Buổi chiều, Dương Thiên chở Hướng Tiểu Đông đến truyền thông Đông Hoàn để đưa bản thảo mẫu cần đóng dấu. Sau khi dừng xe lại, Hướng Tiểu Đông nghiêm mặt nói. “Hay sếp cân nhắc lại một chút đi, chúng ta thật sự phải đi lên sao, có thể bị giám đốc Nghiêm giết người diệt khẩu không?”
“Không có khả năng, nói không chừng Nhạc Nhạc và giám đốc Nghiêm cũng không nhận ra được, tất cả đều là do chúng ta tự doạ mình!” Thời khắc mấu chốt, Dương Thiên biểu hiện đầy đủ tố chất bình tĩnh của một anh sếp.
“Rất khó nói mà, nói không chừng ở trêи đó đã bày ra thiên la địa võng.” Hướng Tiểu Đông gắt gao ôm cửa xe. “Hay tôi chờ anh ở chỗ này?”
“Nằm mơ!” Dương Thiên khốc liệt kéo tay hắn ra, mạnh mẽ xách theo hắn vào thang máy.
Hướng Tiểu Đông rơi lệ đầy mặt, đành phải cầu nguyện ngàn lần đừng có đụng đến BOSS cuối cùng, nhưng cố tình sợ cái gì lại gặp cái nấy. Khi hai người bước ra khỏi thang máy, liền thấy Nghiêm Khải đang đi về phía này, cả người mặc tây trang đen vừa khắc nghiệt vừa khí phách, hoàn toàn chính là sát thủ máu lạnh trong phim điện ảnh.
Hướng Tiểu Đông nhất thời rất muốn chạy như điên vào toilet.
“Khụ.” Dương Thiên bình tĩnh mỉm cười. “Giám đốc Nghiêm.”
“Xin xin xin chào giám đốc Nghiêm.” Đầu gối Hướng Tiểu Đông như nhũn ra.
“Chúng tôi đến tìm trưởng phòng Trương.” Dương Thiên như được tắm gió xuân, vừa thấy đã phi thường tự nhiên.
“Vất vả.” Nghiêm Khải khẽ gật đầu, vươn tay ấn nút thang máy.
Hướng Tiểu Đông thong thả di chuyển đến phía sau Dương Thiên.
Nghiêm Khải:…
“Chúng tôi xin đi trước.” Vì tránh gây ra nhiễu loạn, Dương Thiên tính toán nhanh chóng dẫn Hướng Tiểu Đông rời đi, chỉ là còn chưa đi hai bước, chợt nghe Nghiêm Khải ở phía sau lạnh lùng nói. “Cậu biết được điều gì?”
“Cái gì tôi cũng không biết mà!” Tiếng sét đánh ngang trời, Hướng Tiểu Đông nháy mắt đổ ập vào tường.
Dương Thiên nhanh chóng kéo hắn lên.
“Được, không thành vấn đề.” Nghiêm Khải vừa gọi điện thoại vừa đi vào thang máy.
“Không có tiền đồ!” Dương Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ít nhất cũng nên biết rõ tình huống rồi hẵng mềm nhũn chân chứ.
“Ai ai ai biết là đang gọi điện thoại chứ.” Hướng Tiểu Đông nghẹn ngào không thôi, vốn đã rất chột dạ, thình lình nghe được một câu như vậy, là muốn hù chết người sao! Kẻ có tiền thật sự là thật đáng sợ, quả thực chính là đại Sadako (1).
Sau một đợt mưa máu gió tanh lúc trước, giới giải trí gần đây đã sóng êm biển lặng rất nhiều, cơ hồ không có sự kiện lớn gì, cũng là sự bình ổn đầy vui vẻ. Chương trình học huấn luyện của Phương Nhạc Cảnh cũng tạm thời chấm dứt, một tuần nữa sẽ đi Ý để quay quảng cáo. Thứ sáu trước khi tan tầm, Nghiêm Khải gọi điện thoại cho cậu. “Buổi tối có muốn ra ngoài ăn cơm hay không?”
“Hay là em nấu cơm cho anh đi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Gần đây rất bận, cũng không được ăn uống đàng hoàng ở nhà.”
“Cũng được.” Nghiêm Khải cười cười. “Anh vẫn còn việc, đại khái hai tiếng nữa mới có thể chấm dứt.”
“Em về nhà chuẩn bị trước.” Phương Nhạc Cảnh gác điện thoại, thu xếp đồ đạc xong lại vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hàm tiến vào, quai hàm phồng to, thật giống như một chú hamster.
“Lại ăn vụng.” Phương Nhạc Cảnh nhìn nhìn phía sau cậu. “Dương Hi không ở đây?”
“Không phải đâu, là chị Lý cho tớ, chỉ một viên ô mai.” Thẩm Hàm ngồi trêи ghế. “Hắn đi bàn chuyện với giám đốc Bạch. Đúng rồi, tối nay cậu có muốn ăn cơm với bọn tớ không?”
“Không.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt.
“Tối nay tớ không phải ăn salad dấm chua ô liu.” Thẩm Hàm cường điệu. “Dương Hi muốn dẫn tớ đi ăn đồ Thổ Nhĩ Kỳ.”
“Gần đây không phải cậu đang giảm béo sao?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu, vì sao lúc nào cũng nghe được cậu ấy đi ăn tiệc lớn.
Thẩm Hàm nói ra từ nội tâm. “Nói thật tớ vẫn đang giảm béo, nhưng vẫn muốn ăn ngon, như vậy cuộc đời mới có lạc thú.”
Phương Nhạc Cảnh:…
“Có đi hay không?” Thẩm Hàm hỏi. “Là một nhà hàng mới mở, nghe nói rất khó tìm được chỗ.” Vừa nghĩ đã biết ăn rất ngon, phi thường đáng giá để đặc biệt đến một lần.
“Vẫn là không được, tớ có hẹn người.” Phương Nhạc Cảnh vẫn lắc đầu.
Thẩm Hàm lập tức nhiều chuyện. “Hẹn ai?”
Phương Nhạc Cảnh mang túi đi ra ngoài. “Người thân.”
Thẩm Hàm nheo mắt, còn dám trả lời có lệ hơn nữa được hay không.
Nhất định là hẹn hồ ly tinh!
Một giờ sau, Dương Hi và Bạch Dực bàn công việc xong, trực tiếp lái xe đưa cậu đến nhà hàng. Để làm nổi bật phong cách Trung Đông, đèn treo xung quanh nhà hàng này rất mờ nhạt, phòng ăn riêng mặc dù nhỏ nhưng rất tinh tế. Những bức tường được vẽ hình totem (2) kỳ lạ, bình hoa hồng đỏ thắm kiều diễm ướt át, hiển nhiên là nơi rất thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Nhưng Thẩm Hàm tất nhiên không nghĩ như vậy, sau một tuần liên tục ăn salad dấm chua ô liu, cả người cậu đang mấp mé sụp đổ, lần này đột nhiên nhìn thấy một bàn thịt lớn, ngay cả mắt cũng bắn ra tia xanh.
“Ăn từ từ.” Dương tiên sinh ngồi đối diện cậu.
“Dương Hi Dương Hi.” Thẩm Hàm cơ hồ muốn rơi lệ. “Sao lại ăn ngon như vậy chứ.”
Dương Hi buồn cười lại bất đắc dĩ, vươn tay xoa xoa đầu cậu. “Được rồi, nhớ đừng ăn quá no.”
“Tôi biết, cuối tuần còn phải chụp hình tạp chí.” Thẩm Hàm hết sức chuyên chú dùng dao nĩa cắt thịt.
“Không ai thấy đâu, cậu có thể trực tiếp dùng tay.” Dương Hi cuốn thịt nướng, nhúng vào ớt, đưa đến bên miệng cậu. “Ông chủ khuyên ăn như vậy.”
Thẩm Hàm cúi đầu ăn luôn một cái, cánh môi mềm mềm cọ qua ngón tay, ướt sũng như bị cún ɭϊếʍ. Dương Hi hơi hơi cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục như thường.
“Còn muốn ăn nữa.” Thẩm Hàm ùng ục ùng ục uống nước, tuy rằng rất cay thế nhưng cũng rất thích!
Dương Hi lại cuộn một miếng nữa rồi đưa qua, sau đó… lại bị ɭϊếʍ một chút.
“Ăn ngon thật.” Thẩm Hàm dùng sức nuốt xuống.
Đầu ngón tay Dương Hi có chút nóng lên, hắn bình tĩnh quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ăn xong một bữa cơm, cái bụng Thẩm Hàm tròn vo. Dương Hi đang suy nghĩ không biết có nên dẫn cậu đi ra bờ sông dạo một chút không thì di động lại bắt đầu ong ong vang.
“Là ai vậy?” Thấy sắc mặt hắn khi nhận điện thoại không tốt, Thẩm Hàm thật cẩn thận hỏi.
“Người của công ty.” Dương Hi tắt điện thoại.
“Có liên quan đến tôi?” Thẩm Hàm chớp chớp mắt.
“Xem như là vậy.” Dương Hi mở di động ra xem, Thẩm Hàm cũng ngồi sát vào bên cạnh hắn, thì thấy trong thời gian hai người ăn cơm, quả nhiên lại có một tin tức đứng đầu trêи mạng.
“Tôi và Nhạc Nhạc tranh giành làm người đại diện?” Thẩm Hàm nhíu mày. “Ai lại nhàm chán như vậy.”
“Đột nhiên bùng nổ thành tin đứng đầu, hẳn có người tìm thuỷ quân gây chuyện.” Dương Hi kéo xuống vài trang, cũng thấy các trang báo khác đã đăng tin hao hao như vậy. Mọi người đều nói hợp đồng đại diện đồng hồ kia vốn dĩ thuộc về Thẩm Hàm, sau đó doanh nghiệp nhìn thấy Phương Nhạc Cảnh, cảm giác vẻ ngoài của cậu tinh tế hơn, cho nên mới kịp thời đổi người, vân vân… Tóm lại cách hành văn tìm từ đều hết sức châm ngòi ly gián, vừa thấy chính là e sợ thiên hạ không loạn.
“Vốn dĩ chẳng là chuyện gì, cũng có thể viết thành một tin lớn như vậy.” Thẩm Hàm thở phì phì, thậm chí còn bắt đầu đau dạ dày – đương nhiên cũng có khả năng là vì vừa rồi ăn nhiều.
“Trước đây cũng không phải chưa từng bị viết lung tung như vậy, tôi nghĩ cậu có thể thích ứng với mấy chuyện này rồi.” Dương Hi rót một ly nước ấm cho cậu. “Sao lại tức giận như vậy?”
“Viết tôi thì được, viết Nhạc Nhạc thì không được!” Thẩm Hàm rất có nghĩa khí.
Dương Hi bật cười. “Hiếm khi cậu để ý tin vịt như vậy.”
“Không được, tôi phải phản bác lại!” Thẩm Hàm mở iPad ra.
“Thật ra cậu không cần phải lo lắng.” Dương Hi nói. “Loại đề tài do thuỷ quân tạo ra này, chỉ nổi được ba ngày sẽ chìm ngay lập tức.”
“Ba giây cũng không được.” Thẩm Hàm đăng nhập vào trang cá nhân. “Hả, Nhạc Nhạc cũng vừa đăng tin.”
Dương Hi cập nhật trang lại, liền thấy Phương Nhạc Cảnh quả nhiên đã đăng trạng thái mới cách đây một phút. “Chúng tôi chỉ biết tranh giành tay cầm điện tử và đồ ăn vặt thôi.” Đi kèm là tấm ảnh chụp hai người cùng chơi điện tử ở nhà, cười cười đùa đùa, khoai tây chiên thì rơi đầy đất, thật sự không thể sung sướиɠ hơn. Các fan hâm mộ bên dưới rào rào rơi lệ, rối rít tỏ vẻ Hàm Hàm nhà chúng tôi ngay cả uống nước cũng sẽ tăng ba cân, về sau đừng tuỳ tiện cho cậu ấy ăn những món ăn nhiều calo này, chỉ có thể cho cậu ấy ăn rau xanh.
Thẩm Hàm ợ một cái, bi phẫn nói. “Đó thật sự là fan của tôi sao?” Mỗi ngày đều ăn rau xanh, mặt nhất định sẽ xanh lét.
Dương Hi nhịn cười. “Còn muốn đăng trạng thái không?”
Thẩm Hàm ngậm một quả cà chua nhỏ, tự hỏi mình có nên nói một ít câu văn vẻ không, ví dụ như nói “Tình bạn quan trọng hơn tiền tài” linh tinh gì đó.
Năm phút đồng hồ sau, hệ thống nhắc nhở bạn thân đăng trạng thái mới, Phương Nhạc Cảnh mở ra thì thấy Thẩm Hàm chỉ nói một câu. “Nếu ngày nào đó chúng tôi trở mặt, nhất định là vì rau xanh!”
Thật sự là phi thường có cốt khí và triết lý.
“Không tức giận chuyện này?” Nghiêm Khải lôi iPad ra khỏi tay cậu, tuỳ tiện để trêи sô pha.
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào sô pha. “Không đúng, vẫn có một chút.”
“Người có thể thổ lộ tình cảm trong giới này không nhiều.” Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng. “Quan hệ giữa em và Thẩm Hàm rất tốt, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, loại chuyện này có lẽ về sau sẽ lại xuất hiện, em phải chuẩn bị tâm lý một chút.”
“Có vài người thật nhàm chán.” Phương Nhạc Cảnh đập đập đầu trước ngực anh.
“Chỉ sợ không phải nhàm chán, mà là có ý đồ khác.” Nghiêm Khải nói. “Ít người sẽ làm ra chuyện nhạt nhẽo này.”
“Có ý gì?” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.
“Con người vẫn luôn có lòng đố kị, công khai tranh đấu hay âm thầm quấy rối, đều không mang lại điều tốt đẹp gì cho hắn, chỉ cần có thể mang lại chút phiền toái cho em là được rồi.” Nghiêm Khải nói. “Không chỉ trong giới này, mọi nghề nghiệp đều giống nhau, nếu xuôi gió xuôi nước vươn lên cao, khó tránh khỏi sẽ bị người khác ngáng chân.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào vai anh, cảm xúc có chút trầm thấp.
“Biết mà cũng giận?” Nghiêm Khải vỗ vỗ lưng cậu. “Cơm còn chưa ăn xong.”
Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ nói. “Không có khẩu vị.”
“Nói em thì được, nhưng không được nói Thẩm Hàm, đúng không?” Nghiêm Khải đối diện với cậu.
Phương Nhạc Cảnh cam chịu.
“Thẩm Hàm hẳn cũng nghĩ như em vậy.” Nghiêm Khải xoa bóp mặt cậu. “Cho nên em xem, người khác nói như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa em và cậu ấy, vậy còn điều gì khiến bản thân em khó chịu nữa?”
Phương Nhạc Cảnh ôm chặt anh.
“Muốn gọi điện thoại qua không?” Nghiêm Khải đưa điện thoại cho cậu. “Thời gian Thẩm Hàm ở trong giới lâu hơn em, hẳn sẽ rõ ràng hơn vì sao lại như thế.”
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, gọi điện thoại qua.
“Nhạc Nhạc!” Thẩm Hàm nhanh chóng bắt máy, hơn nữa còn an ủi trước khi cậu kịp mở miệng. “Cậu đừng có để ý cái tin tức kia.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh thuận tiện ôm một cái đệm dựa.
“Vẫn luôn có người không có việc gì làm, lại cho rằng mọi người ai cũng nhàn rỗi và ngu xuẩn như hắn.” Thẩm Hàm nói. “Đừng để ý tới là được rồi, càng quan tâm lại càng khó chịu.”
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng. “Ừ.”
“Ngày mai muốn tới nhà tớ không?” Thẩm Hàm mời.“Dương Hi muốn nấu canh trần bì tuyết lê lạnh (trần bì là vỏ cam khô, tuyết lê là lê lạnh => canh nấu từ vỏ cam khô và lê lạnh)
“Cuối tuần không được.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt. “Tớ có hẹn.”
Thẩm Hàm bi phẫn. “Gần đây cuối tuần nào cậu cũng có hẹn, đến cùng là hồ ly tinh ngực bự nào?”
Giọng cậu ta có chút lớn, biểu tình trêи mặt giám đốc Nghiêm cứng lại một chút, vì sao không phải bà Sáu thì cũng là hồ ly tinh, còn có thể xưng hô cái khác được nữa không.
Sau khi tắt điện thoại, Phương Nhạc Cảnh kéo anh đứng lên. “Tiếp tục ăn cơm đi.”
“Có nghĩa là tâm tình tốt rồi?” Nghiêm Khải bóp mũi cậu. “Anh đã bảo là đừng quá để ý, sau khi thấy thái độ của em và Thẩm Hàm, dân mạng hẳn sẽ biết rõ nên tin tưởng ai.”
Quả nhiên, lúc này ở dưới trang chủ của hai người, bình luận đã nghiêng về chiều hướng khác, hoàn toàn không có ai thảo luận việc tranh đoạt làm người đại diện đồng hồ, mà rối rít triển khai thảo luận nhiệt liệt, cảm thán trách không được Hàm Hàm ngày nào cũng hô phải giảm béo lại không thấy gầy đi, còn tưởng là do vấn đề thể chất, thì ra là vẫn vụng trộm ăn đồ nhiều calo, thật sự là không đáng được đồng tình mà… Nửa tiếng sau, quần thể người hâm mộ thống nhất ý kiến, tỏ vẻ đợi đến lúc lại có hoạt động sự kiện, nhất định không được tặng đồ ăn vặt nữa, mà phải đổi thành dụng cụ tập thể thao và sách giảm béo, ai mang đồ ăn vặt đến chính là kẻ phản bội của toàn dân!
“Cũng không cần phải ngoan độc như vậy chứ.” Thẩm Hàm quả thực muốn rớt nước mắt, tham gia hoạt động đã rất mệt, sau khi kết thúc còn phải nhận một đống bóng tập thể hình và dây nhảy, vì sao cậu cảm giác thế giới lại hắc ám như thế, cuộc đời hoàn toàn không có hi vọng.
“Có sao đâu?” Dương Hi hỏi. “Dù sao trước đây nếu được cho đồ ăn vặt cũng sẽ bị đem đi chia cho nhân viên công tác, cậu vẫn không được ăn.”
“Không giống nhau mà.” Thẩm Hàm lập tức nghiêm túc. “Cho dù tôi không được ăn, nhìn một chút cũng rất tốt rồi.” Anh sẽ không hiểu thế giới của người phàm ăn.
Dương Hi nhướn mày, tiếp tục lái xe đưa cậu về nhà.
Tuy rằng sự tình đã bình ổn, nhưng tóm lại vẫn đã náo loạn một trận, ít nhiều sẽ tạo ảnh hưởng đến hai người, cho nên Đông Hoàn vẫn có một ít hành động. Ngày hôm sau, trêи mạng bắt đầu có người thảo luận, nói lần này là có người ghen tị danh tiếng của Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm đang nổi bật, cho nên mới thuê thuỷ quân tiến hành bôi đen, vân vân. Trong giới này tỷ lệ xuất hiện chính là tất cả, mà gần đây tần suất Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm xuất hiện thật sự có chút cao, sẽ bị người khác đố kỵ cũng là điều dễ hiểu. Vì vậy dân mạng cũng bắt đầu thảo luận, thuận tiện còn đưa ra không ít nghệ sĩ có khả năng làm chuyện này, tên của Vệ Dật rõ ràng nằm trong số đó. Tuổi tác xấp xỉ, ngoại hình cũng bắt mắt, trước đây từng có mâu thuẫn với Thẩm Hàm, bị hoài nghi cũng là bình thường.
Mà trêи thực tế, gã thật sự không phải bị oan uổng.
“Không nghĩ rằng sẽ bị áp chế nhanh như vậy.” Giọng Tôn Khôi trong điện thoại có vẻ tiếc nuối. “Còn tưởng rằng sẽ loạn một trận.”
“Đối phương là nghệ sĩ của Đông Hoàn, loại kết quả này cũng có thể dự đoán.” Vệ Dật cười cười. “Nhưng cũng không tồi rồi.”
“Cái này mà kêu không tồi?” Tôn Khôi uể oải. “Tiền tiêu một đống cũng không có hiệu quả gì. Ông chủ nói nếu em không tạo ra được sự kiện gì lớn thì đừng có đi làm lại nữa.”
“Lần này là tôi sai lầm, không cẩn thận suy xét đã đưa ra đề nghị với cậu.” Vệ Dật tựa vào bên cửa sổ. “Kiến tạo tin tức giải trí là một quá trình học tập lớn, phải học được tính nhẫn nại và bình tĩnh.”
“Em cũng đang muốn bình tĩnh đây.” Giọng Tôn Khôi có chút muộn phiền.
Vệ Dật sáng tỏ. “Không có tiền?”
Tôn Khôi nói. “Em đã cam đoan với ông chủ, lần này nhất định có thể điều khiển dư luận, kết quả không đến hai giờ đã bị áp chế, còn không thể trả nổi tiền cho thuỷ quân.”
“Tôi cho cậu.” Vệ Dật thực hào phóng.
“Lần sau muốn tuyên truyền nữa thì hãy tìm một vài nghệ sĩ nhỏ để luyện tập trước, nói không chừng bọn họ còn nguyện ý phối hợp.” Vệ Dật nhếch khoé miệng. “Cậu cố gắng như vậy, đợi đến khi tích góp đầy đủ kinh nghiệm, tương lai nhất định sẽ có công ty riêng của mình.”
“Vâng vâng vâng.” Tôn Khôi vui không kìm được.
“Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Vệ Dật buông ly rượu trong tay xuống. “Ngủ ngon.”
“Anh Dật ngủ sớm một chút.” Tôn Khôi đối với gã chính là nói gì nghe nấy.
Vệ Dật gác điện thoại, tiếp tục ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh đêm, đáy mắt ẩn chứa ý vị không rõ ràng. Mấy ngày hôm trước Tôn Khôi gọi điện thoại, nói công ty muốn viết một tin tức, luyện tập tạo dựng danh tiếng ra bên ngoài, tương lai cũng có thể nhận được các hợp đồng. Bất hạnh là lại tìm không được tin nóng, không biết nên xuống tay từ nơi nào.
“Viết về Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm.” Giọng Vệ Dật thản nhiên. “Hiện tại Phương Nhạc Cảnh vừa tiếp nhận một hợp đồng đại diện đồng hồ, con đường của cậu ta cũng tương tự Thẩm Hàm. Người trong giới này bên ngoài là bạn bè, trêи thực tế lại tranh giành công việc của nhau, loại chuyện này viết ra cũng rất dễ nóng.”
Tôn Khôi vì mới vào nghề nên tất cả đều nhờ vào quyền thế của Vệ Dật, ông chủ công ty lại chỉ là thùng rỗng, vì thế lập tức đưa ra quyết định, mới tạo nên trò khôi hài sau đó.
Đối với hậu quả này, Vệ Dật thật ra đã đoán trước được, gã còn chưa ngu đến mức sẽ tin tưởng một công ty vừa thành lập đã có thể bôi đen hai nghệ sĩ của Đông Hoàn. Nhưng tóm lại nhàn rỗi cũng không có việc gì, có thể cho đối phương ít phiền toái cũng không tệ, huống hồ chính mình hoàn toàn chẳng làm cái gì, chỉ là động miệng một tí mà thôi, coi như là xem náo nhiệt.
“Anh Dật.” Trợ lý đẩy cửa tiến vào. “Đạo diễn tìm anh có chuyện.”
“Đến ngay.” Vệ Dật dập tàn thuốc, nhìn vào gương sửa sang tóc một chút rồi xoay người ra cửa.
Mà ở bên kia, Phương Nhạc Cảnh đang ngồi sắp xếp hành lý, chuẩn bị đi Ý quay quảng cáo.
“Ra ngoài phải biết chăm sóc tốt chính mình.” Nghiêm Khải đóng vali giúp cậu. “Đừng để quá mệt mỏi.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh. “Yên tâm đi, em cũng không phải là con nít, vả lại còn có Phùng Chử.”
“Ai bảo, có khi em chính là con nít.” Nghiêm Khải cúi đầu hôn hôn cậu. “Ngây thơ lại cố chấp.”
“Về sau sẽ không.” Phương Nhạc Cảnh nhấc tay cam đoan.
“Thật sao?” Nghiêm Khải tỏ vẻ hơi hoài nghi.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
Khoé miệng Nghiêm Khải cong lên. “Vậy làm chút chuyện người lớn ha?”
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt. “Được rồi, em chính là con nít.”
Nghiêm Khải ôm lấy cậu. “Chúng ta phải tách ra một tháng.”
“Vậy thì thế nào?” Phương Nhạc Cảnh nắn mặt anh. “Anh nói sẽ đến thăm em.”
“Chuyện tương lai không nói trước được, lỡ như công ty rất bận không có thời gian thì sao.” Nghiêm Khải mang cậu đi vào phòng tắm. “Nhân dịp còn đang ở cạnh nhau, có thể ăn một bữa là tốt nhất.”
Ngực Phương Nhạc Cảnh khó chịu.
Cuộc đời này còn có thể không cầu tiến hơn được nữa không…
———
Chú thích:
(1) Sadako: Con ma bò bò từ giếng chui qua tivi trong phim The Ring. Định bỏ ảnh vào, lại sợ mấy bạn đọc đêm mất ngủ =)))
(2) Totem: Động vật hay thực vật người nguyên thủy sùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc. Nó cũng là một biểu tượng tinh thần thiêng liêng tượng trưng cho một nhóm người, như gia đình, dòng họ, bộ lạc.
“Không có khả năng, nói không chừng Nhạc Nhạc và giám đốc Nghiêm cũng không nhận ra được, tất cả đều là do chúng ta tự doạ mình!” Thời khắc mấu chốt, Dương Thiên biểu hiện đầy đủ tố chất bình tĩnh của một anh sếp.
“Rất khó nói mà, nói không chừng ở trêи đó đã bày ra thiên la địa võng.” Hướng Tiểu Đông gắt gao ôm cửa xe. “Hay tôi chờ anh ở chỗ này?”
“Nằm mơ!” Dương Thiên khốc liệt kéo tay hắn ra, mạnh mẽ xách theo hắn vào thang máy.
Hướng Tiểu Đông rơi lệ đầy mặt, đành phải cầu nguyện ngàn lần đừng có đụng đến BOSS cuối cùng, nhưng cố tình sợ cái gì lại gặp cái nấy. Khi hai người bước ra khỏi thang máy, liền thấy Nghiêm Khải đang đi về phía này, cả người mặc tây trang đen vừa khắc nghiệt vừa khí phách, hoàn toàn chính là sát thủ máu lạnh trong phim điện ảnh.
Hướng Tiểu Đông nhất thời rất muốn chạy như điên vào toilet.
“Khụ.” Dương Thiên bình tĩnh mỉm cười. “Giám đốc Nghiêm.”
“Xin xin xin chào giám đốc Nghiêm.” Đầu gối Hướng Tiểu Đông như nhũn ra.
“Chúng tôi đến tìm trưởng phòng Trương.” Dương Thiên như được tắm gió xuân, vừa thấy đã phi thường tự nhiên.
“Vất vả.” Nghiêm Khải khẽ gật đầu, vươn tay ấn nút thang máy.
Hướng Tiểu Đông thong thả di chuyển đến phía sau Dương Thiên.
Nghiêm Khải:…
“Chúng tôi xin đi trước.” Vì tránh gây ra nhiễu loạn, Dương Thiên tính toán nhanh chóng dẫn Hướng Tiểu Đông rời đi, chỉ là còn chưa đi hai bước, chợt nghe Nghiêm Khải ở phía sau lạnh lùng nói. “Cậu biết được điều gì?”
“Cái gì tôi cũng không biết mà!” Tiếng sét đánh ngang trời, Hướng Tiểu Đông nháy mắt đổ ập vào tường.
Dương Thiên nhanh chóng kéo hắn lên.
“Được, không thành vấn đề.” Nghiêm Khải vừa gọi điện thoại vừa đi vào thang máy.
“Không có tiền đồ!” Dương Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ít nhất cũng nên biết rõ tình huống rồi hẵng mềm nhũn chân chứ.
“Ai ai ai biết là đang gọi điện thoại chứ.” Hướng Tiểu Đông nghẹn ngào không thôi, vốn đã rất chột dạ, thình lình nghe được một câu như vậy, là muốn hù chết người sao! Kẻ có tiền thật sự là thật đáng sợ, quả thực chính là đại Sadako (1).
Sau một đợt mưa máu gió tanh lúc trước, giới giải trí gần đây đã sóng êm biển lặng rất nhiều, cơ hồ không có sự kiện lớn gì, cũng là sự bình ổn đầy vui vẻ. Chương trình học huấn luyện của Phương Nhạc Cảnh cũng tạm thời chấm dứt, một tuần nữa sẽ đi Ý để quay quảng cáo. Thứ sáu trước khi tan tầm, Nghiêm Khải gọi điện thoại cho cậu. “Buổi tối có muốn ra ngoài ăn cơm hay không?”
“Hay là em nấu cơm cho anh đi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Gần đây rất bận, cũng không được ăn uống đàng hoàng ở nhà.”
“Cũng được.” Nghiêm Khải cười cười. “Anh vẫn còn việc, đại khái hai tiếng nữa mới có thể chấm dứt.”
“Em về nhà chuẩn bị trước.” Phương Nhạc Cảnh gác điện thoại, thu xếp đồ đạc xong lại vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hàm tiến vào, quai hàm phồng to, thật giống như một chú hamster.
“Lại ăn vụng.” Phương Nhạc Cảnh nhìn nhìn phía sau cậu. “Dương Hi không ở đây?”
“Không phải đâu, là chị Lý cho tớ, chỉ một viên ô mai.” Thẩm Hàm ngồi trêи ghế. “Hắn đi bàn chuyện với giám đốc Bạch. Đúng rồi, tối nay cậu có muốn ăn cơm với bọn tớ không?”
“Không.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt.
“Tối nay tớ không phải ăn salad dấm chua ô liu.” Thẩm Hàm cường điệu. “Dương Hi muốn dẫn tớ đi ăn đồ Thổ Nhĩ Kỳ.”
“Gần đây không phải cậu đang giảm béo sao?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu, vì sao lúc nào cũng nghe được cậu ấy đi ăn tiệc lớn.
Thẩm Hàm nói ra từ nội tâm. “Nói thật tớ vẫn đang giảm béo, nhưng vẫn muốn ăn ngon, như vậy cuộc đời mới có lạc thú.”
Phương Nhạc Cảnh:…
“Có đi hay không?” Thẩm Hàm hỏi. “Là một nhà hàng mới mở, nghe nói rất khó tìm được chỗ.” Vừa nghĩ đã biết ăn rất ngon, phi thường đáng giá để đặc biệt đến một lần.
“Vẫn là không được, tớ có hẹn người.” Phương Nhạc Cảnh vẫn lắc đầu.
Thẩm Hàm lập tức nhiều chuyện. “Hẹn ai?”
Phương Nhạc Cảnh mang túi đi ra ngoài. “Người thân.”
Thẩm Hàm nheo mắt, còn dám trả lời có lệ hơn nữa được hay không.
Nhất định là hẹn hồ ly tinh!
Một giờ sau, Dương Hi và Bạch Dực bàn công việc xong, trực tiếp lái xe đưa cậu đến nhà hàng. Để làm nổi bật phong cách Trung Đông, đèn treo xung quanh nhà hàng này rất mờ nhạt, phòng ăn riêng mặc dù nhỏ nhưng rất tinh tế. Những bức tường được vẽ hình totem (2) kỳ lạ, bình hoa hồng đỏ thắm kiều diễm ướt át, hiển nhiên là nơi rất thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Nhưng Thẩm Hàm tất nhiên không nghĩ như vậy, sau một tuần liên tục ăn salad dấm chua ô liu, cả người cậu đang mấp mé sụp đổ, lần này đột nhiên nhìn thấy một bàn thịt lớn, ngay cả mắt cũng bắn ra tia xanh.
“Ăn từ từ.” Dương tiên sinh ngồi đối diện cậu.
“Dương Hi Dương Hi.” Thẩm Hàm cơ hồ muốn rơi lệ. “Sao lại ăn ngon như vậy chứ.”
Dương Hi buồn cười lại bất đắc dĩ, vươn tay xoa xoa đầu cậu. “Được rồi, nhớ đừng ăn quá no.”
“Tôi biết, cuối tuần còn phải chụp hình tạp chí.” Thẩm Hàm hết sức chuyên chú dùng dao nĩa cắt thịt.
“Không ai thấy đâu, cậu có thể trực tiếp dùng tay.” Dương Hi cuốn thịt nướng, nhúng vào ớt, đưa đến bên miệng cậu. “Ông chủ khuyên ăn như vậy.”
Thẩm Hàm cúi đầu ăn luôn một cái, cánh môi mềm mềm cọ qua ngón tay, ướt sũng như bị cún ɭϊếʍ. Dương Hi hơi hơi cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục như thường.
“Còn muốn ăn nữa.” Thẩm Hàm ùng ục ùng ục uống nước, tuy rằng rất cay thế nhưng cũng rất thích!
Dương Hi lại cuộn một miếng nữa rồi đưa qua, sau đó… lại bị ɭϊếʍ một chút.
“Ăn ngon thật.” Thẩm Hàm dùng sức nuốt xuống.
Đầu ngón tay Dương Hi có chút nóng lên, hắn bình tĩnh quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ăn xong một bữa cơm, cái bụng Thẩm Hàm tròn vo. Dương Hi đang suy nghĩ không biết có nên dẫn cậu đi ra bờ sông dạo một chút không thì di động lại bắt đầu ong ong vang.
“Là ai vậy?” Thấy sắc mặt hắn khi nhận điện thoại không tốt, Thẩm Hàm thật cẩn thận hỏi.
“Người của công ty.” Dương Hi tắt điện thoại.
“Có liên quan đến tôi?” Thẩm Hàm chớp chớp mắt.
“Xem như là vậy.” Dương Hi mở di động ra xem, Thẩm Hàm cũng ngồi sát vào bên cạnh hắn, thì thấy trong thời gian hai người ăn cơm, quả nhiên lại có một tin tức đứng đầu trêи mạng.
“Tôi và Nhạc Nhạc tranh giành làm người đại diện?” Thẩm Hàm nhíu mày. “Ai lại nhàm chán như vậy.”
“Đột nhiên bùng nổ thành tin đứng đầu, hẳn có người tìm thuỷ quân gây chuyện.” Dương Hi kéo xuống vài trang, cũng thấy các trang báo khác đã đăng tin hao hao như vậy. Mọi người đều nói hợp đồng đại diện đồng hồ kia vốn dĩ thuộc về Thẩm Hàm, sau đó doanh nghiệp nhìn thấy Phương Nhạc Cảnh, cảm giác vẻ ngoài của cậu tinh tế hơn, cho nên mới kịp thời đổi người, vân vân… Tóm lại cách hành văn tìm từ đều hết sức châm ngòi ly gián, vừa thấy chính là e sợ thiên hạ không loạn.
“Vốn dĩ chẳng là chuyện gì, cũng có thể viết thành một tin lớn như vậy.” Thẩm Hàm thở phì phì, thậm chí còn bắt đầu đau dạ dày – đương nhiên cũng có khả năng là vì vừa rồi ăn nhiều.
“Trước đây cũng không phải chưa từng bị viết lung tung như vậy, tôi nghĩ cậu có thể thích ứng với mấy chuyện này rồi.” Dương Hi rót một ly nước ấm cho cậu. “Sao lại tức giận như vậy?”
“Viết tôi thì được, viết Nhạc Nhạc thì không được!” Thẩm Hàm rất có nghĩa khí.
Dương Hi bật cười. “Hiếm khi cậu để ý tin vịt như vậy.”
“Không được, tôi phải phản bác lại!” Thẩm Hàm mở iPad ra.
“Thật ra cậu không cần phải lo lắng.” Dương Hi nói. “Loại đề tài do thuỷ quân tạo ra này, chỉ nổi được ba ngày sẽ chìm ngay lập tức.”
“Ba giây cũng không được.” Thẩm Hàm đăng nhập vào trang cá nhân. “Hả, Nhạc Nhạc cũng vừa đăng tin.”
Dương Hi cập nhật trang lại, liền thấy Phương Nhạc Cảnh quả nhiên đã đăng trạng thái mới cách đây một phút. “Chúng tôi chỉ biết tranh giành tay cầm điện tử và đồ ăn vặt thôi.” Đi kèm là tấm ảnh chụp hai người cùng chơi điện tử ở nhà, cười cười đùa đùa, khoai tây chiên thì rơi đầy đất, thật sự không thể sung sướиɠ hơn. Các fan hâm mộ bên dưới rào rào rơi lệ, rối rít tỏ vẻ Hàm Hàm nhà chúng tôi ngay cả uống nước cũng sẽ tăng ba cân, về sau đừng tuỳ tiện cho cậu ấy ăn những món ăn nhiều calo này, chỉ có thể cho cậu ấy ăn rau xanh.
Thẩm Hàm ợ một cái, bi phẫn nói. “Đó thật sự là fan của tôi sao?” Mỗi ngày đều ăn rau xanh, mặt nhất định sẽ xanh lét.
Dương Hi nhịn cười. “Còn muốn đăng trạng thái không?”
Thẩm Hàm ngậm một quả cà chua nhỏ, tự hỏi mình có nên nói một ít câu văn vẻ không, ví dụ như nói “Tình bạn quan trọng hơn tiền tài” linh tinh gì đó.
Năm phút đồng hồ sau, hệ thống nhắc nhở bạn thân đăng trạng thái mới, Phương Nhạc Cảnh mở ra thì thấy Thẩm Hàm chỉ nói một câu. “Nếu ngày nào đó chúng tôi trở mặt, nhất định là vì rau xanh!”
Thật sự là phi thường có cốt khí và triết lý.
“Không tức giận chuyện này?” Nghiêm Khải lôi iPad ra khỏi tay cậu, tuỳ tiện để trêи sô pha.
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào sô pha. “Không đúng, vẫn có một chút.”
“Người có thể thổ lộ tình cảm trong giới này không nhiều.” Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng. “Quan hệ giữa em và Thẩm Hàm rất tốt, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, loại chuyện này có lẽ về sau sẽ lại xuất hiện, em phải chuẩn bị tâm lý một chút.”
“Có vài người thật nhàm chán.” Phương Nhạc Cảnh đập đập đầu trước ngực anh.
“Chỉ sợ không phải nhàm chán, mà là có ý đồ khác.” Nghiêm Khải nói. “Ít người sẽ làm ra chuyện nhạt nhẽo này.”
“Có ý gì?” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.
“Con người vẫn luôn có lòng đố kị, công khai tranh đấu hay âm thầm quấy rối, đều không mang lại điều tốt đẹp gì cho hắn, chỉ cần có thể mang lại chút phiền toái cho em là được rồi.” Nghiêm Khải nói. “Không chỉ trong giới này, mọi nghề nghiệp đều giống nhau, nếu xuôi gió xuôi nước vươn lên cao, khó tránh khỏi sẽ bị người khác ngáng chân.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào vai anh, cảm xúc có chút trầm thấp.
“Biết mà cũng giận?” Nghiêm Khải vỗ vỗ lưng cậu. “Cơm còn chưa ăn xong.”
Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ nói. “Không có khẩu vị.”
“Nói em thì được, nhưng không được nói Thẩm Hàm, đúng không?” Nghiêm Khải đối diện với cậu.
Phương Nhạc Cảnh cam chịu.
“Thẩm Hàm hẳn cũng nghĩ như em vậy.” Nghiêm Khải xoa bóp mặt cậu. “Cho nên em xem, người khác nói như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa em và cậu ấy, vậy còn điều gì khiến bản thân em khó chịu nữa?”
Phương Nhạc Cảnh ôm chặt anh.
“Muốn gọi điện thoại qua không?” Nghiêm Khải đưa điện thoại cho cậu. “Thời gian Thẩm Hàm ở trong giới lâu hơn em, hẳn sẽ rõ ràng hơn vì sao lại như thế.”
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, gọi điện thoại qua.
“Nhạc Nhạc!” Thẩm Hàm nhanh chóng bắt máy, hơn nữa còn an ủi trước khi cậu kịp mở miệng. “Cậu đừng có để ý cái tin tức kia.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh thuận tiện ôm một cái đệm dựa.
“Vẫn luôn có người không có việc gì làm, lại cho rằng mọi người ai cũng nhàn rỗi và ngu xuẩn như hắn.” Thẩm Hàm nói. “Đừng để ý tới là được rồi, càng quan tâm lại càng khó chịu.”
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng. “Ừ.”
“Ngày mai muốn tới nhà tớ không?” Thẩm Hàm mời.“Dương Hi muốn nấu canh trần bì tuyết lê lạnh (trần bì là vỏ cam khô, tuyết lê là lê lạnh => canh nấu từ vỏ cam khô và lê lạnh)
“Cuối tuần không được.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt. “Tớ có hẹn.”
Thẩm Hàm bi phẫn. “Gần đây cuối tuần nào cậu cũng có hẹn, đến cùng là hồ ly tinh ngực bự nào?”
Giọng cậu ta có chút lớn, biểu tình trêи mặt giám đốc Nghiêm cứng lại một chút, vì sao không phải bà Sáu thì cũng là hồ ly tinh, còn có thể xưng hô cái khác được nữa không.
Sau khi tắt điện thoại, Phương Nhạc Cảnh kéo anh đứng lên. “Tiếp tục ăn cơm đi.”
“Có nghĩa là tâm tình tốt rồi?” Nghiêm Khải bóp mũi cậu. “Anh đã bảo là đừng quá để ý, sau khi thấy thái độ của em và Thẩm Hàm, dân mạng hẳn sẽ biết rõ nên tin tưởng ai.”
Quả nhiên, lúc này ở dưới trang chủ của hai người, bình luận đã nghiêng về chiều hướng khác, hoàn toàn không có ai thảo luận việc tranh đoạt làm người đại diện đồng hồ, mà rối rít triển khai thảo luận nhiệt liệt, cảm thán trách không được Hàm Hàm ngày nào cũng hô phải giảm béo lại không thấy gầy đi, còn tưởng là do vấn đề thể chất, thì ra là vẫn vụng trộm ăn đồ nhiều calo, thật sự là không đáng được đồng tình mà… Nửa tiếng sau, quần thể người hâm mộ thống nhất ý kiến, tỏ vẻ đợi đến lúc lại có hoạt động sự kiện, nhất định không được tặng đồ ăn vặt nữa, mà phải đổi thành dụng cụ tập thể thao và sách giảm béo, ai mang đồ ăn vặt đến chính là kẻ phản bội của toàn dân!
“Cũng không cần phải ngoan độc như vậy chứ.” Thẩm Hàm quả thực muốn rớt nước mắt, tham gia hoạt động đã rất mệt, sau khi kết thúc còn phải nhận một đống bóng tập thể hình và dây nhảy, vì sao cậu cảm giác thế giới lại hắc ám như thế, cuộc đời hoàn toàn không có hi vọng.
“Có sao đâu?” Dương Hi hỏi. “Dù sao trước đây nếu được cho đồ ăn vặt cũng sẽ bị đem đi chia cho nhân viên công tác, cậu vẫn không được ăn.”
“Không giống nhau mà.” Thẩm Hàm lập tức nghiêm túc. “Cho dù tôi không được ăn, nhìn một chút cũng rất tốt rồi.” Anh sẽ không hiểu thế giới của người phàm ăn.
Dương Hi nhướn mày, tiếp tục lái xe đưa cậu về nhà.
Tuy rằng sự tình đã bình ổn, nhưng tóm lại vẫn đã náo loạn một trận, ít nhiều sẽ tạo ảnh hưởng đến hai người, cho nên Đông Hoàn vẫn có một ít hành động. Ngày hôm sau, trêи mạng bắt đầu có người thảo luận, nói lần này là có người ghen tị danh tiếng của Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm đang nổi bật, cho nên mới thuê thuỷ quân tiến hành bôi đen, vân vân. Trong giới này tỷ lệ xuất hiện chính là tất cả, mà gần đây tần suất Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm xuất hiện thật sự có chút cao, sẽ bị người khác đố kỵ cũng là điều dễ hiểu. Vì vậy dân mạng cũng bắt đầu thảo luận, thuận tiện còn đưa ra không ít nghệ sĩ có khả năng làm chuyện này, tên của Vệ Dật rõ ràng nằm trong số đó. Tuổi tác xấp xỉ, ngoại hình cũng bắt mắt, trước đây từng có mâu thuẫn với Thẩm Hàm, bị hoài nghi cũng là bình thường.
Mà trêи thực tế, gã thật sự không phải bị oan uổng.
“Không nghĩ rằng sẽ bị áp chế nhanh như vậy.” Giọng Tôn Khôi trong điện thoại có vẻ tiếc nuối. “Còn tưởng rằng sẽ loạn một trận.”
“Đối phương là nghệ sĩ của Đông Hoàn, loại kết quả này cũng có thể dự đoán.” Vệ Dật cười cười. “Nhưng cũng không tồi rồi.”
“Cái này mà kêu không tồi?” Tôn Khôi uể oải. “Tiền tiêu một đống cũng không có hiệu quả gì. Ông chủ nói nếu em không tạo ra được sự kiện gì lớn thì đừng có đi làm lại nữa.”
“Lần này là tôi sai lầm, không cẩn thận suy xét đã đưa ra đề nghị với cậu.” Vệ Dật tựa vào bên cửa sổ. “Kiến tạo tin tức giải trí là một quá trình học tập lớn, phải học được tính nhẫn nại và bình tĩnh.”
“Em cũng đang muốn bình tĩnh đây.” Giọng Tôn Khôi có chút muộn phiền.
Vệ Dật sáng tỏ. “Không có tiền?”
Tôn Khôi nói. “Em đã cam đoan với ông chủ, lần này nhất định có thể điều khiển dư luận, kết quả không đến hai giờ đã bị áp chế, còn không thể trả nổi tiền cho thuỷ quân.”
“Tôi cho cậu.” Vệ Dật thực hào phóng.
“Lần sau muốn tuyên truyền nữa thì hãy tìm một vài nghệ sĩ nhỏ để luyện tập trước, nói không chừng bọn họ còn nguyện ý phối hợp.” Vệ Dật nhếch khoé miệng. “Cậu cố gắng như vậy, đợi đến khi tích góp đầy đủ kinh nghiệm, tương lai nhất định sẽ có công ty riêng của mình.”
“Vâng vâng vâng.” Tôn Khôi vui không kìm được.
“Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Vệ Dật buông ly rượu trong tay xuống. “Ngủ ngon.”
“Anh Dật ngủ sớm một chút.” Tôn Khôi đối với gã chính là nói gì nghe nấy.
Vệ Dật gác điện thoại, tiếp tục ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh đêm, đáy mắt ẩn chứa ý vị không rõ ràng. Mấy ngày hôm trước Tôn Khôi gọi điện thoại, nói công ty muốn viết một tin tức, luyện tập tạo dựng danh tiếng ra bên ngoài, tương lai cũng có thể nhận được các hợp đồng. Bất hạnh là lại tìm không được tin nóng, không biết nên xuống tay từ nơi nào.
“Viết về Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm.” Giọng Vệ Dật thản nhiên. “Hiện tại Phương Nhạc Cảnh vừa tiếp nhận một hợp đồng đại diện đồng hồ, con đường của cậu ta cũng tương tự Thẩm Hàm. Người trong giới này bên ngoài là bạn bè, trêи thực tế lại tranh giành công việc của nhau, loại chuyện này viết ra cũng rất dễ nóng.”
Tôn Khôi vì mới vào nghề nên tất cả đều nhờ vào quyền thế của Vệ Dật, ông chủ công ty lại chỉ là thùng rỗng, vì thế lập tức đưa ra quyết định, mới tạo nên trò khôi hài sau đó.
Đối với hậu quả này, Vệ Dật thật ra đã đoán trước được, gã còn chưa ngu đến mức sẽ tin tưởng một công ty vừa thành lập đã có thể bôi đen hai nghệ sĩ của Đông Hoàn. Nhưng tóm lại nhàn rỗi cũng không có việc gì, có thể cho đối phương ít phiền toái cũng không tệ, huống hồ chính mình hoàn toàn chẳng làm cái gì, chỉ là động miệng một tí mà thôi, coi như là xem náo nhiệt.
“Anh Dật.” Trợ lý đẩy cửa tiến vào. “Đạo diễn tìm anh có chuyện.”
“Đến ngay.” Vệ Dật dập tàn thuốc, nhìn vào gương sửa sang tóc một chút rồi xoay người ra cửa.
Mà ở bên kia, Phương Nhạc Cảnh đang ngồi sắp xếp hành lý, chuẩn bị đi Ý quay quảng cáo.
“Ra ngoài phải biết chăm sóc tốt chính mình.” Nghiêm Khải đóng vali giúp cậu. “Đừng để quá mệt mỏi.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh. “Yên tâm đi, em cũng không phải là con nít, vả lại còn có Phùng Chử.”
“Ai bảo, có khi em chính là con nít.” Nghiêm Khải cúi đầu hôn hôn cậu. “Ngây thơ lại cố chấp.”
“Về sau sẽ không.” Phương Nhạc Cảnh nhấc tay cam đoan.
“Thật sao?” Nghiêm Khải tỏ vẻ hơi hoài nghi.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
Khoé miệng Nghiêm Khải cong lên. “Vậy làm chút chuyện người lớn ha?”
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt. “Được rồi, em chính là con nít.”
Nghiêm Khải ôm lấy cậu. “Chúng ta phải tách ra một tháng.”
“Vậy thì thế nào?” Phương Nhạc Cảnh nắn mặt anh. “Anh nói sẽ đến thăm em.”
“Chuyện tương lai không nói trước được, lỡ như công ty rất bận không có thời gian thì sao.” Nghiêm Khải mang cậu đi vào phòng tắm. “Nhân dịp còn đang ở cạnh nhau, có thể ăn một bữa là tốt nhất.”
Ngực Phương Nhạc Cảnh khó chịu.
Cuộc đời này còn có thể không cầu tiến hơn được nữa không…
———
Chú thích:
(1) Sadako: Con ma bò bò từ giếng chui qua tivi trong phim The Ring. Định bỏ ảnh vào, lại sợ mấy bạn đọc đêm mất ngủ =)))
(2) Totem: Động vật hay thực vật người nguyên thủy sùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc. Nó cũng là một biểu tượng tinh thần thiêng liêng tượng trưng cho một nhóm người, như gia đình, dòng họ, bộ lạc.
Danh sách chương