Jinwoo đã tăng 12 thêm cấp, lên cấp 39. Khác với quãng thời gian anh vào Hầm ngục đầu tiên lúc cấp 1 và đi ra với cấp 17. Rõ ràng về sau tốc độ lên cấp sẽ không còn nhanh như trước. Dù lúc đó anh ở cấp độ khá thấp và hy vọng sẽ tăng nhanh hơn. Suy cho cùng, có thể là do số lượng Hầm ngục mà anh đã đột kích cùng Jinho.

‘Mình và Jinho đã cùng nhau đột kích 9 Hầm ngục trong vòng 4 ngày.’

Đó là 9 Hầm ngục hạng C, bị dọn sạch với một tốc độ điên rồ. Đối với những Thợ săn cần cổng Hạng C, đây như là một thảm họa từ trên trời rơi xuống. Ngay cả Jinho, người trực tiếp theo dõi, cũng không khỏi trầm trồ trước thời gian mà Jinwoo hoàn thành.

Tất nhiên, điều này có ý nghĩa to lớn đối với Jinwoo. Mỗi lần anh lên cấp, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nếu anh hoàn thành 10 cuộc đột kích còn lại như đã hứa với Jinho, có thể anh sẽ tăng thêm 4 đến 5 cấp.

Anh nhớ đến việc mình đã từng đánh bại một thợ săn Hạng B, khi chỉ mới cấp 20. Bây giờ, anh không biết mình đã mạnh thêm bao nhiêu nữa.

‘Tim mình đang đập nhanh.’

Jinwoo đặt tay lên ngực trái. Sức sống vô cùng mạnh mẽ.

Thình thịch.

Đó là một cảm giác háo hức, khi thấy sức mạnh mình tăng lên theo từng ngày. Trong quá khứ, có mơ anh cũng không dám nghĩ đến việc một ngày, tự mình có thể đột kích và dọn sạch những Hầm ngục.

‘Vì đó là nơi mình có thể khẳng định sức mạnh bản thân.’

Khi lên cấp, sức mạnh của anh tăng lên. Việc săn lùng những con ma thú sẽ đảm bảo cho điều đó.

‘Săn lùng…’

Anh cảm thấy mình đã trở thành một Thợ săn thực thụ. Việc tiêu diệt ma thú đã không còn khó khăn nữa. Bây giờ, anh đã có mục tiêu mới.

‘Lâu đài quỷ…’

Lần đầu tiên bước vào đó, anh ở cấp độ 21. Lúc này đây, anh đã tăng thêm gần 20 cấp. Jinwoo không biết như vậy đã đủ hay chưa, nhưng mọi thứ dường như không chắc chắn khi anh nhớ tới con Cerberus.

‘Nếu bước qua cổng lâu đài và gặp một thứ gì đó mà mình không thể chạy khỏi thì sao?’

Jinwoo rùng mình. Anh có thể chạy trốn bằng ‘Ẩn thân’, nhưng chắc gì nó sẽ luôn thành công. Anh có thể thành công mười lần liên tiếp, nhưng chỉ cần một lần thất bại, cái giá phải trả sẽ rất đắt. Đó là cuộc sống của một Thợ săn.

Vì vậy, Jinwoo cần một sự đảm bảo. Đảm bảo rằng anh có thể chiến đấu với quái vật như Cerberus và giành chiến thắng.

Tên con Ceberus có màu đỏ.

Độ khó của quái vật được phân loại theo màu sắc ở tên. Bên ngoài lâu đài, Jinwoo vần chưa thấy bất kì ma thú nào có tên màu đỏ. Từ những Hầm ngục cấp C cho đến trung tâm thương mại Mirae mới đây.

Nhưng hình như điều gì đó đã bị bỏ qua.

‘Nó là gì nhỉ?’

Khi nhìn thấy con quái vật trong Lâu đài quỷ với tên màu đỏ, nó khiến anh có cảm giác khó chịu. Như thể anh đã quên thứ gì đó.

‘Mình có nhìn thấy con quái vật nào tên màu đỏ bên ngoài Lâu đài quỷ chưa?’

Điều đó không thể được. Ngay cả khi cấp 21, anh còn suýt chết khi gặp Cerberus. Nếu gặp một con quái vật tên màu đỏ trước đó, anh không thể nguyên vẹn đứng đây được

‘A!’

Jinwoo thở mạnh.

Anh đã quên mất nó.

Khoảng thời gian mà con quái vật có tên màu đỏ rượt anh chạy chết đi sống lại.

‘Nhiệm vụ phạt.’

Những con rết anh gặp trong sa mạc có tên màu đỏ.

‘Rết cát răng cưa khổng lồ.’

Thời gian đã trôi qua ít lâu, cộng với việc anh không biết gì vào thời điểm đó, ký  ức về những con quái vật đó dần trở nên phai mờ.

‘Nếu mình có thể hạ những con rết đó một cách dễ dàng.’

Điều đó sẽ đảm bảo Jinwoo có thể đột kích Lâu đài quỷ một cách an toàn. Không chỉ có một con rết, nên đây là cách kiểm tra bản thân tốt nhất.

Vấn đề là làm sao để quay trở lại nơi đó.

‘Chỉ còn một cách là bỏ qua nhiệm vụ hàng ngày.’

Cũng không mất mát gì. Anh vẫn nhận được điểm chỉ số tương đương, dù cho đó là nhiệm vụ phạt.

‘Phải cố gắng ở Khu vực phạt vào ngày mai.’

Bỏ qua nhiệm vụ hàng ngày để chờ nhiệm vụ phạt, Jinwoo nhớ lại thời gian chạy trốn và cười thầm.

‘Liệu mình có nhận được kinh nghiệm và vật phẩm không nhỉ?’

Jinwoo không thể không bật cười.

Ngay lúc đó, anh cảm nhận được sự hiện diện của ai đó vừa ra khỏi thang máy, ở cuối hành lang bên ngoài. Bước chân nhẹ nhàng của một cô gái. Những bước đi đã quá quen thuộc đối với anh.

‘Là Jinah.’

Lúc đó đã 11 giờ đêm, thời gian mà Jinah về nhà. Jinwoo đứng dậy và mở cửa trước khi cô bé lấy chìa khóa.

“Oh!!!!!!”

Jinah thật sự bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Jinwoo làm điều này, cô muốn nhảy lên ôm anh trai mình nhưng đã kịp dừng lại.

“Anh đây~”

“Em chào anh~”

Jinah vui vẻ chào anh mình rồi đi vào phòng. Đột nhiên cô bé mở cửa.

“Oppa~”

Cô hớn hở thò đầu ra khỏi phòng.

“Tuần này anh có rảnh không?”

“Tuần này? Có chuyện gì sao?”

“Cô giáo muốn một buổi gặp phụ huynh hoặc người giám hộ, nhưng em sợ anh không đi được vì không có thời gian.”

Như thể đang nhận một nhiệm vụ quan trọng từ giáo viên, Jinah trở nên lo lắng.

Họp phụ huynh, hay gặp người giám hộ.

Là học sinh cuối cấp, hẳn Jinah đang rất bận rộn ở trường học. Jinwoo muốn nói rằng anh có rất nhiều việc, nhưng may sao, nhờ có cậu nhóc kia, anh đã có một ngày hoàn toàn tự do.

‘Phì… Yoo Jinho, cậu không giúp được gì cả!’

Jinwoo trả lời sau khi suy nghĩ thật kĩ.

“Thứ năm.”

“Thật chứ. Cám ơn anh nhiều lắm, oppa!”

Khuôn mặt Jinah bừng sáng. Cảm thấy như Jinah sắp chạy đến ôm anh, Jinwoo giơ tay ngăn lại.

“Ngưng giùm anh…”

Jinah nhăn mặt lè lưỡi rồi đóng cửa lại. Jinwoo thở dài trước tình huống của mình.

Haizzzz.

Anh phải thực hiện các cuộc đột kích, tới Khu vực phạt, giờ lại phải có mặt ở cuộc họp phụ huynh ngày thứ năm.

Một tuần bận rộn.

- --

Jinwoo ra khỏi nhà vào sáng sớm. Hôm nay lịch trình chật cứng. Yoo Jinho nói họ đã giành được 4 Cổng. Thêm việc họ sẽ nghỉ ngơi vào ngày mai, nên hôm nay phải dọn dẹp ít nhất là hai Cổng.

‘Chà, nếu mà tính theo tốc độ gần đây thì…’

Anh có thể thực hiện 4 đến 5 cuộc đột kích trong một ngày. Điều hạn chế duy nhất là số lượng Cổng hạng C xuất hiện trong cùng một khu vực. Cho nên, hôm nay là một ngày khá may mắn.

Jinwoo bước ra khỏi căn hộ, vẫn chưa thấy Jinho đâu. Thay vào đó, có sự hiện diện của kẻ lạ mặt ở gần đây.

‘Hmm.’

Anh sẽ không suy nghĩ nếu không có những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhất là sau cuộc gặp mặt đó.

‘Mình thậm chí đã cảnh báo họ...’

Jinwoo phát hiện người theo dõi mình đang trốn quanh góc phố. Người đàn ông trong trang phục công sở đang nhìn đồng hồ nên không để ý đến việc Jinwoo đang tiếp cận. Chỉ đến khi Jinwoo xuất hiện trước mặt và lên tiếng.

“Xin lỗi.”

Người đàn ông giật mình nhảy lên.

“Anh… anh Sung Jinwoo.”

Điệu bộ cậu ta chẳng khác gì đang nhìn thấy ma.

‘Đó là do mình che dấu sự hiện diện.’

Jinwoo lên tiếng.

“Cậu là người của Hội Bạch Hổ đúng không?”

“Hả? À vâng. Tôi là Hyun Gicheol, thuộc Ban quản lý thứ hai của Hội Bạch Hổ.”

Có vẻ như đây là cấp dưới mà Ahn Sangmin đã từng nói qua.

“Rất vui được gặp anh.”

Hyun Gicheol thận trọng đưa tay ra. Có vẻ cậu muốn một cái bắt tay, nhưng Jinwoo đang không có tâm trạng. Thấy Jinwoo chỉ nhìn chằm chằm không đáp lại, Gicheol đỏ mặt rụt tay về.

“Tôi đã nói rõ rằng tôi không gia nhập bất kì Hội nào trong thời gian này, đúng không nhỉ?”

Hyun Gicheol vội vã xua tay.

“Ah không, đó không phải là lý do tôi có mặt ở đây.”

Sau đó, cậu ta đưa ra một chiếc cốc cho Jinwoo.

“Gì đây?”

Nhìn thoáng qua chiếc cốc, Jinwoo thấy một chất lỏng với màu sắc kì lạ. Gicheol tự hào trả lời.

“Nước ép hoa quả. Do chính tay tôi làm và tôi xin đảm bảo chất lượng của nó.”

“…”

Lần này Gicheol quyết không rút tay lại, Jinwoo mủi lòng, đành phải nhận chiếc cốc từ tay cậu ta.

“Đừng nói là cậu chờ tôi từ tờ mờ sáng chỉ để đưa cái này thôi nhá?”

“Vâng! Vì sức khỏe là thứ quý giá nhất, anh Jinwoo lại là một người rất quan trọng.”

Jinwoo định hỏi tại sao Hội Bạch Hổ lại quan tâm đến sức khỏe của anh như vậy, nhưng đã kịp dừng lại. Hyun Gicheol cúi đầu rồi mỉm cười rạng rỡ bước đi.

“Mong sớm gặp lại, anh Jinwoo.”

Cậu ta vẫy tay chào Jinwoo ở phía xa. Jinwoo đưa cốc lên như để đáp lại.

‘…Cậu ta hài hước thật.’

Jinwoo phì cười nhìn chiếc cốc. Trước giờ anh từng nghe nhân viên bán bảo hiểm thường tặng sữa chua cho các khách hàng tiềm năng. Nhưng có lẽ cậu ta là người đầu tiên trong lịch sử, mang nước ép hoa quả tự làm đi tặng khách.

‘Vứt nó đi thì tiếc quá.’

Chắc nó không có độc. Có lẽ cũng không gây hại gì.

Ực.

Jinwoo uống một hơi và vô cùng ngạc nhiên.

‘Nó thật tuyệt vời.’

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau.

“Đại ca!”

Jinho đang bước tới, vẫn vẻ mặt rạng rỡ như mọi khi. Cậu nhóc ra hiệu hướng về phía Hyun Gicheol và hỏi.

“Ai lạ vậy, hyung? Em thấy hai người có nói chuyện một lúc.”

Jinwoo trả lời ngắn gọn.

“Một nhân viên bán bảo hiểm.”

Đúng như dự đoán, Jinho dễ dàng chấp nhận lời giải thích mà không chút nghi ngờ. Jinwoo nhìn xung quanh và hỏi.

“Xe của cậu để đâu rồi?”

Nếu cậu nhóc thấy anh nói chuyện với Gicheol, hẳn là cậu ta cũng đợi ở gần đây. Nhưng Jinwoo không thấy chiếc xe nào cả.

“Em đậu nó ở đằng kia kìa, đại ca.”

“Sao ở tít đằng đó vậy?”

“Có báo cáo về một kẻ giết người hàng loạt ở gần đây. Em không phải là người sống ở khu này, nên mọi người nhìn em cảnh giác lắm.”

Jinwoo gật đầu. Những tin tức về vụ án. Nạn nhân chủ yếu là phụ nữ trẻ. Trong tháng này đã xảy ra liên tiếp hai vụ. Nên tất nhiên, một chiếc xe lạ xuất hiện sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ.

Jinwoo uống giọt cuối cùng rồi bước về hướng chiếc xe của Jinho.

“Chúng ta đi nào.”

“Vâng, đại ca.”

- --

Những con ma thú lần này là người thằn lằn. Đúng như tên gọi, những con thằn lằn có thể di chuyển giống người. Chúng đi bằng hai chân, biết dùng vũ khí, và đôi khi còn sử dụng cả ma thuật. Những tên pháp sư thằn lằn tuy không nhiều, nhưng lại cực kì khó chịu.

Hai quả cầu lửa xuất hiện trong tay tên pháp sư thằn lằn.

‘Chơi cả ma thuật luôn à?’

Jinwoo cố gắng tiếp cận khi hắn chưa kịp tung chiêu, nhưng hai tên bên cạnh đã vung giáo. Phản xạ của những tên bò sát này vô cùng linh hoạt. Jinwoo nhảy lùi ra sau để tránh mũi giáo, thì từng quả cầu lửa đã lao đến.

Wao.

“Đại ca, coi chừng!”

Jinho hét lên từ đằng xa.

Bùm.

Vụ nổ làm hang động rung chuyển.

- --

Trans và Edit: Minh Trí nhóm Moonsnovel
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện