"Chào ba mẹ! Anh!" – Tống Hiểu Thiên kéo vali tiến vào bên trong.

"Ôi con trai của tôi cuối cùng cũng đã về nhà rồi! Xem đi có mấy tháng mà ốm quá phải ở đây lâu lâu để mẹ bồi bổ mới được!" – Tống phu nhân nhanh chóng tiến lên ôm chằm lấy anh nói không ngừng.

"Nó ở nhà rồi từ từ hai người muốn thế nào cũng được sẵn bữa cho thằng nhỏ vào ăn cơm!" – Tống chủ tịch nói. Thái độ và ánh mắt của Tống Hiểu Thần có chút dao động nhưng nhanh chóng trở nên bình thường như không có chuyện gì.

"Anh!" – Sau khi được Tống phu nhân lôi kéo đến bàn ăn thì Tống Hiểu Thiên đứng đối diện với Tống Hiểu Thần có chút ngượng ngùng nói.

"Đứng làm gì ngồi xuống ăn đi!" – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt chuyển từ từ nhìn Hiểu Thiên trước mặt.

"Dạ" – Hiểu Thiên như bắt được vàng cười tươi rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện, ánh mắt đảo nhanh xem xét thái độ trên gương mặt của Tâm Lam, Tâm Lam cười nhẹ rồi tránh ánh mắt của anh.

Buổi ăn diễn ra trong không khí có chút gượng ép. Sau bữa ăn Hiểu Thần cùng với Tống chủ tịch lên xe đến công ty, do hôm nay Tống Hiểu Thiên mới về nước nên được ở nhà nghỉ ngơi và công việc chính của cậu là phụ giúp phần còn lại của buổi tiệc rượu.

"Khả Như!" – Tống Hiểu Thiên cất tiếng gọi từ đằng sau trong khi Sở tâm lam đang ngồi quan sát chọn vị trí tổ chức buổi tiệc rượu.

"Tôi nghĩ bây giờ cậu không nên nói chuyện với tôi!" – Tâm Lam ngước mặt lên nhìn thấy ánh mắt van nài của Hiểu Thiên nói.

"Tôi đã biết lỗi của mình, tôi đã quá sơ suất tin tưởng vào người như vậy! tôi..." – Hiểu Thiên bỏ dở câu nói của mình.

"Cho nên xém tí nữa cậu đã hại chết cả hai chúng tôi!" – Tâm Lam có chút giận ngoài ý muốn bùng phát lên.

"Tôi...."

- "Tôi nghĩ chỉ có cách này mới khiến tôi có thể đối diện với cậu mà thôi!" – Tâm Lam đến trước mặt Hiểu Thiên đánh anh bạt tay nói, giọng nói run lên vì kiềm chế cảm xúc.

"Khả Như!" – Hiểu Thiên không tin vào mắt mình trước hành động của Khả Như, tay ôm má lên tiếng nói.

"Cái tát đó tôi tát vì anh trai cậu!" - - "Cái tát này tôi tát cho cậu nhớ tôi không phải Triệu Khả Như trước kia yêu cậu. Tôi Triệu Khả Như bây giờ là vợ của Tống Hiểu Thần là chị dâu của cậu! Tôi mong cậu có thể hiểu và quên đi! Cũng đừng cố gắng khiến tôi nhớ lại nữa! Tôi xin cậu đừng làm cả 3 người thêm khó xử hay đau khổ!" – Nói xong Tâm Lam xoay người bước đi để lại Tống Hiểu Thiên ngẩn ngơ đứng đó như bị shock trước thái độ quả quyết của Tâm Lam. Hiểu Thiên cảm nhận được lòng anh đau đớn thế nào khi nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách mà cô dành cho anh.

....

Sau chuyện ngày hôm đó cũng rất hiếm khi Tâm Lam và Hiểu Thiên có dịp chạm trán nhau. Rồi buổi tiệc rượu cũng đến, Tâm Lam con dâu tuy không mới nhưng hiện là con dâu duy nhất trong nhà nên được sự chú ý rất nhiều.

"Bà Tống à, bà khiến tôi phải ganh tị quá! Vừa có 2 đứa con trai ngoan ngoãn tài giỏi còn có cô con dâu xinh đẹp không nói còn vô cùng tài giỏi, tôi nghe nói còn ra ngoài buôn bán gì á đúng không? Tiểu thư trong gia tộc lớn thật không giống!" – Bà Lý vừa mỉm cười vừa nói, đoạn đầu nghe có vẻ như đang đưa Tống phu nhân lên cao như kết lại nghe đầy vẻ khinh miệt. Những vị phu nhân khác cười cười đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Chu phu nhân cũng như Chu tiểu thư cũng đứng trong đó cười thành tiếng không che giấu.

Tống phu nhân sắc mặt vô cùng không tốt. Đó giờ chuyện của con dâu làm bà không quan tâm lắm, lúc biết cô ra ngoài kinh doanh nhỏ lẻ bà có chút không vui nhưng thấy Tống Hiểu Thần ủng hộ bà lại không tiện phản đối. Nay lại rơi vào tình cảnh mất mặt này. Sở Tâm Lam tuy bận bịu tiếp khách cũng như lo lắng trước sau nhưng do đứng cạnh bên nên cũng nghe thấy cuộc nói chuyện rất rõ ràng.

"Mấy phu nhân đứng nói chuyện chắc cùng buồn miệng nên ăn chút điểm tâm ngọt này nhé. Món này do mẹ con đặc biệt thích khi đi ăn ở nhà hàng Lá Phrang nên đặt đầu bếp nơi đó đặc biệt chuẩn bị" – Sở Tâm Lam ôn hòa vui vẻ nhưng vô cùng sang trọng bước đến, gương mặt niềm nở vô cùng.

"Chiếc áo đầm này...!" – Tâm Lam chú ý lên trang phục của Lý phu nhân, giọng nói có chút ngưỡng mộ cũng như sự ca ngợi.

"Trang phục này của tôi được thiết kế riêng đó! Chỉ có một bộ duy nhất mà thôi, do con dâu tôi đặc biệt đặt tại cửa hàng thời trang Teresa rất nổi tiếng dạo gần đây, đặt đồ bên đó rất khó đó!" – Giọng nói cùng gương mặt của Lý phu nhân lộ vẻ đầy tự hào cũng như có chút khoe khoang. Những vị phu nhân xung quanh cũng nhanh chóng xì xầm tán dương, quả thật họ cũng nghe nói đến việc thiết kế riêng limited của Teresa vô cùng khó khăn không phải ai nơi đó cũng nhận đơn hàng.

"Nếu các phu nhân ở đây đều thích đồ Teresa như vậy, lần sau đến đó nhất định Khả Như con sẽ giúp mỗi người chọn trang phục tỉ mỉ cũng như giảm giá ưu đãi đặc biệt ạ!" – Tâm Lam cười vui vẻ chậm rãi nói.

"Con quen chủ chuỗi thương hiệu đó?" – Lý phu nhân giọng có chút ngạc nhiên.

"Vâng nếu nói quen cũng không đúng! Chắc mọi người không biết con còn có tên là Teresa khi ở nước ngoài nhìn thấy các vị phu nhân ưa thích đồ do con thiết kế quả thật con rất hạnh phúc!" – Sở Tâm Lam vui vẻ ôn nhu cười, tay tìm trong túi xách ra sắp danh thiếp nhanh chóng phân chia. Mặt của Lý phu nhân trở nên xám xịt vô cùng khó coi. Mọi người quay sang nhìn Tâm Lam xuýt xoa.

"Hóa ra Tống thiếu phu nhân đây lại là người đứng sau chuỗi thương hiệu Teresa quả thật không nhìn ra Tống gia đã anh tú vậy còn cưới được cô con dâu tài đức thế này thật là khiến người khác ghen tị!" – Một vị phu nhân khác nhanh chóng nói. Ánh mắt Tống phu nhân vui vẻ có phần tự hào bà cười ôn nhu nhìn Tâm Lam. Cô nhẹ nhàng mỉm cười với bà.

Cùng lúc đó ngoài cổng chính

"Tiểu thư, phải có thiệp mời mới vào trong được xin lỗi không thể để cô vào!" – Người gác cổng đang chặn Cố Minh Ngạn lại bên ngoài, cô bực tức nhìn anh.

"Tôi là Cố Minh Ngạn cũng đã ra vào nhà này mấy lần anh rõ cũng nhớ mặt tôi mà. Hôm nay tôi quên mang theo thiếp mời rồi!" – Cố Minh Ngạn cố gắng đi vào bên trong, bị ngăn lại gây sự chú ý cho mọi người nên nhẹ giọng năn nỉ.

"Xin thứ lỗi với cô không được mời cô về cho!" – Người bảo vệ vẫn cương quyết ngăn chặn không cho cô vào. Cố Minh Ngạn thật sự muốn vào bên trong muốn nhân cớ sự này làm mất mặt Tống gia ép Tống gia phải thừa nhận chuyện đã làm với cô ít ra nhận được một chút tiền bồi thường nhưng cớ sự này thật cô chưa nghĩ đến.

"Chuyện gì vậy?" – Giọng nói tuy lạnh lùng nhưng có phần ôn nhu phát lên, người bảo vệ nhanh chóng quay lại nhìn thấy người xuất hiện là Tống Hiểu Thiên không phải Tống Hiểu Thần anh có chút nhẹ nhõm.

"Tiểu thư đây muốn vào dự tiệc nhưng không có thiếp mời! Theo quy tắc thì không thể để cô ấy vào được nhưng cô ta cứ thể làm náo loạn!" – Anh bảo vệ có chút khó xử nói.

"Cố Minh Ngạn cô còn dám đến đây!" – Tống Hiểu Thiên tuy không âm trầm như Tống Hiểu Thần nhưng khi to tiếng gầm lớn cũng được coi như 9 với 10.

"Tống Hiểu Thiên anh nghe tôi nói! Chuyện đó là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn!" – Cố Minh Ngạn có chút run sợ, cô biết Tống Hiểu Thiên tuy không đáng sợ như Tống Hiểu Thần nhưng nhìn thái độ của anh quả thật không phải chuyện đùa được!

<dr.meohoang>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện