Edit + Beta: Vịt

Tính toán chút, nhóc con ở trong bụng cậu đã 4 tháng rồi.

Tay chân đã phát triển, mặc dù vẫn là một cục nho nhỏ, nhưng làm cho người ta không thể không chú ý, Thẩm Gia Ngôn biết nó ở chỗ đó ngoan ngoãn đợi, mặc dù như cũ cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng đã không phải không thể tiếp nhận như vậy nữa.

"Bảo bảo phát triển rất tốt, cực kỳ khỏe mạnh." Đỗ Tử Tửu cẩn thận kiểm tra, nhẹ nhàng chạm vào bụng Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn không dám nhìn mắt Tạ Kế Hiên, mặc dù cậu đã tiếp nhận sự tồn tại của nhóc con, nhưng cũng không biểu thị tiếp nhận "Đầu sỏ gây tội" Tạ Kế Hiên.

"Đầu sỏ gây tội" cậu niệm trong lòng lúc này đang chăm chú nhìn, cẩn thận, sợ mình thở hơi lớn chút là thổi bay vật nhỏ, nhìn nhìn, nghiêm túc nói: "Lớn lên giống tôi."

Thẩm Gia Ngôn: "......"

Đỗ Tử Tửu: "......"

Trước không đề cập tới bảo bảo bốn tháng lớn bao nhiêu, ngũ quan vẫn chưa thực sự phát triển đâu, mắt cũng nhắm, anh làm sao thấy được nó lớn lên giống anh? Tạ Kế Hiên không nhận được câu trả lời nhíu mày nhìn sang, khẩu khí bất thiện nói: "Không giống sao?"

Đỗ Tử Tửu nghĩ tới sau này còn phải tìm Tạ Kế Hiên làm người vung tiền, đẩy mạnh tiêu thụ thuốc mỡ trừ sẹo 8 vạn đồng với anh, cúi đầu với thế lực bắp đùi vàng, ca ngợi: "Phiên bản Kế Hiên sống động."

Tạ Kế Hiên rất hài lòng, bộ dáng cao cao tại thượng nói một không hai kia rất có loại ý tứ con ta ta nói.

"......" Thẩm Gia Ngôn không muốn chen vào, cậu vẫn đang rầu rĩ bụng mình, hiện tại vẫn chưa có dấu hiện rõ ràng gì, nhưng sau này cơ, cậu gần đây chuẩn bị thử vai bộ phim mới, cũng không thể sau này bụng lớn diễn phim.

"Bác sĩ Đỗ, nhãi con —?" Tạ Kế Hiên bỗng nhìn sang, Thẩm Gia Ngôn sửa lời: "Bảo bảo lúc nào mới ra đời?"

"Dựa theo bình thường mà nói, ít nhất còn 5 tháng, nhưng thân thể nam giới không thể dựa theo lẽ thường, bình thường đều sẽ sớm, sau khi qua 8 tháng, cậu tùy thời phải chuẩn bị sẵn sàng." Câu Đỗ Tử Tửu bổ sung cuối cùng kia để cho Thẩm Gia Ngôn thở phào: "Bất quá nam giới không quá lộ vẻ mang thai, cậu không cần lo lắng người khác sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, chỉ là hơi chút "bụng bia" thôi."

Nếu như là "bụng bia", Thẩm Gia Ngôn vẫn chịu đựng được, nhiều nhất trong mắt người khác chính là mập, chờ sau này dỡ hàng khôi phục bình thường cũng có thể nói là giảm cân.

Sau khi kiểm tra xong Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ rất nhiều, phải làm thế nào kiên trì thời gian còn lại, "bụng bia" phải giấu thế nào, suy nghĩ một chút vẫn là chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Cậu vừa nghĩ vừa nhìn kịch bản trong tay, cậu sắp tới thử vai một nhân vật nam chính, mặc dù là nam chính, nhưng kỳ thực là phim thiên nữ chính, xếp vị trí cậu vẫn phải xếp thứ 2.

Nữ chính bộ phim đã định, là Trương Thiệu Nhiên từng được giải Hồng Hoa, diễn viên nữ thực lực nổi tiếng trong nước, hai lần thị hậu (*). Cho nên đừng thấy là nam chính hàng 2, diễn viên nam muốn tham gia diễn có rất nhiều, tỷ như Chu Tầm Chi, đúng vậy, Thẩm Gia Ngôn sẽ phải cùng tiểu sinh đang hot, sư phụ đệ cùng công ty cùng nhau cạnh tranh cùng 1 nhân vật.

((*) thị hậu: giống như ảnh hậu, nhưng ảnh hậu dùng trong phim điện ảnh, còn thị hậu dùng trong phim truyền hình)

Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới Chu Tầm Chi cũng định tới thử vai《Thập lý hồng nhan》, vốn nghe nói hắn đã xác định kế hoạch quay phim mới, còn là nam chính, không nghĩ tới đột nhiên thay đổi chủ ý, ngắm trúng chỗ này. Vậy thì vừa hay, những người khác đều chuẩn bị vác ghế ra xem kịch vui, chờ xem cậu và Chu Tầm Chi đấu đá.

Đấu đá gì đó Thẩm Gia Ngôn thật sự chưa từng nghĩ, đối với Chu Tầm Chi, Thẩm Gia Ngôn áp lực không lớn, cậu áp lực lớn là tổ bình thẩm thử vai. Nghe nói đạo diễn Tống Trần An yêu cầu cao, một vài cái gần như là mức độ hà khắc, không nhìn nhân khí, không nhìn nhan trị, chỉ nhìn kỹ thật diễn.《Kiếm huyết phong hầu》đều là chuyện 2 năm trước, hồi đó nhiệt huyết, khí chất lịch duyệt hết sức phù hợp nhân vật tiểu Thái tử, nhưng trước kia tốt cũng không đại biểu hiện tại tốt.

Vận khí cho cậu một bắt đầu tốt, nhưng tiếp theo phải dựa vào nỗ lực của chính cậu.

Một tuần liền, Thẩm Gia Ngôn dụng tâm nghiên cứu kịch bản, nghiên cứu nhân vật nam chính.

Nam chính là xuất thân nô lệ, lúc nữ chính mười mấy tuổi bị lưu vong đến Tái Ngoại (*) thay vì gặp nhau, lại được nữ chính cứu. Sau đó hai người chia xa, vài năm sau ở Đô thành gặp nhau, lúc này, nữ chính đã có hôn ước, sắp nhập cung. Nam chính vì nguyên nhân xuất thân tính cách cực kỳ ẩn nhẫn, mặc dù thích nữ chính, nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng, sau khi nữ chính trải qua nỗi đau tang ma, giúp nữ chính vùng dậy, đi về phía đỉnh.

((*) Tái Ngoại: phía bắc Vạn Lý Trường Thành)

Nhân vật này vẻ mặt biểu tình không phong phú, cho nên cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn, ánh mắt và động tác tứ chi không thích hợp, nhìn sẽ cực kỳ đơ, lập tức bại lộ kỹ thuật diễn.

Thẩm Gia Ngôn nghiên cứu tới tâm đắc, lúc này, bạn tốt gọi điện thoại hẹn cậu ra ngoài liên hoan, đúng lúc Thẩm Gia Ngôn muốn thư giãn một chút liền đáp ứng.

Một nhóm người hẹn buổi tối đi ăn quán ven đường, buổi tối, cũng không cần đội mũ đeo khẩu trang, Thẩm Gia Ngôn chỉ đeo kính. Đúng lúc muốn đi, điện thoại của thư ký Hoàng gọi tới.

Chỉ cần thư ký Hoàng gọi điện thoại cho cậu, hơn nửa không có chuyện gì tốt đẹp, đều là có liên quan tới Tạ Kế Hiên. Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một chút, vẫn là nhận, Đại Ma Vương cậu không chọc nổi.

"Anh Thẩm, Tạ tổng hôm nay muốn đi ra ngoài ăn cơm, phiền anh đưa anh ấy đi."

"Anh không thể đưa anh ta đi sao?" Thẩm Gia Ngôn không giải thích được, thư ký Hoàng kiêm chức trợ lý bên người của Tạ Kế Hiên, đôi lúc còn sẽ nấu cơm cho Tạ Kế Hiên, đưa ông chủ đi ăn cơm không phải chuyện nhỏ sao, thế nào lại muốn nghỉ phép chứ.

Thư ký Hoàng ngôn từ chính nghĩa: "Dựa theo luật lao động ông chủ không thể chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của tôi, Tạ tổng là một người tuân thủ pháp luật, anh ấy người đẹp trai thiện tâm sẽ không làm loại chuyện này."

"......" Phải không??

Thư ký Hoàng anh nghiện vuốt mông ngựa quá, Thẩm Gia Ngôn nói: "Không phải còn có trợ lý Dương sao?"

"Vợ chờ sinh."

??? Vợ trợ lý Dương không phải một tháng trước đã chờ sinh rồi sao, thời gian dài như vậy vẫn chưa sinh hả???

"Vợ hắn vẫn chưa sinh ư?" Thẩm Gia Ngôn không nhịn được, cậu phải hỏi rõ ràng.

Thư ký Hoàng dừng một chút, nói: "Vợ của em trai hắn chờ sinh."

"......"

Vợ em trai chờ sinh, hắn nghỉ phép, đây là tình tiết phim gì vậy??

"Xấu hổ quá, tôi lát nữa có việc, anh tìm người khác đưa Tạ tổng nhé."

Thư ký Hoàng nói: "Tôi có thể hỏi là chuyện gì không?" Hắn ngừng chút, cường điệu nói: "Là tôi hỏi, không phải Tạ tổng, Tạ tổng cũng không muốn biết."

"...... Tôi muốn về nhà."

Bên kia thư ký Hoàng rốt cục cúp điện thoại, dù sao cũng phải ứng phó, Thẩm Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm, xoay người gọi xe tới chợ đêm. Mấy đứa bạn đã đến, mấy người này đều là bạn học đại học của cậu, đại học của cậu cũng không phải trường biểu diễn, bạn bè hiện tại đều ở xí nghiệp nhậm chức, có người đã kết hôn rồi.

"Tiểu tử cậu khó hẹn ha, đại minh tinh đều bận như vậy sao?"

Thẩm Gia Ngôn xin lỗi cười cười, mấy người này đều là các anh em tốt của cậu, cậu yên tâm trò chuyện: "Hôm nay tao mời khách, chúng mày đừng khách khí."

Mọi người cười: "Vốn bọn tao cũng không định bỏ tiền."

Bọn họ năm người gọi một bàn đồ ăn, có người rót rượu cho Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn vội vàng khoát tay: "Tao không thể uống."

"Sao thế?" Trương Trí Thông là giường trên dưới hồi đại học với Thẩm Gia Ngôn, nói chuyện khá giá trị: "Mày trước kia không phải thích uống loại bia khô này sao?"

Thẩm Gia Ngôn có thể giải thích thế nào, cậu cũng không thể nói trong bụng mình có nhãi con kia, kiêng bia rượu. "Tao cái kia, giảm cân." Cậu vỗ bụng: "Tao đều sắp có bụng nhỏ rồi."

"Ài, minh tinh bọn mày khổ quá, rượu cũng không thể uống, ai cũng gầy giống như gậy trúc, không có lộc ăn a." Có người khuyên Trương Trí Thông: "Được rồi, để cho Gia Ngôn uống nước đi."

Thẩm Gia Ngôn cảm kích cười cười, cảm thấy rất có lỗi. Cậu sờ bụng, trong lòng lẩm bẩn, còn không phải là Tạ Kế Hiên làm hại, bằng không loại thể chất không dễ béo như cậu, sao có thể ngay cả bia cũng không dám.

Thẩm Gia Ngôn tán gẫu vừa nói vừa cười, nhưng không biết khúc rẽ một chiếc xe Bentley đỗ ở đó, Tạ Kế Hiên ngồi ở trong xe, mắt u ám, anh nhưng không nhớ là nhà Thẩm Gia Ngôn ở trong chợ đêm.

Có người chặn vai Thẩm Gia Ngôn, còn có người gắp thức ăn cho Thẩm Gia Ngôn ăn.

Thư ký Hoàng kinh hãi đảm chiến nhìn, cẩn thận quan sát sắc mặt vị ngồi phía sau, một lát sau, Tạ Kế Hiên đột nhiên cầm lấy gậy, chuẩn bị mở cửa xe.

"Tạ tổng?"

"Cậu lái xe đi đi."

Tạ Kế Hiên xuống xe, chống gậy khập khiễng khom lưng đi về phía trước, bóng lưng cực kỳ buồn bã. Anh đứng ở nghiêng đối diện quán ăn, Thẩm Gia Ngôn vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Trong chợ đêm hạng người gì cũng có, nhưng loại nhân sĩ cao quý tây trang giày da, toàn thân đồ thủ công đặt làm riêng như Tạ Kế Hiên thì không thường thấy, hơn nữa còn chống gậy, khập khiễng, thoạt nhìn thương vô cùng nghiêm trọng. Thân ảnh bi thương dẫn tới không ít người chú ý, Thẩm Gia Ngôn cũng ở trong đó.

Cậu ngẩng đầu, lúc ánh mắt quét qua còn chưa chú ý, đảo qua lần nữa, còn tưởng mình hoa mắt.

Thẩm Gia Ngôn dùng sức dụi mắt, tiếp tục nhìn, sợ hết hồn, Tạ Kế Hiên làm sao ở đây??!

"Tạ tổng." Đã gặp mặt, nhân sĩ tàn tật, Thẩm Gia Ngôn không thể mặc kệ.

Tạ Kế Hiên nghe thấy tiếng gọi, run rẩy, xoay xoay người, Thẩm Gia Ngôn vừa nhìn thật sự là anh. "Sao anh ở đây?"

Tạ Kế Hiên rũ mắt: "Không ai đưa, tôi chỉ có thể đi."

"......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện