Đại mộng qua đi, khi tỉnh dậy lần nữa, hắn thấy mình đang nằm trên giường trong Lâm Hoa Cung, còn Triều Từ vẫn đang ngủ ở bên cạnh.
Sau khi uống thuốc xong, sắc mặt của Triều Từ đã không còn tái nhợt nữa, hai má có một chút hồng hào. Cậu đang mỉm cười, như thể đang mơ một điều gì đó khiến cậu hạnh phúc.
Cậu có đang mơ một giấc mơ giống với hắn hay không? Mơ đến một "hắn" khác.
Sau một giấc mơ, Lâu Việt dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Chắc chắn Triều Từ đã có giấc mơ này từ rất lâu về trước —— Ít nhất là trước ngày đại hôn của bọn họ. Hoặc có thể là cậu không hề nằm mơ, bởi vì mọi thứ trong giấc mơ đó thực sự rất chân thật, nó không giống như một giấc mơ tiên tri mà giống như một sự việc đã từng xảy ra. Triều Từ không phải là người đã mơ thấy, mà cậu chính là Triều Từ trong giấc mơ đó.
Khi Triều Từ và "Lâu Việt" gặp nhau lần đầu tiên, bọn họ tỏ ra xa cách và dè dặt, nhưng cuối cùng, cậu lại yêu "Lâu Việt" và trăm năm sau, cậu trở thành Triều Từ của hắn nên mới có sự yêu thương và dịu dàng đến như vậy.
Lâu Việt càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang và sợ hãi.
Hóa ra bọn họ đã có sự khởi đầu tốt nhất.
Nhưng bây giờ... sao lại trở thành như vậy?
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, đỏ đến mức gần như rỉ máu.
Một vài giọt nước mắt rơi trên má Triều Từ.
Lông mi của Triều Từ run nhẹ, ngay sau đó cậu mở mắt ra, sờ lên má mình thì phát hiện có gì đó ươn ướt. Cậu chợt hướng mắt nhìn lên rồi bất ngờ khi thấy biểu cảm bi thương và sợ hãi tột cùng trên gương mặt của Lâu Việt.
"Sao người đột nhiên lại khóc vậy?" Triều Từ nhịn không được ngồi dậy, dùng ngón tay lạnh lẽo lau đi nước mắt trên khóe mắt của Lâu Việt, đau xót trong lòng.
Lâu Việt tham lam nhìn ngắm người thanh niên trước mặt, cảm thấy cậu cũng giống như giấc mộng kia, trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu sẽ biến mất như một làn khói, như trăng trong nước vỡ tan, vĩnh viễn không thể nào tìm thấy được nữa.
Mặc dù lòng hắn đau đến thấu xương nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười: "Đêm qua ta nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy em rời đi."
Nghe được lý do này, Triều Từ sửng sốt một chút, sau đó không khỏi bật cười.
"Em có thể đi đâu được chứ?" Cậu mỉm cười hôn lên môi Lâu Việt, nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, người đừng lo sợ nữa. Những gì trong mơ đều là giả, đều diễn ra ngược lại."
"Người mơ thấy em rời đi, thực tế là để nói với người rằng em sẽ không bao giờ rời xa người."
Lâu Việt ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên ôm chặt cậu vào lòng.
Chỉ khi ôm, hắn mới có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của người này, chỉ khi đó, hắn mới có thể an ủi tâm hồn đang lo sợ của mình bằng một chút bình yên mong manh.
Chỉ khi cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, hắn mới có thể bộc lộ cảm xúc đau đớn và hối hận khôn nguôi.
Triều Từ, giấc mơ không phải là ngược lại đúng không? Em thực sự... đang chuẩn bị rời đi sao?
Làm sao ta có thể chuộc lại những lỗi lầm đó, làm sao ta có thể giữ em ở lại?
Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập trong tim hắn. Hắn chưa từng cảm thấy bất lực đến như vậy, ngay cả khi hắn chỉ là một kẻ yếu đuối bị người khác giẫm đạp, hắn vẫn rắp tâm chiếm lấy vị trí chí tôn đó, ngay cả khi hắn trải qua cuộc chiến nguy hiểm đến tính mạng, nằm trên vũng đất đầy máu, hắn vẫn không sợ hãi, không đầu hàng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đến bây giờ hắn mới biết được, có những việc mà quyền lực to lớn cũng không thể thực hiện được.
Hắn đứng dậy rồi liên tiếp đặt những nụ hôn nhẹ lên trán Triều Từ.
Làm sao mới có thể giữ em ở lại?
............
Thái Y Viện đã làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm để tìm ra cách giải Như Mộng, Lâu Việt cũng liên tục tìm kiếm những người tinh thông y thuật ở trong và ngoài nước, thậm chí còn tìm đến những tộc người man di.
Nhưng tiến triển vẫn rất nhỏ.
Mà tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.
Kể từ khi uống loại thuốc đó, mỗi ngày Triều Từ sẽ tỉnh dậy khoảng bốn canh giờ. Mỗi lần tỉnh dậy, cậu chỉ có ký ức của Triều Từ mà hắn đã thấy trong giấc mơ. Điều làm hắn sợ hãi hơn là ký ức của Triều Từ đang diễn ra rất nhanh.
Khi Triều Từ tỉnh dậy lần đầu, cậu nói hôm nay sắp đến sinh nhật ba tuổi của Lâu Quyết, tức là Triều Từ mới chừng hai mươi sáu tuổi. Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, Triều Từ lại nói với hắn rằng Bích Phỉ đã hơn hai mươi lăm tuổi, nàng nên rời cung để tìm một tấm chồng. Bích Phỉ nhỏ hơn Triều Từ một tuổi, vậy nên tại thời điểm đó, ký ức của Triều Từ đang dừng lại ở tuổi hai mươi bảy.
Vào ngày thứ ba, Triều Từ nói muốn cầu nguyện cho đứa con ở trong bụng, nên đi đến chùa Phổ Đà ở ngoài cung để xin lá bùa bình an. Lúc Quyết Nhi được năm tuổi thì Triều Từ mang thai cặp song sinh, như vậy ký ức của Triều Từ đã hai mươi tám tuổi.
Cứ như vậy, Triều Từ tỉnh dậy từng ngày thì ký ức của cậu cũng trôi qua theo từng năm. Đến ngày thứ sáu, Lâu Việt đã nhìn thấy một chút nếp nhăn nhỏ xung quanh mắt của Triều Từ.
Chúng rất nhỏ, không ảnh hưởng đến dung mạo của Triều Từ, nhưng... chúng không nên xuất hiện trên người của Triều Từ.
Hắn đã gọi thái y tới kiểm tra, thái y nói rằng thân thể của hoàng hậu đang dần già đi theo ký ức, lúc này tuổi xương của cậu đã đến ba mươi.
Tại sao lại như vậy?!
Không ai biết được câu trả lời. Có lẽ Triều Từ đã hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ đó, cơ thể tuân theo ý muốn của cậu mà già đi một cách tự nhiên.
Vào ngày thứ mười, Lâu Việt nhìn thấy vài sợi tóc bạc nổi lên giữa mái tóc đen của Triều Từ.
Đối với người bình thường, việc thỉnh thoảng có một vài sợi tóc bạc ở tuổi thiếu niên là điều không có gì kỳ lạ. Nhưng mái tóc của Triều Từ luôn đen nhánh, mượt mà như tơ lụa, chưa bao giờ hắn thấy có sợi tóc bạc.
Lâu Việt không thể nói rõ cảm xúc của mình vào ngày hôm đó, khi Triều Từ vẫn chưa thức dậy, hắn ngồi đó nhổ đi từng sợi tóc bạc của cậu.
Một sự hoảng loạn tột độ và lừa mình dối người.
Nhưng Triều Từ lại không quan tâm đến việc mình đang già đi. Trong mắt người đời thời gian trôi qua vô cùng vội vã, nhưng trong mắt cậu thời gian dài lâu và quý giá, cậu dần già đi mà không hề sợ hãi, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ.
Mỗi ngày, Lâu Việt đều sống trong sự tuyệt vọng và sợ hãi. Hắn không thể để Triều Từ phát hiện ra điều gì đó bất thường, Triều Từ thường xuyên muốn gặp Lâu Quyết và hai đứa con song sinh của mình, nhưng hắn có thể tìm ở đâu ra ba đứa trẻ này? Mỗi khi Triều Từ nhắc đến chúng, hắn chỉ có thể tìm một lý do nào đó để lừa gạt cậu.
Hắn không biết mình nên vui hay là nên buồn, cho dù ngày trước có nói gì đi chăng nữa, thì ngày hôm sau khi Triều Từ tỉnh lại, cậu sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Trong ký ức của cậu, ngày đó đã được thay thế bằng những ký ức trong giấc mơ.
Dù Lâu Việt có làm gì đi nữa, hắn cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trong cuộc đời của Triều Từ.
Khi Triều Từ tỉnh dậy, người mà cậu nhìn thấy không phải là Lâu Việt, mà là người kia, người đã ở bên cậu suốt cuộc đời.
Đôi khi Lâu Việt ngơ ngác nghĩ rằng, có lẽ Triều Từ từ đầu đến cuối đều coi hắn là người đó.
Đó là lý do tại sao cậu đối xử với hắn rất tốt trong suốt hai năm đó.
Nhưng Lâu Việt biết rằng hắn và Lâu Việt trong giấc mơ... không phải là cùng một người.
Vì vậy, đối với hắn, đó chỉ là một giấc mơ, không thể coi là một cuộc đời mà mình đã từng có.
Triều Từ của hắn luôn xem hắn thành một người khác. Tình yêu của cậu, tất cả những điều tốt đẹp của cậu, đều không phải dành cho hắn mà dành cho Lâu Việt trong giấc mơ.
Cho đến khi hắn dùng Triều Từ để dụ Lâu Thần lộ diện, để cho cậu bị Triều Hoa vu khống, thậm chí hắn còn trở thành đồng phạm với ả, không cho Triều Từ bất kỳ cơ hội nào để giải thích, giam cầm cậu trong Quỳnh Hoa Cung. Hắn biết rõ rằng Triều gia vô tội, thậm chí hắn có đủ bằng chứng trong tay, nhưng hắn vẫn lựa chọn tống Triều gia vào ngục tù, để Triều Từ quỳ lạy trước điện Cần Chính cả một đêm.
Kể từ đó, trong ánh mắt của Triều Từ không còn ánh sáng nữa, mà giống như lửa than đã cháy hết, dần dần tắt đi.
Có lẽ vào lúc đó, Triều Từ đã nhận ra rằng hắn và Lâu Việt trong mắt của Triều Từ không phải là cùng một người. Người đó trong mắt Triều Từ là hoàn hảo tuyệt đối, chưa từng làm tổn thương cậu một chút nào, mà hắn lại làm tổn thương cậu, còn làm hại đến người thân máu mủ của cậu.
Nhưng dù đã hiểu ra điều này, Lâu Việt còn có thể làm gì được nữa? Ngay cả sự ghen tị cũng không còn quan trọng ở thời điểm này, thậm chí cả sự hối hận cũng không còn tác dụng. Đôi mắt của hắn đỏ bừng, cố gắng giãy giụa và gầm lên như một con thú bị mắc bẫy, không có lối thoát.
Nhổ bỏ những sợi tóc bạc thì dễ, nhưng ngăn chặn thời gian trôi qua còn khó hơn lên trời. Một ngày nữa trôi qua, mái tóc của Triều Từ vẫn tiếp tục bạc đi.
Lâu Việt bóp chặt tay mình, cuối cùng không thể tự lừa dối chính mình được nữa.
Sau khi Triều Từ tỉnh lại, cậu vẫn nói chuyện với hắn như thường lệ, giống như những ngày qua. Cuộc sống của Triều Từ rất bình thường và đơn giản, cậu hiếm khi đi ra khỏi Lâm Hoa Cung, thích chăm sóc cây thuốc và lo lắng cho ba đứa con của mình, ngoại trừ Lâu Việt, đây gần như là toàn bộ cuộc sống của cậu.
Hôm nay, không biết tại sao cậu luôn nhìn chằm chằm Lâu Việt. Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu không nhịn được mà hỏi: "Là do em tưởng tượng sao? Tại sao em cảm thấy bệ hạ đột nhiên trẻ ra rất nhiều."
Tim của Lâu Việt đột nhiên đập mạnh.
May mắn là Lâu Việt trẻ lâu. Lúc này, theo trí nhớ của Triều Từ, hắn ước chừng khoảng ba mươi lăm tuổi. Lâu Việt đã nhìn thấy "chính mình" trong giấc mơ, năm hắn ba mươi lăm tuổi giữa "hắn" và mình hiện tại cũng không có nhiều khác biệt.
Vì vậy, hắn tùy tiện tìm cớ cho qua, Triều Từ cũng không truy cứu nữa.
Nhưng chuyện này vẫn làm Lâu Việt lo lắng. Hắn có thể lừa cậu ở tuổi ba mươi lăm, nhưng còn bốn mươi tuổi thì sao? Năm mươi tuổi thì sao?
Cho dù hắn không muốn suy nghĩ đến điều này, nhưng Triều Từ vẫn già đi mỗi ngày, hắn phải có một biện pháp.
Vì vậy, Lâu Việt chỉ có thể yêu cầu Lâm Trình cải trang cho hắn để già đi theo Triều Từ.
Lâm Trình nhìn vị hoàng đế chỉ mới mấy ngày đã trở nên hốc hác và tiều tụy, không hiểu vì sao cảm thấy xót thương cho hắn.
Đây là nỗi cô đơn và tuyệt vọng chỉ thuộc về Lâu Việt.
Dù trong lòng hắn có đau đớn đến đâu, những người khác cũng không thể chia sẻ cùng hắn. Dù hắn có hối hận như thế nào, thời gian của Triều Từ cũng không thể dừng lại vì hắn.
Sau khi uống thuốc xong, sắc mặt của Triều Từ đã không còn tái nhợt nữa, hai má có một chút hồng hào. Cậu đang mỉm cười, như thể đang mơ một điều gì đó khiến cậu hạnh phúc.
Cậu có đang mơ một giấc mơ giống với hắn hay không? Mơ đến một "hắn" khác.
Sau một giấc mơ, Lâu Việt dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Chắc chắn Triều Từ đã có giấc mơ này từ rất lâu về trước —— Ít nhất là trước ngày đại hôn của bọn họ. Hoặc có thể là cậu không hề nằm mơ, bởi vì mọi thứ trong giấc mơ đó thực sự rất chân thật, nó không giống như một giấc mơ tiên tri mà giống như một sự việc đã từng xảy ra. Triều Từ không phải là người đã mơ thấy, mà cậu chính là Triều Từ trong giấc mơ đó.
Khi Triều Từ và "Lâu Việt" gặp nhau lần đầu tiên, bọn họ tỏ ra xa cách và dè dặt, nhưng cuối cùng, cậu lại yêu "Lâu Việt" và trăm năm sau, cậu trở thành Triều Từ của hắn nên mới có sự yêu thương và dịu dàng đến như vậy.
Lâu Việt càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang và sợ hãi.
Hóa ra bọn họ đã có sự khởi đầu tốt nhất.
Nhưng bây giờ... sao lại trở thành như vậy?
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, đỏ đến mức gần như rỉ máu.
Một vài giọt nước mắt rơi trên má Triều Từ.
Lông mi của Triều Từ run nhẹ, ngay sau đó cậu mở mắt ra, sờ lên má mình thì phát hiện có gì đó ươn ướt. Cậu chợt hướng mắt nhìn lên rồi bất ngờ khi thấy biểu cảm bi thương và sợ hãi tột cùng trên gương mặt của Lâu Việt.
"Sao người đột nhiên lại khóc vậy?" Triều Từ nhịn không được ngồi dậy, dùng ngón tay lạnh lẽo lau đi nước mắt trên khóe mắt của Lâu Việt, đau xót trong lòng.
Lâu Việt tham lam nhìn ngắm người thanh niên trước mặt, cảm thấy cậu cũng giống như giấc mộng kia, trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu sẽ biến mất như một làn khói, như trăng trong nước vỡ tan, vĩnh viễn không thể nào tìm thấy được nữa.
Mặc dù lòng hắn đau đến thấu xương nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười: "Đêm qua ta nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy em rời đi."
Nghe được lý do này, Triều Từ sửng sốt một chút, sau đó không khỏi bật cười.
"Em có thể đi đâu được chứ?" Cậu mỉm cười hôn lên môi Lâu Việt, nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, người đừng lo sợ nữa. Những gì trong mơ đều là giả, đều diễn ra ngược lại."
"Người mơ thấy em rời đi, thực tế là để nói với người rằng em sẽ không bao giờ rời xa người."
Lâu Việt ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên ôm chặt cậu vào lòng.
Chỉ khi ôm, hắn mới có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của người này, chỉ khi đó, hắn mới có thể an ủi tâm hồn đang lo sợ của mình bằng một chút bình yên mong manh.
Chỉ khi cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, hắn mới có thể bộc lộ cảm xúc đau đớn và hối hận khôn nguôi.
Triều Từ, giấc mơ không phải là ngược lại đúng không? Em thực sự... đang chuẩn bị rời đi sao?
Làm sao ta có thể chuộc lại những lỗi lầm đó, làm sao ta có thể giữ em ở lại?
Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập trong tim hắn. Hắn chưa từng cảm thấy bất lực đến như vậy, ngay cả khi hắn chỉ là một kẻ yếu đuối bị người khác giẫm đạp, hắn vẫn rắp tâm chiếm lấy vị trí chí tôn đó, ngay cả khi hắn trải qua cuộc chiến nguy hiểm đến tính mạng, nằm trên vũng đất đầy máu, hắn vẫn không sợ hãi, không đầu hàng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đến bây giờ hắn mới biết được, có những việc mà quyền lực to lớn cũng không thể thực hiện được.
Hắn đứng dậy rồi liên tiếp đặt những nụ hôn nhẹ lên trán Triều Từ.
Làm sao mới có thể giữ em ở lại?
............
Thái Y Viện đã làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm để tìm ra cách giải Như Mộng, Lâu Việt cũng liên tục tìm kiếm những người tinh thông y thuật ở trong và ngoài nước, thậm chí còn tìm đến những tộc người man di.
Nhưng tiến triển vẫn rất nhỏ.
Mà tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.
Kể từ khi uống loại thuốc đó, mỗi ngày Triều Từ sẽ tỉnh dậy khoảng bốn canh giờ. Mỗi lần tỉnh dậy, cậu chỉ có ký ức của Triều Từ mà hắn đã thấy trong giấc mơ. Điều làm hắn sợ hãi hơn là ký ức của Triều Từ đang diễn ra rất nhanh.
Khi Triều Từ tỉnh dậy lần đầu, cậu nói hôm nay sắp đến sinh nhật ba tuổi của Lâu Quyết, tức là Triều Từ mới chừng hai mươi sáu tuổi. Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, Triều Từ lại nói với hắn rằng Bích Phỉ đã hơn hai mươi lăm tuổi, nàng nên rời cung để tìm một tấm chồng. Bích Phỉ nhỏ hơn Triều Từ một tuổi, vậy nên tại thời điểm đó, ký ức của Triều Từ đang dừng lại ở tuổi hai mươi bảy.
Vào ngày thứ ba, Triều Từ nói muốn cầu nguyện cho đứa con ở trong bụng, nên đi đến chùa Phổ Đà ở ngoài cung để xin lá bùa bình an. Lúc Quyết Nhi được năm tuổi thì Triều Từ mang thai cặp song sinh, như vậy ký ức của Triều Từ đã hai mươi tám tuổi.
Cứ như vậy, Triều Từ tỉnh dậy từng ngày thì ký ức của cậu cũng trôi qua theo từng năm. Đến ngày thứ sáu, Lâu Việt đã nhìn thấy một chút nếp nhăn nhỏ xung quanh mắt của Triều Từ.
Chúng rất nhỏ, không ảnh hưởng đến dung mạo của Triều Từ, nhưng... chúng không nên xuất hiện trên người của Triều Từ.
Hắn đã gọi thái y tới kiểm tra, thái y nói rằng thân thể của hoàng hậu đang dần già đi theo ký ức, lúc này tuổi xương của cậu đã đến ba mươi.
Tại sao lại như vậy?!
Không ai biết được câu trả lời. Có lẽ Triều Từ đã hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ đó, cơ thể tuân theo ý muốn của cậu mà già đi một cách tự nhiên.
Vào ngày thứ mười, Lâu Việt nhìn thấy vài sợi tóc bạc nổi lên giữa mái tóc đen của Triều Từ.
Đối với người bình thường, việc thỉnh thoảng có một vài sợi tóc bạc ở tuổi thiếu niên là điều không có gì kỳ lạ. Nhưng mái tóc của Triều Từ luôn đen nhánh, mượt mà như tơ lụa, chưa bao giờ hắn thấy có sợi tóc bạc.
Lâu Việt không thể nói rõ cảm xúc của mình vào ngày hôm đó, khi Triều Từ vẫn chưa thức dậy, hắn ngồi đó nhổ đi từng sợi tóc bạc của cậu.
Một sự hoảng loạn tột độ và lừa mình dối người.
Nhưng Triều Từ lại không quan tâm đến việc mình đang già đi. Trong mắt người đời thời gian trôi qua vô cùng vội vã, nhưng trong mắt cậu thời gian dài lâu và quý giá, cậu dần già đi mà không hề sợ hãi, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ.
Mỗi ngày, Lâu Việt đều sống trong sự tuyệt vọng và sợ hãi. Hắn không thể để Triều Từ phát hiện ra điều gì đó bất thường, Triều Từ thường xuyên muốn gặp Lâu Quyết và hai đứa con song sinh của mình, nhưng hắn có thể tìm ở đâu ra ba đứa trẻ này? Mỗi khi Triều Từ nhắc đến chúng, hắn chỉ có thể tìm một lý do nào đó để lừa gạt cậu.
Hắn không biết mình nên vui hay là nên buồn, cho dù ngày trước có nói gì đi chăng nữa, thì ngày hôm sau khi Triều Từ tỉnh lại, cậu sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Trong ký ức của cậu, ngày đó đã được thay thế bằng những ký ức trong giấc mơ.
Dù Lâu Việt có làm gì đi nữa, hắn cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trong cuộc đời của Triều Từ.
Khi Triều Từ tỉnh dậy, người mà cậu nhìn thấy không phải là Lâu Việt, mà là người kia, người đã ở bên cậu suốt cuộc đời.
Đôi khi Lâu Việt ngơ ngác nghĩ rằng, có lẽ Triều Từ từ đầu đến cuối đều coi hắn là người đó.
Đó là lý do tại sao cậu đối xử với hắn rất tốt trong suốt hai năm đó.
Nhưng Lâu Việt biết rằng hắn và Lâu Việt trong giấc mơ... không phải là cùng một người.
Vì vậy, đối với hắn, đó chỉ là một giấc mơ, không thể coi là một cuộc đời mà mình đã từng có.
Triều Từ của hắn luôn xem hắn thành một người khác. Tình yêu của cậu, tất cả những điều tốt đẹp của cậu, đều không phải dành cho hắn mà dành cho Lâu Việt trong giấc mơ.
Cho đến khi hắn dùng Triều Từ để dụ Lâu Thần lộ diện, để cho cậu bị Triều Hoa vu khống, thậm chí hắn còn trở thành đồng phạm với ả, không cho Triều Từ bất kỳ cơ hội nào để giải thích, giam cầm cậu trong Quỳnh Hoa Cung. Hắn biết rõ rằng Triều gia vô tội, thậm chí hắn có đủ bằng chứng trong tay, nhưng hắn vẫn lựa chọn tống Triều gia vào ngục tù, để Triều Từ quỳ lạy trước điện Cần Chính cả một đêm.
Kể từ đó, trong ánh mắt của Triều Từ không còn ánh sáng nữa, mà giống như lửa than đã cháy hết, dần dần tắt đi.
Có lẽ vào lúc đó, Triều Từ đã nhận ra rằng hắn và Lâu Việt trong mắt của Triều Từ không phải là cùng một người. Người đó trong mắt Triều Từ là hoàn hảo tuyệt đối, chưa từng làm tổn thương cậu một chút nào, mà hắn lại làm tổn thương cậu, còn làm hại đến người thân máu mủ của cậu.
Nhưng dù đã hiểu ra điều này, Lâu Việt còn có thể làm gì được nữa? Ngay cả sự ghen tị cũng không còn quan trọng ở thời điểm này, thậm chí cả sự hối hận cũng không còn tác dụng. Đôi mắt của hắn đỏ bừng, cố gắng giãy giụa và gầm lên như một con thú bị mắc bẫy, không có lối thoát.
Nhổ bỏ những sợi tóc bạc thì dễ, nhưng ngăn chặn thời gian trôi qua còn khó hơn lên trời. Một ngày nữa trôi qua, mái tóc của Triều Từ vẫn tiếp tục bạc đi.
Lâu Việt bóp chặt tay mình, cuối cùng không thể tự lừa dối chính mình được nữa.
Sau khi Triều Từ tỉnh lại, cậu vẫn nói chuyện với hắn như thường lệ, giống như những ngày qua. Cuộc sống của Triều Từ rất bình thường và đơn giản, cậu hiếm khi đi ra khỏi Lâm Hoa Cung, thích chăm sóc cây thuốc và lo lắng cho ba đứa con của mình, ngoại trừ Lâu Việt, đây gần như là toàn bộ cuộc sống của cậu.
Hôm nay, không biết tại sao cậu luôn nhìn chằm chằm Lâu Việt. Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu không nhịn được mà hỏi: "Là do em tưởng tượng sao? Tại sao em cảm thấy bệ hạ đột nhiên trẻ ra rất nhiều."
Tim của Lâu Việt đột nhiên đập mạnh.
May mắn là Lâu Việt trẻ lâu. Lúc này, theo trí nhớ của Triều Từ, hắn ước chừng khoảng ba mươi lăm tuổi. Lâu Việt đã nhìn thấy "chính mình" trong giấc mơ, năm hắn ba mươi lăm tuổi giữa "hắn" và mình hiện tại cũng không có nhiều khác biệt.
Vì vậy, hắn tùy tiện tìm cớ cho qua, Triều Từ cũng không truy cứu nữa.
Nhưng chuyện này vẫn làm Lâu Việt lo lắng. Hắn có thể lừa cậu ở tuổi ba mươi lăm, nhưng còn bốn mươi tuổi thì sao? Năm mươi tuổi thì sao?
Cho dù hắn không muốn suy nghĩ đến điều này, nhưng Triều Từ vẫn già đi mỗi ngày, hắn phải có một biện pháp.
Vì vậy, Lâu Việt chỉ có thể yêu cầu Lâm Trình cải trang cho hắn để già đi theo Triều Từ.
Lâm Trình nhìn vị hoàng đế chỉ mới mấy ngày đã trở nên hốc hác và tiều tụy, không hiểu vì sao cảm thấy xót thương cho hắn.
Đây là nỗi cô đơn và tuyệt vọng chỉ thuộc về Lâu Việt.
Dù trong lòng hắn có đau đớn đến đâu, những người khác cũng không thể chia sẻ cùng hắn. Dù hắn có hối hận như thế nào, thời gian của Triều Từ cũng không thể dừng lại vì hắn.
Danh sách chương