Vừa mới dọn vào, buổi tối trời đã mưa lớn, mưa không dứt nên không thể đi ra ngoài, tôi đành ở nhà tự nấu cho mình một bát mì, xem quyển tạp chí kiến trúc mà Diệc Thần bỏ quên, tuy rằng chẳng hiểu mô tê gì ráo, nhưng vẫn xem hết sức chăm chú.

Chuông cửa không ngừng vang lên đứt quãng, tuy rằng không ồn ào gì, cách một hồi lâu mới dè dặt vang lên một lần, nhưng chưa từng dừng lại, hiện tại đã đến khuya.

Người đàn ông như hắn, vẫn mãi đứng ngoài cửa, giống như đồng hồ đúng giờ là ấn chuông, tôi thật không đành lòng. Tôi vẫn cảm thấy đau lòng cho hắn.

Mở cửa đi ra ngoài, người đàn ông cao lớn ấy vẫn đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy tôi liền nhanh nhẹn bước từng bước đến trước mặt.

"Tiểu Thần."

"Lục Phong, anh đừng như vậy, em còn muốn ngủ."

Hắn hạ thấp giọng, "Tiểu Thần."

"Anh cũng nên về nhà đi."

"Anh có thể giải thích với em không?"

Im lặng đối diện nhau, trong mắt hắn có vẻ đáng thương, tôi không biết nên làm sao.

"Anh nên biết là, em sẽ không theo anh trở về."

Hắn vẫn chỉ yên lặng, tôi lui về phía sau, đóng cửa lại.

Lúc này đã hoàn toàn im ắng, hắn thật sự đã đi. Tôi lên giường, chỉ có cái chăn đơn, trừ tiếng mưa tí tách ra không còn nghe thấy gì khác, vắng vẻ mà cô độc.

Lục Phong hiện tại giống như một đứa trẻ, ngu ngơ và bất lực. Hắn không ý thức được chính mình sẽ làm người khác đau lòng. Bây giờ lại nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, tôi sẽ cảm thấy dường như hắn không hề cố ý, chẳng biết sẽ mềm lòng từ lúc nào.

Tôi lắc đầu, khẽ trở mình để ngủ một giấc thật an ổn, mới vừa nhắm mắt lại, tiếng reng lại vang lên khiến tôi giật cả mình.

Vội vàng mang dép lê, lệt xệt lệt xệt đi mở cửa, người đứng bên ngoài vẫn là Lục Phong.

Tóc hắn ướt nhẹp, tay xách theo hành lý, lại còn thở gấp.

"Anh có thể trọ ở đây không?"

Tôi có chút nghệt ra.

"Anh có thể làm khách trọ của em không?"

"Nếu làm em không vui em có thể phạt anh, đánh anh, đuổi anh ra ngoài đường ngủ."

"Em là chủ ở đây, việc gì cũng có thể lớn tiếng với anh, việc gì cũng có thể nói, được không?"

Mũi tôi xót lên, tôi yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, thấp giọng nói, "Thật xin lỗi."

Hắn chỉ cần nói như thế, tôi đã muốn tha thứ cho hắn. Như vậy là tốt rồi, hắn chịu cúi đầu như vậy, đã là đủ lắm rồi.

Tôi bỏ đi hắn liền không đồng ý thỏa hiệp, hắn sẽ hết sức dịu dàng, hứa hẹn đủ chuyện tốt đẹp. Tôi thực sự động tâm. Lúc này đây Lục Phong là tốt nhất. Tôi hy vọng hắn vĩnh viễn sẽ như vậy.

Tôi muốn dùng sức đóng cửa lại, Lục Phong đã nhanh tay chặn lấy, vẻ mặt có chút hoảng loạn, "Tiểu Thần, anh không lên giường với người khác. Là anh lừa em."

Tôi nhìn hắn qua khe hở, vẻ mặt thật sự rất lo lắng.

"Anh lừa em."

"Lục Phong, trước đây anh chưa từng nói dối."

"Đúng vậy..." Hắn có vẻ suy sụp, "Chỉ duy nhất một lần đó, sẽ không có lần thứ hai. Anh chỉ... muốn xem em có quan tâm anh chút nào hay không thôi."

"Kẻ khác đụng một ngón tay vào em anh cũng không muốn, em là người của anh, ai cũng không thể chạm vào. Nhưng em lại vĩ đại đến vậy, anh đối với em có thể tính là gì?"

"Người đàn bà ấy sinh con cho em, mới là người quan trọng nhất sao? Có con với nhau rồi thì sẽ trở nên đặc biệt hơn đúng không? Người sống vĩnh viễn không thể nào tranh giành tình cảm với người đã chết, có phải vậy không?"

"...Anh trong lòng của em, còn không bằng một nửa em trong trái tim anh..."

Mặc dù nghe vậy cảm thấy vô cùng mềm lòng, tôi vẫn khẽ lắc đầu, "Lục Phong."

Hắn lại còn kích động hơn, "...Em căn bản không hiểu được tình cảm của anh. Người đàn bà ấy chết em liền khóc đến vậy, còn anh thì sao? Nếu anh chết đi em có đau khổ như vậy không?"

"Đừng nói bậy."

Hắn lại nghiến chặt răng, "Nếu anh chết thì sao!?"

Tôi nhìn thấy mắt hắn đã đỏ lên.

"Lục Phong, anh thật ngốc nghếch."

Hắn ừ một tiếng, "Anh biết."

Khí thế gì cũng biến mất sạch sẽ, hắn chỉ rũ mắt xuống, vành mắt đỏ hoe, "Có thể vì anh đã già rồi."

Yên lặng đứng đối diện nhau trong chốc lát, tôi đưa tay lên lau đi khóe mắt ươn ướt của hắn.

"Vậy thì người cùng đi khách sạn với anh là ai?"

Hắn đột nhiên cứng người, không dám đối diện ánh mắt của tôi.

Tôi nói liền một mạch, "Là ai mà không thể nói cho em biết? Thà nói là lên giường cùng người khác cũng không chịu cho em biết sự thật? Có phải việc kinh doanh gặp khó khăn hay nợ nần gì không? Hay là đã gặp chuyện gì nghiêm trọng rồi?... Anh vẫn đang gạt em."

"..."

"Không nói coi như xong."

Hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi.

"Là bác sĩ tâm lý."

Tôi giật mình nhìn nước mắt trên mặt hắn.

"Bởi vì anh không dám đi bệnh viện kiểm tra."

Hắn tăng lực bóp lấy tay tôi, đột nhiên run lên, "Anh không dám đi."

Tôi không dám nói nữa, chỉ để hắn nắm tay mình.

"Tiểu Thần." Giọng hắn khàn khàn, không còn thấy mắt nữa, đầu cúi thấp xuống, "Anh có lẽ đã bị nhiễm HIV."

Vào nhà được mấy bước, hắn vẫn níu chặt lấy tay tôi, sao cũng không chịu buông ra. Tôi để hắn ngồi xuống sô pha, định đi lấy cho hắn cốc nước, hắn liền giữ tay lại, như chim sợ cành cong, "Có phải em cũng sợ không?"

"Lục Phong..."

"...Anh rất sợ." Hắn nói không lớn.

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng tay còn lại vuốt mái tóc ướt sũng của hắn.

"Anh không dám đi kiểm tra... anh rất sợ."

"Nếu kết quả là dương tính... nếu như em cũng... anh không biết phải làm sao..."

"Phải làm sao?" Nhìn hắn hoảng hốt hỗn loạn, tôi ngược lại càng bình tĩnh, để hắn nắm chặt tay.

"Một người quen trước đây... hắn đột nhiên phát bệnh. Em cũng biết, mối quan hệ của anh trước đây... rất tạp nham." Hắn thấp giọng, "Hắn báo cho những người có quan hệ trước đây đi kiểm tra, đã có... người bị lây nhiễm."

"Anh đến gặp hắn, dù đang dùng thuốc, nhưng hoàn toàn không xong..."

"Anh và người đó trước đây từng có?"

Hắn không nói nên lời.

"Nếu chỉ có một hai lần, thì khả năng cũng không lớn lắm."

Hắn vẫn không nói tiếng nào.

Tôi lặng yên trong chốc lát, không nhìn hắn nữa.

"Không lẽ ngay cả biện pháp an toàn anh cũng không dùng?"

Hắn không có chút động tĩnh nào.

Đầu tôi hơi nóng lên, cười khổ một tiếng muốn rút tay về, hắn vội vàng giữ chặt lấy, tôi muốn rút tay lại, hắn liền quỳ xuống ôm lấy chân tôi, khiến tôi không dám cử động loạn nữa.

"Thật xin lỗi... loại chuyện này anh không nói nổi... không biết phải nói như thế nào..."

"Đúng do anh không tốt. Em cũng biết trước kia anh không bao giờ để tâm tới..."

"Khi đó anh không tìm được em... Anh thật sự rất xằng bậy... Đã qua lại với rất nhiều người, loại người nào cũng có... xin lỗi em... vì đã không nói cho em biết..."

"Anh biết là em nghe được sẽ ghét bỏ anh."

Nghe hắn nhỏ giọng nói chữ 'ghét bỏ' hoàn toàn lộ ra vẻ tự ti, nhất thời tôi thấy đau lòng, nhưng không chút tức giận.

"Anh đã bất cần, nên trong khoảng thời gian dài không dùng biện pháp an toàn. Anh không cần an toàn, vì cảm thấy không sao cả, có ra sao cũng không có ý nghĩa gì, anh cũng không sợ chết..."

Tôi ừ một tiếng ôm lấy đầu hắn, "Em hiểu."

"Nhưng hiện tại vất vả lắm anh mới có thể ở bên cạnh em, anh không muốn chết..."

Hắn khóc như một đứa trẻ đang tủi thân.

"Vất vả lắm... anh muốn sống tốt với em hết nửa đời còn lại... Anh không muốn chết, anh còn muốn sống với em đến một trăm tuổi..."

"Em hiểu, không sao đâu..." Tôi vuốt tóc hắn, không ngừng trấn an hắn.

Hắn có chút không khống chế được, tay nắm tôi đến phát đau, "Khả năng miễn dịch của anh ngày càng kém, lại cảm sốt... đầu cũng đau, khoang miệng bị viêm, tất cả đều bất ổn... em vẫn phát sốt... anh thật sự rất sợ..."

Lưng hắn run lên nhè nhẹ.

"Anh biết mình bây giờ như vậy thật kém cỏi, nhưng anh không khống chế được..."

"Anh mời bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không giải quyết xong, anh không kềm chế được... Anh uống thuốc điều tiết cảm xúc..."

"Nhưng anh vẫn không được, Tiểu Thần... anh..."

Hắn không nói nổi nữa.

Áp lực lớn đến mức một người phải sợ hãi như vậy, chính là loại sự tình không nói nên lời này, hắn chỉ có thể cậy mạnh mà cắn răng chống đỡ. Hắn vẫn luôn tự mình chịu dày vò như vậy, tôi lại không thể cảm nhận được.

Tôi dùng sức ôm lấy đầu hắn, "Không sao đâu... không sao đâu..."

Hắn vẫn nắm cứng tay tôi, hồi lâu cũng không lên tiếng, thật lâu mới cúi đầu nói, "Em có sợ anh không?"

"Nếu em ghét bỏ anh... anh không biết phải làm sao cả..."

Hắn vốn cao lớn hơn tôi, nhưng khi quỳ như vậy liền như thấp đi một nửa, Lục Phong ôm lấy thắt lưng tôi, vùi mặt vào đùi tôi, trông giống như một đứa nhỏ vừa bất lực vừa hoảng sợ.

Tôi vẫn mãi vuốt tóc hắn, trấn an người đàn ông giống như dã thú đã yếu ớt, "Chúng ta cùng đi kiểm tra đi."

Hắn lắc đầu mãnh liệt, đến tận bây giờ chưa từng nhìn thấy hắn yếu đuối như vậy, hóa ra ngay cả hắn cũng có lúc phải sợ hãi.

"Anh không làm được... anh vẫn luôn đi bác sĩ tâm lý... nhưng vẫn không được, anh không làm được..."

Hắn hiện tại có lẽ cũng đã hiểu rõ. Nếu như không biết kết quả thực sự thế nào, còn có thể bấu víu một chút hy vọng, nhưng một khi đã có kết quả chính thức rồi, có muốn trốn tránh cũng không được.

"Em đi với anh." Tôi ôm đầu hắn, nâng mặt hắn lên đối diện với tôi, "Có được không?"

Mắt hắn đỏ quạch, chóp mũi cũng hồng hồng, trông thật đáng thương. Tôi vẫn nghĩ là hắn không sợ điều gì, cũng sẽ không rớt nước mắt. Nhưng mà Lục Phong, vẫn chỉ là một người cần được che chở như bao người khác thôi.

Tôi khẽ chạm trán của mình với trán của hắn, hắn theo bản năng trốn tránh, tôi hít mũi một cái, lòng đã chịu không nổi mà mềm nhũn ra.

"Không sao mà." Tôi nâng mặt hắn lên, chóp mũi cạ chóp mũi của hắn, "Anh cũng biết là hôn môi sẽ không sao..."

Hắn ừ một tiếng, nâng mắt lên nhìn tôi, hàng mi dài ươn ướt. Khoảng cách gần như vậy, không nhìn thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy mỗi màu đen trong mắt hắn.

Tôi cảm thấy đau lòng, giữ chặt gương mặt hắn lại, mải miết hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn. Hắn chưa từng bị động như vậy, ngoan ngoãn để tôi hôn, một lúc sau mới đáp lại tôi, tay càng ôm chặt hơn, trong cảm giác triền miên là nỗi đau xót xen lẫn sự dịu dàng đến mức không chịu nổi.

Hắn trong lòng tôi mãi mãi vẫn mạnh mẽ như vậy.

"Đi kiểm tra nhé. Không sao đâu... em cùng đi với anh."

Tay hắn vẫn còn run nhẹ.

"Dù anh có bị lây nhiễm em cũng sẽ ở bên cạnh anh."

"Đừng sợ." Tôi ôm hắn, "Chúng ta cứ chần chừ là dở nhất. Nếu thực sự là vậy... thời kỳ ủ bệnh cũng rất lâu phải không? Hơn nữa... nếu như uống thuốc, vẫn có thể kéo dài được nhiều năm..."

"Có kết quả rồi, dù chữa trị như thế nào, chúng ta vẫn có thể chuẩn bị, cũng có thể tính toán tốt cho sau này. Có kế hoạch sớm không phải vẫn tốt hơn sao? So với việc lãng phí thời gian không đáng thế này vẫn hiệu quả hơn, đúng không?"

"Trị liệu sớm chẳng phải sẽ khống chế căn bệnh tốt hơn à? Kéo dài được một ngày, chúng ta có thể ở cạnh nhau thêm một ngày. Tiền bệnh phí nhiều năm anh cũng có thể thu xếp được, chúng ta không cần lo điểm này. Người khác có sợ anh cũng không sao, anh cứ cho người hầu nghỉ việc hết, em sẽ chăm sóc anh, em không sợ, em sẽ giúp anh tắm rửa, cùng anh đi bác sĩ, anh có chỗ nào không khỏe thì hãy nói với em, em sẽ chăm sóc anh đến bao giờ khỏe thì thôi..."

Cơ thể căng thẳng của hắn dần dần thả lỏng lại.

"Em sẽ không bỏ anh đi sao?" Hắn nhỏ giọng nói.

"Sẽ không." Tôi vén tóc rũ xuống trán hắn sang hai bên, hôn lên chóp mũi hắn.

"Nếu phát bệnh, mặt của anh sẽ rất đáng sợ..."

"Không sao cả, em không sợ."

"Anh không biết... anh không muốn bị em nhìn thấy như vậy..." Hắn khàn giọng nói, "...Nhưng lại không muốn để em đi..."

"Đừng sợ, dù anh có thành thế nào em cũng ở cạnh anh."

Người hắn đã thả lỏng đi nhiều, nhưng vẫn ôm tôi như cũ, hồi lâu sau mới gượng gạo nói, "Tiểu Thần, lỡ như vạn nhất anh... lây bệnh cho em..."

"Này, chúng ta cũng không làm nhiều lắm mà."

Miệng hắn có hơi nhếch lên một chút, bị tôi chọc có lẽ muốn cười, nhưng dần dần cũng không cười nổi nữa.

"Anh rất lo lắng. Không lẽ em không sợ sao?"

Tôi ừ một tiếng, có chút vô lực nói, "Em sợ."

So với hắn, tôi chỉ là một người bình thường sống cẩn thận.

Nhìn vẻ mặt không chịu nổi của hắn, tôi hiểu được, trong lòng thêm xót xa, "...Nhưng em càng sợ không thể ở cạnh anh hơn."

"Em có bị lây nhiễm cũng không sao, chỉ cần ở chung là được rồi. Em cũng không muốn sống lâu hơn anh làm gì."

Hắn ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt càng thêm đau lòng.

Tôi tự mình đi kiểm tra trước. Lục Phong vẫn còn chướng ngại tâm lý, tôi nhìn thấy hắn vẫn lén uống thuốc, ngày càng thêm trầm uất, tôi không đành lòng ép buộc hắn.

Tôi thậm chí còn cảm thấy, hắn không chịu đi cũng tốt. Cho dù tôi bị lây nhiễm, tôi cũng sẽ không nói cho hắn biết, hắn sẽ không chịu nổi.

Tôi chỉ muốn lừa hắn rằng cả hai đều đang thực sự rất khỏe mạnh. Tự lừa mình dối người mà tỏ ra vui vẻ.

Hắn vốn là người kiêu hãnh như vậy, tôi không muốn hắn mất đi cảm giác an toàn.

Kết quả kiểm tra đã có, là âm tính. Thời kỳ cửa sổ cũng đã vượt qua, xác định là tôi không có vấn đề gì. Không biết vì sao, khi biết vậy cũng không có cảm giác quá vui mừng.

Về đến nhà, thấy Lục Phong đang nói chuyện điện thoại, căn cứ theo nội dung thì là đang nói chuyện với bác sĩ. Hắn ra khỏi nhà mấy ngày là để gặp vị chuyên gia này.

Nhìn phía sau thấy bóng dáng cô đơn của hắn, chỉ thấy đau lòng. Hắn gầy đi rất nhiều, tuy vẫn cao lớn, nhưng vẻ tràn trề sức sống đã không còn nhìn thấy nữa.

Hắn để điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn thấy tôi, mỉm cười vươn tay ra, tôi cũng tự động nắm lấy tay hắn rồi thuận thế bước đến ôm hắn.

"Sao vậy?"

Trong giọng hắn không che giấu được sự căng thẳng.

"Em không sao." Rõ ràng là tin tốt, lúc nói ra có thể gạt bỏ đi mặc cảm tội lỗi của hắn.

Hắn thở dài một hơi, "Vậy là tốt."

Tôi đưa kết quả cho hắn, hắn lật qua lật lại xem, trên mặt khó có nụ cười nhẹ nhõm như vậy, "Em không sao là tốt rồi..."

Tôi chỉ cảm thấy khổ sở, nhoài tới nhoài lui trong ngực hắn, cố sức ôm hắn.

Buổi tối tôi liều chết quấn chặt đòi ngủ chung với hắn, hắn cũng cười mặc cho tôi ôm hắn. Nhưng lúc ở trong lồng ngực hắn cọ bậy bạ muốn cởi áo hắn liền bị chặn lại.

"Em đừng có giả ngốc."

"Không sao đâu mà... dùng bao sẽ không sao..."

Hắn thở dài, "Đừng có ngốc."

Tôi chôn mặt trong ngực hắn, mũi nóng lên.

Hắn vuốt ve lưng tôi, "Ngốc quá, anh đã vui lắm rồi."

Chính mình trải qua tâm trạng chờ đợi kết quả, tôi hiện tại đã hiểu được cảm giác không thể khống chế được của hắn trong thời gian qua.

Chúng tôi thật vất vả lắm mới có thể ở bên cạnh nhau, chết thực sự không phải là cái gì quá đáng sợ, chỉ là tôi luyến tiếc, và hắn cũng vậy.

Tỉnh giấc đầu vẫn nặng, trời còn tối, mơ hồ không nhìn rõ được gì.

Người bên cạnh tôi vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ, im lặng khác thường. Tôi quay đầu nhìn hắn, đột nhiên có chút bất an.

"Lục Phong, Lục Phong?"

Tôi vỗ nhẹ mặt hắn, rồi mới không kìm được lay lay hắn, hắn đều không có phản ứng, chỉ im lìm nằm đó nhắm mắt lại, toàn thân không chút sức sống.

Tôi ngây người ra, mũi nóng bừng.

"Nếu anh mệt lắm rồi, vậy hãy ngủ thật ngon nhé."

Tôi thật bình tĩnh, trên bàn vẫn còn ly nước, trong ngăn kéo cũng đã có thuốc chuẩn bị sẵn, tôi uống liền một vốc thuốc lớn.

Bỏ ly lại, tôi nằm xuống, chui vào trong lòng hắn, vùi mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

Em cùng ngủ với anh, vĩnh viễn vĩnh viễn ở cạnh nhau, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

"Tiểu Thần..."

Trong bóng tối có tiếng gọi mơ hồ.

"Tiểu Thần, Tiểu Thần!?"

Thanh âm ngày càng rõ ràng, bị dùng sức lay động, tôi bỗng nhiên mở to hai mắt, đầu vẫn còn ong ong, tim đập loạn xạ, mặt ràn rụa nước mắt.

"Xảy ra chuyện gì?" Phía trên là gương mặt đàn ông quen thuộc, bối rối kề sát mặt tôi, "Em gặp ác mộng à?"

"Lục Phong, em nằm mơ thấy anh chết." Tôi khóc thút thít, nhất thời còn sợ người trước mặt là ảo ảnh, đến khi chạm vào cơ thể rõ ràng mới an tâm lại, "Em rất sợ..."

"Sao vậy?"

"Lúc em rời khỏi giường, phát hiện anh đã chết... Anh không thèm nói tiếng nào đã lén chết trước."

Hắn dường như cảm thấy hơi buồn cười, "Em yên tâm, anh có chết trước cũng sẽ nói với em một tiếng."

Không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy vừa khổ sở vừa tủi thân, vẫn còn bị vây hãm trong giấc mộng, liền cắn hắn một hơi.

Hắn rên khẽ một tiếng, lấy tay vuốt đầu và phía sau gáy tôi, "Anh sẽ sống thật lâu thật lâu, cùng với em."

"Ừ..."

"Nếu thật sự chết đi, em khó chịu đựng đến vậy sao?"

Tôi tức giận càng cắn mạnh hơn, nước mắt rơi như mưa, hít hít mũi mấy cái.

"Vậy là tốt rồi..." Hắn lặp lại, không ngừng mơn trớn phía sau gáy tôi như dỗ dành một con mèo, "Em nhớ rõ anh là được rồi."

"Không được nói lung tung." Nước mũi không hít lên được, tôi nhếch nhác cọ vào ngực hắn, "Anh khỏe như trâu vậy, em mới là người chết sớm hơn."

"Sẽ không đâu."

"Hở?"

"Nếu em thực sự chết, anh sẽ đi theo em."

Cả hai lẳng lặng ôm nhau một chốc, hắn đột nhiên nói, "Tiểu Thần."

"Ừ?"

"Anh sẽ đi xét nghiệm."

Lúc làm xét nghiệm tôi đi cùng hắn, đến lúc đi lấy kết quả, sao hắn cũng không chịu cho tôi theo.

"Có em anh sẽ rất căng thẳng." Hắn cười, "Lỡ như cảm xúc không khống chế được, nổi điên với người khác thì biết làm sao?"

Tôi nhìn hắn rời nhà, nhìn hắn lái xe rời đi qua cửa sổ, trong lòng rối bời. Tôi vô cùng căng thẳng, còn sợ hãi hơn lúc chính mình đi kiểm tra.

Tôi đứng ngồi không yên, đờ đẫn nhìn xung quanh, ngay cả cầm ly nước cũng không vững. May mà hắn trở về rất nhanh, tôi nghe tiếng chuông cũng không thèm mang dép lê, vội chạy đi mở cửa cho hắn.

Hắn ở ngoài cửa vốn đang tìm chìa khóa nhà, thấy tôi mở cửa liền ngẩng đầu lên cười nói, "Anh không sao rồi."

Tôi vốn đang căng thẳng cả người, nghe vậy đột nhiên toàn thân mất đi khí lực, tay chân mềm nhũn ra, "Thật tốt quá... vậy là tốt rồi..."

Hắn cũng chỉ nhìn tôi cười.

Tôi mang vẻ cười ngốc nghếch nhìn hắn cởi giày ra, đến lúc vào trong phòng liền ôm chầm lấy hắn. Vui đến mức không biết phải biểu hiện như thế nào.

Không biết vì sao, nỗi bất an dần dần xâm chiếm.

"Lục Phong."

"Ừ?"

"Có thật là không sao không? Có phải anh đang gạt em không?"

Hai người đứng tách ra một chút, hắn liếc tôi một cái, "Ngốc..."

"Em biết, cho dù bị nhiễm bệnh, anh cũng sẽ nói dối em là không sao..."

Hắn bỗng im lặng, nhìn tôi một lát rồi mới cười nói, "Ngốc quá, anh không sao mà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện