Đường lão gia thoáng chốc Sủng sốt, sau đó liền vui mừng không nói nên lời!
Sau khi được nhiều bác sĩ chẩn đoán chỉ còn chưa đầy ba tháng, cư nhiên hiện tại lại còn có thể sống lâu đến mười năml? "Phương... Phương Vũ, những gì cậu nói đều là thật? Cậu không phải đang nói đùa đấy chứ?" Đường Tiểu Nhu trong con người xinh đẹp còn vươn nước mắt hỏi.
"Điều kiện tiên quyết là các người phải có khả năng mua được tất cả các vị thuốc theo đơn thuốc kia, trong đó mấy loại hiện nay rất quý hiếm." Phương Vũ nhắc nhở.
"Cái này tuyệt đối không là vấn đề: Có hiếm có đi chăng nữa chúng tôi cũng sẽ nhất định mua được Phương Vũ... tiên sinh, xin ngài nhanh chóng châm cứu cho cha tôi!" Đường Minh Đức kích động nói.
Một giờ sau, Phương Vũ đi ra khỏi thư phòng của Đường lão gia.
Trong quá trình châm cứu, Đường lão gia đã nôn ra một ngụm máu, khiến đám người Đường Minh Đức giật mình bị dọa sợ.
Nhưng màu này là ngụm máu tích tụ độc tố trong cơ thể, sau khi nôn ra, Đường lão gia cả người đều thoải mái không ít, khí sắc cũng khôi phục chút hồng hào.
Trần Cảnh Tân dùng dụng cụ đo chuyên nghiệp để đo lại cho Đường lao gia, phát hiện chỉ số nguy hiểm trong thân thể của Đường lão gia đều giảm đi rất nhiều.
Đến lúc này, đám người Đường Minh Đức đã triệt để tin tưởng Phương Vũ. Phải biết rằng, Đường lão gia đã từng uống qua vô số loại thuốc đều không có hiệu quả tốt như lần châm cứu này của Phương Vũ.
Trần Cảnh Tân thấy vậy liền viện cớ, mặt mày xám xịt mà rời khỏi Đường gia.
Lương Dung mặc dù trong lòng vẫn chưởng mắt Phương Vũ, nhưng ngoài miệng thì lại không còn dám nói thêm cái gì nữa.
Sau khi viết xong đơn thuốc, Phương Vũ liền muốn rời đi.
"Phương thần y, trước đó hiểu lầm ngài nên có chút không phải phép, vẫn mong ngài chớ để ở trong lòng." Đường Minh Đức chân thành nói.
Phương Vũ xua tay, tỏ vẻ không để ý.
Đường Minh Đức lại lấy ra một tấm chi phiếu đưa vào trong tay Phương Vũ.
"Phương thần y, đây là tấm chi phiếu chưa điền số tiền, ngài muốn bao nhiêu liền điện bấy nhiêu. Đây là chi phí mà ngài đã chữa bệnh cho cha tôi."
"Kỳ thực tiền không quan trọng, tôi chỉ hy vọng Đường Tiểu Nhu đừng quên đừng quên những gì đã hứa với tôi là được rồi." Phương Vũ nhìn về phía Đường Tiểu Nhu bên cạnh nói.
"Ha ha ha, hai đứa còn lén lút có giao dịch riêng? Đây là chuyện tốt, hai đứa bằng tuổi nhau vẫn nên trò chuyện với nhau nhiều một chút." Đường Minh Đức Cười nói.
Ông biết rõ, Phương Vũ là thiên tài y học trăm năm khó gặp, để Đường Tiểu Nhu cùng Phương Vũ gần nhau một chút tuyệt đối có lợi.
"Cũng không tính là giao dịch gì, tôi chính là muốn cô ta cách xa tôi một chút mà thôi." Phương Vũ đáp...
Thấy Phương Vũ không lên tiếng, Đường Minh Đức hướng ánh mắt về Đường Tứ đang đứng phía sau Phương Vũ. Đường Tứ ngay lập tức bước về trước.
"Chủ tư! Đừng mà!" Đường Tiểu Nhu mắt thấy Đường Tứ muốn ra tay với Phương Vũ, sắc mặt thay đổi dữ dội.
Đường Tứ là một võ sĩ có khả năng thiên bẩm cấp bậc tám! Chú ấy chỉ cần vừa động thủ, Phương Vũ nhất định sẽ bị thương không nhẹ!
Sau khi được nhiều bác sĩ chẩn đoán chỉ còn chưa đầy ba tháng, cư nhiên hiện tại lại còn có thể sống lâu đến mười năml? "Phương... Phương Vũ, những gì cậu nói đều là thật? Cậu không phải đang nói đùa đấy chứ?" Đường Tiểu Nhu trong con người xinh đẹp còn vươn nước mắt hỏi.
"Điều kiện tiên quyết là các người phải có khả năng mua được tất cả các vị thuốc theo đơn thuốc kia, trong đó mấy loại hiện nay rất quý hiếm." Phương Vũ nhắc nhở.
"Cái này tuyệt đối không là vấn đề: Có hiếm có đi chăng nữa chúng tôi cũng sẽ nhất định mua được Phương Vũ... tiên sinh, xin ngài nhanh chóng châm cứu cho cha tôi!" Đường Minh Đức kích động nói.
Một giờ sau, Phương Vũ đi ra khỏi thư phòng của Đường lão gia.
Trong quá trình châm cứu, Đường lão gia đã nôn ra một ngụm máu, khiến đám người Đường Minh Đức giật mình bị dọa sợ.
Nhưng màu này là ngụm máu tích tụ độc tố trong cơ thể, sau khi nôn ra, Đường lão gia cả người đều thoải mái không ít, khí sắc cũng khôi phục chút hồng hào.
Trần Cảnh Tân dùng dụng cụ đo chuyên nghiệp để đo lại cho Đường lao gia, phát hiện chỉ số nguy hiểm trong thân thể của Đường lão gia đều giảm đi rất nhiều.
Đến lúc này, đám người Đường Minh Đức đã triệt để tin tưởng Phương Vũ. Phải biết rằng, Đường lão gia đã từng uống qua vô số loại thuốc đều không có hiệu quả tốt như lần châm cứu này của Phương Vũ.
Trần Cảnh Tân thấy vậy liền viện cớ, mặt mày xám xịt mà rời khỏi Đường gia.
Lương Dung mặc dù trong lòng vẫn chưởng mắt Phương Vũ, nhưng ngoài miệng thì lại không còn dám nói thêm cái gì nữa.
Sau khi viết xong đơn thuốc, Phương Vũ liền muốn rời đi.
"Phương thần y, trước đó hiểu lầm ngài nên có chút không phải phép, vẫn mong ngài chớ để ở trong lòng." Đường Minh Đức chân thành nói.
Phương Vũ xua tay, tỏ vẻ không để ý.
Đường Minh Đức lại lấy ra một tấm chi phiếu đưa vào trong tay Phương Vũ.
"Phương thần y, đây là tấm chi phiếu chưa điền số tiền, ngài muốn bao nhiêu liền điện bấy nhiêu. Đây là chi phí mà ngài đã chữa bệnh cho cha tôi."
"Kỳ thực tiền không quan trọng, tôi chỉ hy vọng Đường Tiểu Nhu đừng quên đừng quên những gì đã hứa với tôi là được rồi." Phương Vũ nhìn về phía Đường Tiểu Nhu bên cạnh nói.
"Ha ha ha, hai đứa còn lén lút có giao dịch riêng? Đây là chuyện tốt, hai đứa bằng tuổi nhau vẫn nên trò chuyện với nhau nhiều một chút." Đường Minh Đức Cười nói.
Ông biết rõ, Phương Vũ là thiên tài y học trăm năm khó gặp, để Đường Tiểu Nhu cùng Phương Vũ gần nhau một chút tuyệt đối có lợi.
"Cũng không tính là giao dịch gì, tôi chính là muốn cô ta cách xa tôi một chút mà thôi." Phương Vũ đáp...
Thấy Phương Vũ không lên tiếng, Đường Minh Đức hướng ánh mắt về Đường Tứ đang đứng phía sau Phương Vũ. Đường Tứ ngay lập tức bước về trước.
"Chủ tư! Đừng mà!" Đường Tiểu Nhu mắt thấy Đường Tứ muốn ra tay với Phương Vũ, sắc mặt thay đổi dữ dội.
Đường Tứ là một võ sĩ có khả năng thiên bẩm cấp bậc tám! Chú ấy chỉ cần vừa động thủ, Phương Vũ nhất định sẽ bị thương không nhẹ!
Danh sách chương