Trạm Hải Lam đây là đang làm cái gì? Cứ như vậy trong nháy mắt, Dung Tiểu Kỳ cảm giác đại não trống rỗng, không biết trong lòng Trạm Hải Lam đang nghĩ gì, thế nhưng trong lòng nàng toàn bộ rối loạn.

Loạn đến như thiếu nữ lần đầu cùng người yêu ủng hôn.

Tham luyến kia một chút nhiệt độ nhu hòa không tầm thường, đáy lòng nhưng ngượng ngùng muốn chết, muốn, không dám nói, không nói lại không được.

Loại cảm giác này, thật đáng ghét!

Trạm Hải Lam dĩ nhiên, cúi đầu hôn nàng?

Làm... Để làm chi, kế tiếp là muốn cởi quần áo sao?

Cởi quần áo rồi thì sao nữa?

Thuận lý thành chương hôn môi, âu yếm, sau đó cùng nhau cộng phó mây mưa?

Hay là... Trạm Hải Lam chỉ là muốn đùa giỡn nàng?

Dung Tiểu Kỳ nhất thời vô pháp giải thích cục diện trước mắt, thế nhưng lại không thể quả đoán đẩy ra Trạm Hải Lam, hơn nữa... vì sao muốn đẩy ra nàng?

Hoàn toàn nghĩ không ra lý do.

Cho nên Trạm Hải Lam hiện tại là đang làm cái gì đây? Lẽ nào đúng như Trạm Hải Lam giải thích, muốn thử một chút cảm giác có hay không bị nàng câu dẫn?

Trời đất chứng giám, nàng nào có câu dẫn a.

"Trạm Hải Lam, chị dừng tay." Dung Tiểu Kỳ tránh ra Trạm Hải Lam, miễn cưỡng nói, lại nhìn nhìn Trạm Hải Lam, hiện tại trong phòng ánh sáng rất ám, nhìn không thấy biểu tình của nàng.

Quên đi, cho dù đèn đuốc sáng trưng, Trạm Hải Lam cũng sẽ không có biểu tình gì để mình xem đến.

Chỉ là Trạm Hải Lam hôn môi, làm sao sẽ như thế mềm mại, như thế ấm áp?

Dung Tiểu Kỳ cũng không phải lần đầu tiên cùng Trạm Hải Lam hôn môi, thế nhưng chỉ có cảm giác lúc này làm nàng nghĩ không giống bình thường. Trạm Hải Lam động tác rất ôn nhu, rất cẩn thận, như đem một viên trân châu phủng ở lòng bàn tay đi bảo vệ. Dung Tiểu Kỳ không biết bản thân lúc này tại ngực Trạm Hải Lam có ý nghĩa gì, thế nhưng Trạm Hải Lam rất rõ ràng, có một chút bất đồng.

Đến tột cùng bất đồng ở chỗ nào, ai có thể biết đây?

Trạm Hải Lam biết hành động này sẽ khiến nàng sản sinh liên tưởng gì sao? Trạm Hải Lam biết nếu phát sinh chuyện không tầm thường rồi làm bộ như không có việc gì có bao nhiêu đả thương tâm người sao? Trạm Hải Lam biết chen chân ái tình người khác nhưng ra vẻ vô tội có bao nhiêu làm cho khí hận đến nghiến răng sao?

Trạm Hải Lam nhất định không biết. Chị ấy nếu như biết sẽ không làm như vậy.

Cho nên, Trạm Hải Lam dĩ nhiên như vậy tuỳ tiện hôn hôn, hơn nữa dùng phương thức hôn môi dễ làm cho miên man bất định. Chị ấy kỳ thực căn bản là không nghĩ muốn giải thích, cho tới bây giờ cũng sẽ không muốn đối hành vi bản thân phụ trách đi.

Quả nhiên, bản chất phôi nữ nhân là không thay đổi.

Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, lắc mình thoát ra Trạm Hải Lam bó buộc, trực tiếp hơi nghiêng thắt lưng, một lần nữa đem Trạm Hải Lam áp dưới thân.

"Chị thật giảo hoạt." Dung Tiểu Kỳ đối Trạm Hải Lam dưới thân nói.

Trạm Hải Lam không có trả lời, cố nhiên quay đầu đi, Dung Tiểu Kỳ đem mặt nàng nhẹ nhàng xoay đến, nhìn vào mắt nàng, cúi đầu hôn một chút mi tâm của nàng, Trạm Hải Lam nhắm hai mắt lại.

Không có phản kháng, vẫn đang là thái độ như gần như xa. Hay đang dự định lạt mềm buộc chặt, hay đang muốn dục cự còn nghênh?

Trạm Hải Lam thật là nữ nhân bạc tình trong kinh điển, không chủ động, không phụ trách, không cự tuyệt.

Muốn khiêu ra nàng, biện pháp tốt nhất là làm nàng hoàn toàn bị bản thân nắm giữ trong lòng bàn tay, cuối cùng phải cầu xin tha thứ.

Dung Tiểu Kỳ cắn răng, trong lòng quyết tâm, liền một lần nữa hôn lên cổ Trạm Hải Lam. Càng thêm cố sức, càng thêm không lưu tình, môi cùng răng chung sức hợp tác, một chút một chút gặm cắn da thịt thủy nộn nhất giữa cổ. Dung Tiểu Kỳ có thể ngửi thấy được da thịt Trạm Hải Lam toả ra hương vị tươi mát tự nhiên, nàng nhận không ra hương vị này đến loại hoa nào, chỉ biết là đã bị loại mùi thơm ngát này dẫn dụ, sẽ làm người sản sinh trùng kích càng thêm không có khả năng dừng lại.

Cổ Trạm Hải Lam rất kiều nộn, mới liếm hôn nhiều vài lần mà thôi, Dung Tiểu Kỳ cảm giác được da thịt Trạm Hải Lam đang nhỏ nhỏ run lên, Dung Tiểu Kỳ có thể tưởng tượng, chỗ tuyết trắng kia lúc này đã in lại hồng sắc tiên diễm.

Cùng nàng gắn bó hình dạng hoàn toàn ăn khớp.

Dung Tiểu Kỳ lập tức từ cổ hôn xuống, một bên nhẹ cởi nút áo Trạm Hải Lam, một bên đang trên da thịt không ngừng lộ ra tảng lớn thoả thích rong chơi. Da thịt Trạm Hải Lam vẫn đang thanh hương nhuyễn hoạt, tựa như một khối chocolate trắng thượng đẳng, vô luận là khuynh hướng cảm xúc hay xúc cảm, đều là nhất lưu.

Trạm Hải Lam chẳng lẽ không biết thân thể của nàng phi thường dễ chọc người phạm tội sao?

Khi phần lớn vải vóc trên người Trạm Hải Lam đều đã bị lấy ra, Dung Tiểu Kỳ quả đoán chui đầu vào giữa xương quai xanh của nàng, tế tế mật mật hạ xuống môi hôn. Thân thể Trạm Hải Lam rất tinh xảo, tuy rằng nàng bình thường chọn trang phục không bại lộ, thế nhưng từ vải vóc mềm mại rõ ràng nổi bật lên đường cong, Dung Tiểu Kỳ có thể rất dễ dàng nhận rõ ra đường cong tỏa cốt của nàng.

Kia thực sự là, xúc cảm tuyệt vời đến muốn chết.

Dung Tiểu Kỳ vươn đầu lưỡi, tại xương quai xanh Trạm Hải Lam một chút một chút hoạt trượt, khi thì dùng mặt lưỡi ấm áp hoàn toàn bao trùm cốt cách tinh xảo kia, cắn lên tầng da hơi mỏng, Dung Tiểu Kỳ nghe được thanh âm Trạm Hải Lam.

Nhợt nhạt một tiếng như là ức chế không được cái gì, từ trong cổ họng chui ra.

Tựa như một tiếng ra lệnh, lại hình như mở ra khúc nhạc dạo mở màn đại nhạc hội long trọng, Dung Tiểu Kỳ bỗng dưng hồi tưởng lại hết thảy phản ứng thân thể của Trạm Hải Lam thời gian kia.

Thanh âm kéo dài không dứt, xúc cảm trơn trượt ôn nhuận, da ôn độ cực nóng. Còn có, toàn thân từng hồi run rẩy, hai chân thon dài dán chặt bên eo của nàng.

Tất cả đều tuyệt không thể tả.

Thân thể Trạm Hải Lam, quả nhiên là cực phẩm.

Chỉ cần mở ra nàng, sẽ thấy bảo tàng trong thân thể nàng, đó là bảo tàng bình thường giấu ở dưới chức nghiệp trang cùng khuôn mặt lãnh đạm tuyệt đối nhìn không thấy.

Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên kích động lên, trước mắt thân thể Trạm Hải Lam an tĩnh lại ôn nhuyễn giống như là một dụ hoặc cực lớn, nàng đều không phải thánh nhân đương nhiên không có khả năng thờ ơ.

Dung Tiểu Kỳ đặt tay lên trên ngực mềm mại của Trạm Hải Lam, nhẹ nhàng xoa nắn, Trạm Hải Lam chậm rãi động thân thể, như thuỵ mỹ nhân mới từ trong mộng đẹp thức tỉnh.

Thân thể của nàng càng ngày càng nhiệt, Dung Tiểu Kỳ nhịn không được cúi đầu, lần thứ hai hôn môi nàng, môi lưỡi dây dưa gắn bó không rời, sau đó từng chút trượt tới cằm, còn có mặt mũi cùng hai má, có thể nghe được hô hấp của nàng dần dần nặng thêm, nàng ngón tay không tự giác nắm chặt góc chăn. Dung Tiểu Kỳ trong lòng khẽ động, dời đi trận địa đến liếm hôn bụng dưới của nàng.

Nếu như ký ức không có sai, bụng dưới Trạm Hải Lam là chỗ mẫn cảm nhất.

Dung Tiểu Kỳ nhẹ nhàng hôn chỗ bằng phẳng kia, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi phẩm lấy vị ôn nhuyễn ở giữa, tay di động tới bên đùi Trạm Hải Lam nhẹ nhàng vuốt ve. Trạm Hải Lam chậm rãi cong lên chân, giữa chăn đơn cùng giường vang lên thanh âm ma sát tất tất tác tác.

Dung Tiểu Kỳ lơ đãng va chạm vào nhuyễn nộn giữa hai chân nàng, cách vải vóc dĩ nhiên cảm giác được một chút ẩm ướt.

Đây là, ám hiệu sao?

Dung Tiểu Kỳ nâng lên thắt lưng Trạm Hải Lam, động tác thông thuận mà đem quần lót ren bạch sắc kéo xuống, thế nhưng nàng cũng không có hoàn cởi ra mà buông rời rạc tại cổ chân của Trạm Hải Lam. Dung Tiểu Kỳ nghĩ đến quang cảnh Trạm Hải Lam nhếch lên hai chân, kia nhất định làm cho huyết mạch phun trào.

Dung Tiểu Kỳ rất nhanh đem ý nghĩ làm thành thực tiễn, nàng chen vào giữa hai chân Trạm Hải Lam, đem một chân phân ra đặt ở mép giường, một chân khác dùng khuỷu tay nâng nâng lên. Dung Tiểu Kỳ hơi chút nghiêng thân, tay kia rất dễ dàng để sát vào chỗ tư mật.

So với cách vải vóc ẩm ướt càng sâu, so với da thịt xung quanh đều phải ôn nhiệt.

Dung Tiểu Kỳ cảm giác bản thân như là bị đưa lên ngoài không gian, mà Trạm Hải Lam, là phi thuyền vũ trụ lại gần nàng ngao du.

Dung Tiểu Kỳ dò tay du nhập, thân thể Trạm Hải Lam đằng một chút, Dung Tiểu Kỳ cũng không lưu ý, cố nhiên dụng lực xâm nhập vào. Không ngoài dự liệu bên trong cực nóng, cũng cực kỳ trơn trượt ẩm ướt, Dung Tiểu Kỳ nâng lên chân Trạm Hải Lam, điều chỉnh đến tư thế thích hợp nhất phát huy, từ phía sau thoả thích tập kích.

Trạm Hải Lam hoàn toàn không có sức chống cự, toàn bộ thân thể đều nhuyễn xuống, nửa người trên mềm nhũn khoát lên gối đầu, nửa người dưới bị Dung Tiểu Kỳ nâng lên, nàng nắm chặt gối đầu dưới cổ, thắt lưng trên dưới đều đang căng chặt.

"Ân... Ân... Không..." Thanh âm Trạm Hải Lam bắt đầu run rẩy, da thịt bắt đầu hơi đổ mồ hôi.

Mà Dung Tiểu Kỳ biết này còn chưa đủ. Nàng bắt được chân Trạm Hải Lam, nhẹ nhàng dùng lực để Trạm Hải Lam xoay lưng lại nằm sấp xuống, vẫn đang bảo trì công kích liên tiếp làm Trạm Hải Lam trống rỗng bị trùng kích, Trạm Hải Lam khẽ kêu một tiếng, ngón tay càng thêm nắm chặt bên gối.

Dung Tiểu Kỳ từ phía sau vòng tay ôm ngực Trạm Hải Lam, bảo trì tư thế tiến vào từ sau, tuy rằng có một chút cách trở thế nhưng lực ma sát cũng trở nên lớn hơn. Nàng cảm giác được toàn bộ thân thể Trạm Hải Lam đều đang run rẩy, tóc dài buông tán loạn trên lưng thon gầy đều đang nương theo rung động mà chập chờn.

Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến lí do Trạm Hải Lam thường ngày đối nàng thoái thác, biểu tình vĩnh viễn nhàn nhạt, nói vĩnh viễn ngắn gọn.

"Dung tiểu thư, mời có chút tính chuyên nghiệp."

"Dung tiểu thư, em chẳng lẽ không biết tuyên truyền có bao nhiêu trọng yếu sao?"

"Dung tiểu thư, nhóm lửa tự thiêu rất buồn cười."

"Dung tiểu thư..."

"Dung tiểu thư..."

Được rồi!

Rõ ràng có thể cùng em trên giường, rõ ràng có thể ở dưới thân em rên rỉ, vì sao miệng của chị luôn luôn nói không được lời ôn nhu, vì sao ánh mắt của chị luôn không có hình bóng em?

Trạm Hải Lam, chị rốt cuộc đem em trở thành cái gì?

Rõ ràng, rõ ràng, em không muốn đem chị cho rằng là một phôi nữ nhân a!

Vì sao, chị muốn làm cho em thất vọng?

Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, đáy lòng cảm giác càng thêm ủy khuất, tốc độ trên tay bỗng dưng nhanh hơn, Trạm Hải Lam thấp thấp rên rỉ trở nên gấp lên.

"Ân... Ân, Ân..."

Trạm Hải Lam sắp chịu không nổi nữa, Dung Tiểu Kỳ cảm giác được dịch thể trong tay biến hóa, đương nhiên biết đã sắp phát sinh cái gì, thế nhưng làm sao có thể để Trạm Hải Lam vừa lòng đẹp ý đây?

Dung Tiểu Kỳ kiềm chế đáy lòng rung động, một lần nữa đem Trạm Hải Lam xoay qua, song song ly khai thân thể nàng.

Trạm Hải Lam thở ra một hơi, hô hấp kịch liệt phập phồng chậm rãi bằng phẳng xuống.

Nhưng mà Dung Tiểu Kỳ cũng không dự định bỏ qua, nàng đem hai chân Trạm Hải Lam khuất cong lên, chui ở giữa, bắt đầu tinh tế mật mật hôn trác chỗ tư mật kia, hiểu rõ cũng không đụng vào chỗ mẫn cảm nhất một chút.

Trạm Hải Lam giãy giụa cái lưng, bắt đầu bất an, Dung Tiểu Kỳ nghe được thanh âm Trạm Hải Lam nỗ lực thở dốc, tuy rằng rất mê người nhưng nàng cũng không dự định tước vũ khí đầu hàng.

Người hẳn là đầu hàng cùng cầu xin tha thứ, là Trạm Hải Lam mới đúng!

——-

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện