Ở trong cung vừa mới ổn định lại, khi các lộ cấm quân thiết kỵ ra ngoài tập nã các lộ nhân mã phe Thái Bình, Lý Thành Nghĩa suất lĩnh chừng năm trăm danh cấm quân là đội xuất phát đầu tiên. Mục tiêu của y chính là Thái Bình Công chúa.

Lý Long Cơ để cho Nhị ca đến phủ Công chúa là quyết định sau khi suy xét cẩn thận. Với uy thế của Thái Bình Công chúa và sự sủng ái của Thái Thượng Hoàng đối với nàng, không một văn thần võ tướng nào dám vung đao lên với nàng, ngay cả mấy huynh đệ Hoàng gia bao gồm cả Lý Long Cơ cũng không đành lòng, chỉ có một mình Lý Thành Nghĩa là ngoại lệ.

Lý Thành Khí cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Tam lang, trong những cuộc đấu tranh quyền lực ngươi chết ta sống sẽ không thể chấp nhận lòng dạ đàn bà và sự ảo tưởng buồn cười, kẻ hôm nay chùn tay chính là cái mầm tai họa diệt tộc, y cũng biết rõ Tam Lang càng gánh vác nhiều, e dè lại càng nhiều, cho nên y cam tâm tình nguyện làm kẻ ác này.

“Anh em ruột đánh nhau” – những lời này diễn tả hoàn toàn chính xác tình cảnh của huynh đệ Lý Long Cơ. Thái Bình Công chúa muốn truất ngôi Hoàng đế của Lý Long Cơ, bồi dưỡng một Hoàng tử tính tình nhu nhược làm con rối, tới khi thời cơ chín muồi sẽ buộc kẻ đó thoái vị nhượng quốc, không ngờ năm huynh đệ này đồng tâm đồng đức, sao có thể chịu để nàng chia cắt.

Hôm nay vì bảo vệ ngôi vị Hoàng đế của Lý Long Cơ, bốn huynh đệ cùng nhau ra trận, mà Lý Long Cơ đã không chút nghi kỵ giao binh quyền cho bọn họ. Lý Thành Nghĩa mang binh đuổi tới phủ Thái Bình Công chúa, mắt thấy mấy tên gia đinh cuống cuồng chạy vào trong phủ Công chúa báo tin, y đằng đằng sát khí ra lệnh:

- Giết vào! Ngoại trừ một nhà Tiết Sùng Giản, tất cả con cháu Thái Bình, kể cả bản thân Thái Bình, giết không tha!

Năm trăm cấm quân nhận được mệnh lệnh rõ ràng từ Vương gia, hô lên một tiếng rồi xung phong liều chết xông vào phủ Thái Bình Công chúa, đao quang kiếm ảnh loang loáng, tiếng hô giết vang rung trời.

Tiết Sùng Giản và Lý Tam Lang quan hệ không ít, y không chỉ lập nhiều công lớn trong lần tru sát Vi hậu phò Lý Long Cơ, lại cũng từng cùng Lý Long Cơ kết làm bằng hữu vì hợp tính hợp tình. Mặc dù Lý Long Cơ cũng hiểu được đạo lý trảm thảo trừ căn nhưng cuối cùng cũng không thể dùng được thủ đoạn kiêu hùng, trước khi Lý Thành Nghĩa xuất binh đã cố ý dặn dò phải bảo vệ người nhà Tiết Sùng Giản.

Cái tin cấm quân xông tới khắp các nơi trong Kinh thành tập nã dư đảng Thái Bình nhanh chóng truyền đến tai Dương Phàm. Lúc này hắn đang dẫn theo mấy đứa con trai đi đào ngó sen ở hồ Long Khánh. Hắn cởi trần nửa người, mặc một chiếc quần da bê, dẫn theo hai đứa con lớn Dương Niệm Tổ, Dương Cát bì bõm ở hồ nước sâu đến thắt lưng.

Hai chân trần rất dễ cảm nhận được ngó sen dài dưới bùn, nín thở ngụp xuống là có thể đào bùn nhổ ngó sen ra. Nước bùn hút rất mạnh, muốn rút được ngó từ trong nước ra cũng không dễ dàng, bọn họ đành chặt thành từng đoạn mà đào.

Hai đứa con trai nhỏ hơn một chút đứng trên bờ kêu gào nhận lấy ngó sen mà phụ thân và hai ca ca đào lên được, cực kỳ hưng phấn cầm ra cho các tỷ tỷ, các tiểu tỷ tỷ ngồi bên hồ rửa sạch bùn còn dính lại. Đúng lúc này thì tin tức truyền đến, Dương Phàm giật mình kinh hãi, lập tức lao lên bờ, cướp lấy ngựa của kẻ đưa tin chạy như bay.

Dương Phàm mặc một chiếc quần da bê ướt sũng, chân trần đạp bàn vung roi như mưa.

Hắn vạn lần không ngờ Thái Bình Công chúa và Lý Long Cơ lại quyết liệt và công khai nhanh như vậy, tới mức xung đột vũ trang rồi, theo lẽ thường, trận đấu tranh chính trị giữa hai bên sẽ phải là một quá trình kéo dài, sao lại nhanh tiến vào giai đoạn quyết chiến nhanh như vậy chứ? Khi tới phủ Thái Bình Công chúa thì quần da bê đã khô, bùn dính trên hai chân cũng đã cứng lại thành từng mảng, khi hắn phi thân xuống, từng khối bùn vỡ ra trên thềm đá phủ Công chúa.

- Đứng lại, người nào?

Hơn mười binh lính canh giữ trước phủ Thái Bình Công chúa chỉa trường mâu sắc bén ra, lớn tiếng quát hỏi. Việc lục soát tìm kiếm và đồ sát trong phủ Thái Bình Công chúa vẫn chưa xong, hắn thấy thi thể của mấy tên gia nô nằm trong vũng máu quay đầu về phía phủ mà căng thẳng, lớn tiếng quát trả:

- Mỗ là Phụ quốc Đại Tướng quân Dương Phàm, tránh ra!

Hơn mười danh cấm quân này chưa từng gặp Dương Phàm, trong đó tuy có vài lão binh đã từng thấy hắn nhưng cũng chỉ là đứng trong quân ngũ xa xa mà nhìn, không nhìn rõ được tướng mạo Thanh Dương Đại Tướng quân. Hơn nữa, lúc này hắn đang búi tóc thành một túm, thân trên ở trần, hai chân đi đất, chỉ mặc độc một chiếc khố, hình tượng khí chất đúng là một trời một vực so với Dương Đại Tướng quân trong lòng chúng tướng, thực sự khó mà nhận ra nổi. Các binh sĩ không khỏi chần chờ.

Dương Phàm không đợi bọn họ gọi quan quân đến nhận diện, lòng như lửa đốt, vừa thấy các binh sĩ vẫn đang ngập ngừng không nhường đường, bèn lặng lẽ nghiêng sang bên phải, lách vào giữa khe hở hai cán trường mâu mà huých, hai binh sĩ vừa trả lời bắn xa chừng hơn một trượng.

Cầm hai cán trường mâu trong tay, hắn vặn một vòng, mấy tên lính đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rần, không giữ nổi nữa, bảy tám cán trường mâu bay lên giữa không trung. Dương Phàm cầm song mâu nơi tay vọt vào. Vài binh lính cầm mâu khác kinh hãi đuổi theo hét lớn:

- Ngăn hắn lại, có người xông vào!

Dương Phàm không thể không cố kìm giết người, một đường xông vào chỉ đánh bay lính hoặc quét họ ra ngoài, nhưng càng vào trong vòng vây càng đông, Dương Phàm không thể hạ độc thủ, không có cách nào phá được vây. Khi vào đến sân trước, đúng lúc một lữ soái tới tiếp viện nhận ra hắn, kinh hãi hô:

- Đại Tướng quân, tại sao lại là ngài?

Dương Phàm cầm song mâu, ánh mắt tụ lại hỏi:

- Ngươi nhận ra ta?

Lữ soái kia cầm đao quỳ xuống một gối, cung kính thưa:

- Ty chức là lão binh Thiên Kỵ!

Dương Phàm giật mình, vội hỏi:

- Hiện giờ Công chúa thế nào?

Hắn rất sợ phải nghe cái tin Thái Bình đã bị giết, nhưng lại không thể không hỏi. Vì lo lắng, nên đến cuối câu giọng nói đã trở nên run rẩy.

- Thái Bình Công chúa hiện không ở trong phủ, chúng ta cũng vẫn đang tìm kiếm….

Nghe vậy, lòng hắn nhẹ bẫng, lúc này, Lý Thành Nghĩa được một đám lính vây quanh từ trong nhà sau đi lên, bên cạnh là Tiết Sùng Giản. Sắc mặt Tiết Sùng Giản tái nhợt, ánh mắt dại ra, mặc dù tình cảm của y và các huynh đệ cực kỳ lạnh nhạt, nhưng tận mắt thấy bọn họ bị tàn sát cả nhà vẫn bị công kích nặng nề.

- Dương Đại Tướng quân?

Thấy Dương Phàm, Lý Thành Nghĩa ngẩn ra, Dương Phàm đã cố ý giấu sự ảnh hưởng của mình trong việc tru sát Vi Hậu, chuyện này rất ít người biết, nhưng Lý Thành Nghĩa lại biết rất rõ, nên y vẫn coi hắn là người một nhà. Hiện giờ thấy hắn như thế này, hai tay cầm song mâu, đang trong tình thế đối địch với tướng sĩ không khỏi ngạc nhiên.

Biết Thái Bình không ở đây, nỗi lo trong lòng Dương Phàm cũng vơi đi, khôi phục chút lý trí, vội vàng nghĩ lý do, bỏ trường mâu chắp tay với Lý Thành Nghĩa:

- Vương gia, Dương mỗ…

Mới nói tới đây, đột nhiên một con ngựa lao tới như điên, kỵ sĩ mặc áo thái giám, không xuống ngựa, xông thẳng vào từ cửa phủ, trong tay y giơ cao một quyển trục vàng, cao giọng hô lớn:

- Đao hạ lưu nhân! Đao hạ lưu nhân! Thượng Hoàng có mệnh, không được làm Thái Bình Công chúa bị thương!

************

Trong Chung Nam Sơn có một tòa thiên tự không lớn nhưng cực kỳ u nhã, tòa thiền tự này là do Thái Bình Công chúa tự bỏ tiền xây, coi như một tòa gia tự, trong chùa cung phụng linh vị trượng phu của nàng, Tiết Thiệu.

Nữ hoàng Võ Tắc Thiên đăng cơ xưng Đế, dùng vô số người hầu làm hòn đá kê chân, từng bước một bước lên ngai vàng Hoàng đế, đầu của Tiết Thiệu cũng là một trong những hòn đá đó. Thái Bình vẫn vô cùng day dứt vì cái chết thảm của trượng phu mà mình không thể cứu viện, vì thế xây nên thiền tự này siêu độ cầu phúc cho y.

Lúc này, nàng đang ở trong chùa. Chùa trong núi, không có ai hương khói nên thanh u yên tĩnh, lúc này lại càng thêm tĩnh lặng dị thường. Sân nhà bích thủy lục mộc, núi đá nhấp nhô như thế ngoại đào viên, Thái Bình ngồi trên một tảng đá to, bên cạnh là nội-ngoại quản sự và vài tâm phúc ít ỏi.

Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt loang loáng mơ hồ, ngoại quản sự Lý Dịch vừa mới nhận được tin tức từ trong thành. Nghe nói cả tòa phủ đệ bị tàn sát, ngoại trừ vợ con Tiết Sùng Giản, những người khác như Tiết Sùng Huấn đều bị giết chết cả nhà tịch thu gia sản, cho dù kiên cường như vậy nàng cũng buồn bã rơi lệ.

Sau khi sắp đặt cho việc hôm nay, nàng liền tránh sang nơi này, một là muốn tách mình khỏi quan hệ với việc binh biến, đợi sau này các Tể tướng đón mình quay về chủ trì đại cục, mặc khác, nàng cũng nghĩ đến trường hợp nếu thất bại, kẻ đứng đầu là nàng không ở đó, với quan hệ của phủ Thái Bình Công chúa và Hoàng gia, nàng tin chắc cũng sẽ không liên lụy tới người nhà. Đáng tiếc, nàng đã lầm.

- Tam Lang, ta đã đánh giá thấp ngươi, đánh giá thấp ngươi rồi…

Thái Bình Công chúa cười sầu thảm, hai hàng nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi. Nàng đã đánh giá thấp quyết tâm của Lý Long Cơ, cho tới nay, đối với nàng, gã vẫn luôn yếu đuối và nhường nhịn, thực ra cũng không phải vì sợ nàng, mà là e sợ phụ thân của gã, mà Thái Bình Công chúa thông minh một đời lại hết lần này đến lần khác nhìn lầm chuyện này.

Hiện giờ đại sự không thành, lại làm hại đến tính mạng người trong nhà, trong lòng nàng thống khổ không chịu nổi.

Lý Dịch sợ hãi nói:

- Công chúa, Hoàng đế đã phái binh tới đây, ngài vẫn nên nhanh chóng rời đi, thiên hạ to lớn như vậy, thế nào cũng có một nơi để ẩn thân.

Thái Bình Công chúa hơi run lên:

- Vì sao Hoàng đế biết Bổn Cung ở đâu nhanh như vậy?

Lý Dịch cúi đầu không nói, Thái Bình Công chúa chậm rãi xoay người nhìn nàng ta. Đột nhiên hai đầu gối của Lý Dịch mềm nhũn, quỳ trước mặt nàng run giọng xin:

- Nô tì không biết.

Thái Bình Công chúa thản nhiên cười:

- Ngươi sợ nói ra ta sẽ thương tâm phải không?

Nàng khép hai mắt, lại chậm rãi mở ra, ánh mắt lạnh lùng không còn một tia tình cảm:

- Là Sùng Giản bán rẻ mẹ nó, phải không?

Lý Dịch dập đầu bồm bộp, dập đến tận khi máu tươi đầm đìa, không dám đáp lại lời này của Thái Bình Công chúa.

Thái Bình sâu kín nói:

- Cho dù sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ tìm được ta, nhưng ta thực sự không hy vọng con ruột của ta bán đứng ta….

Lý Dịch khóc lớn:

- Công chúa…

Thái Bình Công chúa nhìn nàng ta một cái, lại dịu dàng hỏi:

- Từ năm mười sáu tuổi gả cho Phò mã, ngươi vẫn theo hầu hạ bên cạnh ta, đi theo ta nhiều năm, ngươi…tốt lắm!

Nàng liếc nhìn nội quản sự Chu Mẫn một cái:

- Còn ngươi nữa, ngươi cũng tốt lắm. Hiện giờ các ngươi đều lo mà chạy đi thôi. Chỉ cần ta chết, Hoàng đế sẽ không làm khó các ngươi đâu.

Chu Mẫn quỳ sụp xuống gào khóc:

- Dù sống dù chết nô tì cũng muốn đi theo Công chúa, hầu hạ Công chúa.

Thái Bình Công chúa nổi giận, lạnh lùng nói:

- Khốn kiếp! Các ngươi lập tức cút thật ra cho ta. Đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa. Cút!

Lý Dịch và Chu Mẫn gào khóc không chịu đứng dậy, thấy Công chúa đã nổi giận, lúc này mới cuống quít đứng dậy rời khỏi sân nhà, nhưng vẫn chỉ đứng ở xa xa. Thái Bình Công chúa nhẹ nhàng thở dài, xoay người nhìn ao nước biếc, trong nước chỉ có bóng dáng của một mình nàng côi cút liêu xiêu.

Nhìn bóng người trong nước, nàng chậm rãi tự hỏi:

- Thái Bình tin cậy tiên sinh như thế, vì sao tiên sinh lại cố ý hại ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện