Tề Minh thật sự không ngờ tới, một lần lâm thời nảy ý xấu, thế nhưng sẽ để hắn nhận được chuyện vui như vậy.
Mắt thấy sắc mặt Tạ Thần giờ phút này đã đen thành đáy nồi, ý cười nơi khóe môi Tề Minh càng tăng lên, lời nói nhẹ tênh đã đổ thêm dầu lên lửa: “Lời này sai rồi, bài học lấy tráp bỏ ngọc* lẫn lộn đầu đuôi của tổ tiên, hậu nhân tự nhiên không thể tái phạm.”
* 买椟还珠 là câu thành ngữ ý chỉ người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng, đồng thời khuyên chúng ta khi xem xét một vấn đề nào đó, không nên chỉ nhìn vẻ bên ngoài mà còn phải xem xét kĩ lưỡng những yếu tố bên trong, đừng nên bị những yếu tố bên ngoài hào nhoáng mê hoặc.
“Cậu Tề nói đúng. Có thế nào đây cũng là tấm lòng hiếu thuận của cậu chủ Nhạc, cho dù tặng cộng lông ngỗng thật, vậy phía sau cũng còn kèm theo câu của ít lòng nhiều đấy. Huống chi, đây không phải còn chưa mở ra à?”
Người biết chuyện bên này hát xong bên kia lên sân khấu, giữa kẻ xướng người hoạ, nhẹ nhàng nâng Nhạc Yến Bình lên đài cao.
Dù sao chỉ có người đứng cao mới có thể té đau, nếu mà phần “hiếu tâm” này của Nhạc Yến Bình cuối cùng còn so ra kém một người ngoài như Tề Minh… vậy sau này trong vòng trà dư tửu hậu, e là sắp có đề tài câu chuyện mới rồi.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, nhân vật chính được đẩy đến trước sân khấu cuối cùng đã có động tác.
Nhạc Yến Bình cũng không nói thêm gì, cậu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn “người xem” ồn ào bên dưới sân khấu, duỗi tay cởi bỏ nơ con bướm mở ra phần quà mừng thọ “giản dị tự nhiên” này.
Trong lúc nhất thời, tất cả khách khứa đều vô thức nghểnh cổ muốn dòm ngó. Tề Minh cách gần, dễ dàng đã thấy rõ nội dung trong đó —
Hộp đựng một bức trục cuốn, nhìn cũng còn rất dày.
Hắn nhướng mày: “Một bức này, chẳng lẽ là tác phẩm thư pháp của vị danh gia nào?”
Nhạc Yến Bình bình tĩnh nói: “Thật đáng tiếc, có lẽ phải khiến ngài Tề thất vọng rồi.”
Như đoán trước được hắn còn muốn hỏi gì, Tiểu Nhạc đại nhân vừa lấy quyển trục, vừa thất thần đáp hết trước: “Không phải thư pháp của danh gia, không phải tranh cổ hiếm quý. Trục không phải gỗ tử đàn, giấy không phải Bạch Lộc Tuyên*…”
* Giấy Bạch Lộc là tên một loại giấy cổ được triều đình sử dụng. Giấy được làm bằng da thật nguyên chất, có kích thước bằng một thước và hai thước. Quá trình sản xuất đòi hỏi yêu cầu cao và việc sản xuất rất khó khăn. Đây là loại giấy hiếm và xuất sắc dành cho thư pháp và hội họa.
Phát ngôn như pháo liên hồi khiến mọi người sửng sốt. Thái độ này, chẳng lẽ là trực tiếp bất chấp tất cả?
Nhưng mà giây tiếp theo, Nhạc Yến Bình lại thong dong cười: “Nhưng mà hết cách rồi, dù sao, muốn tìm một quyển trục thích hợp thật không dễ.”
Nói rồi, cổ tay cậu khẽ lắc, quyển trục đó ngay lập tức mở ra.
Mà trục lăn một mạch về phía trước dưới lễ chú mục của mọi người, không biết qua bao lâu mới rốt cuộc dừng lại.
Các tân khách xem kịch ngơ ngác nhìn bức tranh cuộn kéo dài hơn nửa sảnh tiệc kia, hồi lâu mới có người hỏi ra một câu:
“Nó… nó rốt cuộc dài bao nhiêu vậy?”
Nhạc Yến Bình bình tĩnh mở miệng: “Mười sáu mét.”
“Phật nói Vô Lượng Thọ Kinh toàn thể hai quyển, tổng cộng 17324 chữ, đều ở đây.”
Ồ, vậy chẳng trách… khoan, cậu ta vừa mới nói bao nhiêu chữ?!
Mọi người vô thức hít ngược một hơi, lại tập trung nhìn vào, thì phát hiện quyển trục này lại là được đóng khung từ gấm Vân Nam, mà trên giấy vàng rải vân tay màu đỏ sậm ở giữa, rõ ràng là một phần chữ viết tay nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp.
Các dáng chữ trong cuộn dài mười sáu mét đều có kích cỡ đồng đều, bút tích đoan chính ưu nhã, kết hợp cương nhu, cho dù người dốt đặc cán mai đối với thư pháp, cũng có thể nhìn ra công lực thâm sâu của người đặt bút từ trong đó.
“Người xưa từng có nói: ‘Múa bút viết những dòng chữ đẹp, rơi xuống giấy tự do như mây khói’, bức tranh chữ này thật sự gánh nổi một câu khen này.” Một vị khách yêu tha thiết tranh chữ nhìn mà tấm tắc bảo lạ, không nhịn được xin chỉ giáo rằng: “Cậu Nhạc, có thể thỉnh giáo ngài đã tìm vị đại sư nào không?”
Nhạc Yến Bình: “Không có đại sư.”
Khách khứa khó hiểu: “Vậy đây là người nào làm?”
Nhạc Yến Bình: “Tôi.”
Tiểu Nhạc đại nhân tự nhận không có tài nghệ gì, trừ thông thạo sách sử, thì cũng chỉ có thư pháp còn coi như giỏi.
Cậu thật sự cũng không phải không nghĩ đến việc vận dụng năng lực của đồng tiền giống như Tề Minh, nhưng… thật không dám giấu giếm, Nhạc Yến Bình thật sự không có tiền gì. Trong khoảng thời gian nguyên chủ vào showbiz, kiếm còn không nhiều bằng cậu ta chi.
Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một phần quà mừng như vậy.
“Thế sự vô thường như mộng, chỉ mong lòng được bình an, niềm vui kéo dài mãi mãi. Trong ngoài trong trẻo tinh khiết không một tì vết, đến cuối cùng đạt thành sự sống vô hạn. Sinh nhật vui vẻ, ông nội.”
Đài cao tuy hiểm, song cũng không phải không thể tay hái sao trời. Người tò mò được như ước nguyện, kẻ cười nhạo lại mất tăm tích, mà kẻ nhiều chuyện…
Cuối cùng kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái.
Nhạc Yến Bình nói lời chúc phúc xong rũ mắt nhìn dải lụa và giấy màu vàng đỏ rơi một bên, yên lặng giấu đi sự tiếc hận trong lòng.
Trở về phải nói lời xin lỗi với cửa hàng trưởng, cậu nghĩ.
Lúc sau đó, thì không còn có chuyện của Nhạc Yến Bình.
Tụ hội tuổi hồng xế chiều của mấy ông lão tự nhiên sẽ không có vị trí của người trẻ tuổi, vì thế Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách đã bị bọn họ đá ra khỏi nhóm trò chuyện một cách đương nhiên.
Ha.m mu.ốn xã giao thấp Tiểu Nhạc đại nhân trước tiên đã tìm cớ né tránh người khác cố ý vô tình bắt chuyện, chờ khi Tiêu Sách bị vướng chân rốt cuộc thoát thân tìm được cậu, người đã tỉnh bơ xử lý non nửa chai champagne nơi ban công không người.
Cứ việc biết tửu lượng của người trước mắt này cực kỳ tốt, nhọc lòng ảnh đế Tiêu vẫn không nhịn được nói câu: “Nhạc Chiêu, uống ít chút.”
Tiểu Nhạc đại nhân dựa lên lan can một cách lười nhác nghe lời à một tiếng.
Rượu màu vàng nhạt tràn qua thành ly theo động tác lắc, khơi dậy gợn sóng nhỏ bé, Nhạc Yến Bình yên tĩnh nhìn một lát, bỗng ngước lên nhìn phía Tiêu Sách: “Tiêu Sách, anh muốn uống không?”
Tiêu Sách: “… Không được.”
Trong khoảng thời gian ngắn, anh hẳn sẽ không uống rượu nữa.
Vì thế, Tiểu Nhạc đại nhân mới vừa bật dậy lại lười biếng nằm liệt về.
Ly rượu champagne còn dư một nửa được cậu nâng lên một độ cao, Nhạc Yến Bình ngẩng đầu lên, xuyên qua nó lẳng lặng ngóng nhìn bầu trời đêm hè lặng yên.
Cậu cũng chẳng nói gì, nhưng Tiêu Sách biết tâm trạng cậu không tốt.
“Suy nghĩ gì thế?” Tiêu Sách hỏi.
Nhạc Yến Bình trầm ngâm một lát, nói: “Không có gì, chỉ là đang tam tỉnh* bản thân.”
* 三省 – sān xǐng - tam tỉnh: Tỉnh – tự kiểm tra bản thân, phản tỉnh, kiểm điểm trong lòng. “Tam” trong “tam tỉnh” có ý là nhiều lần. Ở thời cổ đại, thêm số từ vào trước động từ chỉ động tác, số này đều biểu thị động tác lặp lại nhiều lần. Còn số “ba” hay “chín” các loại, đều như nhau, chỉ số lần nhiều, không cần phải coi là chính xác như thế.
“Ồ?” Đáp án ngoài dự đoán như thế: “Tỉnh ra gì rồi?”
Nhạc Yến Bình nghiêm túc nói: “Tôi phạm vào một sai lầm.”
Tiêu Sách nghe vậy cười khẽ: “Thế nào, chẳng lẽ rốt cuộc phát hiện vẫn là nhà tôi tương đối thoải mái, cho nên hối hận dọn về?”
Ngữ điệu lướt nhẹ khiến lời này nghe như một câu vui đùa, ẩn giấu thăm dò mà bản thân Tiêu Sách cũng chưa chú ý đến.
Anh không ngờ Nhạc Yến Bình thế nhưng thật sự gật đầu, thành thật nói rằng: “Quả thật có chút.”
Dù sao, Tiêu Sách nấu cơm thật sự ăn rất ngon~
Trong nháy mắt đó, Tiêu Sách chỉ cảm thấy nhịp tim mình cũng hẫng một nhịp, vô thức buột miệng thốt ra: “Vậy… cậu muốn dọn về không?”
Ở nơi Nhạc Yến Bình không nghe thấy, tiếng tim đập chợt dồn dập tuyên cáo khát vọng sâu thẳm nhất sâu trong nội tâm.
Mãi đến giờ phút này Tiêu Sách mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra lần trước lúc anh chủ động đưa ra muốn dẫn người về nhà, mình cũng căng thẳng giống như hiện tại. Chỉ là vì đứa nhỏ đồng ý quá nhanh, mới khiến anh không hề có cảm giác.
Mà lúc này đây…
Nhạc Yến Bình một tay đỡ đầu nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc môi mỏng hé mở bật ra một câu: “Trước không được rồi.”
Dù sao có một số việc, cậu còn chưa xử lý xong.
Tiểu Nhạc đại nhân đắm chìm trong suy nghĩ của mình cũng không biết rằng, ở phía sau cậu, vị nhân sĩ họ Tiêu hai mươi tám tuổi nào đó đã một mình lặng lẽ vỡ vụn trong một lúc rồi.
Họ cứ như vậy một người nghĩ một người vỡ trong yên tĩnh nán lại hồi lâu, mãi đến khi cửa kính ban công bị chợt mở ra, truyền ra sự ồn ào náo động trong sảnh tiệc sắp hạ màn.
Tạ Chiết Y và Tề Minh một trước một sau đứng sừng sững ở cửa. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu sáng vẻ mặt cười như không cười của Tề Minh.
“Ôi, tôi nói sao mà đi đâu cũng không tìm thấy đại ảnh đế Tiêu đâu, hóa ra là trốn ở đây hẹn hò với bé người đẹp.”
Tiêu Sách vỡ vụn thoáng chốc phục hồi như cũ, anh lạnh lùng liếc nhìn Tề Minh: “Ngài Tề thật sự cũng không cần tốn sức học nói theo người ta như vậy, làm một người câm tuy rằng tàn phế chút, nhưng luôn tốt hơn so với bị người ta nhìn thấu chân thân.”
Hai bên cười đến là giả tạo, không khí khoảnh khắc giương cung bạt kiếm.
Tiểu Nhạc đại nhân yên lặng dịch một bước sang bên cạnh, lúc đang muốn rời xa chiến trường, cậu nghe thấy Tạ Chiết Y nói với cậu:
“Tiểu Yến, mẹ bảo tôi đến gọi cậu, chúng ta cùng về nhà ngay.”
A, đúng rồi, còn phải về nhà.
Vì thế, Nhạc Yến Bình thuận theo mà đáp: “Được.”
Cậu đi theo Tạ Chiết Y bước vào cửa, yên tĩnh đi theo Tạ Thần và bà Tạ lễ phép và thoả đáng đưa tiễn mỗi một vị khách, cũng vào khi đối diện ánh mắt chất chứa lo lắng của Tiêu Sách, cười phất phất tay với anh.
Mãi đến khi buổi tiệc tàn, nhà họ Tạ to như vậy một lần nữa khôi phục yên tĩnh, bốn người mới rốt cuộc tạm biệt ông cụ Tạ, sau đó ngồi lên xe trở về nhà.
Nhưng mà việc ở chung một gian sau không biết đã cách bao lâu này, lại đều càng lộ sự áp lực hít thở không thông hơn so với trước đây.
Tới khi tài xế đã từng giả chết một lần hiện tại chỉ hận mình vì sao thua đoán số.
Nghĩ đến gà bay chó sủa trước đây, hắn lén lút liếc nhìn một nhà phía sau từ kính chiếu hậu, rụt rụt cổ, làm tốt chuẩn bị giả chết một lần nữa.
Sau đó, hắn liền nghe thấy ông chủ của mình dẫn đầu lên tiếng.
“Hôm nay cậu làm không tệ.”
Oh ho! Ông chủ thế nhưng đang khen cậu hai! Vậy chắc hôm nay hẳn sẽ không…
Giây tiếp theo, bên trong xe đã vang lên một tiếng cực kỳ bình tĩnh không gợn sóng:
“Ồ.”
“Nhạc Yến Bình! Cậu đây là thái độ gì!” Giọng điệu Tạ Thần lập tức sắc bén: “Thật là chẳng có một chút quy củ nào!”
Bà Tạ: “Tạ Thần! Bộ ông không thể ít nói con hai câu hả, vừa rồi không phải chúng ta đã nói tốt rồi sao?”
“Nhưng bà coi nó giờ ra thể thống gì, nói chuyện với trưởng bối mà ngay cả lễ phép tối thiểu cũng không có, quả thực không có nửa phần được so với Chiết Y!”
“Tạ Thần!!!”
“Ngài nói đúng lắm.” Sau khi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, Nhạc Yến Bình ngước mắt nhẹ nhàng bâng quơ cắt ngang cuộc đối thoại của hai người: “Nhưng tôi nghĩ, thứ như lễ phép này, có lẽ chỉ khi hai bên đều có mới có ý nghĩa thảo luận nó, không phải…”
“Chát.”
Tiếng tát thanh thúy bất chợt vang lên, Nhạc Yến Bình nghiêng đầu ngây người một giây, mới muộn màng cảm nhận được một mảnh nóng rát đau đớn ấy bên má trái.
Bà Tạ hồi thần lại cuống quít tiến lên xem xét, chỉ thấy trên mặt Nhạc Yến Bình đã sưng đỏ: “Tạ Thần! Có chuyện gì ông không thể nói đàng hoàng sao! Ông đánh con làm gì!”
Tạ Chiết Y cũng vội vàng lên tiếng trấn an: “Cha, xin ngài bớt giận, Tiểu Yến cậu ấy không phải ý đó.”
“Các người câm miệng hết cho tôi! Còn không phải ý đó, tôi thấy nó chính là ý đó!”
Tạ Thần tức đến mức tay cũng hơi run rẩy, chỉ vào mũi Nhạc Yến Bình chửi: “Tao là cha mày, mày có tư cách gì bất mãn với tao. Nếu bất mãn mày có bản lĩnh thì đi đi, nhà họ Tạ không cần loại con bất hiếu như mày! Nhạc Yến Bình, có đôi khi tao thật ước gì không có đứa con trai này như mày!”
“Tạ Thần!!!”
“Được thôi.”
Bên trong xe bỗng tĩnh mịch, bà Tạ liều mạng muốn đè lại Tạ Thần ngơ ngác quay đầu, không thể tin hỏi: “Tiểu Yến, con vừa nói gì?”
Nhạc Yến Bình hờ hững nhìn ba người, lặp lại một lần như bọn họ mong muốn:
“Tôi nói, ‘được thôi’. Tuy rằng vốn không muốn nhắc đến nhanh như vậy, nhưng nếu ngài cũng có ý này, vậy hiện tại nói thẳng ra đi.”
Cậu nhẹ giọng nói, ánh mắt yên lặng giống như bầu trời đêm không sao, liếc không thấy một chút độ ấm:
“Ông Tạ Thần, sẽ như hy vọng của ngài, chúng ta cắt đứt quan hệ đi.”