Trước giờ Thiên Minh đều không thích dính vào cảnh sát, nhưng lần này cậu đành phải nhờ họ giúp đỡ mà thôi. Bởi vì Đình Ân rất quan trọng với cậu.

Nhìn Minh Thùy vừa khóc vừa tường trình lại toàn bộ sự việc lần nữa. Lần này cô đã bĩnh tĩnh hơn nên tường trình rất rõ ràng đầy đủ và không bị vấp như những lần tường thuật trước. Cảnh sát sau khi bị một phen hoảng hốt khi mà tất cả các nhân vật có tiếng cùng lúc kéo đến đồn, sau đó ghi nhận đầy đủ về vụ bắt cóc và nhanh chóng tiến hành điều tra. Nhưng đây là sự điều tra trong im lặng vì lần này chẳng những Đình Ân là người nổi tiếng, sợ rằng sẽ xảy ra tin đồn thất thiệt đánh động bọn bắt cóc sẽ nguy hiểm cho cô.

Nhưng sự việc điều tra của cảnh sát dường như lâm vào bế tắc vì sự việc diễn ra vào buổi tối, ít người qua lại, không ai chứng kiến toàn bộ quá trình bắt cóc ngoài Minh Thùy, nhân dạng mấy tên bắt cóc cũng không rõ. Lại không thể công khai điều tra càng làm việc điều tra dậm chân tại chỗ. Chỉ có thể chĩa mũi dùi vào những nghi vấn mâu thuẫn dạo gần đây. Và nghi vấn số một chính là Anh Kỳ.

Tất nhiên họ không thể công khai mời cô đến diều tra, vì dù sao cô cũng là một người nổi tiếng, với lại sau lưng cô là một tập đòa hùng mạnh. Không thể điều tra làm quá lên được.

- Chúng ta phải tự mình điều tra thôi – Thiên Minh bực tức nói. Sắc mặt đầy căm giận cái bọn cảnh sát bất tài đó.

- Chúng ta phải sắp xếp lại kế hoạch cho thật tốt. Lần này không có mục tiêu xác định đúng là khó khăn rất nhiều – Vĩnh Phong nói.

- Em chắc chắn Anh Kỳ là thủ phạm chứ chẳng ai hết – Minh Thùy nói giọng quả quyết. Sau từng ấy va chạm, cô chắc chắn Anh Kỳ chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ việc này.

- Anh không cho là vậy – Vĩnh Phong chậm rãi nói.

Minh Thùy tức giận khi nghe Vĩnh Phong phản bác lại lời của mình, cô quay qua nhìn cậu với anh mắt gay gắt, nghiến răng trách móc:

- Anh có biết vì ai mà chị Đình Ân bị Anh Kỳ ghét bỏ hay không hả? Anh có biết cô ta đã đe dọa thế nào hay không, dù đã ra khỏi phòng nhưng giọng của cô ta vẫn còn văng vẳng ra tới bên ngoài. Đúng năm chữ: “ Các người phải trả giá” , ngay sau đó chị Đình Ân bị bắt cóc. Anh nói xem, nếu không phải là cô ta thì là ai chứ. Vậy mà anh còn bênh vực cô ta.

- Anh không bênh vực cô ấy , chỉ là anh biết cô ấy không phải là loại người chuyên đi bắt cóc người khác – Vĩnh phong lên tiếng phản bác lại.

- Anh biết…anh biết rõ cô ta thế nào. Đúng, cô ta từng là bạn gái anh, cho nên anh biết rõ về cô ta, cho nên dù rằng cô ta vu oan cho chị Hiểu Đồng ăn cắp thì anh vẫn chọn cách tin tưởng cô ta. Haha…tôi đã lầm anh rồi – Minh Thùy giận dữ nhìn Vĩnh Phong chất vấn, trước tới giờ cô vẫn luôn ngưỡng mộ và sùng bái Vĩnh Phong vì tình yêu của cậu giành cho Hiểu Đồng. Nhưng giờ đây cô lại thấy bực tức khi Vĩnh Phong cứ một mực bảo vệ cho Anh Kỳ, mù quáng tin vào cô ta trông khi sự thật rành rành như thế.

Vĩnh Phong thở dài, đúng là lúc đó cậu cho rằng người hại Hiểu Đồng là Vũ Quỳnh chứ không phải Anh Kỳ. Cậu cũng chưa từng một lần chất vấn Anh Kỳ về chuyện đó. Nhưng chuyện này, cậu không tin là Anh Kỳ làm.

- Anh vẫn không tin là cô ta làm đúng không? – Minh Thùy gặn hỏi lần nữa, rồi nhanh chóng quay sang Hiểu Đồng lúc này đang mím môi ngồi bất động – Chị Hiểu Đồng, chị nói đi, chị có tin Anh Kỳ là kẻ chủ mưu hay không? Nghe Minh Thùy hỏi, Hiểu Đồng từ từ ngẩng lên, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Minh Thùy phần vì khóc nhiều phần thì giận dữ lúng túng, cô không thể phủ nhận Anh Kỳ không có liên quan trong việc này, nhưng cũng không thể khẳng định cô ta là kẻ chủ mưu được.

- Được rồi – Tiếng Thiên Minh vang lên đã giúp Hiểu Đồng tránh đươc câu hỏi của Mình Thùy. Cô nhìn về phía Thiên Minh cảm kích. Thiên Minh nhìn cô một cái rồi quay sang Minh Thùy nói – Đừng tranh cãi nữa, chúng ta cứ tranh cãi như vầy thì sẽ càng làm rối thêm thôi. Điều tốt nhất bây giờ là phải tìm cách điều tra ra kẻ nào đã bắt cóc Đình Ân. Một mặt tôi sẽ cho người theo dõi Anh Kỳ – Vừa nói Thiên Minh vừa liếc nhìn Vĩnh Phong rồi nói tiếp – Mặt khác tôi sẽ cho người điều tra xem có ai biết bọn bắt cóc hay không? Mọi người có ý kiến gì nữa không?

Không ai có ý kiến gì nữa. Mỗi người dường như đang theo đuổi một suy nghĩ. Thế Nam thì trầm lặng. Minh Thùy cũng buông người ngồi xuống ghế, Quốc Bảo kéo cô lại gần mình, để cô dựa vào lòng mình, xua tan cơn giận dữ lo lắng và sợ hãi trong cô. Vĩnh Phong cũng im lặng không nói gì thêm, cậu cảm nhận bàn tay Hiểu Đồng đang từ từ lạnh lẽo và rời khỏi tay cậu. Cậu muốn nắm chặt lấy nhưng lại không thể.

Khi tất cả giải tán, Hiểu Đồng theo Vĩnh Phong ngồi vào xe. Vừa ngồi vào xe, Vĩnh Phong liền lên tiếng:

- Thật ra anh….

- Em mệt rồi. Đưa em về nhà đi…- Hiểu Đồng lên tiếng cắt ngang lời Vĩnh Phong.

- Được rồi, về nhà anh chúng ta nói chuyện tiếp – Vĩnh Phong thở dài nói.

- Không, đưa em về nhà em – Hiểu Đồng mệt mỏi đáp. Sau đó cô khẽ nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, hai chân mày nhíu lại, dường như có sự đau khổ không có tên đang đeo bám cô. Vĩnh Phong vốn muốn nói thêm thì đành im lặng lái xe đưa cô về nhà.

Xe vừa dừng lại, Hiểu Đồng đã mở cửa bước xuống, cô đi thẳng vào nhà mà không một lần ngoảnh lại, Vĩnh Phong khổ sở nhìn theo bóng cô. Cậu không biết phải làm sao, những điều cậu nói không phải để phủ định mối quan hệ của hai người. Chỉ là cậu biết Anh Kỳ có chút ngang bướng nhưng không phải loại người thủ đoạn nếu không năm xưa…. Vĩnh Phong khổ sở gục đầu vào vô lăng thở dài.

Thế Nam về đến nhà, tâm trạng cứ như người mất hồn, cậu ngồi bên ghế đá ngoài sân, cậu muốn hít thở không khí trong lành bên ngoài để suy tan đi tâm trạng này của mình. Nhưng có cái gì đó rất lạ, tim cứ như bị ai bóp chặt, càng lúc càng chặt đến nghẹt thở. Máu cứ chảy từng khúc từng khúc đứa quảng gây cảm giác đau nhói. Tại sao lại như vậy?

Cậu khẽ nhắm mắt lại, cố quên đi cái cảm giác đau đớn này. Nhưng thật khó, và trong bóng tối của đôi mi khép lại đó, xuất hiện hình bóng của Đình Ân. Lúc cô nhoẻn miệng cười, lúc cô buồn bã, lúc cô chờ đợi, lúc cô hy vọng, lúc cô vui mừng….tất cả những hình ảnh ấy cứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí Thế Nam. Càng gây nhức nhói trong trái tim cậu…

- Xin lỗi cô, vị khách này đã uống say, làm phiền cô đến đưa anh ta về dùm – Tiếng một thanh niên khác vang lên bên tai Hiểu Đồng khi cô nghe điện thoại của Thế Nam.

Hiểu Đồng vội vàng bắt taxi chạy đến sau khi hỏi thăm tên nơi đó. Cô vừa vào đã thấy Thế Nam đang nằm sõng soài trên mặt bàn quầy bar. Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên vì cô chưa từng thấy bộ dạng này của Thế Nam. Thế Nam luôn là người có chừng mực, không khi nào cậu để bản thân sa đọa đến thế này. Cô thở dài bước đến bên cạnh Thế Nam cố gắng dìu cậu đứng dậy. Nhưng người ta nói:” Người sống thì nhẹ, người chết thì nặng”, Thế Nam cứ như một người chết, nặng trình trịch, cô không tài nào đỡ nổi. Anh chàng lúc nãy gọi điện cho cô thấy vậy vội đến giúp cô. Anh chàng tốt bụng này lấy điện thoại của Thế Nam bấm số 1 gọi thử thì gặp được cô.

Anh giúp Hiểu Đồng đưa Thế Nam lên taxi, Hiểu Đồng sau khi rút vài tờ tiền nhét vào tay anh chàng này gọi là cảm ơn liền cho xe chạy đi. Khi đến trước nhà Thế Nam, Thế Nam đột nhiên cảm thấy khó chịu, cậu vội mở cửa chạy ra và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Hiểu Đồng cũng rất lo lắng vội chạy đến xem. Nhưng Thế Nam sau khi nôn xong cũng có phần tỉnh, cậu nhìn Hiểu Đồng cười khổ nói:

- Là em à.

- Anh sao vậy, sao lại uống say đến thế – Hiểu Đồng nhìn bộ dạng Thế Nam thì nhíu mày hỏi.

Thế Nam không trả lời, cậu nhìn cô đăm đăm, khiến cô đỏ mặt lúng túng, cậu nhìn dáng vẻ của cô thì cười nhẹ rồi hỏi:

- Nói cho anh biết, yêu là gì?

Hiểu Đồng hơi bất ngờ khi Thế Nam đột nhiên hỏi mình câu đó, cô hắng giọng rồi mới trả lời.

- Tình yêu vốn không có định nghĩa. Có người định nghĩ tình yêu rất dài, có người lại rất ngắn. Nhưng yêu chính là yêu. Nếu anh cố định nghĩa tình yêu chỉ khiến cho anh đau đầu mà thôi. Cứ để trái tim tự định nghĩa tình yêu cho mình.

- Có thể cho anh ôm em một cái được không? – Thế Nam đột ngột hỏi.

Hiểu Đồng hơi sững người, nhưng cô cảm thấy Thế Nam có lí do nào đó nên cô không từ chối mà khẽ gật đầu. Thế Nam liền giang tay ôm lấy Hiểu Đồng, thật chặt, Hiểu Đồng cứ đứng yên mặc cho cậu ôm. Lát sau cậu buông Hiểu Đồng ra nhìn cô và nói:

- Anh đã từng yêu em.

- Có phải bây giờ anh yêu Đình Ân rồi không – Hiểu Đồng chầm chậm hỏi.

- Nếu anh đã yêu rồi thì sao – Thế Nam cười khổ – Con người ta khi có được thì không biết trân trọng, đến khi mất đi thì mới biết thứ mình không trân trọng kia lại cực kì quý. Khi nghe tin cô ấy bị bắt cóc, anh cảm thấy rất đau, đau ở đây – Thế Nam vừa nói, vừa nắm tay Hiểu Đồng đặt vào lồng ngực bên trái của cậu, nơi trái tim cậu đang chảy máu. Nước mắt cậu rơi xuống …

Hiểu Đồng cảm thấy xót thương cho Thế Nam quá, cậu đáng thương quá. Cậu ấy từng yêu cô, từng vì cô mà đau khổ, vì cô mà chối bỏ tình yêu của Đình Ân để rồi khi cậu nhận ra cậu đã yêu cố ấy thì cô ấy lại có người khác, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Trắc trở làm người ta nhận ra tình yêu của mình. Cô giang tay ôm lấy Thế Nam muốn vỗ về cậu trong sự đau khổ này.

Vĩnh Phong cảm thấy mệt mỏi, cậu vừa muốn đến gặp Hiểu Đồng, vừa không dám đối mặt với cô. Cậu đã phạm phải một sai lầm, cậu ăn năn, cậu ấy náy, điều đáng sợ hơn cậu không dám cho Hiểu Đồng biết. Cậu lo sợ khi cô biết được sự thật sẽ rời bỏ cậu. Cậu uống rất nhiều rượu, cậu muốn trút hết tất cả bí mật trong lòng ra nhưng trút vào đâu. Cậu quyết định đến gặp Thế Nam, tâm sự với người bạn thân nhất của cậu.

Nhưng khi Vĩnh Phong lái xe đến, cậu sững sờ nhìn thấy Thế Nam ôm lấy Hiểu Đồng, sau đó cậu lại thấy Hiểu Đồng ôm lấy Thế Nam, tay cậu xiết chặt vô lăng….

Khi Hiểu Đồng về đến nhà thì trời đã quá khuya rồi, cô ủ rũ mở cửa nhà thở dài đầy mệt mỏi. Nhưng khi cô vừa mới bước vào thì đã bị ai đó kéo mạnh. Một vòng tay mạnh mẽ quấn lấy cô kéo cô sát vào vòng ngực quen thuộc. Hiểu Đồng muốn đẩy ra nhưng vòng tay rắn chắc rất cương quyết, nụ hôn của Vĩnh Phong cuốn chặt lấy môi Hiểu Đồng. Trong khoảnh khắc ấy, Hiểu Đồng không còn khả năng kháng cự nữa, cả người nhũn ra, chỉ có thể hòa vào làm một với cậu. Lát sau cô hổn hển đẩy Vĩnh Phong ra rồi nói:

- Vĩnh Phong em mệt lắm…

Nhưng những lời cô nói càng như quả bom kích thích, Vĩnh Phong càng quấn chặt lấy cô. Bàn tay càng lúc càng trở nên gấp gáp hơn, thô bạo hơn lần vào trong áo cô. Ánh mắt cậu nhìn cô thể hiện sự ham muốn mãnh liệt. Cuối cùng cậu nhấc bổng cô lên từng bước từng bước đi vào trong phòng. Cậu đưa tay lần từng chiếc cút áo trên người cô rồi nhanh chóng chiếm lấy phần mềm mại nhất trên cơ thể cô. Đôi môi khiêu khích lượn quanh bờ môi cô, kích thích sự ham muốn đang bùng lên trong cô… (  em đầu hàng >0 thảm TT_TT, viết thì viết vậy chứ cũng ko rõ là đúng hay không nha. )

Khi cả người Vĩnh Phong nhễ nhại mồ hôi đổ phịch xuống người cô, những cơn lửa nóng bừng lên trong cơ thể cô mới từ từ dịu lại. Vĩnh Phong đưa tay vuốt ve gương mặt có phần mệt mỏi của cô thì thầm:

- Anh xin lỗi!

Cô không nói gì, rúc người vào trong lòng ngực Vĩnh Phong cảm nhận mùi hương nam tính đầy mạnh mẽ của cậu. Vĩnh Phong đưa tay ôm chặt lấy bờ lưng trần của cô kéo cô sát vào lòng ngực cậu hơn nữa, cứ như sợ sự tồn tại của cô hiện giờ chỉ là một giấc mơ. Lát sau cậu khẽ thì thầm:

- Anh đã rất sợ…rất sợ… – Cậu khẽ run nhẹ khi nghĩ đến điều sắp nói.

Hiểu Đồng rời khỏi lòng ngực Vĩnh Phong lặng lẽ nhìn cậu một lát rồi lại rúc đầu vào lòng Vĩnh Phong:

- Lúc nãy em gặp Thế Nam… – Nói đến đây cô ngừng lại chờ đợi nhưng Vĩnh Phong không nói gì chỉ có tim là đập mạnh, Hiểu Đồng khẽ nói tiếp – Anh ấy nhận ra tình cảm của mình đối với Đình Ân, nhưng lại rơi vào đau khổ khi nhận ra điều này, khi mà bên cạnh Đình Ân đã có Thiên Minh. Con người là vậy, khi mất rồi mới biết quý trọng. Cho nên khi nghĩ anh xảy ra chuyện em mới biết em không thể mất anh. Vì vậy cho dù anh và Anh Kỳ từng xảy ra chuyện gì thì đó đều là quá khứ, thứ em trân trọng là hiện tại và tương lai. Em muốn hiện tại và tương lai của mình đều có anh bên cạnh…

Câu nói của cô đã đánh lùi nỗi sợ hãi trong lòng Vĩnh Phong, cậu thổn thức nói:

- Hứa với anh, từ nay hãy nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra, đừng giấu diếm. Anh rất sợ khi em cú giữ trong lòng những ý nghĩ riêng. Có lẽ người ngoài nhìn vào thấy anh là kẻ đa tình quá bi lụy yếu đuối trong chuyện tình cảm. Nhưng chỉ khi họ ở vào vị trí của anh mới có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em nhiều đến thế nào, sâu sắc đến thế nào. Anh cũng chưa từng nghĩ rồi sẽ có ngày anh vì một cô gái mà yêu điên cuồng, vì một cô gái mà đau khổ đến mất đi lí trí. Nhưng bởi vì cô gái đó là em, anh tình nguyện làm kẻ si tình ngu ngốc.(Sến quá >0

Nước mắt Hiểu Đồng trào ra rơi xuống lòng ngực Vĩnh Phong ấm áp. Cô vòng tay ôm chặt lấy cơ thể mạnh mẽ của cậu. “ Vĩnh Phong! Trong mắt em anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất. Anh đem hết tất cả dũng khí để yêu em, mạnh mẽ chấp nhận sự đau khổ vì em, anh khiến em cảm động biết bao nhiêu”

- Vĩnh Phong! Em yêu anh.

Khi Hiểu Đồng thức dậy thì Vĩnh Phong vẫn còn chìm trong giấc ngủ an lành. Cô nhẹ nhàng trở mình rút ra khỏi lòng ngực cậu, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang rũ xuống mặt cậu. Gương mặt thanh thoát của Vĩnh Phong hiện ra thật nhẹ , hơi thở cậu chầm chậm đều đặn, vẻ mặt bình an hạnh phúc. Hiểu Đồng khẽ cười rồi bước xuống giường, cô muốn đi dạo cho thư thái, mấy ngày nay vì chuỵên Đình Ân mà lo lắng vô cùng. Cô mở cửa đi dạo một vòng bên ngoài. Trời mới vừa hừng sáng , con đường vắng hoe lạnh tanh.

Đi dạo được một lát, Hiểu Đồng cảm thấy lạnh, sương đang thấm từ từ vào chiếc áo mỏng manh của cô. Lúc nãy cô đi mà quên mặc thêm áo khoát Hiểu Đồng đành quay về nhà. Cô thấy một bóng người đang đi về phía mình, Hiểu Đồng nghĩ chắc là người đó đang đi tập thể dục buổi sáng. Nhưng dường như có gì đó rất lạ.

Người đó đi khá nhanh, nhưng cứ ngó trước ngó sau, sợ hãi điều gì đó . Cảm thấy nghi ngờ Hiểu Đồng đứng yên quan sát . Không ngờ người đó lại đi quá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô và như không nhìn thấy cô mà đâm sầm vào.

Hơi bất ngờ nên Hiểu Đồng bị đẩy lùi lại mấy bước, còn người đó ngã ngửa xuống đất. Khi cả hai cùng định thần lại, Hiểu Đồng nhận ra người trước mặt mình chính là Vũ Quỳnh. Vũ Quỳnh cũng nhận ra Hiểu Đồng, cô hốt hoảng vội đứng dậy gật đầu nói xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ đi. Hiểu Đồng thấy thái độ Vũ Quỳnh như vậy thì thấy lạ, muốn lên tiếng gọi nhưng lại thôi, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng Vũ Quỳnh từ từ biến mất. Đang định đi về nhà, Hiểu Đồng chợt ngửi thấy một mùi hương thơm nồng, cô sững người lại, cảm thấy có một chút sợ hãi len lõi trong lòng. Vội vàng bước nhanh về nhà.

Vừa mở cánh cửa cổng, Hiểu Đồng thấy một cái gì trăng trắng rơi xuống chân mình. Cô nhíu mày nhìn kỹ thì phát hiện đó là một phong thư, giật mình quay lại nhìn ngó xung quanh, nhưng đáp lại cái nhìn của cô là một con đường vắng hoe . Chẳng lẽ…

Cảm thấy có điều gì đó ẩn chứa bên trong phong thư mỏng manh kia, Hiểu Đồng vội vàng xé phong thư ra. Trong đó chỉ có một mảnh giấy ngắn. Hiểu Đồng chăm chú đọc những hàng chữ trên tờ giấy đó xong liền lao nhanh vào nhà đánh thức Vĩnh Phong dậy.

Vẫn trong con mơ ngủ, Vĩnh Phong mơ màng nhìn Hiểu Đồng, cô thở hổn hểnh chìa ra trước mặt cậu một tờ giấy. Vĩnh Phong cau mày cố mở mắt nhìn rõ hàng chữ bên trong của tờ giấy, thoáng giật mình tỉnh ngủ, cậu mở mắt to nhìn cô :

- Cái này … – Sau đó nói như ra lệnh – Em mau thay quần áo đi, chúng ta đi liền.

Hiểu Đồng liền gật đầu quay lưng đi thay đồ, Vĩnh Phong nhanh chóng bật dậy nắm lấy điện thoại bấm số.

- Mọi người, đã biết Đình Ân ở đâu rồi.

Ngồi trên xe Vĩnh Phong, Hiểu Đồng nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ nơi giam giữ Đình Ân, tâm trạng thấp thỏm lo lắng. Cô thầm cầu mong địa chỉ trong đây là chính xác, như vậy thì mọi người có thể cứu được Đình Ân. Cả người Hiểu Đồng run lên khi nghĩ tới viễn cảnh Đình Ân xảy ra chuyện, Vĩnh Phong đưa tay sang nắm ấy bàn tay lạnh toát của cô trấn an :

- Sẽ không sao đâu ? Đình Ân là một cô gái tốt, ông trời không để cô ấy xảy ra chuyện đâu.

Hơi ấm từ bàn tay Vĩnh Phong khiến Hiểu Đồng cảm thấy an tâm, cô khẽ gật đầu rồi ngã người dựa vào ghế thư giãn.

Chạy được một lát, Vĩnh Phong đã thấy chiếc xe màu xám bạc của Thiên Minh phía trước. Đoạn đường phía trước dường như bị tắt đường bởi chuyện gì đó. Những tiến còi in ỏi, những tiếng la ó ầm ĩ làm náo động cả một con đường.

Khiến cho họ càng cảm thấy sốt ruột, lo lắng và bất an vô cùng. Cuối cùng một đám khói bốc lên đen kịt cả một bầu trời. Sau đó là giọng Quốc bảo vang lên trong điện thoại :

- Không xong rồi, căn nhà đang giam giữ Đình Ân bốc cháy.

Cả hai người đều tấp xe vào lề và vội vã chạy đến căn nhà đang cháy. Có rất nhiều người tụ tập đến xem, xe cứu hỏa vẫn chưa đến được, mà lửa cháy ngàng càng cao.

Căn nhà đó là một căn nhà lầu 4 tầng rất sang trọng. Nhìn từ ngoài có thể cho thấy nội thất bên trong đều bằng gỗ cao cấp. Cho nên cho thể nói, căn nhà rất dễ bén lửa và bóc cháy nhanh chóng. Thiên Minh đang đứng sững nhìn ngọn lửa cháy bừng lên, Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng dạt dòng người đông nghẹt xấn tới rồi cũng đứng sững lại như Thiên Minh. Lửa đã cháy phủ tầng 1 không cách gì vào được.

Bên ngoài xe cảnh sát giao thông đang dẹp đường, để xe cứu hỏa có thể vào được. Tất cả những gương mặt đều lo lắng nhìn căn nhà bốc cháy, họ tự hỏi liệu bên trong có người hay không. Ngay lúc đó Minh thùy và Quốc Bảo cũng bắt đầu chạy đến, cả hai đều thở dốc cũng sững sờ nhìn căn nhà đang bốc cháy.

- Liệu…Đình Ân có trong đó không? – Quốc Bảo phập phồng hỏi. Câu hỏi này ai cũng lo sợ chưa dám thốt ra cuối cùng cũng có người nói.

Cả Hiểu Đồng và Minh Thùy như nhũn ra sắp ngã xuống, may mà Quốc Bảo và Vĩnh Phong đỡ kịp.

- Không đâu…Đình Ân không có trong đó đâu – Hiểu Đồng lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi ra, cô không muốn tin.

Ngay lúc đó, có một người đàn ông cũng đứng nhìn đám cháy một cách chăm chú, Nét mặt hắn ta co giãn một cách kì lạ, Min Thùy lặp tức nhận ra hắn ta là một trong những kẻ bắt cóc, cô run rẩy chỉ tay vào hắn:

- Hắn….chính là hắn đã bắt cóc chị Đình Ân.

Nghe tiếng nói, tên này quay mặt lại, thì thấy đámngười bọn họ đang nhìn về hắn, mặt hắn lập tức tái xanh quay đầu định bỏ trốn nhưng Thiên Minh đã nhanh chóng tóm lấy hắn.

Đình Ân đang ngủ say, bỗng cảm thấy nóng bức, khắp người cô nhẽ nhại mồ hôi. Đầu vẫn còn choáng vì bị bọn chúng cho uống thuốc ngủ, cô mơ màng mở mắt ra. Trước mặt cô là một biển lửa đỏ rực. Cô kinh hoàng bật dậy, run rẩy nhìn biển lửa bao quanh mình.

Nhìn xung quanh, gần như là không có lối thoát nào khác ngoài cái cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi mà lửa vẫn chưa bén tới. Không kịp suy nghĩ gì nữa, cô lao lên tầng trên tìm kiếm một lối thoát. Rồi cô nhìn thấy một ban công, vội vàng lao ra bên ngoài xem thì khựng lại.

- Nói mau, cô gái mà tụi mày bắt cóc hiện giờ ở đâu – Thiên Minh gầm lên, túm chặt lấy cổ áo tên này sau khi đánh cho hắn ta một trận bần dập.

- Các người nói gì, cô gái bị bắt cóc nào – Tên này giả vờ ngơ ngác hỏi.

- Ông còn chối, chính mắt tôi nhì thấy ông bắt chị Đình Ân đi – Minh Thùy đứng ra vạch tội hắn.

Hắn thấy Minh Thùy bèn ngậm họng lại. thiên Minh tức giận đấm cho hắn ta một phát vào mặt. Rồi siết chặt cổ áo hắn hơn nữa. cậu nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù đến đáng sợ khiến tên này run rẩy. Cho đến khi cổ áo hắn bị siết chặt đến không thở được, hắn mới ú ớ quơ chân thều thào nói:

- Tôi nói …tôi nói…

Nghe hắn nói Thiên Minh bèn thả lỏng tay ra rồi đứng thẳng dậy lườm mắt nhìn hắn. Tên này nuốt nước miếng đánh ực một cái rồi đứng lên. Hắn sợ hãi nhìn mọi người rồi run run chỉ tay vào căn nhà đang bốc cháy:

- Cô ấy ở trong đó.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn the hướng tay hắn chỉ. Nhân cơ hội này, hắn ta định bỏ chạy nhưng đã bị Thế Nam vừa đến đấm cho một phát cực lực vào ngay phần ngực ngất xỉu tại chỗ. Đỗ ịch xuống như một bao cát.

Cả Thiên Minh và Thế Nam đều muốn lao vào biển lửa đó nhưng đều bị Vĩnh Phong và Quốc Bảo giữ lại.

- Thả anh ra – Thế Nam gầm lên với Quốc Bảo.

- Anh muốn vào cứu cô ấy – Thiên Minh cũng gắt lên với Vĩnh Phong.

- Không được, lửa lớn lắm, anh vào đó chỉ mất mạng thôi – Vĩnh Phong kiên quyết nói.

- Đúng đó, mấy anh vào trong đó, chẳng những không cứu được Đình Ân và còn thiệt mạng vô ích – Quốc bảo cũng lên tiếng khuyên nhủ.

Ngay lúc đó, mọi người reo lên khiến cả bọn quay phắt lại. Nơi ban côngtầng ba, Đình Ân đang hoảng hốt nhìn xuống. Tầng ba quá cao, nếu nhảy từ đó xuống không chết cũng tàn phế. Cô sợ hãi nhìn bên dưới, nước mắt lưng tròng, khói lửa khiến cô ho sặc sụa. Cô tuyệt vọng nhìn xuống đám đông đang đứng đó nhưng chẳng ai có thể cứu lấy cô.

Thiên Minh và Thế Nam càng sợ hãi, chỉ muốn lao vào cứu cô ấy. Cả hai đều giằng co với Vĩnh Phong và Quốc Bảo. Minh Thùy đứng nhìn bốn người họ giằng co rồi nhìn thấy Đình Ân đang hoảng sợ trên cao thì chỉ biết khóc. Hiểu Đồng chứng kiến cảnh đó thì đau lòng tột độ. Cô xem Đình Ân như chị em gái ruột, nhìn thấy cô ấy từ từ đi đến con đường chết mà bất lực đứng nhìn, nhưng cô càng không muốn Thế Nam và Thiên Minh la đầu vào đó, nhưng không thể nào ngăn cản họ được.

Cô nhìn thấy người cảnh sát đang đứng cầm loa hò hét mọi người giải tán để chừa đường cho xe cứu hỏa tới. Không kịp suy nghĩ gì nữa cô lao nhanh đến giật lấy chiếc loa trong tay người cảnh sát rồi lao nhanh về phía bên dưới căn nhà đang cháy. Hướng chiếc loa về phía mọi người hét lên:

- Tất cả mọi người im lặng đi.

Mọi người đang nói chuyện ầm ĩ thì bỗng im lăng hết. Họ nhìn về phía cô, cả bốn người đang giằng co cũng ngừng lại nhìn cô. Hiểu Đồng mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình, cô hướng cái loa lên phía Đình Ân đang cúi xuống nhìn cô cầu cứu. Hiểu Đồng nghẹn ngào rơi nước mắt nhìn Đình Ân nói:

- Đình Ân! Cậu tin mình không? Nghe lời mình quay vào trong, đi thẳng lên tầng bốn. Có nhớ Đình Khiêm cho chúng ta xem bộ phim “Thượng Đế cũng phải cười” không? Lúc đó tụi mình đã ôm bụng cười lăn ra giường – Hiểu Đồng cố tình kể để trấn an tinh thần dang hoảng loạn của Đình Ân – Có nhớ khi khu rừng cháy, người cha đã làm gì không? Ông ta tạo một cái vòng lửa tự bảo vệ mình, ngăn cho lửa cháy lan đến nơi ông ta đứng. Đi đi…lên tầng bốn, tạo một cái vòng lửa bảo vệ mình đi. Tụi mình sẽ ở đây chờ xe cứu hỏa tới. Nhanh lắm, xe cứu hỏa sẽ tới liền. Cậu sẽ không sao đâu, đi đi…

Đình Ân khẽ nhìn Hiểu Đồng rơi nước mắt rồi gật đầu.

Cô quay lưng vào trong, nhanh chóng chạy lên tầng 4, cũng may tầng bốn là một nơi khá rộng, dường như để dành vui chơi khiêu vũ. Cô liền cố sức đẩy mọi thứ dạt qua xung quanh mình, dường như không đủ, cô lại lao xuống tầng ba, gom được thứ gì cô đều gom lấy đem lên trên. Lửa từ tầng hai bắt đầu cháy nhanh lên tầng ba nhanh chóng khiến Đình Ân ho sẵc sụa.

Cô lấy mấy tấm mềm đem vào trong phòng tắm xã ướt, cho nước chảy lên láng khắp nơi. Còn mình tiếp tục thu dọn những thứ trong tầm tay đem lên tầng bốn. Cuối cùng khi đã thấm mệt, và lửa đã nóng bừng lên, khói bụi tràn vào trong cuốn họng kiến cô không thể nào thở nổi. Cô vào trong buồn tắm cố sức lôi chiếc mềm nặng trình trịch vì ướt lên lầu, đem vào cái vòng tròn lớn mà cô tạo ra. Lửa đã cháy đến tầng bốn, Đình Ân châm một mồi lửa vào trong vòng tròn của mình rồi chui tọt vào trong tấm chăn ướt. Cô nằm co quắp trong tấm chăn có thể ngăn được khói bụi và sức nóng. Nhưng hơn hết cô không ngừng run rẩy cầu mong, cầu mong cho mọi việc thuận lợi, cầu mong cho bản thân thoát chết. Cô còn quá trẻ, còn gia đình, còn sự nghiệp , còn tình yêu. Và hơn tất thảy mọi thứ, cô không muốn chết.

Con người khi sắp chết, thường nghĩ đến nhiều sự việc mà mình từng trải qua, từng gương mặt mà mình yêu thương. Trong đầu Đình Ân, người hiện ra trước nhất chính là Thế Nam. Cô không rõ, mình yêu cậu từ lúc nào. Có lẽ là khi cậu giúp cô trong quán bar Phong Trần, cũng có lẽ, là cái kéo tay cô choàng qua eo cậu khi đi cứu Hiểu Đồng hoặc có lẽ nụ cười dịu dàng của cậu nhìn cô khi họ giáp mặt ở trường. Cũng có lẽ….Đình Ân bỗng rơi nước mắt chua xót …chua xót cho mối tình câm lặng không hồi đáp.

Cô nghĩ tới Thiên Minh, cậu đã làm rất nhiều chuyện vì cô, nếu nói cô không cảm động thì đúng là lầm. Nhưng cô cũng như Hiểu Đồng, trái tim chỉ có một và đã dành cho một người, không dễ dàng trao cho người khác, cô cảm thấy có lỗi với Thiên Minh rất nhiều.

“ Mình sẽ không chết, mình tin tưởng Hiểu Đồng, luôn luôn….” – Không khí càng lúc càng ít, Đình Ân mệt nhọc thở gấp rồi từ từ lịm đi.

Hiểu Đồng đứng nhìn Đình Ân quay vào bên trong, rồi từ từ hạ bàn tay đang cầm chiếc loa xuống. Cô đờ đẫng nhìn ngọn lửa đang cháy bừng bừng đến nỗi, cô cảm thấy cái nóng phả lên mặt cô như muốn thêu đốt cô, vậy mà Đình Ân lại đang ở trong lòng ngọn lửa đó. Hiểu Đồng khóc, cô cảm thấy đau đớn khi sắp mất người chị em thân thiết của mình. Cô nhìn ngọn lửa một các bất lực thật lâu rồi quay đầu lại nhìn mọi người, khẽ nhắm mắt thở dài chầm chậm bước đến bên mọi người trong vô thức.

Mọi người lúc Hiểu Đồng chạy đến gần căn nhà thì cũng muốn chạy theo nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại. Thấy Hiểu Đồng quay lại mọi người thở phào nhìn cô. Thế Nam sốt ruột lên tiếng hỏi:

- Có thể không? Cách đó có thể giúp Đình Ân thoát khỏi ngọn lửa không ?

Hiểu Đồng cúi đầu im lặng, cô không dám ngẩng lên sợ nhìn thấy những đôi mắt nhìn cô đầy kì vọng. Bởi vì cô đang lừa họ, lừa cả Đình Ân.

Thiên Minh thấy Hiểu Đồng không trả lời cậu nhất thời không kiềm chế nắm chặt lấy hai vai Hiểu Đồng siết chặt, gầm lên hỏi:

- Hiểu Đồng! Em mau trả lời đi, cách đó có được không?

Hai vai bị siết chặt đến đau nhức, Hiểu Đồng nhăn mặt đau đớn. Vĩnh Phong vội kéo Thiên Minh ra khỏi Hiểu Đồng, ôm lấy cô vào lòng. Hiểu Đồng dụi đầu vào lòng Vĩnh Phong khóc nức nở. Thiên Minh, Thế Nam, QUốc Bảo và Minh Thùy đều chới với, họ đã nghĩ cách đó có thể giúp Đình Ân thoát chết, hóa ra chỉ là một sự lừa gạt.

Hiểu Đồng kìm nén tiếng khóc quay lại nhìn mọi người nói, giọng nghẹn ngào:

- Xin lỗi! Em xin lỗi! Em chỉ là không muốn mọi người lao vào đó một cách ngốc nghếch thôi. Em cũng không muốn Đình Ân sống trong sợ hãi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Trong sự tuyệt vọng của mọi người thì tiếng còi của xe cứu hỏa từ xa vang tới càng lúc càng gần. Trong họ ánh lên một tia hy vọng, hy vọng còn kịp, hy vọng tất cả chưa muộn. Nhưng nhìn ngọn lửa đã cháy phừng phừng ở lầu bốn, cả đám người bọn họ đều thấp thỏm lo sợ mọi chuyện đã quá muộn. Chỉ có thể đánh cược với số mạng, đánh cược với ông trời, mong rằng Đình Ân phước lớn mạng lớn mà thôi.

Xe cứu hỏa cuối cùng cũng chạy được vào bên trong, những nhân viên cứu hỏa nhanh chóng tạo ra vòi rồng phun nước. Hiểu Đồng vội vàng cầm cái loa trong tay hét lên:

- Cô ấy ở lầu bốn, làm ơn cứu cô ấy.

Nghe tiếng hét, nhân viên cứu hỏa nhanh chóng lập thang và cùng nhau đưa chiếc vòi phun nước đầy mạnh mẽ kia bắt đầu dập tắt cơn bão lửa đang đốt cháy từng chút từng chút một ở lầu bốn. Cơn bão lửa cũng nhanh chóng dịu lại. Trong lúc mọi người đang chú ý đến nhìn từng ngọn lửa bị đẩy lùi, cảnh sát cũng nới lỏng vòng tay, hai bóng người liền lao ra khỏi vòng vây, chạy thẳng vào bên trong.

Tất cả mọi người ở bên ngoài rộ lên, cảnh sát phải một lần nữa thắt chặt vòng vây, không cho ai mạo hiểm xông vào bên trong nữa. Các nhân viên cứu hộ cũng vội chạy vào bên trong định ngăn cản, nhưng hai bóng người kia đã chạy một mạch lên tầng bốn không một chút do dự, mặc kệ cơn bão lửa vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn, mặt kệ cho cái nóng bao trùm, mặc kệ cho làn khói mờ mịt bao phủ mắt họ cay xòe và xộc vào cuống họng họ khiến cả hai ho sặc sụa.

Họ mau chóng tìm thấy Đình Ân đang vùi mình trong tấm mềm nóng rực. Vội vàng chạy đến bên cô, Thế Nam kéo tấm mềm dày đang nóng dần lên ra khỏi người Đình Ân, Thiên Minh nhanh chóng bồng Đình Ân lao xuống dưới lầu, trước khi cô không còn dưỡng khí để thở. Khi họ đi đến tầng hai, một chiếc kệ đang cháy dở đột nhiên đỗ sập về phía họ. Thế Nam vội lao đến dùng thân đỡ lấy chiếc kệ, che cho Thiên Minh và Đình Ân, ngay lúc đó hai nhân viên cứu hỏa cũng chạy đến giúp dỡ cái kệ ra. Tất cả họ nhanh chóng thoát ra ngoài trong sự mừng rỡ của mọi người.

Một cái băng ca nhanh chóng chờ tới, Thiên Minh vội đặt Đình Ân lên trên đó, các nhân viên y tế liền dùng ống thở để Đình Ân hô hấp dễ dàng hơn rồi. Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng chạy đi.

Vĩnh Phong, Hiểu Đồng, Quốc Bảo và Minh Thùy nhanh chón quay trở lại xe của mình và chạy theo xe cấp cứu. Cuối cùng Đình Ân cũng thoát chết. Nghe nói là nhờ cách của Hiểu Đồng mà Đình Ân mới có thể chịu đựng được đến giây phút đó. Lửa khi lan đến vòng tròn bao quanh Đình Ân thì dừng lại, chỉ phả lên người cô sức nóng khủng khiếp của nó chứ không thêu đốt.

Sau khi tỉnh lại, Đình Ân không muốn bất cứ ai vào thăm cô hết ngoại trừ gia đình và Hiểu Đồng ra. Khi Hiểu Đồng vừa bước vào, cô thấy Đình Ân đang ngồi bên cửa sổ, mình mặc bộ đồ bệnh nhân, toàn thân bị quấn băng kín mít. Đình Ân nhìn ra phía bên ngoài một cách buồn bã, tuy thoát chết nhưng cô cũng bị phỏng khá nhiều. Lửa quá lớn làm cho chiếc chăn cô quấn trên người cũng nóng hực lên phả lên làn da của cô bỏng rát. Điều tệ hại nhất là, mặt cô có một vết phỏng khá nặng, là lúc cô lo kéo tấm chăn ướt đi lên đã bị một vật rơi trúng mặt. Nhưng lúc đó quá hoảng loạn, cô không hề cảm thấy đau rát. Vết phỏng đó nếu không xử lí tốt sẽ dể lại sẹo. Đối với một cô gái như Đình Ân, vết sẹo trên mặt thật là một điều tàn nhẫn.

- Cậu sao rồi…- Hiểu Đồng nhẹ nhàng đặt bà tay lên vai Đình Ân.

- Mình không sao – Đình Ân cười buồn nói – Bác sĩ bảo hai hôm nữa có thể tháo băng ra rồi. Chỉ là phòng ngừa mình thấy ngứa mà gãi trầy nên băng nhiều vậy thôi.

- Ừ, mình tin cậu sẽ trở lại như cũ mà – Hiểu Đồng cười nhẹ nhỏm nói.

- Sẽ không thể trở lại như cũ đâu – Đình Ân đưa tay lên bên mặt bị phỏng nặng của mình rơi nước mắt nói.

Hiểu Đồng đau đớn ôm lấy bạn vỗ về:

- Không sao đâu, chắc chắn có thể hồi phục mà, cậu sẽ lại xinh đẹp như xưa mà thôi.

- Tại sao! Tại sao lại đối xử với mình như thế chứ, mình đã làm sai điều gì mà ông trời lại nỡ đối xử với mình như vậy? – Đình Ân ôm lấy Hiểu Đồng khóc nức nở bên vai của cô.

Khi Hiểu Đồng bước ra, mọi người liền xúm quanh cô hỏi chuyện, nhưng Hiểu Đồng lắc đầu buồn bã.

- Em có biết người đưa địa chỉ đó là ai không? – Thiên Minh nhìn Hiểu Đồng hỏi.

- Hình như là Vũ Quỳnh, em cũng không chắc cho lắm – Hiểu Đồng dè dặt trả lời. Rồi cô kể lại sự việc mình gặp Vũ Quỳnh rồi sau đó nhặt được phong thư ra sao. Ai cũng không hiểu được nguyên nhân vì sao, đành im lặng chờ kết quả điều tra của cảnh sát.

Chuyện Đình Ân xảy ra chuyện cuối cùng cũng bị báo chí biết được, họ nhanh chóng đăng tin. Những hợp đồng của Đình Ân bị hủy hết, và nhanh chóng rơi vào tay của Anh Kỳ. Đình Ân biết chuyện, tinh thần suy sụp vô cùng.

- Vậy thì Anh Kỳ chắc chắn là chủ mưu, cô ta cho người bắt cóc chị Đình Ân vì tức giận chị ấy đã giành được những hợp đồng béo bỡ từ tay cô ta, cô ta ganh tỵ. Nhưng bị Vũ Quỳnh biết được, mà Vũ Quỳnh lại không dám báo trực tiếp cho chúng ta nên mới lén lút như vậy. Căn nhà đó chủ sỡ hữu là nhà họ Vũ – Minh Thùy vừa nói vừa liếc về phía Vĩnh Phong.

Trước những lời cáo buộc và bằng chứng quá ư chân thật, Vĩnh Phong chẳng thể nào phủ nhận. Trong khi mọi người còn đang căm phẫn thì Hiểu Đồng đã lên tiếng nói:

- Em tin Anh Kỳ không làm chuyện này.

Khi tháo băng ra, quả nhiên phần da tay da chân của Đình Ân trở lại như cũ, nhưng vết sẹo trên mặt vẫn chưa thể lành lại. Đình Ân đau buồn đến không muốn ăn nữa, cô ngày càng gầy đi, khiến bác Hà mẹ cô khóc rất nhiều. Rất nhiều người đã khuyên nhủ Đình Ân, nhưng cô lại vẫn không muốn ăn, chỉ có Thế Nam là không đến.

Thế Nam đến thăm Đình Ân nhưng cậu chỉ đứng lặng lẽ bên ngoài nhìn cô từ khe cửa, cảm thấy tim mình đau như đang chảy máu, rồi sau đó mới quay lưng đi. Nhưng sau lưng cậu là Hiểu Đồng.

- Sao anh không vào thăm cô ấy – Hiểu Đồng hoài nghi nhìn Thế Nam, cậu nghiêng người qua môt bên rồi im lặng không nói.

- Người Đình Ân yêu là anh, nếu có anh bên cạnh chăm sóc an ủi cô ấy, có thể Đình Ân sẽ vui vẻ trở lại.

- Anh …

- Thế Nam! Nếu anh thật sự yêu Đình Ân thì hãy dũng cảm lên. Em biết anh không muốn có lỗi với Thiên Minh, nhưng tình yêu vốn ích kỉ mà. Thiên Minh là người tốt, anh ấy cũng không nỡ nhìn thấy Đình Ân đau khổ thế này đâu. Nếu như tình yêu của anh có thể làm cho Đình Ân vui vẻ trở lại thì ích kỷ một lần có sao đâu. Chẳng lẻ anh định làm con rùa rụt cổ suốt đời hay sao? Anh đã hèn nhát một lần rồi, chẳng lẽ lại muốn hối hận lần thứ hai, huống hồ lần này người Đình Ân yêu là anh.

- Nhưng mà…- Thế Nam vẫn lo sợ , cậu quay lại nhìn Hiểu Đồng thì thoáng giật mình bởi vì phía sau Hiểu Đồng, Thiên Minh đi tới tự bao giờ.

Hiểu Đồng cũng quay lưng lại nhìn theo ánh mắt Thế Nam, cô cũng sững người lại, Thiên Minh từ từ quay người bỏ đi.

Thiên Minh biết chứ, biết người con trai trong lòng Đình Ân là Thế Nam, biết là cô yêu cậu rất nhiều, biết là cô vì cậu mà đau khổ. Nhưng mà cậu nguyện ở bên cạnh cô yêu thương bảo vệ đùm bọc cô. Cậu không quên cái thời còn nhỏ, lúc cậu gặp cái con nhóc gầy gò dễ bắt nạt kia. Thường hay bị cậu và Đình Khiêm trêu chọc đến phát khóc rồi nổi giận đùng đùng lao vào họ đuổi đánh, nhưng chẳng lần nào đuổi kịp. Cậu cảm thếy trêu đùa cô là một chuyện rất thú vị. Nhưng khi gặp lại, cô đã trở thành một người khác: xinh đẹp hơn, e thẹn hơn. Từ lúc đó trái tim cậu thoáng xao động.

Vậy mà giờ đây mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu phải làm sao đây. Lựa chọn sự ích kỷ chiếm lấy cô, biến cô thành vật sở hữu của mình hay là trả cô về với người đàn ông cô yêu.

Thiên Minh khổ sở nghĩ, cậu chỉ có thể ngồi lặng lẽ bên ly rượu cười buồn một mình trong quán bar. Cảm hấy chán nản cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cậu hấy một cô gái đang phủ phục bên quầy rượu. Một gã đàn ông bước đến gần cô mồi chài, cô gái đã say rượu liên tục xua tay nhưng vẫn bị gã đó ôm lấy đưa đi. Cô đã quá say không còn đủ sức phản đối nữa. Cô bước đi khập khễnh, mái tóc che phủ gương mặt dần dần được hiện ra, gương mặt khá quen thuộc với Thiên Minh nhưng cũng là gương mặt lâu rồi không gặp lại.

Cậu liên bước đến ngăn tên kia lại, trừng mắ hìn hắn rồi kéo cô gái lại phía mình. Gã này thấy ánh mắt đe dọa của Thiên Minh thì sợ hãi liền buông tay bỏ đi. Thiên Minh nhìn cô gái khẽ gọi:

- Trúc Diễm….

Nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Trúc Diễm cố mở đôi mắt đang lừ đừ vì say của mình ngẩng lên nhìn rồi không kìm được cơn nôn, cô nôn thốc nôn tháo lên người cậu sau đó lịm đi.

Không còn cách nào khác, Thiên Minh đành đưa Trúc Diễm về nha. Giúp cô lau người rồi tắm rửa đi ngủ, cậu cũng khá mệt mỏi .

Khi Trúc Diễm mở mắt ra, cô vẫn thấy đau đầu nhưng cô vẫn nhớ rõ người đã giúp mình là Thiên Minh. Vón dĩ cô định im lặng ra về nhưng đi ngang qua một căn phòng có cửa khép hờ, gương mặt say ngủ của Thiên Mnh lọt qua khe cửa khiến cô dừng chân. Đã lâu rồi cô không gặp lại cậu, nhưng Trúc Diễm biết cậu vẫn luôn ngự trị trong trái tim cô. Không nén nỗi trái tim, cô khẽ đẩy cửa bước vào, tiến đến bên giường của Thiên Minh.

Gương mặt cậu không thay đổi chút nào, tuy nhiên trên mặt vầng trán khẽ chau lại chứng tỏ cậu có điều phiền muộn. Bất giác cô đưa tay xoa vầng trán cậu đánh an sự phiền muộn kia đi. Khi bàn tay ấm áp chạm vào gương mặt cậu như có một luồng điện chạy đến trái tim cô, khiến nó run rẩy. Cô muốn rút tay ra khỏi mặt cậu nhưng tay lại không nghe lời mà tham lam lướt nhẹ trên gò má cậu.

Đi đến bờ môi ngọt ngào mà cô hằng mong đợi, bất chợt cô khum xuóng hôn nhẹ vào bờ môi khát khao ấy rồi giật mình hoảng hốt đứng bật dậy lui về sau mấy bước. Trúc Diễm đưa tay lên che miệng ngăn cho tiếng nấc bật ra từ cuống họng, nước mắt khẽ rơi, cô đau lòng quay lưng bỏ đi.

Khi tiếng chân Trúc Diễm dần xa, Thiên Minh mới mở mắt thở dài.

Khi Thiên Minh vào thăm Đình Ân, cậu thấy cô đang ngồi gục đầu vào hai tay, dưới đất là mảnh gương đã bị vỡ. Cậu cảm thấy rất đau lòng. Cậu khẽ gọi:

- Đình Ân!

Nhưng Đình Ân không ngẩng lên mà nói:

- Em không muốn gặp ai hết, anh đi ra đi.

- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Lúc khác anh lại tới – Thiên Minh thở dài nói, có lẽ lúc này Đình Ân cần yên tĩnh, cho nên cậu không muốn làm phiền. Nhưng khi Thiên Minh quay lưng đi thì Đình Ân đã nói:

- Xin lỗi Thiên Minh! Em muốn chia tay với anh.

Từ sau khi chia tay với Thiên Minh, Đình  càng ít nói hơn. Khi về nhà, cô chỉ núp mình ở trong phòng không nói năng gì, càng khiến mọi người đau lòng.

Trong khi đó, những hợp đồng quảng cáo của cô từng cái từng cái lọt vào tayAnh Kỳ khiến Minh Thùy rất tức giận, nhưng dù cô nói thế nào Hiểu Đồng cũng không cho là Anh Kỳ hại Đình Ân. Hiểu Đồng đã nhờ Thiên Mnh giúp mình dò la nhiều việc, cô chờ mọi việc dò la xong mới quyết định.

Thế Nam thấy Đình Ân như thế thì đau lòng vô cùng, cậu quyết định thổ lộ nỗi lòng của mình với Đình Ân. Nhưng Đình Ân khẽ cười nói:

- Không cần phải thương hại em như thế.

Thế Nam nắm chặt hai vai của Đình Ân không cho cô tránh né, cậu nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Anh không thương hại em mà là thật lòng. Lúc hay tin em bị bắt cóc anh thấy lo sợ vô cùng đến không ngủ được. Đến khi nhìn thấy em trong biển lửa, anh mới biết mình rất sợ mất em. Anh ước gì người đứng trong biển lửa đó là anh chứ không phải em – Thế Nam một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Đình Ân và thốt ra ba chữ – Anh yêu em.

Đình Ân nghe thấy một cái gì đó vỡ òa trong tim cô, một vật chặn lấy cổ họng cô nghẹn đắng. Cô nhìn Thế Nam nước mắt tuôn rơi, môi run rẩy muốn nói nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Nhưng ngay sau đó nụ hôn của Thế Nam ập đến vừa như cơn gió mạnh lại vừa như cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho cả người Đình Ân run lên, càng làm nước mắt cô rơi nhiều hơn.

Những giọt nước mắt chảy vào hai bờ môi đang kề sát nhau nghe mặn đắng. Thế Nam nhẹ nhàng buông Đình Ân ra, cậu hôn nhẹ lên bờ mi đọng nước của cô thật khẽ, cuốn lấy những giọt nước mắt thuần khiết ấy, xoa dịu trái tim đau đớn của cô. Nhưng Đình Ân đã đẩy cậu ra, cô lắc đầu vẻ mặt đầy đau khổ nói:

- Cám ơn anh, Thế Nam. Giờ phút này, anh đã xoa dịu sự đau khổ trong lòng em rất nhiều. Nhưng mà em không cần sự thương hại của anh đâu, em có thể tự mình đứng lên. Thật đó, em có thể tự mình đứng lên mà không cần phải có bất kì sự thương hại nào cả, không cần ai dìu dắt che chở. Em không yếu đuối như vậy đâu.

- Anh đã nói, anh không thương hại em. Anh yêu em – Thế Nam nhắc lại lời bày tỏ của mình lần nữa.

- Thế Nam! Người anh yêu là Hiểu Đồng – Đình Ân khổ sở nhắc.

- Ly rượu đầu làm người ta nhớ, ly rượu cuối làm người ta say –Thế Nam xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt đang đọng những giọt nước mắt của Đình Ân, cậu trầm giọng – Có lẽ hình ảnh của Hiểu Đồng đã in đậm trong tâm trí của anh, nhưng mà người con gái vì anh mà khóc, vì anh mà đợi chờ, vì anh mà đau khổ lại khiến anh khắc cốt ghi tâm.

Câu nói của Thế Nam khiến trái tim Đình Ân như vùa được ẩn trong làn nước mát lành êm dịu, nhưng cô đã không còn là Đình Ân như trước nữa rồi, cô đã trở thành một cô gái xấu xí với một gương mặt thẹo. Cô nhìn Thế Nam cười buồn khẽ lắc đầu:

- Nhưng mà Thế Nam, anh có nghĩ tình cảm của em với anh giống như bát nước hất đi, không thể lấy lại. Như gương vỡ không bao giờ lành hay không? Nếu như câu nói này trước đây anh nói ra, em chắc chắn sẽ thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hiện giờ em không đủ can đảm để đón nhận tình yêu đó. Em đã từ bỏ tình cảm em dành cho anh từ rất lâu rồi.

- Không sao cả – Thế Nam nhẹ nhàng đáp – Nếu như bát nước hất đi không thể lấy lại thì anh sẽ thêm nước khác cho đầy bát. Nếu như những mảnh gương đó không lành lại thì anh sẽ dùng những mảnh gương vỡ đó đi làm thành những chiếc gương nhỏ hơn, xinh đẹp hơn. Chỉ cần em còn chút tình cảm với anh, anh nhất dịnh sẽ nắm bắt nó để em lại tiếp tục yêu anh. Lần này là anh theo đuổi em, là anh đợi chờ em.

- Nhưng mà …- Đình Ân khẽ chớp nhẹ mi mắt xoay mặt đi nơi khác, bàn tay run rẩy ôm lấy phần má bị phỏng của mình, nước mắt lại rơi ra.

Thế Nam nắm lấy bàn tay đang che phủ vết sẹo bị bỏng của cô, từ từ xoay mặt cô lại ,nghiêng mình hôn lên vết sẹo trên mặt cô ,rồi nhìn cô với ánh mắt thiết tha cười nói:

- Đồ ngốc! Anh yêu con người của em, cho dù em có xấu xí hay già nua thì anh vẫn yêu em, hơn nữa vết thẹo này không thể làm lu mờ vẻ đẹp của em trong trái tim anh.

Lời nói vừa bông đùa vừa chân thật này đã phá tan bức tường mặc cảm của Đình Ân. Cô ôm chầm lấy Thế Nam bật khóc lớn, cuối cùng tình yêu thầm lặng của cô cũng đã có hồi đáp. Đính Ân vui sướng vùi người vào trong lòng ngực của Thế Nam. Thế Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi siết chặt, cảm giác hai trái tim cuối cùng cũng hòa chung nhịp đập, cuối cùng cũng có một cánh cửa.

Thiên Minh lặng lẽ khép cánh cửa phòng Đình Ân lại, cậu chọn cách buông tay. Chỉ cần Đình Ân được hạnh phúc, cậu sẽ rút lui. Khẽ cười đau khổ, Thiên Minh quay người lại định bỏ đi, nhưng bắt gặp Hiểu Đồng đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Cậu nhìn Hiểu Đồng không nói gì, lặng lẽ bước qua người cô. Hiểu Đồng nhìn dáng vẻ đau buồn của Thiên Minh thầm thương xót, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định quay lưng lại lên tiếng:

- Thiên Minh! Em có chuyện muốn nói với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện