"Ý anh nói như vậy là sao? Anh nói rõ hơn được không?" – Tống Hiểu Thiên nhíu mày, anh thật sự rất bất ngờ khi nghe câu nói của Tống Hiểu Thần, cố gắng không để lộ ra bộ dạng sốt ruột của mình cho Tống Hiểu Thần thấy được.

"Cái hôm bị tai nạn cô ấy biết được cậu chính là em trai tôi, chúng tôi đã bất đồng quan điểm và cô ấy chạy trốn. Câu nói xem có phải vì cậu hay không?" – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt nói, Tống Hiểu Thiên như không tin vào tai của mình, anh hoàn toàn không biết những chuyện này, lúc ở Mỹ anh đã muốn nhân cơ hội về nước dự đám cưới anh trai để tìm kiếm cô nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh hạnh phúc của hai người bị phóng viên chụp được đăng cáo khắp mặt báo anh đã vô cùng hoảng loạn.

"Anh nói thật không?"

"Cho nên cậu nên nhớ hiện tại hai người là chị dâu em chồng mà giữ cho đúng mực!" - Tống Hiểu Thần cười nhếch môi, dụng ý của anh đã đạt được nên trong lòng vô cùng thoải mái.

"Không thể nào?" – Đôi mắt Tống Hiểu Thiên sáng lên, quả thật tâm anh tưởng đã chết khi hay tin vợ của anh trai mình thiên kim nhà Triệu thị lại chính là Triệu Khả Như người yêu của bản thân mình, nhưng nay khi gặp lại Triệu Khả Như anh lại có chút hy vọng trở lại. Anh sẽ cố gắng bên cạnh cô giúp cô lấy lại trí nhớ sẽ trở lại làm triệu Khả Như cao cao tại thượng của anh.

"Hừ nhưng rất tiếc, tôi lại đang cảm thấy Triệu Khả Như bây giờ rất hợp ý tôi, không lâu trước chúng tôi đã thành vợ chồng thực sự rồi. Cô ấy cũng không biết cậu ngoại trừ danh phận em chồng mà thôi!" – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt nói, anh chấp đôi bàn tay trước ngực, người dựa vào ghế khoan thai nói.

"Ý của anh là sao?"- Tống hiểu Thiên như không tin vào tai mình.

"Là cậu nên biết Triệu Khả Như bây giờ và Triệu Khả Như ngày xưa không giống nhau, cậu nên tự điều chỉnh bản thân mình lại!" – Tống Hiểu Thần ôn nhu nói, tuy giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng nghe vẫn rất rõ ràng sự cứng nhắc khó chịu bên trong.

"Anh!" – Tống Hiểu Thiên kiềm chế cảm xúc tức giận đứng lên đi ra bên ngoài.

Trong những ngày qua Tống Hiểu Thần đã tự mình suy nghĩ anh thật sự không hiểu vì sao lại như vậy, tại sao anh lại cực kì bực tức khi nhìn thấy Tống Hiểu Thiên bên cạnh Triệu Khả Như, anh càng bực tức hơn khi Triệu Khả Như tuy đã mất đi trí nhớ nhưng vẫn dùng ánh mắt thân thiện nhìn cậu ta, trong khi với anh lúc nào cô cũng phòng ngự. 

Anh nhớ đến ngày hôm đó, ngày mà anh dường như bị dục vọng và tức giận làm quẫn trí thì khi nhìn thấy cô khóc cũng như nghe câu nói lạnh lùng của cô khiến trái tim anh lại hơi khó chịu. Anh bỏ đi 1 tuần để bản thân bình tâm trở lại cuối cùng anh đã biết anh đã bị Triệu Khả Như ngây ngô, lạ lẵm kia từ từ đi vào tâm trí của mình.

<Reng reng>

"Chuyện gì?" – Tống Hiểu Thần nhíu mày nhấn nút điện thoại nội bộ hỏi.

"Thưa tổng giám đốc cô Cố đến tìm ngài!" – Tiếng thư ký bên ngoài nhẹ nhàng đáp. Cố Minh Ngạn đang đứng trước mặt thư ký cười thỏa mãn. Chuyện là khi cô đến đây muốn gặp Tống Hiểu Thần thì bị chặn bên ngoài bảo anh đang bận, chắc chắn những người này không biết cô là ai nên mới có thái độ như vậy. Liền có chút uy quyền nói họ gọi điện cho Tống thiếu chắc chắn anh sẽ chịu gặp mặt cô ngay.

"Bảo cô ấy hôm nay tôi bận không tiếp!" – Tống Hiểu Thần nhíu mày vẻ mặt lộ đầy vẻ chán ghét, rồi nhanh chóng dập máy. Người phụ nữ mặt dày này còn dám đến đây, bản thân anh đã không muốn truy cứu cô, nhưng cô vẫn không biết an phận một chút nào.

"Cố tiểu thư, tổng giám đốc sắp có cuộc họp quan trọng thật không thể tiếp cô!" – Thư ký xoay người cười nói với Cố Minh Ngạn, điều đó khiến nụ cười đang nở trên môi cô cứng đờ méo mó.

"Chắc chắn do cô không nói rõ cô Cố nào cho nên Hiểu Thần mới không gặp tôi! Cô nên gọi lại nói rõ một chút, thư ký mà không biết cách làm việc gì cả!" - Cố MInh Ngạn có chút mất mặt đã vậy còn vô cùng khó chịu, kiêu kỳ nói.

"Cô Cố, Tống thiếu đã nói như vậy, cô nên quay về cho khi khác lại đến!" - Thư ký kiên nhẫn nói, cô đã là thư ký nhiều năm của Tống Hiểu Thần sao không hiểu tính anh, nếu cô gọi lần nữa không chừng đến công việc cũng không giữ được.

Thấy không nói được cô thư ký nên Cố Minh Ngạn cứ thế ngang nhiên xông vào bên trong, do không lường trước được việc này nên thư ký không kịp cản lại.

Cúp điện thoại chưa lâu Tống Hiểu Thần trầm mặc xoay ghế nhìn bên ngoài cửa sổ thì nghe tiếng thư ký vang lên sau lưng khẽ nhíu mày khó chịu quay lại nhìn sự nhốn nháo kia là gì.

"Tổng giám đốc, Cố tiểu thư cứ thế xông vào, em ngăn không được!" – Thư kí vô cùng khó xử, vẻ mặt lộ rõ sự sợ sệt khi nhìn thấy rõ sắc mặt không được tốt của Tống Hiểu Thần. Sáng nay khi nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm đi ra bên ngoài của Tống Hiểu Thiên cô đã tự nhủ hôm nay tuyệt đối không được làm sai bất cứ thứ gì nếu như không muốn lãnh đủ, ai ngờ!!!

"Do cô không nói rõ tôi là ai nên Tống thiếu mới không chịu gặp!" – Cố Minh Ngạn lớn tiếng nói.

"Được rồi cô ra làm công việc của mình đi!" – Tống Hiểu Thần điềm đạm nói, thư kí nhanh chóng đi ra bên ngoài đóng cửa lại thở phào nhẹ nhõm.

<dr.meohoang>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện