Lúc An Nhạc công chúa xuyên qua Lưỡng Nghi môn, mau chóng chạy tới điện Thái Cực, thì một tên thái giám bỗng the thé kêu lên:
- Công chúa, không hay rồi, phía sau có truy binh!
An Nhạc công chúa cứ chạy, nàng chạy tới nỗi trâm cài tóc buông xuống trước mặt, người thấm rịn mồ hôi, nghe tên thái giám nói rồi vội quay lại nhìn. Quản nhiên thấy mười mấy ngọn đuốc đang đuổi tới phía mình. An Nhạc công chúa giật mình kinh hãi, động não một chút, rồi lập tức phân phó:
- Mau, các người mau tới điện Thái Cực
Tên Thái Giám kia ngẩn ngơ nói:
- Vậy còn công chúa thì sao? An Nhạc giận giữ, quát lớn:
- Mau đi đi, bản cung đi đâu, không cần phải hỏi. Nếu không ngươi sẽ bị hành hình đến chết đấy.
Tên thái giám kia không dám cãi lại, sững sờ quay người đi, dẫn đám cung nữ, thái giám chạy tới điện Thái Cực, An Nhạc công chúa tiếp tục chạy về phía trước, nàng đến được điện Thái Bạch nhưng không vào trong mà tiếp tục chạy tới Diên Minh môn trước điện Thái Cực
Ra khỏi Diên Minh môn chính là Thái Cực môn rồi, giữa Diên Minh môn và Thái Cực môn có cấm quân túc trực. Đương nhiên, Diên Minh môn đã bị khóa lại, binh lính ở bên ngoài cho dù là những kẻ trung thành với Vi Thị cũng không thể vào được, trừ khi có người mở cửa từ phía trong. Nhưng loại cổng trong cung này cực kỳ nặng, phải sáu bảy thanh niên trai tráng mới có thể đẩy được, chứ đừng nói đến là còn cài thêm then chốt nên An Nhạc khó lòng thoát được.
Thực ra ý đồ của An Nhạc là để cho đám cung nữ, thái giám cầm những chiếc đèn lồng trông như những con đom đóm kia thu hút sự chú ý của truy binh, còn nàng ở giữa điện Thái Bạch và Diên Minh môn tìm một chỗ trốn, sau trụ lớn, dưới lan can, ở bên thú đá..chỉ cần có một để chỗ ẩn náu, để nàng có thể đợi tới lúc lâm triều sáng sớm.
Tuy đám cung nữ, thái giám kia chỉ có thân phận thấp kém, nhưng cũng không phải là những kẻ ngu ngốc để kẻ thông minh hơn thao túng được mình. Chủ ý của An Nhạc công chúa bọn họ đương nhiên biết rõ, chẳng ai muốn lao đầu vào chỗ chết nên chỉ chạy vài bước, bọn họ lập tức quăng hết đèn lồng đi, tản ra như chim thú lạc bầy.
Đến lúc này đám người Hoàng Húc Sưởng càng thêm tin rằng đây là một mẻ cá lớn. Bọn họ một mặt tiếp tục truy đuổi về phía trước, một mặt tản đội hình ra đề phòng có kẻ chạy trốn. Bọn họ giống như một tấm lưới, trên đường không ngừng lùng sục, kết quả là chỉ một lát sau đã bắt được hai cung nữ.
Hoàng Húc Sưởng vừa hỏi mấy cung nữ kia, được biết người trốn theo hướng này là An Nhạc công chúa thì không khỏi có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại thì An Nhạc tuy không quan trọng bằng Vi hậu nhưng cũng là một nhân vật chủ chốt trong Vi đảng, giết được nàng ta thì vẫn là lập được đại công. Vậy là Hoàng Húc Sưởng vội vàng lệnh cho người tiếp tục lùng sục.
Sở Cuồng Ca đuổi tới nơi thì liền lệnh cho Hứa Lương và Lục Mao Phong dẫn quân chủ lực tiếp tục tiến về phía điện Cam Lộ. Lúc này đã không còn phải lo sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch của cuộc chính biến nữa, vì thế đã cùng Mã Kiều dẫn binh lính của bọn họ tham gia và đội truy lùng.
Ba người dẫn theo một đạo binh mã, tìm theo ba hướng, một lúc sau thì thấy tiếng cười ha hả của Hoàng Húc Sưởng vọng lại từ Diên Minh môn:
- Công lớn này là thuộc về lão Hoàng ta đây, trời đã định rồi, kẻ nào cũng không đoạt đi được.
Sở Cuồng Ca nghe thấy tiếng liền lập túc dẫn quân chạy tới. Chỉ thấy Hoàng Húc Sưởng mang theo mười mấy người, trong tay cầm đuốc xếp thành một vòng. Sở Cuồng Ca vừa chen vào, vừa nói:
- Lão Hoàng giết thì giết đi, còn ngẩn ngơ gì thế, mau tới điện Cam Lộ hội quân, bên Phi Kỵ vẫn..
Nói tới đây, Sở Cuồng Ca bỗng im bặt. Y đã chen được vào giữa đám người, cái y nhìn thấy không phải là một thi thể, mà là một người đang quỳ, hơn nữa còn là một mỹ nhân.
An Nhạc trong lúc vội vã tháo chạy khỏi cung Bách Phúc, quần áo vẫn chưa chỉnh tề, trên người chỉ mặc mỗi bộ quần áo lót trắng tinh, loại vải là vải thượng hạng, sợi vải vừa mềm vừa nhẵn, không hề có hoa văn họa tiết cũng như màu sắc nào khác, cũng không cần bất kỳ loại trang sức nào. Vì người mặc được nó, hẳn phải là mỹ nhân đẹp nhất thế gian.
Sợi vải mỏng thấu khiến ngọc thể như ẩn như hiện, An Nhạc quỳ sát mặt đất, mái tóc mềm mại của nàng, bộ xiêm y cũng mềm mại ấy đang bó sát lấy từng đường cong trên thân thể nàng, phác họa nên một vẻ đẹp vô song.
Sở Cuồng Ca rút cục cũng hiểu được vì sao Hoàng Húc Sưởng đứng ngây người ra đó rồi, một nữ nhân như vậy, ai mà dám xuống tay chứ. Mặc dù ngay cả đã biết rõ những điều mà An Nhạc đã làm, biết rõ dù nàng ta có là một trang tuyệt sắc giai nhân thì sau cùng cũng chỉ là một cái xác, nhưng vẫn không đành lòng xuống tay.
Lý Khỏa Nhi quỳ rạp trên đấp, cố ý trầm mình xuống để lộ bờ eo thon thả, bờ eo kia trông vừa nhỏ, vừa cong như lưỡi câu, khiến mông càng thêm tròn trịa uyển chuyển. An Nhạc rất biết cách làm sao để phô bày hết vẻ đẹp của mình.
Hai tay của nàng ta phục sát đát, mặt ngẩng lên hiện rõ một khuôn mặt kiều diễn vô song, nhưng cũng đang tái nhợt tới cục điểm. An Nhạc nhút nhát quỳ ở chỗ đó, trông như một con thỏ ngọc vô hại, đôi mắt lộ vẻ khổ sở đáng thương lướt qua ai là kẻ đó liền không tự chủ được hạ đao trong tay xuống. Bọn họ không chỉ không nỡ xuống tay, mà thậm chí còn không dám giương vũ khí sắc bén về phía nàng.
Sở Cuồng Ca và Hoàng Húc Sưởng lúc trước đã từng gặp qua An Nhạc công chúa, nhưng lúc đó hai bên vị trí cách nhau khá xa, bọn họ cũng không dám nhìn trực diện vào một vị công chúa tôn quý, nhưng cuối cùng cũng đã được gặp lại. Mặc dù lúc đó vẫn thấy An Nhạc rất xinh đẹp nhưng cảm giác lúc này tuyệt nhiên lại không giống như lần trước.
Một vị công chúa kiều diễn kiêu ngạo không ai bì nổi, toàn thân trang phục lộng lẫy với một mỹ nhân mười phần xinh đẹp, xiêm y sộc sệch, đang quỳ sát đất, khổ sở đán thương, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khác biệt. Sự đáng thương và vẻ đẹp mà An Nhạc đang cố bày ra lúc này khiến người ta cảm thấy rung động.
Hoàng Húc Sưởng bối rối nói:
- Lão Sở, phần công lao nay, lão Hoàng ta không cần nữa... cho ngươi đấy, ngươi tới đi.
Hoàng Húc Sưởng nói xong liền xoay người sang chỗ khác, y chẳng những không đành lòng xem Sở Cuồng Ca giết người, mà thậm chí cũng không nỡ nói ra chữ giết với một nữ nhân xinh đẹp cực độ này.
- Tướng quân...
Hai giọt ngọc lệ óng ánh bỗng lăn dài trên khóe mi của An Nhạc, nàng ta khóc nức nở nói:
- An Nhạc chỉ là một nữ nhi yếu đuối vô hại với người khác, quốc gia thiên hạ, vương gia hoàng tử các người muốn tranh thì tranh, vì sao lại muốn liên lụy tới nữ nhi vô tội như ta. Tướng quân người nhẫn tâm xuống đao với ta sao?
An Nhạc nước mắt lăn dài, đi tới đến trước mặt Sở Cuồng Ca, ôm lấy đùi của gã. Lớp vải mềm mại trắng như tuyết do động tác của nàng ta làm hở ra một chút, làm lộ ra nửa ngực căng tròn đầy sức mê hoặc, nó còn trắng hơn tuyết, trơn bóng hơn ngọc. Dưới ánh đuốc lấp lóa soi rọi, chỉ nhìn liếc nhìn một cái thì dường như đang được ngửi thấy từng loạt từng loạt mùi hương phản phất quanh đây.
Cánh tay của Sở Cuồng Ca thô hơn so với bắp đùi của An Nhạc, vốn dĩ là do không cần dùng đao, gã chỉ cần một bàn tay là có thể tóm được cổ của An Nhạc. Những những tĩnh mạch đang được kéo căng ra như những con rắn lục trên cánh tay gã vẫn không dám tuốt đao ra khỏi vỏ.
Sở Cuồng Ca chật vật lui hai bước, giãy hai cánh tay của An Nhạc ra, ngửa mặt lên, mắt nhìn những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, rồi cố gắng nuốt ực một cái, sai bảo một cách khó khăn:
- Đới Sùng Hoa, ngươi ra tay đi!
Đới Sùng Hoa là đội trưởng trong thân binh của Sở Cuồng Ca, lúc đó đang đứng ở bên cạnh gã. Đới Sùng Hoa nghe thấy Sở Cuồng Ca sai bảo, thanh đao dưới ánh đuốc bỗng lóe lên một vầng sáng, điều này cho thấy rằng ngay cả đao cũng nắm không vững rồi.
Đới Sùng Hoa không dám kháng mệnh, nhưng vừa rồi thấy An Nhạc công chúa kêu khóc thảm thiết, xinh đẹp cực độ, gã cũng không lỡ ra tay. Quân lệnh như sơn so với vẻ đẹp của An Nhạc thì có lẽ ngay cả núi cũng không đỡ được rồi.
Lúc nhỏ Đới Sùng Hoa có nghe ông kể chuyện, câu chuyện có nhắc đến thời thượng cổ có yêu nữ Đát Kỷ gây họa triều cương, Võ Vương phạt Trụ bắt được nàng ta, nhưng lại không nhẫn tâm giết nàng. Đới Sùng Hoa luôn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết rất nực cười. Nhưng đến giờ thì gã đã tin rằng trên thế gian này thực sự là có nữ nhân như vậy
Đới Sùng Hoa nghiêng đầu, dặn dò với thủ hạ của gã:
- Ra tay đi, giết ả ta.
Mấy tên thị vệ hết mực trung thành, giết người không chớp mắt bỗng ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ hoặc nắm lấy đao, hoặc giương thương, nhưng không có người nào chịu nhận phần công lao này.
An Nhạc công chúa trong lòng đắc chí, nghĩ thầm: “Đám nam nhân này, chung quy cũng không có kẻ nào kháng cự được sức hấp dẫn của ta, mạng này có thể được giữ rồi.”
An Nhạc có lòng tin tuyệt đối với vẻ đẹp của mình, nàng ta tin với sắc đẹp của mình, trước mặt đám đàn ông thì việc gì cũng thuận lợi, trừ kẻ có mắt như mù – Dương Phàm.
Chỉ cần hôm nay có thể không chết., An Nhạc lại có thể có được quyền lực và sự tôn quý vô thượng như lúc đầu. Nàng có thể mê hoặc thúc phụ của mình là Lý Đán, rồi cám dỗ tiếp đường huynh sẽ được phong là Thái tử của mình, khiến cho vị tân thiên hạ chí tôn điên đảo thần hồn.
Đến lúc đó, An Nhạc sẽ lại có được vinh hoa phú quý, những kẻ hôm nay đã khiến An Nhạc phải quỳ đất xin tha như một trò hề đều sẽ bị nàng diệt trừ, giống như... các tướng lĩnh và đám binh sĩ trấn thủ Hoàng Trúc Lĩnh khi xưa.
An Nhạc duyên dáng đứng dậy, xung quanh đều là các tướng sĩ toàn thân giáp trụ, chiến bào vấy máu tươi, mà chỉ có duy nhất nàng là nữ nhân yêu kiều không gì sánh được. Cảnh tượng này như khắc họa ra một bức tranh có sự đối lập mạnh mẽ giữa cương và nhu. Ánh sáng lập lòe từ ngọn đuốc chiếu rọi thân thể An Nhạc, hiện ra vẻ trong sáng, ngọt ngào, êm dịu, tinh tế. Tất cả những điều trên đã tạo thành một bức tranh vô cùng tuyệt đẹp
An Nhạc từ từ ngẩng cổ lên, nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp của mình lại, thảm thiết mà nói:
- Các vị tướng quân nếu bắt được ta, sao không đem ta giao cho Tương Vương quyết định. Nếu thúc phục thực sự muốn giết An Nhạc, thì An Nhạc chết cũng không thấy đau đớn, nếu các vị tướng quân muốn cái đầu trên cổ An Nhạc để thăng quan tiến chức thì...xin hãy động thủ đi.
An Nhạc vươn cao thân mình mảnh mai thanh tú của mình lên, tựa như một con thiên nga trắng đang vô cùng tuyệt vọng nhưng cái mà nàng ta đang cố gắng phơi bày ra cho đám nam nhân này thấy không phải là vẻ đẹp thê lương thánh thiện. An Nhạc cố gắng trầm eo xuống để làm nổi bật hai mông mềm mại đầy đặn, ngực của nàng cao cao gây sự chú ý, hơn nữa cũng không hề che giấu đi nửa ngực của mình. Những người xung quanh An Nhạc không phân biệt cao thấp, tất cả đều bị vẻ đẹp đó mê hoặc.
- Các ngươi không giết, ta giết...
Một tiếng quát khẽ vang lên, An Nhạc công chúa nấc nghẹn một tiếng, rồi bỗng trợn to mắt, hoảng sợ cúi đầu, nhìn thanh trường đao xuyên quan ngực, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt này.
Thanh đao được giữ trong một tay, người cầm đao kia An Nhạc không biết, hình thức không anh tuấn, nhưng lại toát lên khí phách quả cảm anh dũng.Tay của y vững vàng nắm đao trong tay, chỉ có điều đầu y hơi nghiêng, không nhìn vào mắt nàng.
Kẻ sát nhân, Mã Kiều..
Chuyện giữa An Nhạc và Dương Phàm chỉ có người anh em không cùng họ này biết. Mã Kiều biết An Nhạc xảo trá như hồ ly, sẽ ra tay trả thù như thế nào. Y lại càng biết rõ sức hấp dẫn của An Nhạc khó có nam nhân nào có thể chống lại được.
Chỉ cần người phụ nữ này còn sóng, nhất định sẽ để lại hậu họan khôn lường. Mã Kiều biết, nếu nói trong thiên hạ này có kẻ nam nhân nào cam tâm giết An Nhạc thì người đó nhất định là Dương Phàm. Nhưng giữa Dương Phàm và An Nhạc còn có một mối nghiệt duyên, nên Dương Phàm nhất định sẽ không ra tay.
Như vậy, chỉ có mỗi Mã Kiều động thủ thay cho đám huynh đệ của y, thế là vĩnh viễn trừ được hậu họan .Võ Diên Tú chết dưới lưỡi đao của y, An Nhạc công chúa cũng chết trong tay y, vậy là cả hai vợ chồng cuối cùng cũng chết chung bởi lưỡi đao của một người.
An Nhạc công chúa tuyệt vọng ngã xuống đất, nàng không hề nghĩ có lúc sẽ cùng phu quân của mình xuống suối vàng, nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ phải đi. Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, An Nhạc bổ nhào xuống đất, nàng chợt thấy một hình bóng từ xa đang tiến tới cực nhanh, một hình bóng quen thuộc đến lạ kỳ...