Tiểu Đao lặng lẽ kéo ghế trở về chỗ ngỗi của mình, Hạ Thần Phong đưa vật chứng là hạt bồ đề cho Tiểu Đao, còn mình thì chuẩn bị về nhà, từ sau ngày nhận được tin tức Lục Dao rời đi, anh đã ở cục cảnh sát được một thời gian, bây giờ có phương hướng mới rồi chắc chắn chân tướng càng ngày càng gần rồi.
Trở về chỗ ở của mình, vừa mới đi đến dưới tầng, Tiểu Trương - bảo vệ của khu dân cư vội vội vàng vàng đi lên, “Anh Hạ, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Hạ Thần Phong quay người, Tiểu Trương là lính xuất ngũ, thân hình rất vạm vỡ, con người rất thật thà, bình thường Hạ Thần Phong đến cũng cười chào hỏi nhưng không vội vã chạy đến tìm mình như bây giờ, “Anh Hạ, nếu như anh vẫn chưa về, có lẽ tôi phải tìm đến chỗ anh làm việc mất.”
“Sao thế?” Hạ Thần Phong không hiểu có chuyện gì làm Tiểu Trương sốt ruột như vậy, Tiểu Trương do dự một chút, “Anh Hạ, anh vẫn nên đi theo tôi đi!”
Hạ Thần Phong nghi hoặc nhưng vẫn theo Tiểu Trương đi đến phòng phụ trách của ban bảo vệ, Tiểu Trương ngồi trước máy tính thao tác một hồi, “Anh Hạ, thật xin lỗi, ngày hôm đó vừa hay là một người mới của ban bảo vệ chúng tôi trực ban, hôm qua tôi cũng mới phát hiện ra đoạn video này...”
Hạ Thần Phong đi lên phía trước, video này ghi lại cảnh trên hành lang nhà anh, ở đó có mấy người đàn ông mặc quần áo đen vây quanh Lục Dao và một người đàn ông đội mũ phớt. Người đàn ông này luôn quay lưng lại với camera, anh chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của Lục Dao đã thay đổi, đoạn video chiếu được gần mười lăm phút thì đám đàn ông đó rời khỏi. Hạ Thần Phong không ngờ rằng ngày Lục Dao rời khỏi thành phố Tô lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Vậy có phải đằng sau việc Lục Dao rời khỏi đây có gì bí ẩn không? Bây giờ anh hoàn toàn không gọi được điện thoại, lúc đó cô rời đi cũng chỉ gửi một tin nhắn.
“Bảo vệ hôm đó đâu?” Hạ Thần Phong không tin, cứ cho dù là một người mới đi, nhưng cũng sẽ biến mất trong mười lăm phút như vậy.
Nói đến người mới này, Tiểu Trương cũng cảm thấy bực mình, người mới này vào đây nhờ quan hệ, cậu ta đã có biểu hiện rất tốt trong một khoảng thời gian, nhưng không ngờ ngày thứ hai sau khi phát hiện đoạn video liền nghỉ việc, sau đó không tìm thấy nữa.
“Người đó nghỉ việc rồi, bây giờ tìm thể nào cũng không tìm được... Anh Hạ, việc này chúng thôi thật sự xin lỗi.” Tiểu Trương là người có trách nhiệm cao, bây giờ xảy ra việc lớn như thế này, tất nhiên là hết sức áy náy.
Hạ Thần Phong nhìn thời gian của đoạn video, anh cũng hiểu trong chuyện này Tiểu Trương cũng có chỗ khó xử, “Tiểu Trương, làm phiền cậu copy đoạn video này ra cho tôi một bản.”
“Đây...” Tiểu Trương cho Hạ Thần Phong xem đoạn video này đã là phá hủy quy tắc rồi, dù sao đây cũng là tài liệu nội bộ, Hạ Thần Phong thấy vậy liền lấy thẻ cảnh sát của mình ra.
Tiểu Trương nhìn tờ giấy chứng nhận đó, rõ ràng là cảnh sát thành phố, trên mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, “Hóa ra anh Hạ là cảnh sát, vậy thì dễ rồi.” Nói xong, Tiểu Trương tìm một cái USB, copy video ghi hình trong khoảng thời gian đó lại và đưa cho Hạ Thần Phong, “Anh Hạ, không! Cảnh sát Hạ, việc này là bảo vệ chúng tôi không làm tròn trách nhiệm..”
Hạ Thần phong cầm lấy USB, “Chuyện này không trách các cậu, chắc chắn đám người này tính chuẩn thời gian từ lâu rồi.” Đám người này chắc chắn là kẻ giật dây của mấy vụ việc gần đây, nhưng bây giờ không có bất kỳ manh mối để tính sổ với chúng, tất cả những điều này khiến Hạ Thần Phong cảm thấy rất bất lực.
Anh quay lại tầng trệt, đứng trước cửa thang máy nhìn hành lang trống rỗng, anh vẫn luôn cho rằng Lục Dao ở đây thì ít nhất sẽ được an toàn, nhưng không ngờ đám người này lại to gan như vậy.
Hạ Thần Phong mở cửa, đẩy cửa đi vào, mọi thứ ở đây so với trước khi anh đi có chỗ giống cũng có chỗ đã thay đổi, nhiều sức sống hơn so với lúc anh ở một mình trước đây, đây là chứng cứ duy nhất chứng minh Lục Dao đã từng ở đây.
Hạ Thần Phong thả người ngã xuống xô pha, trong lòng anh bây giờ vẫn đang lo lắng cho Lục Dao. Tuy lúc đám người kia rời đi, vẫn thấy Lục Dao bình thường, nhưng không lâu sau Lục Dao liền rời khỏi đây, cô nói là về quê nhưng bây giờ anh hoàn toàn không liên lạc được với cô. Cảm giác bất lực này làm cho anh cảm thấy dường như mình quay trở về thời điểm mười năm trước. Vào buổi tối tuyết rơi lớn đó, anh biết rõ mình phải làm điều gì đó nhưng lại chẳng làm được gì cả.
Còn Lục Dao mà Hạ Thần Phong đang nhớ mong trong lòng lúc này lại đứng trước nhà cửa nhà mình, đã ba năm rồi cô không về nơi này, dáng vẻ căn phòng cũ nát trong tuyết lung lay sắp đổ. Tuy Lục Dao đã quen nhìn nhà cao cửa rộng ở thành phố Tô, nhưng bây giờ nhìn thấy căn nhà nhỏ cũ nát của mình cô lại cảm thấy ấm áp hơn, đây mới là nhà cô, ngôi nhà thuộc về cô.
Giẫm lên lớp tuyết đọng ngập cả chân, Lục Dao xiêu vẹo đi đến trước cửa, cô tìm chìa khóa của mình, khóa cửa là một ổ khóa sắt to, cô lau sạch tuyết ở bên ngoài rồi mới mở cửa ra.
Trong phòng rất sạch sẽ khô ráo, cho dù bên ngoài tuyết dày, nhưng trong phòng chỉ có một lớp bụi dày, Lục Dao lại cảm thấy, so với mở lò sưởi trong phòng của Hạ Thần Phong ngôi nhà này ấm áp hơn nhiều.
“Ông nội, con về rồi!” Lục Dao cười nói, cô bỏ ba lô của mình xuống, đóng cửa lại, sau đó sắp xếp đống củi ở góc tường và đốt lên, tiện thể bắc một nồi nước lên đun, lúc đi ra một lần nữa, Lục Dao đã cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, đeo tạp dề, bắt đầu bận rộn làm việc.
Ống khói nhà họ Lục bắt đầu tỏa khói, từng đợt từng đợt khói trắng bay lên từ trên núi, mọi người ở trên núi đều biết hết, cô sinh viên Lục Dao đã về rồi.
Về đến trên núi Lục Dao cảm thấy thoải mái rất nhiều, cảnh vật nơi đây mới đúng là thuộc về mình, nếu không phải ông nội hy vọng cô thi đỗ đại học và rời khỏi đây, chắn chắn Lục Dao vẫn muốn ở lại nơi này.
Nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, cuối cùng Lục Dao thở ra một hơi, mùa đông ở trên núi không có đồ ăn gì nên cô đã mang một ít lương khô về. Nhưng Lục Dao biết chỗ lương khô này sẽ hết rất nhanh chóng, nhưng nơi này cách chợ gần nhất cũng phải ba giờ đi bộ sau đó lại ngồi xe đi, nghĩ đến đây, Lục Dao ngập ngừng rồi đột nhiên cười nói, “Ông nội, xem ra cháu gái ông phải quay về làm nghề cũ của ông thôi.”
Ở đây Lục Dao có một nghề cũ, chính là tính quẻ cho người khác để đổi lấy đồ ăn, bởi vì ban đầu ông nội đã gom góm chi phí cho Lục Dao học cấp ba và rời khỏi nơi này đi học đại học, sau đó Lục Dao duy trì việc “làm ăn” của ông nội, tính toán ngày sinh tháng đẻ, tính toán chút chuyện vặt cho người ở trên núi kiếm cho mình chút đồ ăn, tốt xấu gì thì trình độ của Lục Dao cũng hoàn toàn không tệ.
Trong sân của Lục Dao có một cột cờ rất cao, bên trên chỉ treo lên một lá cờ nhỏ màu đỏ dùng để thể hiện là Lục Dao bắt đầu kinh doanh trở lại rồi.
Tuy nơi này đang có tuyết lớn, nhưng đã ba năm Lục Dao chưa về bây giờ cuối cùng đã về rồi, người dân ở đây liền muốn đến nhà họ Lục nhờ Lục Dao xem vận số(*) và việc học hành cho con cháu của mình.
(*) Vận số: Vận là những yếu tố sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn sau này bao gồm sức khỏe, tiền bạc, tình duyên. Số là kết quả cuối cùng mà bạn có được đã bao gồm những yếu tố ảnh hường. Vận số nói chung là những việc định trước sẽ xảy ra trong đời và kết quả sẽ đến.
Trở về chỗ ở của mình, vừa mới đi đến dưới tầng, Tiểu Trương - bảo vệ của khu dân cư vội vội vàng vàng đi lên, “Anh Hạ, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Hạ Thần Phong quay người, Tiểu Trương là lính xuất ngũ, thân hình rất vạm vỡ, con người rất thật thà, bình thường Hạ Thần Phong đến cũng cười chào hỏi nhưng không vội vã chạy đến tìm mình như bây giờ, “Anh Hạ, nếu như anh vẫn chưa về, có lẽ tôi phải tìm đến chỗ anh làm việc mất.”
“Sao thế?” Hạ Thần Phong không hiểu có chuyện gì làm Tiểu Trương sốt ruột như vậy, Tiểu Trương do dự một chút, “Anh Hạ, anh vẫn nên đi theo tôi đi!”
Hạ Thần Phong nghi hoặc nhưng vẫn theo Tiểu Trương đi đến phòng phụ trách của ban bảo vệ, Tiểu Trương ngồi trước máy tính thao tác một hồi, “Anh Hạ, thật xin lỗi, ngày hôm đó vừa hay là một người mới của ban bảo vệ chúng tôi trực ban, hôm qua tôi cũng mới phát hiện ra đoạn video này...”
Hạ Thần Phong đi lên phía trước, video này ghi lại cảnh trên hành lang nhà anh, ở đó có mấy người đàn ông mặc quần áo đen vây quanh Lục Dao và một người đàn ông đội mũ phớt. Người đàn ông này luôn quay lưng lại với camera, anh chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của Lục Dao đã thay đổi, đoạn video chiếu được gần mười lăm phút thì đám đàn ông đó rời khỏi. Hạ Thần Phong không ngờ rằng ngày Lục Dao rời khỏi thành phố Tô lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Vậy có phải đằng sau việc Lục Dao rời khỏi đây có gì bí ẩn không? Bây giờ anh hoàn toàn không gọi được điện thoại, lúc đó cô rời đi cũng chỉ gửi một tin nhắn.
“Bảo vệ hôm đó đâu?” Hạ Thần Phong không tin, cứ cho dù là một người mới đi, nhưng cũng sẽ biến mất trong mười lăm phút như vậy.
Nói đến người mới này, Tiểu Trương cũng cảm thấy bực mình, người mới này vào đây nhờ quan hệ, cậu ta đã có biểu hiện rất tốt trong một khoảng thời gian, nhưng không ngờ ngày thứ hai sau khi phát hiện đoạn video liền nghỉ việc, sau đó không tìm thấy nữa.
“Người đó nghỉ việc rồi, bây giờ tìm thể nào cũng không tìm được... Anh Hạ, việc này chúng thôi thật sự xin lỗi.” Tiểu Trương là người có trách nhiệm cao, bây giờ xảy ra việc lớn như thế này, tất nhiên là hết sức áy náy.
Hạ Thần Phong nhìn thời gian của đoạn video, anh cũng hiểu trong chuyện này Tiểu Trương cũng có chỗ khó xử, “Tiểu Trương, làm phiền cậu copy đoạn video này ra cho tôi một bản.”
“Đây...” Tiểu Trương cho Hạ Thần Phong xem đoạn video này đã là phá hủy quy tắc rồi, dù sao đây cũng là tài liệu nội bộ, Hạ Thần Phong thấy vậy liền lấy thẻ cảnh sát của mình ra.
Tiểu Trương nhìn tờ giấy chứng nhận đó, rõ ràng là cảnh sát thành phố, trên mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, “Hóa ra anh Hạ là cảnh sát, vậy thì dễ rồi.” Nói xong, Tiểu Trương tìm một cái USB, copy video ghi hình trong khoảng thời gian đó lại và đưa cho Hạ Thần Phong, “Anh Hạ, không! Cảnh sát Hạ, việc này là bảo vệ chúng tôi không làm tròn trách nhiệm..”
Hạ Thần phong cầm lấy USB, “Chuyện này không trách các cậu, chắc chắn đám người này tính chuẩn thời gian từ lâu rồi.” Đám người này chắc chắn là kẻ giật dây của mấy vụ việc gần đây, nhưng bây giờ không có bất kỳ manh mối để tính sổ với chúng, tất cả những điều này khiến Hạ Thần Phong cảm thấy rất bất lực.
Anh quay lại tầng trệt, đứng trước cửa thang máy nhìn hành lang trống rỗng, anh vẫn luôn cho rằng Lục Dao ở đây thì ít nhất sẽ được an toàn, nhưng không ngờ đám người này lại to gan như vậy.
Hạ Thần Phong mở cửa, đẩy cửa đi vào, mọi thứ ở đây so với trước khi anh đi có chỗ giống cũng có chỗ đã thay đổi, nhiều sức sống hơn so với lúc anh ở một mình trước đây, đây là chứng cứ duy nhất chứng minh Lục Dao đã từng ở đây.
Hạ Thần Phong thả người ngã xuống xô pha, trong lòng anh bây giờ vẫn đang lo lắng cho Lục Dao. Tuy lúc đám người kia rời đi, vẫn thấy Lục Dao bình thường, nhưng không lâu sau Lục Dao liền rời khỏi đây, cô nói là về quê nhưng bây giờ anh hoàn toàn không liên lạc được với cô. Cảm giác bất lực này làm cho anh cảm thấy dường như mình quay trở về thời điểm mười năm trước. Vào buổi tối tuyết rơi lớn đó, anh biết rõ mình phải làm điều gì đó nhưng lại chẳng làm được gì cả.
Còn Lục Dao mà Hạ Thần Phong đang nhớ mong trong lòng lúc này lại đứng trước nhà cửa nhà mình, đã ba năm rồi cô không về nơi này, dáng vẻ căn phòng cũ nát trong tuyết lung lay sắp đổ. Tuy Lục Dao đã quen nhìn nhà cao cửa rộng ở thành phố Tô, nhưng bây giờ nhìn thấy căn nhà nhỏ cũ nát của mình cô lại cảm thấy ấm áp hơn, đây mới là nhà cô, ngôi nhà thuộc về cô.
Giẫm lên lớp tuyết đọng ngập cả chân, Lục Dao xiêu vẹo đi đến trước cửa, cô tìm chìa khóa của mình, khóa cửa là một ổ khóa sắt to, cô lau sạch tuyết ở bên ngoài rồi mới mở cửa ra.
Trong phòng rất sạch sẽ khô ráo, cho dù bên ngoài tuyết dày, nhưng trong phòng chỉ có một lớp bụi dày, Lục Dao lại cảm thấy, so với mở lò sưởi trong phòng của Hạ Thần Phong ngôi nhà này ấm áp hơn nhiều.
“Ông nội, con về rồi!” Lục Dao cười nói, cô bỏ ba lô của mình xuống, đóng cửa lại, sau đó sắp xếp đống củi ở góc tường và đốt lên, tiện thể bắc một nồi nước lên đun, lúc đi ra một lần nữa, Lục Dao đã cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, đeo tạp dề, bắt đầu bận rộn làm việc.
Ống khói nhà họ Lục bắt đầu tỏa khói, từng đợt từng đợt khói trắng bay lên từ trên núi, mọi người ở trên núi đều biết hết, cô sinh viên Lục Dao đã về rồi.
Về đến trên núi Lục Dao cảm thấy thoải mái rất nhiều, cảnh vật nơi đây mới đúng là thuộc về mình, nếu không phải ông nội hy vọng cô thi đỗ đại học và rời khỏi đây, chắn chắn Lục Dao vẫn muốn ở lại nơi này.
Nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, cuối cùng Lục Dao thở ra một hơi, mùa đông ở trên núi không có đồ ăn gì nên cô đã mang một ít lương khô về. Nhưng Lục Dao biết chỗ lương khô này sẽ hết rất nhanh chóng, nhưng nơi này cách chợ gần nhất cũng phải ba giờ đi bộ sau đó lại ngồi xe đi, nghĩ đến đây, Lục Dao ngập ngừng rồi đột nhiên cười nói, “Ông nội, xem ra cháu gái ông phải quay về làm nghề cũ của ông thôi.”
Ở đây Lục Dao có một nghề cũ, chính là tính quẻ cho người khác để đổi lấy đồ ăn, bởi vì ban đầu ông nội đã gom góm chi phí cho Lục Dao học cấp ba và rời khỏi nơi này đi học đại học, sau đó Lục Dao duy trì việc “làm ăn” của ông nội, tính toán ngày sinh tháng đẻ, tính toán chút chuyện vặt cho người ở trên núi kiếm cho mình chút đồ ăn, tốt xấu gì thì trình độ của Lục Dao cũng hoàn toàn không tệ.
Trong sân của Lục Dao có một cột cờ rất cao, bên trên chỉ treo lên một lá cờ nhỏ màu đỏ dùng để thể hiện là Lục Dao bắt đầu kinh doanh trở lại rồi.
Tuy nơi này đang có tuyết lớn, nhưng đã ba năm Lục Dao chưa về bây giờ cuối cùng đã về rồi, người dân ở đây liền muốn đến nhà họ Lục nhờ Lục Dao xem vận số(*) và việc học hành cho con cháu của mình.
(*) Vận số: Vận là những yếu tố sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn sau này bao gồm sức khỏe, tiền bạc, tình duyên. Số là kết quả cuối cùng mà bạn có được đã bao gồm những yếu tố ảnh hường. Vận số nói chung là những việc định trước sẽ xảy ra trong đời và kết quả sẽ đến.
Danh sách chương