2 ngày sau.
Một chiếc máy bay cất cánh từ sân bay New York, sau gần 12 đồng hồ thì đã đáp xuống sân bay Yên Kinh.
Máy bay chưa hạ xuống mà trước sân bay đã đậu không ít xe ô tô.
Những chiếc xe này đều mang biển số xe đặc thù, chủ nhân của những xe này là những đại lão đứng ở đỉnh quyền lực của nước cộng hòa.
Bao gồm cả Thủ trưởng số 1.
Dưới ánh trời chiều, tất cả mọi người đều đứng im ở bên ngoài, nhìn chiếc máy bay đang từ từ hạ cánh xuống.
Sau đó, coi như lúc đám người Thủ trưởng số 1 đang đi đến máy bay thì 2 người Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành đã đi ra khỏi cabin, vung tay cúi chào, trong đó Diệp Cô Thành lớn tiếng báo cáo:
- Báo cáo thủ trưởng, thiếu tướng Diệp Cô Thành cùng thượng úy Bùi Đông Lai đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Chúc mừng các vị đã trở về.
Nghe được Diệp Cô Thành hội báo thì Thủ trưởng số 1 lớn tiếng nói:
- Kính lễ.
"Bá bá bá bá..."
Tất cả mọi người đều đứng thẳng người, trang nghiêm nhìn vào 2 người Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành, vung tay hoàn lễ.
Bọn hắn dùng phương thức này để tỏ rõ lòng tôn kính với 2 người.
"Bụp"
Cùng lúc đó, tiếng chụp ảnh vang lên.
Một màn này vĩnh viễn bị lưu lại.
….
Mấy phút sau, những chiếc xe đó lần lượt rời đi.
Trong một chiếc xe có rèm che, Bùi Đông Lai cùng Thủ trưởng số 1 ngồi phía sau xe, vẻ mặt của 2 người tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên.
- Đông Lai, gia gia của cậu trong thời loạn thế chiến tranh đã đánh tan kẻ địch xâm lượt, đặt nền móng cho quốc gia, cha của cậu trong 20 năm qua một mực lặng yên thủ hộ lấy mảnh đất này, làm cho những thế lực ngầm cũng những kẻ xâm lược không dám bước vào đây nửa bước, công lao vô cùng lớn lao.
Thủ trưởng số 1 quay đầu lại nhìn Bùi Đông Lai, thổn thức không thôi:
- Trò giỏi hơn thầy, hiện giờ cậu chẳng những thay đổi vận mệnh dân tộc, mà làm cho quốc gia chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ, những chuyện này đủ để lưu danh cậu vào sử sách rồi.
- Thủ trưởng nói quá lời rồi, đây mà việc mà tôi nên làm.
Bùi Đông Lai mỉm cười, trên mặt không có nửa điểm kiêu ngạo hay tự hào, cảm giác giống như đây là một chuyện nhỏ không đáng kể.
- Gia gia của cậu cũng cha của cậu đều yên lặng nỗ lực, không màng danh lợi, xem ra cậu cũng kế thừa y bát của bọn họ.
Thủ trưởng số 1 cười khổ một tiếng rồi nhắc nhở:
- Đúng rồi, Đông Tuyết cùng cha mẹ của nó đều đi đến khách sạn Yên Kinh rồi.
Hả?
Bùi Đông Lai ngẩn ra.
- Cậu và Đông Tuyết đã đính hôn hon 1 năm, chúng ta thương lượng, tính toán hôm nay sẽ làm người chứng hôn cùng định ngày kết hôn cho 2 đứa.
Thủ trưởng số 1 giải thích.
- Cảm ơn thủ trưởng.
Trong lòng Bùi Đông Lai khẽ run lên, tràn đầy cảm kích nhìn vào Thủ trưởng số 1, mặc dù hắn biết bọn họ dùng cách này để hội báo hắn nhưng mà phần đãi ngộ này đáng giá để hắn cảm kích.
- Đây là đãi ngộ mà cậu nên có được.
Thủ trưởng số 1 cười cười rồi vỗ vỗ vào bả vai Bùi Đông Lai.
Nghe Thủ trưởng số 1 nói thế thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy được trong lòng hắn đang có một ngọn lửa bùng cháy, hắn muốn hé miệng nói cái gì nhưng mà một chữ cũng không nói được.
Trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh lần đầu tiên hắn đến khách sạn Yên Kinh.
Ngày đó, một mình hắn đến khách sạn Yên Kinh để cướp hôn, kết quả là bị đám người Diệp gia cùng Tần gia hạ nhục, sau đó vào đúng thời khắc quan trọng thì Bùi Vũ Phu mang theo đám người Thủ trưởng số 1 xuất hiện, thay đổi thế cục, cuối cùng mọi chuyện được Tiêu gia lão thái gia giải quyết dứt khoát.
Hôm nay.
Lại có đám người Thủ trưởng số 1 vì hắn mà mở tiệc mừng công, hơn nữa lại còn chủ động làm người chứng hôn cho hắn và Đông Tuyết.
Tất cả chuyện này như ảo như mộng, mọi cố gắng mà hắn đã bỏ ra cũng không có uổng phí.
Thấy được biểu tình biến hóa của Bùi Đông Lai thì Thủ trưởng số 1 có thể hiểu được tâm tình lúc này của Bùi Đông Lai, hắn cũng không nói gì.
- Cô Thành, cậu nói thử Bùi Đông Lai có thể xóa bỏ mọi hiềm khích với Diệp gia của chúng ta không?
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe hơi ở đằng sau, Diệp Thạch nhịn không được mà hỏi Diệp Cô Thành:
- Hoặc là nói hắn có nhận Diệp gia chúng ta không?
- Không thể.
Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:
- Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo; đoạn xỉ chi cừu, tất nhu đầu lô thường hoàn đây là cách làm người của hắn, hắn có thể bỏ qua hiềm khích trước đây đối vơi Diệp gia coi như là ban ân lớn nhất cho Diệp gia rồi.
"Ách..."
Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì Diệp Thạch không phản bác được.
Hắn biết bởi vì hành động lúc trước của Diệp gia mà bây giờ Diệp gia đã mất đi cơ hội nhòm ngó ngôi báu.
Sớm biết hôm nay thì hà cớ gì ngày đó phải làm.
Hắn vô lực tựa vào ghế, trên mặt tràn ngập vẻ hối hận.
…
Trước khách sạn Yên Kinh, lúc này Tần Đông Tuyết cùng vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh sớm đứng đây đợi.
Có thể thấy được lúc này vẻ mặt bọn hắn tỏ ra kích động cùng vui sướng.
Đối với vợ chồng Tần Tranh mà nói thì sở dĩ bọn họ kích động và vui sướng thì trừ biết việc Bùi Đông Lai chiến thắng trở về, càng bởi vì có Bùi Đông Lai giúp đỡ nên cuối cùng Tần Tranh đã được công nhận là người nắm quyền trong tương lai.
Đối với Tần Đông Tuyết mà nói thì nàng kích động cũng không phải nam nhân của nàng có thể Nhất Phi Trùng Thiên.
Cũng không phải là vì có Thủ trưởng số 1 cùng mọi người đứng ra làm người chứng hôn cho nàng và Bùi Đông Lai.
Nàng kích động chỉ có 1 nguyên nhân.
Nam nhân của nàng còn sống trở về.