Đám người bọn họ đi đường núi gập ghềnh hơn nửa ngày, dù là người sức lực cường tráng, bây giờ cũng cảm thấy đi đứng đau mỏi.
 
Thân thể Bùi Nguyên đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng ánh mắt lại sáng đến dọa người.
 
Ngụy Mông dò xét sắc mặt Bùi Nguyên, theo sự hiểu biết của hắn về Bùi Nguyên, bây giờ Bùi Nguyên đã tức giận đến đỉnh điểm. Ngụy Mông sợ hắn không nén được xúc động làm ra chuyện quá đáng, căng thẳng an ủi: "Tiểu tướng quân, đợi chút nữa thấy người, ngươi hãy cân nhắc lời nói..."
 
Bùi Nguyên nhàn nhạt ngắt lời hắn: "Ngươi đứng xa một chút."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Mông im ngay, miễn cưỡng lui về phía sau.
 
Có lẽ trời thật sự sắp mưa, gió lạnh rít gào, cây cối bên trong điền trang nhiều, những chiếc lá bị thổi vang lên xào xạc, thật dọa người. Tim Bùi Nguyên đập loạn, tay hắn giơ lên, đầu tiên hắn nặng nề gõ cửa, nhanh chóng nhận ra âm thanh quá lớn, lại thả nhẹ lực, nhẹ nhàng gõ hai lần.
 
Mười mấy binh sĩ vây quanh ở bên ngoài, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.
 
Khi sắp được gặp nàng thì Bùi Nguyên lại hèn nhát. Trên đường đến hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, trong bụng đều là lời nói tận đáy lòng, nhưng bây giờ một câu cũng nghẹn không ra.
 
Trong lúc do dự, hắn chợt nhớ bộ dáng như mất hồn của bản thân, sợ Bảo Ninh sẽ ghét bỏ khi nhìn thấy, vội vã lui lại một bước, kéo tay áo lau mặt hai cái, đến cạnh chân tường cọ cho rớt bùn dưới đáy, lại vỗ vỗ bụi trên người.
 
Ngụy Mông trợn mắt há hốc mồm, hắn vốn cho rằng Bùi Nguyên sẽ trực tiếp phá cửa đi vào, không nghĩ tới bây giờ như một đại cô nương, bắt đầu chưng diện.
 
Hắn cong khuỷu tay đụng đụng binh sĩ bên cạnh: "Hoàng tử của chúng ta đang làm gì vậy?"
 
Binh sĩ lắp bắp: "Không, không biết a."
 
Đám người quay mặt nhìn nhau. Bên kia, Bùi Nguyên rốt cuộc cũng chuẩn bị xong, tràn đầy tự tin, lại tiến lên một bước gõ cửa.
 
Hắn dựa nửa người lên cửa, môi hướng về phía khe cửa, nhỏ giọng hô: "Ninh Ninh, nhanh mở cửa, ta về nhà rồi!"
 
Chỉ cần nói được câu đầu, những câu tiếp theo liền thuận lợi nói ra, Bùi Nguyên nói lớn hơn một chút: "Ninh Ninh, ta tới tìm nàng, nàng mở cửa ra, ta về nhà đến rồi!"
 
Trong phòng A Hoàng gâu gâu kêu to lên tiếng.
 
Bùi Nguyên lộ vẻ vui mừng, hắn không tìm nhầm, hít sâu một hơi, hắng giọng: "Ninh Ninh, dậy đi, nàng có nghe thấy ta nói không!"
 
Bảo Ninh bị đánh thức, nàng ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt vẫn có chút mê mang, hoài nghi nhìn về phía cửa.
 
Giọng của Bùi Nguyên rất khàn, A Hoàng căn bản không nhận ra được là ai đến, chổng mông lên chạy đến trước cửa, tiếp tục kêu to.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Nguyên giọng nói lạnh xuống: "Còn sủa nữa, ta sẽ mang ngươi ném ra ngoài!"
 
Bảo Ninh lần này tin tưởng, bên ngoài khẳng định là Bùi Nguyên. Ngoại trừ hắn, sẽ không có ai dùng giọng điệu và lời nói như vậy.
 
Hắn thật sự không ngại cực khổ tìm tới? Bảo Ninh kinh ngạc.
 

Nếu nói không vui vẻ khẳng định là giả, Bảo Ninh mấp máy môi, đè xuống tia vui sướng trong lòng, nàng mạnh mẽ quyết tâm, quyết định sẽ cho Bùi Nguyên một chút dạy dỗ. Cơn giận của nàng vẫn chưa tan đâu, phải kiên cường một chút, Bùi Nguyên quá đáng như vậy, nếu lần này lại nhẹ nhàng tha thứ cho hắn, với tính tình Bùi Nguyên giống như con chó nhớ ăn không nhớ đánh, mang lại rắc rối vô tận.
 
Nàng phải nói cho hắn biết, không tin tưởng lẫn nhau là một vấn đề rất nghiêm trọng, mà nàng cũng không dễ dỗ ngọt như thế!
 
Bảo Ninh trải lại chăn, lần nữa nằm xuống. Cứ để hắn đợi một đêm ở bên ngoài đi.
 
Trong phòng yên tĩnh. Bảo Ninh không nói lời nào, con cừu nhỏ cũng không kêu, chó cũng không sủa, Bùi Nguyên nghiêng tai nghe một lúc, lập tức hoảng hốt.
 
Hắn sợ Bảo Ninh ở bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nóng lòng đi vào kiểm tra, tay nắm khung cửa làm cửa gỗ vang lên tiếng cọt kẹt: "Ninh Ninh, nàng nói một câu đi, nàng đừng làm ta sợ!"
 
Bảo Ninh che lại lỗ tai, bực bội ngồi dậy, đi xuống uống một miếng nước.
 
Bùi Nguyên nghe trong phòng có tiếng động, biết là Bảo Ninh không có việc gì, thả lỏng trong lòng. Hắn tự hỏi nguyên nhân Bảo Ninh không chịu mở cửa cho hắn, nhớ lại câu nói vô vị trước kia của bản thân, nếu hắn tìm nàng trở về thì bản thân là chó. Trên trán Bùi Nguyên dần chảy mồ hôi lạnh, không đoán được rốt cuộc Bảo Ninh có ý gì, chẳng lẽ nàng thật sự muốn hắn ở trước mặt mọi người học chó sủa a?
 
Đây cũng quá nhục nhã rồi!
 
Bảo Ninh uống miếng nước thấm giọng, nhìn ra cửa một chút, không có động tĩnh. Nàng nhíu mày, xem như Bùi Nguyên biết khó mà lui, trong lòng lại có chút không thoải mái. Bỏ chén xuống, Bảo Ninh phủi lại nếp nhăn trên vạt áo, hạ quyết tâm lại cho hắn chờ bên ngoài hai ngày, nhấc chân về giường.
 
Ngoài cổng chợt truyền đến vài tiếng chó sủa yếu ớt, xấu hổ lại ngượng ngùng, không giống tiếng sủa mạnh mẽ của A Hoàng.
 
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn qua, A Hoàng cũng đang ngơ ngác, nhìn chằm chằm qua khe cửa. Yên tĩnh một lát, bên kia lại truyền đến âm thanh, ngao ngao, ngao ngao.
 
Bùi Nguyên luống cuống đi qua đi lại ngoài cửa, mặt mũi hắn cũng đã vứt đi, tại sao Bảo Ninh vẫn không nói lời nào?
 
Gió mang âm thanh truyền đi, Ngụy Mông cùng những binh lính kia đều nghe thấy, bọn hắn không dám cười, chỉ có thể chịu đựng. Bùi Nguyên không có tâm tư để ý tới những người kia sẽ nghĩ gì, hắn sợ Bảo Ninh đã ngủ mất không nghe thấy, đầu tiên hung hăng đập cửa hai lần đánh thức nàng, miệng áp sát đến chỗ khe cửa, lại ngao ngao hai tiếng, lại nhanh chóng ngậm miệng.
 
Yên lặng chờ một lúc, bên trong truyền ra tiếng cười của Bảo Ninh, nàng đang rất vui vẻ, Bùi Nguyên nghe được khóe miệng cũng nhếch lên, đảo mắt quên hết những khó xử vừa rồi.
 
Rất tốt, nàng vui vẻ là được.
 
Bùi Nguyên đè xuống sự vui sướng ở đáy lòng, dựa trên cửa cùng nàng thương lượng: "Ninh Ninh, ta biết nàng đã tỉnh, nhanh mở cửa cho ta vào đi!"
 
Bảo Ninh đi đến bên cạnh cửa, cố ý bình tĩnh nói: "Hơn nửa đêm, ngươi chạy tới tìm ta làm gì, nhanh đi tìm thiếp thất của ngươi đi, nạp thêm vài người, ở đầy trong viện mới tốt. Hôm nay ngươi ở phòng này, ngày mai ghé phòng khác, say mê trong ôn nhu hương, đừng đến làm phiền ta."
 
"Nào có." Bùi Nguyên cười khổ, "Ta cũng chỉ là nói nhảm, là lời nói lúc say, không tính toán gì hết. Ta chỉ có mình nàng, đánh chết cũng không nạp thiếp."
 
Bảo Ninh nói: "Ngươi chỉ có một mình ta, ta còn không muốn chỉ có mình ngươi đâu. Ngươi không phải rất tin tưởng con mắt của ngươi sao, cũng không phải không nhìn thấy ta và người đàn ông khác, ngươi vẫn là đi mau đi."
 
Nàng nói như vậy, trong lòng Bùi Nguyên ngược lại an tâm không ít, biết rằng Bảo Ninh đang giận hắn, tìm cớ cùng hắn cãi nhau. Dù sao cũng tốt hơn so với lạnh lụng không để ý đến hắn.
 
"Ta biết sai rồi, ta đến xin lỗi nàng!" Bùi Nguyên mềm giọng dỗ dành nàng, "Là mắt của ta mù tâm cũng mù, ta không phải người, là cẩu nam nhân, ta không nên không tin nàng. Nàng nhanh mở cửa ra, cho ta vào nhà, để ta nhận lỗi với nàng!"
 
Bảo Ninh nói: "Không cần, trời đã khuya ta không tiếp khách, công tử nếu có chuyện, ngày mai lại đến sớm."
 
"Công tử? Cái gì công tử?" Bùi Nguyên gấp : "Ta là phu quân nàng, là nam nhân của nàng, không phải chưa từng cùng ngủ qua một ổ chăn, có cái gì không tiện."
 
Bảo Ninh trừng mắt nói: "Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, nói gì vậy!"

 
"Nào có nói bậy, chữ nào mà không đúng?" Bùi Nguyên vô thức nói ra, sau đó mới nhớ bản thân đang mang tội, lại mềm xuống, không thể cãi lại Bảo Ninh như thế.
 
Ngón tay hắn móc lấy khe cửa, ý đồ dùng cách này để giọng mình truyền đến trong phòng rõ ràng hơn, khó khăn hạ giọng: "Ninh Ninh, là ta không tốt, nàng nói gì cũng đúng, để cho ta vào đi."
 
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Bảo Ninh xoay mặt qua, nàng cảm thấy giọng điệu của Bùi Nguyên không một chút hối cãi, lại càng tức giận. Nàng dừng một chút, nói với Bùi Nguyên: "Bùi công tử, chắc là ngươi đã quên, ta không có phu quân. Ta gả cho người chướng mắt ta, ngày đầu tiên tân hôn liền cho ta một bức hưu thư, hắn đã ký tên, chỉ còn thiếu báo lên quan phủ. Ở trên luật pháp, chúng ta đã không còn quan hệ gì."
 
"Hưu thư?" Bùi Nguyên dại ra.
 
Hắn cố gắng nhớ lại, rốt cục nhớ tới, đúng là hắn đã từng viết. Lúc trước hắn khăng khăng muốn đuổi Bảo Ninh đi, đầu óc nóng lên, viết một bức thư nghiệp chướng này. Nhưng đó đã là việc rất lâu trước kia, tại sao nàng còn nhớ rõ!
 
Bảo Ninh ở bên kia không chịu mở cửa, nói một câu "Công tử mời về", liền trở về ngủ.
 
Bùi Nguyên sắp phát điên. Công tử công tử, hắn cực kỳ chán ghét xưng hô này. Hắn muốn lập tức đạp cửa xông vào, nhưng lại không dám, quay đầu lại nhìn Ngụy Mông.
 
Ngụy Mông thính lực tốt, đại khái nghe được ý tứ, hắn cũng không biết phải làm sao, không dám nhìn mặt Bùi Nguyên, giả vờ không nhìn thấy.
 
Trong lòng Bùi Nguyên nổi lửa, đêm nay hắn nhất định phải đi vào, đêm dài lắm mộng, hắn phải tranh thủ thời gian giải thích cho Bảo Ninh hiểu. Muốn đánh muốn mắng tùy nàng, nhưng hắn không chịu được thái độ này của nàng!
 
Gió càng lúc càng lớn, thổi đến vạt áo của Bùi Nguyên vang lên phần phật, hắn cúi đầu nhìn một chút, lại ngẩng đầu nhìn một chút, nghĩ ra chủ ý.
 
"Ninh Ninh, bên ngoài trời mưa."
 
Giọng nói Bùi Nguyên không cao vút như vừa rồi, trầm thấp, cau mày, âm thanh kêu rên.
 
Tiếng bước chân Bảo Ninh quả nhiên ngừng lại.
 
Bùi Nguyên biết có hiệu quả, lại làm trầm trọng thêm, lảo đảo chân, giống như ngã lên cửa, va vào phát ra âm thanh loảng xoảng, gọi nàng: "Ninh Ninh, chân ta đau."
 
Giọng hắn chứa đầy đau khổ, lòng Bảo Ninh co rụt lại, còn tưởng rằng trời bên ngoài đã mưa, hắn vết thương lại tái phát.
 
Bùi Nguyên ngồi sập xuống đất, gõ cửa như không còn sức lực, gọi nàng: "Ninh Ninh, nàng thật sự không cần ta sao?"
 
"Ta đau muốn chết..."
 
Bùi Nguyên dứt khoát nằm trên đất.
 
Bên ngoài một đám binh sĩ đều trợn tròn mắt nhìn, Ngụy Mông cũng vậy, Bùi Nguyên nghiêng đầu trông thấy bọn hắn, lúc này cảm giác mất mặt, nhanh chóng trừng mắt phất tay, khẩu hình nói: "Cút! Đều cút ngay cho ta!"
 
Trời tối, ai cũng thấy không rõ hắn nói cái gì, cũng nhau ngơ ngác tại chỗ.
 
Rốt cuộc Bảo Ninh vẫn không nỡ để Bùi Nguyên ở bên ngoài mặc kệ, kéo cửa ra, muốn đỡ hắn vào.
 
Nhưng vừa nhìn lên, nhìn thấy xung quanh viện tử đen nghịt binh lính, trong tay đao thương kiếm kích cái gì cũng có, rất giống tới bắt giặc.
 

Bảo Ninh cúi đầu liếc về phía Bùi Nguyên, trong lúc hắn ra hiệu, vốn không có vẻ bệnh nặng.
 
Tự biết bị lừa, Bảo Ninh trầm xuống, lui về muốn đóng cửa. Bùi Nguyên phản ứng kịp, lập tức đem chân luồn vào ngăn lại: "Đừng đóng, đừng đóng."
 
Hắn nhảy dựng lên như một con cá, mạnh mẽ chống chặn khe cửa, thoắt một cái chui vào, trở tay khép cửa, dùng lưng chống đỡ, động tác lưu loát trôi chảy.
 
Bùi Nguyên nhẹ nhàng thở ra: "Cuối cùng cũng vào..."
 
"Ngươi!" Bảo Ninh tức muốn nổ phổi, nàng thật muốn giẫm hắn một cước, nghĩ giẫm hắn hắn cũng không đau, không cần thiết phí sức lực, dứt khoát đẩy vai Bùi Nguyên, muốn đẩy hắn ra ngoài.
 
Bùi Nguyên bất động như núi, chỉ lo cúi đầu nhìn nàng, trong mắt chứa đầy ý cười, Bảo Ninh bị hắn nhìn đến trong lòng ngứa ngáy: "Ai cho ngươi đi vào..."
 
Đôi mắt đã thích ứng bóng tối. Bên ngoài cũng không có ánh trăng, Bảo Ninh vẫn có thể thấy rõ ràng sắc mặt của Bùi Nguyên, động tác nàng chậm chạp.
 
Người này sao lại lôi thôi thành như thế.
 
Một thân bụi bẩn dính đất, trên mặt còn có vết cắt, đáng thương chật vật.
 
Bảo Ninh cúi đầu nhìn thấy giày hắn, đôi giày này là nàng làm, dùng kỹ năng tốt nhất làm ra, mỗi ngày đều lau chùi, vẫn luôn sạch sẽ. Bây giờ lại dính đầy bùn đất, đế giày cũng sắp rớt mất.
 
Rốt cuộc hắn đi như thế nào, không phải cưỡi ngựa sao, như thế nào thành bộ dạng này? Lòng Bảo Ninh vừa rồi còn tràn đầy tức giận, nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, cuối cùng vẫn đau lòng.
 
"Bảo nhi, nàng đừng đuổi ta đi." Bùi Nguyên đưa tay ôm lấy nàng, dùng mặt mình cọ nàng, giọng nói khàn khàn : "Nàng nhìn nàng mới vừa nói những lời gì, lại còn công tử, biết rõ ta không thể rời khỏi nàng, đừng giận ta. Đây không phải lấy đao khoét tim ta sao."
 
"Những lời nói tốt hay xấu đều đã để ngươi nói hết.” Bảo Ninh dùng tay ngăn lại, râu trên cằm cứng ngắt đâm tay nàng đau.
 
Nàng không muốn tha thứ nhanh như vậy, rũ mắt xuống không nhìn hắn, vẫn chống cự như cũ: "Không phải ngươi nói, cũng không phải thiếu ta thì không được, còn kêu ta đi nghe ngóng xem, ngươi không hề thiếu nữ nhân."
 
"Ta thiếu, chỉ thiếu một mình nàng, chỉ nàng là đủ rồi." Bùi Nguyên bắt lấy tay nàng, liếm đầu ngón tay nàng, khẩn cầu dỗ dành : "Đừng nói những lời này nữa, nàng đây không phải muốn giết ta sao. Mệnh của ta là của nàng, nàng muốn lấy thì lấy đi, nhưng có thể ra tay dứt khoát hay không, đừng giết ta tàn nhẫn như vậy."
 
Hắn cắn đầu ngón tay Bảo Ninh, lại vuốt ve cổ tay nàng, ấn tay nàng lên vỏ kiếm trên lưng: "Nàng rút kiếm đi."
 
"Ngươi có phải bị điên không!" Bảo Ninh giãy dụa muốn rút tay ra, Bùi Nguyên lại đè chặt, lôi kéo hai lần, ôm eo nàng ngã xuống đất. Vừa rồi Bảo Ninh còn có chút thương tiếc hắn bây giờ đã tan thành mây khói, hận không thể một ngụm cắn chết hắn.
 
Bùi Nguyên dùng môi cọ mặt nàng, cánh tay lót xuống dưới eo nàng, ôm nàng lăn lộn trên mặt đất.
 
Bảo Ninh hối hận khi vừa rồi mở cửa cho hắn, biết người này đức hạnh không chút đứng đắn, đầu Bùi Nguyên hướng xuống, ở trên ngực nàng cọ qua cọ lại, cọ đến toàn thân nàng đều là đất. Hắn cọ đủ rồi, ôm đủ rồi, lại đi hôn xương quai xanh nàng, trong miệng gọi : "Bảo nhi, Bảo nhi."
 
"Ai là Bảo nhi của ngươi!"
 
Bảo Ninh hất tay hắn ra, Bùi Nguyên mặt dày mày dạn lại cọ tiếp, sờ tóc của nàng, liều mạng ấn mặt Bảo Ninh vào trong ngực hắn.
 
"Bảo nhi, ta nhớ nàng muốn chết, nhớ đến muốn điên rồi."
 
Bảo Ninh luôn biết có đôi khi Bùi Nguyên không có giới hạn, không cần mặt mũi, lại không ngờ hắn có thể như thế này. Làm gì có một hoàng tử như vậy, còn hơn cả lưu manh, suốt ngày nói lời thô tục.
 
Bùi Nguyên tay chân vụng về, hắn biểu đạt lòng yêu thích cùng nhớ thương bằng cách thân cận nàng, chỉ khi da thịt kề cận đủ, hắn mới cảm thấy thỏa mãn và thả lỏng. Bùi Nguyên bóp eo của nàng, Bảo Ninh sắp bị hắn ôm đứt làm hai, nhấc chân đạp, Bùi Nguyên cũng không tránh, mặt chôn vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, cười mỉm.
 
"Ninh Ninh, chúng ta làm hòa đi."
 
Bảo Ninh cả giận nói: "Ngươi đến làm hoa, hay là đến uy hiếp ta?"
 
"Đều có." Bùi Nguyên hôn lên mí mắt nàng: "Nếu nàng không tha thứ cho ta, chính là kêu ta chết đi, nàng nỡ sao?"
 
Bảo Ninh cảm thấy sớm muộn bản thân cũng bị hắn làm tức chết.

 
Bùi Nguyên kề miệng vào tai nàng, không hề xấu hổ học tiếng chó sủa, Bảo Ninh nghe đến cả người nổi da gà, A Hoàng chạy tới tham gia náo nhiệt, sủa cùng với Bùi Nguyên.
 
Trong phòng bỗng chốc náo nhiệt. Bảo Ninh thấy phiền vô cùng, một tay đẩy Bùi Nguyên ra: "Tất cả câm miệng!"
 
Tức thì yên tĩnh.
 
Bảo Ninh từ dưới đất ngồi dậy, nàng bị Bùi Nguyên ôm đến mệt sắp ngất, cũng lười đứng lên, giữ nguyên tư thế này cùng Bùi Nguyên nói chuyện: "Chúng ta phải từ từ tâm sự."
 
Bùi Nguyên cởi y phục ra, lót ở dưới mông nàng, "ừm" một tiếng: "Nàng nói đi."
 
Bảo Ninh mím mím môi: "Chàng biết tại sao ta tức giận không?"
 
"Ta biết." Bùi Nguyên nói: "Ta không tín tưởng nàng, ta nói lời làm tổn thương trái tim nàng, ta gặp chuyện chỉ biết tự mình đoán mò, cũng không hỏi q nàng. Ta sẽ sửa, Ninh Ninh, nàng cho ta một cơ hội đi."
 
Bảo Ninh ngạc nhiên nhìn hắn, không nghĩ tới hắn đã thật sự hiểu rõ.
 
Bùi Nguyên dùng ánh mắt thành khẩn: "Ninh Ninh, ta sẽ cùng nàng sống hạnh phúc, ta không phải Hoàng tử, không phải tướng quân, ta chính là trượng phu của nàng. Nàng không vui, đánh ta mắng ta đều được, chúng ta có chuyện gì thì thương lượng với nhau, chính là, đừng không nói tiếng nào đã bỏ ta mà đi có được hay không. Ta thật chịu không được, nếu thật sự ta không tìm thấy nàng, thì ta phải làm sao bây giờ, không có nàng ta sống không nổi. Chân của ta là nàng cho, mạng của ta cũng là nàng cho, nàng cũng không nỡ bỏ rơi ta, đúng không?"
 
Khó có lúc hắn nói được lời dài như vậy, Bảo Ninh đột nhiên cảm thấy mắt có chút cay: "Ai mà không muốn cùng nhau chung sống hạnh phúc, không phải chàng cả ngày chọc người ghét sao. Rõ ràng lỗi của chàng, theo lời chàng, ngược lại thành lỗi của ta."
 
"Ta là người không biết nói chuyện, cũng không học được cách nói ngon nói ngọt dỗ nàng vui vẻ. Hứa hẹn thì quá giả tạo, ta hứa hẹn nàng cũng sẽ không tin." Bùi Nguyên móc ra một thanh dao găm từ trong tay áo, kéo tay Bảo Ninh qua, nhét vào tay nàng: "Như vậy đi, ta đưa nàng một thanh đao, về sau nàng mỗi ngày đặt ở dưới gối. Ta ngủ ở bên cạnh nàng, nếu ta lại làm sai chuyện, hoặc chọc giận khiến nàng không vui, nàng một đao đâm chết ta là được rồi."
 
Bảo Ninh bị chọc giận đến cười lên, chùi chùi cái mũi: "Tại sao chàng lại đáng ghét đến như vậy."
 
"Ta đang học tập, ta học cách khiến nàng thích ta." Bùi Nguyên đưa tay nâng mặt nàng lên, ngón cái ở trên mắt nàng xoa nắn, nhẹ nhàng nói: "Ta là người rất hiếu học."
 
Bảo Ninh cắn môi không nói, ánh mắt nàng cong cong, điều này nói rõ trong nội tâm nàng đang cười, Bùi Nguyên nhìn ra được.
 
"Mệt không?" Bùi Nguyên nâng chân nàng đặt lên chân mình, cởi giày ra: "Để ta xoa bóp cho nàng."
 
"Đừng làm rộn." Bảo Ninh rút chân rút trở về, nàng đứng lên, lôi Bùi Nguyên đứng lên: "Tìm một chỗ ngồi, ta đi lấy nước để cho chàng lau, toàn thân bẩn thỉu."
 
Bảo Ninh đi tìm đá lửa, không bao lâu, ngọn nến được thắp sáng, đèn cũng sáng lên.
 
Trong nội viện có cái phòng bếp nhỏ, Bảo Ninh đi nấu nước, lúc trở về Bùi Nguyên đã cởi sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi đó. Hắn không dám lên trên giường, ngồi trên băng ghế nhỏ, lưng eo cong, hai chân duỗi thẳng giang rộng ra, A Hoàng ngồi xổm ở giữa. Hắn học chó sủa đến nghiện, vừa gãi cằm nó vừa sủa, chọc cho A Hoàng lắc đầu vẫy đuôi.
 
Bùi Nguyên chơi chán, ôm bụng nó kéo nó vào trong lòng, duỗi ra hai ngón tay mở miệng nó ra, muốn nhìn hàm răng trắng trong miệng nó.
 
Trong thoáng chốc, Bảo Ninh cảm thấy thời gian giống như lại trở về thời điểm ban đầu khi bọn họ ở trong tiểu viện, sống ngày tháng yên tĩnh.
 
Bùi Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng, vội vàng rút ngón tay trong miệng A Hoàng ra, cọ cọ hai lần trên quần.
 
Bảo Ninh nói: "Đừng ngẩn ra đó, đi vào bếp lấy nước đi, nấu nhiều quá ta mang không nổi, chàng phải gội đầu một chút."
 
Bùi Nguyên đáp một tiếng, đứng lên, cũng không khoác y phục liền đi ra ngoài. Bảo Ninh gọi hắn lại, đưa cho hắn áo khoác: "Bên ngoài rất lạnh, đừng để bị lạnh."
 
Bùi Nguyên nhận lấy, con mắt như dính trên người nàng, nhìn hoài không đủ.
 
Bảo Ninh quay đầu thu dọn giường chiếu, đập gối đầu thì thấy bên trên có cái bóng, trở lại hỏi: "Sao còn chưa đi?"
 
Bùi Nguyên "a" một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay gọi A Hoàng: "Đi, cùng ta đi lấy nước."
 
Bảo Ninh cất giọng nói: "Trong nồi có bánh đường hấp, bữa tối còn dư chút canh, lúc chàng đi qua tiện thể nhìn lửa, đừng để cháy khét."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện