mới vừa rồi tuy rằng Yến Vân Thâm nói là có thể đến nhưng nếu thật đến, chỉ sợ rước lấy Tống Vương không vui.



"Chỉ có thể phái người đi xem chừng Hành Y Đường, chớ để cho nha đầu Đỗ Nhược kia tiếp cận mới được!" Tề Tương Nương lạnh lùng nhắc nhở một câu, "Ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ có cơ hội chạy trốn."



"Vẫn là Tương Nương ngươi nhìn thấu triệt mọi chuyện." Thương Đông Nho gật gật đầu.



Tới Tống Vương phủ, Thương Thanh Đại vào trong trước, Yến Vân Thâm cố ý thả chậm cước bộ, lưu lại Đỗ Nhược nói vài câu.



Đỗ Nhược gật gật đầu, còn nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại một cái, liền xoay người ly khai.



A Nhược đây là đi nơi nào?



Yến Vân Thâm mỉm cười đi tới, nói: "Thương tiểu thư, thỉnh."



Hai người đồng thời vào tiệc, Yến Vân Thâm cho lui nha hoàn, người hầu chung quanh, "Tiểu Nhược xong việc, tự nhiên sẽ trở lại, bổn vương cam đoan, trả tiểu Nhược cùng ngươi bình yên trở về."



Thương Thanh Đại cảm thấy có chút hoảng hốt, "Thanh Đại cả gan, muốn hỏi một câu..."



"Tiểu Nhược là y giả, bổn vương tự nhiên sẽ không bắt nàng đi quá giới hạn của một người hành y, đi làm một ít chuyện không nên làm." Yến Vân Thâm tự châm một chén rượu cho mình, lại rót một chén rượu cho Thương Thanh Đại, "Thương tiểu thư, một năm trước, bổn vương coi ngươi như là bằng hữu, tự nhiên sẽ không hại bằng hữu của mình."



Thương Thanh Đại cầm lấy chén rượu, gật đầu nói: "Thanh Đại tự nhiên tin tưởng thái độ làm người của điện hạ."



Yến Vân Thâm chua sót cười, "Nàng cũng tin tưởng bổn vương cứu nàng, nhưng chuyện ta có thể làm thật sự là quá ít."



"Hoàng hậu nương nương?" Thương Thanh Đại sao lại không hiểu "Nàng" trong lời Yến Vân Thâm là chỉ đương kim Hoàng hậu Bạch Như Thường, nàng nhẹ nhàng thở dài, "Lần này trở về, có rất nhiều việc Thanh Đại chưa từng nghĩ đến."



Yến Vân Thâm ngửa đầu uống hết chén rượu, cười lạnh nói: "Năm đó nếu ta bất chấp tranh một lần, chỉ sợ hiện nay cũng sẽ không phải kết quả như thế này."



Thương Thanh Đại không nói, đây là việc Hoàng gia, không thể nghị luận.



Yến Vân Thâm không nghe Thương Thanh Đại trả lời, hắn nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, "Năm đó, ngươi bắt mạch cho Thường Nhân, Thương tiểu thư, ngươi nói cho ta biết, Thường Nhân còn cứu được không?"



Thương Thanh Đại nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Hoàng hậu nương nương..."



"Bổn vương không thích xưng hô này!" Yến Vân Thâm bỗng nhiên tức giận ném chén rượu trong tay.



"Mạch tượng nàng kỳ quái, ta cũng không nắm chắc." Thương Thanh Đại thành thật trả lời.



Yến Vân Thâm hí mắt lẳng lặng nhìn Thương Thanh Đại hồi lâu, "Vậy có thể bảo hộ được sinh mệnh nàng thêm bao lâu?"



Thương Thanh Đại nghĩ nghĩ, "Có thể thử một lần, kéo dài lâu nhất là mười năm."



"Mười năm..." Yến Vân Thâm buồn bả cười, cầm bầu rượu, ngửa đầu uống hết một hơi.



Thương Thanh Đại kinh ngạc nhìn Tống Vương điện hạ trước mắt, cảm thấy có chút thê lương, ngắn ngủi một năm trôi qua, quả nhiên lời đồn bên ngoài không sai, Tống Vương điện hạ đã không còn là Tống Vương điện hạ hăng hái năm xưa, điều duy nhất không đổi, là trái tim yêu Bạch tiểu thư kia.



"Hôm nay ngươi nói, có việc cầu bổn vương hỗ trợ." Yến Vân Thâm đột nhiên mở miệng hỏi.



Thương Thanh Đại vốn định mở miẹng cầu Tống Vương âm thầm bảo hộ phụ mẫu Đỗ Nhược ở Hành Y Đường bình yên rời thành Bá Lăng, nhưng nghĩ lại, nếu Tống Vương điện hạ đáp ứng, vậy nàng phải trả đại giới, chỉ sợ là phải vào cung cứu Hoàng hậu nương nương.



Một khi bước vào thâm cung, nếu muốn bình yên thoát thân, thật sự là quá khó khăn.



Thương Thanh Đại nhịn xuống ý định ban đầu, lắc đầu nói: "Bất quá là chuyện nhỏ mà thôi, ngày sau nói cũng không muộn."



"Có chuyện, ta nghĩ thay Thừa tướng đại nhân, nói lời xin lỗi với Thương tiểu thư." Yến Vân Thâm đột nhiên hít sâu một hơi, nhìn Thương Thanh Đại, "Năm đó nghĩ rằng Thương tiểu thư vào cung tranh thủ tình cảm cho nên mới hạ độc thủ đối với Thương tiểu thư, còn thỉnh Thương tiểu thư chớ ghi hận."



"Năm đó... Nguyên lai đuổi giết ta không phải là bệ hạ." Thương Thanh Đại giật mình, cũng không biết sao lại kỳ quái như vậy, nàng lắc đầu lạnh lạnh cười, "Ta cho tới bây giờ đều không muốn vào cung tranh thủ tình cảm, Thừa tướng đại nhân thật sự là đề cao ta quá rồi."



"Bất quá Thương tiểu thư có thể yên tâm, nếu là hiểu lầm, hiện giờ đều đã giải, phủ Thừa tướng tự nhiên sẽ không khó xử Thương tiểu thư nữa." Yến Vân Thâm chắc chắn nói, "Bổn vương cũng sẽ không cho ai xúc phạm đến bằng hữu của bổn vương một lần nữa."



"Có điện hạ ở giữa hòa giải, Thanh Đại trước tạ ơn điện hạ, nếu có cơ hội, chắc chắn báo đáp điện hạ." Thương Thanh Đại cung kính cúi đầu với Yến Vân Thâm.



"Cái gọi là báo đáp, ngày sau nói sau cũng không muộn." Yến Vân Thâm xua tay ảm đạm cười, cảm khái nói, "Tại thành Bá Lăng này, bổn vương có thể tín nhiệm được, cũng chỉ có ngươi cùng tiểu Nhược."



"A Nhược..." Thương Thanh Đại lo lắng gọi một tiếng, mi tâm nhíu lại.



Yến Vân Thâm cười nói: "Lần này trở về, bổn vương thấy nàng trưởng thành không ít, ngày sau nhất định sẽ là thầy thuốc tốt của Đại Yến."



"Ta chỉ hy vọng nàng bình an." Thương Thanh Đại thì thào nói xong, tự biết mình có chút thất thố, vội vàng nói, "Nữ nhân vẫn nên bình thường tốt hơn, có thể ở lại dân gian trị liệu dân chúng liền đủ."



Yến Vân Thâm lắc đầu nói: "Nhưng bổn vương xem ra, ngươi cùng tiểu Nhược đã không tính là người bình thường."



"Điện hạ sao lại nói như vậy?" Trong lòng Thương Thanh Đại căng thẳng, đối với việc Đỗ Nhược rời đi lại thấy lo lắng.



Yến Vân Thâm thâm ý nói: "Quốc gia cần tài, dạng người gì, nên ở địa phương nào, bổn vương rõ ràng."



"Điện hạ..."



"Không nói nữa, đến, hôm nay xem như ngươi ta bạn cũ gặp lại là ngày tốt, tiếp tục uống."



Thương Thanh Đại mất hồn lạc vía nhìn một bàn món ngon, cũng không tiếp tục động tác ăn uống.



Yến Vân Thâm thản nhiên nói: "Bổn vương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thương tiểu thư để ý một người như vậy."



"Thân là phu tử, há có thể không để ý đệ tử của mình?" Thương Thanh Đại lạnh nhạt đáp một câu.



"Cũng đúng, ở Bá Lăng này phu tử có nhân tâm, chỉ sợ cũng chỉ có một người là Thương tiểu thư ngươi." Yến Vân Thâm xúc động nói, "Trên đời này người tốt đã ít, bổn vương tự nhiên sẽ không cho ai xúc phạm tới các ngươi."



"Điện hạ, những người Tề gia đó đã thanh lý sạch sẽ." Một gã sai vặt đột nhiên chạy tiến đến, cúi đầu nói với Yến Vân Thâm.



Yến Vân Thâm phất tay ý bảo hắn lui ra.



Thương Thanh Đại ngạc nhiên nhìn Yến Vân Thâm, "Điện hạ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"



Yến Vân Thâm lạnh lùng cười, "Bổn vương cũng muốn biết, là chuyện gì xảy ra? Vì sao từ lúc các ngươi trở về, bên ngoài Hành Y Đường luôn có một số người chướng mắt nhìn trộm."



Thương Thanh Đại không lên tiếng.



Yến Vân Thâm bình tĩnh nhìn nàng, "Bổn vương đã thẳng thắn báo tin, nếu Thương tiểu thư còn xem bổn vương là bạn tốt, có một số việc không nên giấu ta."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện