Học sinh trong lớp nhìn theo tầm mắt của Đường Tiểu Nhu, nhìn về hướng góc lớp Phương Vũ đang ngồi ở đó.

Ánh mắt của bọn họ tự nhiên như thế mà rơi vào người Hà Đông Lâm ngồi hàng trên Phương Vũ.

Hà Đông Lâm là hotboy của lớp 12-2, tướng mạo khối ngô tuấn tú, gia đình giàu có, là đối tượng mà rất nhiều nữ sinh trong lớp yêu thầm.

Chẳng lẽ Đường Tiểu Nhu chuyển đến lớp này cũng là vì Hà Đông Lâm? “Anh, anh Đông Lâm, đại tiểu thư Đường gia hình như là nhắm trúng anh mà đến đó." Hồ Đào ngồi cùng bàn dùng khuỷu tay chạm vào người Hà Đông Lâm nói.

Hà Đông Lâm cũng có chút ngu muội không thể hiểu nổi.

Vào lúc học năm lớp 10, cậu ta từng theo đuổi Đường Tiểu Nhu, kết quả đến cả nói chuyện còn chưa kịp nói gì thì đã bị Đường Tiểu Nhu phải người đến cảnh cáo rồi.

Từ lúc đó trở đi, Hà Đông Lâm đã biết rằng Đường Tiểu Nhu không phải là sự tồn tại mà cậu ta có thể đụng tới.

Nhưng bây giờ đã là lớp 12 rồi, sắp tốt nghiệp rồi, sao Đường Tiểu Nhu lại tìm đến của như vậy chứ?

Chẳng lẽ, Đường Tiểu Nhu đã yêu thầm cậu ta từ rất lâu rồi?

Vừa mới nghĩ như thế, Hà Đông Lâm lập tức ngồi thẳng lưng lên, thuận tay vuốt lại tóc mái, trong lòng hết sức hào hứng, ngoài mặt lại tỏ ra bình thản, lạnh nhạt.

Ánh nhìn của học sinh trong lớp đều tập trung lên người Đường Tiểu Nhu và Hà Đông Lâm.

Về phần Phương Vũ và tên mập hai người này, sớm đã bị bọn họ lược bỏ.

Hai người này một người thì béo phì, một người tính tình lập dị, sao có thể nhận được sự coi trọng của nữ thần Đường Tiểu Nhu chứ?

“Mẹ nó, một bông hoa xinh đẹp lại bị lãng phí bởi Hà Đông Lâm rồi!



“Haiz, nếu tớ cũng giống như Hà Đông Lâm vừa có tiền vừa đẹp trai thì tốt quá rồi."

“Đường Tiểu Nhu là nữ thần của tôi a. sao cô ấy có thể thích người khác chứ?"

Nam sinh trong lớp vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ, tâm trạng phức tạp.

Chủ nhiệm lớp Hoàng Hải nhã nhặn nhìn Đường Tiểu Nhu hỏi: “Bạn học Đường Tiểu Nhu, em muốn ngồi cùng bàn với bạn học Hà Đông Lâm đúng không?"

Đường Tiểu Nhu không nói lời nào, chỉ bước xuống bục giảng, đi thẳng đến chỗ mà Phương Vũ ngồi.

Hà Đông Lâm rất căng thẳng, tim đập thình thịch, suy nghĩ không biết phải nói câu gì đầu tiên.

Đường Tiểu Nhu càng bước càng gần, khóe môi của Hà Đông Lâm khẽ nhếch lên, lộ là nụ cười tỏa nắng, đang muốn nói chuyện.

Nhưng không thể ngờ được, Đường Tiểu Nhu căn bản không muốn dùng bước bên cạnh cậu ta, mà đi đến phía sau lưng cậu ta.

“Thưa thầy, em muốn ngồi cùng bàn với Phương Vũ." Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ, ánh mắt long lanh nói.

Lớp học bỗng im bặt không một tiếng động, học sinh trong lớp đều trùng to đôi mắt, ngơ ngác nhìn nhau.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đường Tiểu Như vậy mà lại muốn ngồi cùng bàn với người không có cảm giác tồn tại Phương Vũ? Mà không phải là hotboy Hà Đông Lâm của lớp sao?

“Bạn học, cậu có sẵn lòng cho tôi chỗ ngồi này không?” Đường Tiểu Nhu với ngữ khí dịu dàng, giọng nói uyển chuyển dễ nghe mở lời với Lưu mập đang kinh ngạc.

Là một tên béo phì, Lưu mập lần đầu tiên đối mặt với thiếu nữ xinh đẹp tầm cỡ như vậy ở cự ly gần như thế, bỗng chốc cả gương mặt cậu ta đỏ bừng, há hốc mồm, nhưng lại không thốt nên lời.

“Tôi không muốn cùng bàn với cô.” Không đợi Lưu mập nói chuyện, Phương Vũ ngồi bên cạnh đã lên tiếng.

"Wow."

Một số nam sinh không kìm được, không khỏi bùng nổ một trận hò hét kinh ngạc.



Yêu cầu ngồi cùng bàn với Phương Vũ của Đường Tiểu Nhu cũng đã đủ khiến cho bọn họ kinh ngạc rồi.

Nhưng bọn họ lại không thể nào ngờ được, Phương Vũ vậy mà lại còn từ chối ngồi cùng bàn với Đường Tiểu Nhu?

Cậu ta có biết cái mà cậu ta từ chối là gì không?

Chính là mơ ước của nam sinh toàn trường!

“Ôi mẹ ơi, cậu không bằng lòng, tớ bằng lòng!”

Trong lòng của tất cả nam sinh trong lớp đều đang thét lớn.

Đường Tiểu Nhu lại không để tâm đến lời từ chối của Phương Vũ, cô ấy quay đầu lại nhìn về hướng Hoàng Hải.

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Tiểu Nhu, toàn thân Hoàng Hải căng thẳng.

Với thân phận của Đường Tiểu Nhu, cho dù là hiệu trưởng ở trước mặt cô, cũng phải tỏ ra thái độ cung kính. Bây giờ một yêu cầu bé tí của cô, Hoàng Hải đương nhiên phải thực hiện cho được.

Thế là, Hoàng Hải nhìn về hướng Phương Vũ, trầm giọng nói: “Bạn học Phương Vũ, thái độ của em chỉnh tề một chút đi! Bạn học Đường Tiểu Nhu Vừa mới gia nhập vào tập thể lớp chúng ta, sao em lại có thể nói chuyện với bạn ấy như thế?"

“Em với Lưu Đống thường xuyên châu đầu ghé tai với nhau lúc lên lớp, thầy sớm đã muốn tách hai đứa chúng em ra rồi!”

“Vừa hay, vậy thì để cho bạn học Đường Tiểu Nhu ngồi cùng bàn với em, Lưu Đống chuyển đến phía sau cùng của nhóm thứ hai, ngồi một mình! Bây giờ thì chuyển đi!”

Chủ nhiệm lớp ra lệnh, Phương Vũ đương nhiên không còn lời nào để nói.

Mấy phút sau, Đường Tiểu Nhu được như ý nguyện trở thành bạn cùng bàn của Phương Vũ. Còn Lưu mập lại lẻ loi hiu quạnh đi đến ngồi ở phía sau cùng nhóm thứ 2.

“Bạn học Đường Tiểu nhu là học sinh đúng đầu lớp chuyên chuyển đến, các em nhất định phải học tập em ấy nhiều hơn!” Hoàng Hải lại nịnh nọt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện