"Trang viên?" Bảo Ninh ngạc nhiên nhìn hắn, "Đệ lấy tiền ở đâu?""Trong mấy tháng qua, ta làm ăn buôn bán nhỏ." Quý Uẩn cau mày, suy nghĩ từ ngữ thích hợp để biểu đạt, cuối cùng hắn dứt khoát không nói, "Tỷ tỷ yên tâm, ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ nghiêm túc, không làm những chuyện xấu."Bảo Ninh vẫn không tin: "Đệ mới bao nhiêu tuổi mà kiếm đủ tiền mua trang viên?""Ta hợp tác với Nhị tỷ phu, hắn góp tiền, ta góp sức, sau đó mày mò làm ăn kinh doanh thuê đất." Quý Uẩn không chịu nhiều lời, lừa gạt nàng: "Tỷ à, tài không đợi tuổi."Nhị tỷ phu là con thứ của phủ Sùng Viễn Hầu, tên Giả Hiến, Bảo Ninh đã từng gặp hắn ta, hắn là nam tử tinh anh nhưng nho nhã ôn hòa, nghe Quý Uẩn giải thích như vậy, nàng cảm thấy hợp lý hơn nhiều.

Dù vẫn còn hoài nghi nhưng không tiện hỏi nhiều, Quý Uẩn là người có chủ kiến, hơn nữa cũng nên trải nghiệm dần."Thứ nhất, không được dính vào cá cược và cờ bạc, cũng không được có quan hệ với đám người cành cây hoa lá.

Còn nữa, đừng dính vào hối lộ trái pháp luật để làm hại người khác." Bảo Ninh uy hiết hắn: "Nếu đệ không nghe lời ta, ta sẽ nói cho di nương biết, để người đánh gãy chân đệ!"Quý Uẩn cười đáp ứng, ánh mắt hắn có chút tò mò nghiên cứu nhìn Bảo Ninh.

Thầm nghĩ, thời niên thiếu Bùi Nguyên làm những gì, tỷ tỷ mình còn không biết?Ở cùng Giả Hiến đã lâu, Quý Uẩn nghe được không ít biên niên sử của Hoàng thất và Quý gia, cũng biết không ít quá khứ của Bùi Nguyên.

Không nói đến bản tính của hắn, thanh danh khét tiếng đến đâu toàn dân thiên hạ đều biết.

Về vũ lực, hắn là kẻ cường hãn nhất, theo Hộ quốc Tướng quân chinh chiến nơi sa trường nhiều năm, lập được một số chiến công quan trọng.

Hơn nữa, Bùi Nguyên rất giàu có.Quý Uẩn không biết tại sao lúc mới gặp Bùi Nguyên lại nghèo rớt mồng tơi như vậy, nhưng theo hắn biết, Bùi Nguyên còn làm những chuyện hay hơn nhiều.Hắn ta đóng quân ở Tế Bắc quanh năm, thi thoảng hồi kinh làm những giao dịch đen tối.

Những việc Bảo Ninh ghét nhất hắn ta đã từng làm qua, thậm chí còn làm rất tốt.Chỉ nghe thôi, tỷ tỷ ngốc của hắn nhất định thích không nổi.Ngón tay Quý Uẩn xoa chén trà, đưa mắt xuống nhìn một lúc rồi liếc Bảo Ninh.Nàng đúng là người không tim không phổi, chẳng đề cập đến chuyện tiền bạc của hắn nữa.

Nàng nâng cằm nhìn cảnh sắc bờ đê sông Lăng Hà, vài đứa trẻ đang chơi thả diều.


Trêи dòng sông tĩnh lặng có vào chiếc thuyền chở hoa chạy qua, nàng có vẻ hứng thú, kêu Quý Uẩn ra ngoài cùng nàng ngắm phong cảnh."Tỷ phu sẽ không vui." Quý Uẩn lắc đầu: "Ta chỉ tới nhìn tỷ một chút, đem một mảnh đất cho tỷ, thấy tỷ sống tốt ta rất yên lòng, đợi chút nữa sẽ đi luôn.""Ở lại một lúc rồi đi sau." Bảo Ninh có chút thấy vọng, nàng nghiêng đầu tìm bóng dáng Bùi Nguyên nhưng không thấy hắn, quay người nhìn Quý Uẩn hỏi: "Đệ ở lại ăn cơm trưa nhé?""Không được." Quý Uẩn mím môi, hắn muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng quyết định lên tiếng: "Tỷ tỷ, ta hy vọng tỷ được sống trong tháng ngày hạnh phúc, vô lo vô nghĩ."Bảo Ninh cười: "Đương nhiên, hiện tại ta sống rất tốt.""Nhưng không thể thiếu sự đề phòng với vài người xung quanh." Quý Uẩn nghiêm mặt: "Đừng lúc nào cũng ngốc như vậy, ai cũng tin tưởng vô điều kiện, tỷ cần để lại đường lui cho chính mình.

Đáy biển tuy sâu nhưng người đời đo được.

Lòng người tuy nông nhưng không ai thấu bao giờ."Bảo Ninh hơi rối bời.Quý Uẩn biết mình đã nặng lời, vì vậy hắn không nói nữa.

Hắn thở nhẹ, lấy một tờ giấy từ tay áo ra, trượt đến chỗ Bảo Ninh: "Đây là vị trí của trang viên, tỷ nên nhớ kĩ.

Trong đó có một hạ nhân sinh sống, nếu tỷ muốn giải sầu thì ghé thăm."Bảo Ninh cầm tờ giấy nhìn, lòng nàng vui vẻ ghê gớm, nhìn Quý Uẩn một lúc rồi nói: "Đệ đệ của ta trưởng thành rồi, có tiền đồ.""Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tỷ đi." Quý Uẩn khẽ cười, Bảo Ninh tỏ ra giận dỗi, sau đó hỏi thăm tình hình hiện tại của Hứa thị, nghe nói bà sống rất tốt, trong lòng buông lỏng.Gần đây trong phủ Quốc công hơi loạn, Đào thị sắp lâm bồn, Quý Giá Doanh gần đến ngày xuất giá.Nàng ta là trắc phi của Thái tử, tuy chỉ là thϊế͙p͙ thất nhưng địa vị vẫn cao quý.

Quan trọng nhất, quốc sư xem tử vi cho Quý Gia Doanh và Bùi Tiêu, ông ta nói rằng số mệnh hai người vô cùng hợp nhau, còn có lợi cho vận mệnh quốc gia.

Thánh thượng vui mừng mở tiệc lớn, người mời rất nhiều khách quý tới, nữ quyến của Quý gia cũng được tham dự.Tỷ đệ lâu ngày được gặp nhau, có rất nhiều lời muốn nói, chẳng mấy chốc đã qua một khắc đồng hồ, nàng vẫn không thấy bóng dáng Bùi Nguyên đâu, hắn không quay lại.Quý Uẩn đứng dậy, cười nói: "Tỷ, ta đi trước, nếu ở lại thêm chút nữa trời sẽ ngả bóng, tỷ phu sẽ không về."Trong lòng Bảo Ninh có chút khó chịu, Quý Uẩn vỗ vai nàng an ủi rồi ôm nàng một chút, sau đó quay người rời đi.Bảo Ninh nhìn bóng lưng Quý Uẩn đã đi xa, hắn hơi gầy, cơ thể không rắn chắc như Bùi Nguyên, nhưng lưng hắn thẳng tắp, có khí chất của thiếu niên trẻ tuổi.

Chờ hắn hòa vào đám người đông đúc rồi khuất bóng, nàng mới cúi đầu xuống không nhìn nữa, hốc mắt nàng hơi ươn ướt."Hắn đi rồi?" Không biết Bùi Nguyên quay lại từ lúc nào, hắn ngồi bên cánh nàng, thấy mắt nàng đỏ rực, lông mày hắn nhíu lại, đưa tay lau nước mắt của nàng: "Không phải vừa rồi nàng còn vui sao, chớp mắt cái đã khóc.""Chàng thì biết cái gì, nó chính là đệ đệ của ta, ta nhớ nó có gì sai? Bảo Ninh đưa tay đẩy hắn ra, cố ý chọc giận hắn.Mặt Bùi Nguyên thật sự trầm xuống.

Hắn không thích Bảo Ninh vì người khác mà phân tâm, nhất là nam nhân, đệ đệ ruột cũng không được, phụ thân càng không.""Lúc nãy chàng đi đâu, đi vệ sinh gì mà lâu vậy." Bảo Ninh nhìn vào mắt hắn, nàng chú ý đến cảm xúc của Bùi Nguyên nhưng không có ý định dỗ dành, tiếp tục hùng hổ tra hỏi: "Chẳng nhẽ chàng đang né tránh?"Bùi Nguyên nhìn ra bờ sông: "Không có."Bảo Ninh ủy khuất, giọng nói không tốt lắm: "Bùi Nguyên, ta cảm thấy chàng có thái độ với người nhà ta.""Được rồi, Ninh Ninh." Bùi Nguyên cúi đầu chịu thua, hắn xoa bóp phần gáy của nàng như dỗ dành mèo con: "Ta biết nàng quan tâm người nhà, chờ vài ngày nữa, ta mua lễ vật rồi đưa nàng về thăm nhạc mẫu, được không?"Bảo Ninh không có ý muốn giằng co những thứ này với hắn.

Nàng nghĩ, có thể Bùi Nguyên từ sớm không có mẹ ở bên chăm sóc, ở bên ngoài lâu cũng thiếu thốn tình cha, còn có ca ca tâm cơ khó lường, duyên tình của hắn mờ nhạt nên không coi người thân ra gì, đó là điều dễ hiểu.


Nàng không thể nhất thời bù đắp tình thương đã mất từ lâu của hắn, chỉ có thể dùng thời gian làm minh chứng.Bùi Nguyên thấy sắc mặt nàng hơi nguội mới thả lỏng một chút, hắn lấy một nắm giấy dầu trong tay áo ra, trêu nàng: "Nhìn xem, ta mua gì cho nàng."Bảo Ninh nhận lấy rồi mở ra, đó là cây kẹo hồ lô béo tròn, bên trêи được rắc vài hạt vừng màu vàng nhạt, vị đường quyện với mứt hoa quả tản ra mùi chua chua ngọt ngọt."Tính ra chàng còn có tâm." Bảo Ninh cắn một miếng lớn, đứng dậy đi ra ngoài: "Chàng chuẩn bị thư hối cải đến đâu rồi?""Mới viết được bản thảo." Bảo Ninh giữ chặt tay nàng, biết Bảo Ninh thương cái chân què này, hắn giả bộ đáng thương: "Chân ta khó chịu, nàng đi chậm một chút, chờ ta."Lòng Bảo Ninh co lại, nàng vội vàng nhìn Bùi Nguyên, thấy hắn vẻ mặt hắn đau đớn thấu khổ, nàng nhanh chóng chạy tới đỡ: "Không thoải mái sao? Hay chúng ta về nhà đi.""Không có gì to tát, chỉ là lá thư hối cải.." Bùi Nguyên nghiêng mắt nhìn nàng.

Nàng nhìn thấu ánh mắt đang toán của hắn, suy tư một lúc, nàng mới hiểu hắn đang lừa nàng.

"" Chàng thật ngây thơ, đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn! "Bảo Ninh tức giận hất tay hắn ra, cắn một miếng kẹo hồ lô vào miệng, tiếng đường giòn tan vang lên, nàng nói:" Không tin chàng nữa.

"" Đừng mà, ta sẽ đọc cho nàng nghe, được chưa? "Bùi Nguyên dỗ nàng, cánh tay hắn vắt qua ngực Bảo Ninh, chóp mũi cọ vào cổ nàng:" Ta đọc cho nàng luôn.

"Hành động của hai người quá thân mật, rất nhiều người qua đường nhìn qua xì xào bàn tán.Bảo Ninh vừa thẹn vừa xấu hổ, giẫm chân hắn một cái, Bùi Nguyên đổi thành kéo cổ tay nàng, dẫn nàng đến cây cầu hẻo lánh ít người qua lại.Bên cầu có hai trụ đá hình đầu sư tử, cách đó không xa một chiếc thuyền lớn, buồm gió được kéo thật cao như chuẩn bị cho chuyến đi xa.Bùi Nguyên đỡ nàng ngồi lên đầu sư tử đá, hắn vắt chéo tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt nàng.

Dáng vẻ hắn đắn đo suy nghĩ, sắc mặt hắn tối sầm lại, rất lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra câu đầu tiên:" Ta tên Bùi Nguyên.

"Bảo Ninh cười." Ngày hôm đó vì xúc động nên đã nói những lời không hay, hôm nay, ta rất trịnh trọng xin lỗi Quý Bảo Ninh.

"Bùi Nguyên đi lại vài vòng, không thể nói câu tiếp theo.Bảo Ninh ăn hết kẹo hồ lô, nàng cầm que xiên trong tay, cười tủm tỉm nhìn hắn:" Sau đó thì sao? "" Ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó nữa.

Nếu không..


"Bảo Ninh chờ hắn nói câu tiếp theo, Bùi Nguyên mím nhẹ môi, cắn răng nói:" Ta sẽ ở trước mặt mọi người sủa tiếng chó! "Bảo Ninh nói:" Mới được năm mươi chữ, chàng nợ ta bốn trăm năm mươi chữ.

"Bùi Nguyên sửng sốt.Gió đung đưa lá cây rơi lên vai hắn, Bảo Ninh đứng lên, khiễng chân nhặt xuống, đặt lá cây khô trong lòng bàn tay, phồng má thổi nhẹ một hơi, lá cây rơi vào làn nước rồi theo dòng chảy trôi đi.Nàng chơi chán lại nhìn Bùi Nguyên, thấy hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, nàng khoanh tay nói:" Nói năm trăm chữ là năm trăm chữ, không được thiếu.

"" Nàng không nên ép ta.

"Bùi Nguyên nheo mắt." Vậy ta sẽ nói, nàng từ từ mà đếm.

"Hai tay hắn ấn vai nàng, hít một hơi thật sâu rồi nói như niệm kinh:" Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi..

"Bảo Ninh hoàn toàn chết lặng.* * *" Điện hạ, Tứ Hoàng tử và Hoàng tử phi đang nói gì vậy? "Thái giám hậu cần tên Thường An đứng bên cạnh Bùi Tiêu, nhìn theo ánh mắt hắn về phía cây cầu, trêи đó có hai bóng người, tư thế thân mặt đứng sát lại như đang cãi nhau.Bùi Tiêu nắm tay thành quyền đặt dưới môi, ho nhẹ hai tiếng:" Không biết.

"" Tình cảm của họ hẳn rất tốt.

"Thường An có chút cảm thán, hắn nhớ tới gì đó, thở dài:" Nếu sớm biết như thế, lúc ở ngoại ô kinh thành ra tay giết hắn cho rồi.

Ai mà ngờ, hắn trúng độc đỏ đan mà vẫn đứng được, giờ không khác người thường là mấy.

"" Đừng gấp, hắn sẽ chết nhanh thôi.

"Sắc mặt Bùi Tiêu lạnh dần:" Ngươi đoán sai, lúc trước ta không giết hắn, không phải vì không lỡ nhẫn tâm.


Thời gian trước, Ngụy Lừa và quân Bôn Lang còn đóng trong kinh, Bùi Nguyên có phong hỏa trong tay, nếu tùy tiện động vào hắn, Ngụy Lừa biết được sẽ phản công.

"Thường An nghĩ rồi hỏi:" Phong hỏa là thứ gì? "Bùi Tiêu nói:" Đó là phương thức liên lạc nội bộ của quân Bôn Lang, một loại tín hiệu khói, khói bốc lên sẽ không bị tiêu tan ngay lập tức, nó sẽ tập hợp tất cả binh lính gần đó khi có người trong quân gặp nguy hiểm.

Sắc màu nó không giống khói thường, nó màu vàng.

"Trường An chợt hiểu ra.

Hắn lắc đầu:" Nghe nói, trước kia Ngụy Lừa là thổ phỉ cầm đầu cai trị núi Kỳ Liên, tại sao bỗng nhiên về quân, còn ở dưới trướng Tứ Hoàng tử.

"" Vật họp theo loài, người chia theo nhóm.

"Bùi Tiêu nhấp hớp trà:" Kẻ điên thích làm bạn với kẻ điên."Hắn không nói tiếp, chỉ lo uống trà.

Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, hai người ở đằng kia đã biến mất.

Bùi Tiêu khóa chặt ánh mắt tại khối đá vuông mà Bảo Ninh vừa ngồi.Hắn chợt nhớ tới dáng vẻ nàng thổi lá cây rơi vào dòng nước, gương mặt nàng rất linh động, thanh tú, nhẹ nhàng và thoải mái.

Hắn chưa từng trải qua cảm giác nhẹ nhõm đến thế..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện