Hôm nay Chử Hoàn nói chuyện một lúc với trưởng giả và Lỗ Cách, song phương chẳng những không rẽ mây nhìn thấy mặt trời, ngược lại càng lọt sâu vào trong sương mù.

Đặc biệt là khi Chử Hoàn nhắc tới “hạch đào” có ý thức, trưởng giả tuổi già ốm yếu rõ ràng đã giật mình.

“Thánh hỏa” là một trong hai đại thánh vật của Người Thủ Sơn, đã truyền lưu qua tay không biết bao nhiêu đời, mà chưa từng nghe nói còn có tiềm chất thành tinh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thánh hỏa này thân phận bất phàm như thế, bao nhiêu năm qua lại liên tục im lặng, ngoại trừ đốt không cháy và hút lửa thì chẳng biểu hiện ra chỗ nào khác với hạch đào bình thường, bởi vậy dường như có một chút ý thức của riêng mình cũng là hợp tình hợp lý.

Trưởng giả dao động qua lại giữa hai kết luận “Chử Hoàn có bệnh” và “thánh hỏa có bệnh”, sau chót vẫn do dự chưa quyết, lắc lư bỏ đi, Chử Hoàn vội vàng gọi lại: “Chờ đã trưởng giả! Sau này có thời gian, tôi có thể thỉnh giáo ông về văn tự của Người Thủ Sơn không?”

Trưởng giả ở đằng xa phất tay, để lại cho anh một bóng lưng mệt mỏi quá sức.

Về chuyện thay máu cũng tạm thời chưa quyết định được.

“Hạch đào” này rốt cuộc là thần vật gì? Có thể có tác dụng gì? Bản thân Chử Hoàn rốt cuộc là được Chử Ái Quốc nhặt về từ đâu?

Và nên làm thế nào để trong tình huống không cho Nam Sơn can thiệp, thành công trốn đến vùng đình trệ?

Đây đã thành ba câu đố lớn không lời giải chiếm cứ trong lòng Chử Hoàn, câu thứ nhất xem ra căn bản không ai biết, câu thứ hai thì người biết chuyện đã qua đời.

Câu thứ ba…

Nếu khi sơn môn đảo ngược, cả vùng tụ cư của Người Thủ Sơn bị quay về một thế giới khác, Chử Hoàn cũng không thể ở lại, hết thảy kế hoạch trước đó đều thành vô dụng, vậy thời gian hành động của anh sợ rằng phải trước mùa đông.

Thực ra nếu có thể, Chử Hoàn không hề muốn giấu giếm Nam Sơn, khi làm một số việc cho người mình yêu, kỳ thực trong lòng ai cũng hi vọng đối phương biết, dù lúc ấy ngại không nói, cũng hi vọng sau đó đối phương có thể thông qua những người khác hoặc là con đường khác, tự mình phát hiện sự nỗ lực trong im lặng này.

Nhưng hết thảy như lửa sém lông mày, Nam Sơn nhất định sẽ dốc hết sức cản trở, thành thử Chử Hoàn chỉ có thể che giấu.

Anh chỉ cảm thấy như mình đang ở trong sương mù, lần mò tìm kiếm một con đường chật hẹp.

Tương lai mịt mù, trước mắt với Chử Hoàn mà nói, điều duy nhất có thể tương đối xác định, chính là cân nặng của con rắn thanh tú kia đã vọt thẳng lên thành ván đóng thuyền.

Tiểu độc xà thành đại độc xà đầu to tai bự, nhưng trí lực chưa đuổi kịp cơ thể, sớm đã quên sạch sẽ thù mới hận cũ với Chử Hoàn, trước mắt thấy anh trở về, lại không hề để bụng sấn tới dính lấy anh mà làm nũng.

Vì vậy, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, Chử Hoàn đều bị đại xà ngày càng to đè tỉnh giấc. Thế là anh vừa chửi bới vừa bò dậy từ sớm tinh mơ, lấy một chậu nước trên núi, giội mình ướt nhẹp từ đầu đến chân để tỉnh táo, trong lúc này còn phải đại chiến ba trăm hiệp với “Tiểu Lục” không chịu khuất phục muốn quấn cổ mình.

Cái con béo ú này không hề có sự cao lãnh thận trọng mà rắn độc nên đó, Chử Hoàn cảm thấy xương cổ mình bị nó đu sắp thành bệnh luôn rồi.

Bởi vậy, Chử Hoàn tuân theo truyền thống tốt đẹp “vui riêng không bằng vui chung”, sau khi dậy sẽ đưa độc xà “Tiểu Lục” béo trục béo tròn đến chỗ Viên Bình, để hắn ta mỗi ngày cũng có thể vừa mở mắt đã tắm mình dưới cái lưỡi đỏ tươi thân thiện của đại xà.

Như vậy, Chử Hoàn sẽ như nguyện vọng bị Viên Bình phẫn nộ đuổi đánh hơn một tiếng, đao thật thương thật làm một đợt huấn luyện buổi sáng có hiệu quả rõ rệt giữa núi rừng.

Chờ đến khi Viên Bình tức sôi máu muốn đi canh sơn môn, Chử Hoàn liền leo lên đỉnh núi chỗ Người Thủ Sơn tụ cư, tìm trưởng giả học viết chữ.

Chỗ trưởng giả ở rất đơn sơ, không có thiết bị dạy học, chỉ lấy đại một tảng đá dài cho anh, Chử Hoàn mỗi lần chỉ có thể ấm ức co đôi chân dài không bỏ xuống được, nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, cố gắng nhồi nhét “thiên thư” của Người Thủ Sơn, triệt để từ giáo viên rơi xuống thành học sinh bị xử phạt về thể xác. (thiên thư còn dùng để chỉ chữ viết khó đọc và khó hiểu)

Trưởng giả lão sơn dương vừa mở đầu đã nói với Chử Hoàn: “Vùng đình trệ là tử địa, tộc trưởng Nam Sơn thà chết cũng sẽ không để mi đi, nhưng bọn ta không khuyên can mi, ngược lại còn giúp mi giấu giếm, kỳ thực là đang lợi dụng mi, mi biết chứ?”

Chử Hoàn: “Đừng nói nhảm nữa, mau dạy đi.”

Trưởng giả liền tìm một cây đinh dài chừng nửa thước, mỗi ngày đóng đinh trên một xấp da dê cũ, đóng từ đầu đến cuối, được một xấp dày, đâm bao nhiêu thì hôm ấy Chử Hoàn sẽ học bấy nhiêu.

Trong đó, những từ thường ngày Người Thủ Sơn dùng chỉ là một phần rất ít, đại đa số là từ chuyên dùng trong hiến tế và các loại nghi thức mà Chử Hoàn chưa nghe bao giờ. Lỡ như đọc sai viết sai là sẽ bị lão sơn dương đập cho một phát. Chử Hoàn hiện giờ cũng già đầu rồi, đột nhiên bị coi thành học trò nhỏ mặc quần yếm trong xã hội cũ, đương nhiên không thể nhịn nổi cách dạy học dùng gậy mất hết tự tôn thế này.

Ngay khi anh chuẩn bị ném phăng quy phạm đạo đức kính già yêu trẻ, đập bàn đứng dậy, lão sơn dương kia không dựng râu cũng chẳng trợn mắt, chỉ chậm rãi nhai cam thảo chẳng biết nhổ từ đâu, nói một câu nghe thật đáng ghét: “Ôi, người ngoài chính là người ngoài, thề thốt sắt son bảo vì tộc trưởng chúng ta nọ kia – toàn là chót lưỡi đầu môi thôi.”

Chử Hoàn tức khắc chẳng còn nổi giận được nữa, ấm ức ngồi xuống lại, nhẫn nhục tiếp tục việc học ngoại ngữ dở hơi.

Cứ thế, một hai ngày còn được, liên tiếp mấy ngày anh bận đến không lộ mặt, Nam Sơn đương nhiên sẽ sinh ra hoài nghi, liền phái mấy tộc nhân theo dõi Chử Hoàn. Tiếc thay, theo trạng thái của Chử Hoàn từ từ khôi phục nhờ rèn luyện với Viên Bình, dần dần ngay cả cái bóng mà họ cũng chẳng bắt kịp, để người ta biến mất tăm.

Một ngày nọ khi Chử Hoàn đang học bổ túc ngoại ngữ ở nhà trưởng giả, vừa vặn đụng trúng Nam Sơn có việc đến tìm trưởng giả bàn bạc, trưởng giả vội vàng nhét Chử Hoàn vào phòng chứa củi ở sân sau.

Chử Hoàn đội rơm rạ củi khô, dỏng tai căng thẳng lắng nghe động tĩnh ở phòng bên, sau càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng – đây rõ ràng là tiết tấu khi ngoại tình bị bắt quả tang mà!

Nam Sơn ở cùng một khoảng sân chỉ cách anh một bức tường, dăm ba câu nói chính sự với trưởng giả xong, đang chuẩn bị cáo từ, thì rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu: “Trưởng giả, gần đây Chử Hoàn có đến chỗ ông không?”

Trưởng giả như vàng thật không sợ lửa, nói dối không chớp mắt: “Đến chỗ ta? Thằng õng ẹo bên kia sông đó đến chỗ ta làm gì? Nghe mắng à?”

Nam Sơn cân nhắc giây lát, không nói gì, gật đầu định đi. Đúng lúc này, cậu vô tình cúi đầu nhìn lướt qua cái bàn gỗ bên cạnh, động tác chợt khựng lại.

Trên góc cái bàn gỗ bốn chân cọc cà cọc cạch có một đống lỗ nhỏ chi chít, có sâu có cạn, do đinh dài đóng ra.

Nam Sơn không biến sắc ngước lên liếc trưởng giả một cái, lão sơn dương vội vã đanh mặt lại, hơi hạ mí mắt, miệng bắt đầu lẩm nhẩm ra vẻ thần bí.

Nam Sơn đưa tay sờ lỗ đinh: “Trưởng giả gần đây đang dạy đứa trẻ nào học ạ?”

Chử Hoàn đang nghe trộm bên kia lòng rất căng thẳng – thì ra phương pháp dạy học lấy đinh đóng sách kiểu nhồi vịt là truyền thống cũ! Ôi cái lão sơn dương ngu xuẩn này!

Trưởng giả giả ngu: “Hở… hả? À, con bé Nụ Hoa kia thỉnh thoảng có tới.”

Mắt Nam Sơn trầm xuống, im lặng nhìn trưởng giả vài phút. Cậu làm tộc trưởng thời gian dài rồi, sớm không còn là cậu bé năm đó do trưởng giả tay cầm tay dạy dỗ nữa, ánh mắt như có trọng lượng, đè trưởng giả cơ hồ không ngẩng nổi đầu, đành phải đờ cái cổ dài nhỏ, cố gắng hứng chịu ánh nhìn xoi mói của Nam Sơn.

Một hồi trầm mặc khó khăn qua đi, đuôi lông mày của Nam Sơn hơi rung nhẹ, giọng điệu đầy ẩn ý: “À, phiền trưởng giả chú ý rồi, có điều nó còn nhỏ, ông dạy chậm thôi, đừng ép quá.”

Trưởng giả không biết đáp gì, đành phải cười gượng.

Vất vả lắm mới tiễn được Nam Sơn đi, chắc là để giảm bớt áp lực, trưởng giả xông vào phòng chứa củi, cầm gậy nện Chử Hoàn túi bụi: “Mi không biết lấy đá che đi, phế…”

Chưa mắng xong thì đã bị Chử Hoàn đè lại, đại nghịch bất đạo kẹp dưới nách.

Chử Hoàn bịt kín miệng lão sơn dương, đẩy ông lão vào xó nhà.

Quả nhiên, giây lát sau, tiếng Nam Sơn từ bên ngoài thong thả vọng vào: “Đúng rồi, trưởng giả à, ban nãy cháu còn quên một việc.”

Trưởng giả toát mồ hôi hột, tiếp đó, ông liền cảm thấy bàn tay đè mình chợt nhẹ đi, quay đầu lại thì bóng Chử Hoàn đã phóng vút qua bức tường bên cạnh, hệt như chim én, chớp mắt đã mất tăm… Tên này mà trở nên nhạy bén thì lâm trận bỏ chạy rất có nghề luôn.

Trưởng giả chỉnh lại yếm nom đàng hoàng rồi mới mở cửa cho Nam Sơn, kiên nhẫn hỏi: “Tộc trưởng còn việc gì nữa?”

Nam Sơn không giải thích gì trực tiếp vượt qua ông xông vào sân, tầm mắt quét một vòng qua địa bàn của trưởng giả, hận không thể ngay cả mạng nhện ở xó nhà cũng không bỏ qua, đoạn cậu quay đầu lại, ôn hòa cười nói với trưởng giả: “Đúng rồi, cháu vừa nghe thấy ông nói chuyện, có phải là con nhà ai lẻn vào phá phách hay không?”

Trưởng giả: “…”

Phái người đi cũng không theo dõi được Chử Hoàn, hôm sau, Nam Sơn rốt cuộc nhín ra một ngày, đích thân ra trận. Cậu thì không dễ đối phó như vậy, nên Chử Hoàn đành phải đánh du kích.

Nam Sơn là dân địa phương quen thuộc địa hình, Chử Hoàn thì từng được huấn luyện chuyên nghiệp về kỹ năng ẩn nấp và phản truy tung, tính cả các nhân tố như thiên thời địa lợi vân vân, thì hai người nên là tám lạng nửa cân, mãi đến khi thái dương sắp xuống núi, Chử Hoàn mới cảm thấy mình đã thoát khỏi tầm mắt Nam Sơn.

Chử Hoàn đương thở phào nhẹ nhõm, định bụng vòng đường đến chỗ trưởng giả, mới phát hiện mình vô tình đi vào rừng cây nhỏ khi mới tới tộc Ly Y anh thường xuyên đến để tránh bị quấy rầy.

Bỗng nhiên, Chử Hoàn nghe thấy một tràng “phập phập” “chát chát”, mới đầu tần suất rất cao, gần như chém lung tung một trận, sau đó có khả năng là hết hơi nên âm thanh ngày càng lộn xộn.

Chử Hoàn dừng chân, không muốn đến quấy rầy, đang định trở về theo đường cũ, liền nghe thấy “Keng” một tiếng, dường như là kim loại rơi xuống đất, sau đó là một tràng tiếng khóc nho nhỏ dưới tán lá xào xạc vọng ra.

Là một đứa trẻ?

Trời đã hơi tối, cho dù Người Thủ Môn phòng vệ nghiêm ngặt, trên đỉnh núi không có quái vật, cũng khó tránh có mãnh thú qua lại. Chử Hoàn chần chừ giây lát, sau cùng vẫn quay người vẹt cây rừng, lần theo âm thanh mà đi vào.

Anh nhìn thấy Sư Cọ Mốc.

Dưới chân Sư Cọ Mốc là một cây thiết bổng, thiết bổng có đầu nhọn, lấp lóe ánh sáng lành lạnh. Thứ này bất luận là chiều dài, trọng lượng hay lực sát thương, rõ ràng đều không phải là dành cho đứa nhóc hạt tiêu như cục thịt này chơi… Nó nên là một món vũ khí của đàn ông trưởng thành.

Sư Cọ Mốc mài đôi tay nhỏ xíu đến rộp da, nó ngồi dưới đất một cách thảm hại, khóc vài tiếng, lại nhịn giây lát, không nhịn được liền khóc vài tiếng nữa.

Bên cạnh dựng thẳng một cây cọc gỗ chi chít dấu thiết bổng đâm lên, rất lộn xộn, không theo thứ tự gì cả.

Dù là Người Thủ Sơn, Sư Cọ Mốc cũng chỉ là một đứa bé còn chưa bằng hạt đậu, không nhiều sức lực lắm, cầm vũ khí của người lớn, liều mạng đâm thành dấu trên cọc gỗ, nhưng còn chưa sâu bằng trưởng giả dùng đinh đóng.

Chử Hoàn từ sau gốc cây đi ra: “… An Tạp Lạp Y Da.”

Độ đáng ghét của thằng quỷ con này kế thừa từ ông cha gấu chó kia, mỗi lần nhìn thấy nó là Chử Hoàn đều phải trăm phương nghìn kế đi vòng đường, nhưng không biết từ khi nào – có lẽ là việc học tập ngôn ngữ như nhồi nhét đã có tác dụng, Chử Hoàn lại buột miệng gọi cái tên thật dài ngoằng của Sư Cọ Mốc.

Sư Cọ Mốc ngơ ngác nhìn anh giây lát, sau đó cúi đầu, ra sức dụi mắt – mới bao lâu đâu, tiểu độc xà vậy mà đã thành đại độc xà, và thằng gấu con mít ướt này vậy mà cũng biết làm bộ không khóc rồi.

Nhưng giả vờ chẳng được bao lâu, Sư Cọ Mốc càng vờ thì càng thấy tủi thân, cuối cùng rốt cuộc cam chịu kém cỏi, bò từ dưới đất dậy, khóc rưng rức lao tới Chử Hoàn.

Sư Cọ Mốc: “Ba!”

Chử Hoàn đón lấy nó, bế Sư Cọ Mốc lên, thở dài, mặc cho nhóc con kia ở trên vai anh khóc đến khàn cả giọng, nước mũi nước mắt chùi đầy người anh.

Sư Cọ Mốc gào khóc hết cỡ, làm chim trong rừng nháo nhác bay, động tĩnh này rốt cuộc dẫn Nam Sơn đã bị Chử Hoàn cắt đuôi tới.

Nam Sơn từ đằng xa thấy thế dừng chân không tiến thêm, ngược lại là Chử Hoàn nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu một cái. Ánh mắt chạm nhau, tim Nam Sơn chợt đập thót.

Sau đó, cậu nhìn thấy Chử Hoàn đi về phía mình.

Sư Cọ Mốc chẳng biết khóc bao lâu, đã tự làm mình hết hơi, mềm oặt ra luôn rồi, Chử Hoàn bỏ nó vào tay Nam Sơn, lập tức đi qua cậu.

Lúc hai người đi lướt qua nhau, Nam Sơn chợt hạ quyết tâm nói: “Bất kể anh muốn làm gì, tôi đều không nhớ, và cũng sẽ không cảm kích đâu, đừng uổng phí sức lực nữa.”

Nam Sơn không biết mình còn sống được mấy năm, ngắn thì có lẽ là tối nay sáng mai, dài chắc chắn cũng chẳng hơn hai ba năm, bởi vậy cậu giở một thủ đoạn nho nhỏ – chỉ xét trên đạo lý, câu này không sai một chút nào, người chết có thể nhớ được gì, cảm kích cái gì đây?

Chử Hoàn khựng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng không đáp gì, chỉ thoáng nở nụ cười.

Đó là nụ cười cưng chiều và dung túng, hiểu rõ điều gì, giống như cái gì anh cũng biết, cái gì cũng tính toán xong xuôi rồi.

Nam Sơn lập tức hoảng sợ: “Chử Hoàn!”

Chử Hoàn tốt tính đáp: “Hửm?”

“Gần đây anh đang làm gì vậy? Có phải là đã đến chỗ trưởng giả hay không? Anh muốn làm gì?” Nói đến đoạn cuối, giọng điệu của Nam Sơn cơ hồ nghiêm khắc hẳn, gấp gáp ép hỏi anh.

Chử Hoàn dời tầm nhìn, đột nhiên giơ hai ngón tay, ngả ngớn cho Nam Sơn một nụ hôn gió, sau đó như quỷ mỵ lao vút vào rừng, chờ tới khi Nam Sơn xách Sư Cọ Mốc đuổi tới đó, thì ngay cả sợi lông Chử Hoàn cũng chẳng tìm được.

Chử Hoàn không quay về nhà, do sợ buổi tối Nam Sơn sẽ ôm cây đợi thỏ ngay cửa, thế là anh xuống núi đến sơn môn, định bụng tìm đại một gian trong số phòng trống của Người Thủ Môn để ở tạm. Anh đi vào chỗ tụ cư gồm nhiều phòng nhỏ ở đằng sau sơn môn, bắt gặp Viên Bình đang vẽ những hình lạ lùng trên vách núi.

Nhờ trưởng giả dạy học hiệu quả, Chử Hoàn xem giây lát liền nhận ra đó là một tờ lịch.

Người Thủ Môn cũng có ngày tháng năm, nhưng qua sự giải thích của trưởng giả, Chử Hoàn đã hiểu rõ, thời gian ở hai bên sơn môn không giống nhau, với bên kia sông thì Người Thủ Sơn đến thế giới bên này sợ rằng chỉ có một quý, song thực tế Người Thủ Sơn ở lại đây một thời gian rất dài, từ số ngày Viên Bình viết thì thấy chí ít phải hơn ba trăm ngày, xấp xỉ một năm.

Viên Bình không buồn ngẩng đầu lên: “Mày chạy đến đây làm gì vậy?”

Chử Hoàn chẳng rằng chẳng nói tìm một chỗ bên cạnh hắn mà ngồi bệt xuống, nhìn Viên Bình lần lượt đánh dấu những ngày đã qua như đếm ngược thời gian, ở phần cuối tờ lịch, hắn dùng thuốc nhuộm màu đen vẽ một ký hiệu kết thúc.

Trong văn tự của họ, hai chữ “kết thúc” và “tử vong” viết cực kỳ giống nhau, kẻ mới học phải rất cố gắng mới có thể nhận ra khác biệt rất nhỏ trong đó, thoạt nhìn, tờ lịch này cơ hồ như là đồng hồ đếm ngược thời gian tử vong vậy.

Chử Hoàn chợt nhớ lúc mới đến đây, anh nhìn thấy thi thể la liệt khắp nơi, trước mắt Người Thủ Sơn nhân số đông đảo, có thể kề vai chiến đấu với họ, vậy chờ đến thời điểm sơn môn đảo ngược một lần nữa thì sao?

Vùng đình trệ đã tới gần như vậy, tất cả quái vật đều mưu toan chiếm lĩnh sơn môn này, để có được thánh tuyền và sinh cơ đến từ một thế giới khác. Người Thủ Sơn là vật dẫn xâu chuỗi hai thế giới, chờ đến khi họ bị bắt rời đi lần nữa, Người Thủ Môn sẽ gặp phải những gì đây?

Chử Hoàn nhìn chằm chằm chữ “kết thúc” ở phần cuối tờ lịch, chợt nói: “Tao định hai ngày nữa sẽ xuất phát.”

Viên Bình bỗng chốc dừng tay: “Mày nói cái gì?”

Chử Hoàn không trả lời, Viên Bình quay phắt lại nhìn anh: “Tao cho là mày chí ít cũng trở về lấy mấy khẩu súng…”

Chử Hoàn ngắt lời hắn: “Tao trở về một chuyến, ít nhất phải chờ tới khi sơn môn xoay lại lần nữa mới có thể quay về, đến khi đó mày còn sống không?”

Viên Bình sửng sốt, lát sau hắn nói: “Người Thủ Môn có thể được máu của Người Thủ Sơn tái sinh, vậy tao… tương đương với trở về điểm phục sinh thôi.”

“Người chết không thể phục sinh, người tái sinh có lẽ thông qua ký ức của Người Thủ Sơn mà có cái bóng của trước kia, nhưng vẫn không phải là một.” Chử Hoàn cười khổ, “Chí ít tộc trưởng trước kia của bọn mày không có dễ nói chuyện như bây giờ.”

Viên Bình im lặng rất lâu, sau đó hắn bỗng nhiên nghiêm túc hiếm thấy: “Sinh mạng Người Thủ Môn không hề giống với sinh mạng con người trên ý nghĩa thông thường, đương nhiên cũng không thể dùng cách nhìn với cái chết của bọn mày để nhìn nhận cái chết của bọn tao – Chử Hoàn à, xét trên đạo lý, bọn tao chính là ngọn núi này, chẳng qua mượn ký ức của bọn mày để hóa thành những người bất đồng mà thôi, chỉ cần núi chưa chết, thì bọn tao sẽ vĩnh viễn…”

Chử Hoàn: “Đừng lôi mấy việc đó vào, tức là mày muốn tiết lộ dự định của tao cho Nam Sơn.”

Viên Bình không đáp, coi như thừa nhận.

Chử Hoàn cúi đầu nhìn tay mình, tay anh chi chít các vết thương, nhưng thon dài có lực, bàn tay trong số đàn ông không hề tính là đặc biệt to, song khi anh nắm lại, phảng phất vững vàng đáng tin như có thể bắt được tất cả vận mệnh vậy.

Anh phục hồi với tốc độ rất đáng sợ, Viên Bình mỗi sáng sớm luyện cùng đứng mũi chịu sào cảm nhận được, Chử Hoàn luyện liên tục với cường độ cao, chẳng những không có vẻ mệt mỏi không chịu nổi, ngược lại phản ứng và tinh lực cơ hồ đã quay về trạng thái đỉnh cao của chính anh.

“Đừng nhiều chuyện như vậy,” Chử Hoàn nói, “Tao đã học gần hết da dê của trưởng giả rồi. Những việc khác, lão mặt sơn dương đó và tộc trưởng thủy quỷ của bọn mày đều vờ như không biết. Tao thấy những thứ tao nên chuẩn bị cũng đều đã đầy đủ, có thể đi được rồi.”

Viên Bình thoáng cái nổi quạu: “Mày không nhìn thấy kết quả bói toán của ông già đó à? Tử địa! Mày không phải Người Thủ Sơn cũng chẳng phải Người Thủ Môn, vậy mà lại vội vàng muốn chết, mày điên à? Nam Sơn cho mày đi rồi sao – cậu ta không đánh gãy chân mày mới là lạ! Làm tình thánh là cách này đó hả, thằng đần?”

Chử Hoàn: “Mày thì biết cái quái gì!”

Viên Bình nghe thế ném cọ sơn, tính dùng quyền cước trao đổi kinh nghiệm nhân sinh.

Chử Hoàn lại giống như không nhìn thấy hắn hùng hổ xắn tay, ngồi nguyên tại chỗ như tham thiền, không hề nhúc nhích.

“Có một người có thể để mày vì người đó mà xông pha khói lửa, là cực kỳ may mắn.” Chử Hoàn nói, “Khiến người ta cảm thấy như mình đã sống lại vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện