Trước khi cảnh diễn này bắt đầu quay, Kỷ Vân đã khẩn cấp làm công tác tư tưởng cho Đường Tòng Nam.

"Lão đệ cậu cũng không cần khẩn trương như vậy, Lão Ninh kia không có khả năng chiếm tiện nghi Lê Tử đâu, cậu thu bớt lo lắng lại đi."

"Nhưng mà anh nói muốn dùng tin tức tố thật, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Đường Tòng Nam biết Ninh Mạn Thanh là người đứng dắn, hắn không yên tâm cũng không phải vì Ninh Mạn Thanh, mà là vì sợ tin tức tố Alpha sẽ gây ra ảnh hưởng đối với Lê Sơ.

Kỷ Vân là ra bộ dáng "cậu yên tâm" nói: "Ầy, cái này tôi khẳng định sẽ có chừng mực, tôi là Alpha tất nhiên sẽ biết rõ, hơn nữa độ phù hợp tin tức tố của Lê Tử với Lão Ninh rất thấp, chúng ta cũng ở đây quan sát, sẽ không xảy ra chuyện gì?"

"Cái gì? Độ phù hợp rất thấp? Các người đi bệnh viện kiểm tra đo lường sao?"

Đường Tòng Nam giật mình, theo lý mà nói hai người có độ phù hợp tin tức tố rất thấp hẳn là không thể nào hợp nhau, nhưng là hắn thấy Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ lại cực kỳ hợp nhau mà.

"Ai rảnh tự nhiên đi kiểm tra đo lường cái đó chứ, chúng ta cũng đâu phải trung tâm môi giới hôn nhân. Chính là kỳ mẫn cảm của Lão Ninh bổng nhiên tới, Lê Tử cũng đứng trước mặt em ấy, căn bản là không chịu ảnh hưởng gì cả, hơn nữa Lão Ninh cũng không làm gì Lê Tử, dù mất khống chế mà vẫn để Lê Tử tiêm thuốc ức chế cho em ấy. Cậu nói xem cái này, ai cũng có thể có việc, nhưng hai người này chắc chắn là không có gì, tuy rằng thường ngày nhìn có vẻ quan hệ rất tốt, nhưng là giữa Alpha và Omega cũng có tình hữu nghị đơn thuần mà."

Kỷ Vân phân tích một cách chân thành, Đường Tòng Nam gần như là bị tẩy não.

Sau đó Đường Tòng Nam bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nói: "Cái gì? Còn có chuyện này? Khi nào?"

Kỷ Vân thấy phản ứng này của hắn liền biết không tốt, nhìn dáng vẻ Lê Sơ gạt người đại diện không nói chuyện này, mà hắn lại bị khiến xui sao nói ra tới, còn may hắn còn chưa nói là do diễn cảnh hôn nên Ninh Mạn Thanh mới đến kỳ mẫn cảm sớm.

Kỷ Vân ho nhẹ một tiếng nói: "Chuyện gì kia, tôi đến đó xem có vấn đề gì không."

Trốn thôi! Đường Tòng Nam tức giận cứng người đứng tại chỗ, quả nhiên là con gái lớn rồi sẽ có chuyện giấu mình, chuyện lớn như vậy cư nhiên không nói cho hắn!

Còn may độ phù hợp của Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ không cao, chuyện gì cũng không xảy ra, nếu thực sự có cái gì, hắn phải khóc đến khi nào.

Nhưng mà suy nghĩ trong chốc lát, Đường Tòng Nam lại càng tức giận hơn.

Dựa vào cái gì? Mà không có cảm giác với con gái hắn! Người nào! Có chấp nhận được không hả!

.......

Đoàn phim bắt đầu quay.

Sau khi quay cảnh tiêm thuốc xong, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh cũng phải thay đổi cảnh diễn, chuyên viên trang điểm lập tức giúp hai người trang điểm lại.

Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh đều phải đỏ mặt, một người là do ảnh hưởng của thuốc, một người là do ảnh hưởng của tin tức tố Omega.

Sau khi hóa trang xong, máy quay tiếp tục, quay ngay Lê Sơ.

Omega từ trước đến giờ vẫn luôn mặc quần áo thanh đạm, cho rằng đây là thời khắc quan trọng cuối cùng nhất trong sinh mệnh, mặc vào màu đen ưa thích của nàng.

Váy đen khiến làn da Omega càng thêm trắng, giống một thanh đao sắc, cũng giống một đóa hoa.

"Tần Mộ, em....!"

"Xin đánh dấu em."

Omega kéo khóa sau lưng váy, làn váy rơi xuống, lộ ra đầu vai mượt mà.

"Tịch Ỷ Vân, ôm em một cái đi."

Trong mắt nàng mang theo hơi nước, cũng mang theo ánh sáng, tư thế của nàng yếu đuối đáng thương, giống như tìm kiếm sự chở che, nhưng nàng cười vui vẻ, lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Tin tức tố của Alpha dần bị khống chế, cô không tự chủ được phóng ra tin tức tố của mình, muốn chinh phục Omega trước mặt.

Giữa mày Omega nhăn lại, cũng rất nhanh được giãn ra, nàng đưa tay ôm lấy Alpha trước mặt, giống như thực vật dây leo, gấp gáp chờ không được muốn quấn quanh.

Nàng được mạnh mẽ bế ngang lên, tiếng đóng cửa giờ khắc này cũng vang lên cô đọng.

Váy đen bị xé thành mảnh nhỏ, rơi ở cạnh giường.

Khoảng không trắng trần lộ ra tràn đầy tình sắc, trên giường che lại một bộ phận, vòng eo Omega cong lên còn trắng hơn so với màu trắng của chăn bông, giống như cuồng hoan, cũng giống như mặc kệ.

Bên ngoài, Kỷ Vân nghiêm túc nhìn động tác trong màn ảnh, không bỏ lỡ bất kỳ một hình ảnh nào.

Tiền Đóa Đóa nuốt một ngụm nước miếng, còn chưa kịp bấn loạn vì hình ảnh này thì đã thấy Đường Tòng Nam bắt lấy tay ghế dựa, lớp da trên mặt ghế cũng sắp bị hắn cấu ra luôn rồi.

Trên màn hình, đầu vai Alpha lại có thêm một dấu răng.

Lê Sơ cắn rất dùng sức, bởi vì Ninh Mạn Thanh thì thầm bên tai nàng.

"Cắn mạnh chút, chỗ này cần quay cận cảnh."

Ninh Mạn Thanh giống như không cảm giác được đau đớn, dụ dỗ Lê Sơ dùng sức cắn mình thêm một chút.

Tin tức tố mùi trà mây tác loạn trong thân thể Lê Sơ, Lê Sơ giống như mê muội cắn lấy vai Ninh Mạn Thanh.

Cả người nàng nóng lên, ngón tay nàng không tự giác đan vào tay Ninh Mạn Thanh, lộ ra bên ngoài chăn bông nhìn giống như cộng sinh cùng nhau.

Gân tay màu xanh trên mu bàn tay hiện ra rõ ràng giống như kích động nổi lên vì sắc tình.

Đa số phần cơ thể của Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh đều được chăn bông đắp lên, chỉ lộ ra một số chỗ, nhưng kỳ thực Lê Sơ vẫn còn mặc băng ngực và quần váy nhỏ, Ninh Mạn Thanh cũng như vậy.

Nhưng hai tầng quần áo nhỏ xíu kia có thể che lại được dựa trên hiệu quả thị giác, còn đối với hai người mà nói, kỳ thật cũng không có trở ngại gì.

Thân thể Lê Sơ mềm hóa, đem mặt chôn giữa cổ Ninh Mạn Thanh.

Ngón tay cong lại trong thông đạo chật hẹp.

Sau cổ Omega bị cắn, nàng ngưỡng cổ, giống như hoàn thành cực phẩm hiến tế.

Máy quay chuyển xuống, cuối cùng dừng lại cánh tay trắng hồng rũ xuống bên giường.

Bàn tay tìm tòi ở ngăn tủ trên cạnh giường, lấy ống tiêm trong túi xách mình mang đến.

Giơ ống tiêm lên cao, cắm xuống người Alpha.

Sau khi Alpha hôn mê xong, Tần Mộ ném ống tiêm xuống mặt đất, khom người lấy áo của Tịch Ỷ Vân bắt đầu mặc lên.

Quần áo của Tịch Ỷ Vân đối với Tần Mộ mà nói thật sự là quá lớn, nhưng nàng không thèm để ý, mặc áo hoodie che lắp đến đùi mình, mở tủ quần áo của Tịch Ỷ Vân tìm một cái áo khoác mặc vào.

Nàng đi đến cạnh giường, lẳng lặng nhìn Tịch Ỷ Vân đang hôn mê vài lần.

Nàng vươn tay, muốn sờ sờ gò má cô, nhưng khi sắp đụng đến, tay nàng lại rút trở về.

Kỳ thật Tần Mộ là một người dễ hối hận, nhưng nàng lại rất ngoan tuyệt, nàng buộc bản thân mình không hối hận.

Giống như nàng có thể không một lần đi bái tế Phương Doanh trước khi báo thù thành công, nàng không muốn sao? Nàng cực kỳ muốn đi chứ!

Nhưng nàng buộc chính mình chịu đựng, chính là sợ trong một nháy mắt sẽ muốn rút lui.

Nàng không cho phép.

Cho nên nàng cũng không muốn lúc này lại tham luyến độ ấm của Tịch Ỷ Vân, sợ nàng không thể hoàn thành cái chết tự đoán trước của mình.

Nguyên nhân Tần Mộ tìm đến Tịch Ỷ Vân cũng rất nhiều, nhưng nguyên nhân chiếm tỉ lệ lớn nhất chính là thích.

Nàng thích Tịch Ỷ Vân, thích tin tức tố của cô, cuộc sống của nàng ít ỏi, cuộc sống trước giờ của nàng, những thứ muốn có đều không có được, những thứ muốn giữ lại cũng không giữ được, giống như là mẹ nuôi hay mẹ ruột của nàng, cho nên nàng quyết định có được Tịch Ỷ Vân một lần.

Cho dù là lúc này, thời gian còn lại của sinh mệnh nàng không còn nhiều lắm, cho dù chuyện này là ích kỷ đến cực điểm sẽ tạo thành bi thương cực lớn với Tịch Ỷ Vân, nhưng nàng cũng không thèm để ý, nàng chính là kẻ ác như thế.

Còn vì nàng vừa mới giết kẻ thù xong, mùi máu tươi làm nàng ghê tởm, giống như lần đầu tiên nàng giết người, ngửi được mùi vị tanh tưởi kia, cho dù nàng tắm rồi, mùi vị dơ bẩn kia giống như bám riết lấy nàng không thể xóa bỏ được.

Nàng muốn dùng tin tức tố của Tịch Ỷ Vân, làm bản thân mình trở nên sạch sẽ một chút.

Đối với nàng Tịch Ỷ Vân là tồn tại nguy hiểm nhất trong trò chơi mèo chuột này, nhưng khi trò chơi này kết thúc, nàng mới phát hiện, kỳ thật cô lại là tồn tại khiến nàng an tâm nhất.

Kỳ thật Tần Mộ cũng không muốn khẳng khái chịu chết như vậy, nhưng nàng không có lựa chọn, nàng biết nàng có thể cố gắng trốn chạy một chút, nhưng nàng không muốn trở nên chật vật trước mặt Tịch Ỷ Vân như vậy, giống như con chuột nhắt cùng đường bí lối, nàng muốn trở thành con mèo thắng lợi cuối cùng trong trò chơi mèo chuột này.

"Xin lỗi."

Tần Mộ nhìn Tịch Ỷ Vân nhẹ giọng nói, nàng sờ sờ tuyến thể của mình, xoay người rời đi không chút lưu luyến nào.

Cửa bị mở ra, rồi đóng lại.

Đầu tiên là một tiếng kẽo kẹt thật dài, sau đó là một tiếng vang rất nhỏ.

Giống như báo trước kết quả cuối cùng.

"Xong! Chúc mừng đóng máy!"

Kỷ Vân cầm loa vui vẻ kêu, nhóm nhân viên công tác lập tức hoan hô.

Ninh Mạn Thanh đang diễn hôn mê trên giường ngồi dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo, lấy hoa từ chỗ trợ lý, đặt trong ngực Lê Sơ.

"Chúc mừng đóng máy!"

Mùi hoa phảng phất, Lê Sơ vui vẻ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Ninh lão sư!"

Nếu vừa rồi trong đoạn diễn kìa, chị không có đem ngón tay đưa vào, em sẽ càng cảm ơn chị nhiều.

Thật quá đáng luôn! Mỹ nữ thuần khiết của nàng sao có thể không biết xấu hổ chơi kiểu này chứ!

"Lê Tử, chúc mừng đóng máy!

Triệu Tri Xuân cũng đã đi đến, tặng Lê Sơ hoa cũng tặng mấy viên kẹo.

"Cảm ơn Triệu ca!"

Các nhân viên công tác cũng chúc mừng Lê Sơ, Lê Sơ cảm ơn từng người, hơn nữa còn nói tối nay sẽ mời mọi người ăn cơm.

Nữ minh tinh đã được nhận tiền quảng cáo và người trong thẻ không được mấy trăm đồng là hai người khác nhau.

"Nhanh chóng đi thay quần áo trước, nơi dùng cơm anh đã đặt xong hết rồi."

Đường Tòng Nam đi tới, nhận lấy hoa trong ngực Lê Sơ, thúc giục nàng đi thay quần áo.

Trên người Lê Sơ vẫn là áo khoác ngoài áo hoodie, cảnh diễn chết hôm qua chính là mặc bộ này, vì để tạo cảm giác chân thật cũng không có mang tất chân, thiếu chút nữa khiến nàng đông cứng lại, dù hiện tại là ở trong nhà chứ không phải bên ngoài, nhưng cũng là khá lạnh.

"Được, em đi thay quần áo."

Lê Sơ cũng lạnh, chà chà tay nhanh chóng chạy đến phòng nghỉ thay quần áo.

Chờ đến khi nhìn bản thân mình mặc thường phục trong gương, Lê Sơ có chút hoảng hốt.

Lần đầu tiên nàng tiến tổ đóng phim đã kết thúc, mà Tần Mộ cũng xem như là hoàn toàn kết thúc trong câu chuyện của nàng.

"Ngẩn người gì vậy?"

Đường Tòng Nam thấy Lê Sơ một hồi lâu cũng chưa ra đến, liền đi vào tìm nàng.

Lê Sơ hoàn hồn nói: "Không có gì."

"Có phải em có chuyện gì giấu anh không?"

Đường Tòng Nam nhìn Lê Sơ lộ ra nụ cười từ ái.

Lê Sơ chớp mắt: "Không có gì nha."

Đường Tòng Nam tươi cười càng thêm hòa ái: "Em cẩn thận nghĩ kỹ lại xem sao?"

Lê Sơ nhìn bộ dáng âm dương quái khí của Đường Tòng Nam trong lòng lưỡng lự.

Dù sao chuyện nàng gạt Đường Tòng Nam thật sự là quá cmn nhiều.

"Còn giả ngu đúng không? Lần sau gặp Alpha trong kỳ mẫn cảm em có thể chạy nhanh một chút không? Thuốc ức chế của người ta còn cần em tiêm sao?"

Lê Sơ nghe quở trách như thế liền biết là chuyện gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhận sai nói: "Nam ca, thực xin lỗi, sự việc lúc ấy khẩn cấp, lần sau em nhất định sẽ chạy rất xa!"

"Nếu lần sau mấy chuyện như vậy mà còn muốn gạt anh, anh sẽ..... anh sẽ....."

Đường Tòng Nam bắt đầu sờ lưng quần, động tác làm Lê Sơ cực kỳ hoảng sợ.

"Nam ca, anh muốn làm gì?"

"Anh mẹ nó liền tìm thắt lưng thắt cổ, em tin hay không? Nếu không phải hôm nay anh mặc quần không có thắt lưng, em cho rằng em còn có thể nhìn thấy anh hả?"

Lê Sơ vốn có chút mất mát vì phải đóng máy, vào giờ phút này đã hoàn toàn mất dạng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện