Chuyện này nghe có vẻ vô cùng hoang đường.
Gần đây, tôi liên tục mơ thấy bà nội đã mất của mình. Trong mơ, bà bảo biết tỏng chuyện tôi thầm thương trộm nhớ sếp từ lâu. Bà còn vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Việc này cứ giao cho bà."
Ban đầu tôi chẳng hề để tâm, nhưng nào ngờ kể từ hôm đó, bà nội như bật chế độ giám sát, liên tục xuất hiện trong mơ để báo cáo tình hình của sếp cho tôi.
"Thằng bé Kiều Ngộ sống quy củ, tối về còn tự mình xuống bếp, đúng là người đàn ông của gia đình, duyệt!"
"Không ngờ đường đường là tổng giám đốc mà lại thích xem phim hoạt hình, còn cười khanh khách nữa chứ, tâm hồn thật trong sáng, duyệt!"
"Kiều Ngộ nhà ta thích màu hồng, đến cả đồ lót cũng mặc màu hồng, đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng, duyệt!"
Thật giả lẫn lộn, nhưng nội dung thì ngày một kỳ quái, mức độ táo bạo cũng ngày một tăng. Vấn đề là ở trong mơ, tôi không tài nào bịt tai lại được.
Nửa tháng sau, tôi sắp bị bức điên đến nơi rồi.
Sáng nay trong cuộc họp, ánh mắt tôi cứ vô thức dán chặt lên người Kiều Ngộ. Đầu tôi chỉ luẩn quẩn một ý nghĩ: Không biết Kiều Ngộ có thật sự mặc quần lót màu hồng không nhỉ…
Cuối cùng, hình như Kiều Ngộ đã bị tôi nhìn cho phát ngượng.
"Tạm dừng một chút."
Mọi người trong phòng họp đồng loạt hướng mắt về phía anh.
Kiều Ngộ khẽ ho một tiếng: "Lưu Mộng."
Bị gọi tên, tôi giật mình đứng bật dậy: "Dạ, Kiều Tổng?"
"Vào văn phòng tôi một lát, sắp xếp lại tài liệu trên bàn."
Tôi vốn không phải thư ký của anh, cũng chẳng có lý do gì để sắp xếp tài liệu cho sếp. Tôi còn chưa kịp phản ứng, thư ký của anh đã đứng lên.
Mạnh Na trong bộ trang phục công sở bó sát, vóc dáng quyến rũ, khẽ vuốt lại mái tóc xoăn bồng bềnh và nở một nụ cười đúng mực: "Kiều Tổng, việc này cứ để em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều Ngộ chau mày, không đáp lời Mạnh Na mà chỉ dán chặt ánh mắt vào tôi, lặp lại một lần nữa: "Lưu Mộng?"
Mạnh Na khựng lại, liếc tôi một cái đầy khó chịu, như thể tôi vừa cướp mất miếng cơm của cô ta.
Khi vào đến văn phòng của Kiều Ngộ, tôi mới nhận ra bàn làm việc của anh vô cùng ngăn nắp, tôi đi một vòng cũng chẳng thấy tài liệu nào cần sắp xếp.
Tim tôi chùng xuống. Chắc là do bị bắt quả tang lơ đãng trong giờ họp nên Kiều Ngộ cố tình gọi tôi ra ngoài để tự kiểm điểm đây mà.
Tôi lo lắng đứng chờ đến khi cuộc họp kết thúc, Kiều Ngộ mới trở vào. Tôi đứng trước mặt anh như một học sinh tiểu học, sẵn sàng chờ bị phê bình.
Không ngờ, Kiều Ngộ chỉ liếc tôi một cái rồi nói: "Lần sau ở nơi đông người, em nên chú ý một chút."
"Dạ?"
Kiều Ngộ suy nghĩ một lát rồi nói thêm: "Lúc nhìn tôi, đừng để lộ liễu như thế."
Buổi tối công ty tổ chức tiệc, nghe nói Kiều Ngộ cũng tham dự. Mấy cô gái trong phòng lập tức phấn khích hẳn lên.
Nhớ lại lời Kiều Ngộ nói buổi sáng, tôi bất giác thấy ngượng ngùng. Hay là tìm cớ chuồn thì hơn.
Nghĩ vậy, tôi liền gõ cửa văn phòng của Kiều Ngộ: "Kiều Tổng, tối nay tôi…"
"Chuyện tiệc tối chứ gì? Tôi đi cùng xe với em."
"Hả?"
Kiều Ngộ ngẩng đầu lên: "Em có lái xe không?"
"Dạ có ạ, nhưng…"
Kiều Ngộ nhìn đồng hồ: "Vậy 10 phút nữa xuất phát nhé?"
"Vâng ạ."
Bước ra khỏi phòng, tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng tôi định vào để xin nghỉ cơ mà?!
Để tránh những tình huống khó xử, sau khi đỗ xe, tôi đề nghị Kiều Ngộ lên nhà hàng trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương