"Sao thế?" Tôi nhìn hắn cố gắng gỡ thịt cua, chấm chút dấm và kẹp thêm lát gừng nhỏ bỏ vào miệng, rồi mới cười tươi như hoa.

"Ừm, vẫn là em nấu ngon nhất." Lục Phong tủm tỉm. "So với mấy ông đầu bếp danh tiếng gì đó ngon hơn nhiều." Kỳ thật hắn đối với đồ ăn cực kì kén chọn, hôm qua còn lớn tiếng mắng nhà hàng Pháp nào đấy nấu gì mà nuốt không trôi, bởi trứng cá muối không phải là Beluga[1]. Tôi đây rất sẵn lòng đi ăn những món ngon của các đầu bếp lớn, đáng tiếc lại không phải là phụ nữ, bằng không đã có thể làm vợ của hắn, quang minh chính đại cùng hắn dự các buổi tiệc xã giao lớn nhỏ, ăn hết nguyên cái Thượng Hải này.

Nghe hắn khen ngợi không ngớt, nghĩ đây đúng là thời cơ để lên tiếng, tôi liền xê đến bên cạnh hắn, "Lục Phong, cuối tuần này anh có bận gì không?"

"Thứ sáu ở LA có hội nghị quốc tế về direct marketing cho công ty." Hắn húp canh, "Có chuyện gì thế?"

"...Không có gì." Tôi ỉu xìu ăn cơm. Nếu tính không lầm thì đến khi hắn trở về đã là cuối tuần.

Dẫu sớm biết tên này hoàn toàn chẳng có tí xíu xiu lãng mạn nào, song cũng không nghĩ hắn lại có cuộc họp lớn như vậy. Cuối tuần này chính là ngày 14 tháng 2.

Xem ra chỉ có tôi là nhớ rõ thôi.

Ăn cơm dọn dẹp bàn xong, tôi không khác gì bà chủ gia đình, ngốc nghếch đeo tạp dề rửa chén bát cọ xoang nồi. Lục Phong đương nhiên ở trong phòng khách, mở laptop lên bắt đầu xử lý một núi công việc.

Cởi tạp dề ra, lau khô tay xong, đứng thêm một chốc nữa, cuối cùng vẫn là móc tờ quảng cáo về đêm lễ tình nhân trong túi ra, vo lại, ném vào thùng rác.

Một người đàn ông hớn hở rủ một người đàn ông khác cùng trải qua đêm Valentine, có phải rất ngu không? Thấy Lục Phong mắt không rời khỏi màn hình, khuôn mặt nhìn nghiêng không thấy rõ biểu cảm, tôi không nói tiếng nào gọt một dĩa hoa quả nhỏ, đặt trong tầm tay hắn rồi mới lẳng lặng một mình ra ghế sô pha ngồi, đeo headphone vào coi tivi.

Lúc hắn làm việc tuyệt đối không được gây ồn ào.

Không biết từ lúc nào mà cuộc sống của chúng tôi đã được chuẩn hóa theo kiểu, hắn đối ngoại tôi đối nội. Dù là đồng tính luyến ái, giữa hai người nhất định phải có một người đảm nhiệm vai trò của phụ nữ, phần lớn thời gian rảnh đều ở nhà làm cơm và dọn dẹp tổ ấm, dùng tiền của hắn, ở nhà của hắn, ngay cả trên giường cũng vĩnh viễn bị động, nói trắng ra là vai trò và địa vị của tôi so với phụ nữ cũng chẳng khác gì nhau.

Nhưng suy cho cùng tôi cũng là đàn ông.

Cuộc sống thường ngày bị nữ tính hóa khiến tôi cảm thấy không được thoải mái, thậm chí là đau khổ. Cảm giác tự tôn của nam giới, trong tình yêu muốn tìm một điểm cân bằng với hắn cũng không dễ dàng gì. Tôi vì chuyện này mà mệt mỏi đến không chịu được, mà hắn lại không hề có chung một cảm nhận tương tự.

Thật không biết là do hắn nghĩ quá thoáng hay là quá vô tâm.

Giống như hiện giờ, nếu tôi là bạn gái, tự nhiên sẽ rất thoải mái mà làm nũng hắn, hờn trách hắn, cãi nhau với hắn, nhất quyết phải cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân, nhân tiện đòi thêm quà tặng gì đó. Giống như nữ diễn viên chính trong bộ phim mà tôi đang xem vậy, dựa dẫm vào người nam diễn viên mà nũng nịu, "Ghét quá, người ta muốn anh phải đi cùng cơ~" trình cao biết đâu còn có thể lừa được nhẫn kim cương mấy cara như chơi.

Nhưng tôi và hắn, đều là đàn ông.

Tự nhiên nổi điên lên mà nhào vào hắn làm nũng, dọa chết hắn cũng nên.

Cười khổ tiếp tục xem tivi, cho đến khi có đôi tay ấm áp đặt lên cổ tôi vuốt ve.

"Xong nhanh thế?" Tôi kéo headphone xuống, cười cười với hắn.

"Còn chút nữa, em mệt thì cứ nghỉ trước đi."

"Không có." Tôi cố gắng chống cự mí mắt đang muốn díp lại. Theo thói quen của một người vợ hiền mẫu mực, tôi phải đợi hắn để làm bữa khuya, rồi mới chuẩn bị nước tắm.

Chờ hắn đóng laptop lại, vẻ mặt có hơi mệt mỏi, tôi liền vui vẻ chạy đi mở nước, kiểm tra độ ấm, còn pha thêm một chút tinh dầu có tác dụng giảm bớt căng thẳng vào. Khi hắn nằm trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần, tôi còn tiện thể ngồi phía sau mát xa bả vai. Phục vụ đúng tiêu chuẩn của khách sạn năm sao!

"Sao lại phải vất vả như vậy?" Tình hình kinh doanh của công ty rất tốt, muốn duy trì hiệu quả cũng không cần phải quá lao lực. Nếu như hắn không định thâu tóm cái này hất cẳng cái kia, đã không phải bận rộn đến thế.

"Anh muốn kiếm tiền nuôi gia đình." Hắn thở dài sâu xa.

"Bộ công ty sắp vỡ nợ sao?" Từ nhỏ đến lớn tôi luôn nhận thức được hắn là một người cực kì cực kì có nhiều tiền, "Tài sản hiện tại anh có xài đến 80 tuổi vẫn còn dư chán."

Trong ngân hàng chẳng biết đã gửi bao nhiêu tiền rồi, còn ở trước mặt tôi giả bộ nghèo.

"Vẫn chưa đủ..."

"Tham lam giống như rắn nuốt voi, anh nên nhân lúc còn tốt đẹp mà dừng lại đi, kẻo có ngày vì kiếm tiền mà mang họa vào người..."

"Bán mạng kiếm tiền còn chẳng phải vì em sao..." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cái gì?" Hắn nghĩ tôi là Victoria của Spice Girl chắc.

"Anh muốn mình đủ giàu có rồi, sẽ không sợ em bỏ anh mà đi nữa."

"Cái gì?" Muốn chết à, dám nói tôi ham giàu, "Chúng ta ở cạnh nhau thì liên quan gì đến chuyện anh có tiền hay không có tiền!?"

"Sao lại không liên quan, nếu anh không có tiền, em hiện giờ sao có thể theo anh..."

"..." Tôi nghẹn nửa ngày, "Anh nói vậy là có ý gì? Anh muốn nói là em yêu tiền của anh à?"

"Anh không nói vậy, nhưng nếu anh không có xe, không mua nổi nhà, không tặng cho em đồ gì quý giá thì..."

"Đúng vậy." Tôi một phen đẩy hắn ra đứng dậy, "Tôi chính vì nhìn thấy được giá trị ngàn vàng của anh nên mới trao thân gửi phận cho đấy. Cũng thu không ít thứ quý giá rồi, giờ đã kiếm đủ, không muốn tiếp tục nữa." Không để ý vẻ kinh ngạc của hắn, tôi xoay người bỏ đi, "Giờ anh có thể mang xe hơi hiệu, biệt thự cao cấp, tiền mặt gì đó mà mua đại cũng được một người tốt hơn tôi gấp ngàn lần. Dù sao anh có tiền như thế, có món hàng nào mà mua không được chứ?"

"Tiểu Thần..."

"Ngại quá ngài Lục à, đã lỡ trèo cao rồi."

"Em nói bậy cái gì đó?"

Sự thật là tôi bị Lục Phong chạm đến chỗ đau. Tôi muốn trong tình yêu có được một chỗ đứng ngang hàng với hắn, nhưng vẫn lực bất tòng tâm.

Hắn không còn là một Lục Phong trước kia của thời trung học, khi đó bất quá chỉ là một tên nhóc có lắm tiền tiêu vặt hơn người khác, còn tôi dường như chẳng khác xưa là mấy, vẫn chỉ là một Trình Diệc Thần sống an phận, dù có được cho là ưu tú gì đó, kỳ thật chính là bình thường đến mức tầm thường.

Hắn cao cao tại thượng như vậy.

Muốn với lấy cũng không với được.

Sự chênh lệch quá lớn giữa đôi bên thường khiến tôi thật sự cảm thấy sợ hãi.

Đôi khi nghĩ giá như hắn xấu một chút ngu một chút thì tốt rồi, tôi có thể yên lòng mà yêu hắn. Tốt nhất là hắn cứ chả ra sao để không có ai yêu thương hắn. Như vậy hắn chỉ có thể là của riêng mình tôi, không cần lo lắng bất cứ điều gì, yên tâm mà giữ lấy hắn cả đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện