Quan Tễ Bạch sửng sốt: “Yến tiên sinh?” Chẳng lẽ, bây giờ đã có phụ nữ theo đuổi hắn rồi ư?“Đúng vậy!” Giang Thần chỉ thiếu điều châm một điếu thuốc diễn vẻ tang thương, hắn tấm tắc: “Từ khi Yến tiên sinh đây, mỗi ngày có không biết có bao nhiêu người muốn nhìn trộm ngài ấy một cái.

Người nào bạo gan còn trèo cả lên tường nhưng đều bị tôi chặn lại.”Quan Tễ Bạch nghĩ đến người đàn ông của mình thời trẻ được nhiều phụ nữ theo đuổi như vậy, cô lập tức ăn dấm.Cô chỉ hận không thể đóng đinh thép khắp tường viện, thấy một người tát một cái, thấy hai người tát hai cái.

Để đám đ nhỏ đó nếm thử tuyệt chiêu bạch yêu tinh của cô.(* Từ gốc là Tiểu biểu tạp “ 小婊砸 ”:Là câu mắng yêu thích của người Ninh Hạ thế hệ trước-một vùng của Dương Châu.


Tuy rằng khó nghe nhưng trong miệng người già thực chất chỉ là một loại từ ngữ trách cứ, mắng yêu, không có tính sỉ nhục.)*Quan Tễ Bạch tức muốn chết.

Cuối cùng cô cũng được gặp Yến tiên sinh năm mười sáu tuổi, vậy mà người phụ nữ không có mắt nào lại dám thích hắn.Có thích cũng phải kìm lại, nghĩ cũng đừng nghĩ, Yến tiên sinh không phải là người ai cũng có tư cách thích.Mà Quan Tễ Bạch- người duy nhất không sợ chết, dám công khai nói thích hắn.

Tuy phải trả giá thê thảm, nhưng cô hoàn toàn không sợ càng không hối hận.Dựa vào phần chiến tích anh dũng này, Quan Tễ Bạch thành công khai hỏa tên tuổi.

Mười sáu tuổi tiến vào vòng xã giao, hai mươi tuổi lăn lộn trong giới giải trí, khí thế không thua một ai.Sao cô không nghĩ tới khi Yến tiên sinh còn trẻ, có rất nhiều người đã làm cái việc mà cô cho rằng chỉ có một mình mình làm.Quan Tễ Bạch như thể vừa uống một vại dấm, trong lòng chua vô cùng.Chàng thiếu niên lang trong độ tuổi đẹp nhất, gặp được người thiếu nữ ngây thơ dũng cảm, liệu có tia lửa nào xoẹt qua giữa bọn họ không?Ví dụ như nhất kiến chung tình?Củi khô lửa bốc?Quan Tễ Bạch tự mình bổ não, thiếu chút thì làm minh ghen tị chết.“Cô? Cô, cô làm sao thế? Đừng khóc! Người nào không biết lại nghĩ là tôi bắt nạt cô đó!” Giang Thần bị cô làm cho luống cuống tay chân.


Hắn muốn khuyên bảo lại không biết nên nói cái gì, trong lúc nhất thời tay cũng không biết nên để chỗ nào.“Tôi không khóc.” Cô mới chẳng thèm khóc!Cô- Quan Tễ Bạch xưa nay chỉ giả vờ khóc khi đánh nhau với người ta, sẽ khóc như hoa lê đái vũ khi giả vờ yếu đuối trước mặt đàn ông, chứ không bào giờ thật sự khóc.“Cô xem, cô như bị cắt mất tuyết lệ rồi còn nói không khóc, cô lừa ai thế? Dù sao tôi cũng không tin.” Dưới tình thế cấp bách, khẩu âm của Giang Thần cũng thay đổi.

Vừa rồi hắn dùng tiếng phổ thông chính gốc nói chuyện, khẩu âm này nghe như thế nào cũng không “Bình thường”.Bị người ta vạch trần bộ mặt thật, Quan Tễ Bạch cũng không diễn kịch nữa.

Hai mắt cô đỏ hoe, dáng vẻ cáu kỉnh lại có chút đáng yêu, mắng: “Tôi lừa anh làm cái gì? Tôi lừa tình cảm hay là lừa vợ anh?”Giang Thần hoảng hốt, trừng mắt nhìn Quan Tễ Bạch như nhìn người ngoài hành tinh.

Không biết vì sao hắn cảm thấy hơi chột dạ.


Nếu không có làn da ngăm đen, chắc hẳn có thể nhìn gương mặt đỏ ửng lan đến tận cổ của hắn.“Tôi…… Tôi còn chưa kết hôn đâu!” Giang thần ấp úng nửa ngày, nhỏ giọng nói.Cả hai người không phát hiện rằng có một chiếc ô tô màu đen đã dừng trước cổng một lúc lâu.Cửa kính ghế sau hạ xuống, lộ ra sườn mặt vô cùng điển trai của người đàn ông.

Từ vầng trán trơn bóng no đủ đến cái mũi cao thẳng tinh xảo, môi châu xinh đẹp, cái cổ thon dài, bả vai gầy mà rộng, mái tóc đen bóng rủ xuống đầu vai.Người đàn ông ngồi thẳng lưng ở hàng ghế phía sau, trên người không có nửa phần tùy ý lười biếng, chỗ nào cũng lộ ra vẻ nghiêm nghị, đoan chính, ôn nhuận như ngọc.“Tiểu thiếu gia, là tên nhóc Giang Thần, Hôm nay đến lượt hắn giữ cổng.” Ánh mắt lão ngũ mang theo tia cổ quái, nói: “Hình như hắn làm con gái nhà người ta khóc.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện