Lâm Tử Tu tiến lên hai bước, đợi Đường Cẩm chủ động bắt chuyện.
Đường Cẩm thản nhiên đi ngang qua Lâm Tử Tu, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của anh ta, bây giờ đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc về nhà làm bánh hoa hòe.
Bị Đường Cẩm làm ngơ khiến Lâm Tử Tu hơi không vui, cuối cùng anh ta cũng phải mở miệng: “Đồng chí Đường Cẩm, cô vừa hái được hoa hòe sao? Năm nay trông hoa hòe rất non mịn.”
Đường Cẩm quay đầu lại thì thấy một người có vóc dáng cao gầy, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính, hình tượng văn nhã. Khi cô nhận ra người này là ai, một cảm giác chán ghét liền xuất hiện. Cô chỉ lãnh đạm gật đầu với Lâm Tử Tu chứ không muốn nhiều lời.
Lâm Tử Tu thấy Đường Cẩm muốn đi liền vội vàng tiến lên ngăn lại. Anh ta không khỏi nghi hoặc, Đường Cẩm không nhiệt tình thì thôi, sao có thể có thái độ né như né tà đối với anh ta cho được? Cũng quá kỳ quái! Nghĩ đến giỏ hoa hòe của Đường Cẩm, anh ta nhanh chóng hỏi: “Đồng chí Đường Cẩm, tôi đang rất cần một ít hoa hòe, cô có thể cho tôi một ít hay không? Tôi có thể lấy tiền đổi.”
“Không được, anh đi tìm người khác đổi đi.” Đường Cẩm dứt khoát từ chối, hoa hòe rất ngon, số hoa trong tay của cô đều là do Hà Lệ đưa, nhà cô còn không đủ ăn chứ nói gì đến việc cho người khác.
Huống hồ người đưa ra yêu cầu vẫn là Lâm Tử Tu, vậy càng không vui. Trông Lâm Tử Tu ôn hòa chính trực vậy thôi, nhưng con người anh ta lại không thành thật chút nào.
Nguyên nhân khiến nguyên chủ cố chấp với Lâm Tử Tu như vậy một phần là do thái độ của Lâm Tử Tu. Khi anh ta chưa kết hôn, tuy luôn từ chối sự theo đuổi của nguyên chủ nhưng vẫn nhận đồ cô đưa. Trứng gà, quả dại, bánh ngô, củ mài nướng, trứng chim, nấm, tất cả đều những thứ nguyên chủ lén để dành.
Lâm Tử Tu đều nhận lấy. Với thời đại này, việc làm của anh ta làm nguyên chủ nghĩ rằng mình có cơ hội, cho nên vẫn luôn theo đuổi Lâm Tử Tu. Khi Lâm Tử Tu và Trần Nguyệt Thanh xác định quan hệ, anh ta mới thật sự từ chối nguyên chủ, làm cô căm thù Trần Nguyệt Thanh.
Dường như chắc chắn Đường Cẩm sẽ đồng ý, nhưng khi nghe được Đường Cẩm từ chối không chút khách sáo, Lâm Tử Tu lập tức cảm thấy thật khó tin. Anh ta xụ mặt, nghi hoặc, khó hiểu, không kiềm được cảm giác xấu hổ buồn bực, cảm thấy sĩ diện bị ném hết: “Đồng chí Đường Cẩm, tôi sẽ đưa tiền cho cô. Dù sao trong giỏ của cô còn nhiều như vậy, với lại trước đây cô cũng không lạnh nhạt như thế.”
Lâm Từ Tu nhìn Đường Cẩm với ánh mắt không tán đồng, anh ta cho rằng cô vì yêu mà sinh hận.
Đường Cẩm bị chọc cho tức cười, cô không cho đồ thì liền bảo cô lạnh nhạt? “Tuy rằng anh bị hâm hâm dở dở, tôi nên thông cảm cho anh. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói rõ ràng với anh rằng tôi không muốn cho anh là vì da mặt anh dày lắm.”
“Còn bảo là đưa tiền. Anh sẽ đưa sao? Thật vậy chăng? Thế trước kia tôi cho không anh nhiều đồ như vậy, vì sao anh không đề cập đến việc đưa tiền. Làm như tôi không biết anh lại muốn dùng chùa đồ của tôi vậy.”
“Vốn dĩ tôi không muốn nói thẳng, nhưng anh cứ một hai phải chặn đường tôi, tôi không nói không được.”
Ánh mắt của Lâm Tử Tu khẽ biến đối, giống như bị giẫm trúng cái đuôi, mặt lập tức đỏ lên, thẹn quá thành giận mà trừng Đường Cẩm. Tuy anh ta có ý định như vậy, nhưng sao Đường Cẩm có thể nói thẳng ra? Anh ta liền nghiêm khắc trách mắng: “Cô nói bậy bạ gì đó. Nói chuyện thật khó nghe!”
“Anh không có ý đó thì anh kích động làm gì? Hay là bị tôi nói trúng tim đen rồi?” Đường Cẩm cười mỉa: “Nhân phẩm của anh quá tệ, tôi lười nhiều lời với anh.”
“Tránh đường! Đừng bắt tôi phải nhổ nước bọt vào anh.”
Đường Cẩm thản nhiên đi ngang qua Lâm Tử Tu, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của anh ta, bây giờ đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc về nhà làm bánh hoa hòe.
Bị Đường Cẩm làm ngơ khiến Lâm Tử Tu hơi không vui, cuối cùng anh ta cũng phải mở miệng: “Đồng chí Đường Cẩm, cô vừa hái được hoa hòe sao? Năm nay trông hoa hòe rất non mịn.”
Đường Cẩm quay đầu lại thì thấy một người có vóc dáng cao gầy, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính, hình tượng văn nhã. Khi cô nhận ra người này là ai, một cảm giác chán ghét liền xuất hiện. Cô chỉ lãnh đạm gật đầu với Lâm Tử Tu chứ không muốn nhiều lời.
Lâm Tử Tu thấy Đường Cẩm muốn đi liền vội vàng tiến lên ngăn lại. Anh ta không khỏi nghi hoặc, Đường Cẩm không nhiệt tình thì thôi, sao có thể có thái độ né như né tà đối với anh ta cho được? Cũng quá kỳ quái! Nghĩ đến giỏ hoa hòe của Đường Cẩm, anh ta nhanh chóng hỏi: “Đồng chí Đường Cẩm, tôi đang rất cần một ít hoa hòe, cô có thể cho tôi một ít hay không? Tôi có thể lấy tiền đổi.”
“Không được, anh đi tìm người khác đổi đi.” Đường Cẩm dứt khoát từ chối, hoa hòe rất ngon, số hoa trong tay của cô đều là do Hà Lệ đưa, nhà cô còn không đủ ăn chứ nói gì đến việc cho người khác.
Huống hồ người đưa ra yêu cầu vẫn là Lâm Tử Tu, vậy càng không vui. Trông Lâm Tử Tu ôn hòa chính trực vậy thôi, nhưng con người anh ta lại không thành thật chút nào.
Nguyên nhân khiến nguyên chủ cố chấp với Lâm Tử Tu như vậy một phần là do thái độ của Lâm Tử Tu. Khi anh ta chưa kết hôn, tuy luôn từ chối sự theo đuổi của nguyên chủ nhưng vẫn nhận đồ cô đưa. Trứng gà, quả dại, bánh ngô, củ mài nướng, trứng chim, nấm, tất cả đều những thứ nguyên chủ lén để dành.
Lâm Tử Tu đều nhận lấy. Với thời đại này, việc làm của anh ta làm nguyên chủ nghĩ rằng mình có cơ hội, cho nên vẫn luôn theo đuổi Lâm Tử Tu. Khi Lâm Tử Tu và Trần Nguyệt Thanh xác định quan hệ, anh ta mới thật sự từ chối nguyên chủ, làm cô căm thù Trần Nguyệt Thanh.
Dường như chắc chắn Đường Cẩm sẽ đồng ý, nhưng khi nghe được Đường Cẩm từ chối không chút khách sáo, Lâm Tử Tu lập tức cảm thấy thật khó tin. Anh ta xụ mặt, nghi hoặc, khó hiểu, không kiềm được cảm giác xấu hổ buồn bực, cảm thấy sĩ diện bị ném hết: “Đồng chí Đường Cẩm, tôi sẽ đưa tiền cho cô. Dù sao trong giỏ của cô còn nhiều như vậy, với lại trước đây cô cũng không lạnh nhạt như thế.”
Lâm Từ Tu nhìn Đường Cẩm với ánh mắt không tán đồng, anh ta cho rằng cô vì yêu mà sinh hận.
Đường Cẩm bị chọc cho tức cười, cô không cho đồ thì liền bảo cô lạnh nhạt? “Tuy rằng anh bị hâm hâm dở dở, tôi nên thông cảm cho anh. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói rõ ràng với anh rằng tôi không muốn cho anh là vì da mặt anh dày lắm.”
“Còn bảo là đưa tiền. Anh sẽ đưa sao? Thật vậy chăng? Thế trước kia tôi cho không anh nhiều đồ như vậy, vì sao anh không đề cập đến việc đưa tiền. Làm như tôi không biết anh lại muốn dùng chùa đồ của tôi vậy.”
“Vốn dĩ tôi không muốn nói thẳng, nhưng anh cứ một hai phải chặn đường tôi, tôi không nói không được.”
Ánh mắt của Lâm Tử Tu khẽ biến đối, giống như bị giẫm trúng cái đuôi, mặt lập tức đỏ lên, thẹn quá thành giận mà trừng Đường Cẩm. Tuy anh ta có ý định như vậy, nhưng sao Đường Cẩm có thể nói thẳng ra? Anh ta liền nghiêm khắc trách mắng: “Cô nói bậy bạ gì đó. Nói chuyện thật khó nghe!”
“Anh không có ý đó thì anh kích động làm gì? Hay là bị tôi nói trúng tim đen rồi?” Đường Cẩm cười mỉa: “Nhân phẩm của anh quá tệ, tôi lười nhiều lời với anh.”
“Tránh đường! Đừng bắt tôi phải nhổ nước bọt vào anh.”
Danh sách chương