Đại Bình giới thiệu Hiểu Đồng vào làm ở một quán cà phê khá gần chỗ cô ở. Đó là một quán cà phê sang trọng dàng cho giới thượng lưu. Đây là quán cá phê của bác Đại Bình, nên Hiểu Đồng dễ dàng được nhận vô. Tuy chỉ là một quán cà phê nhưng ở đây cũng bán những loại bánh rất ngon dùng chung với cà phê càng tăng thêm hương vi.

Ở quán thường có những giai điệu nhẹ nhàng do tiếng đàn piano ru nhẹ hồn người.

Ai biết đánh đàn cũng có thể lên dạo một bản tặng cho người mình yêu hay tự mình hưởng thức. Cho nên quán là nơi được yêu thích của các cặp tình nhân ưa sự lãng mạn.

Vì đây là quán cà phê cao cấp, buổi tối thường có khách đông hơn nên lương thu nhập cũng cao hơn. Hơn nữa Đại Bình còn giúp cho Hiểu Đồng vào làm việc bất cứ lúc nào cô thấy rảnh, lương tính theo giờ. Vì vây Hiểu Đồng đỡ vất vả chạy tới chạy lui.

Cô rất cảm kích Đại Bình nên không từ chối mỗi khi Đại Bình tới làm phiền. Anh chàng này được nước lấn tới. Cứ cặp kè bên cãnh Hiểu Đồng suốt ngày.

Vì hai người học cùng lớp nên chàng ta càng có cơ hội tiếp cân Hiểu Đồng hơn.

Hiểu Đồng tuy không từ chối nhưng cũng cho anh ta một cơ hội nào. Đối với cô bây giờ bệnh tình của mẹ và bé Đường mới là cuộc sống của cô.

Vĩnh Phong từ lúc Hiểu Đồng bỏ đi thì càng uống rượu nhiều hơn. Mặt cậu cứ lầm lì ít nói, cả nhóm cũng không ai dám lên tiếng trước. Buổi tiệc hôm đó, lúc đầu rất vui vẻ phút chốc trở nên sầu thảm.

Thế Nam thấy Vĩnh Phong cứ nốc rượu liên hồi, chẳng mấy chốc mà đã hết cả chai rượu. Chẳng ai hiểu được trái tim Vĩmh Phong đang đau đớn thế nào ngoài cậu ra.

Bởi vì, ba mẫu người Hiểu Đồng ghét nhất thì Vĩnh Phong hội đủ thì chính cậu cũng hội đủ. Chỉ khác ở mức độ ít và nhiều thôi.

Dù rằng niềm đam mê đua xe của cậu không bằng Vĩnh Phong, không có tửu lượng bằng Vĩnh Phong, cậu cũng chỉ thình thoảng mới hút thuốc thôi. Vậy thì có thay đổi được gì đâu. Một khi cô ấy đã ghét thì dù nhiều hay ít cô ấy cũng sẽ ghét.

Buồn bã, cậu cũng đưa cả chai rượu lên miện uống.

Nhưng từ xưa đến giờ, Thế Nam vốn là người điềm tĩnh, cậu không buông thả như Vĩnh Phong nên cậu uống rượu cũng rất chừng mực.

Cả nhóm thấy Vĩnh Phong uống rượu như nước lã, lại thấy Thế Nam người duy nhất có thể kiềm chế Vĩnh Phong cũng đang nốc rượu, cả nhóm lắc đầu thở dài, càng không dám lên tiếng.

Quốc Bảo nhìn thấy hai người anh mà cậu kính trọng tự đày đọa bản thân thì rất đau lòng. Trong thâm tâm rất giận Hiểu Đồng, càng giận Đại Bình hơn. Vì Đại Bình chính là nguyên nhân gây ra sự tan vỡ này.

Nể mặt Vĩnh Phong và Thế Nam, vả lại Hiểu Đồng là con gái. Từ xưa dến nay tuy ăn chơi vô độ nhưng cậu và các bạn đều là những chính nhân quân tử không bao giờ ức hiếp đàn bà con gái.

Nhưng Đại Bình thì khác, một thằng đạo đức giả. Ngoài mặt thì hiền từ thật thà nhưng thật ra trong bụng lại ngặm một bồ dao găm.

Cậu nhất định bắt Đại Bình phải khốn khổ môt phen, huống hồ cậu vẫn ghi hận chuyện Đại Bình giả vờ nói không biết cách liên lạc với Hiểu Đồng dù rằng hai người học chung lớp. Hại cậu và mọi người đi tìm mỏi mắt.

Thế Nam mặc dù để mặc cho Vĩnh Phong uống, nhưng khi thấy Vĩnh Phong đã uống hết cả một chai rượu XO mắc nhất mà vẫn còn tiếp tục uống thêm chai thứ hai thì không chịu nổi.

Cậu không thích thấy một Vĩnh Phong nhếch nhác như vậy chút nào.

Thế Nam đưa tay giật lấy chai rượu trong tay Vĩnh Phong la lớn:

- Đủ rồi. Cậu muốn chết à. Cậy càng uống nhiều chỉ càng khiến cô ấy ghét cậu thêm thôi.

Vĩnh Phong

Đưa tay giật lại chai rượu từ trên tay Thế Nam, Vĩnh Phong bực bội nói:

- Không cần cậu quan tâm cho mình. Cô ấy muốn ghét thì cứ để mặc kệ cho cô ấy ghét.

Vĩnh Phong nói xong liền đưa chai rượu lên uống tiếp, nhưng lần này Thế Nam đã hất văng chai rượu trên tay Vĩnh Phong xuống.

Xoảng …………

Chai rượu vỡ tan dưới nền gạch bông. Mọi người ai cũng kinh hãi vì chưa bao giờ họ chứng kiến Vĩnh Phong và Thế Nam cãi nhau.

Ai cũng lo ngại sẽ có đánh nhau, lúc đó thì biết bênh ai bỏ ai bây giờ đây. Tất cả đều là bạn tốt của nhau.

Nhưng điều mọi người lo ngại đã không xảy ra, Thế Nam đứng dậy bỏ đi sau khi buông ra một câu:

- Nếu cậu cứ như thế thì không xứng đáng yêu cô ấy.

Thế Nam đóng sầm cửa lại bỏ đi, bỏ mặc Vĩnh Phong ngồi ôm đầu im lặng, còn những người khác hết nhìn tới lại ngó lui.

Đã hơn một tuần lể Hiểu Đồng không gặp Vĩnh Phong rồi, anh không hề đến tìm cô như thường lệ. Hiểu Đồng cảm thấy thật trống vắng, tuy rằng cô thấy phiền phức khi gặp anh nhưng cô lại thích nụ cười ấm áp mỗi khi anh nhìn cô. Nó làm cho trái tim cô run nhẹ, cảm giác như một luồng gió mát đang lan tỏa trong trái tim cằn cỗi của mình.

Sự nhớ nhung bắt đầu len lõi, chế ngự lí trí của Hiểu Đồng nhưng mà chính cô là người đã đẩy anh ra xa. Bởi vậy sự nhớ nhung này mãi mãi không có tên.

Hôm nay, Hiểu Đồng được nghỉ tiết, cô vội về nhà nấu một bữa cơm thật ngon đem đến bệnh viện cho mẹ. Mẹ cô nhập viện đã hai tháng nay rồi.

Khi cô đến mẹ cô vẫn còn đang ngủ, bà vẫn rất xinh đẹp. Có điều thân hình gầy gò ốm yếu như cành liễu của bà nay càng ốm hơn. Hiểu Đồng nhẹ nhàng đặt cà mên xuống bàn, cô rót nước ra bình cho đầy rồi cầm bình thủy đi lấy nước khác.

Trên đường đi, Hiểu Đồng ghé qua phòng bác sĩ Nhân để hỏi han về bệnh tình của mẹ cô.

Bác sĩ Nhân là một bác sĩ có tay nghề rất cao và được mọi người kính trọng.

Hiểu Đồng còn nhớ cái ngày mà mẹ cô bị ngã bệnh, trong nhà không còn tiền, càng không có gì quý giá để thế chấp, một cô bé như cô không thể đào đâu ra số tiền lớn để làm phẩu thuật cho mẹ.

Cô đã chạy đến quỳ trước mặt các bác sĩ van xin họ cứu lấy mẹ cô, sau này cô nhất định sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền trả nợ.

Ai cũng nhìn cô với ánh mắt thương cảm nhưng chẳng có một ai chịu đưa tay ra giúp đỡ cho mẹ con cô. Họ chỉ nhìn cô rồi lặng lẽ bỏ đi

Trong lúc Hiểu Đồng tuyệt vọng nhất thì bác sĩ Nhân đã chìa tay ra trước mặt cô, ông đưa bàn tay ra giúp đỡ mẹ con cô. Suốt cuộc đời này, Hiểu Đồng sẽ không bao giờ quên đôi bàn tay ấy.

Ca mổ của mẹ cô rất thành công nhưng vẫn chưa thể xuất viện, bệnh viện lại không thể tiếp tục cho nợ thì bác sĩ Nhân là người đứng ra bảo lãnh, trả hết số tiền đã nợ.

Hiểu Đồng cũng không biết số tiền đó là bao nhiêu nhưng cô luôn cố gắng làm việc dành dụm tiền, từng đồng từng đồng lẻ, cứ mỗi tháng cô lại cằm những đồng tiền lẽ đó đưa cho bác sĩ Nhân, ông không nói một lời nào cả, chỉ lặng lẽ cất số tiền lẽ đó vào một phong thư.

Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Hiểu Đồng kính trọng ông vô cùng.

- Cốc … cốc …

- Mời vào – Tiếng bác sĩ Nhân vọng ra.

- Bác sĩ.

Bác sĩ Nhân đang ghi chéo gì đó, thấy cửa mở liền ngẩng đầu lên.

- Hiểu Đồng! Là cháu à.

Hiểu Đồng gật đầu.

- Cháu tìm bác có chuyện gì à.

- Cháu muốn hỏi về bệnh tình của mẹ cháu thế nào rồi ạ.

- Bệnh tình của mẹ cháu vẫn vậy. Không chuyển biến xấu đi nhưng cũng không thuyên giảm. Bác nghĩ nên để mẹ cháu điều trị thêm một thời gian nữa.

- Dạ, cháu biết. Cháu cám ơn bác đã luôn giúp đỡ mẹ con cháu.

- Cháu đừng khách sáo.

- Cốc …cốc …

- Mời vào…

Hiểu Đồng và bác sĩ đều nhìn qua cửa.

Một chàng trai dáng người thanh tú, ăn bận lịch sự bước vào. Anh mĩm cười nhìn bác sĩ:

- Con mới tham quan bệnh viện xong. Định đến đây rủ ba đi ăn cơm cùng con.

Bác sĩ Nhân chỉ tay vào chàng thanh niên giới thiệu:

- Đây là Hữu Thiên – con trai bác. Nó mới tốt nghiệp trường Harvard trở về. Nó sẽ là người kế nghiệp của bác.

Hiểu Đồng cúi đầu e lệ chào anh. Cô không thấy đôi mắt anh nhìn cô phát sáng.

- Nếu bác sĩ có hẹn cháu không dám làm phiền nữa, cháu vô thăm mẹ đây ạ.

- Ừ! Cháu đi đi.

Hiểu Đồng cáo từ ra ngoài đóng cửa lại, vẫn nghe tiếng bác sĩ Nhân và con trai.

- Thật là một cô gái đáng yêu – Hữu Thiên nhận xét.

- Là một cô gái tốt – Bác sĩ Nhân gật đầu tán thành.

Gần 12 giờ, Hiểu Đồng mới về đến nhà trọ của mình. Bé Đường đang ngủ say, nên Hiểu Đồng nhẹ nhàng đến bên cạnh ngắm nhìn đứa em gái nhỏ.

Bé Đường thật đáng thương, từ nhỏ đến lớn không được sống hạnh phúc như những đứa bé cùng tuổi của mình. Mẹ thường xuyên nhập viện, Hiểu Đồng lại đi làm đến khuya mới về.

Bé Đường buổi sáng đi học xong được bác Hà – mẹ của hai anh em Đình Khiêm và Đình Ân đón về cho cơm nước, tắm rửa. Đến tối bác lại đưa về nhà trọ chờ bé Đường ngủ xong thì mới về.

Hiểu Đồng rất biết ơn gia đình của Đình Ân đã cưu mang giúp đỡ gia đình cô lúc hoạn nạn. Bác Trung - ba của Đình Ân lúc trước là tài xế cho ba Hiểu Đồng, tuy nói là đã nhận được ơn huệ của ba Hiểu Đồng nhưng người duy nhất đến thăm hỏi mẹ con Hiểu Đồng chỉ có gia đình bác Trung.

Vốn đã mang tiếng nhờ vả nên Hiểu Đồng muốn để bé Đường ngủ lại nhà Đình Ân. Bởi vì khi bé Đường ngủ rồi thì thím Hà trở về nhà. Bé Đường sẽ phải ở một mình. Mỗi khi tỉnh giấc mà Hiểu Đồng vẫn chưa trở về, bé Đường thường rất sợ hãi, hậu quả là mỗi đêm cô bé đều nói mớ. Nhưng nói mãi bé Đường vẫn không chịu, cứ nhất quyết ở nhà để được thấy Hiểu Đồng. Những lúc như vậy, Hiểu Đồng thấy yêu em biết bao.

Hiểu Đồng kéo lại chăn đắp cho bé Đường, vuốt lại mái tóc tơ phủ trên gương mặt đáng yêu của bé Đường mới đi vào tắm rửa.

Hiểu Đường cảm thấy dạo này bé Đường dường như rất vui vẻ. Bé Đường nói nhiều hơn, đặc biệt là không còn nói mớ như trước. Có hôm Hiểu Đồng còn thấy bé Đường ôm một con thú nhồi bông lớn. Lúc đầu Hiểu Đồng nghĩ rằng là do Đình Khiêm hay bác Hà mua cho nhưng dạo này bé Đường thường có đồ chơi mới mà nhà bác Hà cũng không có tiền để mua hoài như thế.

Vừa cho bé Đường ăn sáng, Hiểu Đồng vừa nghe bé Đường kể chuyện.

- Dạo này chị thấy bé Đường rất vui. Có rất nhiều đồ chơi đẹp, ai mua cho bé Đường vậy.

Đang vui vẻ hớn hở bé Đường chợt im bặt.

- Bé Đường ngoan nói cho chị Hiểu Đồng nghe, nếu không chị Hiểu Đồng sẽ giận.

Bé Đường nghe chị giận liền lặp tức nói:

- Chị Đồng đừng giận bé Đường, để bé Đường nói. Là một người bạn tặng cho bé Đường.

Bạn ư? Hiểu Đồng cau mày. Người bạn nào lại tặng quà đắt tiền như vậy hoài chứ. Người nào lại biết bé Đường. Một thoáng run sợ, trái tim Hiểu Đồng đập rất mạnh. Phải chăng là người đó… nếu vậy…

Hiểu Đồng lo lắng hỏi:

- Người bạn đó là ai. Chẳng phải chị đã dặn không được nhận đồ của người lạ hay sao.

- Không nói được, bé Đường đã hứa là sẽ không nói. Bạn của bé Đường rất tốt, trong lớp không có ai dám ăn hiếp bé Đường nữa cả.

Nghe mấy lời của bé Đường, Hiểu Đồng chua xót hỏi.

- Ở trường các bạn hay bắt nạt bé Đường lắm sao? Bé Đường buồn hiu gật đầu. Gương mặt muốn khóc nói:

- Mấy bạn bảo em không có ba, còn bảo ba em là con khỉ đột nữa. Em giận lắm nên đánh nhau với các bạn ấy. Cũng nhờ …cũng nhờ ….- Bé Đường ấp úng không muốn nói tên người bạn của mình - cho nên bé Đường mới không bị cô giáo phạt.

Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm. Chắc là một giáo viên hay nhân viên trong trường nào đó thấy bé Đường bị ăn hiếp nên mới chơi trò bạn bè bí mật này. Nghỉ tới đây, Hiểu Đồng đã bớt lo sợ, cô cứ nghỉ tới người bạn của bé Đường là người đó mà máu nóng đã lên.

Là ai cũng được, chỉ cần không phải người đó là được. Cô không biết mẹ cô sẽ như thế nào nếu gặp lại người đó.

Hiểu Đồng xoa đầu bé Đường mĩm cười hỏi.

- Vậy em đã cảm ơn người bạn đó chưa.

Bé Đường thấy Hiểu Đồng cười vui vẻ, lặp tức cười hớn hở:

- Dạ rồi.

Hiểu Đồng thầm nghỉ, lúc nào đó phải đến cảm ơn người bạn đó.

Vừa mới đến trường, Hiểu Đồng đã gặp ngay một cảnh tượng gai mắt. Bọn Quốc Bảo đang đùa giỡn với một anh chàng nào đó.

Anh chàng thật tội nghiệp, sách cở bị văng tứ tung, giày thì mất một chiếc, quần áo, tóc tai xốc sếch. Hình như anh chàng đang cố giành lại cái gì đó nhưng không làm sao chạm tay vào được.

Đi đến gần, hiểu Đồng mới phát giác thì ra người kia là Đại Bình.

Quốc Bảo nhìn Đại Bình mĩm mai nói:

- Sao hả. Lúc nãy mày nói hay lắm mà. Có ngon thì lấy lại bức thư trong tay tao đi.

Quốc Bảo giơ giơ lá thư màu hồng trong tay trước mặt Đại Bình. Cậu đã bị hai tên đè úp xuống nền nhà, vô phương chống đối.

Quốc Bảo nắm tóc của Đại Bình kéo lên, mặt giáp mặt với Đại Bình.

- Lần trước, tao hỏi mày, mày trả lời tao thế nào. Mày nói mày không biết.

- Không biết này …- Quốc Bảo gầm giọng tát vào mặt Đại Bình một cái, máu chảy ra khóe miệng.

Mọi người xung quanh không ai dám nói gì, càng không ai dám đứng ra bênh vực cho Đại Bình. Mấy tên trong nhóm của Quốc Bảo còn cười rú lên khoái trá.

- Mày biết không, tao không ưa cái bản mặt của mày chút nào. Mày đừng bao giờ chưng trước mặt tao bộ mặt giả vờ khù khờ của mày, nó làm tao mắc ói. Lần trước ở hồ bơi nếu không có Hiểu Đồng ra mặt mày đã chết trong tay tao rồi. Là anh Vĩnh Phong bảo tao không đụng đến mày, tao mới để cho mày sống sót tới bây giờ. Nhưng xem ra mày không muốn sống nữa rồi thì phải.

Sau đó lại là một cú tát nảy lửa, máu ra từ khóe miệng nhiều hơn. Đại Bình khẽ rên lên mấy tiếng, khiến cho bọn chúng càng cười dữ tợn hơn.

- Mày nghĩ mày là ai. Mày nghĩ mày bằng anh Phong của tụi tao sao. Mày đúng là không tự lượng sức mình. Mày nên về nhà lấy gương soi lại mình đi.

Quốc Bảo lần này, không tát nữa mà đập nguyên đầu của Đại Bình xuống nền gạch một cái cốp. Lần này không chỉ máu miệng mà cả máu mũi của Đại bình đều chảy ra. Trán u lên một cục, lỗ mũi đỏ lựng lên.

Đại Bình tức giận hét to mắng ****.

- Tụi bây là ******. Đồ hèn, chỉ giỏi cậy đông ăn hiếp một mình tao.

Quốc Bảo nghe vậy liền cười gằm:

- Được! Tụi bây buông nó ra.

Hai tên nãy giờ đang đè Đại Bình lập tức buông tay.

Đại Bình vùng vằng thoát ra liềm lồm cồm đứng dậy, đưa tay vệt máu mũi. Cả người cậu lấm lem bùn đất. Máu dính đầy áo.

Quốc Bảo nhìn Đại Bình cười khinh khi:

- Tao cho mày cơ hội, một đấu một. Nếu mày thắng tao trả thư lại cho mày và tao hứa từ nay về sau không ai trong tụi tao đụng đến mày nữa. Còn nếu mày thua, tao sẽ công khai bức thư tình này. Còn mày thì ngoan ngoãn để tụi tao đập một trận cho đã tay. Thế nào.

Quốc Bảo hất đầu về phía Đại Bình hỏi. Đại Bình đưa tay vẹt mũi lần nữa rồi nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống đất.

- Tao khinh. Mau trả tao bức thư.

Quốc Bảo phe phẩy lá thư trước mặt Đại Bình lần nữa.

- Muốn lấy thì đấu với tao đi. Sao hả, mày sợ à.

- Ai thèm sợ mày. Đấu thì đấu.

Nói rồi Đại Bình lập tức lao đến bên Quốc Bảo vung nấm đấm. Nhưng Quốc Bảo chỉ cười nhạt một cái rồi xoay người né tránh dễ dàng.

Mọi người xung quanh lập tức giang rộng ra nhường chổ cho một trận chiến sinh tử.

Quốc Bảo cũng như Vĩnh Phong, cũng học võ từ nhỏ, cũng có máu liều mạng, xông pha trận mạc không biết bao nhiêu trận. Đã đánh tất phải thắng. Cậu cũng như Vĩnh Phong và tếh Nam rất mê đua xe, máu liều còn hơn cả Vĩnh Phong. Một lần cậu đắc tội với một tên đại ca, bị hắn ta dần gần chết, cũng may Vĩnh Phong tới cứu kịp thời nếu không cậu đã bị phế đi một cánh tay.Cũng vì vậy cậu rất tôn thờ Vĩnh phong. Ai đụng tới Vĩnh Phong dù phải liều cả mạng sống cậu cũng bắt người đó phải trả giá đắt.

Tên Đại Bình yếu đuối kia làm sao đụng được vào một sợi tóc của cậu.

Quốc Bảo chẳng hề đánh trả mà cậu chỉ tránh né mấy nấm đấm của Đại Bình y hệt mèo vờn chuột cho đến khi kiệt sức rồi mới thủng thỉnh ăn thịt.

Đại Bình từ nãy giờ đã kiệt sức rồi, nay lại chấp nhận giao đấu cho nên sức cùng lực kiệt, chỉ vài đấm đã không còn đủ sức. Quốc Bảo chỉ đưa một chân đá nhẹ cũng khiến cho Đại Bình té lăn cù mèo.

Quốc Bảo không khách khí, một chân giẫm lên người Đại Bình, đắc chí cười to. Chiến thắng một cách dễ dàng. Cả đám xung quanh vỗ tay khen gợi.

Quốc Bảo khung xuống vỗ vỗ tay vào đầu Đại Bình, thì thầm:

- Ngoan ngoãn chịu trận đi nha cưng.

Nói rồi cậu bỏ chân xuống, phủi tay bước ra ngoài cho bọn kia tấn tới.

Mấy tên kia, kẻ đấm người đá khiến Đại Bình đau đớn rên la vang trời.

- Đủ rồi.

Tiếng hét không lớn lắm nhưng cũng đủ làm cả bọn giật mình phải ngừng tay lại. Cả bọn đưa mắt nhìn về kẻ to gan dám ngăn chặn bọn chúng.

Cô gái dáng hơi gầy, người thanh mảnh, mái tóc bím hơi rối, đeo một cái mắt kính xấu xí. Vẻ mặt cực kì tức giận, đang lao đến.

Mấy tên kia định chặn Hiểu Đồng lại cho một đấm về tội quấy phá nhưng Quốc bảo đã lên tiếng:

- Dừng tay.

Hiểu Đồng vùng tay ra khỏi tay của mấy tên chặn đường, rồi tức giận nói:

- Các cậu có phải là con người không vậy. Sao lại đối xử với người khác như thế.

Cô đi băng băng lại đỡ Đại Bình đứng dậy. Lo lắng hỏi:

- Cậu có sao không.

Đại Bình dù rất đau nhưng vẫn lắc đầu.

Hiểu Đồng nhìn những vết thương trên người Đại Bình, cô cảm thấy thật chua xót.

- Sao bọn họ lại đánh cậu.

Vừa hỏi Hiểu Đồng vừa đưa ánh mắt oán giận về phía Quốc Bảo. Quốc Bảo nãy giờ còn đang bất ngờ, thấy Hiểu Đồng quắt mắt nhìn mình thì hơi chộp dạ.

Tên Đại Bình này dù biết mâu thuẫn giữa hắn với Quốc bảo không phải bây giờ mới có nhưng mà hắn ta ngu dại gì mà bây giờ không thừa nước đục thả câu, thừa gió bẻ măng chứ.

Hắn ta làm ra vẻ bi thương nói:

- Cậu ta ghét mình vì cho rằng mình cướp cậu khỏi tay anh Vĩnh Phong của cậu ấy.

Vừa nói, Đại Bình vừa liếc mắt nhìn Quốc Bảo cười thầm trong bụng:” Để xem lần này Hiểu Đồng không ghét anh ta mới lạ. Nói tao không bằng anh ta à. Để rồi xem”

- Nói đi, đây là chủ ý của cậu hay là của Vĩnh Phong.

Hiểu Đồng tức giận quay sang hỏi Quốc Bảo, khuôn mặt của cậu hơi tái lại.

Hiểu Đồng không muốn vì mình lại liên lụy tới người khác. Nhất là Đại Bình, cô không muốn phải mang nợ tình cảm của cậu, nhất là cô chỉ xem cậu ta là một người bạn không hơn không kém.

Đại Bình thấy vẻ mặt hiểu lầm của Hiểu Đồng, sợ không nói rõ cô sẽ mãi mãi hiểu lầm Vĩnh Phong vội nói.

Nhưng Đại Bình chưa kịp nói thì đã có một giọng khác lên tiếng.

Giọng khàn khàn trầm đục, Vĩnh Phong không biết ở đâu đi đứng sau lưng Hiểu Đồng.

- Là chủ ý của tôi.

Xoảng ….

Trong một căn phòng khá sang trọng của một KTV, Vĩnh Phong đang tức giận uống hết mấy chai rượu. Uống xong cậu liền đập nó vỡ toang.

Quốc Bảo buồn rầu nói:

- Tất cả là lỗi của em. Nếu em không tự ý gây sự thì Hiểu Đồng không hiểu lầm anh như vậy.

- Không liên quan đến cậu – Vĩnh Phong thở dài nói.

- Em xin lỗi cũng tại em – Quốc bảo nói.

- Anh muốn được yên tĩnh một mình, cậu đi đi – Vĩnh phong vừa nói vừa uống rượu, giọng buồn bã sầu thảm.

Quốc Bảo đành đi ra ngoài.

Còn lại một mình Vĩnh Phong đau đớn khi nhớ lại câu nói sau cùng của Hiểu Đồng.

- Tôi mãi mãi cũng không muốn gặp lại anh.

Choang……….. chai rượu bị Vĩnh Phong ném không thương tiếc vào vách tường.

Tại sao! Lại không muốn gặp tôi. Nếu đã ghét tôi, tại sao lại cho tôi hy vọng, tại sao lại không phản đối nụ hôn của tôi, tại sao lại ban cho tôi sự ấm áp….

Mể Hiểu Đồng, em thật độc ác, nhẫn tâm và tuyệt tình. Dù em không yêu tôi cũng không cần đối xử lạnh nhạt với tôi đến thế. Em có biết em khiến tôi đau lòng đến thế nào không. Tại sao em có thể lạnh lùng đến như thế.

Ngay cả một người lạnh lùng với tất cả mọi thứ như tôi cũng không bằng sự lạnh lùng của em. Nếu em đã đối xử với tôi như thế, vậy thì tôi sẽ để em nếm trải cảm giác đau khổ cùng cực là như thế nào.

Trường Nguyên Thành Phong lại nổi sóng lần nữa.

- Nghe gì chưa! Con nhỏ đó bị đá rồi.

- Tao tận mắt chứng kiến, nó bị anh Vĩnh Phong đá không thương tiếc.

- Nghe đâu nó không biết xấu hổ, còn định bắt cá hai tay với cái anh chàng bốn mắt nào đó. Bị anh Vĩnh Phong bắt được nên đá ngay lập tức.

- Trời ơi! Bắt cá gì, anh Vĩnh Phong thấy nó lạ nên thích, chơi chán rồi thì bỏ thôi .

…………………………

Những kẻ nói xấu thì nhiều vô số kể nhưng cũng không ít kẻ vốn ghanh ghét cô từ trước liền nhân cơ hội này ức hiếp.

- Mấy cậu đừng quá đáng nha – Đình Ân chịu không nổi nữa bực tức nói – Ai bị đá chứ, nói cho mà biết là Hiểu Đồng của tôi không thèm quan tâm đến anh Vĩnh phong của mấy người thôi.

- Con nhỏ kia, mày nói ai không thèm quan tâm, ý mày nói là anh Vĩnh Phong bị đá à. Mày muốn chết phải không?

Đình Ân vốn không phải loại con gái ngoan hiền cam chịu.

- Ừ tao nói người bị đá là anh vĩnh Phong của tụi bây đó. Không tin thì đi hỏi anh ta đi. Nếu anh ta không thừa nhận thì anh ta đúng là đồ hèn.

- Mày dám mắng anh vĩnh Phong….

Cả đám con gái vây quanh Đình Ân đánh hội đồng, Đình Ân liều mạng chóng trả. Hiểu Đồng thấy vậy vội lao vào can ngăn thì cũng bị đánh luôn.

- Dừng tay!

Tiếng hét uy nghiêm, mạnh mẽ khiến bọn con gái đang đè Hiểu Đồng và Đình Ân xuống giật mình buông tay. Cả bọn quay lại xem kẻ nào đã hét lên với thái độ hùng hổ nhưng lập tức xẹp xuông khi thấy người đó là Thế Nam – vị công tử nổi tiếng thứ hai của trường.

Thấy Hiểu Đồng nằm gục dưới đất, tóc tai rối bù, quần áo lấm lem. Thế Nam vô cùng đau lòng, cậu chỉ muốn dần cho đám con gái đó một trận.

Vội chạy đến đỡ Hiểu Đồng và Đình Ân đứng dậy. Thế Nam chua xót hỏi:

- Hai em có sao không.

- Em không sao – Cô cười ngượng với cậu – Anh giúp em đưa Đình Ân đến y tế, bây giờ em chỉ muốn ở một nơi thật yên tĩnh.

Hiểu Đồng định bước đi nhưng Thế Nam đã nắm tay cô lại. Cậu chỉ vào Đình Ân rồi bảo một người bạn.

- Đưa cô ấy đến phòng y tế, chăm sóc chu đáo .

Cậu bạn gật đầu hiểu ý. Thế Nam liền quay sang Hiểu Đồng:

- Anh đưa em đến một nơi yên tĩnh nhất trường.

Nói rồi cậu kéo tay Hiểu Đồng đi. Hiểu Đồng cũng không phản đối.

Hiểu Đồng cũng không biết là Thế Nam đưa mình đi đâu, cô cứ đi theo cậu như một cái bóng.

Thế Nam dẫn Hiểu Đồng đi đến một căn phòng rất sang trọng. Nó rất giống một phòng nhạc, Hiểu Đồng chưa từng đến đây bao giờ. Thế Nam ấn Hiểu Đồng ngồi xuống ghế rồi im lặng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cứ thế cậu ở bên cạnh Hiểu Đồng. Bây giờ cậu là cái bóng của Hiểu Đồng

Một lát sau Thế Nam đi đến bên cạnh cây đàn piano, dạo một khúc nhạc nhẹ nhàng khiến Hiểu Đồng ngẩng đầu lên nhìn.

Không hiểu sao dáng vóc ấy lại làm cho những hình ảnh quá khứ của Hiểu Đồng quay về.

Cô bé Hiểu Đồng mới 7 tuổi, thật đáng yêu. Mặc một chiếc áo đầm màu hồng xinh xắn. Mái tóc cột hai chùm thắt dây ruy băng cũng màu hồng đang bế trong tay con gấu bông yêu thích nhất của mình. Cô ngồi đó lắng nghe tiếng đàn, điệu nhạc của bài hát :”Take me to your heart”

Hiding from The Rain and Snow

Dấu mình trong lạnh lẽo và cô đơn

Trying to forget but I won't let go

Cố gắng quên đi tất cả nhưng tôi không thể...

Looking at a crowded street

Lặng nhìn con phố đông người

Listening to my own heart beat

Và nghe tiếng chính con tim mình đập

So many people all around the world

Mọi người trên khắp thế giới này

Tell me where do I find someone like you girl

Nói cho tôi biết nơi tôi biết nơi đâu tôi có thể tìm 1 người như em?

[Chorus:]

Take me to your heart, take me to your soul

Hãy đưa tôi đến với trái tim em, đưa tôi đến với linh hồn em

Give me your hand before I'm old

Hãy đưa tay em cho tôi trước khi tôi trở nên già cỗi

Show me what love is - haven't got a clue

Hãy cho tôi biết tình yêu là gì - điều mà tôi chưa hiểu rõ

Show me that wonders can be true

Hãy cho tôi thấy rằng những điều kì diệu ấy có thể trở thành sự thật

They say nothing lasts forever

Chẳng có gì là tồn tại mãi mãi

We're only here today

Và chúng ta chỉ tồn tại ở trong ngày hôm nay mà thôi

Love is now or never

Tình yêu - bây giờ hoặc không bao giờ

Bring me far away

Hãy đưa tôi đi thật xa...

Take me to your heart take me to your soul

Hãy để tôi đến với trái tim và linh hồn em

Give me your hand and hold me

Hãy đưa tay cho tôi và ôm lấy tôi

Show me what love is - be my guiding star

Cho tôi thấy tình yêu là gì - hãy là ngôi sao chỉ lối cho tôi!

It's easy take me to your heart

Thật dễ dàng để em đưa tôi đến với trái tim em!

Standing on a mountain high

Đứng trên đỉnh núi thật cao

Looking at the moon through a clear blue sky

Và ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời trong xanh

I should go and see some friends

Tôi đã đi gặp vài người bạn

But they don't really comprehend

Nhưng họ không thật sự thấu hiểu....

Don't need too much talking without saying anything

Điều tôi cần không phải là những câu chuyện vớ vẩn

All I need is someone who makes me wanna sing

Tất cả tôi cần là 1 người có thể làm cho tôi muốn cất lên tiếng hát!

[Chorus:]

Take me to your heart take me to your soul

Hãy để tôi đến với trái tim và linh hồn em

Give me your hand before I'm old

Hãy đưa tay em cho tôi trước khi tôi trở nên già cỗi

Show me what love is - haven't got a clue

Hãy cho tôi biết tình yêu là gì - điều mà tôi chưa hiểu rõ

Show me that wonders can be true

Hãy cho tôi thấy rằng những điều kì diệu ấy có thể trở thành sự thật

- Sao ba thích đàn bài này vậy ba – Cô bé Hiểu Đồng với đôi mắt tròn xoe thích thú nhìn những ngón tay lướt trên phím đàn của ba mình.

- Vì đây là bài hát mẹ con thích, và cũng là bài hát mà ba muốn gửi tình yêu của ba đối mẹ con vào đó.

- Vậy ba có yêu bé Đồng không? – Bé Đồng phụng phịu hỏi, hai gò má phúng phính đáng yêu.

- Yêu! Ba yêu bé Đồng và mẹ nhất trên đời này.

Nụ cười hạnh phúc của hai cha con vang dội khắp nhà.

Hình ảnh ngồi đánh đàn của Thế Nam sao thật giống với ba Hiểu Đồng ngày xưa quá. Cô bất giác đến bên cạnh cậu ngắm nhìn những ngón tay thon dài đang lướt trên phím đàn.

- Có thể đàn cho em nghe bài: Take me to your heart “ không?

Thế Nam ngẩng đầu nhìn Hiểu Đồng, đôi mắt cô long lanh nhìn cậu, thật ấm áp. Thế Nam không trả lời, cậu ngồi sang một bên ghế rồi bắt đầu dạo đàn.

Hiểu Đồng liền đến ngồi kế bên cậu.

Tiếng đàn bản nhạc quen thuộc lại lần nữa cất lên. Hiểu Đồng say đắm chìm vào trong từng nốt nhạc.

- Em có muốn đàn thử không – Thế Nam chợt hỏi khiến Hiểu Đồng như bừng tỉnh.

- Đã lâu rồi em không đánh đàn, chẳng biết những ngón tay có còn nghe lời nữa không.

- Anh dạy em.

Thế Nam cứ thế nắm lấy bàn tay Hiểu Đồng từng ngón từng ngón ấn nhẹ vào phím đàn, vang lên những nốt nhạc. Hiểu Đồng cảm thấy hạnh phúc khi lại được sống những giây pháut của ngày xưa.

Chẳng ai biết có một người bên ngoài lẳng lặng nhìn cô đau khổ.

Vậy là hể khi nào rảnh, Hiểu Đồng lại chạy đến đây học đàn với Thế Nam, bài hát mà cô thành thạo đầu tiên chính là :”Take me to your heart”

Nhưng từ hôm ấy, trường Nguyên Thành Phong lại xôn xao lên tin đồn hoàng tử lạnh lùng đang cặp kè hết cô này đến cô kia, nhưng không ai quen quá ba ngày. Biết thế nhưng các cô gái vẫn cứ lao đầu vào, còn tranh nhau tiếp cận Vĩnh Phong.

Mỗi lần Hiểu Đồng đến tập nhạc đều bắt gặp Vĩnh Phong cặp kè với các cô gái, hết cô này đến cô kia. Có khi cô còn thấy họ âu yếm hôn nhau ngay cả trên hành lang.

Đừng đau lòng, đừng để ý đến. Hiểu Đồng tự nhắc nhỏ bảnthân đến hàng ngàn lần, nhưng lần nào cô cũng đau lòng khi nhìn thấy Vĩnh Phong bên các cô gái.

Chỉ khi gặp Thế Nam, trái tim Hiểu Đồng mới xoa dịu lại, anh lúc nào cũng như mặt trăng hiền hòa, dịu mát, xoa dịu trái tim cô, còn Vĩnh Phong lúc nào cũng như mặt trời rực lữa đốt cháy trái tim cô.

Hiểu Đồng đi đến dãy nhà A để đưa tài liệu cho giáo sư Hà. Cô đi ngang qua sân bóng rổ của dãy A. Những anh chàng trên sân rất tuyệt, đám con gái đang hò hét cổ vũ.

Nhưng Hiểu Đồng chỉ chú ý đến chàng trai có nước da rám nắng, sống mũi thanh cao, đôi môi quyến rũ. Những giọt mồ hôi tuôn chảy dưới ánh sáng khiến cho cậu càng quyến rũ hơn.

Hiểu Đồng đứng ngây người nhìn Vĩnh Phong, bất chợt……..

Vù ………….

Quả bóng rổ lao thẳng đến cô, chỉ một chút, một chút xíu nữa thôi là Hiểu Đồng lãnh đủ. Nhưng trái bóng chỉ sượt qua vai cô văng vào bức tường rơi xuống đất.

Hiểu Đồng bị bất ngờ, hoảng hốt nhìn về phía người ném, bốn mắt họ gặp nhau. Là anh cố tình ném bóng về phía cô. Hiểu Đồng liền bỏ đi.

- Xin lỗi em, Hiểu Đồng! Từ nay em không cần phải giúp thầy nữa – Giáo sư Hà nhìn Hiểu Đồng ái ngại

- Tại sao vậy thầy.

- Có phải em đã đặc tội với ai không?

Giáo sư Hà không nói rõ như Hiểu Đồng biết chắc người đó là Vĩnh Phong.

- Hiểu Đồng! Đây là lương tháng này của cháu và cả tháng sau. Xin cháu từ nay đừng đến đây nữa – Bà chủ quán căn tin chua xót nói.

- Tại sao vậy cô?

- Cô đầu tư hết tất cả vốn liếng của mình vào đây rồi nếu bây giờ ra đi cô không còn gì nữa hết. Xin cháu hiểu cho cô.

Hiểu Đồng chỉ im lặng bước đi ra ngoài. Vĩnh Phong, anh thật độc ác mà. Tại sao lại cắt hết đường sống của tôi như vậy chứ.

Hiểu Đồng buồn bã đi thì gặp Vĩnh Phong và một cô gái tay trong tay đi tới. Hiểu Đồng tức giận vung tay tát mạnh vào mặt Vĩnh Phong.

- Anh thật là đồ xấu xa, tại sao anh lại cắt hết đường sống của tôi như vậy chứ. Tôi hận anh, tôi hận anh.

Nói rồi Hiểu Đồng bỏ đi, miệng cắn chặt lại để không bật ra tiếng uất hận.

Nhìn dáng Hiểu Đồng bỏ đi, Vĩnh Phong liền hất cô gái bên cạnh ra, đau khổ cười. Cảm giác đau lòng này không khiến cho cậu thấy hả dạ một chút nào cả.

- Giáo sư Hà, dường như trường này không trả đủ lương cho thầy hay thầy đã không đủ khả năng giảng dạy nên mới nhờ một sinh viên đi thu thập bài giúp ….

- Bà chủ à! Tôi nghỉ sinh viên của trường này đến đây để học chứ không phải đến đây làm việc cho bà. Nếu bà muốn sinh viên làm việc cho mình thì bà ra ngoài mà mở.

Chỉ vài câu nói của Vĩnh Phong đã khiến cho giáo sư Hà và bà chủ căn tin khiếp sợ.

Tiết thể dục vừa xong, Hiểu Đồng mệt mỏi ngồi nghỉ. Buổi trưa cô không ăn gì nên cảm giác đói cồn cào đang sôi sục trong bụng cô.

Đại Bình đi mua nước cho Hiểu Đồng, trên đường về cậu vô ý va vào một chàng trai.

Thật ra cũng chẵng phải là chuyện gì to tát nhưng người cậu đụng phải lại là Quốc Bảo. Tất nhiên Quốc Bảo đâu ngu dại gì mà không thừa dịp này cho Đại Bình khó ưa một trận.

Quốc Bảo vội nắm vai Đại Bình lại dù cho Đại Bình đã nói xin lỗi.

- Mày tưởng đụng tao rồi nói tiếng xin lỗi là xong à.

- Vậy mày muốn gì.

- Ây cha, chẳn lẻ mày không biết tao muốn gì à.

Đại Bình tái mặt nhìn Quốc Bảo. Quốc Bảo cười hả hê khi nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Đại Bình. Rồi cậu liền giơ mọt nấm đấm ra khiến Đại Bình ngã xuống chảy máy mũi. Hay chai nước trên tay Đại Bình cũng quăng xa.

- Nếu mày chịu chui qua hán tao thì tao tha cho mày.

Mấy tên bạn của Quốc Bảo nghe vậy liền hò reo thích thú.

- Chui đi …chui đi…..

Mấy tên này liền xúm lại ấn Đại Bình xuống để cậu phải chui qua háng của Quốc Bảo. Đại Bình dù chống cự bao nhiêu cũng không được không thể thoát được.

- Thả tao ra. Bón khốn chúng mày rồi có ngày sẽ biết tay tao.

Khi mà đầu Đại Bình sắp lòn qua háng của Quốc Bảo thì …..

- Đủ rồi.

Hiểu Đồng đang chạy tới, vẻ mặt cô cực kì tức giận trước hành động quá đang của của bọn họ.

- Các cậu không phải con người mà. Các cậu đ1ung là một bọn ********.

Hiểu Đồng tức giận mắng ****. Một tên nghe thấy Hiểu Đồng **** mắng thì tức giận giơ tay định đánh hiểu Đồng.

- Con khốn kia, mày **** ai đấy.

Nhưng bàn tay chưa kịp giáng xuống thì hắn ta đã ăn ngay một cú đá của Quốc Bảo. Hắn chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Hiểu Đồng tức giận quay sang hỏi Quốc Bảo.

- Có phải đó lại là chủ ý của Vĩnh Phong không?

Quốc Bảo cứng cả người khi biết Hiểu Đồng lại hiểu lầm Vĩnh Phong lần nữa. Cậu định lên tiếng giải thích thì:

- Bây giờ Vĩnh Phong đang ở đâu? Nói…..

- Đang ở trên sân bóng rổ - Đang trong tâm trạng hoảng sợ, Quốc Bảo trả lời như một cái máy mà không hề suy nghĩ.

Hiểu Đồng liền đi đến sân bóng rổ của dãy A. Vĩnh phong và Thế Nam đang tranh nhau trái bóng, Hiểu Đồng đi đến hất trái bóng trên tay Vĩnh Phong văng xa.

- Anh thật là một tên xấu xa. Sao anh lại đối xử với cậu ấy như thế chứ. Anh nói đi phải làm sao anh mới chịu buông tha cho cậu ấy.

Vĩnh Phong không hiểu chuyện gì cả, nhưng tah61y Hiểu Đồng vô cùng tức giận, khuôn mặt cô ửng đỏ. Lại táh6y Đại Bình và QUốc Bảo vội vã chạy đến thì hiểu ngay.

- Điều kiện gì cũng được à.

- Phải – Hiểu Đồng đáp ngay lập tức.

Vĩnh Phong nhìn bộ đồ thể dục màu xanh trên người Hiểu Đồng liền nói:

- Nếu cô bằng lòng chạy 20 vòng cái sân này, tôi sẽ bỏ qua cho cậu ta.

Thế Nam nghe vậy vội can:

- Cậu đừng điên như thế. Làm sao cô ấy chạy được.

- Được. Nếu tôi chạy hết 20 vòng sân này thì anh phải bỏ qua cho Đại Bình.

- Nhất định.

Mặc cho Đại Bình và Thế Nam ngăn cản, Hiểu Đồng vẫn nhất quyết chạy.

Chẳng đợi lâu, Hiểu Đồng lập tức chạy. Cô nhất định phải chạy hết 20 vòng này dù cô biết rằng mình chắc chắn không thể làm được. Một vòng tương đương 500 mét. Nghĩa là cô phải chạy mười ngàn mét.

Mọi người đều lo lắng nhìn cô gái mái tóc thắt bím lòa xòa, mắt đeo đôi kính xấu xí chạy từng vòng. Một mét rồi hai mét, ba mét…. Cô chạy càng lúc càng chậm. Mọi người nghe được cả tiếng thở của cô.

Hiểu D(ồng càng chạy càng cảm thấy cả thân người dường như không còn cất nổi mình nữa. Cổ họng cô khô khốc, cơn đói cồn cào, mồ hôi ra ướt hết cả quần áo. Cô nhìn thấy Đình Ân lo lắng chạy đến len lõi qua đám đông…nhìn thấy ….

Trước mặt cô tối sầm lại….cô từ từ ngã xuống .

Trước khi rơi vào hôn mê, Hiểu Đồng nghe tiếng hét của Đình Ân gọi tên mình.

Không lâu sao đó, một bàn tay dịu dàng ôm lấy cô, nâng cô lên.

Một dòng nước mát dịu tràn vào trong cổ họng của Hiểu Đồng, nhưng không phải từ miệng một chai nước lạnh lẽo mà là một đôi môi ấm áp.

Hiểu Đồng tham lam nuốt lấy từng ngụm nước mát lành kia. Từng ngụm từng ngừng sau đó cô bước chân vào cõi thiên thu.

Tỉnh dậy trên một chiếc giường mềm mại, ra giường trắng muốt, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Hiểu Đồng từ từ mở mắt, dư vị của làn môi kia vẫn còn đọng lại trong tâm trí Hiểu Đồng.

Nhưng khuôn mặt hiện ra trước mắt Hiểu Đồng không phải là khuôn mặt mà cô mong đợi.

Thế Nam nhìn Hiểu Đồng dịu dàng quan tâm:

- Em tỉnh rồi à. Còn thấy mệt không?

Hiểu Đồng lắc đầu:

- Em ngất bao nhiêu lâu rồi.

- Hai tiếng đồng hồ thôi.

Hiểu Đồng nhìn xung quanh, một căn phòng cực kì sang trọng hiện ra trước mắt cô.

- Đây là đâu?

- Là nhà anh. Đình Ân cũng theo anh đến đây vì lo lắng cho em, nhưng cô ấy phải đi về rước em gái của em.

- Cốc …cốc …cốc ….

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

- Vào đi – Thế Nam lên tiếng.

Một cô gái tay bưng một mâm thức ăn trông rất ngon từ cửa bước vào.

- Để trên bàn đi – Thế Nam ra lệnh.

Cô gái liền đi đến bên chiếc bàn có bô ghế sofa sang trọng, nhẹ nhàng đặt xuống rồi lui ra ngoài.

- Để anh đỡ em ngồi dậy ăn. Chắc em đói lắm rồi phải không.

- Cám ơn anh, quả thật em rất đói – Hiểu Đồng cười ngượng ngập.

Những món ăn được nấu rất kỹ càng đều là những món dễ nuốt, Hiểu Đồng ăn một cách ngon lành. Cô muốn ăn cho mau lại sức.

Nhìn Hiểu Đồng ăn ngon lành, Thế Nam cảm thấy rất vui. Anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.

Hiểu Đồng đang ăn chợt ngẩng lên bắt gặp Thế Nam cứ nhìn mình ăn mãi cảm thấy có chút không quen, cô mĩm cười nhẹ với Thế Nam.

- Không phải là chủ ý của Vĩnh Phong đâu? Thế Nam tự nhiên giải thích.

Hiểu Đồng không nói gì chỉ im lặng lắng nghe, tay dừng đũa.

- Lúc trước, Quốc Bảo và Đại Bình là bạn thân, nhưng Đại Bình đã bán đứng Quốc Bảo, lén lút báo cáo những việc làm của Quốc Bảo cho giáo viên chủ nhiệm biết. Nên từ đó Quốc Bảo rất ghét Đại Bình.

- Quốc Bảo đã làm chuyện xấu à. Vậy thì hành động của Đại Bình là sai.

- Vậy em thích hành động phản bội bạn bè của Đại Bình à.

Hiểu Đồng không còn lời để nói nữa. Tuy rằng cô ghét những kẻ làm chuyện xấu nhưng hành động của Đại Bình cũng không hay cho lắm.

Mấy ngày nay hiểu Đồng chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm thêm phù hợp với thời gian trống của mình. Càng nghĩ thì cô càng giận Vĩnh Phong, sao anh có thể nhẫn tâm cướp đi công việc quý còn hơn tính mạng của cô như vậy. Mệt mỏi Hiểu Đồng ngồi dựa vào cái ghế đá ở một góc vắng vẻ của trường rồi thiếp đi lúc nào không hay biết.

Một bóng hình đứng dựa vào một thân cây gần chiếc ghế đá cô ngồi. Lừ mắt cảnh cáo những kẻ ồn ào đi qua sợ làm cô thức giấc.

Một đôi mắt dữ tợn trợn lên nhìn Vĩnh Phong âu yếm ngắm nhìn Hiểu Đồng đang ngủ say căm phẫn. Nhánh cây trong tay người ấy gãy đôi.

Công việc mới mà Hiểu Đồng tìm là công việc phục vụ trong các bữa tiệc. Có một bữa tiệc được tổ chức tại một gia đình quyền thế vào ngày chủ nhật.

Sáng sớm Hiểu Đồng và các nhân viên phục vụ đã có mặt tại một căn biệt thự sang trọng để nghe dặn dò. Sau đó họ bắt tay vào sắp xếp bàn tiệc.

Hôm nay là sinh nhật thứ 20 của cô tiểu thư nhà này. Cô ấy là con gái độc nhất của ông chủ tập đònh Hình Thế, một tập đoàn chuyên kinh doanh dầu hỏa.

Cô tiểu thư có tên là Vũ Quỳnh. Hiểu Đồng biết cái tên này do thấy chiếc bánh sinh nhật của cô ta. Cái bánh rất to, rất đẹp đến bảy tầng.

- Cốc …cốc … cốc …

- Vào đi.

Hiểu Đồng mở cửa bước vào trên tay cô cầm một gói quà to.

- Quản gia kêu tôi đem hộp quà này vào cho cô.

Một cô gái mái tóc óng mượt uốn xoăn cực kì quyến rũ, cô mặc một chiếc váy màu đỏ rực rỡ khá sexy. Trong cô cực kì sang trọng. Hiểu Đồng man máng là đã gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải.

Cô tiểu thư ăn nói rất nhỏ nhẹ, mĩm cười với Hiểu Đồng.

- Cám ơn bạn. Cứ đặt xuống giường giùm mình. Hôm nay bạn làm thêm ở đây à.

- Sao cô biết.

- Chúng ta học chung khóa mà. Mình học khoa quản trị kinh .

- Chào bạn.

- Mình là Vũ Quỳnh.

- Mình là Hiểu Đồng.

- Mình có nghe tin đồn về bạn …nhưng mình không tin những tin đồn ấy đâu.

- Cám ơn.

- Chúng ta làm bạn nha – Vũ Quỳnh chìa tay ra trước mặt Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng e dè gật đầu, rồi cũng đưa tay ra bắt lại. Thầm nghĩ cô gái này cũng thật đáng yêu. Sau đó cô đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.

Gần 11 giờ, khách đến gần như đông đủ. Toàn là tầng lớp giàu có sang trọng. Những cô gái ăn diện cực kì xinh đẹp. họ mang trên người toàn đồ hiệu đắt giá. Những chàng trai cũng trải chuốt không kém.

Hiểu Đồng và các phục vụ khác thay nhau mang nước đến mời các vị khách. Mấy chàng trai bị thu hút bởi cô phục vụ xinh đẹp, họ thường liếc trộm cô, có người còn tán tỉnh nhưng Hiểu Đồng lịch sự từ chối.

Mọi người túm tụm vào nhau để khen ngợi nhau và để khoe khoang lẫn nhau. Người nào cũng chứng tỏ đẳng cấp của mình cao hơn người kia.

Một chiếc xe cực kì sang trọng chạy đến nhưng người trong xe mới khiến cho mọi người quay lại nhìn.

Ba chàng công tử cực kì đẹp trai quyến rũ bước xuống xe sau khi tài xế lần lượt mở cửa xe. Họ sáng rực rỡ và nổi bật đến nỗi không ai rời mắt khỏi họ.

Họ chính là ba anh chàng nổi tiếng nhất trường Nguyên Thành Phong: Vĩnh Phong, Thế nam, Quốc Bảo….

Hiểu Đồng đang đứng phục vụ gần cửa ra vào cũng bị ngây người trước họ. Bình thường họ mặc những bộ đồ hiệu bình thường đã khiến họ thật nổi bật rồi, bây giờ họ khoát lên người những bộ đồ cực kì sang trong khiến cho các cô gái phải gào thét khi thấy họ.

- Trời ơi! Đẹp trai quá.

- A! Anh Vĩnh Phong, anh Thế Nam, anh Quốc Bảo…

…………

Ba người bọn họ chẳng thèm chú ý đến những lời khen ngợi bên tai, nhưng lại chú ý đến cô gái đang bưng một cái khay đựng ly.

- Hiểu Đồng! – Thế Nam kêu tên cô, nét mặt rạng rỡ.

Những người xung quanh đều quay mặt nhìn cô gái được diễm phúc trò chuyện với họ.

- Sao em ở đây. Em đang làm thêm à.

Hiểu Đồng gật đầu rồi trả lời giọng trách móc.

- Em bị người ta làm cho mất việc nếu không mong chóng tìm việc thì sẽ chết đói mất.

Cùng lúc đó tiếng micro của người dẫn chương trình vang lên. Mọi người tập trung nhìn lên khán đài. Hiểu Đồng cũng nhanh chóng quay trở về với công việc.

Buổi tiệc sinh nhật trong giới thượng lưu không đơn thuần là một buổi tiệc tụ tập ăn chơi của giới trẻ mà còn là buổi tiệc thúc đẩy các mối quan hệ làm ăn với nhau.

Ba mẹ của Vũ Quỳnh cũng mời các nhà kinh doanh lớn đến dự tiệc.

Ông Triệu Vĩnh Nguyên cùng vợ là bà Mai Hoa thật sang trọng khoát tay nhau bước vào cửa. Họ chào hỏi xã giao với vài người bạn.

Ông Vĩnh Nguyên đang cười nói vui vẻ chợt nhìn thấy một cô gái trẻ rất xinh đẹp, cô bận đồ phục vụ, đang loay hoay rót rượu thì xúc động mạnh. Mắt ông nhìn chầm chầm vào cô gái.

- Chủ tịch Nguyên! Hân hạnh được ông đến dự - Tiếng ông chủ tịch Vũ Chiết vang lên cắt đứt ánh mắt của chủ tịch Nguyên. Ông vội quay qua bắt tay với chủ tịch Vũ Chiết.

- Vũ Quỳnh mau ra chào hai bác đi con – Ông Vũ Chiết ra lệnh cho con gái.

Vũ Quỳnh e lệ chào :

- Con chào hai bác. Cảm ơn hai bác đã đến tham dự sinh nhật của con.

Bà Mai Hoa hài lòng ngắm Vũ Quỳnh.

- Hôm nay con thật xinh đẹp.

- Cám ơn bác khen ngợi.

- Thôi chúng ta vào trong nàh ngồi chơi đi. Để bọn trẻ bên ngoài tự do với nhau. Vũ Quỳnh con đi tiếp chuyện với Vĩnh Phong đi.

Ông Vũ Chiết nháy mắt nói với con gái, Vũ Quỳnh hiểu ý gật đầu.

Trước khi đi vào trong, chủ tịch Nguyên nhìn về phía bàn rượu nhưng không còn bóng dáng của cô gái ấy. Ông lắc đầu xua đi những hình ảnh lúc nãy.

Thế Nam đâu biết khi cậu bắt chuyện với Hiểu Đồng lại khiến mấy cô gái xung quanh ganh ghét. Lúc Hiểu Đồng đi ngang qua hồ bơi, ai đó cố tình đẩy cô ngã xuống hồ.

Vũ Quỳnh đang nói chuyện với Vĩnh Phong thấy vậy mới tức giận mắng.

- Tại sao bạn lại làm như vậy chớ.

Cô gái đẩy Hiểu Đồng xuống hồ giả vờ khóc nói:

- Mình chỉ vô tình thôi, tại mình bị vấp nên mới ngã vào cô ấy.

Vũ Quỳnh quay xuống hồ bơi hỏi Hiểu Đồng:

- Bạn có sao không?

Hiểu Đồng lắc đầu rồi bơi vào . Vũ Quỳnh chạy đến bên cạnh Hiểu Đồng lo lắng nói:

- Bạn bị ướt hết rồi. Đi theo mình lên phòng đi.

Vũ Quỳnh nắm tay Hiểu Đồng kéo đi. Để lại ánh mắt lo lắng của hai chàng trai.

Vào đến phòng của Vũ Quỳnh, Hiểu Đồng e dè, cã thân người cô ướt sũng sẽ làm ướt hết căn phòng sang trọng này.

- Không sao đâu. Cứ vào đi, nếu để lâu bạn sẽ bị cảm lạnh đó.

Hiểu Đồng rụt rè bước vào thấy Vũ Quỳnh đang mở tủ quần áo của mình ra chọn lấy một bộ váy cho Hiểu Đồng.

Vũ Quỳnh chọn một bộ váy màu trắng cổ điển may cách tân khá kín đáo đưa cho Hiểu Đồng.

- Mình nghĩ bạn hợp với bộ đồ này hơn. Những bộ kia chỉ e bạn không chịu mặc.

Hiểu Đồng nhìn Vũ Quỳnh cảm động, ngoài Đình Ân ra chưa có cô gái nào đối xử tốt với cô đến vậy.

- Mình mượn bạn mặc đỡ, xong rồi sẽ giặt lại trả bạn.

- Không cần, mình tặng bạn bộ này mà – Vũ Quỳnh cười lớn.

- Nhưng mà mình không dám nhận – Hiểu Đồng lắc đầu nói.

- Cứ nhận đi, coi như mình xin lỗi vì đã giẫm lên chân của bạn – Vũ Quỳnh cứ khăng khăng bắt ép Hiểu Đồng phải nhận.

Hiểu Đồng chợt nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống nhìn cô khi chân mình bị gót giày màu đỏ kia giẫm phải. hèn chi, cô cảm thấy cô gái này quen quen.

Hiểu Đồng không từ chối nữa, cô bước vào phòng thay đồ.

Ở bên ngoài có người đang cười đắt chí khi Hiểu Đồng ngây thơ đang bị rơi vào một âm mưu mà không hay biết.

Khi Hiểu Đồng thay đồ xong bước ra ngoài, thì Vũ Quỳnh đã đứng chờ sẵn với môt ly nước cầm trên tay.

- Cậu uống viên thuốc này đi để khỏi bị cảm.

Hiểu Đồng không nghi ngờ gì cả cầm lấy uống ngay, còn cảm ơn thành ý của Vũ Quỳnh. Vũ Quỳnh ngắm nhì Hiểu Đồng nói:

- Cậu mặc bộ đồ này thật đẹp. Mình chỉ bận bộ đồ này vào ngày đính hôn của mình với anh Vĩnh Phong thôi. À ! Mình đã nói với cậu mình là vợ chưa cưới của anh ấy chưa.

Hiểu Đồng xém chút làm vỡ ly nước trong tay, cô cảm thấy cả người nóng lên. Tim tự nhiên thắt lại.

- Chúng ta mau ra ngoài dự tiệc.

Vũ Quỳnh giục, Hiểu Đồng bèn cùng cô đi ra ngoài. Thầm cầu chúc cho Vũ Quỳnh hạnh phúc bên Vĩnh Phong dù tim cô tan nát.

Để cho Hiểu Đồng tự ra ngoài, Vũ Quỳnh đến bên cạnh bà Mai Hoa nhõng nhẽo nói.

- Bác ơi! Ra ngoài xem giùm con cái bánh kem xem có đẹp không. Là chính tay con làm đó. Nha bác.

Bà Mai Hoa tất nhiên đồng ý.

Hiểu Đồng thật xinh đẹp trong bộ váy trắng, cô làm cho các chàng trai phải ngất ngây khi đi ra. Mấy cô nàng càng ghanh ghét thêm.

Vĩnh Phong và Thế Nam ngây cả người khi thấy Hiểu Đồng bước ra. Thật đẹp. Như áng mây nhẹ phảng phất lại như hạt sương ngưng đọng, vẻ đẹp của Hiểu Đồng lúc này thật không biết dùng từ ngữ gì diễn tả.

Đến cả tên có bản tính trẻ con như Quốc Bảo cũng đánh rơi ly rượu trên tay của mình.

Hiểu Đồng hoàn toàn không có ý bước đến bên cạnh Vĩnh Phong và Thế Nam nhưg khổ nỗi đó lại là nơi cô cần đến. Bàn pha chế rượu.

Vĩnh Phong nheo nheo đôi mắt nhìn Hiểu Đồng, còn Thế Nam lại nhìn cô với ánh mắt sáng ngời. Còn tên nhóc Quốc Bảo không cần giữ kẻ :

- Đúng là người đẹp vì lụa mà.

Nhưng Thế Nam đã vỗ vai cậu nói:

- Nhóc à! Em sai rồi phải nói là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp – Rồi thế Nam đến trước mặt Hiểu Đồng khen – Em mặc bộ váy này đẹp lắm.

- Cám ơn anh. Đây là váy của Vũ Quỳnh tặng em.

Mặc dù cảm thấy hơi mắc cỡ vì được khen ngợi nhưng Hiểu Đồng không Hiểu tại sao cả người cơ lại cảm thấy nóng ra lên. Cảm giác nóng bỏng đến khó chịu. Mặt cô nóng bừng lên.

Hiểu Đồng mơ hồ nghe tiếng Thế Nam gọi mình, Hiểu Đồng cắn chặt răng lại như muốn kìm nén cơn nóng trong người, nhưng dường như cô không còn một chút sức lực nào, đôi chân cũng không còn đứng vững được nữa.

Tại sao lại như thế, sáng nay cô không hề ăn thứ gì cả thì làm sao lại có cảm giác này.

Cô chỉ uống có một viên thuốc do Vũ Quỳnh đưa cho. Chẳng lẻ cô bị sốc thuốc. Thật vô lí, đó chỉ là môt viên thuốc cảm bìng thường thôi thì làm sao lại có cảm giác nóng bừng lên thế này. Chắc chắc đó không phải là viên thuốc cảm …chắc chắn …

Hiểu Đồng vơ lấy cái xô đá bên cạnh trút hết lên người, cả đá và nước mát lạnh tạm thời xoa dịu cơn nóng bức trong người cô.

Hiểu Đồng cảm thấy hai đôi tay đang chụp lấy hai bên cánh tay của cô. Nghe thấy tiếng gọi của Thế Nam, nhìn thấy một gương mặt khác đang nhăn nhó lo lắng cho cô. Nhưng cô không thể nào nhìn rõ gương mặt của ai, mắt cô hoa lên, cô vôi nhắm ghiền mắt lại.

Chẳng mấy chốc ngọn lửa nóng rực lại bừng lên nhưng lần này lại càng mãnh liệt hơn trước. Cả thân người cô lắc lư không ngừng

Ai đó vỗ vào mặt cô nhưng lại sợ làm cô đau. Đôi bàn tay lạnh buốt, trắng nhợt vì sợ hãi. Nhưng lại khiến Hiểu Đồng cảm thấy thật dễ chịu, cô chụp lấy bàn tay ấy, từ từ cọ sát khắp mặt mình, cảm giác mát lạnh ở đôi bàn tay thật dễ chịu cô đưa bàn tay lướt qua mắt môi rồi xuống cổ.

Bàn tay bị căng cứng trước hành động của cô, nhưng trước khi cô di chuyển bàn tay ấy xuống ngực mình thì bàn tay đột ngột biến mất.

Hiểu Đồng đang thấy thoải mái với bàn tay ấy thì sự biến mất đột ngột của nó khiến cô bực tức, cô hét lên:

- Tôi muốn …tôi muốn…

- Đi lấy nước lại đây….- Tiếng Vĩnh Phong hét lên.

Vĩnh Phong! Vĩnh Phong! Haiz!

- Đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Em ghét anh, Vĩnh Phong. Em ghét anh.

Tiếng Vĩnh phong đau đớn thì thầm:

- Anh biết! Anh biết!

- Em đau quá! Khó chịu quá….

Hiểu Đồng trong cơn mê loạn, không thể điều khiển được sức mạnh của mình nữa, cô đưa răng cắn mạnh lên cánh tay đang ôm ngang trước ngực cô, khiến Vĩnh Phong đau nhói. Nhưng Vĩnh Phong chỉ cắn chặt răng cam chịu chứ không rút tay lại.

Nếu như cắn cậu có thể làm cô bớt đau thì dù cho có sứt da chảy máu, hay cắn nát cánh tay này, cậu cũng chấp nhận.

- Nóng quá! Nóng quá!

Hiểu Đồng đưa tay cở nút áo mình ra, cả đám con trai lúc này đang xanh mặt nhìn cô lo lắng vậy mà chỉ có mỗi động tác nhỏ này của cô khiến bọn chúng thích chí, chăm chăm vào làn da trắng ngần mịn màng của cô.

Vĩnh Phong vội chụp tay Hiểu Đồng lại, ngăn không cho cô cởi nút thứ hai, lừ mắt nhìn mấy tên kia cảnh cáo:

- Cút hết đi.

Quốc Bảo đem đến một xô nước, cậu tạt thẳng lên ngườn Hiểu Đồng, bực tức **** thể.

- Cô ấy bị cắn thuốc. Tên chết tiệt nào dám bỏ thuốc cho cô ấy vậy chứ. Tao mà biết đựơc thì tên khốn đó khó sống.

Tiếng Thế Nam từ ngoài gọi vào:

- Vĩnh Phong! Có xe rồi. Đưa cô ấy lên xe mau.

Tức tốc, Vĩnh Phong bế Hiểu Đồng lên chạy vội ra xe đợi sẵn. Mặc cho cô vừa la hét vừa múa may điên cuồng, đập túi bụi vào người cậu

Bà Mai Hoa từ nãy đến giờ đã chứng kiến tất cả. bà chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp đang như người điên kia.

- Cô gái kia là ai.

Bà giận dữ hỏi Vũ Quỳnh.

- Cô ấy được thuê đến đây để phục vụ bữa tiệc sinh nhật cho cháu.

- Tại sao cô ta lại mặc bộ váy mà cô đã tặng cho cháu chứ. Đó là thiết kế duy nhất, trên đời này không hề có chiếc thứ hai.

- Hồi nãy cô ta bị té xuống hồ, cháu tốt bụng cho cô ấy mượn quần áo. Cháu đã cho cô ấy mượn một chiếc váy khác. Chiếc váy này cô tặng cháu, bình thường cháu cũng không nỡ mặc. nhưng chắc lúc cháu đi ra, cô ấy đã tự ý lấy thay vào.

Vũ QUỳnh giả vờ oan khuất nói, rồi cô ta giả vờ như vô tình.

- Xin bác đừng trách cháu, cháu cũng không còn cách nào khác, ai bảo cô ta là người anh Vĩnh Phong thích chứ.

Bà Mai Hoa trợn mắt nhìn Vũ Quỳnh như thể bà vừa nghe chuyện khủng khiếp nào đó.

- Vĩnh Phong thích cô ta ư. Nó lại thích con bé múa may điên cuồng la hét ầm ĩ giữa bữa tiệc của người khác như vậy ư.

- Chắc tại bạn ấy đang lúc hưng phấn nên mới dùng thuốc thôi bác.

Bà Mai Hoa kinh hoàng khi nghe Vũ Quỳnh nói:

- Con bé này còn sử dụng thuốc lắc nữa ư. Thật là quá thể rồi. bác phải về dạy dỗ lại Vĩnh Phong mới được.

Vũ Quỳnh vội nắm tay bà Mai Hoa lại nói:

- Bác đừng lo lắng, cũng đừng nên trách mắng anh Vĩnh Phong vội. Cháu nghĩ anh Vĩnh Phong chỉ nhất thời ham vui nên mới thích cô ta. Chờ sau một thời gian nữa anh ấy chơi chán thì sẽ bỏ cô ta mà thôi. Cháu tự tin là mình sẽ đánh bại cô ta.

Nghe Vũ Quỳnh nói như vậy bà Mai Hoa mới thấy nhẹ nhõm.

Một cô gái tốt như Vũ Quỳnh mà Vĩnh Phong lại không chọn sao được. Hạn con gái kia chỉ là vui vẻ qua đường mà thôi.

Hiểu Đồng cảm thấy cả người toàn thân đau nhức, đầu muốn nổ tung ra, cổ cô cứng đơ đên gần như không động đây được nữa. Cổ họng thấy khát nước, tòan thân mệt rã rời, tay chân mềm nhũn, khó chịu vô cùng.

Cô dần dần mở mắt ra, lại một căn phòng xa lạ nữa. dạo gần đây khi cô mở mắt toàn là thấy trước mặt mình là những hoa văn nhẹ nhàng nhưng sang trọng, không có một thứ quen thuộc nào của căn phòng trọ nhỏ bé của cô. Cô nhìn cách bài trí thì như là một căn phòng ở một khách sạn cao cấp.

Cố gắng ngồi dậy, cổ Hiểu Đồng gần như muốn gãy lìa ra. Đình Ân đang ngủ say trên ghế sofa. Cô muốn gọi tên Đình Ân nhưng không còn sức để gọi. Cũng may mắn Đình Ân giật mình tỉnh giấc.

- Cậu tỉnh rồi sao. Cậu có biết mình lo cho cậu thế nào không hả.

Đình Ân mừng rỡ kêu lên. Chạy đến bên giường ôm lấy Hiểu Đồng, Hiểu Đồng cũng muốn ôm lấy Đình Ân njưng cô không còn sức, cô có gắng nói:” Nước”

Đình Ân vội buông cô ra, quẹt những giọt nước mắt trên khóe mắt nghẹn ngào nói:

- Để mình đi lấy nước cho cậu.

Lát sau Đình Ân bê đến một ly nước, cô còn cẩn thận đặt một ống hút vào trong ly để Hiểu Đồng uống dễ dàng hơn. Sau khi uống cạn ly nước Đình Ân mang đến, Hiểu Đồng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.

- Sao cậu lại ở đây – Hiểu Đồng hỏi.

- Anh Thế Nam kêu mình đến. Anh ấy đích thân đến đón mình đưa mình đến đây – Như sợ Hiểu Đồng lo lắng Đình Ân vội nói thêm – Mình và anh Thế Nam đã chở bé Đường về nhà mình ngủ rồi. Cậu yên tâm đi.

Rồi Đình Ân nhìn Hiểu Đồng vừa thương vừa giận, trách:

- Cậu có biết khi mình và anh Thế Nam đến cậu đang ở trong tình trạng nào không hả.

Mặt Hiểu Đồng sa sầm xuống, cô không thể nào nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì.

- Mình thấy thật tội nghiệp cho anh Vĩnh Phong bị cậu dày vò hành hạ khổ sở hết mức. Nói thật nha trông cậu lúc đó không khác gì là một con hổ vồ mồi. Nếu không phải anh Vĩnh Phong mà là một người nào khác thì cậu đã bị ăn sạch sẽ rồi. Điều đó cho thấy, anh ấy rất yêu cậu.

Hiểu Đồng nghe Đình Ân nói xong chỉ biết thở dài. Cô định kéo chăn ra đứng dậy nhưng lại phát hiện….trên người mình không còn một mảnh vải che thân nào cả. Cô hốt hoảng vội vàng kéo chăn lên che người rồi run run hỏi:

- Tối qua mình đã làm gì? Sao trên người mình…..sao trên người mình không còn gì hết vậy.

Đình Ân lắc đầu thở dài ngao ngán:

- Nhớ tới chuyện tối qua mà đến giờ mình còn phát sợ. Cậu cứ như một con thú hoang bị thương lồng lộn lên.

Rồi Đình Ân với tay xuống dưới đất cầm lên một cái váy màu trắng rách nát đưa cho Hiểu Đồng xem.

- Cậu xem đi. Kiệt tác của cậu tối qua đó. Cái áo đẹp như vậy…

Đình Ân chậc lưỡi tiếc rẻ rồi nói tiếp:

- Mình, Thế Nam, Vĩnh Phong ba người mà không thể kìm chế cậu. Không hiểu bọn chúng cho cậu uống thuốc gì mà mạnh đến vậy. Mà Thế Nam và Vĩnh Phong cứ sợ cậu đau nên cũng chẳng kiềm chế câu được là bao. Hai người đó đẩy mình ra để yên cho cậu đánh, cậu mắng, cậu cắn. Tới khi cậu cậu bắt đầu xé chiếc váy này thì mới giữ chặt cậu lại. Nghĩ tới thì thấy tôi nghiệp Vĩnh Phong, một mình anh ấy bị cậu hành hạ đến nỗi hào quang quay quanh anh ấy cũng biến mất.

Ngừng một chút, Đình Ân kể tiếp:

- Làm thế nào cậu cũng chỉ muốn cởi bỏ đồ ra nên cuối cùng mọi người đành mặc kệ cho cậu cởi bỏ hết ra.

Hiểu Đồng xấu hổ lắp bắp hỏi:

- Như vậy, như vậy…. họ đã….

Hiểu Đồng không thể nói tiếp được. Đình Ân đến bên cạnh cười trấn an cô.

- Yên tâm đi. Hai người họ nếu có ý gì thì sẽ không kêu mình đến đây đâu. Từ lúc cậu cởi đồ, hai người họ chỉ ngồi yên trên ghế kia, quay lưng về phía cậu không dám nhúc nhích lấy một lần nữa. Mình nhìn thấy cũng buồn cười. Chỉ có Hiểu Đồng cậu mới có khả năng khiến cho hai chàng công tử như họ thất điên bát đảo đến như vậy.

Hiểu Đồng cau mày, nhìn bô dạng mình rồi khổ sở nói:

- Cuố cùng mình thế nào.

- Thì mọi người đành để mặc cho cậu rên rỉ đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi chứ còn biết thế nào nữa chứ.

Hiểu Đồng quả thật chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào mà trốn thôi. Dù bây giờ chỉ có Đình Ân bên cạnh nhưng cô cũng thấy xấu hổ kinh khủng.

- Mình như vầy làm sao đây. Cậu mau đi mua đồ cho mình đi. Cứ như vầy mình thật sự không quen.

- Thế Nam đã đi mua rồi. Vĩnh Phong thì về nhà. Anh ấy sợ cậu không thích thấy mặt nên không dám ở lại. Mình và thế Nam còn chợp mắt một chút, còn Vĩnh Phong suốt cả đêm không ngủ vì lo cậu xảy ra chuyện. Tình cảm của Vĩnh Phong như thế đến sắt đá còn tan chảy mà huống hồ lòng dạ con người. Chẳng lẽ lòng dạ cậu còn cứng hơn sắt đá.

Hiểu Đồng chỉ lặng lẽ thở dài trước lời nói của Đình Ân mà thôi.

Thế Nam đã mua quần áo cho Hiểu Đồng và Đình Ân thay, rồi đưa cả hai đi ăn. Hiểu Đồng ngại ngùng đến nỗi cô không dám nhìn thế Nam lần nào cả. Thế Nam cũng nhẹ nhàng coi như không có gì xảy ra.

Mặc dù Đình Ân và Thế Nam phản đối, Hiểu Đồng vẫn kiên quyết đến trường, cô không muốn bỏ lỡ một tiết học nào. Huống hồ hôm nay lại là một tiết rất quan trọng.

Nhưng Hiểu Đồng không ngờ rằng, tai họa đang chờ cô đến đó.

Thế Nam đưa hai người đến dãy C rồi cho xe đến dãy A. Vừa bước vào sân trường thì Hiểu Đồng đã thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình.

Họ nhìn cô xì xầm cười khúc khích, có kẻ còn cợt nhã với cô. Còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Đại Bình đã lao tới.

- Hiểu Đồng đã xảy ra chuyện gì vậy.

- Cậu muốn nói chuyện gì? – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.

Đại Bình nhăn mặt nhìn Hiểu Đồng.

- Cậu thật sự không biết chuyện gì sao.

Nhìn bộ mặt ngơ ngác của Hiểu Đồng và Đình Ân, Đại Bình nắm tay Hiểu Đồng kéo đi.

- Đi theo mình.

Đình Ân cũng vội chạy theo.

Đại Bình kéo Hiểu Đồng đi đến một cái bàn đá vắng người. Lôi cái latop màu đen trong túi ra bắt đầu tra mạng. Xong rồi cậu xoay cái latop về phía Hiểu Đồng và Đình Ân.

Vừa nhìn vào màn hình mấy giây, Đình Ân hét lên còn Hiểu Đồng thì chết lặng.

Trong màn hình hiện ra hai video clip: một quay lúc Hiểu Đồng đang thay đồ, một quay lúc Hiểu Đồng đang múa may điên cuồng trong bữa tiệc.

Bên cạnh đó còn có một tấm hình chụp Hiểu Đồng ở trường, đang ngồi học chăm chỉ. Với lời tựa:” Một đời sống khác của học sinh gương mẫu”

“Cô sinh viên có tên là Mễ Hiểu Đồng học lớp……”

Vô số commend được gửi đến diễn đàn.

“Vịt con xấu xí biến thành thiên nga”.

“ Không ngờ bạn ấy lại đẹp như vậy”.

“ Thật không ngờ nhìn bề ngoài lại không biết bạn ấy lại là một cô gái ăn chơi như thế. Bởi vậy không nên đánh giá con người qua bề ngoài”

“ Cô ả đúng là một con cáo già đội lốt cừu non”

“ Nghe nói cô ta bị hoàng tử trường mình đá cho nên uống thuốc đòi tự tử để buộc anh ấy quay lại. Thật đúng là đồ vô liêm sỉ mà”

…………………..

- …mình là vợ chưa cưới của Vĩnh Phong….chúng ta làm bạn nha …

Hiểu Đồng lần lượt nhớ lại những lời của Vũ Quỳnh. Cô nhìn thấy sự giả dối trong từng lời nói, sự tốt bụng đó hóa ra là một màn kịch. Vậy thì đẩy cô xuống nước, cho cô mươn áo, sợ cô bị bệnh cho cô uống thuốc là sự khởi đầu cho vở kịch chính ngày hôm nay.

Một cái bẫy thật hoàn hảo để Hiểu Đồng từng bước từng bước đi vào mà không mảy may nghi ngờ. Hiểu Đồng ơi, mày thật ngốc ghếch, mày đã vội vả tin người ta vô điều kiện. Mày đã quên mất cuộc đời này vốn nhiều cạm bẫy, không ai cho không ai cái gì cả. Tất cả đều phải có sự đánh đổi. Mày đã đánh đổi quá lớn rồi.

Hiểu Đồng bật cười lớn, một nụ cười đau khổ. Đại Bình và Đình Ân nhìn Hiểu Đồng tràn ngập lo lắng.

Mặc kệ những tiếng xì xầm trong lớp, Hiểu Đồng bỏ ngoài tai tất cả để bước vào chỗ ngồi. Nhưng chưa được bao lâu thì lớp trưởng đến thông báo thầy hiệu trưởng cho gọi Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra. Vụ việc ầm ĩ như thế lẽ nào trường lại không biết, chuyện gọi cô lên là lẽ dĩ nhiên.

- Cốc … cốc …cốc …

- Mời vào.

Hiểu Đồng mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Thầy hiệu trưởng đang ngồi xem giấy tờ, thấy Hiểu Đồng bước vào thì đẩy gọng kính cao hơn và đứng dậy, chỉ tay vào bô ghế tong phòng nói:

- Ngồi đi em.

Hiểu Đồng và thầy hiệu trưởng cũng không xa lạ mấy. Thầy từng giới thiệu Hiểu Đồng dạy học cho cháu của thầy. Cô bé rất thông minh nhưng lại không thích học cùng gia sư. Hiểu Đồng khác với các gia sư trước đây, không ràng buộc, cũng không nghiêm khắc, chỉ bằng sự tận tâm của mình, xây dựng tình cảm chị em với em ấy.

Đợt hè vừa rồi, Hiểu Đồng để cô bé xả hơi, nên vẫn chưa tiếp tục đến dạy cho cô bé ấy.

- Em biết vì sao thầy gọi em lên đây chứ.

Hiểu Đồng gật đầu.

- Thầy đã cho gỡ những bài đó xuống rồi. Nhưng thầy hối tiếc là thầy biết quá muộn, sự việc đã đồn ầm ĩ cả lên rồi.

- Dạ em biết.

Thầy hiệu trưởng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Hiểu Đồng nói:

- Từ trước đến nay thầy luôn luôn tin tưởng nhân cách của em và bây giờ thầy vẫn luôn tin tưởng em. Nhưng thầy sẽ không hỏi đã xảy ra chuyện gì vì thầy nghĩ như vậy là trái với lòng tin của mình.

Hiểu Đồng xúc động ngước mắt lên nhìn thầy, giọng nghẹn ngào nói:

- Em cám ơn thầy.

Thầy hiệu trưởng thở dài nói tiếp:

- Em biết đây là trường một trường tư chứ, và nó thuộc tập đoàn Nguyên Thành Phong, một tập đoàn có thế lực nhất nước ta. Học bổng hằng nay của các học sinh ưu tú đều do tập đoàn này tài trợ.

Thầy với ta rót hai ly nước, đưa cho Hiểu Đồng một ly:

- Chuyện của em đã đến tai bà chủ tịch. Phải nói là chính mắt bà nhìn thấy em say thuốc ở bữa tiệc sinh nhật . Bà ấy đã ra quyết định đuổi học em.

Ly nước trên tay Hiểu Đồng rơi xuống mặt bàn. Hiểu Đồng vẫn biết sẽ xảy ra chuyện nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Cả người Hiểu Đồng bỗng phát cơn ớn lạnh.

Tiếp tục học là hy vọng duy nhất để có cuộc sống tốt đẹp hơn, để mẹ cô và bé Đường có thể sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc.

Nếu bây giờ cô bị đuổi học, mọi nổ lực từ bao nhiêu lâu nay của Hiểu Đồng sẽ đổ sông đổ biển. Cuộc sống sau này của Hiểu Đồng, bé Đường và mẹ thật mờ mịt. Hiểu Đồng thấy trước mắt mình toàn bóng đen, tai ù đi.

Giọng thầy hiệu trưởng lại vang lên phá tan mọi mây mù bao quanh Hiểu Đồng.

- Thầy và các giáo sư đã nói giúp em trước mặt bà chủ tịch. Nhưng bà ấy khăng khăng đòi đuổi học em. Nếu ai muốn bênh vực em thì phải ra khỏi trường này. Thầy rất tiếc vì điều này.

Tảng băng trong lòng Hiểu Đồng cuối cùng cũng vỡ tan. Cô kìn nén nỗi đau nói:

- Em hiểu thưa thầy. Xin đừng để vì em mà bị liên lụy. Ngày mai em sẽ nghỉ học. Em xin phép thầy em về lớp.

Hiểu Đồng định đứng dậy đi ra nhưng thầy hiệu trưởng lại nói tiếp:

- Có một điều để em tiếp tục học ở đây.

- Điều kiện gì vậy thầy.

- Đó là không có bất cứ quan hệ gì với Vĩnh Phong.

Hiểu Đồng ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng sau khi buông ra câu khẳng định:

- Xin thầy yên tâm, giữa em và anh ấy không hề có bất cứ quan hệ gì.

Đi ra chưa được bao lâu, Hiểu Đồng đã trạm ngay mặt của kẻ hại mình.

Vũ Quỳnh và hai người bạn gái của cô ta. Hiểu Đồng nhận ra một trorng hai cô gái ấy là người đã xô mình xuống nước. Vũ Quỳnh mặc một bộ váy đen sexy rất đẹp, làm cho Hiểu Đồng nhận ra cô là cô gái đã nhào đến hôn Vĩnh Phong trong quán bar.

Hiểu Đồng tự trách mình sao lại không chú ý đến cô ta. Nếu như lúc đó cô chú ý đến cô ấy thì sẽ không bị bộ mặt giả tạo của cô ta đánh lừa, thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.

Vũ Quỳnh vừa nhìn thấy Hiểu Đồng đi ra từ phòng thầy hiệu trưởng thì cười ngạo:

- Sao hả! Cảm giác làm người nổi tiếng thế nào.

Cô ta thật trơ trẽn, hiểu Đồng cứ nghỉ cô ta sẽ giả vờ oan khuất khóc lóc bảo không phải mình, nào ngờ cô ta lại tìm ngay Hiểu Đồng gây sự.

Hiểu Đồng khòng thèm trả lời cô ta tiếp túc bỏ đi nhưng Vũ Quỳnh đã chặn lại.

- Sao không trả lời tôi, có phải vì xấu hổ quá không.

Lần này Hiểu Đồng không tránh né nữa, cô nhìn tah83ng vào mặt Vũ Quỳnh mĩm cười khinh miệt:

- Cô thật đáng thương.

Vũ Quỳnh bỗng xanh mặt tức giận hét:

- Cô nói ai đáng thương?

- Là cô.

Vũ Quỳnh giang tay định tát Hiểu Đồng nhưng bị Hiểu Đồng chụp lại và đưa tay tát lại một cái thật mạnh vào mặt Vũ Quỳnh. Cô ta lảo đảo ôm lấy mặt. hai người bạn của cô ta cũng bị bất ngờ không kịp trở tay.

Họ định nhào đến đánh Hiểu Đồng nhưng bị cô trừng mắt vội e sợ thu tay về.

- Những chuyện cô làm đối với tôi, tôi coi như là tiền trả cho cái váy đầm kia, nhưng cái tát này chính là tôn nghiêm danh dự và tự trọng của tôi. Tôi đã tưởng rằng chúng ta là bạn nên từng chúc mừng cho cô và Vĩnh Phong, Nhưng bây giờ tôi thấy thật may mắn vì người anh Vĩnh Phong thích không phải là cô. Hạng người như cô, Vĩnh Phong sẽ không bao giờ thích đâu.

- Cô….Vũ Quỳnh định lao đến đánh Hiểu Đồng nhưng Hiểu Đồng cười khinh bỉ nói:

- Cô định ăn thêm một cái tát à. Vậy thì đánh đi. Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là cục bột để tùy cô nhào nắn. Nếu cô vay tôi một, tôi nhất định bắt cô trả gấp mười lần.

- Cô tưởng cô còn Vĩnh Phong chóng lưng à. Cô chỉ là một cô bé lọ lem thôi. Anh ấy rồi cũng sẽ chán cô.

Đột nhiên môt tiếng nói trầm ấm uy nghi vang lên từ sau lưng Vũ Quỳnh.

- Ai nói cô ấy không còn người chống lưng.Nếu các cô dám đụng vào cô ấy tôi sẽ để các cô hối hận suốt đời.

Là Thế Nam, tại sao lúc cô tuyệt vọng nhất lại là Thế Nam an ủi cô.

Thế Nam không phải chỉ nổi tiếng bởi vỉ vẻ hào hoa phong nhã của mình mà còn bởi vì cậu là con trai của một trong những tập đoàn mạnh trong nước.

Ba cô gái thấy Thế Nam đi tới với vẻ mặt giận dữ thì sợ hãi rút vào nhau.

Thế Nam căm tức nhìn họ:

- Tôi cấm các cô từ nay không được bắt nạt cô ấy nếu không đừng trách tôi.

Nói xong anh nắm tay Hiểu Đồng kéo đi.

Vĩnh Phong nhìn thấy Thế Nam đem đồ đến khách sạn cho Hiểu Đồng và Đình Ân. Thấy Hiểu Đồng đã đỡ hơn rất nhiều lên xe của Thế Nam thì mới yên tâm về nhà. Cậu ngã nhào ra ghế sofa đau khổ.

Cậu muốn làm cho Hiểu Đồng đau khổ, muốn cho cô ấy hiểu được cảm giác đau khổ là thế nào. Nhưng không ngờ khi làm người khác đau thì cũng là làm chính mình bị đau. Cô đau một còn cậu đau đến mười.

Nhìn cô ấy đau đớn vật vã, trái tim Vĩnh Phong như rướn máu. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại. Cả đêm qua cậu không hề chợp mắt lấy một lần.

Chỉ vừa chợp mắt một lát thì điện thoại trong túi reo lên, cậu uể oải cằm điện thoại. Là tiếng của Quốc Bảo.

- Anh Vĩnh Phong xảy ra chuyện rồi, mau đến trường đi …..

Trên đường đến trường cậu nghe Quốc Bảo kể lại vắng tắt mọi thứ, khiến cho vận tốc của cậu càng ta7ng cao.

Cuối cùng cậu đến trường tìm Đình Ân, nghe Đình Ân bảo Hiểu Đồng bị gọi đến phòng thầy Hiệu trưởng, cậu tức khắc chạy đến đó. Vừa chạy đến thì thấy Thế Nam nắm tay Hiểu Đồng bỏ đi, sau lưng là Vũ QUỳnh với hai cô gái tức giận nhìn theo họ.

Hiểu Đồng và Thế Nam thấy Vĩnh phong thì khựng lại.

Hiểu Đồng nhìn vào mắt Vĩnh Phong nói:

- Anh làm ơn nói với vợ chưa cưới của anh là tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào hết và làm ơn từ nay hãy tránh xa tôi ra. Tất cả mọi chuyện đều vì anh mà ra. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.

Nói rồi, Hiểu Đồng nắm tay Thế Nam bỏ đi, mặc cho vĩnh Phong đau khổ đứng nhìn theo bóng họ.

“ Vĩnh Phong! Xin lỗi anh! Em hết lần này đến lần khác làm anh đau khổ. Hết lần này đến lần khác đối xử tàn nhẫn với anh. Hãy quên một kẻ xấu xa như em đi. “

Nước mắt đang chảy vào tim Hiểu Đồng khiến cô có cảm giác đau nhói.

Vũ Quỳnh thấy Vĩnh Phong đến thì nũng nịu giả vờ như vừa bị bắt nạt.

- Vĩnh Phong! Tự nhiên Hiểu Đồng đến mắng **** em, còn tát em một cái, anh xem mặt em đỏ cả lên.

Nhưng Vĩnh Phong đã quay lại đưa tay bóp cổ cô, đẩy mạnh cô vào tường.

- Đừng tưởng tôi không biết những việc cô đã làm. Khôn hồn thì kêu cái tên đã giúp đỡ cô làm chuyện xấu xa đó biến mất khỏi thành phố này nếu không thì chết với tôi. Từ nay cô còn dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô bị biến dạng đó. Nên nhớ tôi không thích nói chơi bao giờ.

Rồi cậu quay sang hai cô bạn:

- Cả các cô nữa đó.

Khiến cho hai cô bạn này vỡ cả mật.

Vĩnh Phong tức giận bỏ đi. Cậu buông tay ra khiến Vũ Quỳnh khuỵu xuống ho sặc sụa.

Vũ Quỳnh nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong tức giận nghĩ thầm:” Vĩnh Phong, anh dám vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy. Hai người hãy chờ đấy tôi sẽ không để hai người yên đâu.

Thế Nam đưa Hiểu Đồng đến một nơi thật yên tĩnh.

- Nếu muốn khóc thì em hãy khióc thật to đi. Ở đây không ai nghe thấy đâu.

Như chỉ đợi có thế, những giọt nước mắt của Hiểu Đồng tuôn trào trên nét mặt xinh đẹp của cô.

Thế Nam thở dài đưa cho Hiểu Đồng một cái khăn giấy.

- Nếu đau lòng đến thế sao em lại phải nói ra những lời tuyệt tình như thế. Sao em không cho mình và Vĩnh Phong một cơ hội.

- Có một cơ hội giữa em và anh ấy sao. Em chỉ là một cô gái nghèo hèn thấp kém.

- Nhưng Vĩnh Phong yêu em.

- Vĩnh phong yêu em thì đã sao, khoảng cách giữ em và anh ấy là không thay đổi. hôm nay thầy hiệu trưởng cho em biết trường đã đuổi học em. Điều kiện duy nhất để em còn ở lại là rời xa Vĩnh Phong.

- Là mẹ Vĩnh phong ra quyết định đúng không.

Hiểu Đồng buồn bã gật đầu.

- Hiểu Đồng! Người em yêu là Vĩnh phong chứ không phải mẹ cậu ấy.

- Nhưng em không xứng với anh ấy. Người xứng với anh ấy chỉ có Vũ Quỳnh.

- Hiểu Đồng! Em phải biết một điều là từ nhỏ đến lớn Vĩnh Phong không được hạnh phúc, điều này làm nên sự lạnh lùng của cậu ấy như ngày nay. Hôn nhân giữa họ là một cuộc hôn nhân hợp tác không hề có tình yêu. Em nhẫn tâm để cậu ấy tiếp tục sống trong bất hạnh hay sao. Người có quyền lựa chọn là Vĩnh Phong chứ không phải mẹ cậu ấy hay Vũ Quỳnh. Hãy cho Vĩmh Phong một cơ hội lựa chọn.

Hiểu Đồng mĩm cười nhìn Thế Nam.

- Anh đúng là một chàng trai tốt.

- Chỉ tiếc rằng con gái không yêu những chàng trai tốt.

- Chỉ là em không xứng đáng mà thôi.

- Đừng tự ti như vậy, Hiểu Đồng. Em yêu Vĩnh Phong thì hãy cho hai người một cơ hội để tiến tới.

- Sao anh lại cho rằng em yêu Vĩnh Phong.

- Em chưa từng nhìn thẳng vào mắt anh. Tuy rằng em nói không muốn nhìn mặt Vĩnh Phong nữa nhưng em luôn nhìn vào mắt cậu ấy và em cũng chưa từng nói rằng mình ghét cậu ấy phải không?

Hiểu Đồng muốn đển trường để học thành ra cúp học. Tạm biệt Thế Nam, hiểu Đồng đón xe đến bệnh viện thăm mẹ, cô muốn tìm sự bình yên bên cạnh mẹ.

Ngồi trên xe cô cứ nhớ những lời Thế Nam nói. Lúc nào Thế Nam cũng đến bên cạnh lúc cô cần an ủi nhất. Anh đã nói trúng tâm sự của Hiểu Đồng. Phải chi người cô yêu là anh, cô sẽ không phải đau khổ thế này.

Bà Du Cẩm thấy con gái đến thăm mình thì rất vui.

Hiểu Đồng vừa thấy mẹ vội ôm chầm lấy mẹ, hơi ấm của mẹ lúc nào cũng thật bình yên. Bà Du Cẩm nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của con gái.

- Có chuyện gì vậy con.

Hiểu Đồng nhìn mẹ lắc đầu cười, trấn an bà.

- Chỉ là con nhớ mẹ, muốn ôm mẹ mãi thôi.

Bà Du Cẩm bật cười trước sự nụng nĩu của con gái, bà trách yêu con gái.

- Trời ơi! Con gái lớn rồi mà còn nhõng nhẽo không sợ mấy cô chú cười cho à.

Những bệnh nhân và người nhà của họ cũng cười đáp lại, có người khen.

- Chị có cô con gái xinh đẹp và ngoan hiền thật có phước.

- Con gái tôi mà được bằng một góc con gái chị thì thật là may. Còn nhỏ thế mà biết chăm lo cho mẹ.

.......................

Đột nhiên bà Du Cẩm nhăn mặt ôm lấy ngực. Hiểu Đồng lo lắng hỏi:

- Mẹ làm sao vậy. Mẹ đau ở đâu à. Để con đi gọi bác sĩ.

Nhưng bà Du Cẩm kéo tay Hiểu Đồng lại.

- Mẹ không có sao hết. Chẳng là hồi nãy mẹ ăn hơi nhiều nên đầy bụng khó chịu một chút. Đừng kêu bác sĩ kẻo người ta cười mẹ là tham ăn.

Hiểu Đồng nghi ngờ hỏi:

- Mẹ không sao thật chứ?

- Cái con bé này, đã bảo mẹ không sao rồi mà. Con mau về chuẩn bị đi làm đi, kẻo trễ người ta lại la đó.

- Vậy con về đây. Mẹ nhớ bảo trọng, có gì thì nhờ người kêu bác sĩ đến liền nha mẹ.

- Mẹ biết rồi.

Hiểu Đồng đành mang nỗi lo lắng đến chỗ làm.

Cuối cùng cũng xong việc, Hiểu Đồng mệt mỏi đi về nhà. Giờ này bé Đường đã ngủ say rồi, dạo này con bé rất ngoan. Không nhõng nhẽo nhiều, cũng không nói mớ hay khóc trong lúc ngủ nữa.

Vừa mở cửa ra, Hiểu Đồng đã nhìn thấy bé Đường đang ngủ say nhưng bên cạnh còn một người lạ nữa. Người đó có dáng người cao to, mái tóc đen lấy, nắm chặt bàn tay của bé Đường mà ngủ.

Là anh ấy. Sao anh ấy lại ngủ ở đây. Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé để vỗ về, khiến cho nụ cười luôn nở trên môi của bé Đường. Con bé ngủ thật bình an.

Người bạn bí mật của bé Đường chẳng lẻ là anh ư.

Hiểu Đồng nhẹ nhàng đến bên cạnh, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của anh trong lúc ngủ, trông Vĩnh Phong như một đứa trẻ ngoan, hiền lành.

Hiểu Đồng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rũ trên mặt anh rồi lấy chăn đắp cho hai người thật cẩn thận.

Sau đó, Hiểu Đồng đi lấy đồ rồi bước vào buồng tắm.

Nghe tiếng nước chảy róc rách, Vĩnh Phong mới từ từ mở mắt ra. Đã lâu lắm rồi, cậu thường đến chơi với bé Đường mỗi buổii tối ru cô bé ngủ. Vỗ về cô bé khỏi nỗi sợ hãi ở một mình, dù gì thì bé Đường cũng chỉ mới có bốn tuổi. Không hiểu sao, Vĩnh Phong vừa gặp đã thấy thích cô bé.

Một khuôn mặt bầu bĩnh, má lúm đồng tiền, đôi mắt sáng như sao trên trời, ai gặp cũng yêu thích.

Lúc nào cũng vậy, Vĩnh Phong chờ chi đến khi Hiểu Đồng bình an trở về thì mới ra về. Tình yêu thầm lặng này, anh sẽ chôn giấu trong lòng.

Hôm nay vì quá mỏi mệt mà anh đã ngủ quên mất. Nghe tiếng mở cửa, Vĩnh Phong biết Hiểu Đồng đã trở về, anh không muốn cô thấy khó xử khi thấy mình nên giả vờ ngủ tiếp.

Hiểu Đồng tắm xong đi ra ngoài, nhìn Vĩnh Phong vẫn ngủ say. Cô bần thần ngắm nhìn cậu.

Anh đã đến đây bao lâu rồi. Vĩnh Phong! Làm sao em trả hết ân tình này của anh dành cho em. Em chỉ là một cô bé nghèo hèn mà thôi. Em hoàn toàn không xứng đáng với anh.

“ Em hãy cho mình và Vĩnh phong một cơ hội……..Vĩnh Phong mới là người lựa chọn hạnh phúc cho mình…….”

Những lời của Thế Nam văng quẳng bên tai, Hiểu Đồng mệt nhoài ngủ ngục bên bàn

Vĩnh Phong nhẹ nhàng bế Hiểu Đồng đến bên cạnh bé Đường , đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng mở cửa ra về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện