Thiên hạ loạn lạc, giếng làng cạn khô.

Lưu manh Lưu cùng mấy tên huynh đệ cũng chạy nạn về phía nam.

Đi đến chân núi Hoài, vừa lúc miệng khát bụng đói, đột nhiên một cậu nhóc gầy trơ xương xông ra.

Cậu nhóc yếu ớt, nhưng khí thế lại không hề nhỏ, vừa đi lên đã hỏi lưu manh Lưu: “Các người là người mua à? Là các người mua bọn ta bằng khoai lang sấy?”

Con chuột xám trong lồng ngực lưu manh Lưu vô cớ trở nên kích động, nhảy đến bên chân Quý Thâm, kêu chít chít chít.

Thấy vậy, lưu manh Lưu và các huynh đệ của hắn phá lên cười.

Con chuột xám này quả không bình thường, tham ăn tham uống, chỉ cần là thức ăn, sẽ không thể giấu được trước cái mũi của nó! “Đang lo không có miếng thịt nào vào bụng, thế mà đồ ngon lại tự dâng đến tận miệng.”

Lưu manh Lưu cười xấu xa nói: “Không sai, chính là bọn ta.”

“Tiểu tử, giao hết thức ăn trên người ngươi...”

Không ngờ, hắn còn chưa dứt lời, Quý Thâm đã quay chân bỏ chạy.



Mấy tên đó ngơ hết cả ra.

Con chuột xám nhảy ra bên ngoài, bám theo Quý Thâm.

Lưu manh Lưu nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, vẻ mặt hung dữ: “Đuổi theo!”

Mấy tên đó đuổi theo đến lán cỏ.

Đồ ăn... vẫn chưa thấy.

Nhưng thời buổi này, ai lại đặt thức ăn ở bên ngoài cơ chứ.

Lưu manh Lưu hung tợn nói: “Bọn ta không cần tiền, chỉ cần thức ăn, thức thời thì mang toàn bộ đồ ăn ra đây, có lẽ bọn ta vui rồi, may ra chừa lại cho các ngươi một mạng.”

Hắn vốn ăn nói ngang ngược độc đoán, ngữ điệu và biểu cảm coi như lẽ đương nhiên.

Quý Thiên Nhu che chắn cho hai đứa bé ở phía sau lưng, gom phần tóc rối vén ra sau tai.

“Chính là các ngươi, dọa con trai của ta?”



Đôi mắt nàng khẽ khép lại, ánh mắt liếc qua mấy tên đó, không chút hoảng sợ.

“Ha ha ha. Hóa ra là một vị tiểu nương tử xinh đẹp.”

“Nhưng mà ta không có dọa con trai của nàng, là gan nó quá nhỏ.”

“Hay là nàng đi theo ta, sau này con trai của nàng cũng sẽ là con trai của ta, ta bảo đảm sẽ nuôi nó thành một nam tử hán.”

Trông thấy sự xuất hiện của Quý Thiên Nhu, lưu manh Lưu ngay lập tức tiến đến.

Quý Thiên Nhu cụp mắt xuống, một cơn gió nhẹ thổi ra từ đầu ngón tay nàng.

Lúc này, giọng nói điện tử lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

“Đã kích hoạt hồng bao tiền mặt, chúc mừng ký chủ thu được ‘một lượng bạc’, hồng bao tiền mặt sắp hết, mời rút ngay!”

“Yêu cầu rút tiền, hoặc là nhờ năm người bạn nói giúp ‘Trợ giúp rút tiền’.”

“Còn 4 phút 57 giây hồng bao tiền mặt biết mất!”

“Kiểm tra được vì ký chủ là người dùng mới, kích hoạt hướng dẫn người mới, tình huống hiện tại có hai cách tốt nhất để mời.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện