Kỳ Vô Quá nhìn cô chủ Phạm hồi lâu, im lặng không nói gì. Cô ta ai oán hỏi: “Phu quân, em đẹp như vậy, sao cậu lại bỏ em?”

Kỳ Vô Quá không trả lời câu hỏi của cô mà nói: “Cô chủ Phạm không cao như vậy, sao cô lại thành ra thế này?”

Khuôn mặt ai oán của cô chủ Phạm chợt cứng đờ, dường như không biết trả lời câu hỏi của Kỳ Vô Quá như thế nào.

Kỳ Vô Quá không để ý đối phương nghĩ gì, cậu nhìn Đoàn Lệ, hỏi: “Anh có thấy bất thường không?”

Đoàn Lệ gật đầu, nói: “Hơi thở của cô ta khác với bộ hài cốt, vừa là cô chủ Phạm vừa không phải.”

Kỳ Vô Quá không e dè nhìn cô chủ Phạm, từ lông mày đến mắt rồi đến miệng, cậu gần như cẩn thận quan sát từng tấc trên mặt cô ta. Mãi tới khi cô chủ Phạm không chịu nổi ánh mắt lộ liễu của Kỳ Vô Quá, khuôn mặt hơi biến sắc, cậu mới cất tiếng.

“Mặt của cô kết hợp từ những ưu điểm của các cô vợ bé, thậm chí hơi thở trong hồn phách cũng rất hỗn tạp, không chỉ đơn giản là một mình cô chủ Phạm.”

Kỳ Vô Quá nhớ lại ngày đó mình đi vào trong giếng, từ vách giếng vươn ra vài đôi tay, xem ra đã có thể giải quyết nghi vấn lúc này.

Thật ra trong viện chỉ có hai con quỷ, một con là quỷ anh, con còn lại là cô chủ Phạm. Tất cả các bà vợ sau khi chết đều bị cô ta cắn nuốt sạch, biến thành cùng một con quỷ.

Kỳ Vô Quá vừa nói xong, nhiệt độ trong sân dường như lại giảm xuống rất nhiều, xem ra cậu đã chọc giận cô chủ Phạm. Đinh Tâm Du đứng bên kia đột nhiên hét lớn, ôm bụng nằm vật ra đất.

Kỳ Vô Quá nói với Đoàn Lệ: “Anh canh cô ta, để tôi đi xem.”

Đoàn Lệ gật đầu, bước chân khẽ di chuyển, đứng chắn trước mặt cô chủ Phạm. Mà thiên sư thần bí cũng im lặng đứng ở một hướng khác. Khi Kỳ Vô Quá đi qua thì thấy Đinh Tâm Du đang ôm bụng lăn lộn, mặt tái nhợt môi xanh bầm, mồ hôi như hạt đậu lăn từ trán xuống.

An Ninh ôm hờ cô đột nhiên chỉ vào bụng Đinh Tâm Du: “Có… có phải bụng cô ấy to ra không?”

Hôm nay Đinh Tâm Du mặc bộ đồ truyền thống thời này, là kiểu sườn xám rộng, phần eo không bị thắt lại, cho nên khi đứng cũng không ai phát hiện ra sự khác thường của cô.

Mãi tới khi Đinh Tâm Du đau bụng ngã ra đất, mọi người mới phát hiện bụng cô hơi phồng lên. Điều khiến họ sợ hãi là bụng cô còn to lên một cách nhanh chóng, hệt như quả bóng được bơm hơi.

Kỳ Vô Quá biết đây là tình huống rất nguy cấp. Thai quỷ nấp trong bụng Đinh Tâm Du cảm nhận được hơi thở của cô chủ Phạm, sốt ruột muốn chui ra khỏi bụng.

Lúc thai quỷ được sinh ra cũng là lúc Đinh Tâm Du sẽ chết.

Kỳ Vô Quá nhanh chóng suy nghĩ điểm mấu chốt trong đó. Cậu khá có kinh nghiệm trong việc đối phó với những thai quỷ như thế này. Hơn nữa cô chủ Phạm không nghe lời cho lắm, thai quỷ này có thể dùng để cô ta nghe lời hơn.

Đúng là chó ngáp phải ruồi, nếu không phải con quỷ này lộ diện, suýt nữa Kỳ Vô Quá đã quên mất công cụ quỷ tốt như vậy. Cậu nâng tay lên, bút Phán Quan lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay. Cậu giơ bút chấm lên không trung vài cái, một con chim đen lập tức hình thành.

“Kiên nhẫn chút, có thể sẽ hơi đau.”

Từ khi chim đen xuất hiện, nhóm người chơi đã hoàn toàn dại ra. Bọn họ biết Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không phải người bình thường, nhưng không ngờ lại không bình thường tới vậy. 

Rốt cuộc con chim đen này là sao đây? Vẽ ra một con chim trên không trung còn chưa tính, nhìn nó là biết không phải vật phàm, hơi thở quanh người… quả thật còn nặng hơn âm khí của nữ quỷ trong sân, tuy vậy lại không khiến người khác sợ hãi.

“Sao vậy?” 

Kỳ Vô Quá thấy Đinh Tâm Du ngẩn ra nhìn mình, chỉ cho đối phương đang sợ hãi, cậu nói: “Nếu không nhanh chóng xử lý, cô sẽ…”

Đinh Tâm Du bừng tỉnh, nhìn theo hướng ánh mắt của Kỳ Vô Quá. Vừa nhìn vào, cô lập tức trợn tròn mắt, bụng cô đã phồng to như muốn vỡ tung.

“Được được được, đau cũng không sao, mau lấy con quỷ này ra đi.”

Kỳ Vô Quá khẽ gật đầu, con chim đen kia lập tức tung cánh biến mất trong không trung. Sau một hồi lâu, Đinh Tâm Du chỉ thấy bụng đau đớn dữ dội, cứ như con quỷ đang điên cuồng cào vào bụng cô. Đến lúc đau đớn nhất, Đinh Tâm Du thậm chí còn cảm thấy mình như muốn ngất đi, chỉ trong chớp mắt, chim đen vọt ra khỏi bụng cô. Cơ thể chim đen xuất hiện trong không trung, dường như bị thứ gì đó bám lấy. 

Lúc này cơn đau trong bụng của Đinh Tâm Du hơi dịu xuống, cô biết đây là công của chim đen, còn chưa kịp bình tĩnh đã thấy chim đen như bị kéo lại.

Cô hoảng loạn hỏi: “Cái này…?”

Kỳ Vô Quá nói: “Không sao.”

Chiếc bút trong tay cậu khẽ chấm lên cánh chim đen, hình thể nó đột nhiên to ra rất nhiều. Thế cục giằng co tức khắc nghiêng về một phía, chim đen vỗ cánh bay lên cao. Cơn đau trong bụng Đinh Tâm Du cũng đột nhiên biến mất sau khi nó bay lên. Bụng cô cũng nhanh chóng xẹp đi, bằng phẳng như chưa có gì xảy ra.

Nhóm người chơi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn chim đen giữa không trung. Lúc này cơ thể nó đã lớn bằng diều hâu, dưới móng vuốt cắp một làn sương đen, trong sương là một đứa trẻ cuộn tròn.

Kỳ Vô Quá nhìn quỷ con, phát hiện thai quỷ đã hoàn chỉnh hơn rất nhiều so với lần trước, mặt mũi rõ ràng, tay chân cũng lớn hơn không ít, quả nhiên là sắp ra đời.

Nhưng đúng lúc này, trong sân có tiếng hét thảm thiết vọng đến. Người chơi quay đầu lại, phát hiện nữ quỷ trong viện đã hoàn toàn thay đổi hình dáng. Mái tóc suôn mượt dựng đứng lên, từng sợi nối với rễ đa rủ xuống. Gương mặt hoàn mỹ của cô chủ Phạm cũng trở nên khô khốc, làn da nâu giống hệt lớp vỏ cây bọc quanh chiếc đầu lâu. Cây đa già như hợp thành một với cô chủ họ Phạm, cô ta càng biến sắc, từng chiếc lá đa đều sẽ rung lên theo.

Nếu nhìn thật kỹ sẽ phát hiện trên lá đều mọc ra răng nhọn, dường như chỉ cần cô chủ Phạm ra lệnh, đám lá sẽ hóa thành muôn vàn lưỡi dao sắc bén xé toạc những người ở đây thành mảnh nhỏ. 

Nhưng dù đã tức giận thành như thế này, cô chủ Phạm vẫn đứng im tại chỗ, không hề cử động. Nguyên nhân là vì Đoàn Lệ đang đứng chắn trước mặt cô. Vừa rồi người chơi chỉ chú ý tới Đinh Tâm Du và chim đen, lại hoàn toàn không biết biến hóa vừa xảy ra trong viện. Lúc này vừa nhìn liền thấy trong tay Đoàn Lệ xuất hiện một thanh kiếm đỏ vàng không biết từ bao giờ. Mũi kiếm không phải thực thể mà là một ngọn lửa rực cháy. Dường như cô chủ Phạm rất kiêng kị ngọn lửa này, cô ta bước về trước một bước, ngọn lửa đầu mũi kiếm lại bùng lên, cô ta thấy vậy thì lập tức lui về vị trí cũ.

Kỳ Vô Quá thấy Đinh Tâm Du không còn gì đáng ngại bèn đứng lên, đi thẳng đến giữa sân tới cạnh Đoàn Lệ. Cô chủ Phạm thấy Kỳ Vô Quá đi tới lại càng thêm giận dữ, khuôn mặt dữ tợn hơn, móng tay đỏ tươi thoáng cái dài ra mấy cm, trông như rất muốn cào nát mặt Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá lại không thèm để ý, còn lễ phép cười: “Cô chủ Phạm, bây giờ tôi đang nắm con tin trong tay, hay là chúng ta nói chuyện nhé?”

Khi cậu vừa nhắc đến hai chữ con tin, chim đen lập tức vỗ cánh bay đến bên cạnh cậu. Cô chủ Phạm thấy thế, mái tóc xinh đẹp thu về, khuôn mặt cũng quay về dáng vẻ ban đầu. Cô ta nhìn thoáng qua thai quỷ, đột nhiên cười nói: “Con tin? Tôi hận nó còn không kịp.”

Kỳ Vô Quá nói: “Tôi biết, nếu không phải do nó, cô cũng sẽ không gặp phải những chuyện này đúng không?”

Cô chủ Phạm hơi ngạc nhiên, nói: “Cậu thì biết gì chứ?”

Kỳ Vô Quá duỗi tay, lấy ra một mảnh đen nhỏ trong sương mù: “Biết chứ, đương nhiên là biết nguồn gốc của thứ này.”

Khi cô chủ Phạm thấy mảnh đen kia, đôi mắt lại nổi lên màu đỏ, mắt thấy sắp bị mất khống chế. Kỳ Vô Quá siết chặt tay bóp nát mảnh nhỏ. Mảnh ác ý này chỉ là hàng nhái, cậu có thể dễ dàng phá hủy, nhưng chẳng qua chỉ là phá hủy theo lý thuyết mà thôi. Nếu không tìm thấy nguồn gốc, mảnh ác ý sẽ không ngừng xuất hiện trong thai quỷ.

Mảnh ác ý biến mất, cô chủ Phạm biến về bình thường, cô nói: “Cậu có cách phá hủy nó?”

Kỳ Vô Quá không khẳng định ngay mà nói: “Tiền đề là phải tìm được ngọn nguồn đã, cô chủ Phạm ạ.”

Cô chủ Phạm hơi cụp mắt như đang suy nghĩ. Sau một hồi lâu, cô nói: “Bây giờ tôi không còn là cô chủ Phạm yếu đuối kia nữa.”

Kỳ Vô Quá cũng không ngạc nhiên, lễ phép hỏi: “Thế tôi phải gọi cô thế nào?”

“Tôi họ Cổ, tên Cổ Ngưng Ninh.” Cổ Ngưng Ninh nói, “Tôi đã dùng máu thịt cơ thể này để trả nợ cho nhà họ Phạm rồi.”

“Được, cô Cổ, kế hoạch chúng ta là như thế này.”

Sáng sớm hôm sau, mọi người đứng trước cổng căn nhà, tỏ ra rất căng thẳng. Trừ sáu người chơi và thiên sư thần bí ra, nhóm hôm nay có thêm một người.

Cổ Ngưng Ninh mặc thường phục giơ tay đẩy cửa, nói: “Từ khi xuất hiện tôi đã bị nhốt trong tòa nhà này, vì sao cậu dám chắc chắn tôi có thể giúp cậu dẫn đến mộ tổ?”

Kỳ Vô Quá nói: “Chỉ cần cô tin, tất nhiên chúng tôi có thể đi.”

Cánh cửa nặng nề dần mở ra hai bên. Xuất hiện trước mặt mọi người là một luồng sương xám dày đặc, Kỳ Vô Quá thấy thế vẫn tỏ ra rất bình thản. Cậu giơ tay mời Cổ Ngưng Ninh, nói: “Mời cô đi trước.”

Cổ Ngưng Ninh nhìn cậu, nhấc chân ra khỏi cửa lớn. Cô đi đến đâu, sương xám quanh mình nhanh chóng lùi đi, biến thành một con ngõ nhỏ sâu thẳm. Mọi người nhanh chân đi theo Cổ Ngưng Ninh ra ngoài.

Cuối ngõ là một lối mòn lên núi. Cổ Ngưng Ninh dừng lại trước đường đi, có chút nghi hoặc: “Đây là…?”

Kỳ Vô Quá nói: “Mộ tổ, đương nhiên là ở vùng phong thủy đắc địa, đi dọc con đường này sẽ tới nơi chúng ta cần đến.”

Cậu đi lên đường núi đúc đá xanh, mọi người đi theo sau lưng. Vào khoảnh khắc người cuối cùng tiến vào con đường, ngõ nhỏ bọn họ đi ban nãy nhanh chóng bị sương xám bao phủ.

Mọi người đi dọc theo đường núi uốn lượn đi về phía trước, khoảng nửa tiếng sau đã tới đích. Ngụy Kiệt bước lên bậc thang cuối cùng, thở phào một hơi, nói: “Trước đây khi qua cửa tân thủ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình cùng leo núi với boss.”

Hắn quay lại, thấy ba người chơi khác đờ đẫn nhìn mình, tỏ ra vô cùng hoài nghi. 

Kỳ Vô Quá đứng trên mảnh đất bằng, cau mày nhìn qua. Tất cả những thứ trước mắt trông khá quen mắt. Mộ tổ gia tộc nằm giữa sườn núi, phía trước có thể nhìn phóng ra, sau lưng có chỗ dựa, dưới chân núi có nước, quả là vị trí phong thủy đắc địa. Chỉ là bố cục lại khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy rất quen. Rõ ràng mộ tổ nhà họ Kỳ giống hệt với cấu tạo nơi này.

Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoàn Lệ, hắn khẽ gật đầu, dường như cũng nhìn ra chút manh mối. Cậu tiến lên, ngồi xuống chỗ tương ứng khẽ gõ gõ. Quả nhiên bên dưới trống rỗng.

Kỳ Vô Quá sờ phiến đá bên cạnh, sau đó vừa nhấn vừa cạy, miếng đá kia đã bị xốc lên. Quả nhiên dưới phiến đá có một cái hợp gỗ, chất liệu lẫn kiểu dáng đều rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.

Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm chiếc hộp tinh xảo một lát, không cần mở ra, cậu cũng biết bên trong là gì. Cậu vươn tay lấy hộp lên mở ra, bên trong là sừng dê quen thuộc. Trong sừng vẫn là con cá nhỏ trước đó, chỉ là nó không ngập tràn sức sống như con cá trong mộ tổ họ Kỳ. Nó chỉ im lặng nằm đó, phần mang thỉnh thoảng cử động mới chứng minh nó là vật sống.

“Quả nhiên là nó.”

Kỳ Vô Quá cầm lấy sừng dê, nhìn Cổ Ngưng Ninh nói: “Cô Cổ, toàn bộ chân tướng đều đến từ chiếc sừng dê này.”

Cổ Ngưng Ninh lại không cử động, cô đứng im đó như một pho tượng hoàn mỹ. Kỳ Vô Quá bỗng nhận ra bất thường, boss kiểm soát trạm này gặp chuyện rồi ư? Không phải Cổ Ngưng Ninh gặp chuyện ngoài ý muốn, cô chỉ đang hối hận. Cô hối hận vì sao mình lại vì cảm nhận có người chơi phát hiện nơi che giấu bản mạng trong không gian của mình mà bỏ hình thức quản trị chạy tới. Ít nhất trước khi tới cô cũng phải xem bảng số liệu, xem thử thông tin người chơi chứ?

Cổ Ngưng Ninh không biết miêu tả cảm xúc của mình ra sao, nó mang lại cảm giác kích thích như đi tàu lượn siêu tốc, suýt nữa dọa cô chết khiếp.

Chuyện là thế này, sau khi đại ca Đoàn ra nhiệm vụ điều tra mảnh nhỏ lây nhiễm, cô và Lôi Tranh tăng ca không ngừng nghỉ mấy ngày, bận đến mức gần như hộc máu mới thanh lọc xong các tiểu không gian. Cô vừa quay về quỷ vực, chuẩn bị nghỉ ngơi cho khỏe, lại cảm nhận không gian gốc của mình bị xao động.

Trên thực tế quản lý Thiên tự rất ít khi ở lại không gian gốc của mình, bọn họ bận rộn, cho nên đều áp dụng hình thức ủy quyền cho không gian gốc của mình. Nói một cách đơn giản, trong không gian gốc sẽ có một thể mô phỏng năng lượng dựa trên thiết lập cốt truyện. Sau khi người chơi thỏa mãn các điều kiện thì thả cho bọn họ qua cửa.

Một tác dụng khác của thể mô phỏng cũng giống như thiết bị cảnh báo, nếu người chơi chạm đến phần lõi, nó sẽ phát tín hiệu tới bản thể. Đúng lúc này Cổ Ngưng Ninh nhận được tín hiệu, có người mở ra cốt truyện ẩn, đi vào mộ tổ, hơn nữa động đến sừng dê.

Sừng dê là một phần ký ức rất khó chịu đối với Cổ Ngưng Ninh, trong lúc xúc động cô đã mất lý trí, chỉ muốn cho tên người chơi to gan này phải trả giá đắt. Nào ngờ cô vừa đi tới đây, mở mắt ra đã thấy mặt Đoàn Lệ.

Lúc ấy Cổ Ngưng Ninh không ngừng chấn động. Cô nhìn thoáng qua thanh niên đẹp trai đứng bên cạnh Đoàn Lệ, đó là bạn hắn.

Người bạn quan trọng duy nhất được đại ca Đoàn thừa nhận, mấu chốt là dường như người bạn kia không biết thân phận của đại ca Đoàn.

Lại sau đó, Cổ Ngưng Ninh nhìn thấy một thiên sư thần bí trong không gian quỷ vực. Thiên sư thần bí được xem như NPC ẩn giống trứng màu. 

Khi Cổ Ngưng Ninh còn nhàn rỗi rất thích chơi với Khưu Lương. Khưu Lương thời còn sống là một lập trình viên, trò giải trí thích nhất là chơi game. Tuy Cổ Ngưng Ninh không nghiện như cậu ta, nhưng cũng được Khưu Lương hướng dẫn chơi không ít trò, hơn nữa còn mang một ít quy tắc trong thế giới hiện thực bỏ vào không gian gốc.

Ví dụ như trứng màu.

Nếu thiên sư thần bí được người chơi có vận may cực kỳ lớn mở ra, vậy có thể nhờ thiên sư bảo vệ qua cửa không gặp trở ngại. Nhưng thế cũng không sao, Đoàn Lệ chưa bao giờ can thiệp vào cách bố trí không gian của bọn họ. Điểm mấu chốt là, không gian quỷ vực đều được dựa trên ký ức của bản thân. Trước đây khi Cổ Ngưng Ninh bị mảnh ác ý lây nhiễm đã được Đoàn Lệ kéo ra khỏi vùng bùn ác mộng. Mà thiên sư thần bí kia thật ra chính là cụ thể hóa đoạn ký ức kia.

Nói một cách đơn giản, thiên sư thần bí chính là đại ca Đoàn của quá khứ.

Nếu để người kia thấy được khuôn mặt của thiên sư thần bí, vậy…

Chết chắc!

Cổ Ngưng Ninh thầm nghĩ, không có ai lại dễ dàng tha thứ cho hành vi lừa gạt bạn mình. Nghĩ theo chiều hướng khác, nếu một người bạn cùng cô vào sinh ra tử trong không gian, sau khi gặp bao nguy hiểm rồi trở thành bạn tốt, kết quả đột nhiên phát hiện người bạn này là quản lý không gian quỷ vực, chắc chắn cô sẽ cảm thấy đối phương đang cười nhạo mình, hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.

Cổ Ngưng Ninh không phải đứa ngốc, cô có thể nhìn ra mức độ xem trọng của đại ca Đoàn với người bạn kia, nếu vì thiết lập trứng màu của mình mà dẫn tới việc người ai nấy đi, cô nghĩ chắc chắn mình sẽ bị hắn bóp chết không kịp ngáp.

“Cô Cổ?”

Cuối cùng Cổ Ngưng Ninh chợt bừng tỉnh, cười gượng nói: “Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung, anh(1) đang nói gì thế?”

Kỳ Vô Quá cảm thấy thái độ của nữ quỷ dường như đã xảy ra sự thay đổi kỳ lạ. Chỉ là tạm thời cậu không biết thay đổi ở đâu. Có lẽ là sau khi nhìn thấy nguồn lây nhiễm, tâm trạng đã chịu ảnh hưởng.

Kỳ Vô Quá nói: “Cô có ấn tượng gì với chiếc sừng dê này không?”

Dù như thế nào đi nữa, chuyện đã tới nước này, cốt truyện vẫn phải tiếp tục.

Cổ Ngưng Ninh nói: “Gặp rồi… Chiếc sừng dê này trước kia là do một thiên sư giao cho người nhà họ Phạm.”

“Sau đó?”

Nhắc tới chuyện quá khứ, tuy tâm trạng Cổ Ngưng Ninh không tốt cho lắm, nhưng không đến mức nhắc đến là nổi điên. Hơn nữa có đại ca Đoàn ở đây, tất nhiên cô lại càng không điên nổi.

Cổ Ngưng Ninh thở dài, nói: “Nếu tôi tính không nhầm thì trong sừng dê hẳn là máu của đứa bé kia.”

Cô kể tóm tắt chuyện xảy ra trước đó, khuôn mặt lạnh nhạt như không phải đang kể chuyện của mình. Có lẽ những việc này không xảy ra đối với Cổ Ngưng Ninh thật, dù sao cô không phải cô chủ Phạm trước kia, những chuyện đó chẳng qua cũng chỉ là một khoảng ký ức của cô mà thôi.

Cô chủ Phạm cũng được nhận tư tưởng bình đẳng tiên tiến, lúc ra ngoài đi học thì quen người yêu lúc ấy. Người tình hứa sẽ cưới cô, hai người bí mật định tình với nhau. Sau khi cô nói cho người nhà, bọn họ cũng đồng ý. Vì thế bọn họ đính hôn, chờ đính hôn xong, cô chủ Phạm và chồng sắp cưới đã quan hệ với nhau, hơn nữa còn có mang.

Ngay khi cô chủ Phạm chờ chồng sắp cưới chính thức dạm hỏi, bọn họ đột ngột chuyển nhà. Chồng sắp cưới của cô đưa cả nhà đến một tòa biệt thự ở, hơn nữa nói cho cô chủ Phạm biết đây là tục lệ của gia tộc bọn họ, trước khi kết hôn cần phải sống ở đây một thời gian. Chỗ ở của cô chủ Phạm chính là phần sân có cây đa chiếc giếng.

Theo lý mà nói, trước khi vợ chồng cưới hỏi thì không được phép gặp nhau. Nhưng cô chủ Phạm và chồng sắp cưới đương lúc yêu đương mặn nồng, có thể nói một ngày không gặp như cách ba xuân. Cô ở một mình trong viện, chồng sắp cưới lo cô sợ hãi, bèn thừa dịp đêm khuya yên ắng tới làm bạn với cô. Mỗi ngày đều như thế, tới tận hừng đông đối phương sẽ rời đi ngay.

Tất cả đều trông rất hạnh phúc. 

Ít nhất đến trước sáng hôm đó, cô chủ Phạm cho là như vậy.

Cơn ác mộng xảy ra vào một ngày nọ, cô chủ Phạm đang ngủ say bị tiếng ồn ào đánh thức, sau đó quần áo xộc xệch bị kéo vào trong sân.

Một người phụ nữ trẻ tuổi trước nay chưa từng thấy lớn tiếng mắng mỏ cô chủ Phạm câu dẫn chồng cô ta. Tất cả như một cơn ác mộng, chờ cô chủ Phạm hồi hồn, cô đã bị mọi người phán xét.

Đòn cuối dành cho cô là người chồng sắp cưới thường xuất hiện với khuôn mặt thâm tình. Nhưng vào lúc cô không có ai để dựa vào, gã để lộ bộ mặt dữ tợn nhất.

Gã nói cô chủ Phạm là con đĩ, vừa ra ngoài đã ưỡn ẹo, đứa bé trong bụng cũng không phải của gã. Người nhà họ Phạm cũng chạy tới, tỏ ý muốn đưa đứa con gái không biết xấu hổ này về. Cô chủ Phạm không chịu nổi cú sốc, ngay trong ngày đã mặc áo cưới nhảy giếng.

Sau khi chết, oán khí của cô không tan, luôn lảng vảng trong ngôi nhà nọ. Lúc này cô mới biết rõ chân tướng, thì ra toàn bộ đều vì tiền tài, cậu chủ nhà giàu nhất nơi này bệnh nặng hôn mê, người nhà vì cứu cậu ta mà muốn tổ chức âm hôn, bát tự của cô vừa hay phù hợp với điều kiện.

Có tiền mua tiên cũng được, dưới khoản tiền kếch xù, người dao động không chỉ có cha mẹ cô mà còn có chồng sắp cưới của cô.

Cha mẹ cô vì anh em trai mà không coi đứa con gái như cô ra gì, còn chồng sắp cưới của cô lại vì công danh lợi lộc, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, không đáng là gì.

Cô chủ Phạm cứ vậy trở thành vật hi sinh, từ khi đi vào tòa nhà này đã biến thành con cờ trong âm mưu đưa cô tới cái chết. Cô chủ Phạm sau khi biết chân tướng thì lệ khí ngút trời, hóa thành lệ quỷ. Cô muốn trả thù những người khiến cô rơi vào ngõ cụt, lại phát hiện mình không thể rời khỏi tòa nhà này.

Thời gian trôi qua, cô dần quên mất rất nhiều chuyện, biến thành một u hồn chìm trong trạng thái hỗn độn.

Đó là toàn bộ câu chuyện về cô chủ Phạm, cũng chỉ có cô chủ Phạm mà thôi, chứ không phải của Cổ Ngưng Ninh lúc này.

************

Chú thích: 

(1) Ohm trên kia Cổ Ngưng Ninh gọi Kỳ Vô Quá là cậu vì dùng xưng hô bình thường, còn bên dưới Cổ Ngưng Ninh dùng kính ngữ nên tui đổi thành anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện