“Rốt cuộc thì chuyện này là thế nào?!”

Chử Hoàn im lặng ngửa mặt ra sau một chút, để từng giọt nước bọt sắc lẻm như ám khí của Lão Vương sượt qua.

Lão Vương một tay đường xa mệt nhoài, mỗi một tế bào trên mặt đều đang chứng minh cho cuộc đời đau khổ chuyên phải nhọc lòng vì tên khốn nạn trước mắt này.

Giữa hai người cách một cái bàn gỗ, trên bàn ngổn ngang mấy món đồ dùng quân nhu có thể cho vào viện bảo tàng quốc gia được rồi.

Chử Hoàn ngửa đầu, xuyên qua cửa sổ nhỏ của nhà khách cũ nát thoáng nhìn bên dưới, Nam Sơn đang ở dưới lầu trò chuyện với mấy lão binh kia.

Tộc trưởng hai lúa nhà họ chắc là lần đầu tiên trong đời mặc áo sơ mi, thành thử vẫn lo lắng động tác của mình hơi mạnh sẽ làm rách nó, giơ tay nhấc chân thận trọng như bị người ta trói gô lại, song đối mặt với mấy vị lúa hơn bên cạnh, cậu vẫn vô cùng có trách nhiệm, ở cái thị trấn cả đời mới ghé qua vài lần này, làm một hướng dẫn viên du lịch kiến thức nửa vời.

Đúng lúc này, Nam Sơn vốn đang nói gì đó đột nhiên như có cảm ứng ngước nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Chử Hoàn. Thế là giải thích viên nghiêm túc này trong lúc bận rộn còn nhín thời gian, không hề tiếc rẻ cho người trên lầu một nụ cười rạng rỡ, bộ dạng nghiêm trang trông hơi buồn cười.

Cũng không biết xảy ra vấn đề gì, mà mấy lão binh trong sơn động không hề có ấn tượng với việc năm đó bị đông lại sau khi lạc vào “chốn đào nguyên”, ký ức của họ còn mang máng dừng lại ở khoảnh khắc lạc đường bên sông, giống như hết thảy trải qua đều chỉ là một giấc mộng, mở mắt ra đã mấy chục năm trôi qua – e rằng đây cũng là ý của thần sơn, không muốn để mảnh đất này lộ ra trước mắt người đời.

Trưởng giả mặt sơn dương tuy hơi thiếu đạo đức, nhưng không thiếu đầu óc, vừa biết tình huống này, lập tức thuận nước đẩy thuyền không nói gì hết, mà giả làm dân tộc thiểu số vùng biên giới, chẳng đề cập chữ nào về chuyện ly kỳ mấy chục năm trước.

Sơn môn vừa xoay lại, Chử Hoàn tỉnh dậy khỏi giấc ngủ dài, còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, thì trưởng giả đã như đòi mạng lôi đầu dậy bắt xử lý chuyện này.

Bấy giờ mới có màn này trong nhà khách của thị trấn.

Các nguyên nhân trong đây, Chử Hoàn không tiện nói rõ với người khác – mà dù có nói Lão Vương cũng chẳng tin, chỉ sợ còn dẫn anh đến bệnh viện tâm thần khám thử, bèn phủi sạch trách nhiệm: “Tôi đâu có biết, mấy người đó là nhặt được trên đường thôi.”

Lão Vương da mặt giật giật, theo ánh mắt anh ta nhìn lướt qua cửa sổ xuống phía dưới, hình như phát giác điều gì, hai mắt híp lại, chỉ Nam Sơn hỏi: “Người tóc dài đó là ai?”

Chử Hoàn mặt không đổi sắc trả lời: “Vợ tôi.”

Lão Vương nghe thế, khóe mắt giật càng nhanh hơn, hít sâu một hơi, run giọng hỏi: “Chuyện… chuyện này là thế nào?”

Chử Hoàn nhìn đám đông qua lại trong thị trấn nhỏ vùng biên giới này, lại nhìn ông bạn già sắc mặt hồng hào, thân thể cường tráng, nhất thời muôn vàn cảm khái như cách mấy đời. Anh thoáng suy nghĩ, đoạn trả lời một cách chặt chẽ: “Khó nói lắm, hình như cũng có thể tính là nhặt được.”

Lão Vương: “Mẹ kiếp đó là đàn ông mà! Chú mày cho là anh mù chắc!”

“Đúng thế,” Chử Hoàn không hiểu lắm, “Tôi có bảo cậu ấy là con gái đâu.”

Lão Vương nhăn nhó như đau tim, đi vòng vòng trong phòng y hệt lừa kéo cối xay, rốt cuộc không nhịn được quát vào mặt Chử Hoàn: “Bậy bạ!”

Chử Hoàn dựa lưng lên cái sofa rách cứng ngắc, uể oải duỗi chân, nở nụ cười bao dung khi người già vô cớ gây sự, chẳng nói lời nào.

Nhiều năm qua, Lão Vương chưa bao giờ có biện pháp gì với Chử Hoàn, sau cùng như để hả giận, ông ta ngồi phịch lên cái giường đơn giản, khiến giường nhà khách người ta phải kẽo kẹt rên một tiếng.

Lão Vương rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, còn chưa kịp châm thì đã thấy Chử Hoàn dùng ngón trỏ gõ bàn: “Này.”

Lão Vương tức giận nhướng mí mắt liếc một cái.

Chử Hoàn: “Ở chỗ tôi cấm thuốc.”

Nói xong, anh ta còn ra vẻ vô tội đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ xuống dưới lầu.

Lão Vương đậy bật lửa lại cái “tách”, im lặng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm phía dưới một lúc, đột nhiên đặt một tay lên vai Chử Hoàn, cau mày hỏi: “Cậu ta lai lịch thế nào? Chú mày đừng đùa giỡn, như vậy có thể dài lâu được không?”

Chử Hoàn thở dài: “Tôi là người thích đùa giỡn?”

Lão Vương khá hiểu anh ta, tuy trên việc nhỏ cẩu thả nhưng trên việc lớn Chử Hoàn thật sự chưa từng chơi đùa. Lão Vương nghiêm túc hẳn: “Lão Chử chết rồi thật sự là không ai quản được chú mày nữa – mày định đoạn tử tuyệt tôn luôn à?”

Chử Hoàn dừng một chút, sau đó không nhịn được bật cười.

Lão Vương: “Cười cái gì, nghiêm túc chút đi!”

“Không ngờ ông anh cũng truyền thống ghê,” Chử Hoàn khoát tay, “Trong tộc họ có cả đàn nhãi ranh chạy lăng quăng, mọi người đều chỉ mong sao cho tộc trưởng một đứa làm con thừa tự đấy, không sao đâu.”

Lão Vương nhìn anh ta lom lom chốc lát, thấy khí sắc Chử Hoàn không tốt lắm, nhưng tinh thần không tệ. Người đàn ông một tay này trầm mặc giây lát, trước mắt yêu cầu của ông ta với Chử Hoàn chỉ là khỏe mạnh là được, về phần sinh hoạt cá nhân thế nào…

“Theo như mày vừa nói thì – cậu ta là tộc trưởng? Có thể đi theo mày không?”

Chử Hoàn sờ sờ mũi: “Dư sức.”

Lão Vương hơi nản: “Vậy mày định thế nào, trốn cả đời ở cái vùng khỉ ho cò gáy này? Lúc trước không phải chú mày đồng ý…”

“Tôi sẽ về làm việc.” Chử Hoàn không có gánh nặng gì, tiếp lời, “Không sao, có việc thì làm việc, không có nhiệm vụ thì tôi về nhà nấu cơm, coi như ở hơi xa một chút.”

Lão Vương chưa từng thấy trò đùa nào như vậy, sửng sốt nhìn anh ta: “… Không ai thanh toán vé máy bay cho chú mày đâu.”

Chử Hoàn đáp không hề có áp lực: “Dù sao cũng chẳng cần tôi kiếm tiền nuôi gia đình, không quan trọng.”

Lão Vương khó lòng tưởng tượng được cách sống này, xoay điếu thuốc trong tay một lúc lâu, rốt cuộc mới nói một câu: “Chú mày thật… không ra sao!”

Chử Hoàn cợt nhả xòe tay ra: “Cho tôi xem hai đứa cháu trai – hay là cháu gái nào?”

Lão Vương tìm trên người ra mấy cái di động, moi ra cái trông thường nhất, mở hình đưa cho Chử Hoàn xem. Hai đứa trẻ tuy đều rất nhỏ nhưng có thể nhận ra là không giống nhau lắm, sinh đôi khác trứng.

“Quần áo màu hồng là con gái, còn đứa kia là trai.” Lão Vương thở dài ngồi xuống bên cạnh, ngay cả hai đứa cháu ngoại cũng chẳng thiết khoe, “Chú mày muốn tìm một người bầu bạn, anh cảm thấy rất vui mừng, nhưng tại sao phất định phải bỏ gần tìm xa phí sức như vậy?”

“Một trai một gái có thể thành chữ ‘hảo’, ôi buồn cười vãi, chảy nước miếng dài ghê…” (Chữ hảo ghép từ 2 chữ tử và nữ)

“Chử Hoàn!”

Chử Hoàn ngẩng đầu nhìn ông ta: “Tìm một người ở gần? Được thôi, anh định khuyên con rể mình rút lui, để tôi thay thế à?”

Lão Vương thoạt đầu ngẩn ra, sau đó thấy rõ một chút trêu đùa trong mắt anh ta, cảm thấy rất bất lực: “Ôi cái thằng khốn nạn không hiểu lòng người tốt này.”

Chử Hoàn ném di động vào lòng Lão Vương, lại nghiêng đầu thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Nam Sơn tận chức tận trách dẫn mấy vị lão binh chưa từng được ăn thức ngon đến “Khẳng Đương Kê” mở mang thêm về thực phẩm vứt đi, liền vịn cửa sổ la lên một tiếng: “Mua cho tôi bát cơm gạo kê khoai tây lần trước chủ quán làm, nhớ bỏ muối!”

Nam Sơn ở đằng xa phất tay tỏ ý đã nghe thấy.

Chử Hoàn đẩy cửa sổ ra hết cỡ, mau chóng rút thuốc lá trong túi Lão Vương, chớp nhoáng đốt một điếu, nhanh nhẹn nhét vào miệng, rít một hơi hết nửa điếu, mới chậm chạp mở miệng sau làn khói trắng: “Đôi khi anh sẽ phát hiện, thứ anh cảm nhận được không giống với người khác, nỗi đau điếng người của anh, người ta chẳng đau chẳng ngứa, anh cảm thấy toàn thân khoan khoái, người ta không hề hay biết, sau một thời gian dài, anh sẽ sinh ra một loại ảo giác… Anh và họ không hề sống trong cùng một thế giới.”

Lão Vương ngắm nghía anh ta một cách tỉ mỉ, đường nét trên mặt Chử Hoàn do gầy gò mà càng sâu hơn trước kia, nhưng đôi mắt lại rất sáng, không biết có phải là bóng ngược của ngọn lửa trên điếu thuốc hay không.

“Cô đơn mà không để ý mình đang ở chung với bao nhiêu người, nếu trong lòng anh không có cảm giác này, độc thân cả đời cũng rất tự do, một phút đồng hồ cũng chẳng cảm thấy quạnh quẽ; còn như thường xuyên nghĩ ngợi lung tung, dù ngày ngày đàn đúm gái gú cũng chẳng náo nhiệt nổi.” Chử Hoàn thong thả nói, “Đây là điều rất đáng sợ anh biết chứ? Mặc cho nỗi cô đơn này ăn quá sâu, con người ta sẽ trở nên không có cảm giác chân thật.”

Lão Vương: “Liên quan gì đến cảm giác chân thật?”

“Tất cả,” Chử Hoàn nói, “Con người sau khi đánh mất cảm giác chân thật, mới tự hỏi ‘chân thật’ là gì, càng tự hỏi lại càng cảm thấy… mình không cách nào chứng minh sự tồn tại của ‘chân thật’.”

Lão Vương vẻ mặt nghiêm túc, hoài nghi đầu óc Chử Hoàn có bệnh chưa chữa khỏi.

Chử Hoàn liếc thấy Nam Sơn để những người khác ở lại quán ăn cơm, tự mình mang mấy hộp thức ăn to trong “Khẳng Đương Kê” đi ra, đang tiến về hướng nhà khách.

“Cho nên, một ngày kia tôi phát hiện có một người chịu giúp mình xua tan cảm giác cô độc do loạn thần kinh này, hơn nữa hiệu quả rõ ràng, thế thì người ấy với tôi mà nói, chính là điểm tựa, và là tọa độ.” Chử Hoàn dập điếu thuốc, nhét đại gạt tàn xuống dưới sofa, mở quạt thông gió trên cửa chớp, “Đừng nói chỉ là ngồi máy bay vài lần, bảo tôi ngồi tên lửa cũng được.”

Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, Chử Hoàn đi qua Lão Vương, mở cửa cho Nam Sơn. Nam Sơn vừa vào cửa liền hít một chút, giống như ngửi thấy cái gì, có điều ngại Lão Vương ở đây nên cậu không nói gì, chỉ mượn động tác đưa thức ăn, hết sức u ám trừng mắt nhìn Chử Hoàn một cái.

Chử Hoàn vờ như không thấy, chỉ Lão Vương mà nói: “Đây là… Ừm, cha nuôi tôi.”

Lão Vương: “…”

Lão Vương ho khan một tiếng, trong nháy mắt hơi á khẩu, rồi lập tức định thần lại, trưng ra thái độ nghiêm túc không tùy tiện nói cười của bậc trưởng bối, đơn giản gật đầu chào Nam Sơn: “Chào cậu!”

Nam Sơn cũng trở tay không kịp, song cậu tuy chưa trải việc đời, xét cho cùng cũng là tộc trưởng, thế nên nhanh chóng bình tĩnh lại, khách sáo đón nhận sự đánh giá của Lão Vương, mở miệng chào hỏi.

Lão Vương vẫn chưa quen lắm, nhất thời đang không biết nói gì cho phải, liền thấy Nam Sơn đi đến trước mặt, làm một tràng tiếng Hán đã lưu loát hơn nhiều, trịnh trọng nói: “Cháu tên Nam Sơn, là tộc trưởng ‘tộc Ly Y’, về sau Chử Hoàn ở chỗ cháu, sẽ không phải chịu một chút oan ức nào đâu, chú cứ yên tâm.”

Lão Vương: “…”

Trong lúc cùng Nam Sơn thô lố mắt nhìn nhau, ông ta bỗng nhớ tới quá trình gả con gái, đột nhiên sinh ra một chút bất mãn tế nhị với chàng rể đứng đắn nhà mình.

Sự tế nhị này duy trì đến chập tối, Lão Vương đưa người lẫn súng trường và đồ dùng quân nhu Chử Hoàn giao cho đi hết, sau đó giống như thể hiện sự rộng lượng, kiềm chế sự khó chịu trong lòng, vung bút phê cho Chử Hoàn một tháng “nghỉ kết hôn”.

Chử Hoàn nhìn theo Lão Vương đưa người lên xe, nói với Nam Sơn bên cạnh: “Chúng ta tạm thời chưa vội về tộc, tôi cá là bây giờ cậu nhất định có thể qua khỏi biên giới rồi, để tôi dẫn cậu ra ngoài… A, cái này…”

Nam Sơn chẳng rằng chẳng nói dùng một con dao nhỏ khều cái gạt tàn lúc nãy anh nhét vào kẽ sofa ra, nhìn anh đầy lên án.

Chử Hoàn cười gượng gạo: “Đây là ban nãy lão già kia…”

Nam Sơn nắm cổ áo anh, cẩn thận ngửi một vòng.

Chử Hoàn: “… Hút đó…”

Lời ngụy biện dưới ánh nhìn hăm dọa của Nam Sơn tự động tắt đài.

Nam Sơn: “Anh cảm thấy thân thể mình khỏe rồi?”

Chử Hoàn nuốt nước bọt, luôn cảm thấy ánh mắt Nam Sơn khi hỏi như thế không bình thường lắm.

Nam Sơn siết chặt tay hơn, màu mắt đậm dần: “Vậy anh không nhớ… mình còn nợ gì tôi à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện