"Ấy"
Lời Liễu Nguyệt vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tôn Vệ Đông nháy mắt cứng lại, mà bên kia, Chu Phúc Thái ngạc nhiên nhìn.
Hiển nhiên, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ vì một người lạ mà Liễu Nguyệt lại ra mặt, không tiếc đắc tội với bọn hắn!!
Bởi vì kiêng kị Liễu Nguyệt, Tôn Vệ Đông không dám trả thù Đông Phương Lãnh Vũ, thậm chí cũng không dám tìm hắn gây phiền phức, cho nên Tôn Vệ Đông mới nhắm đến Bùi Đông Lai, muốn Bùi Đông Lai nhận hết nỗi bực tức này.
Hiện giờ, ngay cả Liễu Nguyệt cũng bảo hộ Bùi Đông Lai, điều này làm Tôn Vệ Đông sau cơn kinh ngạc thì hoàn toàn nổi giận!
- Liễu Nguyệt, ta đã nói rõ ràng, tên đó chẳng những đánh Chu Đào tàn phế, mà còn ra tay đối với ta, thù này gieo xuống rồi.
Bởi phẫn nộ lất át tâm trí, Tôn Vệ Đông gọi thẳng tên Liễu Nguyệt, lạnh lùng nói :
- Nếu cô cứ bảo hộ tiểu tử đó thì cứ chuẩn bị đối đầu với Tôn gia cùng Chu gia, ta hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ càng!
- Đúng vậy, Liễu tiểu thư, tập đoàn Thái Hòa cùng tập đoàn Thiên Tường có không ít mối làm ăn, ngài không cần vì một người xa lạ mà làm quan hệ hai bên xấu đi.
Mắt thấy Tôn Vệ Đông tỏ rõ lập trường, Chu Phúc Thái cũng bồi thêm, khi hắn thấy Liễu Nguyệt bảo vệ cho Đông Phương Lãnh Vũ thì hắn có thể hiểu được, nhưng giờ lại ra mặt cho một tên gia sư thấp kém, điều đó làm hắn khó chịu.
- Quỳ xuống.
Đối mặt với vẻ xạo quần của Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái, Liễu Nguyệt mở miệng, giọng nói không lớn nhưng vô cùng rõ ràng.
Quỳ... Quỳ xuống?!
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, vô luận là Chu Phúc Thái hay là Tôn Vệ Đông đều trợn tròn mắt.
Giờ khắc này, bọn hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề!
- Quỳ xuống, hoặc là để tay lại đây. Các ngươi chọn đi.
Liễu Nguyệt lại một lần nữa mở miệng. Đồng thời một thanh chủy thủ không biết lấy ra từ đâu xuất hiện trên tay nàng, một cỗ sát ý lạnh lẽo lan khắp bốn phía đại sảnh.
Nhìn chủy thủ trong tay Liễu Nguyệt, cảm thụ sát ý trong người nàng, Chu Phúc Thái cùng Tôn Vệ Đông hai người đều giật mình.
Việc trước mặt nhưng bọn hắn cứ ngỡ là mơ, bọn hắn không thể không chấp nhận một sự thật : Liễu Nguyệt quyết tâm bảo vệ Bùi Đông Lai!
Nhất thời, không khí trở nên căng thẳng, Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái như bị một quả núi đè lên ngực, hít thở không nổi.
Mà Bùi Đông Lai thì lại ngạc nhiên.
Hắn nghĩ có thể Liễu Nguyệt sẽ ra mặt thay hắn, nhưng lại không ngờ, Liễu Nguyệt không những giúp đỡ hắn, mà còn giúp đỡ đến mức này, buộc Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái phải quỳ xuống!
Bùi Đông Lai rất rõ ràng, Liễu Nguyệt làm như vậy chẳng khác gì cùng Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái rạch mặt, hoàn toàn đắc tội gia tộc sau lưng hai người họ!
Còn Đông Phương Lãnh Vũ thì không có gì ngạc nhiên.
Thứ nhất, hắn biết Liễu Nguyệt luôn hết sức cao ngạo, Chu Phúc Thái bày ra điệu bộ như ông nội người khác, Tôn Vệ Đông lại trưng kiểu thiếu gia đệ nhất, đối với Liễu Nguyệt mà nói chính là khiêu khích. Mặt khác, Liễu Nguyệt hết sức coi trọng Bùi Đông Lai, Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái muốn Liễu Nguyệt giao người sao. Liễu Nguyệt tự nhiên khiến hai người đau khổ mà ra về.
Thấy Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái vẫn thờ ơ, Liễu Nguyệt liền đứng dậy, mang theo chủy thủ hướng về hai người họ, sát ý càng ngày càng đậm, tóc dài phiêu dật không gió mà bay, giống như sát thần hàng lâm.
- Liễu.. Liễu Nguyệt, chẳng lẽ cô muốn cùng Tôn gia chúng ta không chết không thôi? Cảm thụ được sát ý toát ra từ Liễu Nguyệt, trong lòng Tôn Vệ Đông liền sợ hãi tới cực điểm, nhưng với sự kiêu ngạo của mình, hắn không muốn quỳ xuống, mà lấy cái mác Tôn gia ra đỡ, hòng gây áp lực với Liễu Nguyệt.
Suy cho cùng, gia tộc Tôn gia của hắn ở Đông Hải này cũng không phải một gia tộc tầm thường!
- Tôn gia! Cả Tôn gia trừ cha và thúc thúc của ngươi có chút bản lĩnh, những người khác ai có thể được coi trụ cột đây?
Trái ngược với dự tính của Tôn Vệ Đông, Liễu Nguyệt không hề e ngại Tôn gia sau lưng hắn, liền điên cuồng giống khi nãy :
- Không chết không thôi, hiện tại Tôn gia không có tư cách này, chờ trên vai cha ngươi khiêng thêm một sao, trở thành tổng tham mưu trưởng Đông Hải, hoặc là thúc thúc của ngươi từ phó thị trưởng trở thành thị trưởng đi, thì lúc đó để cho bọn họ nói câu này mới xứng!
Điên cuồng!
Giờ khắc này Liễu Nguyệt quả thức cuồng ngạo tới cực điểm.
"Bá!"
Đối mặt khí thế cuồng ngạo không ai bì nổi đó, Chu Phúc Thái trên mặt không khỏi lộ rõ vẻ sợ hãi .. Ngay cả Tôn Vệ Đông sắc mặt đại biến.
Hắn nghiến răng, gắt gao nhìn chăm chăm Liễu Nguyệt, không thể tin Liễu Nguyệt không thèm để ý gì đến gia tộc mình như vậy!!
- Quỳ hay không??
Tôn Vệ Đông còn đang thất thần, Liễu Nguyệt đã đi đến trước hai người họ, ánh mắt như dao đảo qua đảo lại hai người, mở miệng lần nữa, ngữ khí áp bức khiến người khác khó thở.
" Bịch"
Có lẽ phát giác được Liễu Nguyệt muốn động, hoặc giả bị khí thế áp bức của nàng, Chu Phúc Thái sau thoáng chần chừ, liền quỳ rạp xuống đất.
Hắn đã từng nghe qua chuyện trước kia của Liễu Nguyệt, biết danh Độc Mân Côi Liễu Nguyệt, luôn điên cuồng, dám liều mạng với bất cứ kẻ nào. Hơn nữa hắn cũng rõ rằng tuy thực lực tập đoàn Thái Hòa không tệ, nhưng nếu muốn cùng đấu với tập đoàn Thiên Tường thì còn chưa đủ xứng, huống chi thế lực ngầm trong tay Liễu Nguyệt còn làm cả vùng tam giác Trường Giang dậy sóng.
- Liễu tiểu thư xin nguôi giận.
Sau khi quỳ xuống, Chu Phúc Thái liền thay đổi cực nhanh, không cường ngạnh đòi người như mới nãy, mà thân hình như dán trên mặt đất, giống như một con chó phạm lỗi đang cầu xin tha thứ.
- Tôn Vệ Đông, xem ra ngươi không muốn quỳ, phải không?
Liễu Nguyệt không để ý đến Chu Phúc Thái, mà lạnh băng nhìn chằm chằm Tôn Vệ Đông.
Nhận thấy ánh mắt Liễu Nguyệt, Tôn Vệ Đông cảm giác như trên cổ mình đang đặt thanh trủy thủ Liễu Nguyệt đang cầm vậy, từ đầu đến chân cảm giác lạnh lẽo.
Cảm giác sợ hãi giống như mầm độc cắn nuốt lên lòng tự tôn và kiêu ngạo của Tôn Vệ Đông.
" Bịch"
Ngay sau đó, không đợi Liễu Nguyệt mở miệng lần nữa, sắc mặt Tôn Vệ Đông khó coi mà quỳ trên mặt đất.
Mặc dù không tình nguyện.. Nhưng đúng là Tôn Vệ Đông đã quỳ!!
Dưới ánh đèn, hào quang Tôn gia luôn khiến hắn ngạo nghễ đã không còn, mà chỉ có sự khuất nhục.
Khuất nhục này ghi lòng tạc dạ!!
Thấy một màn như vậy, Đông Phương Lãnh Vũ đang đứng không khỏi cười mắng :
- Hai tên đần. Đây không phải các ngươi tự rước lấy nhục sao?
Tự rước lấy nhục ư?
Lời Đông Phương Lãnh Vũ vang lên, thiếu chút nữa hai người Tôn Vệ Đông ngất lịm..
Bởi vì khi điều tra, Bùi Đông Lai xuất thân từ dân nghèo. Đến làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ, bọn hắn không hề lo ngại gì nữa – bọn hắn không tin, vì một người như thế mà Liễu Nguyệt dám cùng bọ họ kết thù.
Bởi vì không lo ngại, nên bọn hắn đi vào biệt thự Đàn Cung, mới dám hướng Liễu Nguyệt đòi người. (ND : giờ mới biết tên cái biệt thự này)
( NB: Rứa thì mua 1 cái mà ở )
Kết quả, hiện thực cho bọn hắn một cái tát vang dội!
Liễu Nguyệt chẳng những không giao Bùi Đông Lai, mà bất chấp tất cả hoàn toàn đắc tội bọn hắn, bắt bọn hắn quỳ xuống!
- Tôn Vệ Đông, Chu Phúc Thái. Nếu các ngươi tức tối, khó chịu vì ngày hôm nay. Muốn trả thù, ta tùy thời hoan nghênh!
Thấy ánh mắt hai người đầy khó chịu, Liễu Nguyệt cười lạnh nói :
- Mặt khác, ta cảnh cáo các ngươi, nếu dám âm thầm gây khó dễ Đông Lai, nếu để ta biết, thì cũng không phải đơn giả là chặt tay như thế đâu.
Bên tai vang lên lời uy hiếp của Liễu Nguyệt. Cảm nhận khí thế không gì sánh được của nàng. Vô luận là Tôn Vệ Đông hay Chu Phúc Thái đều không dám lên tiếng. Mà đem cục tức nuốt xuống.
- Cút!
Thấy hai người Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái không dám nói, Liễu Nguyệt cũng khôngthèm nói thêm lời vô ích, lạnh lùng phun ra một chữ "Cút".
Nghe được từ "Cút" hết sức nhục nhã. Tôn Vệ Đông lẫn Chu Phúc Thái chỉ cảm thấy bị một cái tát thật đau, trong lòng phẫn nộ không thôi, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, mà biệt khuất đứng lên, giống như chó nhà tang, xám xịt rời đi.
- Tiểu cô thật tuyệt!
Mắt thấy Tôn Vệ Đông lẫn Chu Phúc Thái đều rời đi, Đông Phương Lãnh Vũ không khỏi hưng phấn mà kêu gào lên.
Học chung hai năm, đã sớm coi Tôn Vệ Đông không vừa mắt, nhưng hiềm thân phận cùng địa vị của hắn, nên không có cơ hội dạy dỗ Tôn Vệ Đông.
Hiện tại, Liễu Nguyệt xuất đầu thay Bùi Đông Lai, cũng coi như giúp Đông Phương Lãnh Vũ trút sự khó chịu trong lòng.
Khi Đông Phương Lãnh Vũ đứng đó mà kêu gào, Bùi Đông Lai chỉ nhìn Liễu Nguyệt một cái :
- Liễu tỷ, cảm ơn tỷ.
- Đông Lai, cậu yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, bọn hắn sau này tuyệt đối không dám tiếp tục tìm cậu phiền toái.
(ND : giống mấy thằng đại hiệp nói với tiểu "mỹ nhưn" quá đi à.)
Liễu Nguyệt mỉm cười nói với Bùi Đông Lai, nhưng trong lòng cười khổ không thôi, nếu Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái biết cha của Bùi Đông Lai mười tám năm trước uy chấn khắp Thần Châu được xưng là Vũ Thần, cho bọn chúng một ngàn, một vạn lá gan cũng tuyệt đối không dám tìm Bùi Đông Lai gây xui xẻo.
Trong lòng cười khổ đồng thời có chút nghi ngờ : " Đông Lai đến Đông Hải, Vũ Thần không chào đón, tựa hồ cũng im lặng cho qua, rốt cuộc là tại sao vậy nhỉ?"
Chẳng lẽ Vũ Thần muốn rèn luyện Đông Lai?
Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong lòng Liễu Nguyệt đã tuôn ra một tràng thắc mắc.
…
Đối với hết thảy mọi chuyện, Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái không thể biết được.
- Mẹ nó, Liễu Nguyệt này thật sự là một con điếm kiêu ngạo!
Ra khỏi biệt thự, Tôn Vệ Đông không có lập tức chui vào xe, mà phẫn nộ quát.
Bá!
Tôn Vệ Đông vừa thốt lên, không đợi Chu Phúc Thái mở miệng, hai gã vệ sỹ đứng gần liền đem ánh mắt sắt bén nhìn Tôn Vệ Đông, sát ý trong mắt không hề che dấu, chỉ cần Tôn Vệ Đông nói thêm một lời không đúng, bọn hắn sẽ liền đem Tôn Vệ Đông đi Diêm Vương điện đưa tin!!
Nhận thấy điều đó, Chu Phúc Thái hoảng sợ liền bịt miệng Tôn Vệ Đông lại, dùng ánh mắt ý bảo Tôn Vệ Đông rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Tôn Vệ Đông vốn đã nhục nhã trước Liễu Nguyệt giờ thấy hai gã vệ sĩ nhìn hắn như chó nhìn đồ ăn, liền tức giận muốn hộc máu.
(ND: tự ví mình là shit, botay thằng này.)
Tức giận thì tức giận, Tôn Vệ Đông tựa hồ cũng sợ hai gã vệ sỹ động thủ với hắn, không dám nói năng lỗ mãng, liền chui vào xe.
Vài giây, hai chiếc Audi A6 cùng Mercedes-Benz S600 lần lượt rời đi.
Chính là..
Xe Tôn Vệ Đông chạy ra khỏi cổng chưa được bao xa, liền dừng lại.
Mắt thấy Tôn Vệ Đông dừng xe, Chu Phúc Thái cũng dừng, đồng thời hắn liền xuống xe đi đến xe Tôn Vệ Đông.
- Thật sự là một con điếm khinh người quá đáng mà.
Khi Chu Phúc Thái đi đến, Tôn Vệ Đông đang oán thán chửi rủa, vẻ mặt nhăn nhó đáng sợ.
- Liễu Nguyệt quả thật ngông cuồng!
Chu Phúc Thái chau mày :
- Nhưng mà.. Vệ Đông, Liễu Nguyệt quả thật có bản lãnh đó – ta và Tôn gia liên thủ sợ rằng không thắng nổi nàng ta!
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mang theo sỉ nhục rời đi? Chuyện này cứ như vậy sao?
Tôn Vệ Đông mặc dù biết Chu Phúc Thái nói rất đúng sự thật, tuy nhiên hắn không cam lòng, dù sao, từ nhỏ đến lớn, hắn còn không có chịu qua nhục nhã như thế.
- Không phải như thế!
Chu Phúc Thái lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh trầm giọng nói :
- Vệ Đông, theo ta thấy, Liễu Nguyệt sở dĩ vì một ngoại nhân như thế có lẽ vì động hỏa tính trong người cô ta, chúng ta ngay từ đầu đã thái quá.
Tôn Vệ Đông cũng tràm mặc không nói, tựa hồ đang suy nghĩ theo lời Chu Phúc Thái suy tính.
- Vệ Đông, cháu ngẫm lại xem, Liễu Nguyệt ở Đông Hải thậm chí cả vùng tam giác Trường giang nổi danh cường thế.
Chu Phúc Thái thấy Tôn Vệ Đông không nói lời nào, lại nói.:
- Chúng ta gặp thẳng mặt gặp nàng đòi người không nói, thái độ còn cường nghạnh, chẳng khác gì đang gây hấn với nàng, nàng phẫn nộ là hợp tình hợp lý.
- Chẳng lẽ để cha ta đi gặp nàng?
Tôn Vệ Đông buột miệng nói, bất giác lại nhớ câu nói chờ cha mình trên vai đeo thêm một sao nữa thì hãy gặp nàng vừa rồi của Liễu Nguyệt , tức giận cả người run rẩy không dứt.
Chu Phúc Thái lắc đầu bỏ qua :
- Vệ Đông, chuyện đến nước này, chỉ sợ dù ông ấy có ra mặt, Liễu Nguyệt cũng chưa chắc sẽ giao người ra.
- Vậy thúc nói làm sao bây giờ?
Tôn Vệ Đông buồn bực nói.
Chu Phúc Thái cười lạnh một tiếng:
- Vệ Đông, theo ta thấy, trong lời nói Liễu Nguyệt không cho chúng ta tìm tiểu tạp chủng kia, chính là lời nói hình thức.
- Thúc nói, Liễu Nguyệt chỉ vì mặt mũi của mình, nếu chúng ta âm thầm động thủ với tiểu tạp chủng kia, Liễu Nguyệt sẽ không đá động tới chúng ta?
Tôn Vệ Đông cũng không ngốc, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói Chu Phúc Thái.
- Đúng vậy.
Chu Phúc Thái khẳng định nói :
- Cháu ngẫm xem, chờ chúng ta xử lý tên tạp chủng đó, Liễu Nguyệt nếu gây sự thì chẳng phải là hướng hai nhà chúng ta khai chiến sao. Mà nếu vậy, cho dù nàng thắng, thì cũng trả giá thật lớn. Loại chuyện không được gì hết này, nàng tuyệt đối sẽ không làm.
- Đúng vậy!
Tôn Vệ Đông cho rằng Chu Phúc Thái nói có lý:
- Liễu Nguyệt sẽ không vì một người chết mà trả giá lớn như vậy!
- Tiểu tạp chủng kia chẳng những cắt đứt hai chân con ta, còn để ta chịu nhục nhã như thế, chờ hắn rơi vào trong tay ta, ta nhất định phải ném hắn đến sông Hoàng Phổ cho cá ăn!
Vẻ mặt Chu Phúc Thái ác độc.
Vẻ mặt Tôn Vệ Đông âm trầm cười:
- Ném sông Hoàng Phổ cho cá ăn đều tiện nghi hắn, ta muốn để cho hắn sống không bằng chết!!
Lời nói vừa dừng, Tôn Về Đông và Chu Phúc Thái nhìn nhau, cười lạnh không dứt.
Tựa hồ, như hắn thấy, Bùi Đông lai như cá trên thớt, tùy ý chém giết!
Trò chơi săn bắn bắt đầu .
Ai là con mồi? Ai là thợ săn?
Không cần nói cũng biết!
Lời Liễu Nguyệt vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tôn Vệ Đông nháy mắt cứng lại, mà bên kia, Chu Phúc Thái ngạc nhiên nhìn.
Hiển nhiên, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ vì một người lạ mà Liễu Nguyệt lại ra mặt, không tiếc đắc tội với bọn hắn!!
Bởi vì kiêng kị Liễu Nguyệt, Tôn Vệ Đông không dám trả thù Đông Phương Lãnh Vũ, thậm chí cũng không dám tìm hắn gây phiền phức, cho nên Tôn Vệ Đông mới nhắm đến Bùi Đông Lai, muốn Bùi Đông Lai nhận hết nỗi bực tức này.
Hiện giờ, ngay cả Liễu Nguyệt cũng bảo hộ Bùi Đông Lai, điều này làm Tôn Vệ Đông sau cơn kinh ngạc thì hoàn toàn nổi giận!
- Liễu Nguyệt, ta đã nói rõ ràng, tên đó chẳng những đánh Chu Đào tàn phế, mà còn ra tay đối với ta, thù này gieo xuống rồi.
Bởi phẫn nộ lất át tâm trí, Tôn Vệ Đông gọi thẳng tên Liễu Nguyệt, lạnh lùng nói :
- Nếu cô cứ bảo hộ tiểu tử đó thì cứ chuẩn bị đối đầu với Tôn gia cùng Chu gia, ta hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ càng!
- Đúng vậy, Liễu tiểu thư, tập đoàn Thái Hòa cùng tập đoàn Thiên Tường có không ít mối làm ăn, ngài không cần vì một người xa lạ mà làm quan hệ hai bên xấu đi.
Mắt thấy Tôn Vệ Đông tỏ rõ lập trường, Chu Phúc Thái cũng bồi thêm, khi hắn thấy Liễu Nguyệt bảo vệ cho Đông Phương Lãnh Vũ thì hắn có thể hiểu được, nhưng giờ lại ra mặt cho một tên gia sư thấp kém, điều đó làm hắn khó chịu.
- Quỳ xuống.
Đối mặt với vẻ xạo quần của Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái, Liễu Nguyệt mở miệng, giọng nói không lớn nhưng vô cùng rõ ràng.
Quỳ... Quỳ xuống?!
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, vô luận là Chu Phúc Thái hay là Tôn Vệ Đông đều trợn tròn mắt.
Giờ khắc này, bọn hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề!
- Quỳ xuống, hoặc là để tay lại đây. Các ngươi chọn đi.
Liễu Nguyệt lại một lần nữa mở miệng. Đồng thời một thanh chủy thủ không biết lấy ra từ đâu xuất hiện trên tay nàng, một cỗ sát ý lạnh lẽo lan khắp bốn phía đại sảnh.
Nhìn chủy thủ trong tay Liễu Nguyệt, cảm thụ sát ý trong người nàng, Chu Phúc Thái cùng Tôn Vệ Đông hai người đều giật mình.
Việc trước mặt nhưng bọn hắn cứ ngỡ là mơ, bọn hắn không thể không chấp nhận một sự thật : Liễu Nguyệt quyết tâm bảo vệ Bùi Đông Lai!
Nhất thời, không khí trở nên căng thẳng, Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái như bị một quả núi đè lên ngực, hít thở không nổi.
Mà Bùi Đông Lai thì lại ngạc nhiên.
Hắn nghĩ có thể Liễu Nguyệt sẽ ra mặt thay hắn, nhưng lại không ngờ, Liễu Nguyệt không những giúp đỡ hắn, mà còn giúp đỡ đến mức này, buộc Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái phải quỳ xuống!
Bùi Đông Lai rất rõ ràng, Liễu Nguyệt làm như vậy chẳng khác gì cùng Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái rạch mặt, hoàn toàn đắc tội gia tộc sau lưng hai người họ!
Còn Đông Phương Lãnh Vũ thì không có gì ngạc nhiên.
Thứ nhất, hắn biết Liễu Nguyệt luôn hết sức cao ngạo, Chu Phúc Thái bày ra điệu bộ như ông nội người khác, Tôn Vệ Đông lại trưng kiểu thiếu gia đệ nhất, đối với Liễu Nguyệt mà nói chính là khiêu khích. Mặt khác, Liễu Nguyệt hết sức coi trọng Bùi Đông Lai, Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái muốn Liễu Nguyệt giao người sao. Liễu Nguyệt tự nhiên khiến hai người đau khổ mà ra về.
Thấy Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái vẫn thờ ơ, Liễu Nguyệt liền đứng dậy, mang theo chủy thủ hướng về hai người họ, sát ý càng ngày càng đậm, tóc dài phiêu dật không gió mà bay, giống như sát thần hàng lâm.
- Liễu.. Liễu Nguyệt, chẳng lẽ cô muốn cùng Tôn gia chúng ta không chết không thôi? Cảm thụ được sát ý toát ra từ Liễu Nguyệt, trong lòng Tôn Vệ Đông liền sợ hãi tới cực điểm, nhưng với sự kiêu ngạo của mình, hắn không muốn quỳ xuống, mà lấy cái mác Tôn gia ra đỡ, hòng gây áp lực với Liễu Nguyệt.
Suy cho cùng, gia tộc Tôn gia của hắn ở Đông Hải này cũng không phải một gia tộc tầm thường!
- Tôn gia! Cả Tôn gia trừ cha và thúc thúc của ngươi có chút bản lĩnh, những người khác ai có thể được coi trụ cột đây?
Trái ngược với dự tính của Tôn Vệ Đông, Liễu Nguyệt không hề e ngại Tôn gia sau lưng hắn, liền điên cuồng giống khi nãy :
- Không chết không thôi, hiện tại Tôn gia không có tư cách này, chờ trên vai cha ngươi khiêng thêm một sao, trở thành tổng tham mưu trưởng Đông Hải, hoặc là thúc thúc của ngươi từ phó thị trưởng trở thành thị trưởng đi, thì lúc đó để cho bọn họ nói câu này mới xứng!
Điên cuồng!
Giờ khắc này Liễu Nguyệt quả thức cuồng ngạo tới cực điểm.
"Bá!"
Đối mặt khí thế cuồng ngạo không ai bì nổi đó, Chu Phúc Thái trên mặt không khỏi lộ rõ vẻ sợ hãi .. Ngay cả Tôn Vệ Đông sắc mặt đại biến.
Hắn nghiến răng, gắt gao nhìn chăm chăm Liễu Nguyệt, không thể tin Liễu Nguyệt không thèm để ý gì đến gia tộc mình như vậy!!
- Quỳ hay không??
Tôn Vệ Đông còn đang thất thần, Liễu Nguyệt đã đi đến trước hai người họ, ánh mắt như dao đảo qua đảo lại hai người, mở miệng lần nữa, ngữ khí áp bức khiến người khác khó thở.
" Bịch"
Có lẽ phát giác được Liễu Nguyệt muốn động, hoặc giả bị khí thế áp bức của nàng, Chu Phúc Thái sau thoáng chần chừ, liền quỳ rạp xuống đất.
Hắn đã từng nghe qua chuyện trước kia của Liễu Nguyệt, biết danh Độc Mân Côi Liễu Nguyệt, luôn điên cuồng, dám liều mạng với bất cứ kẻ nào. Hơn nữa hắn cũng rõ rằng tuy thực lực tập đoàn Thái Hòa không tệ, nhưng nếu muốn cùng đấu với tập đoàn Thiên Tường thì còn chưa đủ xứng, huống chi thế lực ngầm trong tay Liễu Nguyệt còn làm cả vùng tam giác Trường Giang dậy sóng.
- Liễu tiểu thư xin nguôi giận.
Sau khi quỳ xuống, Chu Phúc Thái liền thay đổi cực nhanh, không cường ngạnh đòi người như mới nãy, mà thân hình như dán trên mặt đất, giống như một con chó phạm lỗi đang cầu xin tha thứ.
- Tôn Vệ Đông, xem ra ngươi không muốn quỳ, phải không?
Liễu Nguyệt không để ý đến Chu Phúc Thái, mà lạnh băng nhìn chằm chằm Tôn Vệ Đông.
Nhận thấy ánh mắt Liễu Nguyệt, Tôn Vệ Đông cảm giác như trên cổ mình đang đặt thanh trủy thủ Liễu Nguyệt đang cầm vậy, từ đầu đến chân cảm giác lạnh lẽo.
Cảm giác sợ hãi giống như mầm độc cắn nuốt lên lòng tự tôn và kiêu ngạo của Tôn Vệ Đông.
" Bịch"
Ngay sau đó, không đợi Liễu Nguyệt mở miệng lần nữa, sắc mặt Tôn Vệ Đông khó coi mà quỳ trên mặt đất.
Mặc dù không tình nguyện.. Nhưng đúng là Tôn Vệ Đông đã quỳ!!
Dưới ánh đèn, hào quang Tôn gia luôn khiến hắn ngạo nghễ đã không còn, mà chỉ có sự khuất nhục.
Khuất nhục này ghi lòng tạc dạ!!
Thấy một màn như vậy, Đông Phương Lãnh Vũ đang đứng không khỏi cười mắng :
- Hai tên đần. Đây không phải các ngươi tự rước lấy nhục sao?
Tự rước lấy nhục ư?
Lời Đông Phương Lãnh Vũ vang lên, thiếu chút nữa hai người Tôn Vệ Đông ngất lịm..
Bởi vì khi điều tra, Bùi Đông Lai xuất thân từ dân nghèo. Đến làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ, bọn hắn không hề lo ngại gì nữa – bọn hắn không tin, vì một người như thế mà Liễu Nguyệt dám cùng bọ họ kết thù.
Bởi vì không lo ngại, nên bọn hắn đi vào biệt thự Đàn Cung, mới dám hướng Liễu Nguyệt đòi người. (ND : giờ mới biết tên cái biệt thự này)
( NB: Rứa thì mua 1 cái mà ở )
Kết quả, hiện thực cho bọn hắn một cái tát vang dội!
Liễu Nguyệt chẳng những không giao Bùi Đông Lai, mà bất chấp tất cả hoàn toàn đắc tội bọn hắn, bắt bọn hắn quỳ xuống!
- Tôn Vệ Đông, Chu Phúc Thái. Nếu các ngươi tức tối, khó chịu vì ngày hôm nay. Muốn trả thù, ta tùy thời hoan nghênh!
Thấy ánh mắt hai người đầy khó chịu, Liễu Nguyệt cười lạnh nói :
- Mặt khác, ta cảnh cáo các ngươi, nếu dám âm thầm gây khó dễ Đông Lai, nếu để ta biết, thì cũng không phải đơn giả là chặt tay như thế đâu.
Bên tai vang lên lời uy hiếp của Liễu Nguyệt. Cảm nhận khí thế không gì sánh được của nàng. Vô luận là Tôn Vệ Đông hay Chu Phúc Thái đều không dám lên tiếng. Mà đem cục tức nuốt xuống.
- Cút!
Thấy hai người Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái không dám nói, Liễu Nguyệt cũng khôngthèm nói thêm lời vô ích, lạnh lùng phun ra một chữ "Cút".
Nghe được từ "Cút" hết sức nhục nhã. Tôn Vệ Đông lẫn Chu Phúc Thái chỉ cảm thấy bị một cái tát thật đau, trong lòng phẫn nộ không thôi, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, mà biệt khuất đứng lên, giống như chó nhà tang, xám xịt rời đi.
- Tiểu cô thật tuyệt!
Mắt thấy Tôn Vệ Đông lẫn Chu Phúc Thái đều rời đi, Đông Phương Lãnh Vũ không khỏi hưng phấn mà kêu gào lên.
Học chung hai năm, đã sớm coi Tôn Vệ Đông không vừa mắt, nhưng hiềm thân phận cùng địa vị của hắn, nên không có cơ hội dạy dỗ Tôn Vệ Đông.
Hiện tại, Liễu Nguyệt xuất đầu thay Bùi Đông Lai, cũng coi như giúp Đông Phương Lãnh Vũ trút sự khó chịu trong lòng.
Khi Đông Phương Lãnh Vũ đứng đó mà kêu gào, Bùi Đông Lai chỉ nhìn Liễu Nguyệt một cái :
- Liễu tỷ, cảm ơn tỷ.
- Đông Lai, cậu yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, bọn hắn sau này tuyệt đối không dám tiếp tục tìm cậu phiền toái.
(ND : giống mấy thằng đại hiệp nói với tiểu "mỹ nhưn" quá đi à.)
Liễu Nguyệt mỉm cười nói với Bùi Đông Lai, nhưng trong lòng cười khổ không thôi, nếu Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái biết cha của Bùi Đông Lai mười tám năm trước uy chấn khắp Thần Châu được xưng là Vũ Thần, cho bọn chúng một ngàn, một vạn lá gan cũng tuyệt đối không dám tìm Bùi Đông Lai gây xui xẻo.
Trong lòng cười khổ đồng thời có chút nghi ngờ : " Đông Lai đến Đông Hải, Vũ Thần không chào đón, tựa hồ cũng im lặng cho qua, rốt cuộc là tại sao vậy nhỉ?"
Chẳng lẽ Vũ Thần muốn rèn luyện Đông Lai?
Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong lòng Liễu Nguyệt đã tuôn ra một tràng thắc mắc.
…
Đối với hết thảy mọi chuyện, Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái không thể biết được.
- Mẹ nó, Liễu Nguyệt này thật sự là một con điếm kiêu ngạo!
Ra khỏi biệt thự, Tôn Vệ Đông không có lập tức chui vào xe, mà phẫn nộ quát.
Bá!
Tôn Vệ Đông vừa thốt lên, không đợi Chu Phúc Thái mở miệng, hai gã vệ sỹ đứng gần liền đem ánh mắt sắt bén nhìn Tôn Vệ Đông, sát ý trong mắt không hề che dấu, chỉ cần Tôn Vệ Đông nói thêm một lời không đúng, bọn hắn sẽ liền đem Tôn Vệ Đông đi Diêm Vương điện đưa tin!!
Nhận thấy điều đó, Chu Phúc Thái hoảng sợ liền bịt miệng Tôn Vệ Đông lại, dùng ánh mắt ý bảo Tôn Vệ Đông rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Tôn Vệ Đông vốn đã nhục nhã trước Liễu Nguyệt giờ thấy hai gã vệ sĩ nhìn hắn như chó nhìn đồ ăn, liền tức giận muốn hộc máu.
(ND: tự ví mình là shit, botay thằng này.)
Tức giận thì tức giận, Tôn Vệ Đông tựa hồ cũng sợ hai gã vệ sỹ động thủ với hắn, không dám nói năng lỗ mãng, liền chui vào xe.
Vài giây, hai chiếc Audi A6 cùng Mercedes-Benz S600 lần lượt rời đi.
Chính là..
Xe Tôn Vệ Đông chạy ra khỏi cổng chưa được bao xa, liền dừng lại.
Mắt thấy Tôn Vệ Đông dừng xe, Chu Phúc Thái cũng dừng, đồng thời hắn liền xuống xe đi đến xe Tôn Vệ Đông.
- Thật sự là một con điếm khinh người quá đáng mà.
Khi Chu Phúc Thái đi đến, Tôn Vệ Đông đang oán thán chửi rủa, vẻ mặt nhăn nhó đáng sợ.
- Liễu Nguyệt quả thật ngông cuồng!
Chu Phúc Thái chau mày :
- Nhưng mà.. Vệ Đông, Liễu Nguyệt quả thật có bản lãnh đó – ta và Tôn gia liên thủ sợ rằng không thắng nổi nàng ta!
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mang theo sỉ nhục rời đi? Chuyện này cứ như vậy sao?
Tôn Vệ Đông mặc dù biết Chu Phúc Thái nói rất đúng sự thật, tuy nhiên hắn không cam lòng, dù sao, từ nhỏ đến lớn, hắn còn không có chịu qua nhục nhã như thế.
- Không phải như thế!
Chu Phúc Thái lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh trầm giọng nói :
- Vệ Đông, theo ta thấy, Liễu Nguyệt sở dĩ vì một ngoại nhân như thế có lẽ vì động hỏa tính trong người cô ta, chúng ta ngay từ đầu đã thái quá.
Tôn Vệ Đông cũng tràm mặc không nói, tựa hồ đang suy nghĩ theo lời Chu Phúc Thái suy tính.
- Vệ Đông, cháu ngẫm lại xem, Liễu Nguyệt ở Đông Hải thậm chí cả vùng tam giác Trường giang nổi danh cường thế.
Chu Phúc Thái thấy Tôn Vệ Đông không nói lời nào, lại nói.:
- Chúng ta gặp thẳng mặt gặp nàng đòi người không nói, thái độ còn cường nghạnh, chẳng khác gì đang gây hấn với nàng, nàng phẫn nộ là hợp tình hợp lý.
- Chẳng lẽ để cha ta đi gặp nàng?
Tôn Vệ Đông buột miệng nói, bất giác lại nhớ câu nói chờ cha mình trên vai đeo thêm một sao nữa thì hãy gặp nàng vừa rồi của Liễu Nguyệt , tức giận cả người run rẩy không dứt.
Chu Phúc Thái lắc đầu bỏ qua :
- Vệ Đông, chuyện đến nước này, chỉ sợ dù ông ấy có ra mặt, Liễu Nguyệt cũng chưa chắc sẽ giao người ra.
- Vậy thúc nói làm sao bây giờ?
Tôn Vệ Đông buồn bực nói.
Chu Phúc Thái cười lạnh một tiếng:
- Vệ Đông, theo ta thấy, trong lời nói Liễu Nguyệt không cho chúng ta tìm tiểu tạp chủng kia, chính là lời nói hình thức.
- Thúc nói, Liễu Nguyệt chỉ vì mặt mũi của mình, nếu chúng ta âm thầm động thủ với tiểu tạp chủng kia, Liễu Nguyệt sẽ không đá động tới chúng ta?
Tôn Vệ Đông cũng không ngốc, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói Chu Phúc Thái.
- Đúng vậy.
Chu Phúc Thái khẳng định nói :
- Cháu ngẫm xem, chờ chúng ta xử lý tên tạp chủng đó, Liễu Nguyệt nếu gây sự thì chẳng phải là hướng hai nhà chúng ta khai chiến sao. Mà nếu vậy, cho dù nàng thắng, thì cũng trả giá thật lớn. Loại chuyện không được gì hết này, nàng tuyệt đối sẽ không làm.
- Đúng vậy!
Tôn Vệ Đông cho rằng Chu Phúc Thái nói có lý:
- Liễu Nguyệt sẽ không vì một người chết mà trả giá lớn như vậy!
- Tiểu tạp chủng kia chẳng những cắt đứt hai chân con ta, còn để ta chịu nhục nhã như thế, chờ hắn rơi vào trong tay ta, ta nhất định phải ném hắn đến sông Hoàng Phổ cho cá ăn!
Vẻ mặt Chu Phúc Thái ác độc.
Vẻ mặt Tôn Vệ Đông âm trầm cười:
- Ném sông Hoàng Phổ cho cá ăn đều tiện nghi hắn, ta muốn để cho hắn sống không bằng chết!!
Lời nói vừa dừng, Tôn Về Đông và Chu Phúc Thái nhìn nhau, cười lạnh không dứt.
Tựa hồ, như hắn thấy, Bùi Đông lai như cá trên thớt, tùy ý chém giết!
Trò chơi săn bắn bắt đầu .
Ai là con mồi? Ai là thợ săn?
Không cần nói cũng biết!
Danh sách chương