Thanh niên kia xoay lưng về phía tôi, tùy ý lục lọi sách trên chiếc kệ bằng đồng. Vẻ tự nhiên nhàn nhã như vậy vừa nhìn đã biết là khách quen, như vậy quan hệ với Lục Phong cũng không kém... Cậu ta dám thoải mái tự tại ở nơi này đến thế, hẳn là... so với người khác phải được cưng chìu hơn nhiều lắm.
Tôi rụt chân lên, xoay người lại, chuẩn bị lặng lẽ trở về phòng.
"Chú!"
Tôi quay đầu lại, gương mặt thanh thoát của Kha Lạc vừa mừng vừa sợ đứng phía dưới nhìn lên tôi, "Sao chú lại ở đây?"
Tôi phản ứng có chút không kịp, "Sao cháu cũng...?" Suýt chút nữa đã bật ra nghi vấn tương tự.
"Cuối tuần không có việc gì cháu sẽ đến đây, chú Lục bảo hôm nay muốn dẫn cháu ra ngoài đánh tennis." Kha Lạc hưng phấn quơ quơ tay, "Cháu ở trong câu lạc bộ tennis của trường, tuần tới có cuộc thi đấu nên muốn luyện nhiều hơn, chú có muốn đi cùng hay không?"
"A..." Trong đầu tôi nhất thời chưa thể tiêu hóa nhiều tin tức đến vậy, "Tennis? Chú... sẽ không..."
Lục Phong cùng luyện với Kha Lạc? "Không sao cả, từ từ học cũng được mà, ban đầu cháu cũng đánh dở ẹc hà, toàn đánh bóng ra ngoài sân... Nhưng mà chú Lục không chỉ đánh giỏi, mà dạy cũng siêu, nhất là không bao giờ mắng cháu..." Kha Lạc nói đến Lục Phong liền thao thao bất tuyệt, "Tính chú ấy cực kì tốt, ngay cả huấn luyện viên còn phải chỉ đầu bảo cháu không có thần kinh vận động, vậy mà chú ấy không bao giờ dội nước lạnh..."
...Lục Phong... hắn là người có thể kiên nhẫn như vậy sao?
Tôi không khỏi có chút hoang mang nhìn thanh niên đang phấn khởi trước mặt mình. Đứa trẻ này không hẳn là mỹ thiếu niên hạng nhất, nhưng có vẻ đẹp mang tư vị độc đáo, còn nhỏ đã nhu thuận, khó trách Lục Phong lại thiên vị hơn hẳn...
Không khỏi chấn động. Tôi chưa từng định nghĩa mối quan hệ giữa Kha Lạc và Lục Phong. Vì Kha Lạc nhìn rất đơn thuần trong sáng, cho dù tôi có nghi ngờ, cũng tận lực tránh xa phương diện kia.
Giờ chợt nhớ ra, người mà Kha Lạc thích... Lớn tuổi hơn... Đối với ai cũng xa cách, chỉ đối tốt với mình nó...
Tôi lặng lẽ đem ngón tay run rẩy giấu ra đằng sau.
"Lục Phong... chắc là tốt với cháu lắm..."
"Đúng vậy! Chú Lục tốt cực kì luôn!!" Câu trả lời đơn giản có lẽ khiến Kha Lạc cảm thấy chưa đủ thuyết phục, nghĩ nghĩ một chút bèn đưa tay vào trong cổ áo, "Chú ấy còn đưa cho cháu cái này, bảo là để giữ bình an... Chú xem đi, rất tốt phải không?"
Cẩn thận nằm trong lòng bàn tay Kha Lạc là khối bảo ngọc có dây đeo bằng tơ tằm, hoa văn tinh xảo, màu sắc óng ánh trơn bóng, vừa nhìn là biết hàng thượng phẩm khó thấy.
Tôi ngơ ngác nhìn nó.
Tôi đã từng nhìn thấy nó, từ lúc tôi bắt đầu quen Lục Phong, hắn đã đeo lên thứ đồ đó.
Tôi biết đó là bảo vật gia truyền của Lục gia, chỉ truyền cho trưởng tôn, tuyệt đối không rơi vào tay người ngoài. Ngay cả thời điểm tôi và Lục Phong yêu nhau như vậy, hắn cũng chưa từng tháo xuống tặng cho tôi.
"A... rất tốt." Tôi mờ mịt nhìn khối trong suốt kia.
"Đúng thế đúng thế." Kha Lạc thật vui vẻ nói, "Chú Lục đúng là rất tốt với cháu mà."
"Ừ." Tôi đáp, đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.
"Chú Lục." Kha Lạc nhảy nhót kêu một tiếng, "Sao lâu quá chú mới ra vậy, chúng ta có thể đi chơi bóng chưa?"
"Chú đã thay Tiểu Lạc tìm cây vợt tốt nhất này." Lục Phong cười, ra chiều tự đắc với thứ trong tay, "Đi thôi, xe đang chờ chúng ta. Ừm... cháu mặc đồ đánh tennis này nhìn rất hợp, đã nói là phải tin tưởng ánh mắt của chú..."
Nhìn gương mặt tươi cười hiện tại của hắn tôi mới hiểu ra được, những ngày qua hắn cũng cười đủ kiểu với tôi, bất quá chỉ là đeo lên lớp mặt nạ trùng trùng điệp điệp mà thôi. Chỉ lúc này đây, hắn vừa nhìn Kha Lạc vừa cười như vậy, mới là vẻ dịu dàng thực sự, vẻ cưng chìu sâu sắc, tràn đầy yêu thương.
Là nét mặt mà tôi từng quen thuộc rất nhiều năm trước.
"Chú Trình cùng đi có được không?"
Lúc này Lục Phong mới chú ý đến tôi ngồi một bên với dáng vẻ gượng gạo.
Hắn theo phản xạ mà nhăn mày khiến tôi có chút xấu hổ, "Không cần... Chú không..."
"Đi thôi." Hắn ôm vai Kha Lạc kéo đi, không thèm liếc mắt đến tôi, vừa đùa giỡn vừa đi ra ngoài.
Tôi ngơ ngác ngồi trong chốc lát, hồi tưởng lại vẻ tươi cười của hắn đối với Kha Lạc, nghĩ ngợi rồi lại nghĩ ngợi, bất giác cười ra tiếng.
Sao tôi có thể ngu ngốc đến vậy?
Lại có thể nghĩ rằng hắn còn đối với tôi, đối với tôi...
Đồ ngu, đã nhiều năm như vậy rồi, mày cũng đã già thế này rồi...
Kha Lạc, là Kha Lạc đúng không? Đứa nhỏ ấy tốt như vậy, vừa trẻ, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn...
Trong phòng khách không có một ai khác, tôi tựa người vào ghế sô pha, nở nụ cười rời rạc suốt cả buổi chiều.
Đến khi Lục Phong về thì đã khuya, tôi vẫn còn ở trong phòng khách chờ hắn. Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, liền bước qua. Tôi gọi hắn, "Lục Phong."
"Có chuyện gì chờ tôi tắm xong rồi nói sau." Hắn không để ý bước lên lầu.
"Có phải anh nên thả tôi đi rồi không?"
Hắn dừng bước, chậm rãi xoay người lại nhìn tôi, mà tôi cũng đang ngưỡng đầu lên nhìn hắn với vẻ mong mỏi, "Hiện tại tôi có thể đi rồi phải không?"
Gương mặt nguyên bản vốn vô tình bỗng trở nên vừa lạnh vừa đanh lại.
"Tôi cho em cái quyền đưa ra yêu cầu khi nào vậy?"
"Giữ tôi lại làm gì?" Tôi đờ đẫn nói, "Anh cũng đã trả thù đủ rồi." Tôi gọi điện cho Văn Dương, vừa mới nói thật xin lỗi, nó liền lập tức cúp máy.
Đứa con độc nhất của tôi, vẫn luôn tôn kính gần gũi tôi, từ khi còn rất nhỏ đã nói sẽ yêu cha nhất trên đời.
Ngay cả con cũng khinh thường tôi.
Anh còn muốn thế nào nữa? Tôi bây giờ đã không còn gì để mất. Anh còn định giẫm đạp tôi thành ra nông nỗi nào mới chịu bỏ qua?
Cho dù tôi đã phạm sai lầm, vậy còn anh?
Em trai của tôi, mẹ của tôi... Anh cho là lỗi của ai? Những người quan trọng nhất của tôi...
Đã không còn một ai.
Lục Phong lạnh như băng nhìn tôi mất đi khống chế mà la hét, tựa như đang thưởng thức một vở hài kịch. Đợi tôi kiệt sức thở hổn hển bình tĩnh trở lại, mới châm chọc nói, "Hóa ra em cũng biết tức giận đấy. Sao vậy, không lẽ vì ghen với Kha Lạc?"
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, ngón tay run rẩy.
"Nói đúng rồi sao?" Hắn cười nhạo, "Tỉnh lại đi cưng. Cưng lấy gì mà so với nó? Vừa trẻ tuổi hơn, vừa xinh đẹp hơn, tốt hơn em hàng nghìn hàng vạn lần... Em làm gì?"
Tôi xoay người, ngoảnh mặt làm ngơ đi về phía trước, cho đến khi bị hắn ôm lại dùng tay ném xuống mặt thảm.
Tuy rằng nhất định sẽ thua, nhưng lần này tôi dốc hết sức, gần như không muốn sống nữa mà đánh hắn, hắn vừa buông lỏng tay, tôi liền liều mạng nhào ra ngoài, lặp đi vài lần như vậy, hắn xé rách áo sơmi của tôi, dùng caravat trói chặt tay chân lại.
Dù tôi có cố gắng thế nào cũng không xê dịch được một phân, quần áo xộc xệch mà giãy giụa đến tóc tai rũ rượi, ánh mắt sưng đỏ nhìn hắn.
Hắn ở phía trên không nói tiếng nào cùng tôi đối diện, rồi mới kéo dây nịt tôi xuống.
Quần chỉ kéo tới đầu gối, chân bị gập lại, trói chặt lên ngực.
Thật sự là một tư thế đáng sợ.
Tôi biết nước mắt của mình không ngừng không ngừng tuôn rơi, nhưng hắn từ đầu chí cuối, chỉ là một vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt.
Tôi rụt chân lên, xoay người lại, chuẩn bị lặng lẽ trở về phòng.
"Chú!"
Tôi quay đầu lại, gương mặt thanh thoát của Kha Lạc vừa mừng vừa sợ đứng phía dưới nhìn lên tôi, "Sao chú lại ở đây?"
Tôi phản ứng có chút không kịp, "Sao cháu cũng...?" Suýt chút nữa đã bật ra nghi vấn tương tự.
"Cuối tuần không có việc gì cháu sẽ đến đây, chú Lục bảo hôm nay muốn dẫn cháu ra ngoài đánh tennis." Kha Lạc hưng phấn quơ quơ tay, "Cháu ở trong câu lạc bộ tennis của trường, tuần tới có cuộc thi đấu nên muốn luyện nhiều hơn, chú có muốn đi cùng hay không?"
"A..." Trong đầu tôi nhất thời chưa thể tiêu hóa nhiều tin tức đến vậy, "Tennis? Chú... sẽ không..."
Lục Phong cùng luyện với Kha Lạc? "Không sao cả, từ từ học cũng được mà, ban đầu cháu cũng đánh dở ẹc hà, toàn đánh bóng ra ngoài sân... Nhưng mà chú Lục không chỉ đánh giỏi, mà dạy cũng siêu, nhất là không bao giờ mắng cháu..." Kha Lạc nói đến Lục Phong liền thao thao bất tuyệt, "Tính chú ấy cực kì tốt, ngay cả huấn luyện viên còn phải chỉ đầu bảo cháu không có thần kinh vận động, vậy mà chú ấy không bao giờ dội nước lạnh..."
...Lục Phong... hắn là người có thể kiên nhẫn như vậy sao?
Tôi không khỏi có chút hoang mang nhìn thanh niên đang phấn khởi trước mặt mình. Đứa trẻ này không hẳn là mỹ thiếu niên hạng nhất, nhưng có vẻ đẹp mang tư vị độc đáo, còn nhỏ đã nhu thuận, khó trách Lục Phong lại thiên vị hơn hẳn...
Không khỏi chấn động. Tôi chưa từng định nghĩa mối quan hệ giữa Kha Lạc và Lục Phong. Vì Kha Lạc nhìn rất đơn thuần trong sáng, cho dù tôi có nghi ngờ, cũng tận lực tránh xa phương diện kia.
Giờ chợt nhớ ra, người mà Kha Lạc thích... Lớn tuổi hơn... Đối với ai cũng xa cách, chỉ đối tốt với mình nó...
Tôi lặng lẽ đem ngón tay run rẩy giấu ra đằng sau.
"Lục Phong... chắc là tốt với cháu lắm..."
"Đúng vậy! Chú Lục tốt cực kì luôn!!" Câu trả lời đơn giản có lẽ khiến Kha Lạc cảm thấy chưa đủ thuyết phục, nghĩ nghĩ một chút bèn đưa tay vào trong cổ áo, "Chú ấy còn đưa cho cháu cái này, bảo là để giữ bình an... Chú xem đi, rất tốt phải không?"
Cẩn thận nằm trong lòng bàn tay Kha Lạc là khối bảo ngọc có dây đeo bằng tơ tằm, hoa văn tinh xảo, màu sắc óng ánh trơn bóng, vừa nhìn là biết hàng thượng phẩm khó thấy.
Tôi ngơ ngác nhìn nó.
Tôi đã từng nhìn thấy nó, từ lúc tôi bắt đầu quen Lục Phong, hắn đã đeo lên thứ đồ đó.
Tôi biết đó là bảo vật gia truyền của Lục gia, chỉ truyền cho trưởng tôn, tuyệt đối không rơi vào tay người ngoài. Ngay cả thời điểm tôi và Lục Phong yêu nhau như vậy, hắn cũng chưa từng tháo xuống tặng cho tôi.
"A... rất tốt." Tôi mờ mịt nhìn khối trong suốt kia.
"Đúng thế đúng thế." Kha Lạc thật vui vẻ nói, "Chú Lục đúng là rất tốt với cháu mà."
"Ừ." Tôi đáp, đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.
"Chú Lục." Kha Lạc nhảy nhót kêu một tiếng, "Sao lâu quá chú mới ra vậy, chúng ta có thể đi chơi bóng chưa?"
"Chú đã thay Tiểu Lạc tìm cây vợt tốt nhất này." Lục Phong cười, ra chiều tự đắc với thứ trong tay, "Đi thôi, xe đang chờ chúng ta. Ừm... cháu mặc đồ đánh tennis này nhìn rất hợp, đã nói là phải tin tưởng ánh mắt của chú..."
Nhìn gương mặt tươi cười hiện tại của hắn tôi mới hiểu ra được, những ngày qua hắn cũng cười đủ kiểu với tôi, bất quá chỉ là đeo lên lớp mặt nạ trùng trùng điệp điệp mà thôi. Chỉ lúc này đây, hắn vừa nhìn Kha Lạc vừa cười như vậy, mới là vẻ dịu dàng thực sự, vẻ cưng chìu sâu sắc, tràn đầy yêu thương.
Là nét mặt mà tôi từng quen thuộc rất nhiều năm trước.
"Chú Trình cùng đi có được không?"
Lúc này Lục Phong mới chú ý đến tôi ngồi một bên với dáng vẻ gượng gạo.
Hắn theo phản xạ mà nhăn mày khiến tôi có chút xấu hổ, "Không cần... Chú không..."
"Đi thôi." Hắn ôm vai Kha Lạc kéo đi, không thèm liếc mắt đến tôi, vừa đùa giỡn vừa đi ra ngoài.
Tôi ngơ ngác ngồi trong chốc lát, hồi tưởng lại vẻ tươi cười của hắn đối với Kha Lạc, nghĩ ngợi rồi lại nghĩ ngợi, bất giác cười ra tiếng.
Sao tôi có thể ngu ngốc đến vậy?
Lại có thể nghĩ rằng hắn còn đối với tôi, đối với tôi...
Đồ ngu, đã nhiều năm như vậy rồi, mày cũng đã già thế này rồi...
Kha Lạc, là Kha Lạc đúng không? Đứa nhỏ ấy tốt như vậy, vừa trẻ, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn...
Trong phòng khách không có một ai khác, tôi tựa người vào ghế sô pha, nở nụ cười rời rạc suốt cả buổi chiều.
Đến khi Lục Phong về thì đã khuya, tôi vẫn còn ở trong phòng khách chờ hắn. Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, liền bước qua. Tôi gọi hắn, "Lục Phong."
"Có chuyện gì chờ tôi tắm xong rồi nói sau." Hắn không để ý bước lên lầu.
"Có phải anh nên thả tôi đi rồi không?"
Hắn dừng bước, chậm rãi xoay người lại nhìn tôi, mà tôi cũng đang ngưỡng đầu lên nhìn hắn với vẻ mong mỏi, "Hiện tại tôi có thể đi rồi phải không?"
Gương mặt nguyên bản vốn vô tình bỗng trở nên vừa lạnh vừa đanh lại.
"Tôi cho em cái quyền đưa ra yêu cầu khi nào vậy?"
"Giữ tôi lại làm gì?" Tôi đờ đẫn nói, "Anh cũng đã trả thù đủ rồi." Tôi gọi điện cho Văn Dương, vừa mới nói thật xin lỗi, nó liền lập tức cúp máy.
Đứa con độc nhất của tôi, vẫn luôn tôn kính gần gũi tôi, từ khi còn rất nhỏ đã nói sẽ yêu cha nhất trên đời.
Ngay cả con cũng khinh thường tôi.
Anh còn muốn thế nào nữa? Tôi bây giờ đã không còn gì để mất. Anh còn định giẫm đạp tôi thành ra nông nỗi nào mới chịu bỏ qua?
Cho dù tôi đã phạm sai lầm, vậy còn anh?
Em trai của tôi, mẹ của tôi... Anh cho là lỗi của ai? Những người quan trọng nhất của tôi...
Đã không còn một ai.
Lục Phong lạnh như băng nhìn tôi mất đi khống chế mà la hét, tựa như đang thưởng thức một vở hài kịch. Đợi tôi kiệt sức thở hổn hển bình tĩnh trở lại, mới châm chọc nói, "Hóa ra em cũng biết tức giận đấy. Sao vậy, không lẽ vì ghen với Kha Lạc?"
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, ngón tay run rẩy.
"Nói đúng rồi sao?" Hắn cười nhạo, "Tỉnh lại đi cưng. Cưng lấy gì mà so với nó? Vừa trẻ tuổi hơn, vừa xinh đẹp hơn, tốt hơn em hàng nghìn hàng vạn lần... Em làm gì?"
Tôi xoay người, ngoảnh mặt làm ngơ đi về phía trước, cho đến khi bị hắn ôm lại dùng tay ném xuống mặt thảm.
Tuy rằng nhất định sẽ thua, nhưng lần này tôi dốc hết sức, gần như không muốn sống nữa mà đánh hắn, hắn vừa buông lỏng tay, tôi liền liều mạng nhào ra ngoài, lặp đi vài lần như vậy, hắn xé rách áo sơmi của tôi, dùng caravat trói chặt tay chân lại.
Dù tôi có cố gắng thế nào cũng không xê dịch được một phân, quần áo xộc xệch mà giãy giụa đến tóc tai rũ rượi, ánh mắt sưng đỏ nhìn hắn.
Hắn ở phía trên không nói tiếng nào cùng tôi đối diện, rồi mới kéo dây nịt tôi xuống.
Quần chỉ kéo tới đầu gối, chân bị gập lại, trói chặt lên ngực.
Thật sự là một tư thế đáng sợ.
Tôi biết nước mắt của mình không ngừng không ngừng tuôn rơi, nhưng hắn từ đầu chí cuối, chỉ là một vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt.
Danh sách chương