Edit: Yển

Hôm ấy Chử Hoàn ngậm quả dại, kẹp theo một quyển sách, đi vào rừng để tránh bị quấy rầy – Nam Sơn từng nói trong rừng có dã thú, bảo anh cố hết sức tránh xa ra, nhưng Chử Hoàn chẳng thèm để ý, ngược lại còn cảm thấy động vật hoang dã rất đáng yêu.

Anh tìm một gốc đại thụ cao nhất, nhanh nhẹn leo lên, trên đường gặp một con rắn độc chiếm cứ chạc cây. Lãnh địa đột nhiên bị xâm lấn, con rắn lập tức tấn công theo bản năng, Chử Hoàn đưa tay bắt ngay đầu nó, nhẹ nhàng ném người ta lên nhánh cây đối diện, chấp hành lệnh cưỡng chế “giải tỏa và di dời”.

Khiến con rắn phẫn nộ tới mức quay tròn trên nhánh cây.

Sau đó Chử Hoàn người chiếm ổ rắn, tìm một chỗ trong khu rừng rậm, dựa lưng lên thân cây mà ngồi vắt vẻo trên cao.

Số sách đó là mua trong một hiệu sách nhỏ sắp đóng cửa ở thị trấn, nói là “hiệu sách”, thực ra chủ yếu buôn bán gỏi, cá sủ và khoai tây chiên, kiêm thêm xử lý sách cũ và tạp chí. Lúc ấy đi quá gấp, Chử Hoàn đóng gói mua sỉ luôn chứ cũng không xem nội dung. Đến tộc Ly Y lật xem thử, mấy tạp chí cũ rích có hình ảnh đều bị Nam Sơn lấy hết, chỉ chừa lại cho anh một đống tác phẩm nghiêm túc.

Đối với loại người không có tế bào văn nghệ như Chử Hoàn thì chúng cơ bản chỉ là tài liệu thôi miên.

Bản thân nội dung quyển sách đã khó hiểu rồi, mà thỉnh thoảng còn phải vắt óc nghĩ xem chỗ bị thiếu do chuột gặm là gì. Chử Hoàn chỉ muốn giết thời gian nên đọc rất chậm, cũng không chú tâm lắm, có lúc xem được vài câu, có khi lại nhìn trang sách méo xẹo mà ngẩn người.

Hôm nay anh vừa gặm quả dại xong, còn chưa kịp ném vỏ, thì chợt nghe thấy bên dưới có tiếng động truyền lên.

Chử Hoàn nghe thử, cảm thấy âm thanh hơi khác thường, không nhịn được cúi đầu xem thử, vừa nhìn lướt qua lập tức giật nảy mình, có một con lợn rừng không biết từ đâu chạy tới đây.

Chử Hoàn trái lại không sợ lợn rừng, dù là hổ chạy tới cũng chẳng làm gì được anh nữa là – chủ yếu là bên dưới còn có hai đứa trẻ.

Trong đó một là Nụ Hoa, đứa con gái mười một mười hai tuổi của Tiểu Phương. Kiểu tóc của con nhóc đó đúng là chẳng giống ai, người khác cột tóc toàn cột một hoặc hai chùm, nó lại chơi tới ba chùm, trái phải và sau đuôi, thoạt nhìn y như con voi đen thùi lùi với cái mặt người ở đằng sau, cho nên Chử Hoàn ngồi trên cao vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Với một đứa bé trai, có khả năng là tùy tùng vạn năm của Nụ Hoa, Chử Hoàn nhớ thằng bé khỏe mạnh kháu khỉnh, kém tuổi Nụ Hoa.

Chử Hoàn không dám chần chừ, lập tức ném quyển sách qua một bên, im ắng leo xuống. Anh là một chuyên gia ám sát, đi lại như gió nhẹ, lá cũng chẳng bay lên.

Lúc đi anh không mang súng, trên người chỉ có lưỡi lê và con dao nhỏ Nam Sơn tặng, đều là vũ khí lạnh. Mà tối đa trong vòng hơn mười mét, lợn rừng có thể ngửi thấy mùi của anh, vậy tốc độ phải đủ nhanh, phải một đòn lấy mạng, tuyệt đối không thể để nó có cơ hội giãy giụa hay chạy trốn, nếu không sẽ nguy hiểm cho hai đứa trẻ kia.

Chử Hoàn cầm lưỡi lê, chớp mắt đã điều chỉnh tốt góc độ, ai ngờ anh đang chuẩn bị ra tay, thì Nụ Hoa đột nhiên lao tới con lợn rừng, bóng dáng cô nhóc chặn ngay giữa Chử Hoàn và nó.

Ơ đù, đồ con nít quỷ tự tìm đường chết này!

Chử Hoàn lập tức toát mồ hôi lạnh.

Con lợn rừng này không to lắm, chừng trên dưới 50 kí, không biết vì sao mà lạc đàn, nhưng dù không phải loại to trong lợn rừng, nó vẫn có ưu thế dữ dằn của giống nòi, hiển nhiên không coi con nhóc loài người ra gì. Con lợn rừng nhe răng nanh sắc bén hù cô nhóc, mà đường tấn công của Chử Hoàn cũng đã bị cô nhóc kia phá hoại gần hết, anh đành phải thuận thế hạ đất, nhanh chóng thay đổi vị trí.

Đúng lúc này, Chử Hoàn liếc thấy lâu la của Nụ Hoa lấy ra một cái nỏ.

Khóe mắt giật nhẹ, anh lập tức hiểu, náo loạn cả buổi, mới biết hai tên nhóc này căn bản không phải tình cờ đụng trúng, mà là mưu tính đã lâu chuẩn bị bắt lợn rừng ở đây.

Lợn rừng da dày thịt chắc chạy nhanh, người chưa từng được huấn luyện dù mang theo súng trường sợ rằng cũng chẳng săn nổi. Con gái Tiểu Phương không hổ là nữ trung hào kiệt cả gan cắn cha ngay trước mặt tộc trưởng, quả thực không biết trời cao đất dày đến cảnh giới nhất định.

Bạn mình bị lợn rừng truy đuổi, thế nhưng thằng nhóc bình thường như cái túi trút giận kia lại không hề biến sắc, chân như bám rễ xuống đất. Trong tích tắc, cô nhóc một bước nhảy lên cây, lợn rừng suýt nữa lao vào gốc cây, đành phải dừng gấp. Động tác của nó mới chậm lại, thì thằng bé kia đã bắt được cơ hội thoáng qua này, mũi tên chuẩn xác bắn trúng đầu lợn.

Chử Hoàn nấp trong lùm cây không nhịn được muốn vỗ tay khen hay.

Hiện tại, Chử Hoàn đã vòng ra sau lưng con lợn rừng, từ góc độ này, anh thò tay là có thể đâm xuyên súc sinh kia thành lợn sữa nướng, bởi vì đã nắm chắc nên anh nhất thời không nhúc nhích, định xem hai tên oắt này rốt cuộc muốn làm gì.

Cái nỏ trong tay thằng bé làm rất thô, độ mạnh và độ chính xác đều rất có hạn, có thể dùng công cụ kiểu này bắn trúng đầu lợn rừng, cần phải có kỹ thuật thành thạo và tố chất tâm lý hết sức ổn định, xét từ phương diện này, thì thằng bé mạnh hơn xa phần lớn người trưởng thành.

Chử Hoàn có cảm giác, có thể hai đứa trẻ này không đơn giản là không biết trời cao đất dày.

Cùng lúc đó, con nhóc trên cây lộn người, lôi ra một cây giáo dài giấu ở sau thân cây, từ trên cao nhảy xuống, mượn trọng lượng của mình, đâm thẳng cây giáo vào cổ lợn rừng.

Lợn rừng hấp hối giãy giụa, dưới chấn động mạnh, cây giáo tuột khỏi tay, nhưng con nhóc cũng chẳng kích động, chỉ bình tĩnh buông tay, lảo đảo lui vài bước rồi đứng vững, cao giọng kêu thằng bé kia: “Bắn vào mõm nó, bắn vào mõm nó!”

Đó là ngôn ngữ của dân tộc Ly Y. Dạo này lúc Chử Hoàn dạy học sinh nói tiếng Hán vẫn có Nam Sơn đi theo phiên dịch, tuy luôn tỏ ra không hề để ý, nhưng Chử Hoàn vẫn âm thầm ghi nhớ từng chữ.

Đến hoàn cảnh lạ lẫm, cho dù tâm tình thả lỏng, anh cũng sẽ theo bản năng cố hết sức tập hợp tối đa tin tức trong thời gian ngắn nhất. Dù rằng anh học chưa nhiều, nhưng trẻ con nói chuyện dùng từ tương đối đơn giản, anh có thể hiểu được bảy tám phần.

… Đương nhiên, ngoài mặt Chử Hoàn vẫn giả bộ như hoàn toàn không hiểu, nếu không với lòng nhiệt tình của dân tộc Ly Y, chưa biết chừng họ sẽ tự nguyện tổ chức một đoàn để dạy anh nói.

Thằng bé lập tức phục tùng chỉ huy, nhanh chóng bắn thêm mũi tên nữa vào cùng một bên trên đầu lợn rừng, tức khắc khiến con lợn đang tính đứng lên lại ngã lăn quay ra đất, sau đó điệu đà đi tới, nhân lúc nó đau đớn há mồm kêu eng éc, bắn một mũi tên vào ngay họng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Chử Hoàn, con vật kia rốt cuộc chết hẳn.

Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi khó tin.

Chử Hoàn cuối cùng vẫn không lộ diện, nhìn con bé Nụ Hoa kia thở hổn hển chỉ huy nhóc tùy tùng: “Mỗi người lôi một chân, mày bên đó, tao bên này.”

Nhóc tùy tùng không dám ý kiến ý cò, ngoan ngoãn cầm một chân. Cả hai hợp sức lôi con lợn rừng đi, được hai bước, Nụ Hoa hình như nhận thấy điều gì, quay đầu lại nhìn chỗ Chử Hoàn đang trốn, nhưng không phát hiện gì cả, lúc này mới gãi đầu do dự mà đi.

Chử Hoàn một lần nữa xác định, dân tộc Ly Y này chắc chắn có thiên phú dị bẩm – Đàn ông như cái tháp sắt, con nít thì như lợn rừng.

Lúc này còn chưa tới giờ học, Chử Hoàn bèn cất lưỡi lê, chậm rãi ra khỏi bụi cây. Bỗng nhiên, có tiếng sột soạt truyền vào tai, Chử Hoàn ngẩng đầu lên, thấy con rắn độc bị anh “cưỡng chế di dời” lại xáp tới làm phiền, đang mở to đôi mắt ti hí hiểm ác nhìn anh dè chừng.

Với một con rắn độc mặt tam giác mà đánh giá thì nó cũng khá là xinh xắn.

Chử Hoàn mặt không biểu cảm cùng nó nhìn nhau một hồi, thản nhiên thừa nhận sai lầm: “A, ban nãy là tao bất chấp lý lẽ, thôi mày cứ tiếp tục dọn lên đó đi.”

Nói xong, anh vòng qua đường nhỏ quay về chỗ dân tộc Ly Y.

Từ rất xa, Chử Hoàn đã nhìn thấy Nụ Hoa và nhóc tùy tùng lôi con lợn rừng xuống sông, mấy người phụ nữ múc nước nấu cơm ở bờ sông nhìn thấy thế, lập tức nhảy xuống, cùng nhau khiêng lợn lên, Nụ Hoa quẹt nước mũi, nhảy nhót dưới nước một cách vênh váo tự đắc.

Chử Hoàn nghĩ bụng: “Xem mẹ bây có đánh gãy cái chân chó của bây không.”

Tiếc rằng không được toại nguyện. Bà xã Tiểu Phương thấy lợn rừng, chẳng những không quát mắng, còn hiền từ sờ sờ ba chùm tóc như vòi voi của con gái, sau đó hiền hòa cho chúng đi chơi, cách quá xa, ngôn ngữ lại không quen, Chử Hoàn chỉ đại khái nghe được vài âm, hình như là hứa hẹn tối nay sẽ nướng tim heo cho Nụ Hoa ăn.

Chử Hoàn lặng lẽ thu tầm mắt về, đột nhiên hiểu được thế nào là “Bách niên đại kế tại giáo dục”, và thế nào là “Có gấu mẹ tất có gấu con”. (Kế hoạch lâu dài, giáo dục làm gốc, trong việc giáo dục, gốc lại là chất lượng. Đại để là Chử Hoàn đang cảm khái cha mẹ không phải gương tốt dạy dỗ con cái cũng chẳng được.)

Anh cúi đầu đi qua đám đông, không bị ai tới quấy rầy, người lớn ở cách rất xa thận trọng chào hỏi bằng thứ tiếng Hán bập bẹ mới học, con nít thì rào rào né đi hết.

Chử Hoàn đi thẳng đến giữa bãi đất trống thường ngày dạy học, dựa lưng lên tảng đá trắng, vừa tiện tay lật sách, vừa chờ mọi người tới.

Không lâu sau, lấy anh làm trung tâm, trong bán kính năm sáu mét, lũ nhóc con vây thành một vòng lớn. Chúng cho là Chử Hoàn không hiểu mình nói gì, vì thế chẳng chút e dè ở ngay trước mặt anh châu đầu ghé tai, dòm ngó bình luận.

Chử Hoàn nghe thấy anh hùng giết heo Nụ Hoa nói với nhóc tùy tùng: “Hôm qua mẹ tao bảo, cái trên mũi đại vương đại vương là làm bằng băng đó, mày biết băng không? Dày thì trắng và mờ đục, cho nên nó chắc chắn rất mỏng, chạm nhẹ là nát bét.”

Chử Hoàn nghe vậy, cảm thấy trên mũi hơi lạnh.

Nhóc tùy tùng chảy nước mũi sùng bái hỏi đại tỷ “tri thức uyên bác” kia: “Dùng để làm gì vậy chị?”

Nụ Hoa: “Không biết, chắc là để cho đẹp thôi.”

Đến đây, một thằng bé đầu trọc lóc ba bốn tuổi miệng còn hôi sữa đột nhiên la lên một câu: “Tộc trưởng đẹp nhất!”

Nụ Hoa: “Câm miệng!”

Sư Cọ Mốc không để ý, tiếp tục chống đối: “Tộc trưởng đẹp nhất!”

Nụ Hoa nhảy dựng lên, xách miếng lót đít quăng Sư Cọ Mốc đi.

Đám nhãi ranh tức khắc bị con bé lạm dụng uy quyền đe dọa, tất cả đều không dám nói leo, ngồi ngay ngắn chờ lão đại phát biểu ý kiến.

Chử Hoàn không nhịn được ngẩng đầu nhìn con nhóc một cái, cho rằng nó tương lai rất có tiềm năng làm đại thổ phỉ.

Nụ Hoa: “Úi cha, y nhìn tao kìa.”

Chử Hoàn nhìn một cái tức khắc khiến Nụ Hoa biến thành nàng dâu nhỏ, nó thẹn thùng rụt cổ, mặt đỏ tới mang tai.

Chử Hoàn: “…”

Anh dời tầm mắt về quyển sách, kiên quyết rằng phi lễ chớ nhìn.

Chỉ nghe nhóc con bên kia tiếp tục oang oang nói về anh: “Cái vòng y đeo trên tay, tộc trưởng nói có thể xem giờ đấy, thật hay giả vậy?”

Nụ Hoa có rất nhiều nguồn tin hành lang, nghe vậy lập tức quên luôn cái nhìn hết hồn vừa nãy, vội vàng khoe khoang kiến thức uyên bác: “Thật đấy, mẹ tao bảo cái đó cũng không đụng vào được, cái kim trên đó chỉ to bằng sợi tóc, chạm nhẹ là nát à.”

Lũ trẻ lập tức trầm trồ không thôi, cảm thấy người “bên kia sông” chỗ nào cũng quý giá hết.

“Chị, chạm nhẹ là nát nghĩa là gì?”

Nụ Hoa lén lút ngẩng đầu nhìn trộm Chử Hoàn, bị dáng vẻ ngu ngốc “nghe thấy cũng chẳng hiểu” đó lừa gạt thành công, liền không hề kiêng dè nói: “Với cả không thể chạm vào ‘đại vương đại vương’ đâu nha, mấy người bên kia sông đều như thế hết, còn mềm hơn cả giấy ấy – Lúc ba tao theo tộc trưởng đi đón y, nhìn thấy trên người y có một vết thương to bằng này này…”

Nụ Hoa giơ tay minh họa, nói cứ như thật: “Xuyên từ sau lưng ra trước ngực, tộc trưởng bảo có khả năng là bị cành cây đâm xuyên đó.”

Lũ trẻ nghe vậy đều kinh hãi, nhất tề nhìn Chử Hoàn, có vẻ rất hoảng sợ.

Chử Hoàn: “…”

Nam Sơn à, cậu đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng bịa đặt như vậy có thích hợp không? “Một cành cây… có thể đâm từ đây qua đây? Ôi trời ơi, em không dám sờ vào đâu!”

Nụ Hoa trợn mắt: “Mày dám! Tộc trưởng phải đến tận ‘biên giới’ mới mang về được đó, sờ hỏng coi chừng bị đánh chết!”

“Vậy… mỗi ngày phải đến buổi tối y mới ra ngoài, có phải là sợ nắng hay không?”

“Phơi nắng là tan luôn à?”

“Tóc y cũng rất ngắn, liệu có phải tóc dài quá nặng, làm gãy cổ luôn không?”

“Gãy cổ rồi còn sống nổi không?”

Chử Hoàn ngồi dưới tảng đá, vừa bất động như núi ra vẻ nam thần, vừa xót xa trải qua đủ các kết cục tốt đẹp không toàn thây như “chết vì phơi nắng”, “gãy cổ vì để tóc dài”, “bị gió to thổi bể đầu chảy máu”, và “ngồi trên đá bị đá cấn vỡ đôi”…

Cảm thụ trong nội tâm không khỏi hơi phức tạp.

Lúc này, Sư Cọ Mốc vừa nãy bị Nụ Hoa đại tỷ ném bay đi rốt cuộc bám riết không tha mà bò về, dồn khí vào đan điền, hét lớn một tiếng: “Tộc trưởng mới là đẹp nhất!”

Sau đó fan bại não nho nhỏ dũng cảm liền bị đại tỷ Nụ Hoa sức trâu bò đánh khóc tu tu.

Một đứa nhóc hạt tiêu mới ba bốn tuổi cởi truồng gào khóc trước mặt mình, là một người lớn… cho dù mới chết vì thiên đao vạn quả, Chử Hoàn cũng không tiện mặc kệ.

Anh đành phải xoa xoa tai, đứng dậy đi đến chỗ Sư Cọ Mốc đang ngồi khóc ầm ĩ. Vừa thấy anh đến, lũ trẻ lập tức giải tán hết như gặp đại địch, mà lại còn không chịu đi xa, đứng cách hơn mười bước, trợn trừng đôi mắt to ngốc nghếch, nhìn vật quý hiếm có thể bị “một cành cây đâm xuyên” này.

Chử Hoàn không biết dỗ trẻ, đành phải khom lưng bế Sư Cọ Mốc đang gào khóc.

Tất cả lũ trẻ theo động tác của anh ngẩng đầu lên, ngay cả Sư Cọ Mốc cũng quên cả khóc, biểu cảm đều là: “Xem này, heo bay lên trời rồi.”

Chử Hoàn không ngờ Sư Cọ Mốc dễ đối phó vậy, chẳng cần mình dỗ đã tự nín, liền tìm trong túi ra ít kẹo sữa mua ở thị trấn, nhét một cục vào miệng nó, sau đó thả xuống: “Được rồi, đi chơi đi.”

Sư Cọ Mốc liếm liếm kẹo, quyến luyến đi vài bước, lại quay đầu ngó Chử Hoàn, cứ thế một bước ngoái đầu ba lần, đi xa tít mà vẫn không ngừng ngoảnh lại nhìn anh.

Thằng nhỏ như đã hạ quyết tâm nào đó, Chử Hoàn nghe thấy nó dồn khí xuống đan điền, cao giọng tuyên bố nhận định mới nhất với thế giới: “‘Đại vương đại vương’ đẹp nhất!”

Ồ, làm phản rồi? Thật là mầm non Bồ Chí Cao tuyệt vời! (Bồ Chí Cao là nhân vật phản bội trong tiểu thuyết cách mạng nổi tiếng tên Hồng nham)

Chử Hoàn còn chưa kịp cười, đột nhiên cảm thấy dưới chân chấn động mạnh.

Động đất?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện