Nghe nói khi sắp chết, người ta sẽ trông thấy một chùm tia sáng, đi vào đó là có thể nhìn lại ngàn dây vạn mối trên trần thế, lúc này chết sống chỉ cách nhau một đường, rốt cuộc kết quả ra sao, thì phải xem người này bước về bên nào.
Chử Hoàn đã nhìn thấy chùm sáng trong bóng tối ấy.
Anh không tự chủ được đi vài bước về bên ấy, nhưng rồi lập tức ý thức được điều gì đó, anh lại do dự dừng chân, cúi đầu nhìn tay mình, trên ngón tay trống không, giống như thiếu mất cái gì.
Anh hơi mơ hồ, một lúc lâu mới nhớ ra là tín vật của lời hứa phải sống đến bảy tám mươi tuổi – cái nhẫn, không thấy đâu nữa.
Đột nhiên, đám hoa uổng tử kỳ quái, dây leo khổng lồ chi chít gai nhọn, cùng với xương trắng chồng chất như núi đó, từng màn lướt qua trước mắt, Chử Hoàn ngớ ra, sờ soạng người mình, nghĩ thầm: “Tức là mình sắp chết rồi à?”
Nghe nói khi tinh thần tệ nhất, trên mặt anh thỉnh thoảng sẽ lộ ra thần sắc như muốn nhảy lầu, đến ông Chử Ái Quốc mắt mờ cũng nhận thấy, mà anh quả thực cũng chẳng ra gì, từng buông tay một lần trên vách núi – nhưng những điều này không hề có nghĩa là anh thật sự muốn chết.
Trên thế giới được mấy ai thật lòng thật dạ muốn chết? Thực ra thì đại đa số chỉ là sai lầm trong một ý nghĩ, hoặc là thân bất do kỷ mà thôi.
Chử Hoàn ngỡ ngàng quay đầu lại, phát hiện phía sau mình là một màu đen nặng nề, đã không còn tìm thấy con đường khi đến.
Kể ra thì cũng thật lạ kỳ, trong cuộc đời người ta, hễ muốn ngoảnh đầu nhìn lại, thì nhất định là ở trong tình huống không tìm thấy đường đến, bởi vậy hầu hết thời điểm cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
Trong lòng hơi sợ, song Chử Hoàn không hề muốn thản nhiên nhận lấy, chỉ bất chấp khó khăn mà tiến lên, phảng phất hòa tan trong chùm sáng đó. Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, phát hiện mình dường như trở về bên dưới khu nhà trọ từng ở.
Trong tiểu khu này có siêu thị, có bãi đỗ xe ngay ngắn, có vành đai xanh được chăm sóc, đứng ở ngã tư còn có thể nhìn thấy xe cộ như nước chảy trên con đường lớn đằng sau khu dân cư, xa hơn chút nữa là trạm tàu điện ngầm, mỗi ngày sẽ có vô số chuyến “tàu điện ngầm” mà Nam Sơn vẫn hằng mong đợi.
Chợt nghe một tiếng mèo kêu be bé, anh cúi đầu nhìn thấy Đại Miu từ trên cây nhảy xuống, dựng thẳng đuôi đi vòng quanh chân mình.
Chử Hoàn bế con mèo lên, vuốt ve cái đầu nhỏ xù lông kia, kế đó giống như cảm nhận được điều gì, anh quay người lại, thấy Chày Gỗ đỡ một ông cụ đi đứng không nhanh nhẹn lắm bước tới.
Ông cụ run rẩy dộng cây gậy xuống đất, người vừa gầy vừa cao, như một cây đũa tre run rẩy trong gió vậy. Chày Gỗ vừa đỡ ông cho có lệ, vừa tò mò nhìn ngang ngó dọc, y hệt già Lưu vào Đại Quan viên, luôn mồm cảm thán với Chử Hoàn: “Ôi trời ơi, hảo tiện nhân, chỗ các anh sao lắm người vậy? Những người này anh đều biết hết à?” (Già Lưu là nhân vật trong Hồng lâu mộng)
Chử Hoàn đương nhiên không biết – Ở đây ba năm, ngay cả hàng xóm anh cũng chưa từng qua lại.
Anh không có thời gian giải thích, trong lòng chứa đựng vô vàn nghi vấn.
“Này người anh em, sao anh lại ở đây?” Chử Hoàn thoạt đầu vừa kinh ngạc vừa ngờ ngợ nhìn Chày Gỗ một cái, tiếp đó quay sang ông cụ kia, “Ba, sao ba cũng ở chỗ này?”
Chày Gỗ không trả lời, chỉ cười, nụ cười ấy ôn hòa hiền lành, nằm trên mặt hắn có hơi hãi người.
Chử Ái Quốc đẩy Chày Gỗ ra, ném gậy đi, thở hồng hộc ngồi ngay ven đường, dùng đôi mắt nhỏ đầy hỉ cảm nhìn Chử Hoàn từ trên xuống dưới một phen, bấy giờ mới thỏa mãn gật đầu bảo: “Con đó, bây giờ cũng có chút dáng chó dạng người rồi.”
Chử Hoàn cúi đầu dòm thử mình, thấy trên người còn độc mỗi một cái quần, trong đó một ống quần còn bị cụt mất một nửa, từ trên xuống dưới, hình tượng của mỗi một tế bào đều có vẻ quá sắc bén. Anh cười khổ một chút, thấy lời khen này hết sức khó hiểu, đành phải đưa tay cọ cằm: “Ba đó, bây giờ cũng hơi mốt hơn rồi, ở bên đấy sống thế nào?”
Chử Ái Quốc hừ một tiếng: “Nghèo rớt mồng tơi, nuôi con còn không bằng nuôi chó, ngày lễ ngày tết ngay cả một người đốt vàng mã cho cũng chẳng có.”
Chử Hoàn vừa đi đến trước mặt ông thì một gậy lôi đình đã đập tới. Chử Hoàn kêu “Ối” một tiếng, một chân nhảy vọt đi, lại nhìn kỹ biểu cảm hầm hừ tức giận của ông Chử Ái Quốc, không dám trốn quá xa, đành né trái né phải ngay tại chỗ: “Ba, ba làm gì vậy? Còn có bạn con ở đây mà, ba để người ta chê cười cho…”
Anh chưa dứt lời thì Chày Gỗ đã tự giác đưa tay che mắt, còn nhe răng nhăn nhở cười nữa chứ, đúng là kẻ đê tiện thiên phú dị bẩm mà.
Chử Ái Quốc đang nói chợt đau buồn: “Con dâu tao đâu? Cháu tao đâu? Bị mày làm mất rồi! Mày giỏi lắm Chử Hoàn, tao đi rồi là không ai quản được mày chứ gì? Mày coi trời bằng vung, qua lại với một thằng đàn ông – thế thì cũng đành, vậy mà trong lòng mày ngay cả một chút áy náy, một chút đấu tranh cũng không có, mày nói xem mày là cái giống gì hả?”
Chử Hoàn: “…”
Anh không tìm được trọng điểm trong lời quở mắng này: rốt cuộc ông cụ nói anh không nên làm gay, hay là nên gay cho éo le một chút?
Chử Ái Quốc đập Chử Hoàn một trận cho đã, giận sùi bọt mép mà run rẩy chỉ anh, đau đớn nói: “Trên đời này gái già gái trẻ đầy ra đó, mày bị chập dây nào mà nhất định phải tìm đàn ông hả? Trên người nó có cái gì mà mày không có, hả?”
Chử Hoàn từ từ quỳ xuống. Anh cúi đầu, tháo mắt kính, chậm rãi dùng chéo áo Chử Ái Quốc lau cho sạch, một lúc lâu mới cười khẽ: “Con cũng chả biết, chắc là bị quỷ ám rồi.”
Chử Ái Quốc thở dài.
Phía sau ông đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người, Viên Bình cũng ở trong đó – không phải kẻ sinh ra dưới thánh tuyền, Viên Bình này có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt rất không phục và khó chịu… dù rằng trên trán thủng một lỗ nhìn mà đau lòng.
Chử Hoàn lia ánh mắt qua mỗi người, kế đó hỏi nhỏ: “Ba, ba đến dẫn con đi à?”
Chử Ái Quốc nhìn lên: “Mày muốn đi theo ba không?”
Chử Hoàn dưới chân trống không, dường như lại quay về trên vách núi kia. Anh dùng một tay treo mình trên cành cây, bên dưới là vực sâu thăm thẳm, đằng trước là… những người đã mất mà anh biết đang lơ lửng giữa trời.
Chử Hoàn còn chưa kịp sửng sốt thì người thình lình đau nhức khó mà chịu nổi, giống như bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, toàn thân co giật một chút, nhưng ngón tay lại bám chặt thân cây xù xì.
Hình phạt dài đằng đẵng này tựa hồ chỉ là một mở đầu, sự tra tấn là không ngừng không nghỉ.
Chưa bao lâu, cơ bắp trên cánh tay Chử Hoàn đã gồ lên, dường như sắp bị căng đứt, kẽ ngón tay thì bị siết rướm máu.
Anh nghe thấy ông Chử Ái Quốc nói ngay bên cạnh: “Nếu mày cảm thấy đau, muốn buông tay, thì bọn tao sẽ đón mày đi.”
Nhưng không biết vì sao, càng bị tra tấn, Chử Hoàn lại càng túm chặt đại thụ, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Chính Chử Hoàn cũng không ngờ đến, một ngày kia anh sẽ chấp nhất cầu sinh, liều mạng muốn sống sót dù đang đau như vậy.
“Nam… Nam Sơn…” Khi hai chữ này buột miệng thốt ra, cái tên ấy như ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, Chử Hoàn không nhịn được gào khàn cả giọng, “Nam Sơn! Nam Sơn!”
Anh không biết mình treo lơ lửng bao lâu trên cành cây nguy hiểm đó, cũng không biết mình lăn bao nhiêu lần trong chảo dầu, cho đến khi tầm mắt mơ hồ, đau đớn đã biến thành tê dại.
Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, hai chân Chử Hoàn chợt chạm đến mặt đất, ngón tay ròng ròng máu tươi mắt thường thấy được mà khôi phục như lúc ban đầu. Chử Hoàn hơi lảo đảo, quay phắt đầu lại, thấy tất cả ánh sáng phía sau co cụm thành một cánh cửa, ông Chử Ái Quốc được Chày Gỗ đỡ, đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn anh.
“Ba còn sợ mày không chịu nổi chứ.” Chử Ái Quốc nói rồi ném cho anh một thứ, Chử Hoàn đưa tay bắt lấy – là cái nhẫn kia.
“Mày đi đi.” Chử Ái Quốc phất tay, “Lúc về nếu thích thì kêu người ta làm lại đôi khác đẹp hơn – cũng đừng quên đốt ít giấy tiền cho ba, tìm mẹ kế cho mày tốn kém lắm đấy.”
Chử Hoàn hơi sửng sốt, thấy Chày Gỗ đỡ ông Chử Ái Quốc, sắp sửa quay người đi, liền vội vàng kéo lại: “Chờ đã, ba, ba để người anh em này trở về với con đi.”
Chày Gỗ vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Tôi không về được nữa, hảo tiện nhân, nhớ giúp tôi trông nom thằng con tôi nhé.”
Trong lòng Chử Hoàn sinh ra dự cảm xấu, anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Thằng nhãi nhà anh phiền chết được, tôi chả quản đâu, anh tự về mà quản.”
Chày Gỗ thở dài, quay người lại, ngực đối thẳng với Chử Hoàn, chỗ đó có một vết thủng rất to, như một cánh cửa bị tháo ra vậy. Chử Hoàn giật nảy mình, Chày Gỗ lại buồn bã nhìn anh: “Hảo tiện nhân, tôi thật sự không về được đâu.”
Đồng tử Chử Hoàn chợt co lại, Chày Gỗ mỉm cười, nói tiếp: “Tộc trưởng của chúng tôi sắp điên rồi, tôi không dám giữ anh lại nữa đâu, anh hãy đi đi.”
Nói xong hắn đẩy mạnh Chử Hoàn, Chử Hoàn theo bản năng quơ quơ hư không, nhưng chẳng bắt được cái gì.
Anh phảng phất rơi xuống từ nơi cao vô cùng, trải qua một phen nước sôi lửa bỏng, lột da rút gân, lúc này linh hồn mới quay về, tựa như đã cách cả một đời, tầm nhìn mơ hồ, một giây sau, đau đớn buốt xương ập đến, Chử Hoàn ngay cả sức lực để cuộn mình lại cũng không có, trong cổ họng bật ra một tiếng rên nhỏ.
Nam Sơn bẻ cằm anh ra, mớm cho một ngụm nước, trong cơn mơ màng, tinh thần Chử Hoàn chấn động, thầm nghĩ: “Đây là thật.”
Anh còn chưa kịp định thần thoát khỏi sự hỗn độn khi chết đi sống lại, đã tính thuận thế giở trò lưu manh, nhưng tiếc thay chẳng còn tí tẹo sức lực nào, chỉ tỉnh táo được một chớp mắt, rồi lại nhanh chóng chìm vào cơn hôn mê sâu hơn.
Anh lúc tỉnh lúc mê, cũng không biết trải qua bao lâu, song mỗi một lần mở mắt ra, đều thấy Nam Sơn đang ôm chặt mình, giống như chưa từng buông tay vậy.
Chờ tới khi rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, anh phát hiện bên ngoài đã tối đen rồi.
Chử Hoàn bị tiếng nói chuyện thấp giọng của Viên Bình quấy rầy, anh nghe hắn ta nói với Nam Sơn: “Tộc trưởng à, cậu thả nó xuống một lúc đi, tốt xấu gì cũng phải ăn vài miếng, hoạt động một chút – không phải nó cũng hạ sốt rồi sao?”
Nam Sơn không lên tiếng, nhưng mái tóc dài rơi xuống vai Chử Hoàn hơi nhúc nhích, hẳn là lắc đầu rồi.
Viên Bình thở dài: “Cậu cứ yên tâm đi, thật đấy, thằng này cầm tinh con gián, chỉ cần chưa tắt thở tại trận, thì nó không chết được đâu.”
Chử Hoàn thật sự không nghe nổi nữa, liền bất chấp toàn thân mệt lử và giọng đang khản đặc, trầy trật nói: “… Phiền mày cút xa ra!”
Nam Sơn run lên, hoảng loạn vén mớ tóc lộn xộn trên trán, vừa mừng vừa sợ: “Chử Hoàn?”
Chử Hoàn hơi nâng bả vai, tức khắc đau nhói tim.
“Đừng nhúc nhích.” Nam Sơn siết chặt tay, vội vàng ấn anh xuống, “Anh khát không? Đói không? Đau không?”
Chử Hoàn: “Đau.”
Nam Sơn thoáng nín thở.
Chử Hoàn cảm thấy mình giống như đi một đoạn đường rất xa mới trở về, sắp mệt chết rồi, toàn thân mỏi nhừ, nhưng gặp được người ấy, lại thấy lòng bình yên, nở nụ cười nhẹ nhàng, tiếng hầu như không nghe thấy: “Cho tôi hôn cái đi.”
Viên Bình bị bỏ xó thấy miệng chua lè: “Bên cạnh còn lù lù một người đây, coi tao ẩn thân hả?”
Kì đà thì cũng đành, nhưng còn là con kì đà bị phớt lờ – Viên Bình phẫn nộ nhìn Chử Hoàn ngắc ngoải một cái, đứng dậy bỏ đi mất.
Nam Sơn hít sâu một hơi, kề tai Chử Hoàn, nói khẽ: “Chờ theo tôi trở về, thì chấp nhận thay máu, được không? Tôi không cần anh thề thốt gì nữa, tương lai anh muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, tôi chẳng cần gì hết, được không?”
Chử Hoàn giơ tay lên, nắm chặt các ngón tay cậu.
“Cậu ngốc à,” Chử Hoàn nghĩ bụng, “Sao không hỏi xem tôi trở về là vì ai?”
Do Chử Hoàn bị thương, họ nán lại đó vài ngày, Nam Sơn căn bản liên tục trông nom bên cạnh không rời mắt, cho đến khi Chử Hoàn đã khôi phục cơ bản khả năng hành động, Viên Bình khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội để nói chuyện riêng.
“Tao có việc muốn hỏi mày.” Viên Bình ngập ngừng ngồi bên cạnh, thấy Chử Hoàn dáng vẻ thờ ơ, cố kiềm chế lửa giận trong lòng, đạp đùi anh ta một phát, “Đang nói chuyện với mày đấy – mày ừm… qua lại với đàn ông, ba mày biết rồi không đánh chết mày hả?”
“Đánh rồi, mới mấy bữa trước thôi.” Chử Hoàn đặt một tay lên trán, lát sau, anh hé môi, nói rất khẽ, “Ba tao mất rồi.”
Viên Bình nhổ một cọng cỏ, bứt một đoạn ném xuống đất, trầm mặc một hồi, hắn bỗng nhiên nói chẳng đâu vào đâu: “Bữa đó mày nói ‘không thể nghĩ’, là có ý gì?”
Chử Hoàn nhất thời không nhớ ra, nghi hoặc “hửm” một tiếng.
Viên Bình: “‘Không trung vô sắc, vô thụ, tưởng, hành, thức, vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp’, mẹ tao tin Phật, hồi nhỏ tao từng nghe mẹ nói, làm sao mà mày biết?” (Câu trên trích trong MA-HA BÁT-NHÃ BA-LA-MẬT-ĐA TÂM KINH)
Chử Hoàn nhất thời không tiếp lời.
Viên Bình vẫn truy hỏi không buông tha: “Chẳng phải mày là tay sai của chủ nghĩa duy vật, ghét nhất mấy trò mê tín phong kiến ra vẻ thần bí này à?”
“Tao chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Chử Hoàn đáp khẽ, anh mím môi, đôi môi khô nứt tróc cả da, thoạt nhìn hơi tiều tụy, “Đôi khi gặp phải một số chuyện không cách nào giải quyết, con người ta sẽ biết mình không phải là vạn năng, sẽ theo bản năng muốn tìm cho mình một lời giải thích.”
Viên Bình bứt xong cả cây cỏ khô, tiếp lời: “Thí dụ như nhờ vào loại thị giác tôn giáo nào đó, vờ như mình ở trên vị trí cao hơn một tầng, vờ như tất thảy gặp phải ở thế giới này đều là đau khổ hư ảo trợ giúp cho tu hành, trong lòng sẽ có sự kiên cường như mặc thiết bố sam vậy.”
Chử Hoàn thoáng nở nụ cười: “Chính là món xúp gà cho tâm hồn đó à – Đáng tiếc đến cuối cùng vẫn không thuyết phục được mình, không cách nào tin tưởng nổi.” (Xúp gà cho tâm hồn: Chicken Soup for the Soul)
Viên Bình im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Hai ngày qua… không nhìn thấy Chày Gỗ, mày… không hỏi một tiếng nào sao?”
“Tao biết.” Chử Hoàn nói, “Tao đã nhìn thấy anh ta, anh ta nhờ tao trông nom thằng con.”
Viên Bình thấy mũi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt. Hắn bỗng nhiên có thể hiểu được cảm giác của Chử Hoàn từng ấy năm qua.
Hắn dùng tay bóp mũi, ra sức nén nước mắt lại: “Tao lúc ấy không hề là vì mày, hiểu không? Tao chỉ làm việc mình nên làm thôi.”
Chử Hoàn: “Tao hiểu.”
Dứt lời, Chử Hoàn rốt cuộc quay đầu nhìn Viên Bình, ánh mắt hai người phảng phất cách thời gian chạm nhẹ vào nhau, Chử Hoàn nói: “Tao cũng đã làm việc nên làm, mặc dù mất hơi nhiều thời gian.”
Anh cảm thấy như tảng đá vẫn chặn ở nơi nào đó trong ngực mình đột nhiên vỡ nát, giống như sau nhiều năm, anh rốt cuộc bắt tay giảng hòa, xóa hết cả ân lẫn thù với chính mình.
Viên Bình rốt cuộc rơi nước mắt, song hắn lại cảm thấy mất mặt, liền nhanh chóng lau đi: “Ba mẹ tao khỏe chứ?”
Chử Hoàn: “Dì mất rồi, chú… chú khăng khăng muốn vào viện dưỡng lão, tao với Lão Vương thỉnh thoảng đến thăm.”
Viên Bình nhìn đi chỗ khác, mày rậm run nhẹ, đột nhiên hỏi: “Mày nói con người ta có kiếp sau chứ?”
Con người không có kiếp sau, hai kẻ tay sai của chủ nghĩa duy vật đều từng tin chắc không nghi ngờ gì.
Thế nhưng, vật đổi sao dời, Chử Hoàn im lặng rất lâu, chỉ trả lời: “Có.”
Viên Bình: “Kiếp sau còn có thể gặp lại không?”
Chử Hoàn đáp như đinh đóng cột: “Có thể.”
Chử Hoàn đã nhìn thấy chùm sáng trong bóng tối ấy.
Anh không tự chủ được đi vài bước về bên ấy, nhưng rồi lập tức ý thức được điều gì đó, anh lại do dự dừng chân, cúi đầu nhìn tay mình, trên ngón tay trống không, giống như thiếu mất cái gì.
Anh hơi mơ hồ, một lúc lâu mới nhớ ra là tín vật của lời hứa phải sống đến bảy tám mươi tuổi – cái nhẫn, không thấy đâu nữa.
Đột nhiên, đám hoa uổng tử kỳ quái, dây leo khổng lồ chi chít gai nhọn, cùng với xương trắng chồng chất như núi đó, từng màn lướt qua trước mắt, Chử Hoàn ngớ ra, sờ soạng người mình, nghĩ thầm: “Tức là mình sắp chết rồi à?”
Nghe nói khi tinh thần tệ nhất, trên mặt anh thỉnh thoảng sẽ lộ ra thần sắc như muốn nhảy lầu, đến ông Chử Ái Quốc mắt mờ cũng nhận thấy, mà anh quả thực cũng chẳng ra gì, từng buông tay một lần trên vách núi – nhưng những điều này không hề có nghĩa là anh thật sự muốn chết.
Trên thế giới được mấy ai thật lòng thật dạ muốn chết? Thực ra thì đại đa số chỉ là sai lầm trong một ý nghĩ, hoặc là thân bất do kỷ mà thôi.
Chử Hoàn ngỡ ngàng quay đầu lại, phát hiện phía sau mình là một màu đen nặng nề, đã không còn tìm thấy con đường khi đến.
Kể ra thì cũng thật lạ kỳ, trong cuộc đời người ta, hễ muốn ngoảnh đầu nhìn lại, thì nhất định là ở trong tình huống không tìm thấy đường đến, bởi vậy hầu hết thời điểm cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
Trong lòng hơi sợ, song Chử Hoàn không hề muốn thản nhiên nhận lấy, chỉ bất chấp khó khăn mà tiến lên, phảng phất hòa tan trong chùm sáng đó. Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, phát hiện mình dường như trở về bên dưới khu nhà trọ từng ở.
Trong tiểu khu này có siêu thị, có bãi đỗ xe ngay ngắn, có vành đai xanh được chăm sóc, đứng ở ngã tư còn có thể nhìn thấy xe cộ như nước chảy trên con đường lớn đằng sau khu dân cư, xa hơn chút nữa là trạm tàu điện ngầm, mỗi ngày sẽ có vô số chuyến “tàu điện ngầm” mà Nam Sơn vẫn hằng mong đợi.
Chợt nghe một tiếng mèo kêu be bé, anh cúi đầu nhìn thấy Đại Miu từ trên cây nhảy xuống, dựng thẳng đuôi đi vòng quanh chân mình.
Chử Hoàn bế con mèo lên, vuốt ve cái đầu nhỏ xù lông kia, kế đó giống như cảm nhận được điều gì, anh quay người lại, thấy Chày Gỗ đỡ một ông cụ đi đứng không nhanh nhẹn lắm bước tới.
Ông cụ run rẩy dộng cây gậy xuống đất, người vừa gầy vừa cao, như một cây đũa tre run rẩy trong gió vậy. Chày Gỗ vừa đỡ ông cho có lệ, vừa tò mò nhìn ngang ngó dọc, y hệt già Lưu vào Đại Quan viên, luôn mồm cảm thán với Chử Hoàn: “Ôi trời ơi, hảo tiện nhân, chỗ các anh sao lắm người vậy? Những người này anh đều biết hết à?” (Già Lưu là nhân vật trong Hồng lâu mộng)
Chử Hoàn đương nhiên không biết – Ở đây ba năm, ngay cả hàng xóm anh cũng chưa từng qua lại.
Anh không có thời gian giải thích, trong lòng chứa đựng vô vàn nghi vấn.
“Này người anh em, sao anh lại ở đây?” Chử Hoàn thoạt đầu vừa kinh ngạc vừa ngờ ngợ nhìn Chày Gỗ một cái, tiếp đó quay sang ông cụ kia, “Ba, sao ba cũng ở chỗ này?”
Chày Gỗ không trả lời, chỉ cười, nụ cười ấy ôn hòa hiền lành, nằm trên mặt hắn có hơi hãi người.
Chử Ái Quốc đẩy Chày Gỗ ra, ném gậy đi, thở hồng hộc ngồi ngay ven đường, dùng đôi mắt nhỏ đầy hỉ cảm nhìn Chử Hoàn từ trên xuống dưới một phen, bấy giờ mới thỏa mãn gật đầu bảo: “Con đó, bây giờ cũng có chút dáng chó dạng người rồi.”
Chử Hoàn cúi đầu dòm thử mình, thấy trên người còn độc mỗi một cái quần, trong đó một ống quần còn bị cụt mất một nửa, từ trên xuống dưới, hình tượng của mỗi một tế bào đều có vẻ quá sắc bén. Anh cười khổ một chút, thấy lời khen này hết sức khó hiểu, đành phải đưa tay cọ cằm: “Ba đó, bây giờ cũng hơi mốt hơn rồi, ở bên đấy sống thế nào?”
Chử Ái Quốc hừ một tiếng: “Nghèo rớt mồng tơi, nuôi con còn không bằng nuôi chó, ngày lễ ngày tết ngay cả một người đốt vàng mã cho cũng chẳng có.”
Chử Hoàn vừa đi đến trước mặt ông thì một gậy lôi đình đã đập tới. Chử Hoàn kêu “Ối” một tiếng, một chân nhảy vọt đi, lại nhìn kỹ biểu cảm hầm hừ tức giận của ông Chử Ái Quốc, không dám trốn quá xa, đành né trái né phải ngay tại chỗ: “Ba, ba làm gì vậy? Còn có bạn con ở đây mà, ba để người ta chê cười cho…”
Anh chưa dứt lời thì Chày Gỗ đã tự giác đưa tay che mắt, còn nhe răng nhăn nhở cười nữa chứ, đúng là kẻ đê tiện thiên phú dị bẩm mà.
Chử Ái Quốc đang nói chợt đau buồn: “Con dâu tao đâu? Cháu tao đâu? Bị mày làm mất rồi! Mày giỏi lắm Chử Hoàn, tao đi rồi là không ai quản được mày chứ gì? Mày coi trời bằng vung, qua lại với một thằng đàn ông – thế thì cũng đành, vậy mà trong lòng mày ngay cả một chút áy náy, một chút đấu tranh cũng không có, mày nói xem mày là cái giống gì hả?”
Chử Hoàn: “…”
Anh không tìm được trọng điểm trong lời quở mắng này: rốt cuộc ông cụ nói anh không nên làm gay, hay là nên gay cho éo le một chút?
Chử Ái Quốc đập Chử Hoàn một trận cho đã, giận sùi bọt mép mà run rẩy chỉ anh, đau đớn nói: “Trên đời này gái già gái trẻ đầy ra đó, mày bị chập dây nào mà nhất định phải tìm đàn ông hả? Trên người nó có cái gì mà mày không có, hả?”
Chử Hoàn từ từ quỳ xuống. Anh cúi đầu, tháo mắt kính, chậm rãi dùng chéo áo Chử Ái Quốc lau cho sạch, một lúc lâu mới cười khẽ: “Con cũng chả biết, chắc là bị quỷ ám rồi.”
Chử Ái Quốc thở dài.
Phía sau ông đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người, Viên Bình cũng ở trong đó – không phải kẻ sinh ra dưới thánh tuyền, Viên Bình này có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt rất không phục và khó chịu… dù rằng trên trán thủng một lỗ nhìn mà đau lòng.
Chử Hoàn lia ánh mắt qua mỗi người, kế đó hỏi nhỏ: “Ba, ba đến dẫn con đi à?”
Chử Ái Quốc nhìn lên: “Mày muốn đi theo ba không?”
Chử Hoàn dưới chân trống không, dường như lại quay về trên vách núi kia. Anh dùng một tay treo mình trên cành cây, bên dưới là vực sâu thăm thẳm, đằng trước là… những người đã mất mà anh biết đang lơ lửng giữa trời.
Chử Hoàn còn chưa kịp sửng sốt thì người thình lình đau nhức khó mà chịu nổi, giống như bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, toàn thân co giật một chút, nhưng ngón tay lại bám chặt thân cây xù xì.
Hình phạt dài đằng đẵng này tựa hồ chỉ là một mở đầu, sự tra tấn là không ngừng không nghỉ.
Chưa bao lâu, cơ bắp trên cánh tay Chử Hoàn đã gồ lên, dường như sắp bị căng đứt, kẽ ngón tay thì bị siết rướm máu.
Anh nghe thấy ông Chử Ái Quốc nói ngay bên cạnh: “Nếu mày cảm thấy đau, muốn buông tay, thì bọn tao sẽ đón mày đi.”
Nhưng không biết vì sao, càng bị tra tấn, Chử Hoàn lại càng túm chặt đại thụ, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Chính Chử Hoàn cũng không ngờ đến, một ngày kia anh sẽ chấp nhất cầu sinh, liều mạng muốn sống sót dù đang đau như vậy.
“Nam… Nam Sơn…” Khi hai chữ này buột miệng thốt ra, cái tên ấy như ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, Chử Hoàn không nhịn được gào khàn cả giọng, “Nam Sơn! Nam Sơn!”
Anh không biết mình treo lơ lửng bao lâu trên cành cây nguy hiểm đó, cũng không biết mình lăn bao nhiêu lần trong chảo dầu, cho đến khi tầm mắt mơ hồ, đau đớn đã biến thành tê dại.
Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, hai chân Chử Hoàn chợt chạm đến mặt đất, ngón tay ròng ròng máu tươi mắt thường thấy được mà khôi phục như lúc ban đầu. Chử Hoàn hơi lảo đảo, quay phắt đầu lại, thấy tất cả ánh sáng phía sau co cụm thành một cánh cửa, ông Chử Ái Quốc được Chày Gỗ đỡ, đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn anh.
“Ba còn sợ mày không chịu nổi chứ.” Chử Ái Quốc nói rồi ném cho anh một thứ, Chử Hoàn đưa tay bắt lấy – là cái nhẫn kia.
“Mày đi đi.” Chử Ái Quốc phất tay, “Lúc về nếu thích thì kêu người ta làm lại đôi khác đẹp hơn – cũng đừng quên đốt ít giấy tiền cho ba, tìm mẹ kế cho mày tốn kém lắm đấy.”
Chử Hoàn hơi sửng sốt, thấy Chày Gỗ đỡ ông Chử Ái Quốc, sắp sửa quay người đi, liền vội vàng kéo lại: “Chờ đã, ba, ba để người anh em này trở về với con đi.”
Chày Gỗ vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Tôi không về được nữa, hảo tiện nhân, nhớ giúp tôi trông nom thằng con tôi nhé.”
Trong lòng Chử Hoàn sinh ra dự cảm xấu, anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Thằng nhãi nhà anh phiền chết được, tôi chả quản đâu, anh tự về mà quản.”
Chày Gỗ thở dài, quay người lại, ngực đối thẳng với Chử Hoàn, chỗ đó có một vết thủng rất to, như một cánh cửa bị tháo ra vậy. Chử Hoàn giật nảy mình, Chày Gỗ lại buồn bã nhìn anh: “Hảo tiện nhân, tôi thật sự không về được đâu.”
Đồng tử Chử Hoàn chợt co lại, Chày Gỗ mỉm cười, nói tiếp: “Tộc trưởng của chúng tôi sắp điên rồi, tôi không dám giữ anh lại nữa đâu, anh hãy đi đi.”
Nói xong hắn đẩy mạnh Chử Hoàn, Chử Hoàn theo bản năng quơ quơ hư không, nhưng chẳng bắt được cái gì.
Anh phảng phất rơi xuống từ nơi cao vô cùng, trải qua một phen nước sôi lửa bỏng, lột da rút gân, lúc này linh hồn mới quay về, tựa như đã cách cả một đời, tầm nhìn mơ hồ, một giây sau, đau đớn buốt xương ập đến, Chử Hoàn ngay cả sức lực để cuộn mình lại cũng không có, trong cổ họng bật ra một tiếng rên nhỏ.
Nam Sơn bẻ cằm anh ra, mớm cho một ngụm nước, trong cơn mơ màng, tinh thần Chử Hoàn chấn động, thầm nghĩ: “Đây là thật.”
Anh còn chưa kịp định thần thoát khỏi sự hỗn độn khi chết đi sống lại, đã tính thuận thế giở trò lưu manh, nhưng tiếc thay chẳng còn tí tẹo sức lực nào, chỉ tỉnh táo được một chớp mắt, rồi lại nhanh chóng chìm vào cơn hôn mê sâu hơn.
Anh lúc tỉnh lúc mê, cũng không biết trải qua bao lâu, song mỗi một lần mở mắt ra, đều thấy Nam Sơn đang ôm chặt mình, giống như chưa từng buông tay vậy.
Chờ tới khi rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, anh phát hiện bên ngoài đã tối đen rồi.
Chử Hoàn bị tiếng nói chuyện thấp giọng của Viên Bình quấy rầy, anh nghe hắn ta nói với Nam Sơn: “Tộc trưởng à, cậu thả nó xuống một lúc đi, tốt xấu gì cũng phải ăn vài miếng, hoạt động một chút – không phải nó cũng hạ sốt rồi sao?”
Nam Sơn không lên tiếng, nhưng mái tóc dài rơi xuống vai Chử Hoàn hơi nhúc nhích, hẳn là lắc đầu rồi.
Viên Bình thở dài: “Cậu cứ yên tâm đi, thật đấy, thằng này cầm tinh con gián, chỉ cần chưa tắt thở tại trận, thì nó không chết được đâu.”
Chử Hoàn thật sự không nghe nổi nữa, liền bất chấp toàn thân mệt lử và giọng đang khản đặc, trầy trật nói: “… Phiền mày cút xa ra!”
Nam Sơn run lên, hoảng loạn vén mớ tóc lộn xộn trên trán, vừa mừng vừa sợ: “Chử Hoàn?”
Chử Hoàn hơi nâng bả vai, tức khắc đau nhói tim.
“Đừng nhúc nhích.” Nam Sơn siết chặt tay, vội vàng ấn anh xuống, “Anh khát không? Đói không? Đau không?”
Chử Hoàn: “Đau.”
Nam Sơn thoáng nín thở.
Chử Hoàn cảm thấy mình giống như đi một đoạn đường rất xa mới trở về, sắp mệt chết rồi, toàn thân mỏi nhừ, nhưng gặp được người ấy, lại thấy lòng bình yên, nở nụ cười nhẹ nhàng, tiếng hầu như không nghe thấy: “Cho tôi hôn cái đi.”
Viên Bình bị bỏ xó thấy miệng chua lè: “Bên cạnh còn lù lù một người đây, coi tao ẩn thân hả?”
Kì đà thì cũng đành, nhưng còn là con kì đà bị phớt lờ – Viên Bình phẫn nộ nhìn Chử Hoàn ngắc ngoải một cái, đứng dậy bỏ đi mất.
Nam Sơn hít sâu một hơi, kề tai Chử Hoàn, nói khẽ: “Chờ theo tôi trở về, thì chấp nhận thay máu, được không? Tôi không cần anh thề thốt gì nữa, tương lai anh muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, tôi chẳng cần gì hết, được không?”
Chử Hoàn giơ tay lên, nắm chặt các ngón tay cậu.
“Cậu ngốc à,” Chử Hoàn nghĩ bụng, “Sao không hỏi xem tôi trở về là vì ai?”
Do Chử Hoàn bị thương, họ nán lại đó vài ngày, Nam Sơn căn bản liên tục trông nom bên cạnh không rời mắt, cho đến khi Chử Hoàn đã khôi phục cơ bản khả năng hành động, Viên Bình khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội để nói chuyện riêng.
“Tao có việc muốn hỏi mày.” Viên Bình ngập ngừng ngồi bên cạnh, thấy Chử Hoàn dáng vẻ thờ ơ, cố kiềm chế lửa giận trong lòng, đạp đùi anh ta một phát, “Đang nói chuyện với mày đấy – mày ừm… qua lại với đàn ông, ba mày biết rồi không đánh chết mày hả?”
“Đánh rồi, mới mấy bữa trước thôi.” Chử Hoàn đặt một tay lên trán, lát sau, anh hé môi, nói rất khẽ, “Ba tao mất rồi.”
Viên Bình nhổ một cọng cỏ, bứt một đoạn ném xuống đất, trầm mặc một hồi, hắn bỗng nhiên nói chẳng đâu vào đâu: “Bữa đó mày nói ‘không thể nghĩ’, là có ý gì?”
Chử Hoàn nhất thời không nhớ ra, nghi hoặc “hửm” một tiếng.
Viên Bình: “‘Không trung vô sắc, vô thụ, tưởng, hành, thức, vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp’, mẹ tao tin Phật, hồi nhỏ tao từng nghe mẹ nói, làm sao mà mày biết?” (Câu trên trích trong MA-HA BÁT-NHÃ BA-LA-MẬT-ĐA TÂM KINH)
Chử Hoàn nhất thời không tiếp lời.
Viên Bình vẫn truy hỏi không buông tha: “Chẳng phải mày là tay sai của chủ nghĩa duy vật, ghét nhất mấy trò mê tín phong kiến ra vẻ thần bí này à?”
“Tao chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Chử Hoàn đáp khẽ, anh mím môi, đôi môi khô nứt tróc cả da, thoạt nhìn hơi tiều tụy, “Đôi khi gặp phải một số chuyện không cách nào giải quyết, con người ta sẽ biết mình không phải là vạn năng, sẽ theo bản năng muốn tìm cho mình một lời giải thích.”
Viên Bình bứt xong cả cây cỏ khô, tiếp lời: “Thí dụ như nhờ vào loại thị giác tôn giáo nào đó, vờ như mình ở trên vị trí cao hơn một tầng, vờ như tất thảy gặp phải ở thế giới này đều là đau khổ hư ảo trợ giúp cho tu hành, trong lòng sẽ có sự kiên cường như mặc thiết bố sam vậy.”
Chử Hoàn thoáng nở nụ cười: “Chính là món xúp gà cho tâm hồn đó à – Đáng tiếc đến cuối cùng vẫn không thuyết phục được mình, không cách nào tin tưởng nổi.” (Xúp gà cho tâm hồn: Chicken Soup for the Soul)
Viên Bình im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Hai ngày qua… không nhìn thấy Chày Gỗ, mày… không hỏi một tiếng nào sao?”
“Tao biết.” Chử Hoàn nói, “Tao đã nhìn thấy anh ta, anh ta nhờ tao trông nom thằng con.”
Viên Bình thấy mũi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt. Hắn bỗng nhiên có thể hiểu được cảm giác của Chử Hoàn từng ấy năm qua.
Hắn dùng tay bóp mũi, ra sức nén nước mắt lại: “Tao lúc ấy không hề là vì mày, hiểu không? Tao chỉ làm việc mình nên làm thôi.”
Chử Hoàn: “Tao hiểu.”
Dứt lời, Chử Hoàn rốt cuộc quay đầu nhìn Viên Bình, ánh mắt hai người phảng phất cách thời gian chạm nhẹ vào nhau, Chử Hoàn nói: “Tao cũng đã làm việc nên làm, mặc dù mất hơi nhiều thời gian.”
Anh cảm thấy như tảng đá vẫn chặn ở nơi nào đó trong ngực mình đột nhiên vỡ nát, giống như sau nhiều năm, anh rốt cuộc bắt tay giảng hòa, xóa hết cả ân lẫn thù với chính mình.
Viên Bình rốt cuộc rơi nước mắt, song hắn lại cảm thấy mất mặt, liền nhanh chóng lau đi: “Ba mẹ tao khỏe chứ?”
Chử Hoàn: “Dì mất rồi, chú… chú khăng khăng muốn vào viện dưỡng lão, tao với Lão Vương thỉnh thoảng đến thăm.”
Viên Bình nhìn đi chỗ khác, mày rậm run nhẹ, đột nhiên hỏi: “Mày nói con người ta có kiếp sau chứ?”
Con người không có kiếp sau, hai kẻ tay sai của chủ nghĩa duy vật đều từng tin chắc không nghi ngờ gì.
Thế nhưng, vật đổi sao dời, Chử Hoàn im lặng rất lâu, chỉ trả lời: “Có.”
Viên Bình: “Kiếp sau còn có thể gặp lại không?”
Chử Hoàn đáp như đinh đóng cột: “Có thể.”
Danh sách chương