Dịch: Hắc Thiên Long

“Vết máu!”

Chỉ là hai từ đơn giản.

Không rõ là vì góc chiếu của ánh nắng mặt trời hay lý do nào khác, tóm lại, đầu lông mày của Trần Hạo rịn ra một ít mồ hôi.

“Vết máu ư?”

“Đúng, là vết máu!” Chu Ngôn hét lên: “Khi vụ án phát sinh, có một giọt máu nhỏ xuống bên dưới khe cửa nhưng nó đã được lau sạch rồi.”

Trần Hạo nuốt nước bọt, “Vậy thì... có liên quan gì đến bụi bặm?"

"Tất nhiên là có. Ở đây có bụi bặm khắp nơi. Nếu anh lau sạch vị trí bị dính máu trên mặt đất, thì dĩ nhiên lớp bụi bặm tại vị trí dính máu ấy cũng bị lau sạch đi... Do đó, để hiện trường trông có vẻ tự nhiên như bình thường, kẻ sát nhân bắt buộc phải rải bụi vào vị trí vừa bị lau sạch đó!"

"..." Trần Hạo ngẫm nghĩ gì đó trong một giây rồi lập tức nói ngay: "Vậy à... Nhưng vậy thì sao chứ? Nạn nhân đổ máu nhiều như vậy thì có vài giọt văng đến khe cửa cũng là chuyện bình thường mà? Hơn nữa..."

Vừa nói đến đây, Trần Hạo đột nhiên giật mình, như có thứ gì đó chặn ở cổ họng khiến gã không thể tiếp tục cất lời.

Chu Ngôn cười: "Sao anh không nói tiếp?"

"..." Trần Hạo không trả lời câu hỏi của Chu Ngôn, nhưng vẫn là sững sờ.

"Thôi, để tôi sẽ trả lời thay cho anh nhé... Sở dĩ anh không thể nói tiếp là bởi vì... Nếu đúng như lời anh kết án, tôi đã dùng một mũi khoan sắt để giết người vào đêm hôm đó. Mà vào thời điểm ấy, chắc chắn là cửa nhà kho đang đóng chặt mà, đúng không?"

Nói đến đây, Chu Ngôn đi thẳng tới cửa nhà kho, tiện tay đóng cửa lại: "Nhìn xem, cửa kho này chỉ cách mặt đất khoảng một 1 centimet kẽ hở đấy, vậy làm sao đủ rộng để máu bắn xuống bên dưới khe hở này? Dù có bắn tung tóe ở đây thì trên cánh cửa cũng phải có máu chứ?

Mà cho dù có thật sự bắn tới đây, vậy tại sao trên cánh cửa không có bất cứ giọt máu nào?...

Mà cho dù trùng hợp đến nỗi có máu lọt xuống dưới khe cửa trong khi không có bất cứ giọt máu nào dính lên cửa... vậy thì có thể căn cứ vào hình dạng của vết máu ấy để xác định phương vị ban đầu mà giọt máu bắn đến."

Nói đến đây, thực ra ý tứ của Chu Ngôn đã rất rõ ràng rồi. Đó là... giọt máu ấy xuất phát từ một vị trí cao hơn rồi bắn tung tóe xuống dưới khe cửa.

Nếu là như vậy, sự thật hiển nhiên chính là: Khi giọt máu đang rơi từ trên cao xuống - cửa nhà kho đang mở!

Lúc này, Lâm Khê là người phản ứng nhanh nhất. Cô ta lập tức hô to về phía hai đồng chí cảnh sát còn chưa kịp hiểu rõ khúc chiết của vụ này: “Nhanh lên, liên hệ với đồn cảnh sát, nhờ người gửi [Đèn thử phản ứng Luminol] đến đây!"

Đèn thử phản ứng Luminol... Vật này không chỉ là một cái đèn, mà là một bộ công cụ

Nó được chia thành 3 phần: [Thuốc thử Luminol] [Đèn soi ven] và [Vật cản quang]. Phần quan trọng nhất trong bộ công cụ này là [thuốc thử Luminol].

Thứ này ban đầu được gọi là Lumino, một loại axit mạnh. Nguyên tắc phản ứng và phương trình hóa học của nó sẽ được giải thích sau*. Dù gì đi nữa, cách hiểu đơn giản nhất chính là thứ này sẽ phát ra ánh sáng màu xanh khi tiếp xúc với máu.

Hơn nữa, loại phản ứng này rất “bảo đảm về chất lượng”, vì cho dù bạn có pha loãng máu với hàng triệu lần thể tích nước so với lượng máu đó thì nó vẫn phản ứng được như bình thường, huống chi dùng giẻ lau nhà hoặc cây lau nhà cọ rửa vị trí dính máu.

Điều đáng sợ nhất là thứ này có thể tác động lên vết máu đã khô từ lâu. Vậy, từ lâu là bao nhiêu lâu? Có thể bạn không tin, ít nhất là 50 năm sau đấy.

Về phần [Đèn soi ven], thật ra đó là đèn phát tia X.

Còn [Vật cản quang], công dụng đúng như nghĩa đen, dùng để chặn các nguồn ánh sáng khác chiếu vào.

"Được rồi... Tôi thực hiện ngay!" Sau đó vài giây, một trong hai người cảnh sát mới phản ứng kịp, bèn chạy vội tới xe cảnh sát, gọi điện về đồn.

Nửa tiếng sau, chẳng ai nói thêm gì cả; bầu không khí kỳ lạ đến nỗi khó có thể diễn tả bằng lời.

Chỉ là, cứ chốc lát Lâm Khê lại liếc mắt qua Trần Hạo.

Cô chắc chắn... Trần Hạo đang căng thẳng.

Một lúc sau, khi nghe một tràng còi hú vang lên, mọi người vừa nhìn đã thấy một chiếc xe cảnh sát chạy thẳng tới.

Sau khi chiếc xe dừng lại, một cảnh sát bước xuống xe và ra hiệu rằng mọi công cụ đều có sẵn bên trong thùng xe!

Nhắc mới nhớ, mặc dù cảnh sát trong thế giới này không tham gia vào quá trình tra án và tố tụng, nhưng họ thực sự rất chuyên nghiệp trong quá trình công tác. Chỉ vài bước nhanh chóng, họ đã lắp đặt xong các tấm chắn ánh sáng và chuẩn bị thuốc thử phản ứng.

Tiếp theo, Trần Hạo, Chu Ngôn và Lâm Khê bước vào vùng ánh sáng được cô lập. Với tư cách là nhân chứng của vụ việc, dĩ nhiên là luật sư Trâu cũng đi theo.

Trời tối đen như mực... Luật sư Trâu bật ngọn đèn soi ven lên. Trong chốc lát, một quầng sáng xanh lam chiếu sáng lên mọi người, như thể nơi này là âm phủ vậy.

"Mọi người né né ra nhé..." Lâm Khê nói trong khi cầm thuốc thử lên. Loại thuốc thử này có tính axit, nếu xịt trúng da người sẽ gây ra tổn thương.

Mọi người bèn lùi lại một chút.

... Xịt xịt xịt...

Sau một loạt âm thanh rì rào, cô phun đầy thuốc thử xuống vị trí bên dưới cửa nhà khi.

Luật sư Trâu cầm đèn đi tới.

1 giây...

2 giây...

Một đốm sáng toát ra sắc xanh đậm hơn xung quanh đang dần dần xuất hiện.

Một... Giọt máu...!!!

Một giọt máu của nửa năm trước đã hiển hiện rõ ràng như vậy trước mắt mọi người.

Giọt máu này rất bình thường, không to bằng móng tay nữa, nhưng hình dạng của nó rất tròn trịa. Chỉ cần tưởng tượng sơ qua trong đầu, người ta có thể hình dung được cảnh tượng giọt máu này đang rơi từ trên cao xuống.

Chắc chắn rằng, giọt máu này không thể nào bắn tung tóe từ một vị trí bên cạnh xuống khe cửa được.

Nó rơi từ một vị trí cao hơn xuống đây!

Khi chạm xuống mặt đất, giọt máu lan đều ra bốn phía...

Khi nạn nhân chết...

Cửa... đang mở toang!

"Phù phù phù..."

Đứng giữa vùng sáng màu xanh lam nhạt, Chu Ngôn đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó thét lên: "A a a a a a a a!!!"

Sau đó, hắn rống lên một lần nữa.

Đây không phải là vì hoảng sợ, mà là một loại giải thoát sau khi căng thẳng tột độ. Cảm giác này giống như bạn đang hồi hộp ngồi trước màn hình máy tính chờ kết quả thi đại học sắp được công bố. Chỉ trong một giây sau, bạn đã thấy tên mình thực sự đang nằm trong danh sách trúng tuyển.

Cảm giác hứng thú, sảng khoái và dồn nén suốt nửa năm cuối cùng đã được giải tỏa bằng tiếng rống sung sướng này.

Tiếng thét này thực sự quá đột ngột và ở cự ly gần nên tất cả mọi người xung quanh đều bị giật thót cả tim.

May mắn thay, luật sư Trâu đã nhanh tay phản xạ kịp, vội vàng lấy máy ảnh ra và quay lại bằng chứng quan trọng này.

Trong giây tiếp theo, Chu Ngôn đột ngột bật dậy, đẩy tấm cản quang được lắp đặt ra.

Ánh sáng xanh sâu thẳm của địa ngục vội tan biến trong phút chốc, những tia nắng ấm áo của mặt trời lúc hoàng hôn chiếu thẳng vào, xẹt qua gương mặt Chu Ngôn.

Hắn muốn mở rộng vòng tay và ôm lấy buổi chiều tà của thế giới này.

Thế nhưng, hắn chợt lúng túng vì hai tay mình vẫn còn đang bị còng lại.

Tuy nhiên, chuyện này có quan trọng gì đâu cơ chứ?

“Mình… sống sót rồi!”

Dưới làn gió đầy sắc vàng, Chu Ngôn hô to!

..................................................................................................................................................

(Chú thích về Phản ứng Luminol của Tiểu Long lấy từ Google:Luminol được đặt tên từ thập niên 1930 nhưng thực tế đã được phát hiện từ đầu thế kỷ 20. Tới năm 1937, nó mới bắt đầu được sử dụng trong pháp y để tìm ra vết máu bởi nhà khoa học pháp y người Đức, Walter Specht. Nghiên cứu của ông chỉ ra vết máu càng lâu, ánh sáng tạo ra càng kéo dài và sáng.

Luminol (C8H7O3N3) có dạng bột, khi sử dụng được trộn cùng với hợp chất dạng lỏng chứa hidro peroxit (H2O2 – oxi già), hidroxit (OH-) và một số hóa chất khác.

Phản ứng giữa hidro perexit và luminol có khả năng phát sáng nhưng để ánh sáng phát ra đủ mạnh nhìn thấy được bằng mắt thường cần có chất xúc tác để làm tăng tốc độ phản ứng. Các nhà khoa học phát hiện ra rằng huyết sắc tố hemoglobin trong máu có tác dụng như vậy. Vì thế mục đích thực sự của phản ứng hidrô perexi - luminol là để xác định liệu có tồn tại chất xúc tác hemoglobin hay không.

Thường luminol chỉ cho biết "có thể" có máu trên bề mặt, vì một số loại chất khác như nước tẩy, nước tiểu, phân, hợp chất có kim loại đồng, và khói thuốc lá,... cũng có thể khiến luminol phát sáng. Điều tra viên có kinh nghiệm có thể phân biệt được thật giả dựa trên tốc độ của phản ứng, nhưng vẫn cần phải thực hiện nhiều thí nghiệm khác để xác định đây đúng là máu hay không.Việc sử dụng luminol có thể tiết lộ thông tin mấu chốt giúp đưa vụ án ra khỏi thế bế tắc. Chẳng hạn, đường đi vết máu bị che giấu có thể giúp điều tra viên xác định địa điểm tấn công và hung khí gây án (vết máu do đạn bắn rất khác với dao đâm). Luminol cũng có thể làm xuất hiện dấu giày dính máu rất mờ, cho biết hung thủ đã làm gì sau khi tấn công.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện