Chử Hoàn ngần này tuổi đầu mà chưa từng biết mình lại có mệnh làm “họa thủy” – anh chưa nói gì hết, chưa làm gì hết, từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh múc một chai nước tương vô tội, ấy thế mà suýt nữa khiến hai tộc nảy sinh xung đột.
Đầu tiên họ đến thị trấn Nam Sơn từng đón anh, đêm ấy nghỉ ngơi tại nhà khách bản địa. Chử Hoàn một lần nữa lùng tìm hết thị trấn, đi qua đi lại mấy vòng, rốt cuộc xác định trạm đầu mối giao thông này không bán sách.
“Hiệu sách” quý hiếm lần trước hóa ra chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi. Chử Hoàn phát hiện, từ khi tống sạch số sách cũ ế chỏng cho anh, họ liền một lòng một dạ đổi thành một tiệm tạp hóa nhỏ, bên trong ngay cả tờ giấy có chữ cũng tìm không ra.
Dân bản địa chất phác dùng hành động thực tế chứng minh cho câu “cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng” – làm nền tảng, bán thức ăn còn được hơn là bán sách.
Nơi này không có hiệu sách thứ hai – chẳng trách một quyển Tân Hoa từ điển cũ rích có thể trở thành bảo vật trấn tộc của tộc Ly Y.
Nhưng Chử Hoàn cũng không định quay về tay không, anh tìm điện thoại, liên hệ với Lão Vương, báo cáo hành trình ba ngày tới, hẹn gặp đối phương ở cái chợ cấp khu vực gần nhất.
Anh phải nộp súng.
Chử Hoàn đi một vòng lớn rồi quay về nhà khách ngủ, nhìn thấy Đại Sơn và Roi Ngựa đang sửa sang lại số hàng hóa bao lớn bao nhỏ mang đến.
Dù rằng bình thường rất giống một đại biểu trong lớp, nhưng Đại Sơn cũng không thân với ông thầy ẩn thân Chử Hoàn đến giờ học mới xuất hiện, dạy xong lại lập tức mất tăm này – huống chi còn có rào cản ngôn ngữ.
Cậu ta hết sức ngại ngùng nhìn Chử Hoàn nở nụ cười, do dự một chút rồi lấy con dao đeo nhỏ, cắt một miếng thịt khô, cẩn thận đưa cho Chử Hoàn.
Chử Hoàn tiện tay nhét vào miệng, vừa đi vào trong vừa hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”
Roi Ngựa ngượng ngùng giơ hai ngón tay.
Chử Hoàn: “Hai mươi?”
Việc buôn bán của mấy cậu trai này còn rất thực dụng đấy.
Roi Ngựa vội vàng lắc đầu: “Không không, hai, hai đờ ồng…”
Chử Hoàn hoài nghi là mình nghe lầm.
Đại Sơn thấy anh đần thối ra, còn tưởng do Roi Ngựa phát âm không chính xác, lập tức vội vàng giải thích giúp, cúi đầu lấy hai đồng tiền lẻ trong tay nải, nhiệt tình giơ lên cho Chử Hoàn xem: “Cái này, cái này.”
“Hai đồng? Hai đồng một cân?” Chử Hoàn chậm rãi nhai thịt khô, suy nghĩ một lúc lâu, không nghĩ ra nên đánh giá câu này như thế nào, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải hỏi, “Hai cậu không bị sao chứ?”
Hai cậu thanh niên dốt nát cùng tròn mắt nhìn anh, biểu cảm đó tự dưng làm Chử Hoàn nhớ tới lũ đại bàng khổng lồ hôm ấy đậu thành một hàng.
Chử Hoàn ấn huyệt thái dương. Họ đi xa lắc đến nơi này, náo loạn nửa ngày lại là buôn bán lỗ to sao? Đây là tinh thần dâng hiến gì vậy hả? Chử Hoàn: “Giá thành thì sao? Các cậu không tính giá thành à?”
Roi Ngựa quả nhiên là người thành thạo đã theo Nam Sơn đi buôn vài chuyến, lại hiểu được hai chữ “giá thành”, hào hứng giơ một ngón tay cho Chử Hoàn xem: “Giá thành chỉ… chỉ một đồng.”
Đối mặt với kế toán viên thiên tài như vậy, Chử Hoàn cảm thấy rất bất lực: “… Cậu tính kiểu gì vậy?”
Roi Ngựa hết sức kiên nhẫn giải thích: “Chính là muối, muối và… cái da…”
Cậu chàng vừa nói vừa cố gắng giơ tay ra dấu.
Chử Hoàn: “Gia vị?”
Roi Ngựa và Đại Sơn cùng gật đầu lia lịa.
Chử Hoàn quay người ngồi xuống mép giường, nhìn kỹ hai đóa hoa thuần khiết này: “Thế còn thịt? Nhân công? Không tính vào giá thành à?”
Roi Ngựa hoang mang gãi đầu: “Thịt? Tự mình nuôi, tự mình, ừm…”
Đại Sơn vội vàng phối hợp làm động tác trộn, trên mặt là niềm vui lao động, mỉm cười nói: “Tự mình cho nó ăn.”
Chử Hoàn không thốt được gì.
Một lúc lâu, anh chân thành cầm tay Roi Ngựa, khẩn khoản nói: “Thì ra cậu chính là cao thủ tính toán giỏi nhất trong lời đồn, thất kính thất kính.”
Roi Ngựa như hiểu như không, còn tưởng là mình được khen, mặt thoắt cái đỏ bừng như say rượu, lâng lâng bước đi.
Ngày hôm sau, Chử Hoàn quyết định, lên một chiếc xe, để hai cậu trai kia khiêng bao, cùng đi đến khu du lịch.
Chử Hoàn quan sát hoàn cảnh một chút, sau đó chọn một vị trí ngay cổng, chỉ huy hai cậu nhóc dựng quầy, kê một cái biển, trên viết “thịt khô hữu cơ, hoàn toàn tự nhiên, khỏe mạnh không ô nhiễm, bốn mươi đồng một cân”.
Lại thêm “dưa muối dưỡng nhan theo cách ngâm truyền kỳ”, cùng với “tượng gỗ cầu nguyện thần bí của dân tộc thiểu số” làm Hanh Cáp nhị tướng hộ pháp(1), nhanh chóng dựng thành một quầy đơn giản chuyên bán đặc sản.
Roi Ngựa và Đại Sơn bị quay như chong chóng, nhưng do tộc trưởng từng dặn dò, lúc ra ngoài hết thảy đều phải nghe Chử Hoàn, họ không tiện trực tiếp phản đối, đành phải ra dấu muốn trao đổi với đại vương đại vương dở hơi này, bảo với anh là không bán được đâu.
Chử Hoàn lù lù bất động dùng chiêu “tôi không hiểu” để bật ngược lại mọi quan điểm của người khác.
Roi Ngựa đang vò đầu bứt tai, thì một nữ du khách đi qua, nhìn thấy Chử Hoàn liền dừng bước, ngắm anh giây lát, sau đó chắc thấy thích quá, bèn mạnh dạn kêu một tiếng: “Nè, anh đẹp trai ơi, quay đầu lại đi!”
Trong phạm vi trăm mét, chỉ cần có người kêu một tiếng “anh đẹp trai ơi”, thì Chử Hoàn nhất định sẽ mặt dày mày dạn tự giác quay đầu lại.
Chỉ nghe “Tách” một tiếng, máy ảnh trong tay nữ du khách chụp khuôn mặt nghiêng khi anh ngoảnh lại. Trong tiếng cười khe khẽ của bạn bè, cô nàng bạo dạn này không hề ngại ngùng nói thẳng: “Anh đẹp trai, dáng chuẩn ghê!”
Chử Hoàn giơ tấm biển trước mặt: “Thịt khô hữu cơ, nếm thử đi người đẹp?”
Roi Ngựa: “…”
Đại Sơn: “…”
Cả hai trố mắt nhìn hàng hóa mình mang đến chưa đầy một ngày đã bị các loại khách du lịch mua hết, trải nghiệm thực tế một phen “kẻ ngốc lắm tiền” là thế nào.
Lúc dọn quầy đếm tiền, tay Roi Ngựa cứ run không thôi, cậu ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, chân lập cập va vào nhau, không nhịn được hỏi Chử Hoàn: “Liệu có mua được cái hai bánh, hai bánh…”
Chử Hoàn: “Xe đạp? Được chứ.”
Roi Ngựa lệ nóng tràn mi: “Vậy có phải là mua được bốn bánh…”
Một cái xe buýt chạy qua, Roi Ngựa liền chỉ luôn: “Cái đó!”
Chử Hoàn nín lặng một lúc: “Bán cả hai cậu chắc đủ đó.”
Mãi đến khi Chử Hoàn tìm chỗ ở thu xếp cho cả hai xong, vẻ mặt hai anh chàng vẫn như đang mơ vậy.
Chử Hoàn dặn dò hai người một tiếng, rồi tự mình bỏ tiền thuê cái xe bán tải cà tàng chạy trên đường núi ngoằn ngoèo suốt đêm, đến một thị trấn có xe lửa ở gần nhất, lại không hề dừng bước mà ngồi xe lửa đến khu chợ cấp khu vực gần đây, Lão Vương đang đích thân chờ anh ở đó… Nghênh đón anh chính là một trận chửi rủa xối xả.
Chử Hoàn bỏ súng xuống, im lặng nghe hai phút rồi quay người muốn đi.
Lão Vương quát to một tiếng: “Đi đâu đó?”
Chử Hoàn: “Nếu sếp không có việc nghiêm túc thì tôi đi trước đây, tôi đang gấp lắm.”
Lão Vương: “Gấp con mẹ cậu!”
Nói xong ông ta bực bội dựa ghế, kéo khoảng cách ra mà đánh giá Chử Hoàn, giây lát sau sắc mặt dịu đi, Lão Vương thấp giọng nói một câu: “Gầy, nhưng sắc mặt không còn khó coi như hồi trước.”
Chử Hoàn: “Thịt khô hữu cơ hoàn toàn tự nhiên, mua hai cân không?”
Lão Vương dở khóc dở cười trợn mắt: “Được, đã là thịt của cậu, thì cho tôi hai cân.”
Chử Hoàn vỗ vỗ túi quần: “Ôi chà, sếp xem, tôi mới bán xong, hết sạch rồi, chỉ còn lại hai khúc xương đùi thôi, sếp mua không?”
Lão Vương: “Mua, cắt ra đi, tôi mang về cho chó ăn – thằng ranh con này, dám trêu bố!”
Cả hai cùng phá lên cười, cười xong, Lão Vương thấy không khí không tồi, mới thận trọng nhắc tới chủ đề: “Bao giờ thì về làm việc?”
Chử Hoàn đứng ở cửa, dừng một chút: “Sắp rồi – chờ tôi ở thêm mấy tháng, ở chán rồi lại về.”
Lão Vương ẩn ý nói: “Cậu nghỉ hơn ba năm rồi.”
Chử Hoàn thôi cười, đáp khẽ một tiếng: “Tôi biết.”
Lúc vừa vào cửa, Chử Hoàn tuy đường xa mỏi mệt, vội vội vàng vàng, trên mặt còn đượm vẻ mệt nhọc, nhưng Lão Vương lại bắt gặp ở anh ta thần thái lâu rồi không thấy.
Nhưng cứ thế một hỏi một đáp mới hai câu, sắc mặt Chử Hoàn chợt sầm xuống, giống như trong nháy mắt lại quay về với bộ dạng không thấy ánh mặt trời trước kia.
Lão Vương lập tức hối hận, vội vàng chữa lại: “Thực ra cũng không sao cả, cậu cứ nghỉ đi, muốn nghỉ bao lâu cũng được, không vội một hai năm này, cứ nghỉ ngơi cho ổn đi.”
Chử Hoàn cười lấy lệ: “Không có gì, cuộc sống dù sao cũng phải quay về quỹ đạo, à đúng rồi… Tiểu Lộ đã sinh chưa?”
Lão Vương giơ hai ngón tay: “Hai.”
Chử Hoàn sửng sốt: “Cái gì?”
Lão Vương cúi đầu như hơi ngượng ngùng, chống một tay như ông tư lệnh không binh, khuôn mặt hơn hớn như trúng độc đắc, thế nhưng từ đầu đến chân không chỗ nào không giống một người đàn ông cương nghị, chẳng hề hợp với cái nụ cười ngu ngốc ấy.
Tay Lão Vương bất giác cọ nhẹ ống quần: “Khà khà, bác sĩ nói là hai, tôi… tôi thoáng cái đã biến thành ông ngoại của hai đứa bé.”
Chử Hoàn không nhịn được bật cười theo: “Thế còn không mau cút về kiếm tiền mua sữa đi.”
Tạm biệt Lão Vương, Chử Hoàn vẫy taxi, chớp nhoáng đi qua hơn nửa thành phố.
Đầu tiên anh nán lại hiệu sách suốt một buổi trưa, hận không thể lấy hết sách ra lật mỗi quyển vài trang – quyển này quá khó hiểu, quyển kia dễ quá rất chán, quyển này không có tranh minh họa thật khô khan, quyển kia tranh minh họa quá nhiều, không có nội dung thực tế…
Chử Hoàn cảm thấy lúc mua hũ tro cốt cho ông Chử Ái Quốc, mình cũng chưa từng kén chọn như thế.
Chờ đến khi anh ra khỏi hiệu sách thì ánh tà dương đã chiếu đỏ rực cả mặt đất.
Mua xong, anh lại ôm hai chồng sách cao bằng nửa người, đi thẳng đến siêu thị bên cạnh, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua một ít, bụng nghĩ, tên hai lúa Nam Sơn kia chắc chắn chưa từng được ăn món này, phải đem về cho cậu ta nếm thử mới được.
Vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc vui mừng lúc Nam Sơn ăn cơm cùng mình, Chử Hoàn liền cảm thấy mình có thể vác cả khu thực phẩm của siêu thị về cho cậu.
Cuối cùng, anh lại khệ nệ ôm sách và thức ăn, chạy hơn nửa thành phố, tìm một cửa hiệu bán nhạc cụ, thấy người ta đã đóng cửa, liền khua môi múa mép ép nhân viên cửa hàng một lần nữa mở cánh cửa đã khóa để anh vào mua một cây kèn Harmonica cho Nam Sơn.
Lúc Chử Hoàn cầm cây kèn Harmonica mới tinh rời khỏi cửa hàng nhạc cụ, tâm tình rất khoan khoái.
Anh không tự chủ được thổi đoạn “Kinh trập” kia, thổi một nửa lại phát hiện điệu nhạc đã lạc mất đằng nào, cơ hồ hóa thành một cây gậy, vì thế rất tự mình biết mình mà ngậm miệng, không dám quấy rầy người khác nữa.
Sau đó anh cứ thế khệ nệ bịch lớn bịch bé đứng trong bóng đêm, hoang mang tự hỏi lòng: “Mình đang vui vì điều gì?”
Chử Hoàn thình lình phát hiện, mình tựa như một cậu nhóc đêm hôm khuya khoắt bị một cú điện thoại của bạn gái gọi dậy mua bánh bao chiên, còn hớn hở đem đến dưới lầu cho người ta, trong lòng là sự hạ tiện đến mất cả phương hướng.
“Mình đang làm gì thế này?”
Anh nghĩ như vậy, liền bỏ đồ đạc xuống, tay không dựa cột đèn đường, châm cho mình một điếu thuốc.
Chử Hoàn trầm mặc nhìn đăm đăm mẩu thuốc lá cong lại rồi bay xuống dưới ánh đèn, biết mình sẽ không ở lại lâu trong tộc Ly Y, bằng không anh cũng sẽ không vô thức “quên” mua ít vật dụng hàng ngày cho mình.
Tộc Ly Y, tựa như một giấc mộng đẹp chen ngang trong kiếp phù du.
Lão Vương đến đã đánh thức anh.
Bất kể trong tộc họ có bí mật gì, đều không liên quan đến anh, họ sẽ tiếp tục cuộc sống ở chốn đào nguyên của mình, mà anh thì vẫn phải trở về.
Như đã hứa hẹn với Lão Vương, anh sẽ trở lại quỹ đạo của mình.
Đến lúc đó việc cuối cùng anh có thể làm cho Nam Sơn, chắc cũng chỉ là nghĩ cách tìm một giáo viên khác cho cậu – giáo viên thật sự, biết dạy học.
Một chút ý tưởng ấy của anh, vốn là “ý nghĩ không an phận”, không có ý nghĩa gì, nên sớm cắt đứt một cách sạch gọn.
Huống hồ Chử Hoàn luôn cảm thấy Nam Sơn sạch sẽ như một tờ giấy trắng, chuyện nam nữ nói ra cũng sợ làm bẩn tai và mắt người ta, huống chi mấy cái bát nháo này?
Một người bạn tốt, cho dù mai kia không còn gặp lại nhau, tốt xấu gì cũng còn lại kỷ niệm. Chuyện không cần thiết nhắc tới, mình nghĩ trong lòng là được, nói ra chỉ tổ ảnh hưởng tình cảm, hủy hoại tình bạn, tội gì phải thế?
Chử Hoàn dập điếu thuốc ném đi, bỗng nhiên lại nghĩ, đến lúc đó giáo viên mới tới, đừng cho bọn họ biết “đại vương đại vương” nghĩa là gì nha.
Chử Hoàn đêm ấy ngồi xe lửa quay về, đến thị trấn cũng chẳng nghỉ ngơi, lái con xe bán tải về theo đường cũ, hai đêm một ngày không hề chợp mắt, quả là một chuyến đi hiệu suất đặc biệt cao.
Lần này trở về, dưới dòng sông sương mù dày đặc, không có đại xà và thủy quỷ rẽ nước đến ngăn cản, đám đại bàng và con người kỳ lạ đó tựa như một ảo giác, ngay cả bóng dáng cũng không thấy nữa, trong tộc lại quay về với sự náo nhiệt và sức sống ngày xưa.
Sương mù trước mắt vừa tan, Chử Hoàn liền nhìn thấy Nam Sơn chân trần ngồi ở bờ sông.
Nam Sơn như sớm nghe thấy tiếng vó ngựa, từ rất xa đã nở một nụ cười mỉm mát rượi với người đường xa quay về.
Chử Hoàn cảm thấy tim mình biến thành một nắm bông mềm nhũn, làm lồng ngực toàn là những sợi bông tơi ra.
Một chút mệt mỏi không đáng nhắc tới trong chuyến đi, khoảnh khắc đã hóa thành hư ảo.
—
Đầu tiên họ đến thị trấn Nam Sơn từng đón anh, đêm ấy nghỉ ngơi tại nhà khách bản địa. Chử Hoàn một lần nữa lùng tìm hết thị trấn, đi qua đi lại mấy vòng, rốt cuộc xác định trạm đầu mối giao thông này không bán sách.
“Hiệu sách” quý hiếm lần trước hóa ra chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi. Chử Hoàn phát hiện, từ khi tống sạch số sách cũ ế chỏng cho anh, họ liền một lòng một dạ đổi thành một tiệm tạp hóa nhỏ, bên trong ngay cả tờ giấy có chữ cũng tìm không ra.
Dân bản địa chất phác dùng hành động thực tế chứng minh cho câu “cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng” – làm nền tảng, bán thức ăn còn được hơn là bán sách.
Nơi này không có hiệu sách thứ hai – chẳng trách một quyển Tân Hoa từ điển cũ rích có thể trở thành bảo vật trấn tộc của tộc Ly Y.
Nhưng Chử Hoàn cũng không định quay về tay không, anh tìm điện thoại, liên hệ với Lão Vương, báo cáo hành trình ba ngày tới, hẹn gặp đối phương ở cái chợ cấp khu vực gần nhất.
Anh phải nộp súng.
Chử Hoàn đi một vòng lớn rồi quay về nhà khách ngủ, nhìn thấy Đại Sơn và Roi Ngựa đang sửa sang lại số hàng hóa bao lớn bao nhỏ mang đến.
Dù rằng bình thường rất giống một đại biểu trong lớp, nhưng Đại Sơn cũng không thân với ông thầy ẩn thân Chử Hoàn đến giờ học mới xuất hiện, dạy xong lại lập tức mất tăm này – huống chi còn có rào cản ngôn ngữ.
Cậu ta hết sức ngại ngùng nhìn Chử Hoàn nở nụ cười, do dự một chút rồi lấy con dao đeo nhỏ, cắt một miếng thịt khô, cẩn thận đưa cho Chử Hoàn.
Chử Hoàn tiện tay nhét vào miệng, vừa đi vào trong vừa hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”
Roi Ngựa ngượng ngùng giơ hai ngón tay.
Chử Hoàn: “Hai mươi?”
Việc buôn bán của mấy cậu trai này còn rất thực dụng đấy.
Roi Ngựa vội vàng lắc đầu: “Không không, hai, hai đờ ồng…”
Chử Hoàn hoài nghi là mình nghe lầm.
Đại Sơn thấy anh đần thối ra, còn tưởng do Roi Ngựa phát âm không chính xác, lập tức vội vàng giải thích giúp, cúi đầu lấy hai đồng tiền lẻ trong tay nải, nhiệt tình giơ lên cho Chử Hoàn xem: “Cái này, cái này.”
“Hai đồng? Hai đồng một cân?” Chử Hoàn chậm rãi nhai thịt khô, suy nghĩ một lúc lâu, không nghĩ ra nên đánh giá câu này như thế nào, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải hỏi, “Hai cậu không bị sao chứ?”
Hai cậu thanh niên dốt nát cùng tròn mắt nhìn anh, biểu cảm đó tự dưng làm Chử Hoàn nhớ tới lũ đại bàng khổng lồ hôm ấy đậu thành một hàng.
Chử Hoàn ấn huyệt thái dương. Họ đi xa lắc đến nơi này, náo loạn nửa ngày lại là buôn bán lỗ to sao? Đây là tinh thần dâng hiến gì vậy hả? Chử Hoàn: “Giá thành thì sao? Các cậu không tính giá thành à?”
Roi Ngựa quả nhiên là người thành thạo đã theo Nam Sơn đi buôn vài chuyến, lại hiểu được hai chữ “giá thành”, hào hứng giơ một ngón tay cho Chử Hoàn xem: “Giá thành chỉ… chỉ một đồng.”
Đối mặt với kế toán viên thiên tài như vậy, Chử Hoàn cảm thấy rất bất lực: “… Cậu tính kiểu gì vậy?”
Roi Ngựa hết sức kiên nhẫn giải thích: “Chính là muối, muối và… cái da…”
Cậu chàng vừa nói vừa cố gắng giơ tay ra dấu.
Chử Hoàn: “Gia vị?”
Roi Ngựa và Đại Sơn cùng gật đầu lia lịa.
Chử Hoàn quay người ngồi xuống mép giường, nhìn kỹ hai đóa hoa thuần khiết này: “Thế còn thịt? Nhân công? Không tính vào giá thành à?”
Roi Ngựa hoang mang gãi đầu: “Thịt? Tự mình nuôi, tự mình, ừm…”
Đại Sơn vội vàng phối hợp làm động tác trộn, trên mặt là niềm vui lao động, mỉm cười nói: “Tự mình cho nó ăn.”
Chử Hoàn không thốt được gì.
Một lúc lâu, anh chân thành cầm tay Roi Ngựa, khẩn khoản nói: “Thì ra cậu chính là cao thủ tính toán giỏi nhất trong lời đồn, thất kính thất kính.”
Roi Ngựa như hiểu như không, còn tưởng là mình được khen, mặt thoắt cái đỏ bừng như say rượu, lâng lâng bước đi.
Ngày hôm sau, Chử Hoàn quyết định, lên một chiếc xe, để hai cậu trai kia khiêng bao, cùng đi đến khu du lịch.
Chử Hoàn quan sát hoàn cảnh một chút, sau đó chọn một vị trí ngay cổng, chỉ huy hai cậu nhóc dựng quầy, kê một cái biển, trên viết “thịt khô hữu cơ, hoàn toàn tự nhiên, khỏe mạnh không ô nhiễm, bốn mươi đồng một cân”.
Lại thêm “dưa muối dưỡng nhan theo cách ngâm truyền kỳ”, cùng với “tượng gỗ cầu nguyện thần bí của dân tộc thiểu số” làm Hanh Cáp nhị tướng hộ pháp(1), nhanh chóng dựng thành một quầy đơn giản chuyên bán đặc sản.
Roi Ngựa và Đại Sơn bị quay như chong chóng, nhưng do tộc trưởng từng dặn dò, lúc ra ngoài hết thảy đều phải nghe Chử Hoàn, họ không tiện trực tiếp phản đối, đành phải ra dấu muốn trao đổi với đại vương đại vương dở hơi này, bảo với anh là không bán được đâu.
Chử Hoàn lù lù bất động dùng chiêu “tôi không hiểu” để bật ngược lại mọi quan điểm của người khác.
Roi Ngựa đang vò đầu bứt tai, thì một nữ du khách đi qua, nhìn thấy Chử Hoàn liền dừng bước, ngắm anh giây lát, sau đó chắc thấy thích quá, bèn mạnh dạn kêu một tiếng: “Nè, anh đẹp trai ơi, quay đầu lại đi!”
Trong phạm vi trăm mét, chỉ cần có người kêu một tiếng “anh đẹp trai ơi”, thì Chử Hoàn nhất định sẽ mặt dày mày dạn tự giác quay đầu lại.
Chỉ nghe “Tách” một tiếng, máy ảnh trong tay nữ du khách chụp khuôn mặt nghiêng khi anh ngoảnh lại. Trong tiếng cười khe khẽ của bạn bè, cô nàng bạo dạn này không hề ngại ngùng nói thẳng: “Anh đẹp trai, dáng chuẩn ghê!”
Chử Hoàn giơ tấm biển trước mặt: “Thịt khô hữu cơ, nếm thử đi người đẹp?”
Roi Ngựa: “…”
Đại Sơn: “…”
Cả hai trố mắt nhìn hàng hóa mình mang đến chưa đầy một ngày đã bị các loại khách du lịch mua hết, trải nghiệm thực tế một phen “kẻ ngốc lắm tiền” là thế nào.
Lúc dọn quầy đếm tiền, tay Roi Ngựa cứ run không thôi, cậu ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, chân lập cập va vào nhau, không nhịn được hỏi Chử Hoàn: “Liệu có mua được cái hai bánh, hai bánh…”
Chử Hoàn: “Xe đạp? Được chứ.”
Roi Ngựa lệ nóng tràn mi: “Vậy có phải là mua được bốn bánh…”
Một cái xe buýt chạy qua, Roi Ngựa liền chỉ luôn: “Cái đó!”
Chử Hoàn nín lặng một lúc: “Bán cả hai cậu chắc đủ đó.”
Mãi đến khi Chử Hoàn tìm chỗ ở thu xếp cho cả hai xong, vẻ mặt hai anh chàng vẫn như đang mơ vậy.
Chử Hoàn dặn dò hai người một tiếng, rồi tự mình bỏ tiền thuê cái xe bán tải cà tàng chạy trên đường núi ngoằn ngoèo suốt đêm, đến một thị trấn có xe lửa ở gần nhất, lại không hề dừng bước mà ngồi xe lửa đến khu chợ cấp khu vực gần đây, Lão Vương đang đích thân chờ anh ở đó… Nghênh đón anh chính là một trận chửi rủa xối xả.
Chử Hoàn bỏ súng xuống, im lặng nghe hai phút rồi quay người muốn đi.
Lão Vương quát to một tiếng: “Đi đâu đó?”
Chử Hoàn: “Nếu sếp không có việc nghiêm túc thì tôi đi trước đây, tôi đang gấp lắm.”
Lão Vương: “Gấp con mẹ cậu!”
Nói xong ông ta bực bội dựa ghế, kéo khoảng cách ra mà đánh giá Chử Hoàn, giây lát sau sắc mặt dịu đi, Lão Vương thấp giọng nói một câu: “Gầy, nhưng sắc mặt không còn khó coi như hồi trước.”
Chử Hoàn: “Thịt khô hữu cơ hoàn toàn tự nhiên, mua hai cân không?”
Lão Vương dở khóc dở cười trợn mắt: “Được, đã là thịt của cậu, thì cho tôi hai cân.”
Chử Hoàn vỗ vỗ túi quần: “Ôi chà, sếp xem, tôi mới bán xong, hết sạch rồi, chỉ còn lại hai khúc xương đùi thôi, sếp mua không?”
Lão Vương: “Mua, cắt ra đi, tôi mang về cho chó ăn – thằng ranh con này, dám trêu bố!”
Cả hai cùng phá lên cười, cười xong, Lão Vương thấy không khí không tồi, mới thận trọng nhắc tới chủ đề: “Bao giờ thì về làm việc?”
Chử Hoàn đứng ở cửa, dừng một chút: “Sắp rồi – chờ tôi ở thêm mấy tháng, ở chán rồi lại về.”
Lão Vương ẩn ý nói: “Cậu nghỉ hơn ba năm rồi.”
Chử Hoàn thôi cười, đáp khẽ một tiếng: “Tôi biết.”
Lúc vừa vào cửa, Chử Hoàn tuy đường xa mỏi mệt, vội vội vàng vàng, trên mặt còn đượm vẻ mệt nhọc, nhưng Lão Vương lại bắt gặp ở anh ta thần thái lâu rồi không thấy.
Nhưng cứ thế một hỏi một đáp mới hai câu, sắc mặt Chử Hoàn chợt sầm xuống, giống như trong nháy mắt lại quay về với bộ dạng không thấy ánh mặt trời trước kia.
Lão Vương lập tức hối hận, vội vàng chữa lại: “Thực ra cũng không sao cả, cậu cứ nghỉ đi, muốn nghỉ bao lâu cũng được, không vội một hai năm này, cứ nghỉ ngơi cho ổn đi.”
Chử Hoàn cười lấy lệ: “Không có gì, cuộc sống dù sao cũng phải quay về quỹ đạo, à đúng rồi… Tiểu Lộ đã sinh chưa?”
Lão Vương giơ hai ngón tay: “Hai.”
Chử Hoàn sửng sốt: “Cái gì?”
Lão Vương cúi đầu như hơi ngượng ngùng, chống một tay như ông tư lệnh không binh, khuôn mặt hơn hớn như trúng độc đắc, thế nhưng từ đầu đến chân không chỗ nào không giống một người đàn ông cương nghị, chẳng hề hợp với cái nụ cười ngu ngốc ấy.
Tay Lão Vương bất giác cọ nhẹ ống quần: “Khà khà, bác sĩ nói là hai, tôi… tôi thoáng cái đã biến thành ông ngoại của hai đứa bé.”
Chử Hoàn không nhịn được bật cười theo: “Thế còn không mau cút về kiếm tiền mua sữa đi.”
Tạm biệt Lão Vương, Chử Hoàn vẫy taxi, chớp nhoáng đi qua hơn nửa thành phố.
Đầu tiên anh nán lại hiệu sách suốt một buổi trưa, hận không thể lấy hết sách ra lật mỗi quyển vài trang – quyển này quá khó hiểu, quyển kia dễ quá rất chán, quyển này không có tranh minh họa thật khô khan, quyển kia tranh minh họa quá nhiều, không có nội dung thực tế…
Chử Hoàn cảm thấy lúc mua hũ tro cốt cho ông Chử Ái Quốc, mình cũng chưa từng kén chọn như thế.
Chờ đến khi anh ra khỏi hiệu sách thì ánh tà dương đã chiếu đỏ rực cả mặt đất.
Mua xong, anh lại ôm hai chồng sách cao bằng nửa người, đi thẳng đến siêu thị bên cạnh, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua một ít, bụng nghĩ, tên hai lúa Nam Sơn kia chắc chắn chưa từng được ăn món này, phải đem về cho cậu ta nếm thử mới được.
Vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc vui mừng lúc Nam Sơn ăn cơm cùng mình, Chử Hoàn liền cảm thấy mình có thể vác cả khu thực phẩm của siêu thị về cho cậu.
Cuối cùng, anh lại khệ nệ ôm sách và thức ăn, chạy hơn nửa thành phố, tìm một cửa hiệu bán nhạc cụ, thấy người ta đã đóng cửa, liền khua môi múa mép ép nhân viên cửa hàng một lần nữa mở cánh cửa đã khóa để anh vào mua một cây kèn Harmonica cho Nam Sơn.
Lúc Chử Hoàn cầm cây kèn Harmonica mới tinh rời khỏi cửa hàng nhạc cụ, tâm tình rất khoan khoái.
Anh không tự chủ được thổi đoạn “Kinh trập” kia, thổi một nửa lại phát hiện điệu nhạc đã lạc mất đằng nào, cơ hồ hóa thành một cây gậy, vì thế rất tự mình biết mình mà ngậm miệng, không dám quấy rầy người khác nữa.
Sau đó anh cứ thế khệ nệ bịch lớn bịch bé đứng trong bóng đêm, hoang mang tự hỏi lòng: “Mình đang vui vì điều gì?”
Chử Hoàn thình lình phát hiện, mình tựa như một cậu nhóc đêm hôm khuya khoắt bị một cú điện thoại của bạn gái gọi dậy mua bánh bao chiên, còn hớn hở đem đến dưới lầu cho người ta, trong lòng là sự hạ tiện đến mất cả phương hướng.
“Mình đang làm gì thế này?”
Anh nghĩ như vậy, liền bỏ đồ đạc xuống, tay không dựa cột đèn đường, châm cho mình một điếu thuốc.
Chử Hoàn trầm mặc nhìn đăm đăm mẩu thuốc lá cong lại rồi bay xuống dưới ánh đèn, biết mình sẽ không ở lại lâu trong tộc Ly Y, bằng không anh cũng sẽ không vô thức “quên” mua ít vật dụng hàng ngày cho mình.
Tộc Ly Y, tựa như một giấc mộng đẹp chen ngang trong kiếp phù du.
Lão Vương đến đã đánh thức anh.
Bất kể trong tộc họ có bí mật gì, đều không liên quan đến anh, họ sẽ tiếp tục cuộc sống ở chốn đào nguyên của mình, mà anh thì vẫn phải trở về.
Như đã hứa hẹn với Lão Vương, anh sẽ trở lại quỹ đạo của mình.
Đến lúc đó việc cuối cùng anh có thể làm cho Nam Sơn, chắc cũng chỉ là nghĩ cách tìm một giáo viên khác cho cậu – giáo viên thật sự, biết dạy học.
Một chút ý tưởng ấy của anh, vốn là “ý nghĩ không an phận”, không có ý nghĩa gì, nên sớm cắt đứt một cách sạch gọn.
Huống hồ Chử Hoàn luôn cảm thấy Nam Sơn sạch sẽ như một tờ giấy trắng, chuyện nam nữ nói ra cũng sợ làm bẩn tai và mắt người ta, huống chi mấy cái bát nháo này?
Một người bạn tốt, cho dù mai kia không còn gặp lại nhau, tốt xấu gì cũng còn lại kỷ niệm. Chuyện không cần thiết nhắc tới, mình nghĩ trong lòng là được, nói ra chỉ tổ ảnh hưởng tình cảm, hủy hoại tình bạn, tội gì phải thế?
Chử Hoàn dập điếu thuốc ném đi, bỗng nhiên lại nghĩ, đến lúc đó giáo viên mới tới, đừng cho bọn họ biết “đại vương đại vương” nghĩa là gì nha.
Chử Hoàn đêm ấy ngồi xe lửa quay về, đến thị trấn cũng chẳng nghỉ ngơi, lái con xe bán tải về theo đường cũ, hai đêm một ngày không hề chợp mắt, quả là một chuyến đi hiệu suất đặc biệt cao.
Lần này trở về, dưới dòng sông sương mù dày đặc, không có đại xà và thủy quỷ rẽ nước đến ngăn cản, đám đại bàng và con người kỳ lạ đó tựa như một ảo giác, ngay cả bóng dáng cũng không thấy nữa, trong tộc lại quay về với sự náo nhiệt và sức sống ngày xưa.
Sương mù trước mắt vừa tan, Chử Hoàn liền nhìn thấy Nam Sơn chân trần ngồi ở bờ sông.
Nam Sơn như sớm nghe thấy tiếng vó ngựa, từ rất xa đã nở một nụ cười mỉm mát rượi với người đường xa quay về.
Chử Hoàn cảm thấy tim mình biến thành một nắm bông mềm nhũn, làm lồng ngực toàn là những sợi bông tơi ra.
Một chút mệt mỏi không đáng nhắc tới trong chuyến đi, khoảnh khắc đã hóa thành hư ảo.
—
- Hanh Cáp nhị tướng là hai nhân vật trong Phong Thần diễn nghĩa, tác giả dựa vào hai vị môn thần Phật giáo thủ hộ tự miếu để ghép thành hai viên thần tướng. Ở đây có thể hiểu là bọn Chử Hoàn dùng 2 món dưa muối dưỡng nhan và tượng gỗ cầu nguyện để “trấn” quầy.
Danh sách chương