Mặc dù các tướng lĩnh của trại Phi Kỵ nghe thấy tiếng trống đều không hiểu gì cả, nhưng cũng vì thế mà càng tỏ ra tò mò, nên bọn họ đều tới sớm hơn ba hồi trống tụ tướng so với lúc thường.
Cát Phúc Thuận liên tục thay đổi từ trống xung trận sang đánh trống tụ tướng, sau ba hồi trống, mười mấy vị Lang tướng, Giáo úy, Lữ soái đã tụ tập xung quanh y, người đông nghìn nghịt, ai cũng đều mũ mão chỉnh tề, đeo kiếm dưới hông, sát khí đùng đùng.
Các tướng lĩnh của trại Phi Kỵ vẫn chưa có kẻ nào đi vào soái trướng, vì đám người đến sớm nhất là Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù, Hùng Minh Vĩ sớm đã có chuẩn bị. Mấy người này đến nơi liền tập trung bên cạnh Cát Phúc Thuận, người ta vẫn thường có tâm lý đám đông, nên bọn họ đương nhiên là cũng dừng lại ở bên ngoài trướng.
Hơn nữa bọn họ nghe tiếng trống vừa rồi không phải là trống tụ tướng, vì bọn họ biết không phải là Trung Lang tướng Vi Bá triệu tập bọn họ, lúc này đứng tại đây, thấy rõ ràng người đánh trống là Cát Lang tướng, trong lòng lại càng thấy kỳ quái, vì thế nên họ đều muốn hỏi một câu cho rõ ràng.
Cát Phúc Thuận sau khi đánh ba hồi trống, liền buông dùi trống xuống, thở hổn hển. Các tướng lĩnh ở đây đều biết Cát Phúc Thuận rất rõ, có rất nhiều kẻ bình thường vẫn uống rượu với y, khi say rồi còn chửi tục đấy, nên khi Cát Phúc Thuận buông dùi xuống, liền có người mắng một câu quen thuộc:
- Lão Cát, nửa đêm canh ba ngươi phát điên gì thế? Cát Phúc Thuận cất cao giọng nói:
- Chư vị tướng quân muốn biết Cát mỗ vì sao mà nửa đêm canh ba lại đánh trống? Vậy thì mời vào trướng ta nói chuyện!
Y lớn tiếng nói xong, ánh mắt lại hướng sang phía đám người Hùng Minh Vĩ, Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù, mấy người này khẽ gật đầu, ra ám hiệu rằng bọn họ đã mang quân lính của mình tới bố trí ở xung quanh soái trướng, Cát Phúc Thuận thấy cảm hài lòng, y đi trướng dẫn đường về phía đại trướng.
Lúc này, tên lính gác soái trướng được Đội trưởng phái đi bẩm báo với Vi Bá lúc trước bỗng hồn bay phách lạc chạy về, cứ như là sau lưng gã đang có ác quỷ đuổi theo vậy, gã vọt tới bên tên Đội trưởng, vừa nói vừa thở hổn hển
Lúc này, các tướng lĩnh đều tập trung về phía Cát Phúc Thuận chứ chẳng ai chú ý tới tên lính vừa chạy về. Tên Đội trưởng nghe xong gã nói không khỏi kinh hãi, vội vàng che miệng gã, rồi nhìn nhanh về phía trước, nhận thấy mấy vị tướng quân kia chưa nghe thấy, lúc này mới thấy an tâm.
Nhưng gã vừa mới đảo mắt đã thấy Đội trưởng thân binh của Lý Tiên Phù tay nắm lấy chuôi đao, như đang cười với gã thì không khỏi sợ hãi. Thân binh đội trưởng kia cười lạnh với gã, đột nhiên nói:
- Lão Cổ, an phận chút đi, đều là huynh đệ trong nhà. Chớ để đến cảnh huynh đệ tương tàn.
Tên Đội trưởng kia sắc mặt hết sức khó coi, nhưng thực sự là gã cũng không dám làm càn.
Các tướng lĩnh trong Phi kỵ doanh đều nóng lòng biết rõ ngọn nguồn, liền đồng loại đi vào soái trướng, cửa soái trướng vốn rộng rãi bỗng nhiên lại có chút hỗn loạn, nhưng kỳ lạ là ở chỗ, mặc dù cửa soái trướng nhất thời hỗn lộn, các tướng lĩnh vừa đi vừa bàn luận sôi nổi nhưng vừa bước đến nơi lập tức không có một tiếng động nào phát ra, tất cả đều im phăng phắc, giống như là những người đó bước vào soái trướng là họ đã đi sang một thế giới khác vậy.
Hiện tượng kỳ quái này tự nhiên khiến những người tới sau cảnh giác, nhưng những người ở trên đều là những tướng lĩnh hàng đầu bỗng dưng im hơi bặt tiếng vẫn còn ở đó, đương nhiên là sẽ không có âm mưu hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng rút cục bọn họ thấy cái gì mà lại bỗng im bặt vậy?
Càng tò mò, lại càng muốn biết. Những người ở phía sau lại càng đến đông. Nhưng sau khi bọn họ tụ tập đến trước soái trướng thì lập tức cũng im bặt đứng ngây ra giống như những người vào trước.
Dần dần, tất cả các tướng lĩnh đều đã vào trong trướng, nhưng bọn họ không đứng tách biệt sang hai bên trái phải như thường ngày, đứng thẳng mặt nghiêm mà xếp thành một hàng, nhìn chăm chăm vào chiếc bàn, bọn họ thấy có Trung Lang tướng Vi Bá, còn thấy cả hai viên phó tướng Vi Trạc, Cao Sùng.
Ba vị thống soái trại Phi Kỵ đồng loại cùng xuất hiện ở trên bàn, một người thì trợn mắt tròn xoe, một người thì vẻ mặt đầy kinh hãi, một người thì hai mắt hơi khép lại, có vẻ khoan thai bình thản. Nhưng chỉ có đầu của bọn họ, bọn họ không đứng sau bàn mà lại cùng lúc được bày ra ở trên đó.
Sau bàn soái tướng là một bức mãnh hổ hạ sơn cực lớn, trong tranh là một con mãnh hổ sặc sỡ oai phong lẫm liệt, cái đuôi khỏe khoắn của nó như sợi ngô câu nghiêng nghiêng hướng lên trời cao, đầu hổ cực lớn, hai mắt trừng trừng, trong như đang trừng mắt nhìn ba cái đầu trên bàn, rang nanh sắc bén nhiều tua tủa.
Mà ở dưới con mãnh hổ, là một vị thanh niên mặc quân phục tiểu giáo đang đứng ở đó, mắt sáng như sao, khóe môi mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh đứng sau bàn soái. Mặc cho trong trướng trong chốc lát bỗng đứng chật hơn 10 vị tướng lĩnh, Mặc cho trên bàn soái vẫn bày ra ba cái đầu người máu chảy đầm đìa, hắn lại vô cùng bình thản..
Mặc dù hắn chỉ mặc một bộ quân phục tiểu giáo bằng vải thô, nhưng phong thái ung dung, ngạo nghễ của hắn, khiến cho các tướng lĩnh đang mặc áo giáp mang nón trụ, khí phách nghiêm nghị ở phía dưới không sao bì được, dường như hắn đã ở đây thì phải ở địa vị cao hơn tất thảy mọi người là lẽ đương nhiên.
Các tướng lĩnh cao cấp trong doanh Phi Kỵ đều nhận ra hắn, Hộ Quốc Đại Tướng quân, vị tướng cấp cao nhất trong quân đội Đại Đường – Dương Phàm
- Hôm nay, người triệu tập các chư tướng tới đây là ta!
Dương Phàm mở lời nói câu đầu tiên, hắn là Phụ Quốc đại tướng quân, thống soái tam quân Đại Đường nên đương nhiên hắn có tư cách này.
Dương Phàm lại nói:
- Các ngươi đều là quân tướng Đại Đường, ăn bổng lộc của Đại Đường, về lý cũng nên nguyện tận trung với Đại Đường. Nay Vi thị chuyên quyền, cưỡng ép ấu chủ, không có lòng của kẻ làm thần tử. Chúng ta nguyện phụng Lâm Truy quận Vương làm soái, lấy danh nghĩa là Phụ Chính An Quốc Tương Vương điện hạ, tận khởi cấm quân, cứu phục Lý Đường, ta và các vị ở đây nên cố gắng vì nghĩa này, chư vị tướng quân có theo hay không?
Phi Kỵ do ba viên tướng Vi Bá, Vi Trạc và Cao Sùng quản lý, Vạn Kỵ thì do Vi Tuyền, Vi Tiệp và Võ Diên Tú quản lý, tất cả đều là người nhà họ Vi nắm giữ binh quyền. Nhưng bên Vạn Kỵ thì Dương Phàm không hề lo lắng, Có Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng, Mã Kiều mấy viên mãnh tướng ở đó, lại có Hứa lương, Lục Mao Phong đều là các mãnh tướng lại đa mưu túc trí, nên đại cục có thể kiểm soát được .
Phía mà Dương Phàm lo lắng chính là bên Phi Kỵ này, năng lực của Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ và các tướng khác thế nào hắn không nắm rõ. Lại càng không rõ bọn họ ở trong Phi Kỵ có bao nhiêu quyền lực, nên hắn muốn đích thân trấn thủ, nhưng vai diễn chính trong vở kịch này, hắn còn phải giao cho Cát Phúc Thuận.
Dương Phàm đi thẳng vào vấn đề, một lời nói rõ ràng mọi chuyện, mọi người lập tức hiểu ra, lại có kẻ bày ra chính biến rồi, không khỏi cảm thấy run sợ.
Cát Phúc Thuận đứng ở bên cạnh bàn soái quan sát thấy sắc mặt của mọi người đều hiện ra vẻ khó hiểu, liền rút đao hét lớn:
- Các vị huynh đài, các người có biết vì sao tiên đế chết không? tiên đế chính là bị Vi hậu hạ độc mà chết đấy!
Lời nói vừa dứt, dướng trướng lập tức xôn xao, ngay cả Dương Phàm cũng có chút bất ngờ, tuy nhiên lúc này hắn đương nhiên cũng sẽ không để lộ ra vẻ kinh ngạc được.
Dương Phàm dùng khóe mắt liếc Cát Phúc Thuận một cái, thầm nghĩ:
- Lý do này lại hữu hiệu vô cùng, đây không thể nào là chủ ý của một người thô lỗ mà có thể nhanh trí nghĩ ra ngay được . Chẳng lẽ là Lâm Truy Vương bày mưu đặt kế? Sao lại không nói với ta trước?
Cát Phúc Thuận vừa dứt lời, thấy sắc mặt các tướng lĩnh lộ vỏ kinh sợ, không khỏi mừng thầm: “ A, chủ ý của Vương Mao Thuận quả đúng là có thể dùng được, vừa mới nói xong, quả nhiên có thể khiến tâm tư bọn họ xao động.”
Cát Phúc Thuận tranh thủ thời cơ, không để cho bọn họ nghĩ nhiều, lại nói:
- An Nhạc công chúa muốn làm Hoàng thái nữ, việc này thiên hạ đều biết! Vi hậu thấy lợi tối mắt, cũng là muốn làm nữ hoàng đế đấy! Đám đàn bà này, kẻ nào cũng không cố gắng mà hầu hạ phu quân sinh con, lại muốn làm rối loạn thiên hạ
Hiện giờ ta muốn phò tá Tương Vương làm chủ, Lâm Truy quận Vương là soái, Phụ Quốc đại tướng quân chỉ huy, để báo thù cho tiên đế, diệt trừ Vi gia nghịch đảng để thiên hạ Lý Đường được thái bình, không biết ý các vị tướng quân ra sao?
Vi Đảng ở trong quân đội đúng là không được lòng người, lại thêm mấy đứa cháu được Vi Hậu chống lưng sau khi làm tướng quân hành xử ngang ngược, làm tam quân oán ghét. Hiện giờ ba cái đầu vẫn đầm đìa máu của Vi Bá, Vi Trạc và Cao Sùng đang ở trên bàn, khiến cho các tướng lĩnh trại Phi Kỵ không khỏi dao động.
Tuy nhiên bước đi này chính là sự lựa chọn sống còn, để làm cánh chim đầu đàn thì thực sự phải cần nhiều dũng khí hơn những người bên cạnh, nên các chư tướng đều đảo mắt nhìn quanh. Kỳ Thực, một khi bọn họ đã tham dự trong đó thì kết quả chắc cũng giống nhau, con người ta là như thế, mưu cầu cuộc sống ổn định chính là bản năng của con người.
Bọn họ ai cũng đều không chịu ra mặt đầu tiên, tự sẽ có người khác ra mặt làm con chim đầu đàn, Trần Huyền Lễ bước ra đầu tiên, cảm khái cao giọng nói:
- Mạt tướng nguyện phò tá Phụ Chính An Quốc Tương Vương, diệt trừ nghịch đảng, cứu phục Lý Đường.
Ngay sau đó, “con chim đầu đàn thứ hai “ Lý Tiên Phù, rồi người thứ ba là Hùng Minh Vĩ cũng bước ra khỏi hàng, các tướng lĩnh thấy cảnh này, đặc biệt là những người chịu sự ức hiếp của Vi Bá cũng lập tức đứng dậy hưởng ứng.
Cát Phúc Thuận mừng rõ nói:
- Tốt, vậy thì ta và các vị hãy lập lời thề tại đây, cùng nhau giết phản nghịch, bảo vệ Lý Đường, nếu vi phạm lời thề này, thì đoạn tử tuyệt tôn, nhân thần cộng diệt.
Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù và Hùng Minh Vĩ lập lời thề, việc đã đến mức này, các tướng lĩnh cũng không do dự nữa, Cát Phúc Thuận thấy đại sự đã thành, vui vẻ quay người về phía Dương Phàm, chắp tay nói:
- Đại Tướng Quân, xin hãy sai bảo.
Dương Phàm cất cao giọng nói:
- Tốt, chư vị hãy phục vụ quên mình, sau khi thành công, sẽ không thiếu vinh hoa phú quý cho các vị, bản tướng quân sẽ đem ba cái đầu của những kẻ nghịch đảng này đến gặp Lâm Truy Vương, các vị ở lại đây do Cát Phúc Thuận là trung Lang tướng, Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù làm phó tướng, lập tức triệu tập bản bộ nhân mã đợi mệnh, chỉ đợi tiếng trống trận trong Cấm Uyển Giám vang lên thì lập tức cùng Vạn Kỵ xông vào cung giết giặc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Trong Cấm Uyển Giám, đám người Lý Long Cơ ở nhà Chung Thiệu Kinh lo lắng ngóng chờ tin tức từ bên ngoài, Lý Long Cơ thân là chủ soái, không được làm loạn lòng quân, ngay cả khi trong lòng vô cùng lo lắng thì vẻ mặt bên ngoài cũng phải cố tỏ ra thong dong, còn đám thủ hạ kia thì lại còn cần che dấu, nên kẻ nào cũng như kiến trên chảo lửa, không ngừng đi tới đi lui.
Đột nhiên, Lưu U Cầu canh giữ ở trước cửa liền vội vàng chạy vào, chẳng may chân vướng vào ngưỡng cửa, chút nữa là té ngã, may mà Tiết Sùng Giản ứng phó kịp thời, lao về phía trước đỡ gã.
Lý Long Cơ cũng không ngồi yên được nữa, nhảy dựng đứng lên, giương mắt lên nhìn gã, Lưu U Cầu vẻ mặt vui mừng nói:
- Quận Vương, Vạn Kỵ đã đắc thủ rồi.
Ngay sau đó Mã Kiều mang theo vài tên tùy tùng bước nhanh tới, trong tay cầm hai cái đầu người máu chảy đầm đìa, vừa mới thấy Lý Long Cơ, Mã Kiều lập tức giơ đầu người lên, cao giọng nói:
- Quận Vương, Vạn Kỵ đã tiêu diệt được hai tên nghịch đảng là Vi Tuyền và Vi Tiệp rồi, tam quân đã tập hợp, chỉ đợi mệnh lệnh của Quận Vương.
- Tốt, tốt!
Lý Long Cơ mừng rỡ, tiến lên phía trước hai bước nhìn kỹ, nhận ra khuôn mặt của Vi Tuyền và Vi Tiệp, không khỏi cười ha hả. Lý Long Cơ ngửa mặt lên trười cười trời cười hai tiếng rồi bỗng dừng lại, cẳng thẳng hỏi:
- Thế Võ Diên Tú đâu, để hắn thoát rồi à?
Mã Kiều vội nói:
- Quân Vương yên tâm, Võ Diên Tú không phải là đã chạy thoát được mà là đêm nay hắn vốn không có ở trong quân, Vi Tiệp giao trực, Võ Diên Tú tối nay đã lặng lẽ vào cung mà quấn lấy An Nhạc công chúa rồi.