Vừa bước xuống xe, Đường Cẩm lập tức hít lấy hít để không khí trong lành. Huyện thành nhỏ này vẫn chưa xây hết, chỉ là rộng hơn thị trấn Tây Sơn, nhiều nhà lầu, phương tiện đẩy đủ hơn mà thôi.
Cạnh bến xe có tiệm cơm, lúc này đang vắng khách. Hai người gọi một phần cá hầm cải chua, một phần tai kho, Đường Cẩm còn muốn mua một cái bánh bao ngọt nhân mè đen đậu phộng, vỏ mềm, còn chảy ra nước đường ngọt thanh.
“Cạnh Nam Hồ có cái công viên, nếu em thích hoa cỏ thì chúng ta có thể đi xem.”
“Dạo xong rồi lại tiện đường đi cửa hàng bách hóa.” Lục Trầm múc một chén canh đặt trước mặt Đường Cẩm. Lúc này còn sớm, muốn đi đâu thì đi, chỉ cần bắt chuyến xe cuối ngày là được.
Nhưng ở huyện thành, nơi có thể chơi chỉ có công viên và cửa hàng bách hoa.
Đường Cẩm gật đầu. Thật ra khung cảnh ở đây không được sầm uất nhộn nhịp, trông đơn sơ hơn những tòa nhà chọc trời ở đời sau. Nhưng những công trình này mang dấu vết của thời đại, Đường Cẩm muốn hiểu biết quá khứ của thời đại này.
Cửa hàng bách hòa là nhà hai tầng lầu, chia đều ra làm các quầy hàng, người đến người đi, âm thanh hỗn độn đan chéo vào nhau, là nơi náo nhiệt nhất.
Đường Cẩm mua chút kẹo sữa, lại mua một cái đồng hồ báo thức kiểu cũ và ấm nước. Cảm thấy mua đủ rồi, cũng tới chiều, cô không còn sức đi dạo nên hai người liền lập tức đến xưởng gạch.
Xưởng gạch nằm ở ngoại ô, từng ngôi nhà nhỏ đứng ở đó. Những thị trấn xung quanh chỉ có thể mua ngói ở chỗ này, mà nhu cầu dùng ngói lại rất nhiều nên xưởng gạch làm ăn rất khấm khá.
Lục Trầm đặt trước một lượng ngói, khi ngói được nung xong, xưởng sẽ đưa đến đội sản xuất Hồng Táo.
Trên đường trở về thoải mái hơn nhiều, Đường Cẩm giành được vị trí có thể mở cửa sổ. Hơn nữa lúc này đã trễ rồi, khách ít hơn một nửa, không khí không bị vẩn đục như lúc sáng. Gió nhẹ thổi vào, mát lạnh hợp lòng người.
Xe chỉ chạy đến thị trấn Tây Sơn, mọi người muốn về đội sản xuất thì chỉ có thể đi bộ. Đến gần con hẻm nhỏ, Đưởng Cẩm nghe được từng tiếng cười khẽ, cô quay đầu lại thì thấy một đôi đang kề vai sát cánh, mặt sắp dán lại cùng nhau. Sườn mặt của cô gái kia trông rất giống Đường Tình, nhưng không phải cô ta đang đi học sao? Không chờ Đường Cẩm xem rõ ràng, đôi nam nữ kia liền vòng qua khúc cua biến mất. Cô nhíu mày, nhưng cũng không để việc này ở trong lòng.
Nóc nhà có nhiều nơi cần sửa như vậy, nếu chỉ có một người làm thì không biết khi nào mới xong. Đợi đến khi ngói được đưa tới, chất đống ở trong sân, Lục Trầm liền đi tìm hai anh em Lục Vượng và Lục Phi tới hỗ trợ. Hai vợ chồng trả tiền công một ngày cho hai người vì làm trễ nải việc kiếm điểm công của bọn họ, còn mời hai anh em một bữa cơm trưa.
Đầu tiên là ném cỏ dại hư thối trên nóc nhà xuống, mái ngói bị vỡ thì đặt ở một góc sân rồi đặt ngói mới lên. Đường đi từ nhà chính đến cửa viện thì trải gạch với ngói vỡ, như vậy trời mưa thì đường ở sân sau cũng sẽ sạch sẽ.
Còn vài mảnh ngói nhỏ, Đường Cẩm nhìn tường viện, đề nghị cắm mái ngói nhòn nhọn lên trên đề phòng trộm trèo tường vào.
Đến chiều mới xong xuôi. Đường Cẩm bảo hai anh em Lục Vượng ở lại ăn cơm. Đã đến giờ này rồi, hai anh em bọn họ lại giúp đỡ nhiệt tình, cũng không thể để hai người đói bụng đi về.
Đường Cẩm cắt một miếng thịt lợn rừng hong khô xào chung với mộc nhĩ và củ mài. Sau đó cô băm nát nấm và rau dại, làm thành bánh bao mượt mà.
Tuy thức ăn không được đặc biệt xuất sắc nhưng cũng không quá sơ sài.
Cạnh bến xe có tiệm cơm, lúc này đang vắng khách. Hai người gọi một phần cá hầm cải chua, một phần tai kho, Đường Cẩm còn muốn mua một cái bánh bao ngọt nhân mè đen đậu phộng, vỏ mềm, còn chảy ra nước đường ngọt thanh.
“Cạnh Nam Hồ có cái công viên, nếu em thích hoa cỏ thì chúng ta có thể đi xem.”
“Dạo xong rồi lại tiện đường đi cửa hàng bách hóa.” Lục Trầm múc một chén canh đặt trước mặt Đường Cẩm. Lúc này còn sớm, muốn đi đâu thì đi, chỉ cần bắt chuyến xe cuối ngày là được.
Nhưng ở huyện thành, nơi có thể chơi chỉ có công viên và cửa hàng bách hoa.
Đường Cẩm gật đầu. Thật ra khung cảnh ở đây không được sầm uất nhộn nhịp, trông đơn sơ hơn những tòa nhà chọc trời ở đời sau. Nhưng những công trình này mang dấu vết của thời đại, Đường Cẩm muốn hiểu biết quá khứ của thời đại này.
Cửa hàng bách hòa là nhà hai tầng lầu, chia đều ra làm các quầy hàng, người đến người đi, âm thanh hỗn độn đan chéo vào nhau, là nơi náo nhiệt nhất.
Đường Cẩm mua chút kẹo sữa, lại mua một cái đồng hồ báo thức kiểu cũ và ấm nước. Cảm thấy mua đủ rồi, cũng tới chiều, cô không còn sức đi dạo nên hai người liền lập tức đến xưởng gạch.
Xưởng gạch nằm ở ngoại ô, từng ngôi nhà nhỏ đứng ở đó. Những thị trấn xung quanh chỉ có thể mua ngói ở chỗ này, mà nhu cầu dùng ngói lại rất nhiều nên xưởng gạch làm ăn rất khấm khá.
Lục Trầm đặt trước một lượng ngói, khi ngói được nung xong, xưởng sẽ đưa đến đội sản xuất Hồng Táo.
Trên đường trở về thoải mái hơn nhiều, Đường Cẩm giành được vị trí có thể mở cửa sổ. Hơn nữa lúc này đã trễ rồi, khách ít hơn một nửa, không khí không bị vẩn đục như lúc sáng. Gió nhẹ thổi vào, mát lạnh hợp lòng người.
Xe chỉ chạy đến thị trấn Tây Sơn, mọi người muốn về đội sản xuất thì chỉ có thể đi bộ. Đến gần con hẻm nhỏ, Đưởng Cẩm nghe được từng tiếng cười khẽ, cô quay đầu lại thì thấy một đôi đang kề vai sát cánh, mặt sắp dán lại cùng nhau. Sườn mặt của cô gái kia trông rất giống Đường Tình, nhưng không phải cô ta đang đi học sao? Không chờ Đường Cẩm xem rõ ràng, đôi nam nữ kia liền vòng qua khúc cua biến mất. Cô nhíu mày, nhưng cũng không để việc này ở trong lòng.
Nóc nhà có nhiều nơi cần sửa như vậy, nếu chỉ có một người làm thì không biết khi nào mới xong. Đợi đến khi ngói được đưa tới, chất đống ở trong sân, Lục Trầm liền đi tìm hai anh em Lục Vượng và Lục Phi tới hỗ trợ. Hai vợ chồng trả tiền công một ngày cho hai người vì làm trễ nải việc kiếm điểm công của bọn họ, còn mời hai anh em một bữa cơm trưa.
Đầu tiên là ném cỏ dại hư thối trên nóc nhà xuống, mái ngói bị vỡ thì đặt ở một góc sân rồi đặt ngói mới lên. Đường đi từ nhà chính đến cửa viện thì trải gạch với ngói vỡ, như vậy trời mưa thì đường ở sân sau cũng sẽ sạch sẽ.
Còn vài mảnh ngói nhỏ, Đường Cẩm nhìn tường viện, đề nghị cắm mái ngói nhòn nhọn lên trên đề phòng trộm trèo tường vào.
Đến chiều mới xong xuôi. Đường Cẩm bảo hai anh em Lục Vượng ở lại ăn cơm. Đã đến giờ này rồi, hai anh em bọn họ lại giúp đỡ nhiệt tình, cũng không thể để hai người đói bụng đi về.
Đường Cẩm cắt một miếng thịt lợn rừng hong khô xào chung với mộc nhĩ và củ mài. Sau đó cô băm nát nấm và rau dại, làm thành bánh bao mượt mà.
Tuy thức ăn không được đặc biệt xuất sắc nhưng cũng không quá sơ sài.
Danh sách chương