Chử Hoàn nắm cái nhẫn mang theo độ ấm của cơ thể, trong ánh lửa, cả người như đông lại, một phút liền không lên tiếng.
Anh biết rõ vì sao Nam Sơn làm như vậy, hơn nữa đổi lại là mình, Chử Hoàn nghĩ mình cũng sẽ có quyết định tương tự, nhưng lửa vẫn hết bùng lại xẹp trong lòng anh, không sao kiềm chế nổi.
Nếu như không thèm để ý, dĩ nhiên lòng dạ rộng như trời đất, anh đương nhiên có thể vừa lãnh đạm vừa độ lượng. Thế nhưng bảy trạng thái tình cảm liền với sáu khiếu, sơ sẩy một chút là không nhịn được phải cố tình gây sự một phen. (thất khiếu gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng)
Giờ này đang là đêm hôm khuya khoắt, không xa còn có mấy người ngủ khá tỉnh, thật sự không phải là lúc để tức sùi bọt mép, thế nên Chử Hoàn im lặng xách bình nước tới, dốc hai ngụm nước lạnh, chờ lửa trong gan cháy hết tự nguội đi.
Nhưng vô ích, dường như cháy trong bụng anh là Tam muội chân hỏa, nước phàm dập không tắt được.
Chử Hoàn tự thấy mình nhiều năm tu thân dưỡng tính, đã có thể xem là loại người tương đối ôn hòa, chính anh cũng chẳng rõ bao nhiêu năm rồi mình chưa nổi giận như thế.
Một lát sau, Chử Hoàn thật sự không kìm được nữa, gần như nhỏ nhẹ nói: “Phiền cậu lặp lại lần nữa.”
Họng Nam Sơn khẽ nhúc nhích, cậu trả lời khàn khàn: “Tôi đưa anh đi, anh đừng quay lại nữa.”
“Cái này,” Ánh mắt Chử Hoàn đâm thẳng vào mắt Nam Sơn, anh giơ nhẫn lên trước mắt cậu, “Cậu không cần nữa à?”
Trên mặt Nam Sơn thoáng qua vẻ đau đớn khó mà kìm nén, cậu nhìn chằm chằm đống lửa, thái dương nổi đầy gân xanh, rất lâu mới đáp: “… Ừm.”
“Được.” Chử Hoàn gật đầu, tựa hồ thoáng nở nụ cười, trong nét cười có sự tàn nhẫn không nói thành lời, giơ tay ném nhẫn vào đống lửa, làm đốm lửa bắn tung tóe.
Nam Sơn giật nảy mình, không chút nghĩ ngợi muốn cho tay vào lửa nhặt ra, nhưng bị Chử Hoàn túm lấy cổ tay.
Tay anh như vuốt chim ưng, các đốt ngón tay rắn chắc mài xương cổ tay Nam Sơn, hai người giằng co một lúc lâu, Chử Hoàn dùng tay kia dịu dàng vén một lọn tóc Nam Sơn lên, để dưới mũi, thấp giọng nói: “Không phải cậu bảo cậu là người của tôi sao?”
Nam Sơn không biết đáp gì, vẻ bình tĩnh vờ vĩnh trên mặt cơ hồ khó mà tiếp tục.
Chử Hoàn dùng ngón cái cọ cổ tay Nam Sơn, bàn tay anh như sắt thép, muốn bóp nát cổ tay cậu ra, nhưng động tác vuốt ve lại cực nhẹ, như một cái lông chim khẽ khàng quét qua, ẩn chứa sự lạnh băng và run rẩy.
Chử Hoàn nhếch môi, cười khẩy mà gằn từng chữ: “Không phải cậu nói, Người Thủ Sơn các cậu lời hứa ngàn vàng sao?”
Nam Sơn: “Chử Hoàn…”
Tay Chử Hoàn run nhè nhẹ, bị Nam Sơn chọc tức đến đau thắt cả ngực.
Anh thầm thuyết phục mình một cách yếu ớt – hai người nên ngồi xuống, nên lý trí nói chuyện lợi và hại một phen, kể rõ băn khoăn của nhau, sau đó dùng lý thuyết phục dùng tình lay chuyển, thông qua đàm phán để đạt tới một nhận thức chung, rồi lại bình tĩnh và hòa nhã bàn bạc cách thúc đẩy các công việc bước tiếp theo – đây mới là phương pháp giải quyết vấn đề của người trưởng thành.
Nhưng anh không nói nên lời, một chữ cũng chẳng nói được.
Chử Hoàn nắm cổ tay Nam Sơn, hít một hơi thật sâu, không khí trong lành giữa đêm khuya lạnh lẽo ra vào trong phổi anh, Chử Hoàn nhắm mắt, điều chỉnh cảm xúc một cách khó khăn.
Thế nhưng, Nam Sơn bên cạnh còn ngu ngốc đổ dầu vào lửa.
“Phải, tôi có lỗi với anh.” Nam Sơn im lặng chốc lát, vậy mà còn không hề e dè thản nhiên thừa nhận tất cả, “Anh muốn thế nào cũng được.”
Mấy chữ “có lỗi với anh” này, tuyệt đối là một trong những lời có thể khiến đàn ông tức giận nhất trên thế giới. Nam Sơn quả thực đang tự tìm đường chết, trực tiếp ném cả kí thuốc nổ lên người Chử Hoàn, vừa chạm lửa thì lập tức nổ tung.
“Tôi muốn sao cũng được?” Chử Hoàn giận quá hóa cười, anh đột nhiên nắm cổ Nam Sơn, ép đối phương ngẩng đầu lên với tư thế không dễ chịu. Chử Hoàn hạ giọng thấp đến gần như thì thầm, tiếng anh cơ hồ chìm trong tiếng lửa đốt gỗ “đồm độp”, anh kề tai Nam Sơn, lạnh lùng hỏi, “Tộc trưởng, thế tôi đè cậu, cưỡng hiếp cậu ở ngay đây, cũng được sao?”
Động mạch cổ Nam Sơn nảy điên cuồng nơi đầu ngón tay Chử Hoàn, mà cậu thì hai mắt ứ máu, thực sự không hề nhúc nhích.
Chử Hoàn nắm cổ cậu, có ý muốn cắn chết tươi đối phương. Anh cắn xương quai xanh của Nam Sơn, để lại một dấu răng hằn rõ, rồi thô lỗ vuốt ve ngực Nam Sơn, hung hăng kéo quần cậu, nhưng lại vô thức tránh chỗ bầm bên hông đối phương.
Chử Hoàn hờ hững nhìn chằm chằm thân thể Nam Sơn, mặt không cảm xúc nói: “Nằm ngửa hay nằm sấp, cậu có thể tự chọn.”
Nắm tay Nam Sơn buông bên người siết căng như dây cung kéo hết cỡ, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng va chạm khi gân cốt và các khớp ma sát nhau, đôi môi hơi mỏng mím chặt, trong mắt đầy tơ máu.
Hai người một lần nữa giằng co giây lát trong im lặng, cách nhau cực gần, lại phảng phất cực xa, Chử Hoàn nghiêng mặt là có thể chạm đến vành tai Nam Sơn, mà tộc trưởng của anh bất kể là bị thương hay đau đớn, đều thẳng lưng ngồi ngay ngắn tại chỗ, khuôn mặt nghiêng như thanh đao, ánh mắt trông về nơi xa xôi, quật cường tột cùng, trở thành một sự cương quyết không tiếng, lại không thể lay chuyển.
Chử Hoàn có thể cảm nhận được mỗi một tấc cơ trên người Nam Sơn đều căng cứng như tảng đá đâm không thủng.
Anh đột nhiên thở dài trong im lặng, rốt cuộc chẳng làm bất cứ chuyện gì, chỉ chạm nhẹ mặt Nam Sơn như có như không, giống như một nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng vậy.
Sau đó, Chử Hoàn thả lỏng khống chế cho đối phương, tay cũng lấy ra khỏi quần áo cậu, cẩn thận vuốt lại các nếp nhăn trên quần cho cậu, lui sang bên cạnh nửa thước, ngửa mặt nằm xuống đất.
Ngân hà hơi chói, Chử Hoàn nhắm mắt lại, một lúc lâu chẳng nói năng gì, giống như đã ngủ rồi.
Cho đến khi anh im lặng không còn tiếng động gì nữa, Nam Sơn mới chậm rãi quay đầu sang, cách một đống lửa mà chăm chú nhìn anh.
Lúc này, Chử Hoàn chợt mở miệng như nói mớ: “Trên đường dăm ba câu đã có thể được một đoạn diễm ngộ với người ta, lời ngon tiếng ngọt còn chưa kịp nói hết, vừa thấy sự tình có biến, liền phủi mông chạy lấy người…”
Anh tựa hồ hơi mệt mỏi, lúc nằm ngửa xương quai xanh lõm xuống, đập vào mắt Nam Sơn, là khuôn cằm nhiều ngày qua đã trở nên nhọn hơn, cùng gân cổ ngày càng rõ nét.
Chử Hoàn lặng lẽ hỏi cậu: “Trong lòng cậu, coi tôi là ai?”
Nam Sơn á khẩu không trả lời được, dù cho Chử Hoàn đánh cậu hay sỉ nhục cậu, dường như đều không đâm vào lòng cậu sâu hơn câu này.
Chử Hoàn không mở mắt, anh giơ một cánh tay, hơi nghiêng mặt, tựa đầu lên tay mình: “Cậu cũng giống trưởng giả đầu sơn dương đó, cảm thấy người bên kia sông xét đến cùng đều không thể tin tưởng, đúng chứ?”
Nam Sơn đáp khàn khàn: “Tôi không có.”
Chử Hoàn nhắm mắt bịt tai, anh chợt trở mình đưa lưng về phía Nam Sơn, lưng anh hơi cong, đường cong lõm vào chỗ eo, anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, lầm bầm: “Tôi không phải người đạo đức mẫu mực, nhưng cũng không phải hạng khốn nạn – chí ít thì tôi chưa từng khốn nạn với cậu.”
Câu này vốn là có ý định dùng khổ nhục kế tỏ ra yếu thế, song đang nói thì Chử Hoàn lại thật sự tự mình tủi thân, bất đắc dĩ liền lập tức dừng lại.
Mặt đất ngoài trời lạnh băng và cứng ngắc, cho dù bên cạnh là đống lửa, chút hơi ấm ấy cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.
Đám đá chưa quét dọn sạch sẽ cấn tay, Chử Hoàn khoanh tay trước ngực, đó là tư thế phòng ngự trước khi đánh nhau, nhưng lúc này lại giống như ôm một bầu xót xa vậy.
Chử Hoàn quyết định không nói nữa, miệng lưỡi anh đả thương địch thủ một vạn lại tự tổn thương mình tám ngàn, tự làm cả mình đau lòng luôn.
Nếu ánh mắt có sức nóng, thì chắc Chử Hoàn đã bị ánh mắt Nam Sơn đốt cháy rồi. Nam Sơn chỉ hận không thể bất chấp tất cả lao đến ôm anh, hận không thể trực tiếp cho tay vào đống lửa, nhặt lại cái nhẫn trong lửa mạnh vẫn chẳng hề hấn gì.
Nam Sơn cắn chặt răng, bất giác miệng đã toàn mùi máu tươi.
“Anh biết vùng đình trệ là gì chứ?” Nam Sơn hỏi với giọng khàn khàn.
Chử Hoàn không nhúc nhích, lại hơi hé mắt ra.
“Vùng đình trệ chính là tử địa, trong đó không có ý thức, không có bất cứ thứ gì có thể động đậy, không tính là tử vong, nhưng cũng không có sinh cơ. Chẳng phải anh từng gặp mấy hoạt tử nhân trong sơn động ở chỗ tộc tôi sao?”
Đống lửa đã bắt đầu lụi dần, nhưng chẳng ai thèm quan tâm, Nam Sơn nói: “Rất lâu về trước, nơi đây không phải chỉ có mình chúng tôi, khi đó thế giới này có rất nhiều người, trên bình nguyên, trên núi non đều là các bộ tộc, cũng có thương nhân từ nam chí bắc trao đổi vật phẩm với nhau. Chúng tôi thì đời đời đều sống trên thánh sơn, do mối quan hệ đặc thù với Người Thủ Môn mà nhận được sự tôn kính đặc biệt, dần dà, chúng tôi liền có tên là ‘Người Thủ Sơn’.”
“Trên thánh thư bảo rằng, một ngày kia thế giới sẽ tối đen.” Nam Sơn nói, “Lúc ấy không ai hiểu được ý của câu này là gì, nhưng về sau, dần dần có bộ tộc chạy nạn đến lân cận, nhao nhao nói rằng nơi mình tụ cư bị bóng tối nuốt chửng.”
Chử Hoàn rốt cuộc cho cậu một chút phản ứng, mở miệng hỏi: “Nuốt chửng nghĩa là gì?”
“Chính là không còn nữa.” Nam Sơn nói, “Mấy vị bằng hữu không hề nhúc nhích trong sơn động, ít nhất còn có thân thể hoàn chỉnh, song người bị ‘nuốt chửng’ mà họ nói, lại chẳng còn gì cả, chính là tan biến vào hư không ấy.”
Chử Hoàn bỏ những đau lòng và rối rắm vừa nãy sang một bên, ngồi bật dậy: “Không có thi… di thể sao? Hay là nát thành cái gì rồi?”
“Cái gì cũng không có,” Nam Sơn nói, “Giống như những người đó chưa từng tồn tại vậy.”
Chử Hoàn do dự giây lát, lại hỏi: “Chờ đã, thánh thư các cậu nói… rốt cuộc là cái gì?”
“Tương truyền là một tảng đá lớn.” Nam Sơn nói, “Nội dung truyền lưu rất rộng, trước kia các tộc đều có một phiên bản không khác nhau lắm, có điều ban đầu thế nào thì chẳng ai hay, sau đó nội dung các tộc bảo tồn cũng đều gián đoạn, biến thành truyền miệng.”
Chuyện truyền miệng chưa bao giờ chính xác cả, Chử Hoàn không nhịn được truy hỏi: “Chưa từng có ai tìm kiếm thánh thư chân chính sao?”
“Có.” Nam Sơn quay đầu, nhìn về hướng vùng đình trệ, “Nhưng mà thiên thạch thánh thư trong truyền thuyết đã sớm nằm trong vùng đình trệ rồi, chẳng ai tìm được nữa.”
Chử Hoàn nhíu mày: “Nhưng lúc ở trên núi tôi nhìn thấy nước non và cây cối mà. Nếu bất cứ sinh mệnh nào ở trong vùng đình trệ đều sẽ biến mất, thì vì sao lại có cây cối tồn tại?”
Nam Sơn nhìn anh một cái: “Cây cối không có ý thức.”
Chử Hoàn sực nhớ lúc ở trên đỉnh núi, Nam Sơn gào lên rằng “Đừng nhìn, đừng nghe, đừng nghĩ”, anh bỗng lanh trí, buột miệng hỏi: “Ý của cậu là… cái mà nơi gọi là ‘vùng đình trệ’ nuốt, chính là ‘ý thức’?”
Nam Sơn lắc đầu: “Không biết.”
Chử Hoàn sắp xếp lại mạch suy nghĩ một cách khó khăn: “Mấy lão binh đó vào nhầm địa bàn của các cậu trong thời kỳ chấn động, tương đương với xóa đi sự tồn tại của họ ở bờ bên kia, cho nên thời gian ngừng trôi. Vậy phải chăng cũng cùng một đạo lý, nơi gọi là ‘vùng đình trệ’ và bên chỗ các cậu… không hề cùng một…”
Anh không biết nên nói thế nào, một lúc lâu mới tìm được từ gần nghĩa nhất: “Tọa độ?”
Nam Sơn khó khăn dời ánh mắt khỏi anh: “Tôi không biết.”
“Trưởng giả nói nó là vật sống. Ngần ấy năm qua, nó liên tục thôn tính, mở rộng địa bàn, mấy năm nay nó vận động đặc biệt rõ hơn, nhưng tôi cho rằng chí ít vẫn còn vài chục năm, không ngờ…”
Nói đến đây Nam Sơn dừng lại, một lúc lâu mới tiếp tục: “Sơn môn nối liền với một thế giới khác, là sinh lộ duy nhất ở nơi đây, cứ theo đà này, đại khái trong một hai năm tới, chúng tôi sẽ chỉ có hai kết cục – hoặc là sơn môn bị đám quái vật sống không nổi đó đạp nát, chúng tôi chết trận, hoặc là sơn môn đóng cửa trước vùng đình trệ, chúng tôi giống với những người khác, bị nuốt chửng vào bên trong, cùng nhau biến mất.”
Chử Hoàn: “Thế nên cậu quyết định không cần tôi nữa.”
Câu này của anh như bọt nước rơi xuống chảo dầu sôi, thoáng cái làm lòng Nam Sơn nổ thành trăm mối ngổn ngang, ngực Nam Sơn khó nhịn được phập phồng mạnh vài lần, ngón tay nắm chặt bãi cỏ vô tội, đầu ngón tay cơ hồ bị cọng cỏ ngoan cố thít đến rướm máu.
Chử Hoàn nhìn cậu một cái, kế đó chẳng rằng chẳng nói bò dậy, tìm một góc xa nhất mà nằm xuống tiếp.
Tấm lưng Nam Sơn cứng ngắc như va vào là gãy, mà cậu chỉ cúi đầu, không hề ngoảnh lại.
Sáng sớm hôm sau, mọi người cảm thấy bầu không khí mơ hồ khác thường, song cụ thể khác thường chỗ nào thì chẳng ai nói rõ được. Tiểu Phương kinh hồn táng đảm nhìn người này lại ngó người kia, muốn tìm ra nguồn căn, cho đến khi hắn theo kế hoạch dẫn cả nhóm đến gần hàn đàm sơn động bí mật kia, mới phát hiện, thì ra nguồn căn nằm ngay ở tiện nhân đại vương.
Chử Hoàn lặng lẽ đi ở vị trí đoạn hậu, bắt đầu từ sáng sớm đã chẳng nói câu nào – thường ngày cũng có tình huống tộc trưởng mở đường anh đoạn hậu, nhưng Chử Hoàn không hề một mực đi, một mực đề phòng, mà thi thoảng sẽ trêu chọc Viên Bình vài câu, chốc chốc lại hướng về bóng lưng Nam Sơn mà huýt sáo, khiến tộc trưởng bất đắc dĩ phải quay đầu lại nhìn mình một cái, liền cười xấu xa.
Dù cho căng thẳng hơn, chỉ cần Chử Hoàn còn hơi sức, anh thoạt nhìn đều là dáng vẻ “chẳng có gì ghê gớm”, chứ chưa bao giờ đanh mặt như huyết áp thấp kiểu đó.
Đến gần hồ nước, cả bọn dừng lại nghỉ ngơi, tiện thể cẩn thận tra xét xem trong sơn đàm có mối nguy hiểm khác hay không.
Chử Hoàn vẫn trưng bản mặt sầm sì như viếng mồ đòi nợ, ngậm một cọng cỏ bám theo đằng sau, hai tay khoanh trước ngực, không biết đang nhìn cái gì.
Tiểu Phương cao giọng hỏi anh: “Có đói bụng không?”
Chử Hoàn lắc đầu lấy lệ, lại chẳng thèm để ý đến ai.
Tiểu Phương hết sức hoang mang, bèn quay đầu nhìn tộc trưởng, nhưng tộc trưởng lại quay mặt sang hướng khác.
Tiểu Phương lại nhìn Đại Sơn, thấy cậu nhóc ngốc nghếch đó cũng mù tịt y như mình, vì thế cuối cùng Tiểu Phương đành phải chọc Viên Bình một cái, đánh mắt sang hướng Chử Hoàn.
Viên Bình: “Làm gì thế?”
Tiểu Phương vội vàng lắc đầu vẫy đuôi lôi Viên Bình ra một góc, rỉ tai nói khẽ: “Hảo tiện nhân bị sao vậy?”
Viên Bình liếc nhìn theo ánh mắt hắn, chẳng hiểu mô tê gì hết: “Có biết đâu, nếu không phải phát bệnh thì là đến kỳ kinh nguyệt thôi?”
Tiểu Phương năn nỉ: “Huynh đệ Người Thủ Môn, anh đi xem thử đi.”
Viên Bình: “Tự nhiên tôi đi xem nó làm gì? Tôi…”
Tiểu Phương giẫm mạnh hắn một phát, trưng ra khuôn mặt Lý Quỳ dữ tợn, thành một con khỉ lông phẫn nộ.
“Chậc.” Viên Bình liếc Tiểu Phương, sau đó lề mề đi đến giẫm Chử Hoàn một phát, “Ê, họ bảo tao tới hỏi thử, mày làm bộ sầu muộn cái quái gì vậy?”
Chử Hoàn chẳng thèm nâng mí mắt, hé môi nói: “Cút!”
Anh ta nói năng vô lễ, nhưng Viên Bình hiếm khi không nổi quạu, khom lưng dòm vẻ mặt Chử Hoàn, thấy hơi thú vị, lại quay đầu ngó Nam Sơn một cái. Ánh mắt Nam Sơn vốn vẫn quanh quẩn trên người Chử Hoàn, chợt bị hắn phát hiện, vội vàng hốt hoảng nhìn đi chỗ khác.
Trong lòng Viên Bình sinh ra sự bát quái kỳ lạ, hắn chọc chọc tay Chử Hoàn, ngồi chồm hổm bên cạnh, thò đầu nói nhỏ: “Tình hình này là sao? Có chuyện gì mất vui, mau nói cho đại gia nghe coi, dọc đường quạnh quẽ, tao đang cần nghe hài đây.”
Chử Hoàn biến thành hồ lô cưa miệng, mặc kệ Viên Bình vò đầu bứt tai thế nào, nhất định không hé răng một tiếng.
Đương khi Viên Bình đã mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị bỏ anh ta lại, Chử Hoàn bỗng nhiên nói một câu như độc thoại: “Tao muốn đến vùng đình trệ.”
Câu này làm Viên Bình khựng lại tại chỗ.
Viên Bình quay ngoắt lại, sửng sốt và ngờ ngợ dò xét Chử Hoàn: “Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem.”
“Tao tính đến vùng đình trệ một chuyến.” Chử Hoàn lặp lại rõ ràng.
Quen nhau từng ấy năm, Viên Bình đương nhiên biết Chử Hoàn khi nào là đùa giỡn, khi nào là nghiêm túc, ánh mắt sửng sốt và nghi ngờ nhìn quét Chử Hoàn một vòng, hạ giọng hỏi: “Mày điên rồi?”
Chử Hoàn: “Không có.”
Lúc này Viên Bình mới phát hiện, Chử Hoàn vẫn liên tục nhìn về hướng vùng đình trệ, tầm mắt thẳng tắp, khiến hắn kinh hồn táng đảm. Viên Bình xắn ống quần ngồi xổm xuống, luôn miệng tra hỏi: “Mày bị bệnh gì vậy? Chử Hoàn, chuyện mày muốn đâm đầu vào chỗ chết, tộc trưởng nhà mày đã biết chưa?”
Chử Hoàn nín thinh rất lâu, mới mở miệng hầu như không thể nghe thấy: “… Cậu ấy định chia tay với tao.”
Viên Bình một lúc lâu chưa kịp phản ứng, sau đó, hắn nhìn Chử Hoàn chằm chằm với vẻ không thể tưởng tượng nổi, ngắt từng chữ: “Ý mày là, vì việc này, mày định chơi trò một khóc lóc hai náo loạn ba thắt cổ, tự tìm cái chết một phen?”
Chử Hoàn: “…”
Viên Bình cảm thấy quá đủ, gật đầu vỗ vai bạn: “Tao được mở mang kiến thức nhiều quá, mày mau đi đi, tao ủng hộ.”
Chử Hoàn bị hắn vỗ lảo đảo. Viên Bình tuy cẩu thả không giỏi xem sắc mặt người ta, nhưng cũng còn chưa thiếu đầu óc đến mức ấy, vừa nghe điều này, hắn đã hiểu được cơ bản ý của Nam Sơn, thế là dò xét Chử Hoàn, hỏi: “Mày nghiêm túc?”
Chử Hoàn gật đầu.
Viên Bình nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Vậy mày tốt xấu gì cũng phải theo bọn tao quay về trước đã. Về chuyện vùng đình trệ, tao thấy tốt nhất là mày nên hỏi thêm trưởng giả và tộc trưởng Lỗ Cách đi.”
Chử Hoàn rốt cuộc thu tầm nhìn lại, nói với Viên Bình: “Biết, tao không định lẻn đi lúc nửa đêm đâu.”
Viên Bình liền thở dài: “Đình trệ cũng vậy, cái gì khác cũng vậy, thực ra đều chẳng liên quan đến mày, mày biết chứ?”
Chử Hoàn không thèm để ý đến hắn.
Viên Bình vừa thấy vẻ mặt ấy, liền biết Chử Hoàn đã quyết ý, dẫu nói gì cũng vô dụng. Thế là hắn ngậm miệng, nặng nề tâm sự mà đứng dậy, quay lại bên kia.
Lúc này, Chử Hoàn dường như bỗng nhớ tới điều gì, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, hôm đó ở trên đỉnh núi, mày có thấy một tia sáng màu trắng không?”
Viên Bình quay đầu lại, nhướng mày, vẻ mặt rất nghi hoặc: “Ánh sáng trắng gì?”
Anh biết rõ vì sao Nam Sơn làm như vậy, hơn nữa đổi lại là mình, Chử Hoàn nghĩ mình cũng sẽ có quyết định tương tự, nhưng lửa vẫn hết bùng lại xẹp trong lòng anh, không sao kiềm chế nổi.
Nếu như không thèm để ý, dĩ nhiên lòng dạ rộng như trời đất, anh đương nhiên có thể vừa lãnh đạm vừa độ lượng. Thế nhưng bảy trạng thái tình cảm liền với sáu khiếu, sơ sẩy một chút là không nhịn được phải cố tình gây sự một phen. (thất khiếu gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng)
Giờ này đang là đêm hôm khuya khoắt, không xa còn có mấy người ngủ khá tỉnh, thật sự không phải là lúc để tức sùi bọt mép, thế nên Chử Hoàn im lặng xách bình nước tới, dốc hai ngụm nước lạnh, chờ lửa trong gan cháy hết tự nguội đi.
Nhưng vô ích, dường như cháy trong bụng anh là Tam muội chân hỏa, nước phàm dập không tắt được.
Chử Hoàn tự thấy mình nhiều năm tu thân dưỡng tính, đã có thể xem là loại người tương đối ôn hòa, chính anh cũng chẳng rõ bao nhiêu năm rồi mình chưa nổi giận như thế.
Một lát sau, Chử Hoàn thật sự không kìm được nữa, gần như nhỏ nhẹ nói: “Phiền cậu lặp lại lần nữa.”
Họng Nam Sơn khẽ nhúc nhích, cậu trả lời khàn khàn: “Tôi đưa anh đi, anh đừng quay lại nữa.”
“Cái này,” Ánh mắt Chử Hoàn đâm thẳng vào mắt Nam Sơn, anh giơ nhẫn lên trước mắt cậu, “Cậu không cần nữa à?”
Trên mặt Nam Sơn thoáng qua vẻ đau đớn khó mà kìm nén, cậu nhìn chằm chằm đống lửa, thái dương nổi đầy gân xanh, rất lâu mới đáp: “… Ừm.”
“Được.” Chử Hoàn gật đầu, tựa hồ thoáng nở nụ cười, trong nét cười có sự tàn nhẫn không nói thành lời, giơ tay ném nhẫn vào đống lửa, làm đốm lửa bắn tung tóe.
Nam Sơn giật nảy mình, không chút nghĩ ngợi muốn cho tay vào lửa nhặt ra, nhưng bị Chử Hoàn túm lấy cổ tay.
Tay anh như vuốt chim ưng, các đốt ngón tay rắn chắc mài xương cổ tay Nam Sơn, hai người giằng co một lúc lâu, Chử Hoàn dùng tay kia dịu dàng vén một lọn tóc Nam Sơn lên, để dưới mũi, thấp giọng nói: “Không phải cậu bảo cậu là người của tôi sao?”
Nam Sơn không biết đáp gì, vẻ bình tĩnh vờ vĩnh trên mặt cơ hồ khó mà tiếp tục.
Chử Hoàn dùng ngón cái cọ cổ tay Nam Sơn, bàn tay anh như sắt thép, muốn bóp nát cổ tay cậu ra, nhưng động tác vuốt ve lại cực nhẹ, như một cái lông chim khẽ khàng quét qua, ẩn chứa sự lạnh băng và run rẩy.
Chử Hoàn nhếch môi, cười khẩy mà gằn từng chữ: “Không phải cậu nói, Người Thủ Sơn các cậu lời hứa ngàn vàng sao?”
Nam Sơn: “Chử Hoàn…”
Tay Chử Hoàn run nhè nhẹ, bị Nam Sơn chọc tức đến đau thắt cả ngực.
Anh thầm thuyết phục mình một cách yếu ớt – hai người nên ngồi xuống, nên lý trí nói chuyện lợi và hại một phen, kể rõ băn khoăn của nhau, sau đó dùng lý thuyết phục dùng tình lay chuyển, thông qua đàm phán để đạt tới một nhận thức chung, rồi lại bình tĩnh và hòa nhã bàn bạc cách thúc đẩy các công việc bước tiếp theo – đây mới là phương pháp giải quyết vấn đề của người trưởng thành.
Nhưng anh không nói nên lời, một chữ cũng chẳng nói được.
Chử Hoàn nắm cổ tay Nam Sơn, hít một hơi thật sâu, không khí trong lành giữa đêm khuya lạnh lẽo ra vào trong phổi anh, Chử Hoàn nhắm mắt, điều chỉnh cảm xúc một cách khó khăn.
Thế nhưng, Nam Sơn bên cạnh còn ngu ngốc đổ dầu vào lửa.
“Phải, tôi có lỗi với anh.” Nam Sơn im lặng chốc lát, vậy mà còn không hề e dè thản nhiên thừa nhận tất cả, “Anh muốn thế nào cũng được.”
Mấy chữ “có lỗi với anh” này, tuyệt đối là một trong những lời có thể khiến đàn ông tức giận nhất trên thế giới. Nam Sơn quả thực đang tự tìm đường chết, trực tiếp ném cả kí thuốc nổ lên người Chử Hoàn, vừa chạm lửa thì lập tức nổ tung.
“Tôi muốn sao cũng được?” Chử Hoàn giận quá hóa cười, anh đột nhiên nắm cổ Nam Sơn, ép đối phương ngẩng đầu lên với tư thế không dễ chịu. Chử Hoàn hạ giọng thấp đến gần như thì thầm, tiếng anh cơ hồ chìm trong tiếng lửa đốt gỗ “đồm độp”, anh kề tai Nam Sơn, lạnh lùng hỏi, “Tộc trưởng, thế tôi đè cậu, cưỡng hiếp cậu ở ngay đây, cũng được sao?”
Động mạch cổ Nam Sơn nảy điên cuồng nơi đầu ngón tay Chử Hoàn, mà cậu thì hai mắt ứ máu, thực sự không hề nhúc nhích.
Chử Hoàn nắm cổ cậu, có ý muốn cắn chết tươi đối phương. Anh cắn xương quai xanh của Nam Sơn, để lại một dấu răng hằn rõ, rồi thô lỗ vuốt ve ngực Nam Sơn, hung hăng kéo quần cậu, nhưng lại vô thức tránh chỗ bầm bên hông đối phương.
Chử Hoàn hờ hững nhìn chằm chằm thân thể Nam Sơn, mặt không cảm xúc nói: “Nằm ngửa hay nằm sấp, cậu có thể tự chọn.”
Nắm tay Nam Sơn buông bên người siết căng như dây cung kéo hết cỡ, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng va chạm khi gân cốt và các khớp ma sát nhau, đôi môi hơi mỏng mím chặt, trong mắt đầy tơ máu.
Hai người một lần nữa giằng co giây lát trong im lặng, cách nhau cực gần, lại phảng phất cực xa, Chử Hoàn nghiêng mặt là có thể chạm đến vành tai Nam Sơn, mà tộc trưởng của anh bất kể là bị thương hay đau đớn, đều thẳng lưng ngồi ngay ngắn tại chỗ, khuôn mặt nghiêng như thanh đao, ánh mắt trông về nơi xa xôi, quật cường tột cùng, trở thành một sự cương quyết không tiếng, lại không thể lay chuyển.
Chử Hoàn có thể cảm nhận được mỗi một tấc cơ trên người Nam Sơn đều căng cứng như tảng đá đâm không thủng.
Anh đột nhiên thở dài trong im lặng, rốt cuộc chẳng làm bất cứ chuyện gì, chỉ chạm nhẹ mặt Nam Sơn như có như không, giống như một nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng vậy.
Sau đó, Chử Hoàn thả lỏng khống chế cho đối phương, tay cũng lấy ra khỏi quần áo cậu, cẩn thận vuốt lại các nếp nhăn trên quần cho cậu, lui sang bên cạnh nửa thước, ngửa mặt nằm xuống đất.
Ngân hà hơi chói, Chử Hoàn nhắm mắt lại, một lúc lâu chẳng nói năng gì, giống như đã ngủ rồi.
Cho đến khi anh im lặng không còn tiếng động gì nữa, Nam Sơn mới chậm rãi quay đầu sang, cách một đống lửa mà chăm chú nhìn anh.
Lúc này, Chử Hoàn chợt mở miệng như nói mớ: “Trên đường dăm ba câu đã có thể được một đoạn diễm ngộ với người ta, lời ngon tiếng ngọt còn chưa kịp nói hết, vừa thấy sự tình có biến, liền phủi mông chạy lấy người…”
Anh tựa hồ hơi mệt mỏi, lúc nằm ngửa xương quai xanh lõm xuống, đập vào mắt Nam Sơn, là khuôn cằm nhiều ngày qua đã trở nên nhọn hơn, cùng gân cổ ngày càng rõ nét.
Chử Hoàn lặng lẽ hỏi cậu: “Trong lòng cậu, coi tôi là ai?”
Nam Sơn á khẩu không trả lời được, dù cho Chử Hoàn đánh cậu hay sỉ nhục cậu, dường như đều không đâm vào lòng cậu sâu hơn câu này.
Chử Hoàn không mở mắt, anh giơ một cánh tay, hơi nghiêng mặt, tựa đầu lên tay mình: “Cậu cũng giống trưởng giả đầu sơn dương đó, cảm thấy người bên kia sông xét đến cùng đều không thể tin tưởng, đúng chứ?”
Nam Sơn đáp khàn khàn: “Tôi không có.”
Chử Hoàn nhắm mắt bịt tai, anh chợt trở mình đưa lưng về phía Nam Sơn, lưng anh hơi cong, đường cong lõm vào chỗ eo, anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, lầm bầm: “Tôi không phải người đạo đức mẫu mực, nhưng cũng không phải hạng khốn nạn – chí ít thì tôi chưa từng khốn nạn với cậu.”
Câu này vốn là có ý định dùng khổ nhục kế tỏ ra yếu thế, song đang nói thì Chử Hoàn lại thật sự tự mình tủi thân, bất đắc dĩ liền lập tức dừng lại.
Mặt đất ngoài trời lạnh băng và cứng ngắc, cho dù bên cạnh là đống lửa, chút hơi ấm ấy cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.
Đám đá chưa quét dọn sạch sẽ cấn tay, Chử Hoàn khoanh tay trước ngực, đó là tư thế phòng ngự trước khi đánh nhau, nhưng lúc này lại giống như ôm một bầu xót xa vậy.
Chử Hoàn quyết định không nói nữa, miệng lưỡi anh đả thương địch thủ một vạn lại tự tổn thương mình tám ngàn, tự làm cả mình đau lòng luôn.
Nếu ánh mắt có sức nóng, thì chắc Chử Hoàn đã bị ánh mắt Nam Sơn đốt cháy rồi. Nam Sơn chỉ hận không thể bất chấp tất cả lao đến ôm anh, hận không thể trực tiếp cho tay vào đống lửa, nhặt lại cái nhẫn trong lửa mạnh vẫn chẳng hề hấn gì.
Nam Sơn cắn chặt răng, bất giác miệng đã toàn mùi máu tươi.
“Anh biết vùng đình trệ là gì chứ?” Nam Sơn hỏi với giọng khàn khàn.
Chử Hoàn không nhúc nhích, lại hơi hé mắt ra.
“Vùng đình trệ chính là tử địa, trong đó không có ý thức, không có bất cứ thứ gì có thể động đậy, không tính là tử vong, nhưng cũng không có sinh cơ. Chẳng phải anh từng gặp mấy hoạt tử nhân trong sơn động ở chỗ tộc tôi sao?”
Đống lửa đã bắt đầu lụi dần, nhưng chẳng ai thèm quan tâm, Nam Sơn nói: “Rất lâu về trước, nơi đây không phải chỉ có mình chúng tôi, khi đó thế giới này có rất nhiều người, trên bình nguyên, trên núi non đều là các bộ tộc, cũng có thương nhân từ nam chí bắc trao đổi vật phẩm với nhau. Chúng tôi thì đời đời đều sống trên thánh sơn, do mối quan hệ đặc thù với Người Thủ Môn mà nhận được sự tôn kính đặc biệt, dần dà, chúng tôi liền có tên là ‘Người Thủ Sơn’.”
“Trên thánh thư bảo rằng, một ngày kia thế giới sẽ tối đen.” Nam Sơn nói, “Lúc ấy không ai hiểu được ý của câu này là gì, nhưng về sau, dần dần có bộ tộc chạy nạn đến lân cận, nhao nhao nói rằng nơi mình tụ cư bị bóng tối nuốt chửng.”
Chử Hoàn rốt cuộc cho cậu một chút phản ứng, mở miệng hỏi: “Nuốt chửng nghĩa là gì?”
“Chính là không còn nữa.” Nam Sơn nói, “Mấy vị bằng hữu không hề nhúc nhích trong sơn động, ít nhất còn có thân thể hoàn chỉnh, song người bị ‘nuốt chửng’ mà họ nói, lại chẳng còn gì cả, chính là tan biến vào hư không ấy.”
Chử Hoàn bỏ những đau lòng và rối rắm vừa nãy sang một bên, ngồi bật dậy: “Không có thi… di thể sao? Hay là nát thành cái gì rồi?”
“Cái gì cũng không có,” Nam Sơn nói, “Giống như những người đó chưa từng tồn tại vậy.”
Chử Hoàn do dự giây lát, lại hỏi: “Chờ đã, thánh thư các cậu nói… rốt cuộc là cái gì?”
“Tương truyền là một tảng đá lớn.” Nam Sơn nói, “Nội dung truyền lưu rất rộng, trước kia các tộc đều có một phiên bản không khác nhau lắm, có điều ban đầu thế nào thì chẳng ai hay, sau đó nội dung các tộc bảo tồn cũng đều gián đoạn, biến thành truyền miệng.”
Chuyện truyền miệng chưa bao giờ chính xác cả, Chử Hoàn không nhịn được truy hỏi: “Chưa từng có ai tìm kiếm thánh thư chân chính sao?”
“Có.” Nam Sơn quay đầu, nhìn về hướng vùng đình trệ, “Nhưng mà thiên thạch thánh thư trong truyền thuyết đã sớm nằm trong vùng đình trệ rồi, chẳng ai tìm được nữa.”
Chử Hoàn nhíu mày: “Nhưng lúc ở trên núi tôi nhìn thấy nước non và cây cối mà. Nếu bất cứ sinh mệnh nào ở trong vùng đình trệ đều sẽ biến mất, thì vì sao lại có cây cối tồn tại?”
Nam Sơn nhìn anh một cái: “Cây cối không có ý thức.”
Chử Hoàn sực nhớ lúc ở trên đỉnh núi, Nam Sơn gào lên rằng “Đừng nhìn, đừng nghe, đừng nghĩ”, anh bỗng lanh trí, buột miệng hỏi: “Ý của cậu là… cái mà nơi gọi là ‘vùng đình trệ’ nuốt, chính là ‘ý thức’?”
Nam Sơn lắc đầu: “Không biết.”
Chử Hoàn sắp xếp lại mạch suy nghĩ một cách khó khăn: “Mấy lão binh đó vào nhầm địa bàn của các cậu trong thời kỳ chấn động, tương đương với xóa đi sự tồn tại của họ ở bờ bên kia, cho nên thời gian ngừng trôi. Vậy phải chăng cũng cùng một đạo lý, nơi gọi là ‘vùng đình trệ’ và bên chỗ các cậu… không hề cùng một…”
Anh không biết nên nói thế nào, một lúc lâu mới tìm được từ gần nghĩa nhất: “Tọa độ?”
Nam Sơn khó khăn dời ánh mắt khỏi anh: “Tôi không biết.”
“Trưởng giả nói nó là vật sống. Ngần ấy năm qua, nó liên tục thôn tính, mở rộng địa bàn, mấy năm nay nó vận động đặc biệt rõ hơn, nhưng tôi cho rằng chí ít vẫn còn vài chục năm, không ngờ…”
Nói đến đây Nam Sơn dừng lại, một lúc lâu mới tiếp tục: “Sơn môn nối liền với một thế giới khác, là sinh lộ duy nhất ở nơi đây, cứ theo đà này, đại khái trong một hai năm tới, chúng tôi sẽ chỉ có hai kết cục – hoặc là sơn môn bị đám quái vật sống không nổi đó đạp nát, chúng tôi chết trận, hoặc là sơn môn đóng cửa trước vùng đình trệ, chúng tôi giống với những người khác, bị nuốt chửng vào bên trong, cùng nhau biến mất.”
Chử Hoàn: “Thế nên cậu quyết định không cần tôi nữa.”
Câu này của anh như bọt nước rơi xuống chảo dầu sôi, thoáng cái làm lòng Nam Sơn nổ thành trăm mối ngổn ngang, ngực Nam Sơn khó nhịn được phập phồng mạnh vài lần, ngón tay nắm chặt bãi cỏ vô tội, đầu ngón tay cơ hồ bị cọng cỏ ngoan cố thít đến rướm máu.
Chử Hoàn nhìn cậu một cái, kế đó chẳng rằng chẳng nói bò dậy, tìm một góc xa nhất mà nằm xuống tiếp.
Tấm lưng Nam Sơn cứng ngắc như va vào là gãy, mà cậu chỉ cúi đầu, không hề ngoảnh lại.
Sáng sớm hôm sau, mọi người cảm thấy bầu không khí mơ hồ khác thường, song cụ thể khác thường chỗ nào thì chẳng ai nói rõ được. Tiểu Phương kinh hồn táng đảm nhìn người này lại ngó người kia, muốn tìm ra nguồn căn, cho đến khi hắn theo kế hoạch dẫn cả nhóm đến gần hàn đàm sơn động bí mật kia, mới phát hiện, thì ra nguồn căn nằm ngay ở tiện nhân đại vương.
Chử Hoàn lặng lẽ đi ở vị trí đoạn hậu, bắt đầu từ sáng sớm đã chẳng nói câu nào – thường ngày cũng có tình huống tộc trưởng mở đường anh đoạn hậu, nhưng Chử Hoàn không hề một mực đi, một mực đề phòng, mà thi thoảng sẽ trêu chọc Viên Bình vài câu, chốc chốc lại hướng về bóng lưng Nam Sơn mà huýt sáo, khiến tộc trưởng bất đắc dĩ phải quay đầu lại nhìn mình một cái, liền cười xấu xa.
Dù cho căng thẳng hơn, chỉ cần Chử Hoàn còn hơi sức, anh thoạt nhìn đều là dáng vẻ “chẳng có gì ghê gớm”, chứ chưa bao giờ đanh mặt như huyết áp thấp kiểu đó.
Đến gần hồ nước, cả bọn dừng lại nghỉ ngơi, tiện thể cẩn thận tra xét xem trong sơn đàm có mối nguy hiểm khác hay không.
Chử Hoàn vẫn trưng bản mặt sầm sì như viếng mồ đòi nợ, ngậm một cọng cỏ bám theo đằng sau, hai tay khoanh trước ngực, không biết đang nhìn cái gì.
Tiểu Phương cao giọng hỏi anh: “Có đói bụng không?”
Chử Hoàn lắc đầu lấy lệ, lại chẳng thèm để ý đến ai.
Tiểu Phương hết sức hoang mang, bèn quay đầu nhìn tộc trưởng, nhưng tộc trưởng lại quay mặt sang hướng khác.
Tiểu Phương lại nhìn Đại Sơn, thấy cậu nhóc ngốc nghếch đó cũng mù tịt y như mình, vì thế cuối cùng Tiểu Phương đành phải chọc Viên Bình một cái, đánh mắt sang hướng Chử Hoàn.
Viên Bình: “Làm gì thế?”
Tiểu Phương vội vàng lắc đầu vẫy đuôi lôi Viên Bình ra một góc, rỉ tai nói khẽ: “Hảo tiện nhân bị sao vậy?”
Viên Bình liếc nhìn theo ánh mắt hắn, chẳng hiểu mô tê gì hết: “Có biết đâu, nếu không phải phát bệnh thì là đến kỳ kinh nguyệt thôi?”
Tiểu Phương năn nỉ: “Huynh đệ Người Thủ Môn, anh đi xem thử đi.”
Viên Bình: “Tự nhiên tôi đi xem nó làm gì? Tôi…”
Tiểu Phương giẫm mạnh hắn một phát, trưng ra khuôn mặt Lý Quỳ dữ tợn, thành một con khỉ lông phẫn nộ.
“Chậc.” Viên Bình liếc Tiểu Phương, sau đó lề mề đi đến giẫm Chử Hoàn một phát, “Ê, họ bảo tao tới hỏi thử, mày làm bộ sầu muộn cái quái gì vậy?”
Chử Hoàn chẳng thèm nâng mí mắt, hé môi nói: “Cút!”
Anh ta nói năng vô lễ, nhưng Viên Bình hiếm khi không nổi quạu, khom lưng dòm vẻ mặt Chử Hoàn, thấy hơi thú vị, lại quay đầu ngó Nam Sơn một cái. Ánh mắt Nam Sơn vốn vẫn quanh quẩn trên người Chử Hoàn, chợt bị hắn phát hiện, vội vàng hốt hoảng nhìn đi chỗ khác.
Trong lòng Viên Bình sinh ra sự bát quái kỳ lạ, hắn chọc chọc tay Chử Hoàn, ngồi chồm hổm bên cạnh, thò đầu nói nhỏ: “Tình hình này là sao? Có chuyện gì mất vui, mau nói cho đại gia nghe coi, dọc đường quạnh quẽ, tao đang cần nghe hài đây.”
Chử Hoàn biến thành hồ lô cưa miệng, mặc kệ Viên Bình vò đầu bứt tai thế nào, nhất định không hé răng một tiếng.
Đương khi Viên Bình đã mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị bỏ anh ta lại, Chử Hoàn bỗng nhiên nói một câu như độc thoại: “Tao muốn đến vùng đình trệ.”
Câu này làm Viên Bình khựng lại tại chỗ.
Viên Bình quay ngoắt lại, sửng sốt và ngờ ngợ dò xét Chử Hoàn: “Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem.”
“Tao tính đến vùng đình trệ một chuyến.” Chử Hoàn lặp lại rõ ràng.
Quen nhau từng ấy năm, Viên Bình đương nhiên biết Chử Hoàn khi nào là đùa giỡn, khi nào là nghiêm túc, ánh mắt sửng sốt và nghi ngờ nhìn quét Chử Hoàn một vòng, hạ giọng hỏi: “Mày điên rồi?”
Chử Hoàn: “Không có.”
Lúc này Viên Bình mới phát hiện, Chử Hoàn vẫn liên tục nhìn về hướng vùng đình trệ, tầm mắt thẳng tắp, khiến hắn kinh hồn táng đảm. Viên Bình xắn ống quần ngồi xổm xuống, luôn miệng tra hỏi: “Mày bị bệnh gì vậy? Chử Hoàn, chuyện mày muốn đâm đầu vào chỗ chết, tộc trưởng nhà mày đã biết chưa?”
Chử Hoàn nín thinh rất lâu, mới mở miệng hầu như không thể nghe thấy: “… Cậu ấy định chia tay với tao.”
Viên Bình một lúc lâu chưa kịp phản ứng, sau đó, hắn nhìn Chử Hoàn chằm chằm với vẻ không thể tưởng tượng nổi, ngắt từng chữ: “Ý mày là, vì việc này, mày định chơi trò một khóc lóc hai náo loạn ba thắt cổ, tự tìm cái chết một phen?”
Chử Hoàn: “…”
Viên Bình cảm thấy quá đủ, gật đầu vỗ vai bạn: “Tao được mở mang kiến thức nhiều quá, mày mau đi đi, tao ủng hộ.”
Chử Hoàn bị hắn vỗ lảo đảo. Viên Bình tuy cẩu thả không giỏi xem sắc mặt người ta, nhưng cũng còn chưa thiếu đầu óc đến mức ấy, vừa nghe điều này, hắn đã hiểu được cơ bản ý của Nam Sơn, thế là dò xét Chử Hoàn, hỏi: “Mày nghiêm túc?”
Chử Hoàn gật đầu.
Viên Bình nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Vậy mày tốt xấu gì cũng phải theo bọn tao quay về trước đã. Về chuyện vùng đình trệ, tao thấy tốt nhất là mày nên hỏi thêm trưởng giả và tộc trưởng Lỗ Cách đi.”
Chử Hoàn rốt cuộc thu tầm nhìn lại, nói với Viên Bình: “Biết, tao không định lẻn đi lúc nửa đêm đâu.”
Viên Bình liền thở dài: “Đình trệ cũng vậy, cái gì khác cũng vậy, thực ra đều chẳng liên quan đến mày, mày biết chứ?”
Chử Hoàn không thèm để ý đến hắn.
Viên Bình vừa thấy vẻ mặt ấy, liền biết Chử Hoàn đã quyết ý, dẫu nói gì cũng vô dụng. Thế là hắn ngậm miệng, nặng nề tâm sự mà đứng dậy, quay lại bên kia.
Lúc này, Chử Hoàn dường như bỗng nhớ tới điều gì, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, hôm đó ở trên đỉnh núi, mày có thấy một tia sáng màu trắng không?”
Viên Bình quay đầu lại, nhướng mày, vẻ mặt rất nghi hoặc: “Ánh sáng trắng gì?”
Danh sách chương