- Điện thoại reo, Tâm Lam nhanh chóng bắt máy, giọng nói vui vẻ hào sảng của Tống Hiểu Thiên đầu dây bên kia nhanh chóng nói,
<Có chuyện gì ạ?> - Tâm Lam có chút nhíu mày nhanh chóng trã lời.
<Đi mua sắm với tôi! 7h cô tan làm đúng không? Tôi đón cô vậy nhé!> - Điện thoại kết thúc nhanh chóng không kịp cho Tâm Lam kịp từ chối.
Đúng 7h một chiếc xe màu trắng sáng bóng đậu trước của Teresa.
“Cô trễ 10 phút!” – Tống Hiểu Thiên đứng trước của xe thấy Tâm Lam xách túi đi ra nhìn đồng hồ nói.
“Tôi phải thay đồ nữa mà, đâu có được thông dong như anh!” – Tâm Lam cười cười nói.
“Đi thôi cô đói không? Muốn ăn gì?” – Tống Hiểu Thiên ngồi sau tay lái vui vẻ nói.
“Chúng ta thân lắm à?” – Tâm Lam nhíu mày nhìn Hiểu Thiên, nghe cô nói như vậy anh phì cười không nghĩ được cô lại nói như vậy liền nhìn cô cười sặc sụa.
“Thân quyết định từ bây giờ sẽ thân! Nên ăn mừng vì chuyện đó chúng ta sẽ đi ăn một chầu hoành tráng nhỉ?” – Hiểu Thiên vui vẻ nói, anh ban đầu đã cảm nhận Sở Tâm Lam này rất thú vị nhưng anh không biết cô lại vui vẻ như thế này.
“Hừ thiệt tình!” – Tâm Lam nhìn thái độ cũng như phong thái của Hiểu Thiên phì cười. Quả thật cùng là anh em trong mà gia đình được nhận nền giáo dục như nhau nhưng quả thật tâm tính con người mãi vẫn khác nhau! Cuối cùng hai người ăn món Nhật, Tâm Lam có chút ngạc nhiên nhưng cô cũng rất hứng thú vì đồ an Nhật thanh đạm không nhiều dầu mỡ cũng như gia vị cho nên cô ăn thật sự rất hợp khẩu vị. Hai người trao đổi vài vấn đề bân quơ nhưng rất hợp ý nhua. Nếu khiếp trước khi còn là Triệu Khả Như không phải vì mối quan hệ trước kia thì quả thật anh và cô đã có thể trở thành bạn bè thân thiết. Nhưng rất tiếc dù chỉ là thân xác nhưng vẫn mãi mãi có bức tường ngăn cách giữa hai người.
“Này Tống Hiểu Thiên! Tôi quyết định chúng ta sẽ có thể làm bạn được đấy!” – Sở Tâm Lam cười vui vẻ vừa gật gù đồng ý với câu nói của hiểu Thiên, nhanh miệng nói.
“Tôi đã nói chúng ta thân mà! Bữa ăn này tui khao vì chúng ta trở nên thân đúng không bạn!” – Hiểu Thiên cũng gần gật đầu nói.
“Đúng bạn!” – Nói đoạn hai người cùng nhau cười nghiêng ngã, gây náo động cả một góc quán yên ăng.
“Rốt cuộc hôm nay anh tìm tôi để làm gì?” – Sau khi dùng bửa xong hai người ngồi ngây ngắn trên xe, chiếc xe đã lăn bánh chạy đi thì Tâm Lam như chợt nhớ ra điều gì nói.
“À đi mua quà cho Tiểu Uy sinh nhật nó nhưng tôi chã biết mua gì! Thấy nó thích cô như vậy tôi nghĩ chắc cô biết nó thích cái gì!” – Hiểu Thiên quẹo vào khu thương mại nói.
“Mua quà cho bành bao nhỏ à!” – Đôi mắt Tâm Lam sáng rực rỡ, cô rất muốn mua quà cho bánh bao nhỏ, từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa từng cho con cô bất kỳ thứ gì cả!
Hai người đi lòng vòng cả một buổi trong khu thương mại vẫn không tìm được một món nào vừa ý, món nào cũng là đã có thứ tốt hơn hoặc thường quá, cứ thế cuối cùng đến khi khu thương mại thông báo đống cửa cả hai vẫn chưa chọn được món quà nào.
“Hóa ra cô cũng như tôi không hơn không kém!” - Tống Hiểu Thiên trề trề môi nhìn Tâm lam nói.
‘Tôi mới gặp bánh bao nhỏ có 2 lần làm sao chứ!” - Tâm Lam khổ sở nói, quả thật chắc cô là người mẹ thất bại nhất trên thế giới khi mà không hề hiểu về con mình một chút nào cả.
“Ngày mai là tiệc rồi không biết thế nào!” – Tống Hiểu Thiên rầu rĩ nói – “Hay mua đại con teddy nhé! Con to ơi là to ấy!”
“Ủa không phải ngày mốt sao?” – Tâm Lam giật mình hiếu kỳ hỏi lại.
“Vì sinh nhật Tiểu uy cũng là ngày giỗ của mẹ nó!” - Giọng Hiểu Thần đượm buồn, giọng nói mang hẳn sự nối tiếc rất rõ người ta hay nói, cái không thể có được thì càng khó mà quên! – “Nên gia đình đều quyết định làm trước đó 1 ngày xem như chào đón tuổi mới!”
“Như vậy cũng tốt!’ – Tâm Lam gật gù hiểu ý nói.
“Này hay anh tặng tôi cho bánh bao nhỏ đi!” – Trong đầu Tâm Lam lại chợt nãy ra một ý định, cũng là cách duy nhất có thể để cô đường hoàn đến dự tiệc sinh nhật tiểu Uy.
“Nói gì vậy? Tặng cô cho tôi thì được ây!” – Tống Hểu Thiên đang uống nước nghe cô nói, anh mém phun cả ngụm nước, vừa ho khan vừa nói.
“Không thật, bánh bao nhỏ ước muốn được mẹ ôm ngủ đúng không? Và bản thân tôi cũng là phụ nữ đặc biệt, như bánh bao nhỏ ngộ nhận trên người tôi có mùi hương giống với mùi mẹ của em. Tôi nghĩ cách này sẽ thật sự rất hay! Món quà của anh độc nhất vô nhị đó!” – Tâm Lam mắt sáng rỡ hấp háy như ánh sao sáng thu hút ánh nhìn của người đối diện, đôi mắt lấp lánh của cô khiến gương mặt cô sáng bừng trong vô cùng thu hút.
“Sao anh thấy sao? Đừng nhìn tôi cười như vậy!” – Thấy Hiểu Thiên không nói gì cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì chỉ nhìn cô mỉm cười thì gương mặt Tâm Lam đỏ lên.
“Không tôi đang nghĩ trong chiếc đầu nhỏ này chứa đừng những suy nghĩ gì mà thôi!” - Hiểu Thiên có chút giật mình lấy lại ánh mắt cười nói.
“Vậy ý anh là được đúng không?”
“Cũng hay đỡ suy nghĩ đau đầu tôi sẽ đóng họp cô lai cho người khiêng lên phòng Tiểu uy! Được được!”
“Không được tôi là đồ vật à?”
“Quà là đồ vật rồi!”
.....
<dr.meohoang>
<Có chuyện gì ạ?> - Tâm Lam có chút nhíu mày nhanh chóng trã lời.
<Đi mua sắm với tôi! 7h cô tan làm đúng không? Tôi đón cô vậy nhé!> - Điện thoại kết thúc nhanh chóng không kịp cho Tâm Lam kịp từ chối.
Đúng 7h một chiếc xe màu trắng sáng bóng đậu trước của Teresa.
“Cô trễ 10 phút!” – Tống Hiểu Thiên đứng trước của xe thấy Tâm Lam xách túi đi ra nhìn đồng hồ nói.
“Tôi phải thay đồ nữa mà, đâu có được thông dong như anh!” – Tâm Lam cười cười nói.
“Đi thôi cô đói không? Muốn ăn gì?” – Tống Hiểu Thiên ngồi sau tay lái vui vẻ nói.
“Chúng ta thân lắm à?” – Tâm Lam nhíu mày nhìn Hiểu Thiên, nghe cô nói như vậy anh phì cười không nghĩ được cô lại nói như vậy liền nhìn cô cười sặc sụa.
“Thân quyết định từ bây giờ sẽ thân! Nên ăn mừng vì chuyện đó chúng ta sẽ đi ăn một chầu hoành tráng nhỉ?” – Hiểu Thiên vui vẻ nói, anh ban đầu đã cảm nhận Sở Tâm Lam này rất thú vị nhưng anh không biết cô lại vui vẻ như thế này.
“Hừ thiệt tình!” – Tâm Lam nhìn thái độ cũng như phong thái của Hiểu Thiên phì cười. Quả thật cùng là anh em trong mà gia đình được nhận nền giáo dục như nhau nhưng quả thật tâm tính con người mãi vẫn khác nhau! Cuối cùng hai người ăn món Nhật, Tâm Lam có chút ngạc nhiên nhưng cô cũng rất hứng thú vì đồ an Nhật thanh đạm không nhiều dầu mỡ cũng như gia vị cho nên cô ăn thật sự rất hợp khẩu vị. Hai người trao đổi vài vấn đề bân quơ nhưng rất hợp ý nhua. Nếu khiếp trước khi còn là Triệu Khả Như không phải vì mối quan hệ trước kia thì quả thật anh và cô đã có thể trở thành bạn bè thân thiết. Nhưng rất tiếc dù chỉ là thân xác nhưng vẫn mãi mãi có bức tường ngăn cách giữa hai người.
“Này Tống Hiểu Thiên! Tôi quyết định chúng ta sẽ có thể làm bạn được đấy!” – Sở Tâm Lam cười vui vẻ vừa gật gù đồng ý với câu nói của hiểu Thiên, nhanh miệng nói.
“Tôi đã nói chúng ta thân mà! Bữa ăn này tui khao vì chúng ta trở nên thân đúng không bạn!” – Hiểu Thiên cũng gần gật đầu nói.
“Đúng bạn!” – Nói đoạn hai người cùng nhau cười nghiêng ngã, gây náo động cả một góc quán yên ăng.
“Rốt cuộc hôm nay anh tìm tôi để làm gì?” – Sau khi dùng bửa xong hai người ngồi ngây ngắn trên xe, chiếc xe đã lăn bánh chạy đi thì Tâm Lam như chợt nhớ ra điều gì nói.
“À đi mua quà cho Tiểu Uy sinh nhật nó nhưng tôi chã biết mua gì! Thấy nó thích cô như vậy tôi nghĩ chắc cô biết nó thích cái gì!” – Hiểu Thiên quẹo vào khu thương mại nói.
“Mua quà cho bành bao nhỏ à!” – Đôi mắt Tâm Lam sáng rực rỡ, cô rất muốn mua quà cho bánh bao nhỏ, từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa từng cho con cô bất kỳ thứ gì cả!
Hai người đi lòng vòng cả một buổi trong khu thương mại vẫn không tìm được một món nào vừa ý, món nào cũng là đã có thứ tốt hơn hoặc thường quá, cứ thế cuối cùng đến khi khu thương mại thông báo đống cửa cả hai vẫn chưa chọn được món quà nào.
“Hóa ra cô cũng như tôi không hơn không kém!” - Tống Hiểu Thiên trề trề môi nhìn Tâm lam nói.
‘Tôi mới gặp bánh bao nhỏ có 2 lần làm sao chứ!” - Tâm Lam khổ sở nói, quả thật chắc cô là người mẹ thất bại nhất trên thế giới khi mà không hề hiểu về con mình một chút nào cả.
“Ngày mai là tiệc rồi không biết thế nào!” – Tống Hiểu Thiên rầu rĩ nói – “Hay mua đại con teddy nhé! Con to ơi là to ấy!”
“Ủa không phải ngày mốt sao?” – Tâm Lam giật mình hiếu kỳ hỏi lại.
“Vì sinh nhật Tiểu uy cũng là ngày giỗ của mẹ nó!” - Giọng Hiểu Thần đượm buồn, giọng nói mang hẳn sự nối tiếc rất rõ người ta hay nói, cái không thể có được thì càng khó mà quên! – “Nên gia đình đều quyết định làm trước đó 1 ngày xem như chào đón tuổi mới!”
“Như vậy cũng tốt!’ – Tâm Lam gật gù hiểu ý nói.
“Này hay anh tặng tôi cho bánh bao nhỏ đi!” – Trong đầu Tâm Lam lại chợt nãy ra một ý định, cũng là cách duy nhất có thể để cô đường hoàn đến dự tiệc sinh nhật tiểu Uy.
“Nói gì vậy? Tặng cô cho tôi thì được ây!” – Tống Hểu Thiên đang uống nước nghe cô nói, anh mém phun cả ngụm nước, vừa ho khan vừa nói.
“Không thật, bánh bao nhỏ ước muốn được mẹ ôm ngủ đúng không? Và bản thân tôi cũng là phụ nữ đặc biệt, như bánh bao nhỏ ngộ nhận trên người tôi có mùi hương giống với mùi mẹ của em. Tôi nghĩ cách này sẽ thật sự rất hay! Món quà của anh độc nhất vô nhị đó!” – Tâm Lam mắt sáng rỡ hấp háy như ánh sao sáng thu hút ánh nhìn của người đối diện, đôi mắt lấp lánh của cô khiến gương mặt cô sáng bừng trong vô cùng thu hút.
“Sao anh thấy sao? Đừng nhìn tôi cười như vậy!” – Thấy Hiểu Thiên không nói gì cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì chỉ nhìn cô mỉm cười thì gương mặt Tâm Lam đỏ lên.
“Không tôi đang nghĩ trong chiếc đầu nhỏ này chứa đừng những suy nghĩ gì mà thôi!” - Hiểu Thiên có chút giật mình lấy lại ánh mắt cười nói.
“Vậy ý anh là được đúng không?”
“Cũng hay đỡ suy nghĩ đau đầu tôi sẽ đóng họp cô lai cho người khiêng lên phòng Tiểu uy! Được được!”
“Không được tôi là đồ vật à?”
“Quà là đồ vật rồi!”
.....
<dr.meohoang>
Danh sách chương