Canh hai ba khắc, trong Phi Kỵ doanh Cát Phúc Thuận giết chết ba tướng Vi Bá, Vi Trạc và Cao Sùng, cùng lúc đó, trong Vạn Kỵ doanh Sở Cuồng Ca và Mã Kiều nổi lên chém giết hai tướng Vi Tuyền, Vi Tiệp, như vậy đã nắm trong tay Phi Kỵ và Vạn Kỵ.

Canh ba, Vạn Kỵ, Phi Kỵ đồng thời tiến vào cung thành, Phi Kỵ tấn công Huyền Đức môn, Vạn Kỵ tấn công Gia Du môn, Lý Long Cơ thì từ Cấm uyển điều động quân đến Huyền Vũ môn.

Canh bốn, trước sau chém đầu Vi hậu, An Nhạc, Vũ Diên Tú, Thượng Quan Uyển Nhi, Lý Long Cơ dời đến điện Thái Cực. Lập tức, bắt đầu triển khai quét sạch thân đảng của Vi thị trong toàn thành.

Thái tử Thái Bảo, đồng với trung thư môn hạ Tam phẩm, Đại tổng quản binh mã Trường An Vi Ôn khi bị công kích đã trèo tường ở cửa sau phủ mà chạy, hoảng sợ chạy trốn tới chợ phía đông bắc môn, bị truy binh quăng mâu bắn chết.

Trung Thư Lệnh Tông Sở Khách thừa dịp lúc ban đêm trốn ra khỏi nhà, giả làm một người bán dạo, dắt một con lừa giấu ở trong một con hẻm nhỏ trong phường, đợi trời sáng nhân khi hỗn loạn ra khỏi cổng phường, ý đồ qua cổng mà chạy khỏi Trường An, kết quả vì trong người giấu quá nhiều vàng bạc, bị cấm quân nam nha kiểm tra phát hiện thân phận thật sự, lúc ấy chém ngã xuống lừa.

Tông Tấn Khanh, Triệu Lý Ôn và bè đảng Vi thị, đều bị Vạn Kỵ giết chết ở trong nhà. Tể tướng Vi Cự Nguyên tuổi đã tám mươi, cũng vì theo đuôi Vi đảng, bị Phi Kỵ đâm chết dưới bậc thềm trong phủ.

Bí thư giám Lý Ung cưới quả muội của Vi hậu, Ngự Sử Đại Phu Đậu Tòng Nhất cưới nhũ mẫu của Vi hậu, bình thường hay lấy điều này để khoe khoang với người ta, lần này nghe thấy kinh biến trong cung, Vi hậu đền tội, hai người trong lúc hoảng hốt quyết định giết chết thê tử, cầm thủ cấp đến phủ Tương Vương, chỉ cầu không chết.

Đến khi trời sáng hẳn, tẩy trừ trong thành đã sắp sửa kết thúc, Binh Bộ Thị lang Thôi Nhật Dụng để tỏ lòng trung thành với Tương Vương, lại phát binh ra khỏi thành, đi tru sát tộc nhân Phàn Xuyên Vi thị.

Phàn Xuyên Vi thị và Vi hậu vốn cũng không có liên can, nhưng sau khi Vi hậu chuyên quyền bởi vì nhà mẹ đẻ nhân khẩu rất thưa thớt, vì để tăng cường họ ngoại cho nên kết thân với Phàn Xuyên Đỗ thị, Phàn Xuyên Đỗ thị có thể kết làm đồng tông với Hoàng hậu cầu còn không được, ai ngờ lại chôn mầm tai hoạ cho gia tộc.

Đại quân của Thôi Nhật Dụng ở khắp nơi, gia tộc Vi thị ngay cả trẻ con còn trong tã lót cũng không thể thoát khỏi, tất cả đều bị tàn sát. Phủ của Phàn Xuyên Đỗ thị và Vi gia kề sát nhau, trong hào trạch của Vi gia quan binh đương thành bị xem là người của Vi gia, cũng giết lầm rất nhiều, làm cho Đỗ Kính Đình khóc không ra nước mắt.

Lý Long Cơ dù sao cũng còn trẻ, làm việc không trầm ổn như người nối nghiệp Trương Giản Chi kia, lần trước khi chính biến Thần Long người bị giết cũng không nhiều, đầu người treo ở trên đường lớn Chu Tước cũng chỉ có năm anh em họ Trương mà thôi, nhưng lúc này đây người chết lại là máu chảy thành sông.

Tuy nhiên điều này cũng bình thường, đám người Trương Giản Chi lần đó mưu phản, bởi vì Võ Tắc Thiên bị bệnh liệt giường, các quan đã sớm sinh ra dị tâm, trong triều, trong quân có rất nhiều người hưởng ứng, toàn thể hai nhà Lý, Võ đều tham dự, trong triều đình quan hệ giữa các quan viên rất phức tạp, thật đúng là không tốt để đại khai sát giới.

Nhưng lúc này đây thì lại khác, đảng của Vi thị đã chiếm cứ toàn bộ triều đình, trung thần nghĩa sĩ đã không còn ai, lần này Lý Long Cơ mưu phản, ở trong triều và trong cung đều không có bất kỳ ô dù, thậm chí ngay cả phụ thân của gã cũng chẳng hay biết gì.

Lần này tham dự chính biến hoàn toàn đều là một đám quan quân của phái chủ chiến, tâm huyết của hán tử, tâm lý được làm vua thua làm giặc liều chết đánh cược một lần, nếu thành công, cũng chỉ có thể tàn sát khắp nơi mới có thể tẩy trừ đảng cũ, thế mới thích hợp để xây dựng nền chính trị tân triều.

Chỉ có điều bất cứ chuyện gì một khi quán triệt thực hiện, chung quy thì người phía dưới làm trầm trọng thêm để cung nghênh thượng cấp, cuối cùng khiến cho quy mô vượt xa so với ý muốn của người nói lúc đầu, kết quả của trận đại thanh tẩy lần này tàn khốc rất nhiều so với sự mong muốn của Lý Long Cơ.

Phần lớn các quan ở thành bắc và thành đông, phủ đệ san sát với nhau, mắt thấy máu tanh giết chóc, khiến cho người người hoảng sợ, đến nỗi tới thời điểm lâm triều rồi, các quan may mắn còn sống sót tuy rằng đã tụ lại dưới cung thành, nhưng chỉ là sợ hãi quỳ lạy chứ không một người nào dám vào cung.

Nếu hôm nay các quan không thể thượng triều, vậy thì việc vui này đã gây ra quá lớn, tin tức truyền ra, thiên hạ làm sao có thể đủ tin tưởng vào cuộc chính biến lần này là hành động chính nghĩa hợp với thiên tâm dân ý? Lý Long Cơ luống cuống, vội vàng phái người ba lần đến hứa hẹn an toàn, các quan vẫn sợ hãi như trước không hề bị lay động.

Trong lúc nhất thời Lý Long Cơ cũng choáng váng, chẳng lẽ phải phái binh bắt tất cả bọn họ đều tiến cung hay sao? Làm vậy cũng không ổn, bên ngoài có vô số dân chúng Trường An đang vây quanh mà nhìn, nếu như các quan phải bị bắt mới có thể vào triều, mặt mũi này chắc là bị mất sạch.

Kinh sư không giống như các địa phương khác, ở địa phương nhỏ bé một Huyện thái gia có thể khiến dân chúng địa phương nơm nớp lo sợ, mà kinh sư trọng địa văn võ quan to nhiều như chó, dân chúng Trường An nhìn đã quá quen thuộc tập mãi thành thói quen, cũng không hề sợ hãi, tất cả đều vây ở đàng kia xem náo nhiệt.

Lý Long Cơ thế mới biết giết nhiều quá hỏng việc, nhất thời lại không biết phải dùng biện pháp nào để trấn an các quan, vẫn là Lưu U Cầu trong tình thế cấp bách nhanh trí, hiến kế nói:

- Quận Vương sao không đi phủ Tương Vương mời lệnh tôn ra mặt, Tương Vương đức cao vọng trọng, có người ra mặt, tất có thể làm yên lòng các quan.

Lý Long Cơ bừng tỉnh đại ngộ, ngay từ đầu gã không muốn để phụ thân ra mặt là vì biết phụ thân trời sinh tính không màng danh lợi, không tham quyền vị, lo lắng ông ta sẽ không chịu tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế mà cháu trai "nhường ngôi", cho nên muốn để cho các quan vào triều, trước hết ép Lý Trọng Mậu nhường ngôi vị, tạo thành việc đã rồi, sau đó sẽ dẫn văn võ bá quan đi nghênh đón phụ thân ngồi vào chỗ. Hiện giờ tình hình không khống chế được, đành phải mời phụ thân tới thu thập tàn cục.

Thiết kỵ như rồng, hộ tống Lý Long Cơ thẳng đến phủ Tương Vương, kỵ sĩ đi theo hỗ trợ chừng ngàn người. Lúc này trong thành Trường An phong vân rung chuyển, dù ai cũng không cách nào cam đoan dư nghiệt Vi đảng trong thời gian ngắn như vậy có thể bị thanh trừ toàn bộ, đối với sự an toàn của Lý Long Cơ tự nhiên phải đặc biệt cẩn thận.

Trước Phủ Tương Vương, lúc này lại vắng lặng, không có lấy một gia đinh, tôi tớ, cửa lớn sơn son đóng chặt, ngay cả một tia khe hở cũng không lộ.

Trước cửa dưới thềm đá có hai người đang quỳ, một người là Bí Thư Giám Lý Ung, một người là Ngự Sử Đại Phu Đậu Tòng Nhất, hai người cúi đầu sát đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, nếu như đến gần nhìn kỹ, nhất định sẽ khiến người ta hoảng kinh, bởi vì trước mặt mỗi người lại là một cái đầu người.

Cái đầu người trước mặt Lý Ung vẫn còn đầy tơ máu, tuy rằng đầu người đặt trên mặt đất nhìn có chút khủng bố, nhìn kỹ, sẽ phát hiện cái đầu người này khi còn sống có chút xinh đẹp, nàng là bào muội của Vi hậu.

Cái đầu người trước mặt Đậu Tòng Nhất là một lão bà đầu bạc, mặt có nhiều nếp nhăn, đây là vú nuôi của Vi hậu, hiện giờ đã hơn sáu mươi tuổi.

Hiện nay Đậu Tòng Nhất chẳng qua cũng chỉ mới năm mươi, sau khi thê tử qua đời, với thân phận của y cũng có thể cưới được một cô thiếu nữ xinh đẹp, nhưng là vì nịnh bợ Vi thị, không ngờ y lại cưới vú nuôi Vi hậu làm vợ, cũng coi đây là quang vinh, hiện giờ dập đầu sát đất, lại không biết trong lòng có hối hận hay không.

Hiện giờ đảng của Vi hậu đã bị giết đến mức tán loạn, hai người này lại có thể may mắn không chết, cũng là do đây là phủ Tương Vương, những người phụng mệnh quét sạch dư đảng Vi thị không có một ai dám ở trước cửa phủ Tương Vương động đao giết người.

Lý Long Cơ cách cửa chính của phủ Tương Vương còn vài chục trượng liền xoay người xuống ngựa, đi bộ thẳng về phía trước, bên người chỉ có hơn mười tên cấm vệ đi theo, nghe thấy tiếng bước chân, Lý Ung và Đậu Tòng Nhất đầu cũng không dám ngẩng lên, thân mình càng cúi thấp hơn.

Lý Long Cơ không thèm để ý đến bọn họ, bước đi đến trước cửa phủ, cầm lấy cái vòng bằng đồng, "rầm rầm rầm" vang lên, sau một lúc lâu, trong phủ truyền ra tiếng hỏi:

- Là ai gõ cửa? Lý Long Cơ cao giọng đáp:

- Nhanh đi thông bẩm cha ta, nói là Tam Lang cầu kiến!

Yên lặng chốc lát, âm thanh trong cửa có chút e sợ trả lời:

- Tam Lang quân thứ tội, Tam Lang quân làm chuyện, a Lang đã biết. A Lang đã nói nhất định không gặp Tam Lang.

Lý Long Cơ ngẩn ngơ, lớn tiếng nói:

- Việc làm của Long Cơ, tất cả đều là vì xã tắc của Lý Đường! Ngươi hãy đi bẩm báo lại cho cha ta biết, nói là Tam Lang có đại sự quân quốc, khẩn cầu phụ thân cho gặp.

Lúc này, thanh âm từ trong khe cửa truyền đến êm tai, xem ra là vạch khe cửa nhìn ra ngoài, người nọ nhỏ giọng nói:

- Tam Lang quân, chính miệng của a Lang bảo, bất kể như thế nào cũng không gặp người, Tam Lang quân xin đừng làm khó tiểu nhân, a Lang đang phẫn nộ bên trong, tiểu nhân... tiểu nhân không dám thưa lại ạ!

Lý Long Cơ cắn chặt răng, bỗng nhiên xoay người đi ra ba bước, rồi lại quay người, thẳng người quỳ xuống ngay tại dưới thềm đá, các thị vệ đi theo y thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống theo.

Lý Long Cơ lớn tiếng nói:

- Phụ thân! Tam Lang tự ý làm đại sự, hãm phụ thân vào chỗ bất nghĩa, là lỗi của Tam Lang, phụ thân muốn trách phạt thế nào Tam Lang đều cam nguyện lĩnh tội. Hiện giờ Vi nghịch đã trừ, thiên hạ đang trông ngóng, mong phụ thân có thể nghĩ cho giang sơn tổ tông mà ra mặt duy trì đại cục! Tam Lang cúi lạy, phụ thân không gặp Tam Lang, Tam Lang sẽ không đứng dậy!

Bên trong cánh cửa vẫn như trước không hề có động tĩnh gì, Lý Long Cơ nói là làm, thẳng tắp mà quỳ ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Qua ước chừng ba nén nhang, phủ Tương Vương vẫn không thấy nửa điểm động tĩnh như trước, cuối con đường bỗng xôn xao một hồi, bọn kỵ sĩ cấm quân chia ra hai bên, chừa ra một lối đi, một chiếc xe trâu từ từ đi tới.

Một thị vệ quỳ ở phía sau Lý Long Cơ quay đầu liếc mắt nhìn, thấy rõ chữ ở trên xe, lập tức thần sắc vui vẻ, vội vàng bò lên hai bước, thấp giọng bẩm báo nói:

- Quận Vương mau nhìn, Thái Bình công chúa đến rồi!

Lý Long Cơ nghe thấy những lời này không khỏi vui mừng quá đỗi, quay đầu lại nhìn, quả nhiên gặp hai con trâu đang ung dung bước đi, kéo theo một chiếc xe hoa mỹ từ từ đi tới.

Xe dừng lại trước phủ Tương Vương, người đánh xe nhảy xuống đẩy bàn đạp, mở cửa xe, công chúa Thái Bình một thân trang phục, ung dung giống như đóa mẫu đơn phú quý kiều diễm, chậm rãi bước xuống xe.

Lý Long Cơ xoay người, khấu đầu nói:

- Tam Lang gặp qua cô mẫu!

Công chúa Thái Bình khẽ gật đầu với gã, chân vẫn không ngừng bước, đi lên thềm đá, hướng trong cửa quát:

- Bổn cung Thái Bình, muốn gặp Vương huynh! Mở cửa!

Bên trong lập tức vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, có lẽ là có người vội chạy đi vào bẩm báo, lại qua một lát, tiếng bước chân dồn dập quay lại, cửa chính phủ Tương Vương ầm ầm mở ra, Lý Đán một thân thường phục, vội vàng ra cửa nghênh đón:

- Lệnh Nguyệt, sao muội đến đây?

Công chúa Thái Bình thấy ông ta đã ra tới, cũng không để ý đến ông ta, ngược lại quay người lại, giơ tay đỡ Lý Long Cơ, hòa ái mà nói:

- Tam Lang, cháu đứng lên đi!

Lý Long Cơ mắt nhìn phụ thân, nào dám đứng dậy, công chúa Thái Bình liếc bào huynh một cái, hừ lạnh nói:

- Đứng lên! Ta xem ông ta có dám quở trách cháu không!

Lý Long Cơ lúc này mới chần chờ đứng dậy, công chúa Thái Bình nghiêm mặt nói:

- Quốc gia không vong đều nhờ vào cháu! Liệt tổ liệt tông Lý Đường ta dưới suối vàng có linh, cũng sẽ vẻ vang vì cháu!

Lý Đán hơi nhíu mày, oán giận nói:

- Lệnh Nguyệt, sao muội lại bao che nó như vậy! Tên tiểu súc sinh này to gan lớn mật, vi huynh đang trách nó liều lĩnh, muội còn khen nó.

Công chúa Thái Bình nheo mắt liếc ông ta một cái, bất mãn nói:

- Huynh trưởng, Lý gia ta nếu có vài người “liều lĩnh” giống nó như vậy thì đâu có rơi vào cảnh suy bại như hôm nay, Long Cơ đứa nhỏ này so với ta và huynh đều có tiền đồ hơn.

Lý Đán liên tục cười khổ, ông ta ở trước mặt con mình có thể bày ra uy phong của người làm cha, nhưng tại nơi này trước mặt của bào muội từng chiếu cố che chở cho ông ta nhiều năm một chút sức lực đều không có. Công chúa Thái Bình một phát bắt lấy cánh tay của Lý Long Cơ, nói:

- Đi, chúng ta đi vào nói chuyện!

Công chúa Thái Bình không nói gì nữa, nắm cánh tay của Lý Long Cơ bước đi, bước một chân qua cánh cửa, mới ngoái đầu nhìn lại Lý Đán, chế nhạo mà nói:

- Như thế nào, huynh trưởng là chủ nhân của ngôi nhà này cũng không chịu đi vào sao?

Lý Đán cười khổ một tiếng, đành phải thuận theo đi vào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện