Lúc Kim Liễm Diễm chạy tới nơi, nghi thức khởi quay đã tiến hành hơn phân nửa, bầu không khí trên đài nhờ các MC kiệt lực cứu vãn rốt cuộc ấm lại. Kim Liễm Diễm vội vã từ cửa đến trên đài, Trần Thực vừa nhìn đến Kim Liễm Diễm thì mặt đen, ký giả truyền thông nhưng thật ra tinh thần rất hưng phấn, đều đem câu chuyện chuyển hướng đến Kim Liễm Diễm.

Nghi thức hoàn tất, Kim Liễm Diễm vội vã hướng Trần Thực xin lỗi, chỉ giải thích bản thân bởi vì ngủ quên, Trần Thực thủy chung mặt đen không nói một lời, thậm chí người đại diện Kim Liễm Diễm đứng ra giải thích cũng không có hiệu quả gì.

Đồng diễn vai chính Đan Thanh Sương châm chọc nói: "Đến muộn hay cố tình gây chú ý? Muốn chơi nổi cũng không cần kéo cả đoàn phim xuống nước."

Kim Liễm Diễm cắn răng nhìn Đan Thanh Sương, ngực âm thầm ghi nhớ, mặt ngoài nhưng vẫn như cũ đối Trần Thực tà phong mưa phùn, thậm chí tại phòng nghỉ khóc đến lê hoa đái vũ, chiêu này dùng rất tốt, Trần Thực sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn, dừng một chút đối Kim Liễm Diễm nói: "Được rồi được rồi, lần sau không được viện cớ này nữa."

Thời gian nghỉ trưa, Dung Tiểu Kỳ nghĩ đi xem Kim Liễm Diễm, gian phòng Kim Liễm Diễm nằm ở cuối tầng thứ hai. Dung Tiểu Kỳ đi đến thì phát hiện cửa đóng, bên trong truyền ra âm thanh tất tất tác tác, hiện tại là thời điểm giới truyền thông cùng bảo an đều thả lỏng, Kim Liễm Diễm đây là đang làm cái gì? Dung Tiểu Kỳ ghé vào cạnh cửa, cẩn cẩn dực dực nhìn, loáng thoáng có thể thấy Kim Liễm Diễm nằm trên sô pha tựa hồ còn đang khóc nức nở, bên người ngồi một nữ nhân, đang ôn nhu an ủi cô ta.

Cửa chặn tầm nhìn, Dung Tiểu Kỳ thấy không rõ nữ nhân kia là ai, chỉ có thể nhìn đến chân mang giày cao gót xanh ngọc sắc báo, mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp động nhân.

"Em không phải cố ý muốn phá, thực sự không biết thế nào thì..." Thanh âm Kim Liễm Diễm mang theo tiếng khóc.

"Tôi biết, đây chỉ là ngoài ý muốn." Nữ nhân ôn nhu trả lời.

Dung Tiểu Kỳ phát giác thanh âm này có chút quen tai, đang nghĩ ngợi, giày cao gót sắc xanh ngọc đứng lên đi tới bàn, rót một ly nước.

Dung Tiểu Kỳ mở to hai mắt, phát hiện nữ nhân này đúng là Trạm Hải Lam.

Trạm Hải Lam cũng không có xuất hiện tại nghi thức khởi quay, thế nhưng giờ khắc này lại ở trong gian phòng Kim Liễm Diễm, rất hiển nhiên, Trạm Hải Lam tới nơi này hoàn toàn là bởi vì Kim Liễm Diễm, mà không phải vì công tác.

Dung Tiểu Kỳ thở dài, lắc mình ly khai.

Tại thời điểm nàng không biết, địa điểm không biết, Kim Liễm Diễm cùng Trạm Hải Lam đã sớm tiến hành rồi mấy lần gặp như vậy, bồi dưỡng cảm tình.

Không đúng, bồi dưỡng gian tình!

Dung Tiểu Kỳ oán hận nhớ tới ngày hôm qua Kim Liễm Diễm còn lời thề son sắt, ý đồ dẫn nàng đi nước ngoài du lịch, đổi lấy nàng rút lại vai diễn, hiện tại nhưng vô liêm sỉ tại bên người Trạm Hải Lam tranh thủ đồng tình.

Đây là cái gì a, một cước đạp hai thuyền, căn bản là nhân phẩm có chuyện!

Dung Tiểu Kỳ đi xuống lầu, thấy Đan Thanh Sương đang ở phòng khách hút thuốc, cả người bao phủ trong khói mù, nhãn thần lạnh liệt suy nghĩ, thoạt nhìn rất có tác phong lãnh mỹ nhân. Dung Tiểu Kỳ chỉ cần nghĩ đến ngày hôm nay cô ta ở trước mặt Trần Thực khiến Kim Liễm Diễm bẽ mặt, trong lòng liền có chút thiện cảm.

Dung Tiểu Kỳ đi tới trước mặt Đan Thanh Sương, mỉm cười: "Bạc hà ma quỷ?"

Đan Thanh Sương nhìn Dung Tiểu Kỳ, sắc mặt cũng không khá hơn, chỉ là có chút kinh ngạc: "Cô biết?"

Đan Thanh Sương nói xong lấy ra hộp thuốc đưa cho Dung Tiểu Kỳ: "Tới một điếu?"

Dung Tiểu Kỳ không hút thuốc lá, cũng sẽ không hút thuốc, chỉ tiếp nhận thuốc Đan Thanh Sương đưa đến, mỉm cười: "Nghe nói hai người chúng ta diễn chính là khuê mật."

Đan Thanh Sương cười lạnh một tiếng: "Mỗi tập trước khi bấm máy mới bắt được kịch bản, ai biết nội dung đến tột cùng phát triển thế nào."

Dung Tiểu Kỳ nhìn Đan Thanh Sương một chút: "Tôi xem qua cô diễn rất nhiều, bằng vào năng lực của cô nhất định có thể đảm nhiệm được bất luận vai gì."

Đan Thanh Sương liếc Dung Tiểu Kỳ: "Thế nào, cô là người mới? Xin lỗi, tôi thường không quan tâm đến phim của người khác."

Dung Tiểu Kỳ cười: "Không sai, tôi là người mới, đây là lần đầu tiên diễn phim truyền hình."

Đan Thanh Sương quay đầu lại phun ra vòng khói: "Vậy cô rất có thiên phú diễn xuất đấy."

Dung Tiểu Kỳ khiêm tốn cười: "Chỉ là vận khí tốt mà thôi."

Một ngày đêm công tác kết thúc, tất cả diễn viên cùng người trong đoàn phim đều nghỉ ngơi, Dung Tiểu Kỳ trở lại gian phòng chính mình, nhìn di động một chút, bên trong có một tin nhắn, là Kim Liễm Diễm phát tới, lời ít mà ý nhiều, nói cho Dung Tiểu Kỳ đêm khuya gặp ở trên boong tàu.

Dung Tiểu Kỳ ném điện thoại sang một bên, cố nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chờ thời gian tỉnh lại đã là nửa đêm, Dung Tiểu Kỳ thay đổi y phục dựa theo lời Kim Liễm Diễm đi tới boong tàu, tại trong gió biển thổi xong một trận mới đợi được Kim Liễm Diễm, Kim Liễm Diễm vừa thấy Dung Tiểu Kỳ liền nói: "Có người nhìn thấy không?"

Dung Tiểu Kỳ lắc đầu, Kim Liễm Diễm đem Dung Tiểu Kỳ kéo đến chỗ tối, nói: "Tiểu Kỳ, ngày hôm nay em diễn rất tuyệt."

Dung Tiểu Kỳ lại bất quá rõ ràng, Kim Liễm Diễm chỉ lúc có việc cầu người mới có thể miệng đầy mạt mật, nàng thuần khiết mỉm cười, nói: "Thật không, tôi diễn cũng không tệ lắm?"

"Ừ." Kim Liễm Diễm nói, "Rất chân tình tự nhiên."

"Cảm ơn."

Kim Liễm Diễm nói: "Chị không tiện lắm, thế nhưng em có thể giúp chị một chút không?"

Dung Tiểu Kỳ nghĩ thầm Kim Liễm Diễm nhất định có chuyện mờ ám, vẫn bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì cần em hỗ trợ?"

Kim Liễm Diễm từ phía sau lấy ra một cái cái hộp nhỏ, đưa cho Dung Tiểu Kỳ nói: "Cái này, phiền em giúp chị giao cho Trần đạo, nói là của chị."

Dung Tiểu Kỳ bất động thanh sắc tiếp nhận: "Như vậy được không?"

"Chị hỏi thăm qua, Trần đạo thích cái này."

Dung Tiểu Kỳ nhìn Kim Liễm Diễm nói: "Liễm Diễm, chị thích tôi sao?"

Kim Liễm Diễm lập tức đáp: "Thích a, Tiểu Kỳ, em hoài nghi chị?"

Dung Tiểu Kỳ thở dài, tiếp tục hỏi: "Chị sẽ chỉ thích một mình tôi?"

Kim Liễm Diễm sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, nói: "Em là nữ hài tử xinh đẹp và thuần khiết nhất trong lòng chị, chị thích em, sau này vẫn chỉ thích một mình em."

Dung Tiểu Kỳ nhìn Kim Liễm Diễm, mỉm cười, cầm lấy gì đó của Kim Liễm Diễm. Kim Liễm Diễm lại bổ sung một câu: "Trần đạo tại lầu ba, phòng bảy."

Dung Tiểu Kỳ gật đầu ly khai, đi tới du thuyền, nàng tìm được gian phòng Trần Thực, đang muốn gõ cửa, bên người đột nhiên nhảy ra vài ánh đèn loang loáng, còn không có phản ứng đến, chợt nghe đến thanh âm cameras.

Dung Tiểu Kỳ cả kinh, nhưng mà cửa phòng đã mở, Trần Thực còn buồn ngủ đi tới, lập tức lần thứ hai bị chụp ảnh.

Trần Thực rất nhanh thanh tỉnh, một tiếng quát lớn: "Chụp cái gì chụp! Đây là nơi tư nhân."

Dung Tiểu Kỳ rất nhanh hiểu được, vội vã ngăn cản Trần Thực: "Trần đạo, bình tĩnh, bình tĩnh chút."

Bảo an đến, đem mấy ký giả đuổi ra ngoài.

Trần Thực tức giận đến thẳng giậm chân, trừng mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ nói: "Cô nửa đêm không ngủ được chạy tới làm cái gì?"

Dung Tiểu Kỳ khẽ cắn môi: "Tôi là... tới tặng đồ."

Dung Tiểu Kỳ nói thì đem hộp lấy ra, nhưng mà mở ra xem, trong hộp cái gì cũng không có.

"Tiểu Kỳ!" Trần Thực bất đắc dĩ, "Cô dùng đầu óc có được hay không, đêm hôm khuya khoắt cô gõ cửa phòng đạo diễn, là muốn làm cái gì!"

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện